Giang Nhược không trả lời ngay, cụp mắt nhìn chằm chằm bát mình, đôi đũa gắp miếng sườn sốt lên lại bỏ xuống.
“Là Giang Vị Minh và Giang Cận giở trò sau lưng trước, anh ấy cũng không thể mặc cho người ta cưỡi lên đầu mà vẫn không hành động.
Vả lại, không có anh ấy đẩy một cú phía sau, Giang Vị Minh đâu thể bị ép từ chức nhanh như vậy?”
Mấy câu này của cô có hiềm nghi tránh nặng tìm nhẹ, Giang Khải Ứng sao có thể không nghe ra, nói nhiều như vậy, cũng chẳng chữ nào hướng đến vấn đề ông ấy hỏi.
Một tầng nghĩa khác, cũng thừa nhận khía cạnh mọi thứ Lục Hoài Thâm làm đều không báo cho cô biết trước.
Giang Khải Ứng cầm khăn ướt gấp gọn trong tầm tay, hừ một tiếng rất khẽ.
Giang Nhược thấy dáng vẻ ông ấy như đang suy tư điều gì, cho rằng ông còn muốn nói tiếp cái gì, kết quả Giang Khải Ứng buông khăn, lại cầm đũa ăn cơm, không nói thêm một chữ.
Giang Nhược thấy thế, ngược lại có cảm giác nói không nên lời treo lơ lửng trong lòng.
Ăn cơm xong, Giang Khải Ứng dặn dò cô để mắt công ty nhiều hơn một chút, sau này ở hội đồng quản trị hành sự phải cẩn trọng hơn, có thủ tục gì liên quan, có thể tìm vị chú bác nào đó trong hội đồng quản trị, nói xong mới xua cô về.
Từ lúc ăn cơm trưa đến khi rời đi, di động của Giang Nhược vẫn luôn đặt trong túi xách chưa lấy ra, trở lại xe mới thấy có tin nhắn wechat Lục Hoài Thâm gửi, hỏi cô ăn cơm ở đâu.
Bấy giờ Giang Nhược mới trả lời anh: “Đã ăn bên chỗ ông nội em rồi, bây giờ đang chuẩn bị về.”
Trả lời tin nhắn xong Giang Nhược để điện thoại di động ở bảng điều khiển trung tâm, màn hình hiển thị có tin nhắn mới.
Lục Hoài Thâm nhắn lại: Đang họp.
Lục Hoài Thâm kết thúc hội nghị đã là hơn giờ chiều, chương trình hội nghị khá dày, không tiện đọc tin nhắn, hội nghị kết thúc quay về văn phòng mới mở tin nhắn thoại của cô, ngay lúc này cửa văn phòng mở ra từ bên ngoài, một giọng nói truyền vào theo: “Tôi tới tìm Lục tổng nhà bọn cô.”
Giây trước Thường Uyển vẫn hòa nhã nói hết câu với thư kí, cửa vừa đóng một cái, lật mặt như lật sách nói đổi là đổi ngay được.
Lục Hoài Thâm tắt di động, nhìn người đến bằng vẻ mặt lãnh đạm, “Thường tổng còn có việc?”
Thường Uyển trông anh như người không có việc gì, tức bật cười nói: “Ở đây lại chẳng có ai, bớt làm trò đi!”
Vừa rồi trong cuộc họp bà ta còn có thể nhịn được, nhưng nhịn nhất thời càng nghĩ càng tức, lúc này lửa giận nổ đùng đùng như được tưới dầu, “Dự án thu mua Quảng Lực Cơ Kim là tôi phụ trách từ đầu tới cuối, đã tiến hành hơn nửa, cậu dựa vào cái gì mà nói đổi người liền đổi người?”
Lục Hoài Thâm dựa ra sau, khẽ xoay cổ, cười giả lả đáp: “Đây là quyết sách sau khi quản lý cấp cao cân nhắc lợi hại, cho rằng giám đốc Thường đã lớn tuổi, quan niệm lỗi thời, năng lực đoàn đội không tốt.
Nếu bà có ý kiến thì tìm bọn họ đi.”
Thường Uyển giận không kìm nổi, “Mày bỉ ổi! Có ai quẳng nồi như mày không?”
(Quẳng nồi, một từ thông dụng trên mạng, ám chỉ nghĩa trốn tránh trách nhiệm, cố gắng chuyển dời xung đột của mình sang nơi khác và bắt người khác gánh tội.)
Sắc mặt Lục Hoài Thâm tự nhiên, cười cười rồi nói: “Câu này Thường tổng nói quá rồi, trước mặt ông cụ, bà bảo phải cố gắng ở bênh cạnh con trai nhiều hơn, hiện tại tôi giúp bà giảm bớt gánh nặng, sao còn không vui? Hoá ra bà nói chuyện như đánh rắm, không có tí nào là thật à?” Anh nói rồi mặt hơi đổi sắc, giọng điệu lạnh lùng giễu cợt: “Có người, một mặt thì giả vờ thành vô dục vô cầu trước mặt người khác, một mặt lại nắm quyền gắt gao không buông tay, tự bê đá đập chân mình, sao còn trách người khác?”
Anh lại cười mỉm thêm một câu: “Kỳ nhở lạ nhở”, nói rồi giơ tay kiếm hộp thuốc trên bàn.
Thường Uyển nghiến răng: “Lấy đứa con chưa chào đời của mày ra đánh bài tình cảm, mày cũng không biết xấu hổ!”
Lục Hoài Thâm châm thuốc hút một hơi, cà lơ phất phơ khẽ nhếch khóe miệng: “Không phải bà cũng lợi dụng con trai bà để giành thông cảm hả? Bớt nghĩ đến con người khác đi, có rảnh vẫn nên quan tâm nhiều hơn đến con trai bà, tôi thấy cái chân kia của nó trông chẳng có tiến bộ gì đâu.”
Chuyện này mẫn cảm, Thường Uyển vừa nghe liền nổi giận, đập tay chỉ vào anh nói giọng căm hận: “Nếu không phải tại mày, sao nó có thể thành ra như vậy?”
Bởi vì kích động, khi nói chuyện kéo theo cả người đều run lên.
Mấy lời kiểu này Lục Hoài Thâm nghe nhiều, kỳ thật chẳng còn mấy cảm giác, chỉ nghiêm mặt hỏi giọng hờ hững: “Chứng cứ đâu?”
Trong cơn giận dữ, Thường Uyển mắng không lựa lời: “Từ lâu đã biết mày là loại mặt dày lòng dạ đen tối, không phải thứ tốt lành gì.
Lúc trước bố mày thương mẹ con mày kiếm sống khốn khổ bên ngoài nên đưa mày về nhà, tìm đoàn đội chữa bệnh tốt nhất nối mạng cho mẹ mày, mẹ mày bạc mệnh không giữ được, bố mày tự cảm thấy mắc nợ mày, cái gì tốt đều cho mày, kết quả ai biết được là dẫn sói vào nhà, Vừa đến đã muốn lấy mạng đứa con trai khác của ông ấy!”
Thường Uyển nói hết một mạch, Lục Hoài Thâm vẫn thong dong như cũ, không nhìn ra bất kì phập phồng cảm xúc nào, “Nói đủ chưa?”
Anh đứng dậy, sắc mặt chợt lóe lên nét u ám, thoáng cái anh lại cười nói: “Nói đến là dễ nghe, nếu không phải bà và con trai bà có dã tâm muốn để Bác Lục mang họ Thường, thì họ Lục đâu còn nhớ được hai mẹ con tôi là ai? Nếu không mẹ tôi làm gì đi sớm thế? Nói tới cái này...” Lục Hoài Thâm vòng qua bàn làm việc, cười đến mức càng khiến người ta rùng rợn hơn, “Cái chết của mẹ tôi, cũng không thể thiếu công của Thường Uyển bà, bà nói xem sao?”
Anh từng bước tới gần, trên mặt tuy đang cười, khí thế lại cực kỳ khiếp người, Thường Uyển bỗng chốc biến sắc, không khỏi lùi lại một bước.
Lục Hoài Thâm nắm chặt cánh tay bà ta, cười nhẹ tênh, nói: “Sợ? Người làm chuyện trái với lương tâm mới sợ, bà từng làm rồi hả?” Lời vừa dứt, anh chậm rãi thu lại mọi biểu cảm, rũ mắt ngó lom lom người trước mặt, tay như gọng kìm túm lấy bà ta không cho phép động đậy tí nào.
Trên tay Thường Uyển ngay tức khắc nổi da gà, né tránh ánh mắt anh, gắng gượng trấn tĩnh, “Mày buông tay cho tao!”
Còn chưa kịp giãy giụa, Lục Hoài Thâm đã chủ động buông tay, một lực đẩy Thường Uyển suýt nữa đứng không vững, bà ta tức kinh khủng, “Lưu manh chính là lưu manh, âu phục giày da khoác lên mình cũng không thể che đậy bản tính xấu xa!”
Nói xong cũng không dám ở thêm, xoay người đập cửa bỏ đi.
Thường Uyển mới vừa đi, Bùi Thiệu đã vào ngay sau, trình lên một bản tham luận diễn đàn thương mại.
Lục Hoài Thâm ngồi ở ghế giám đốc, sắc mặt khó coi kéo kéo cà vạt, Bùi Thiệu đặt bản tham luận trước mặt anh, còn pha trò một câu: “Tính tình Thường tổng này hình như ngày càng ghê gớm hơn.
Lục Hoài Thâm cười khẩy, “Tuổi già nội tiết mất cân bằng, không cần để ý bà ta.”
Nói xong lật giở bản tham luận, nhìn thoáng qua liền chau mày, nhưng cũng chưa nói không ổn.
Bùi Thiệu trông mặt đoán ý, chuẩn bị tí nữa sẽ bảo thư kí sửa lại.
“Mấy ngày liên tiếp anh rút bà ta khỏi hai dự án, chỉ e Thường tổng không nuốt trôi cục tức này.”
Lục Hoài Thâm chợt sầm mặt, sự nghiêm nghị toát ra trong vẻ lãnh đạm, “Nuốt không trôi cũng phải nuốt, vì con trai, bà ta cũng phải nhịn, việc nhỏ không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn.
Lục Thậm Cảnh cũng đã giả vờ hiền lành trước mặt ông cụ, đứng sau mẹ nó bày mưu tính kế bao năm như vậy, không dễ gì đợi được ngày về, sao có thể vì kích động nhất thời mà bao nhiêu công sức đổ sông đổ bể.”
Bùi Thiệu lại báo cáo mấy mục lịch trình, xác nhận xong liền đi ra ngoài.
Trước khi đóng cửa, anh ta thấy Lục Hoài Thâm cầm di động, đầu lưỡi đá nhẹ hàm răng, mở tin nhắn thoại của Giang Nhược, vẻ dữ dằn trên gương mặt cau có còn chưa tiêu tán, vẫn ngồi đó không nhúc nhích, tin nhắn thoại ngắn ngủn, đã nghe lặp lại ba bốn lần.
Bùi Thiệu không biết ban nãy hai người ở bên trong đã nói gì, phản ứng của Lục Hoài Thâm không bình thường lắm, phải bảo người bên dưới hôm nay bớt trêu chọc vào anh.
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.