Tủ lạnh vẫn còn nguyên liệu nấu ăn, hai người bèn ăn bữa trưa ở chung cư, Giang Nhược sợ đồ còn thừa trong tủ lạnh thời gian dài sẽ hỏng mất, bỏ lại những thứ có hạn sử dụng lâu, các loại cá thịt tươi rau củ quả bảo quản lạnh lâu dài không có lợi thì gói hết vào một cái hộp to mang đi.
Cuối cùng đồ của Giang Nhược thu dọn gọn gàng, chưa chứa đầy một vali inch.
Hai người trở về biệt thự Lâm Hải vào trưa hôm đó.
Quỹ đạo sinh hoạt của Giang Nhược không sai khác mấy so với lúc trước, mọi thứ trong nhà đều như cũ, cũng không bảo thím Ngô ở nhà trường kì để coi sóc cô theo lời Lục Hoài Thâm, hiện giờ cơ thể đã thích ứng, ngược lại không cần cẩn thận từng li từng tí như vậy.
Lục Hoài Thâm vẫn bảo Bùi Thiệu tìm chuyên gia dinh dưỡng, vốn đang định tìm một đầu bếp chuyên nghiệp cung ứng ẩm thực, nhưng thím Ngô là người nhiệt tình, bảo không cần thế, để chuyên gia dinh dưỡng sư kê thực đơn là được, bà ấy có thể nấu theo.
Giang Nhược cũng cảm thấy ổn, tránh phiền phức, bởi vì thím Ngô tới sớm về muộn, giờ công dài quá, Giang Nhược tăng thêm chút thù lao cho thím ấy.
Ngoài việc ở nhà dưỡng thai, số lần đi thăm Kiều Huệ và Giang Khải Ứng cũng thường xuyên hơn, vì vụ án của bố mẹ ruột đang điều tra lại, một thời gian sau cũng phải thường xuyên đến chỗ Cao Tùy, hiện nay sự thay đổi lớn nhất hẳn là cô không đi làm nữa.
Từ cái ngày cô bảo Châu Trí Nhã chuyển lời đến Gisele về lập trường của mình, bên công ty cũng không gọi điện cho cô về việc phục chức nữa.
Trái lại chưa được mấy hôm, phòng nhân sự bảo cô đến thanh toán tiền lương, tiện thể làm thủ tục từ chức.
Thù lao trợ lí giám đốc điều hành DS không tệ, Giang Nhược không rộng rãi đến mức bỏ tiền không cần, trưa hôm đó liền đi công ty.
Gần tháng mười, nhiệt độ không khí đang giảm, Giang Nhược mặc một bộ váy mangto bằng lụa có đai lưng, giày cao gót nhung đen sáu phân có quai, trang điểm nhẹ, không trang trọng như trong giờ làm việc bình thường, nhưng ra vào tòa nhà văn phòng cao cấp nặng bầu không khí làm việc cũng sẽ không có vẻ quá tùy ý.
Trước khi tới cô báo một tiếng với Vương Chiêu, cô vừa bước chân trước vào phòng kế toán, chân sau Vương Chiêu đã tới ngay.
Giang Nhược nói: “Không lỡ thời gian của cô chứ, tự tôi có thể làm xong.”
Vương Chiêu nói: “Có mấy người xấu tính, lúc cô đang tại chức xảy ra chuyện ầm ĩ, sợ bọn họ mượn cớ này trừ linh tinh tiền lương của cô.”
Vương Chiêu với trưởng phòng kế toán có quan hệ không tồi, hai người gặp mặt hàn huyên vài câu, Giang Nhược khi tại chức cũng tiếp xúc không ít với người ta trong công việc, quan hệ bình thường, nhưng không làm gì đến mức không vui vẻ.
Cấp dưới đều cực tinh tường, mắt sắc trông thấy ba người vừa nói vừa cười, kết toán tiền lương không dám tính sai chút xíu.
Giang Nhược kết toán xong tiền lương lại định lên văn phòng cấp cao một chuyến.
Sắc mặt Vương Chiêu hơi thay đổi, hỏi cô đi làm gì.
Giang Nhược nói: “Là cấp trên cấp dưới với Gisele mấy tháng, tới công ty một chuyến, về tình về lý đều không thể chưa chào hỏi tiếng nào đã đi.”
“Nói thì nói là thế.” Vương Chiêu muốn nói lại thôi, “Nhưng tôi cảm thấy hiện tại cô tốt nhất đừng nên đi tìm xui xẻo.”
Lòng Giang Nhược chùng xuống: “Xảy ra chuyện gì?”
Hai người đang ở khu chờ thang máy, nhưng nơi này dù thế nào cũng là tòa nhà văn phòng người đến người đi, trực tiếp kéo Giang Nhược ra lối thoát hiểm, cửa thoát hiểm vừa đóng, đã kể rõ sự tình với cô.
“Gisele có khả năng sẽ bị triệu hồi về tổng bộ, nhưng sau khi trở về phải đối mặt với nguy cơ giáng chức, sau đây hẳn sẽ phái một người của cậu cả qua tiếp nhận chức vụ giám đốc điều hành.”
Giang Nhược nhíu chặt lông mày: “Nguyên nhân gì? Năng lực chị ta không phải vẫn luôn rất xuất chúng sao, ở tổng bộ bên kia cũng được trọng dụng.”
Chẳng lẽ quãng thời gian cô không tiếp xúc với công việc bên này, tình thế lại phát sinh thay đổi gì?
Vương Chiêu nói: “Còn không phải vì Chung Thận, hai người vốn dĩ đã cạnh tranh kịch liệt, lại chia thành hai trận doanh đối lập, khó tránh khỏi giở trò mờ ám trong âm thầm.
Sự tình truyền ra từ hội nghị cấp cao mấy hôm trước, quản lý cấp cao cảm thấy một người nước ngoài như chị ta không biết nhập gia tùy tục, bàn chuyện với người ta mà khinh thường văn hóa bàn tiệc đối nhân xử thế, vốn dĩ chức vụ chị ta đã thấp hơn Chung Thận một bậc, còn chưa tới mức người người phải cầu cạnh, vòng quan hệ của Gisele đều ở nước ngoài, tác phong làm việc vốn có của chị ta không đạt hiệu quả trong nước, Chung Thận lại có trợ thủ giỏi là Thẩm Trình Cẩm, làm việc như cá gặp nước, bản lĩnh lôi kéo lòng người càng không tồi.
Bởi vậy,?Gisele liền gây ra rất nhiều bất mãn.”
Giang Nhược nghe được mà vẻ mặt nghi vấn, “Đây rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, kế hoạch đã chuẩn bị xong từ trước rồi.
Hồi trước thời gian dài như vậy, cũng không thấy ai có gì không hài lòng với chị ta.
Huống hồ nghiệp vụ công ty trong nước cũng có phần hướng ra nước ngoài, Chung Thận quản lý nghiệp vụ trong nước nhiều hơn, Gisele phụ trách phần rất lớn các nghiệp vụ nước ngoài, cái này sao không nói chứ? Thoắt cái mũi dùi đều hướng hoàn toàn vào chị ta, đây đúng thật là quá có mục đích.”
“Cho nên mọi người đều suy đoán, có phải cậu cả sắp thắng thế không.” Vương Chiêu cười châm chọc, “Chung Thận đúng là cây thương bén, chỉ đâu đánh đó.
Ngoài mặt như chính nhân quân tử, đối phó với phụ nữ lại dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Nếu Gisele thất bại về, trở lại tổng bộ thì địa vị cũng không cao bằng trước, đối với một người phụ nữ mà nói, thật vất vả mới bò lên tới...!” Vương Chiêu dừng một chút, “Ai sẽ cam tâm đây.”
Giang Nhược cười cười, mọi cảm xúc đều bộc lộ: “Nơi làm việc mà, chỉ cần có thể làm đá kê chân, ai còn quan tâm cô là nam hay nữ, ở phương diện này, hai giới thật sự hết sức bình đẳng.”
Giang Nhược vẫn quyết ý đi gặp Gisele một lần.
Cô vừa xuất hiện ở ngoài văn phòng giám đốc điều hành, Châu Trí Nhã nhướn cao lông mày nhìn về phía nàng, kinh ngạc một phen, “Giang Nhược?”
Giang Nhược giải thích ý đồ đến: “Hôm nay tôi tới kết toán tiền lương, tiện thể lên từ biệt giám đốc.”
Thoáng chốc Châu Trí Nhã đã thu hồi ánh mắt ngạc nhiên, gọi điện thoại nội tuyến vào văn phòng, buông ống nghe nói: “Chị ấy bảo cô đi vào.”
Giang Nhược gật đầu cảm ơn, “Làm phiền rồi.”
Đi vào, Gisele ngẩng đầu nhìn một cái rồi lại cúi đầu, “Có việc?”
Cái liếc mắt vội vàng, cho dù sợi tóc cũng lộ vẻ tinh xảo, nhưng Giang Nhược vẫn nhìn ra nét tiều tụy dưới lớp trang điểm của người nọ, ngay cả ánh mắt cũng toát lên sự thất bại lực bất tòng tâm.
Giang Nhược nói: “Tôi tới từ biệt chị.”
Lời từ biệt chẳng qua chỉ từng đó, kiểu như cảm tạ sự bồi dưỡng, hi vọng đối phương cùng công ty đều càng ngày càng phát triển..., nghe có vẻ đường đường chính chính, nhưng Giang Nhược vẫn trộn lẫn vài phần chân tình.
Gisele nghe xong chợt cười, giống như đang nghe chuyện cười, tràn ngập sự mỉa mai dành cho cô, cùng sự tự giễu cho bản thân.
Chị ta ngừng một lát, buông công việc trong tay, nhếch khóe môi đỏ nhìn Giang Nhược, dựa vào ghế da xoay sang trái lại xoay sang phải, “Tôi có tài đức gì mà gánh nổi một câu cảm tạ của Lục phu nhân.”
Bỗng nhiên bị vén màn bí mật, Giang Nhược thảng thốt trong nháy mắt.
Tuy rằng cô có quyền và lí do giấu chuyện riêng tư của mình, nhưng Lục Hoài Thâm đối với Gisele và DS mà nói, có tác dụng một lời quyết định sinh tử.
Đứng ở lập trường của Gisele mà nói, oán trách cô cũng là có lý do.
Nhưng nguyên tắc của cô là không thể cưỡng ép và can thiệp quyết sách trong công việc của Lục Hoài Thâm, mà thời điểm Gisele còn chưa biết cô với Lục Hoài Thâm là vợ chồng, đã hi vọng cô có thể giật dây bắc cầu ở giữa, nếu biết được tầng quan hệ phía sau kia, chắc chắn sẽ hi vọng cô có thể thúc đẩy hợp tác.
Như thế thì, Giang Nhược không phải người trong cũng không phải người ngoài, vị trí trong công ty này cũng ngượng ngập, đây cũng là một nguyên nhân mà cuối cùng cô quyết định từ chức.
Giang Nhược vẫn giải thích: “Sở dĩ giấu quan hệ của tôi với Lục Hoài Thâm, là có nguyên nhân bản thân không thể nói ra, mong chị thứ lỗi.”
Gisele giơ tay, “Không cần thiết.” Chị ta rũ mắt, lặng im một lát, mới nói lạnh nhạt: “Cô không sai, vả lại tôi có lượng thứ hay không, đều chẳng gây ra bất kì ảnh hưởng gì tới cô.” Chị ta nói rồi phất tay chẳng hề gì, “Vốn dĩ ngay từ đầu tôi giữ cô bên mình chính là muốn lợi dụng mối quan hệ kia giữa cô với Lục Hoài Thâm để tạo thuận lợi, ai biết được hai người là vợ chồng.”
Nếu không phải mấy hôm trước có một người quen đến tham gia tiệc sinh nhật nhà họ Hạ, kinh sợ hỏi chị ta có biết mối quan hệ này không thì hiện tại chị ta vẫn chẳng hay biết gì như kẻ ngốc.
Liên quan đến Giang Nhược cùng Lục Hoài Thâm, chị ta đã suy đoán rất nhiều, đợt trước Giang Nhược nói cô đã kết hôn, chị ta từng nghi ngờ, nhưng sau lại xua tan ý nghĩ.
Chị ta tự xưng là làm đủ công tác chuẩn bị, ai biết đâu người trong giới biết cực ít về mối quan hệ của hai người này.
Nói không chừng chị ta còn vô tình đắc tội Lục Hoài Thâm.
Mà muốn tìm truy tìm nguồn gốc thì tất cả đều là công lao của Chung Thận.
Giang Nhược im thin thít, thoạt nhìn Gisele, đã chẳng còn ôm hi vọng đối với việc chuyển bại thành thắng, cô không đành lòng, nhưng cũng biết Gisele cũng không cần ai thương hại, với một người có lòng tự trọng cực lớn như chị ta mà nói là một loại sỉ nhục.
Gisele rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc nữ, châm lửa sau đó kẹp ở đầu ngón tay, “Có điều là tôi rất tò mò, ngay từ đầu tôi ngó lơ cô, gây khó dễ cho cô, cô cũng không đi, sao lần này lại ra đi quyết đoán như thế?”
Chị ta muốn chắc chắn có phải nguyên nhân là Đỗ Thịnh Nghi không.
Có lẽ Giang Nhược không chịu nổi tiếp tục có liên quan đến Đỗ Thịnh Nghi thì sao? Đỗ Thịnh Nghi không ngưng hẳn hợp tác, nếu DS đơn phương hủy hợp đồng, phải bồi thường một khoản tiền vi phạm hợp đồng rất lớn, có khi nào từ lâu Giang Nhược đã nghĩ đến công ty sẽ không vì một nhân viên mà hi sinh lớn thế.
Giang Nhược nói: “Bởi vì gần đây cơ thể xảy ra chút vấn đề, bệnh dạ dày tái phát cần tĩnh dưỡng, cường độ công việc lớn có phần không chịu nổi, hơn nữa về sau quan hệ với Lục Hoài Thâm chắc chắn càng ngày càng nhiều người biết, tôi đứng ở giữa, không tiện làm việc lắm.”
Tất nhiên việc mang thai không thể cho quá nhiều người râu ria biết, hơn nữa thím Ngô bảo, ba tháng đầu cố gắng không kể với người ngoài, Giang Nhược nhớ rõ ở quê hình như cũng có tập tục này, tuy cô không tin, nhưng nếu đã nhắc đến thì có kiêng có lành.
Việc đã đến nước này, Gisele cũng chẳng thể nói ra lời vãn hồi, càng chẳng có cách nào cầu cạnh người ta, nhìn chằm chằm Giang Nhược một hồi lâu, nói: “Ừ, biết rồi, tôi còn có việc phải làm.”
Biết được Giang Nhược định về Cẩm Thượng Nam Uyển ăn tối, Vương Chiêu nói: “Cô có thể chờ tôi một lúc không, tan tầm chúng ta đi cùng nhau, hôm nay tôi không lái xe.”
“Được chứ.” Giang Nhược đồng ý, cách thời gian Vương Chiêu tan làm còn khoảng một tiếng, Giang Nhược đến một cửa hàng trà chiều gần đó đợi Vương Chiêu.
Giang Nhược hỏi Lục Hoài Thâm muốn qua chỗ dì út không, anh bảo buổi tối phải đi xã giao.
Giang Nhược đành thôi, cuối cùng lại quan tâm một câu: “Gần đây anh bận lắm à?”
Hai ngày nay anh về rất muộn, hôm trước Tết Trung Thu buổi tối về chỗ ông cụ ăn cơm, cũng là cô đi trước, anh muộn lắm mới đến.
Nói đến hôm trung thu, Giang Nhược phải chạy ba chỗ khác nhau, giữa trưa ăn cơm cùng Giang Khải Ứng ăn cơm, buổi tối đến nhà họ Lục, rời nhà họ Lục lại đi Cẩm Thượng Nam Uyển ăn khuya cùng Kiều Huệ và Trình Khiếu.
Chính hôm đó, Giang Nhược cho Kiều Huệ biết chuyện mang thai, Kiều Huệ tất nhiên là mừng không hãm được, Trình Khiếu kinh ngạc đến mức rơi cả miếng sườn trong tay, nó cũng ngại tham dự cái đề tài này, yên lặng ăn cơm của mình.
Vốn dĩ cũng muốn nhân dịp này nói với bên nhà họ Lục, nhưng Lục Hoài Thâm ngẫm nghĩ rồi bảo chờ ổn định một chút thì nói sau.
Nhưng lén tìm Quý Lan Chỉ, Quý Lan Chỉ có một chị họ làm giáo sư khoa sản, người quen hơn nữa có địa vị, tương đối yên tâm, cộng thêm Quý Lan Chỉ từng sinh hai đứa, lại khá hợp chuyện với Giang Nhược, có thể bảo Quý Lan Chỉ cung cấp thêm ít kinh nghiệm.
Quý Lan Chỉ lập tức liên lạc chị họ, sau đó kể tình hình hiện tại của Giang Nhược, rồi hẹn thời gian khám thai chính thức lần đầu, việc này từ đầu tới cuối ngay cả Lục Thanh Thời cũng không biết.
Giang Nhược báo trước với Kiều Huệ muốn qua ăn cơm tối, Kiều Huệ dốc lòng hầm canh cá cho cô.
Giang Nhược ăn lưng lửng bụng thì buông đũa, Kiều Huệ không ngừng nói cô ăn ít quá, phải ăn nhiều một tí con nó mới khỏe mạnh, Giang Nhược nói với bà cần mang thai khoa học, không phải ăn nhiều là tốt.
Kiều Huệ ngược lại còn quở trách cô, ở trước mặt người có kinh nghiệm giả vờ hiểu biết cái gì, “Lúc trước thời điểm mẹ con mang thai con áng chừng là không chú ý dinh dưỡng, lại không ai chăm sóc, con vừa đẻ ra đã gầy gò quắt queo, nhăn dúm dó xấu chết đi được, ốm vặt liên miên.”
“Có đứa nào mới đẻ mà không nhăn dúm dó đâu? Thừa dinh dưỡng, cơ thể mẹ béo quá sẽ làm tăng nguy cơ rối loạn thai kì.”
“Con bây giờ là hai người, gầy quá sao được?”
Giang Nhược với bà nói chuyện không thông, hơi bất đắc dĩ, lại không tiện làm phật ý bề trên, chỉ có thể căng da đầu uống thêm bát canh.
Ăn xong cơm chiều lái xe về nhà, thím Ngô đã rời đi, Lục Hoài Thâm còn chưa về.
Cô tắm rửa xong vẫn không thấy động tĩnh như cũ, Giang Nhược gọi điện thoại hỏi anh mấy giờ có thể về, cô mặc áo ngủ ngồi ở trên giường, trong tay lật một quyển sách, đã buồn ngủ rồi.
Lục Hoài Thâm hình như cười một tiếng, cực nhẹ, “Không yên tâm anh à?”
Giang Nhược giễu cợt anh: “Không gọi điện thoại thì bảo em không quan tâm anh, gọi điện thoại lại cảm thấy em không tin anh, bây giờ làm vợ khó thật.”
Cũng không biết câu nào làm anh vui, giọng điệu thêm phần mềm mỏng sảng khoái khác biệt, “Còn khoảng một tiếng nữa về đến nhà, nếu mệt rồi thì ngủ trước.”
“Vâng, thế em không đợi anh nữa.”
Lục Hoài Thâm nhướng mày: “Em cũng không kiên trì một tí kiểu tượng trưng được à?”
Giang Nhược nghiêng đầu kẹp điện thoại, vặn nắp hộp kem dưỡng tay nói: “Nhưng em buồn ngủ thật.”
Anh ừ một tiếng, “Vậy đi ngủ sớm một chút.”
Âm thanh nền bên chỗ anh rất yên tĩnh, Giang Nhược đoán hẳn anh đang nghe điện thoại ở chỗ không có ai.
Động tác của cô như vậy, lỗ tai cách loa điện thoại khá gần, âm thanh bên tai anh dường như phóng đại hơn, giọng trầm trầm, nghe mà khiến lòng người ta bình yên.
Lục Hoài Thâm vẫn chưa ngắt máy, như thể đang đợi cái gì.
Giang Nhược cầm điện thoại trong tay, lại dặn dò thêm một câu: “Ăn nhiều đồ ăn uống ít rượu.”
“Ừ.”
Vẫn không tắt.
Giang Nhược nằm vào trong chăn, “Em phải ngủ đây.”
“Ừ.”
Giang Nhược đoán được anh muốn ở bên ngoài thêm một lúc, cô không tìm được gì để nói, nghĩ ngợi: “Vừa mới bôi kem dưỡng tay.”
Anh hỏi: “Hương gì?” Cũng không phải tò mò lắm, chỉ thuận theo lời cô mà hỏi thôi.
Giang Nhược: “Thơm, mùi gần giống một chai nước hoa của em.”
“Em nhiều nước hoa thế, ai biết hương nào.”
“Về sẽ cho anh ngửi thử.” Giang Nhược nói, đặt mu bàn tay trước mũi ngửi thử.
Anh cười cười: “Ngủ đi.”
Ngắt máy, anh quay lại bữa tiệc.
Rượu quá tam tuần thì tan cuộc, tài xế đợi ở cổng nhà hàng, Bùi Thiệu cùng anh đi ra ngoài, đang định rời khỏi đại sảnh nhà hàng nguy nga tráng lệ, một bóng người từ bên sườn cuống quýt nhảy xổ ra, dẫm trên giày cao gót chạy bước nhỏ đến sau lưng anh mới gọi: “Lục Hoài Thâm!”
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.