Lục Hoài Thâm sau khi ăn xong đã điều chỉnh phương hướng, ngồi trên bộ sofa đối diện giường bệnh, để tiện anh thoáng nghiêng đầu, là có thể chú ý được động tĩnh phòng trong.
Giang Nhược vô tình phát hiện, anh vẫn luôn đặt sức chú ý vào mình, cô xoay người đổi tư thế, cũng có thể khiến anh nhìn chăm chú một hồi, cách xa xa, cô cũng có thể cảm nhận được sự chuyên chú và trầm tư trong ánh mắt sâu thẳm kia.
Bầu không khí giữa hai người vốn đã không nhẹ nhàng tự nhiên bằng lúc trước, anh thường xuyên “giám thị” càng làm cho cô cảm thấy không thoáng khí, thế nên cô chỉ có thể yên tĩnh giữ một tư thế nghịch di động suốt thời gian dài, chẳng bao lâu tay chân đã tê nhừ.
Sự day dứt thoắt lướt qua trước đó biến mất tăm mất tích, một cơn giận không tên lại ấp ủ hừng hực trong lồ ng ngực.
Lục Hoài Thâm bắt đầu mở máy tính làm việc ở bên ngoài, thỉnh thoảng truyền đến âm thanh gõ bàn phím.
Âm thanh bàn phím notebook rất nhỏ, khác một trời một vực với tiếng giòn giã của bàn phím cơ, nhưng trong căn phòng tĩnh lặng đến cực độ, mỗi một tiếng đều như gõ vào trái tim Giang Nhược.
Tâm tình phiền muộn, bất kể một chút âm thanh nào cũng là lửa cháy đổ thêm dầu.
Không lâu sau, Lục Hoài Thâm không mê tín còn cứ tới đâm vào họng súng.
Xử lý sự vụ công việc được một nửa, anh đi vào giường bệnh bên trong, thấy Giang Nhược cầm di động lướt mê mẩn, thế là chống xuống giường, thò người tới rút lấy di động của cô, “Không còn sớm nữa, nên nghỉ thôi.”
Ngày trước, chỉ cần Lục Hoài Thâm ở cùng cô, nhất định sẽ quản lý nghiêm thời gian cô sử dụng máy tính và di động, hơn nữa là thái độ cứng rắn không cho phép cự tuyệt.
Khi đó Giang Nhược bằng lòng nghe lời anh, biết anh xuất phát từ tâm lý suy nghĩ cho cô.
Mà xưa đâu bằng nay, hành động này của Lục Hoài Thâm đột nhiên khiến Giang Nhược phản nghịch, xoay người ngồi dậy, động tác nhanh chóng nhưng mãnh liệt đến mức suýt căng cơ, cô cáu chết đi được, anh tự dâng tới cửa đã khiến cô phát cáu rồi, vậy cô cần gì phải khách sáo với anh.
“Có phải anh rảnh rỗi ngày ngày không có việc gì làm không, một hai phải đóng cọc ở đây làm tôi ngột ngạt, chọc tôi bực lên rốt cuộc có lợi gì cho anh?”
Lục Hoài Thâm nghiêm túc nhìn vẻ mặt cô, không khó nhìn ra cô không thể nhịn được nữa, đã quanh quẩn bên giới hạn bùng nổ rất lâu rồi.
Nhưng Lục Hoài Thâm vừa hay lại tương phản, hiện tại trình độ nhẫn nại của anh có thể so với lão tăng tọa hóa, mặc người gió táp mưa sa, bản thân anh vẫn lù lù bất động.
(toạ hoá: trong đạo Phật, dùng để chỉ hoà thượng ngồi chết.)
Anh cụp mắt, hờ hững nhìn xuống cô, dùng giọng hơi khàn mang theo vẻ nhẹ nhàng hết sức nói một câu: “Em nóng nảy quá, tâm tình ôn hòa tí đi.”
Giang Nhược nhìn anh mà mặt chẳng thể hiện biểu cảm gì.
Lục Hoài Thâm đoán trong lòng cô đang mắng anh, lời th ô tục sắp tràn ra từ trong ánh mắt cô.
“Giả vờ, tiếp tục giả vờ đi.” Giang Nhược mở miệng, giọng điệu cực kì bình tĩnh, cười khẩy nói xong, muốn cướp lại di động trong tay anh.
Lục Hoài Thâm giơ cao tay, cười cười nói: “Anh giả vờ cái gì?”
Giang Nhược bị chọc tức mà chẳng có lí do gì, cảm xúc ngày một dâng cao, càng như thế càng biểu lộ bình tĩnh, những ngữ khí lại kèm thêm vẻ run rẩy bởi giận đến cùng cực.
“Bớt giả bộ như đối xử với tôi tốt lắm không bằng,” cô gằn từng chữ một, cố hết sức để mình nhấn nhá rõ ràng từng từ, cho rằng như vậy sẽ tỏ ra cảm xúc của cô đang ổn định, “Trước anh không làm giờ hối hận à Lục Hoài Thâm? Bán thảm giả vờ đáng thương quấn mãi không buông có phải là phong cách của anh đâu, anh của trước kia mà bảo anh cút, thì anh tuyệt đối sẽ không chịu đựng cáu kỉnh một giây nào.
Không cần thiết phải cố tình hạ thấp tư thái, vứt bỏ tự tôn trước mặt tôi.”
Biểu cảm của Lục Hoài Thâm dần dần lạnh nhạt, cuối cùng không khỏi cười gằn tự giễu, giọng điệu lạnh lùng châm chọc: “Vậy em cho rằng vì sao anh phải hạ thấp tư thái, vứt bỏ tự tôn?”
Giang Nhược mở to mắt, nhìn chằm chằm anh không nói chuyện.
Làn da của cô trắng, mặt mộc càng sạch sẽ hơn, có thể thấy rõ ràng mí mắt trên dưới phiếm hồng, sau đấy viền mắt dần dần ngập nước.
Điểm lệ không biết ở đâu, tóm lại nước mắt cứ trào dâng.
Ánh mắt cô quật cường đáng thương, khiến Lục Hoài Thâm hối hận vừa rồi quá nặng lời.
Lục Hoài Thâm cúi người, nhìn thẳng cô, cố gắng kiên tâm, vẫn là ngữ khí ép hỏi, “Em nói xem, anh vì sao? Nếu anh quá quắt như thế, đối với em là lợi dụng nhiều hơn tình cảm, thì như em nói, nếu anh đã đạt được mục đích, tại sao vẫn muốn hạ thấp tư thái, vứt bỏ tự tôn?”
“Âm mưu.” Giang Nhược quay đầu, mặt đối mặt với anh, nhưng không tiếp nhận sự dẫn dắt của anh, nói thờ ơ: “Là âm mưu của anh.”
Lòng hăng hái trong mắt Lục Hoài Thâm thoắt cái bị rút cạn.
Giang Nhược im lặng nhìn anh, hai mắt mờ mịt hơi nước, đột nhiên rơi xuống không kịp phòng ngừa.
Lục Hoài Thâm cứ ngây ra, dạ dày cũng co thắt lại theo đó.
Anh giơ tay lên, ngừng một chút, cuối cùng vẫn đưa tay lau sạch nước mắt cô.
Ngón tay anh ấm áp, mang theo vết chai mỏng, xúc cảm hơi cứng, Giang Nhược kìm nén không tránh đi, “Anh vẫn không hiểu, không phải là tình cảm nhiều hơn lợi dụng hay lợi dụng nhiều hơn tình cảm, mà vấn đề là anh đang lợi dụng tôi để làm một người phụ nữ khác thỏa mãn, anh đang tráo đổi khái niệm!”
Giang Nhược không khỏi nâng cao giọng, không khống chế nổi nước mắt như suối tuôn, hình dung tư thái bị ép buộc gần giống như nữ chính trong bộ phim bi tình, “Anh thật sự khiến tôi trở nên rất khó coi anh biết không?”
“Thời điểm như này anh dựa vào đâu mà ép tôi đối mặt với anh, lời tôi nói anh chưa bao giờ cho là thật, suy nghĩ của tôi anh cũng không hề tôn trọng, anh toàn làm theo ý mình, muốn gì làm nấy, có từng nghĩ tôi vừa nhìn thấy anh sẽ nhớ ngay tới Đỗ Thịnh Nghi, tôi vừa nhìn thấy anh sẽ nghĩ ngay đến mỗi một khoảnh khắc anh từng khiến tôi khó chịu, sẽ chỉ làm tôi càng thêm chán ghét anh!”
Giang Nhược nói xong lập tức mím chặt môi, mới có thể nuốt vào những lời đứt hơi khản tiếng muốn phát ra từ cổ họng.
Lục Hoài Thâm sợ cơ thể cô vì cảm xúc quá khích mà xảy ra tình trạng xấu, đành phải thuận theo cô, “Thật sự không thích anh ở đây?” Cổ họng anh cũng thắt lại, âm thanh nghe có vẻ khàn đặc.
Giang Nhược chỉ hướng ánh mắt sang bên, cụp mắt thu lại tầm nhìn, cũng gói ghém cảm xúc, “Lời tương tự vì sao bắt tôi phải nói tận mấy lần?”
Thật lâu sau, Lục Hoài Thâm thở dài: “Nói thì cứ nói, em khóc cái gì?”
“Bởi vì lời tôi nói anh, anh căn bản nghe không vào tai.”
Lục Hoài Thâm trầm mặc một lát, xem như thỏa hiệp, “Anh đi.”
Giang Nhược xì một tiếng, dường như không cho rằng anh đang nói thật.
Câu nói ban nãy của Giang Nhược —— tôi vừa nhìn thấy anh sẽ nghĩ đến mỗi khoảnh khắc anh đã từng làm tôi khó chịu, sẽ chỉ làm tôi càng thêm chán ghét anh, cùng với tiếng cười gằn khinh thường kia, khiến cho Lục Hoài Thâm nhớ tới bản thân đã từng giễu cợt cô, lần đầu tiên anh tin có báo ứng.
Lục Hoài Thâm nói: “Mấy hôm nữa anh đều sẽ không tới, tự em cố gắng nghỉ ngơi, có việc thì liên lạc với anh,” anh ngừng một chút rồi lại nói: “Hoặc bảo Trình Thư liên lạc với anh cũng được.”
Giang Nhược nhìn thẳng anh: “Bảo bọn Trình Thư cũng đi đi.”
Lục Hoài Thâm rất kiên quyết trong chuyện này: “Cái này thì không được, bọn họ tạm thời phải ở đây, em có thể để bọn họ ở bên ngoài luôn không cần vào.”
Lúc này, Giang Nhược vẫn mang thái độ hoài nghi về việc Lục Hoài Thâm nói tạm thời sẽ không đến thăm cô nữa.
Mãi tới khi Lục Hoài Thâm đứng dậy đi thu dọn đồ đạc, lần này không hề kì kèo hoặc tìm lý do ở thêm một lúc, chẳng mất bao công sức, thu dọn xong áo khoác cùng chìa khóa xe của anh, xách theo máy tính rồi chuẩn bị rời đi.
Giang Nhược chú ý chặt chẽ chiều hướng của anh, đợi anh ra đến trước cửa, Giang Nhược hỏi ra mối do dự: “Sẽ không đến thật?”
Lục Hoài Thâm hiểu rõ, không phải Giang Nhược đang lạt mềm buộc chặt, không phải đã quyết định vứt bỏ anh thì chính là đang trong quá trình xem xét vứt bỏ anh.
Kiểu chất vấn này làm Lục Hoài Thâm cảm thấy muốn nổi nóng.
Anh ở trước cửa, nghe vậy hơi khựng lại, không quay đầu nữa, kéo cửa đi ra ngoài luôn.
Căn phòng tĩnh mịch, thỉnh thoảng có âm thanh xe cộ trên đường phố ở dưới tầng truyền đến.
Giang Nhược nhìn chằm chằm cửa, thoáng chốc trong lòng chỉ dư lại sự trống rỗng và lặng yên.
……
Thấy Lục Hoài Thâm đi ra, Trình Thư đứng lên.
Lục Hoài Thâm nói: “Trong khoảng thời gian Giang Nhược nằm viện, đừng để cho người khả nghi gặp cô ấy, có bất kì tình huống ngoài ý muốn nào, tùy thời liên hệ với tôi hoặc Bùi Thiệu.”
Trình Thư gật đầu nói vâng.
Danh sách “nhân vật khả nghi”, trước đây Bùi Thiệu đã đặc biệt đưa cho cô ấy một bản, mấy người trong đó có nam có nữ, thân phận hoặc đặc trưng bề ngoài đều dễ nhận ra, cô ấy đã nhớ kỹ từ lâu.
Lục Hoài Thâm đi được vài bước, lại dừng, “Còn nữa, nếu cô ấy ra khỏi phòng bệnh, các cô..."
“Nhất định sẽ không để chị ấy rời khỏi phạm vi tầm mắt chúng tôi.” Trình Thư cười nhìn anh.
Lục Hoài Thâm nhìn cô ấy vài lần, vẫn còn cảm thấy không yên tâm, nhưng lại trông có vẻ đã sắp xếp ổn thỏa rồi, chẳng có gì để nói nữa, lúc này mới rời đi.
Trình Thư chú ý tới bóng dáng anh ra về, tiu nghỉu vô cùng.
Tư cách ở chung ban đêm của Lục Hoài Thâm, bị cưỡng chế hủy bỏ sau hai tối, thậm chí vì chiếu cố đến cảm xúc của Giang Nhược, muốn gặp một lần cũng phải nhịn.
Bùi Thiệu thấy anh ngày ngày nhớ không được gặp, nghiền ngẫm tâm ý, bèn tự đưa ra chủ ý thay Lục Hoài Thâm đến bệnh viện thăm một lần, tiện thể thử thăm dò ý tứ của Giang Nhược, đã buông lỏng chưa.
Tính cách của Bùi Thiệu mềm mỏng dễ gần hơn Lục Hoài Thâm nhiều, lại biết tìm đề tài, ngay từ đầu không nhắc một chữ nào liên quan tới Lục Hoài Thâm, trái lại bầu không khí giữa hai người hết sức hòa hợp.
Về sau Bùi Thiệu lại tùy ý nhắc tới tình hình Lục Hoài Thâm mấy ngày gần đây, bảo anh không chỉ bận rộn công việc, Thường Uyển còn xúi giục Lục Chung Nam, khiến cho bộ phận quản lý cấp cao Bác Lục chướng khí mù mịt...
Giang Nhược nghe xong chỉ cười cười, không tiếp lời.
Bùi Thiệu xem như đã biết, Lục Hoài Thâm coi như đã bị kéo vào danh sách đen không thoát nổi.
Ngày kế tiếp đến công ty khéo léo kể với Lục Hoài Thâm, mấy hôm nay trạng thái Giang Nhược dần chuyển biến tốt, cũng hay nói hơn, bác sĩ bảo chẳng mấy hôm nữa hẳn là có thể xuất viện rồi.
Lục Hoài Thâm nghe xong, trầm tĩnh ngước mắt nhìn chằm chằm anh ta mấy giây, "Bọn cậu đã nói những gì?”
Bùi Thiệu kể chi tiết, Lục Hoài Thâm nghe mà không nói câu nào, nhưng ai ngờ sắc mặt lại dần dần u ám hơn.
Trong đầu Bùi Thiệu xoay mấy vòng, đại khái hiểu ra vì sao người này cáu giận.
Giang Nhược không muốn gặp Lục Hoài Thâm anh, lại trò chuyện rõ vui vẻ với người ngoài, gặp ai cũng được chứ không gặp anh, nói chuyện với ai cũng được chứ không nói chuyện với anh, có tức không?
Quả thực sắp tức chết rồi!
Bùi Thiệu kiến nghị: “Bác sĩ nói, không có gì bất ngờ xảy ra, trước tết chắc chắn có thể xuất viện, đến lúc đó anh hỗ trợ đón đưa, cũng thuận lý thành chương.”
Nỗi khổ tương tư lại phải chịu đựng thêm mấy ngày.
Lời này Bùi Thiệu cũng chỉ dám nói trong lòng âm thầm sảng khoái một chút.
Lục Hoài Thâm không dao động, cái này còn cần cậu nói chắc.
Mã hậu pháo.
(mã hậu pháo: là thuật ngữ trong cờ tướng, còn dùng để chỉ nói vuốt đuôi (ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì)
Bùi Thiệu thấy thế, tạm gác việc này sang bên, báo cáo lịch trình công việc, dời lực chú ý của anh.
Bùi Thiệu trở thành trợ thủ đắc lực của Lục Hoài Thâm nhiều năm, sớm chiều ở chung, tuy rằng giữ chức thư kí, nhưng việc làm cùng thù lao nhận được đều vượt xa chức vụ nên có.
Ở mức độ nhất định là Lục Hoài Thâm quý trọng nhân tài, dần dần trải đệm cho anh ta, tiện để tương lai đề bạt anh ta lên cấp cao hơn.
Đối với Bùi Thiệu mà nói, Lục Hoài Thâm là Bá Nhạc của mình, anh ta rất cảm kích ân tri ngộ này, mối quan hệ của hai người vừa là thầy vừa là bạn, nhưng Bùi Thiệu vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt giới hạn rõ ràng giữa cấp trên cấp dưới.
Trêu đùa thì trêu đùa, nhưng trước nay đều có mức độ, có thể ngay trước lúc Lục Hoài Thâm cảm thấy không thoải mái, kịp thời xoa dịu.
Nói tóm lại, có thể bàn chuyện kinh doanh, còn dỗ được sếp, Bùi Thiệu cảm thấy cho dù Lục Hoài Thâm cưới mình cũng tuyệt đối không lỗ.
Đêm nay, Hạ Tông Minh tình cờ gặp được Lục Hoài Thâm ra ngoài xã giao, nhà người quen trong gia đình có đi lại với nhau hôm nay gả con gái.
Mấy ngày trước Hạ Tông Minh đã hỏi Lục Hoài Thâm có muốn lộ diện không, Lục Hoài Thâm bảo không rảnh, tận mấy người họ Lục đều sẽ đi, nên anh chẳng đến góp vui nữa.
Lúc ấy Giang Nhược mới vừa nằm viện, Hạ Tông Minh đương nhiên cho rằng anh muốn dành nhiều thời gian cho Giang Nhược.
Đêm nay chạm mặt, Lục Hoài Thâm cũng không nói trước với anh ta, khi Hạ Tông Minh thấy Lục Hoài Thâm xã giao cùng người ta, bộ dáng ơ hờ, tinh thần uể oải, liền tìm tới Bùi Thiệu hỏi vài câu, mới biết anh bị Giang Nhược chặn cửa từ lâu rồi.
Vừa vặn hôm nay tâm trạng Hạ Tông Minh không tốt, trong bữa tiệc uống nhiều thêm vài chén, nói chuyện càng ngày càng không kiêng dè, ôm vai bá cổ Lục Hoài Thâm, mặt hơi ngà ngà nói: “Cậu muốn nghe anh nói câu thật lòng không?”
Lục Hoài Thâm phủi bỏ tay anh ta một phát: “Không muốn.”
“Muốn à, thế anh sẽ nói, cậu đừng trách anh lắm miệng,” Hạ Tông Minh vỗ vỗ vai anh nói: “Tôi chỉ cảm thấy, cậu đừng giả vờ thái quá nữa.”
Ngay tức khắc Lục Hoài Thâm xụ mặt xuống.
Lời này khá quen thuộc, hình như đã nghe qua ở đâu.
“Ngày trước tôi đã nhắc nhở cậu, Giang Nhược biết chân tướng, cậu chẳng thể nào giải thích được, hai bọn cậu chắc cú là đi đời nhà ma.
Cậu vẫn khăng khăng làm theo ý mình, trong việc này, cậu thực sự không phải là bên nên bi lụy, đừng có giả vờ như là thảm thương lắm không bằng.
Cậu chẳng thảm tí nào đâu, ông đây mới thật sự là thảm!”
Lục Hoài Thâm biết anh ta uống chếnh choáng rồi, chẳng buồn so đo với anh ta.
Lục Hoài Thâm không để ý tới anh ta, anh ta vẫn còn lẩm bà lẩm bẩm, “Có điều là tôi cũng có thể hiểu cậu, tâm tư phụ nữ, quả thật quanh co trăm bề.
Có điều cậu với Giang Nhược, ít nhất đến bây giờ còn có nền tảng tình cảm, nỗ lực một tí, có lẽ còn hi vọng, thuốc thang vào vẫn cứu được.
Mà tình yêu của ông đây còn chưa bắt đầu nốt, đã bị bóp cht ở trong nôi.
Cậu tuyệt đối không đoán được, ai kia từ chối tôi, là bởi vì cái lý do kì khôi gì đâu.”
Lục Hoài Thâm liếc anh ta một cái, “Vì cái gì?”
“Bởi vì tôi giàu quá.”
Lục Hoài Thâm: “Tôi tưởng vì ông không biết xấu hổ quá.”
Hoa Thanh đưa ra một khả năng khác: “Cũng có khả năng vì tình sử của cậu phong phú quá.
Vì năng lực kinh tế của cậu mạnh hơn cô ấy nhiều quá mà từ chối cậu, chỉ là mượn danh nghĩa.
Sự giàu có của cậu, không che đậy nổi mùi vị thấm đẫm cậu ướp ra từ trong đống phấn son suốt thời gian dài.”
Hạ Tông Minh nghiêm túc nghĩ ngợi, kiên quyết phản đối.
Tiệc cưới được nửa chừng thì chạy thẳng đến nhà người kia, sau khi tới nơi được bố mẹ người ta cho biết, thời gian làm việc trong tuần thì con nhà mình thường ở nhà nó.
Hạ Tông Minh hỏi dò con gái người ta sống ở tiểu khu nào, bó mẹ người ta đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng ông bố đứng ra nói: “Chàng trai, uống say à? Cậu đi nhầm nhà rồi, nhà tôi chỉ có một con trai, không có con gái đâu.”
Nói xong, đóng sập cửa sắt ở cổng để chặn.
Ngày hôm sau Hạ Tông Minh tỉnh táo lại, vừa mở di động ra, đã phát hiện khung chat ghim trên cùng WeChat có tin nhắn mới: nửa đêm nửa hôm rồi còn mượn rượu làm càn chạy đến nhà tôi, tôi với anh chưa xong đâu.
Hạ Tông Minh nghĩ thầm, anh còn đang muốn em với anh chưa xong đây này.
Chợt ngẫm lại, thay bộ quần áo, đi thẳng đến bệnh viện tư nhân lớn nhất thành phố.
Sau khi Giang Nhược chuyển viện, mới là lần đầu tiên anh ta tới.
Giang Nhược thấy anh ta tới một mình, còn mang theo một đống quà cáp thượng vàng hạ cám, thầm nghĩ, đây là vô sự bất đăng tam bảo điện mà.
Giang Nhược ăn xong bữa sáng, đang hoạt động ở phòng ngoài, mặc quần áo bệnh nhân to rộng, choàng thêm áo khoác dệt kim dáng dài màu quả mọng, trông khí sắc cô có vẻ cực tốt.
Hạ Tông Minh giao đồ cho thím Ngô, “Xem ra khôi phục không tồi nhỉ.”
Giang Nhược cười cười với Hạ Tông Minh, mời anh ta ngồi xuống, “Anh hôm nay sớm quá, công ty không bận à?”
“Cũng tàm tạm, không có việc quan trọng không cần tuân thủ nghiêm ngặt thời gian đi làm.”
“Cái lợi của làm ông chủ.” Giang Nhược ung dung cười tiếp lời.
Sau lại hàn huyên vài câu, Hạ Tông Minh không hỏi một chữ nào về ý đồ đến, Giang Nhược cũng coi như là anh ta tới thăm mình.
Nhưng Hạ Tông Minh dần dần ngồi không yên, “Mấy ngày nay rồi, bạn em đã đến thăm em chưa?”.