Dáng người Giang Nhược mảnh khảnh, tuy rằng trước mắt bụng đã to hơn, lợi dụng quần áo che một chút, vẫn khó nhìn ra dấu vết mang thai, bóng lưng vẫn thon thả như lúc ban đầu, chỉ có dán tay lên eo cô, Lục Hoài Thâm mới có thể sờ được một chút cảm giác có thịt.
Giang Nhược không cho là đúng, nói: "Không phải ngày nào cũng gặp sao." Ý trong lời nói chính là: Chẳng có gì phải cảm thấy bất ngờ vui vẻ cả.
Giang Nhược thực sự có điểm tương đồng với Lục Hoài Thâm ở một vài chỗ, đều rất khó cạy được lời ngon tiếng ngọt từ miệng đối phương.
Nhưng Giang Nhược mềm hơn Lục Hoài Thâm nhiều, nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng vẫn cứ sán lại gần anh.
Lời nói dịu dàng, người cũng mềm mại.
Dẫu những chuyện hai người trải qua không ít, nhưng dựa theo thời gian mà tính, vài tháng không dài không ngắn, vẫn thuộc vào thời kì tình yêu cuồng nhiệt, không phải vẫn nói yêu đến lúc đậm sâu sẽ nhớ nhung da diết sao, mỗi lần gặp nhau đều cảm thấy mới mẻ.
Giang Nhược không quen hành động thân mật quá mức với anh trước mặt người ngoài, nói xong chỉ mỉm cười nửa giận nhìn anh, Lục Hoài Thâm cũng cụp mắt thoáng giương khóe môi, bốn mắt nhìn nhau, một ánh mắt thắng mọi ngôn ngữ.
"Sao hôm nay anh lại tới?" Giang Nhược hỏi anh.
"Hạ Tông Minh gọi điện thoại bảo đến tụ tập một lúc, không có việc gì nên qua đây."
Giang Nhược muốn hỏi anh có phải mượn dịp đến xem thử cô không, nhưng ngại hỏi, thấy Minh Ngọc cùng Vương Chiêu đang trò chuyện ở đằng xa, nói: "Đêm nay anh về không?"
"Không biết, xem tình hình đã."
Giang Nhược nhìn sang cốc rượu đã vơi nửa cạnh tay anh, cô không nghiên cứu nhiều về rượu mạnh, nhưng chung quy số độ sẽ không thấp, "Anh uống rượu rồi, đưa theo tài xế không?"
Lục Hoài Thâm nghiêng mắt nhìn cô, như đang hỏi cô có ý gì.
"Đêm nay em phải ở cùng Minh Ngọc với Vương Chiêu, vốn chính là bạn bè cùng nhau tới, không thể bỏ người ta giữa đường mà?" Giang Nhược hơi khó xử, tay để sau lưng anh nhẹ nhàng khẩy khẩy áo sơ mi nhét trong quần tây của anh, "Nếu anh không lái xe được, thì tự thuê phòng đi..."
Giang Nhược nói đến cuối cùng giọng không khỏi nhỏ đi, ngón tay gảy áo sơ mi anh cái được cái chăng, thỉnh thoảng đầu ngón tay còn thò vào cạp quần.
Thấy cảm xúc của anh không hiện lên mặt, Giang Nhược còn định nói gì đó, bỗng nhiên anh kề bên tai cô, "Tay em mà còn thò vào một phân nữa thì đêm nay em đừng hòng đi đâu."
Giang Nhược sững người, nhanh chóng dừng động tác nhỏ vô thức kia, ngồi ngay ngắn.
Qua một lát, lại rắp tâm muốn trêu anh, trong đôi mắt đều là vẻ cười trên nỗi đau của người khác, nhưng lại cố giả giọng không đành lòng: "Lục Hoài Thâm, có phải gần đây anh nhịn cực kì vất vả không?"
Lục Hoài Thâm lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn cô nhướn mày, như kiểu đang nói: Em nói xem?
Giang Nhược xuôi tay, vẻ hết cách: "Là tự anh muốn có con đấy chứ."
Lục Hoài Thâm như cười như không: "Đáng giá."
Giang Nhược không đạt được ý đồ, không vui lắm, "Theo thống kê, khi phụ nữ mang thai, là thời kì đàn ông dễ phạm sai lầm nhất."
Lục Hoài Thâm: "Ai thống kê."
Giang Nhược mạnh miệng: "Anh đừng quan tâm là ai, chỉ là có người thống kê thôi, hơn nữa đây là hiện tượng phổ biến."
Lục Hoài Thâm gật đầu, kiên quyết không vào tròng, kéo tay cô đặt ở đầu gối, vuốt ve tỉ mỉ cả buổi, vừa xoa vừa bóp, sau một lúc mới nói: "Yên tâm, dẫu sao anh còn có nó mà."
Giang Nhược liếc nhìn tay, lại liếc nhìn anh, lòng bàn tay chợt nóng cháy, kích động lên, đột nhiên rụt tay về.
Sau khi tụ họp chấm dứt, có vài người lần đầu tiên tới, cảm thấy hoàn cảnh nơi đây không tồi, muốn ở lại một đêm.
Lục Hoài Thâm đã uống rượu không thể lái xe, tài xế tới cũng không tiện, vì thế ngồi nhờ xe Hạ Tông Minh, đỗ xe ở đây luôn, để ngày mai Giang Nhược lái về, tình cờ lúc đến ba người cùng đi xe Vương Chiêu.
Xe của Hạ Tông Minh cùng mấy người bạn là tự lái đến, đỗ ở bãi xe lộ thiên bên ngoài, Giang Nhược theo anh ra cửa.
Xe sân golf đưa bọn cô về phòng tới trước, Giang Nhược đứng ở bậc cửa đầu tiên, ngang tầm mắt với anh, lúc tạm biệt Lục Hoài Thâm nói: "Sáng mai anh phải đi công tác, áng chừng mấy ngày nữa mới có thể về."
"Đi công tác ở đâu?"
"Los Angeles."
"Việc bên chi nhánh à?"
Lục Hoài Thâm nói: "Ừ, tự chăm sóc tốt bản thân."
Giang Nhược gật đầu ra dấu ok, "Anh cũng thế nhé." Minh Ngọc cùng Vương Chiêu đã lên xe, tài xế đang đợi cô, cô nói: "Em đi trước đây."
Tay Lục Hoài Thâm dán ở lưng cô không buông ra, "Có phải quên gì không?"
Giang Nhược mỉm cười, ôm anh một cái, môi sượt rất nhẹ qua sườn mặt anh, "Chú ý nghỉ ngơi, bay an toàn."
Lục Hoài Thâm không khỏi ôm chặt cô, hôn một cái ở vành tai cô, sau đấy buông ra, "Đi đi."
Mấy người ngồi xe đi xa, tài xế cũng lái xe Hạ Tông Minh dừng ở trước mặt, đi nhờ xe Hạ Tông Minh còn có Lục Trọng.
Hạ Tông Minh ngồi ghế phụ, Lục Hoài Thâm cùng Lục Trọng ngồi phía sau.
Hạ Tông Minh khó tránh được phải trêu chọc Lục Hoài Thâm, "Lục Hoài Thâm cậu có biết ban nãy cậu như vậy giống yêu tinh dính người đến mức nào không?" Anh ta nhớ lại hình ảnh kia, chậc chậc hai tiếng, nổi cả da gà, "Sinh thời, được thấy một lần, Hoài Thâm, tôi chẳng còn gì tiếc nuối."
Lục Trọng phá lên cười.
Lục Hoài Thâm chế nhạo anh ta: "Câu này đừng có nói trước mặt mẹ ông, bằng không mẹ ông sẽ cảm thấy ông có tình cảm gì đặc biệt với tôi, lỡ dở chuyện lớn đời người của ông."
Lục Trọng nói: "Nghe nói gần đây lão ấy đang yêu đương qua mạng."
Hạ Tông Minh cuống lên: "Yêu đương qua mạng cái gì, đấy là đối tượng xem mắt."
Lục Trọng kéo dài giọng chầm chậm pha trò: "Ơ, thế anh biết người ta tên gì, làm việc ở đâu, gia cảnh thế nào, con người trông ra sao không?"
Hạ Tông Minh mạnh miệng: "Quản lý cấp trung của doanh nghiệp nước ngoài, gia cảnh thường thường bậc trung, bố mẹ yêu thương, còn về con người ấy mà, đương nhiên là nói chuyện hợp thì gặp mặt sau."
Lục Trọng cũng là nghe người ta kể, số lần Hạ Tông Minh tham gia các buổi tiệc tùng giảm đột ngột, hơn nữa lúc ra ngoài chơi cũng thường xuyên thấy anh ta ôm cái di động, vẻ mặt đàn ông si tình.
"Nói chuyện ít cũng hai ba tháng rồi, hợp chuyện hay không còn chưa biết à?"
Hạ Tông Minh im lặng một lúc, "Phải tâm sự thêm."
Lục Hoài Thâm cười mỉm: "Thế còn không phải là buôn chuyện thành bạn qua mạng à?"
Hạ Tông Minh lắc đầu, không còn lời nào để nói, chỉ có thể bảo: "Bọn cậu đều không hiểu."
Cô gái kia thật sự khiến người ta đoán không thấu, chiêu thức lạt mềm buộc chặt dùng cực trơn tru, gợi lên hứng thú của anh ta, lại bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt, rồi sẽ có một ngày anh ta đứng trước mặt cô ấy, cho cô ấy biết thế nào gọi là cô đã từng phớt lạnh tôi, hôm nay tôi cho cô không trèo cao nổi!
Anh ta trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên lại mở miệng: "Các cậu nói thử xem, có phải vì cô ấy tự ti không, nên không muốn gặp tôi?"
Lục Trọng tỏ vẻ khó hiểu: "Cô ấy vì sao phải tự ti? Không phải bảo có gia đình khá giả, bố mẹ yêu thương à? Theo lý thuyết, cô gái được nuôi dưỡng trong hoàn cảnh này, tính cách gì gì đó đều không tồi."
Hạ Tông Minh: "Cô ấy bảo cô ấy xấu."
Lục Trọng không hề do dự đâm một nhát: "Lời này đổi cách nói khác chính là cô ấy không có cảm giác với anh, không muốn gặp mặt anh."
Hạ Tông Minh sửng sốt giây lát, thẹn quá hóa giận nói: "Tắt mic cho ông, đừng tùy ý phỏng đoán suy nghĩ của người phụ nữ nhà tôi."
Lục Trọng cười cười: "Biết xấu hổ tí đi cái mặt già, người ta đồng ý làm bạn gái anh chưa?"
Hạ Tông Minh giũ nhẹ áo khoác gió theo kiểu lập chí nhất định phải đạt được: "Chuyện sớm muộn."
Trở lại nhà đá bên suối, thời gian đã không còn sớm, Vương Chiêu và Minh Ngọc vẫn xuống bể nước nóng.
Giang Nhược lần trước tới đã từng ngâm, hơn nữa hiện tại bụng cô to hơn không thích hợp ngâm suối nước nóng lắm, nên ngồi trên ghế nằm bên suối chuyện phiếm cùng.
Phụ nữ túm tụm một chỗ, thì có vô số đề tài, không biết nói thế nào lại nói tới Vương Chiêu, Minh Ngọc hỏi, tối nay cái người Hạ gì đó, có phải có ý với Vương Chiêu không.
Giang Nhược nói không chắc, tổng hợp vài lần cô quan sát thì, Hạ Tông Minh chơi rất thoáng, với phụ nữ đều rất săn sóc, cho nên cũng không dám một mực khẳng định có ý tứ phương diện kia với Vương Chiêu hay không.
Vương Chiêu nói khinh thường: "Tay già đời bụi hoa, một cô gái hơi dễ nhìn một tí đi qua, đoán chừng anh ta cũng đều sẽ có ý nhỉ?"
Giang Nhược cảm thấy Vương Chiêu nhìn rất tỏ tường, nhưng nghĩ lại, cảm giác không đúng lắm, "Thế sao không thấy anh ta đi trêu ghẹo Minh Ngọc, chỉ toàn sán lại cạnh cô đấy?"
Vương Chiêu nghĩ ngợi, làm bộ nghiêm chỉnh tự trêu chọc mình: "Chẳng lẽ trên người tôi tản ra hương thoang thoảng của cẩu độc thân?" Nói xong xua xua tay, "Mặc kệ anh ta đi, đều là nam nữ thành niên, không khí thích hợp, khó tránh khỏi nói vài câu...! ám muội, không nhất định thể hiện có ý đặc biệt, khả năng anh ta chỉ là vì thỏa mãn nội tâm trống rỗng."
"Thế cô không có ý gì với anh ta à?" Giang Nhược hỏi.
Vương Chiêu ngẩn người một lúc, chép chép miệng, "Không, không phải kiểu tôi thích."
Kiểu đàn ông này, nói thật, thật sự rất quyến rũ, vừa nhìn đã biết là kinh nghiệm phong phú giỏi ứng xử, nhưng chỉ thích hợp giở trò mập mờ, không dám nghiêm túc với anh ta.
"Vậy cô với đối tượng xem mắt lần trước thế nào rồi?"
Cô ấy lắc đầu: "Chẳng liên lạc gì." Nhưng anh ta cứ tới chọc ghẹo cô mãi, điều này khiến cô ấy không hiểu lắm, cô ấy đã biểu hiện rất lãnh đạm rồi, chẳng lẽ từ chối chưa rõ ràng à?
Nói ra hết sạch thì chẳng còn thú vị.
Chuyện được một lúc, thời gian biểu của Giang Nhược đã đến, không ngăn được buồn ngủ, bèn tắm xong đi ngủ.
Giang Nhược đặt phòng hai buồng ngủ, suy xét đến cô là thai phụ, sợ lúc nữa cô ngủ bị động tĩnh đánh thức, nên bảo cô ở một mình một buồng, Vương Chiêu cùng Minh Ngọc một buồng.
Trước khi ngủ Giang Nhược gửi Wechat cho Lục Hoài Thâm, hỏi anh về đến nhà chưa.
Lục Hoài Thâm: Về rồi, đang thu dọn hành lý.
Giang Nhược gửi tin nhắn thoại: "Vâng, em ngủ trước đây, ngủ ngon."
Sau đó gửi hình động gấu hoạt hình tắt di động đi ngủ.
Trong núi năm tháng nhàn nhã, hôm sau ba người ngủ đến tận lúc mặt trời lên ba con sào, ăn chậm rì rì xong cơm trưa sau đó lên đường về.
(Sào: đoạn tre, nứa...!thẳng, dài và cứng dùng để chống thuyền, phơi quần áo v.v...)
Trên đường, Giang Nhược nhận được điện thoại của Cao Tùy, nói Trần Tấn Nam tìm cô.
Cái tên này nghe quen quen, lại không nghĩ ra là ai, Cao Tùy nói là bạn cùng trường anh ta, Giang Nhược tức khắc có ấn tượng, người này cũng là cảnh sát hình sự trước đây phụ trách vụ án bố mẹ ruột của cô.
"Tại saao anh ấy muốn gặp tôi?" Tuy rằng vụ án mấy năm trước nay đã được lập án lại, nhưng vốn không thuộc quyền quản lí của anh ấy, cho nên Giang Nhược không hiểu ra sao.
Cao Tùy nghe được trong điện thoại cô có tiếng còi xe, "Cô đang lái xe?"
"Đúng vậy."
"Nếu cô có thời gian thì bây giờ có thể qua văn phòng tôi, trong điện thoại nhất thời không thể nói rõ."
Giang Nhược đồng ý, nhìn vị trí hiện tại để chuẩn bị quay đầu, "Tôi không có việc gì, bây giờ tôi sẽ qua."
Giang Nhược thay đổi phương hướng ở giao lộ phía trước, gọi điện thoại cho Vương Chiêu, cô tạm thời có chút việc, nhờ cô ấy đưa Minh Ngọc về.
Hơn nửa tiếng sau Giang Nhược đã đến văn phòng Cao Tùy, Trần Tấn Nam cũng vừa đến, quần jean cùng áo khoác đen, tóc cực ngắn, vắt chân ngồi trên sofa trong văn phòng Cao Tùy, cầm một quyển tạp chí thương mại đang đọc.
Nghe thấy tiếng mở cửa, buông chân xuống gật đầu với Giang Nhược.
Cao Tùy biết cô mang thai, không bảo người chuẩn bị cà phê, hỏi cô muốn uống gì, Giang Nhược muốn cốc nước lọc.
Cao Tùy buông việc trong tay, đi tới sofa ngồi xuống, ba người mỗi người chiếm một bên.
Trần Tấn Nam muốn tìm Giang Nhược, nhưng không có cách liên lạc với cô, mà trùng hợp Cao Tùy lại vẫn luôn là luật sư của cô, bèn hẹn ở văn phòng Cao Tùy, vừa vặn cũng tiện cho Cao Tùy tìm hiểu tình huống.
Tác phong hành sự của Trần Tấn Nam là không giỏi vòng vo, không đến mấy câu đã giải thích rõ ý đồ đến: "Đội chúng tôi vẫn luôn truy xét tăm tích Thủy Hỏa, bởi vì liên quan đến mấy trọng tội, tỉnh rất coi trọng, nếu xác định Thủy Hỏa có quan hệ với vụ tai nạn xe của bố mẹ ruột cô, đến lúc đó hai vụ sẽ hợp nhất thành lập tổ trọng án."
Sở dĩ vẫn chưa thể xác định, là vì từ sau phiên phúc thẩm vụ kiện Giang Khải Ứng đã không thấy tăm hơi Thủy Hỏa đâu, bố con Giang Cận và Giang Vị Minh hai lần tiếp nhận điều tra lấy lời khai, đều cự tuyệt không thừa nhận mình biết Thủy Hỏa, càng không thừa nhận mình có liên quan đến vụ án bố mẹ ruột Giang Nhược.
Mà phía cảnh sát cũng chưa tìm được chứng cứ xác thực, suy cho cùng vụ án này đã cách nhiều năm, kẻ tình nghi Chương Chí đã qua đời, những thứ mẹ con nhà họ Chương biết không nhiều lắm, tuy rằng Thủy Hỏa nhiều lần xuất hiện ở thành phố Vân Trụ, nhưng không tìm thấy chứng cứ hắn thông đồng cùng Giang Cận.
Manh mối đứt đoạn, tất cả đều bị chặn đứng, nhưng sự mất tích của Thủy Hỏa, cũng là biến tướng chứng tỏ hắn không thể giũ bỏ mối liên quan với vụ án bố mẹ Giang Nhược.
Sau khi Giang Nhược hiểu tình huống, hỏi Trần Tấn Nam: "Vậy anh hi vọng tôi có thể cung cấp thông tin gì à?"
Lưng Trần Tấn Nam nghiêng về phía trước, tay tì trên đùi, "Nghe nói cô từng gặp Thủy Hỏa?"
"Đúng vậy, đã gặp ba lần, đều là hắn theo dõi tôi," Giang Nhược nhớ tới ba lần tiếp xúc với nhau, vẫn có cảm giác rùng mình, "Mỗi lần hắn xuất hiện đều là hình tượng khác nhau, rất biết cách lợi dụng thay đổi ngoại hình để ẩn mình trong đám đông."
Đáng sợ nhất chính là, nếu hắn không cố ý lộ ra sơ hở, sẽ khiến bạn cảm thấy hắn chính là thân phận mà hắn đang sắm vai, một người công nhân, một tài xế taxi, một tinh anh trung niên nho nhã.
Trần Tấn Nam nhíu mày: "Việc này đối hắn mà nói quả thật dễ như trở bàn tay."
Anh ấy nói rồi lấy ra mấy tấm ảnh trích xuất camera đặt trước mặt cô, "Đây là một khu nhà ở cao cấp có người đột nhập cướp bóc, trong trích xuất camera vô tình chụp được Thủy Hỏa."
Ảnh chụp là một người đàn ông mặc áo trùm đầu, hóa trang rất giống dân cư ra ngoài vận động.
"Thời gian là hơn giờ tối hai ngày trước, sau đó bọn tôi trích xuất các camera thì phát hiện, hắn theo đuôi một chủ hộ vào tiểu khu và tòa nhà, ở trong đại sảnh vẫn có thể thấy bóng dáng hắn, sau lại theo đuôi một công nhân sửa chữa thang máy xuống tầng B, đi đến góc chết camera thì không thấy tung tích, thời điểm xuất hiện lại đã là phút sau.
Trong thời gian đó hắn đánh ngất công nhân sửa chữa rồi kéo vào cầu thang bộ, đổi quần áo với người này, dẫn đến bọn tôi bị lẫn lộn ngay từ đâu, sau mới phát hiện hắn giả dạng thành công nhân sửa chữa vào thang máy."
Trần Tấn Nam nói rồi xoa xoa cằm, tiếp tục: "Về sau bọn tôi phát hiện, tầng hắn đến là nhà của một nữ minh tinh."
Hô hấp của Giang Nhược chợt thắt lại, nghĩ đến cái gì, nhìn lại một lần nữa ảnh camera giám sát, là đại sảnh tòa nhà.
Cô từng đến.
Chung cư của Đỗ Thịnh Nghi chính là ở khu này.
Trần Tấn Nam nhìn phản ứng của cô, như có điều suy tư.
Giang Nhược xác định xong, chậm rãi buông ảnh chụp xuống.
Trần Tấn Nam nói: "Sau đó bọn tôi đã hỏi thử, vị nữ minh tinh này tên Đỗ Thịnh Nghi, đầu tiên cô ta bảo camera cửa nhà hỏng mấy ngày rồi, lại bảo mình ở nhà cả ngày, ngày đó ngoài công nhân sửa chữa tới tu sửa thang máy thì không có ai đến cả.
Nhưng Thủy Hỏa đúng là đến tầng nhà cô ta, hơn mười phút mới xuống.
Hơn nữa, người báo sửa thang máy chính là cô ta, sau khi Thủy Hỏa đi không lâu, công nhân sửa thang máy chân chính phát hiện mình ngất xỉu ở cạnh cửa thang máy, căn bản không biết bản thân bị người ta kéo qua lối thoát hiểm, tưởng rằng mình bị người ta đánh gục bởi trò đùa dai, không có bằng chứng, tỉnh lại cũng không dám làm ầm ĩ, còn theo kế hoạch ban đầu đi kiểm tra thang máy nhà Đỗ Thịnh Nghi, kết quả thang máy kia cũng không có vấn đề gì."
Chừa chút thời gian cho Giang Nhược tiêu hóa, kế tiếp lại nói: "Sau đấy bọn tôi phát hiện cô với cô ta có chút ngọn nguồn, cũng từng đến nhà cô ta, muốn hỏi cô với cô ta có quan hệ thế nào, cô ta có từng nhắc đến Thủy Hỏa với cô không? Đương nhiên, cũng muốn bảo cô kể lại một chút Thủy Hỏa đã nói gì với cô."
Giang Nhược sắp quên hít thở mất rồi, dường như có chân tướng gì đó sắp vén màn lộ ra, chỉ thiếu một tí ti nữa là có thể liên kết các mắt xích sự việc với nhau.
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.