Lục Hoài Thâm căn bản đã không muốn nhắc đến vấn đề phân chia tài sản gì đó, nếu không phải nghĩ tới Giang Nhược tự tìm nhà phiền phức, nếu không phải biết rằng lần này cô căn bản đã quyết tâm sẽ không về ở nhà hai người nữa, nếu không phải lo lắng cho cô cùng mẹ và em trai ở trong căn nhà có ba phòng kia sẽ bất tiện...
Anh chỉ là, muốn cố gắng hết sức cho cô những thứ tốt nhất.
Trong những chuyện khác, anh có tự tin để giải quyết vấn đề, cũng có lòng tin và năng lực bắt đầu lại từ đầu, nhưng chỉ có mỗi Giang Nhược, làm anh khó cả đôi đường.
Không nỡ, nhưng không thể nào cứng rắn được.
Giang Nhược luôn nói anh quá hiểu cách nắm bắt cô, anh chẳng qua đang cố thử níu giữ trong lúc khoanh tay bó gối thôi.
Trong tình cảm, có chút thủ đoạn, anh cho rằng là tất yếu, nhưng nếu sử dụng không thỏa đáng, hoặc gặp đúng nửa kia thông minh mẫn cảm thì sẽ hoàn toàn ngược lại.
(Sư bố nhà anh, mưu tính từ đầu đến cuối chứ một chút cái gì.
Tính nhầm thì nhận lại còn ba hoa)
Hai người bọn họ vốn chính là trường hợp đặc biệt, cưới trước yêu sau, ở giữa còn xen lẫn mối thù gia đình nỗi sầu li biệt, thế là Lục Hoài Thâm càng phải cẩn thận dè dặt, chẳng dễ gì mới xóa được sự ngăn cách, nhưng lại có một hạt giống mâu thuẫn đã vùi xuống ngay từ lúc ban đầu, cuối cùng vẫn không thoát được vận mệnh bị cắn trả.
……
Bốn giờ chiều, Lục Hoài Thâm đón Giang Nhược từ bệnh viện, đi đến nửa đường, tiến lên phía trước dần trở nên khó khăn, nhiều giao lộ bắt đầu thực hiện kiểm soát giao thông.
Hôm nay là ngày cuối năm, giờ này lưu lượng người trên đường rõ ràng tăng nhiều hơn bình thường, thời gian càng về sau, sẽ càng có nhiều người ra ngoài vui hết mình đón giao thừa, hoặc tụ tập ra bờ sông chờ đếm ngược giao thừa, dựa theo lệ thường, chắc có lẽ sẽ tạo thành ách tắc giao thông trong thời gian dài.
Lần này Lục Hoài Thâm đưa thẳng Giang Nhược về chung cư Hoa Lĩnh Phủ, nếu cô ở một mình, Lục Hoài Thâm chẳng thể yên tâm, liền bảo thím Ngô cũng đến sống ở chung cư để chăm sóc cô.
Giang Nhược đã nói trước với Kiều Huệ, xuất viện có Lục Hoài Thâm đón, bảo bà không cần tới.
Giang Nhược chẳng nói muốn về Cẩm Thượng Nam Uyển sống cùng bà, Kiều Huệ bèn lắm lời hỏi cô ở đâu, kỳ thật lòng riêng vẫn mong mỏi nghe được Giang Nhược nói về sống ở nhà của hai vợ chồng.
Con còn chưa sinh ra, đã bắt đầu nghĩ việc li hôn, luôn làm người ta không yên lòng.
Giang Nhược lẩn tránh vấn đề, bảo ở nhà Lục Hoài Thâm.
Kiều Huệ cảm thấy không thích hợp, nhưng Giang Nhược nói phải thu dọn đồ đạc, tắt điện thoại rõ nhanh, dẫn tới trong lòng bà ấy cứ treo lơ lửng dấu hỏi.
Ở nhà Lục Hoài Thâm là ý gì, rốt cuộc một mình ở nhà khác của Lục Hoài Thâm hay ở cùng nhà với Lục Hoài Thâm?
Kiều Huệ đã sớm phát hiện, kể từ sau lần trước vì cô chị nhà họ Giang của Giang Nhược tới bệnh viện làm bà tức giận đến mức nửa đêm lên cơn sốc, Giang Nhược đã bị dọa sợ rồi, mỗi lần có chuyện, Giang Nhược nói dối bà thì không được, nhưng thẳng thắn đúng sự thật cũng không xong, cho nên đa số đều lựa chọn thổ lộ một nửa tình hình thực tế, còn đâu che giấu một nửa.
Kiều Huệ thường thường sẽ ngẫm lại, mình thích hỏi này hỏi kia, suy nghĩ quá nhiều, làm cho Giang Nhược quyết định cái gì cũng phải bỏ công lo nghĩ đến cảm nhận của bà, mà bà biết cực ít về những chuyện phát sinh trong phạm vi cuộc sống của Giang Nhược, cho dù nói cho bà biết, những ràng buộc lợi ích đó, bà cũng chịu bó tay, kết quả chẳng qua vẫn là gây phiền phức không cần thiết cho người ta.
Khi ấy bà nằm viện là thời kì đặc thù, chồng mất, gia đình tiêu tán, bà luôn cảm thấy mình không sống được bao lâu, ngay cả Giang Nhược cũng cùng đường, người làm mẹ như bà đã không thể dành cho con bất kì sự trợ giúp nào, còn gây thêm khó khăn cho Giang Nhược.
Kết quả, Giang Chu Mạn nói những lời đó với bà, kỳ thật phần nhiều đã khiến bà nhìn thẳng vào sự bất lực của mình.
NếuTrình Đống có thể giữ khuôn phép, đừng cứ mãi nghĩ xong một lần là có thể phát tài, thì đến bây giờ vợ chồng bọn họ thế nào cũng có một khoản tiết kiệm không nhỏ, thời khắc quan trọng vừa sẽ không sầu lo vì tiền nằm viện, còn có thể giúp Giang Nhược giảm nhẹ áp lực, con cái cũng không cần đi làm những chuyện trái đạo đức trong miệng người ta.
Khi đó bà mê man, lúc ngủ lúc tỉnh, giữa độ nửa tỉnh nửa mê luôn cảm thấy cuộc đời chẳng còn ý nghĩa gì nữa, luôn nghĩ hay cứ thế mà đi thôi, đối với Giang Nhược mà nói, ngược lại cũng là một kiểu giải thoát.
Sau này mỗi khi bản thân nghĩ quá nhiều, bà liền nhớ lại một lượt trong đầu những lời Lục Hoài Thâm nói với bà hồi đó, bà nhiều lần tự nhắc nhở mình, đừng gây thêm áp lực tâm lí cho Giang Nhược nữa.
Hiện giờ cũng chỉ hi vọng Giang Nhược sống tốt là được, bản thân nó cảm thấy thế nào là thoải mái thì sống thế ấy, chỉ cần quyết định tốt cho nó, bà ủng hộ vô điều kiện là được rồi.
Thế là Kiều Huệ kìm nén mong muốn gọi lại để hỏi cho rõ ràng, thật lâu sau, vì mong yên lòng, đã gửi một tin nhắn thoại cho Giang Nhược: “Con về chỗ ở nhớ gửi tin nhắn báo cho mẹ biết cụ thể ở đâu, mẹ với em con thỉnh thoảng cũng tiện đến thăm.
Nếu con có chuyện gì, nhất thiết đừng lừa mẹ, mẹ biết con sợ mẹ lo lắng, sợ cơ thể mẹ giận quá sinh bệnh, nhưng hiện tại người mẹ khỏe cả, khôi phục cũng tốt, có thể chăm nom con với cháu ngoại rồi, con cứ việc yên tâm, chăm sóc tốt cho mình.”
Thời điểm Giang Nhược nhận được wechat của Kiều Huệ, xe đang dừng ở giao lộ chờ đèn xanh, cô chống đầu, hơi ngẩn người, c ắn môi dưới xem video làm nóng trước thềm giao thừa trên màn hình quảng cáo ở bên kia sông, không hề có ý muốn giao lưu với Lục Hoài Thâm.
Thím Ngô ngồi ở ghế sau gần như cùng tư thế với Giang Nhược, trong xe mở nhạc, vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí áp lực trong xe, bà ấy đứng ngồi không yên, cổ họng ngứa vẫn phải nhịn không thể hắng giọng, không dám thở mạnh.
Trong tay Giang Nhược cầm di động, màn hình vừa sáng cô liền trượt mở, thấy một đoạn ghi âm thời gian không ngắn, cô nghĩ một chút, chuyển giọng nói thành văn bản.
Giữa các dòng chữ, sự lo âu lộ ra dè dặt, Giang Nhược ngầm hiểu sự dụng tâm suy tính của Kiều Huệ, trong nháy mắt mũi cay cay.
Cô khẽ cử động tay chống mặt, dùng tay áo che khuất nửa khuôn mặt, đôi mắt mịt mờ hơi nước, chớp chớp mắt.
Được một lúc, cô cầm di động lên, gửi địa chỉ Hoa Lĩnh Phủ, đồng thời cho hay, nếu muốn tới thì gọi điện thoại trước, để cô tiện mở cửa an ninh.
Đang gõ chữ, nghe Lục Hoài Thâm nói phá vỡ im lặng: “Bên chung cư không có gì ăn, đồ trong tủ lạnh lần trước trước khi đi đã dọn sạch rồi, phải đi mua một ít.”
Thím Ngô vội nói: “Không sao, tôi đi mua là được ngay.”
Giang Nhược ngẩng đầu, nhìn cảnh tượng xung quanh, đã sắp đến nhà, cô nhớ quanh đây có siêu thị.
Giang Nhược nói: “Bây giờ đi siêu thị luôn đi, khỏi phải quay về rồi lại đi.”
Siêu thị ở tầng B của một tổ hợp trung tâm thương mại kiểu lớn, Lục Hoài Thâm lái xe vào hầm để xe của trung tâm thương mại.
Vật dụng hàng ngày ở chung cư đầy đủ hết, Giang Nhược không có gì muốn bổ sung, người lười cũng không muốn xuống xe, nên do thím Ngô tự đi mua nguyên liệu nấu ăn, Lục Hoài Thâm tất nhiên ở trong xe cùng cô.
Thím Ngô vừa xuống xe, bầu không khí tức khắc lại hơi khang khác.
Trong âm hưởng giọng nam đang lưu luyến: “Hai con tim có thể chất chứa bao nghi ngờ, tình yêu khiến chúng ta rơi bao nhiêu nước mắt, ánh mắt mĩ lệ của em mang trái tim anh đi mất, em dịu dàng như thế đến bên mang trái tim anh đi mất...”
(Đây là đoạn trích trong bài Tim đập của Vương Lực Hoành)
Hai người không nói chuyện, nhưng lại biết rõ đối phương đều đang thưởng thức cặn kẽ lời bài hát nghe nhiều nên quen.
Giang Nhược phá vỡ không khí làm người ta nghẹt tim này, nói: “Tôi muốn về bên kia thu dọn một ít quần áo rồi lại qua đây.”
“Bên kia” là chỉ nhà của hai người ở Lâm Hải.
Lục Hoài Thâm thoáng ngẩn người, “Không đủ mặc à?”
Thật ra anh nghe hiểu được ý trong câu nói của cô, cô muốn sống một mình ở chung cư luôn.
Lần trước Giang Nhược về Cẩm Thượng Nam Uyển, thu dọn một ít quần áo, cũng chỉ đủ thay trong thời gian ngắn, quần áo mùa đông chiếm chỗ, thoạt nhìn thì hai cái vali to, nhưng thực ra đồ dùng hàng ngày trong thời gian mang thai chiếm phần lớn.
Hiện tại hai vali kia đang ở trong cốp xe, là lúc trước thím Ngô qua đó thu dọn cho cô.
Giang Nhược còn chưa trả lời, Lục Hoài Thâm đã cắt đứt ý nghĩ của cô, “Anh đi thu dọn cho em rồi đem qua."
Giang Nhược thuận nước đẩy thuyền nói: “Được, anh cũng không biết tôi muốn mặc cái nào, thế thì lấy hết qua đây.”
Lục Hoài Thâm: “...mai anh sang đưa em về dọn.”
Giang Nhược nói: “Lúc nữa đi qua luôn đi.” Bây giờ mới chưa đến giờ.
Việc hôm nay chớ để ngày mai, ngày mai anh cũng hết lý do tiếp tục xuất hiện trước mặt mình.
Lục Hoài Thâm giả vờ không hiểu dụng ý của cô, “Em có phải hết quần áo mặc đâu, không cần vội vào lúc này.”
“Việc hôm nay có thể kết thúc, không cần kéo dài tới ngày mai.”
Câu trả lời của Giang Nhược có thể nói là khá kiên định lạnh lùng lại còn tuyệt tình.
Lục Hoài Thâm cũng chẳng còn gì để nói, chỉ có thể thuận theo cô.
Thím Ngô tinh thông trù nghệ, muốn mua cái gì trong lòng đã liệt kê một danh sách, nhanh chóng mua xong rồi đi ra.
Khi đến chung cư đã sắp tới giờ cơm, Giang Nhược muốn để thím Ngô lên một mình, mình theo Lục Hoài Thâm về nhà bên Lâm Hải luôn.
Nhưng Lục Hoài Thâm khăng khăng bảo cô ăn tối trước rồi đi.
Vì thế, đương nhiên Lục Hoài Thâm cũng ăn bữa tối cùng cô, ăn xong cơm đang chuẩn bị đi, anh lại nghe liên tiếp mấy cuộc điện thoại công việc, vừa đứng một cái đã gần nửa tiếng ngoài ban công.
Giang Nhược nghi ngờ anh đang kéo dài thời gian, hơn nữa có chứng cứ.
Cô vốn dĩ đã mặc xong áo khoác rồi, kết quả hơi ấm trong nhà làm lưng cô túa mồ hôi, cô cởi luôn áo khoác, choàng áo chờ anh.
Giang Nhược càng chờ càng tức, mắt thấy trời sắp tối hẳn, bầu không khí hoan lạc trong toàn thành phố ngày càng trở nên nồng đậm, đến lúc đó trên đường lại tắc xe, dọn đồ xong có phải lại định nói với cô thời gian muộn quá, ở tạm cùng anh một đêm?
Lục Hoài Thâm đang gọi điện thoại, thì trông thấy hình ảnh Giang Nhược phản chiếu trên cửa sổ phòng khách, khoanh tay đứng ở sau lưng anh không xa, lườm anh không vui.
Lục Hoài Thâm thấy vừa phải thì thôi, dừng lại đúng lúc, tắt điện thoại, đưa người đi về nhà.
Nhà bên này Giang Nhược đã không về một thời gian, mọi thứ đều vẫn nguyên dạng.
Chỉ là vừa vào phòng tắm, Giang Nhược cảm giác huyết áp cũng tăng lên, máy sấy tóc với dao cạo râu, cùng với đồ dùng tắm rửa bày lung tung đầy bệ rửa tay.
Lục Hoài Thâm theo sau cô, đi vào vừa thấy Giang Nhược nhìn chằm chằm bệ rửa mặt, sắc mặt tối bất thường, tức khắc sờ sờ cái mũi rồi đi ra ngoài luôn.
Giang Nhược kéo giỏ đồ bẩn ra, áo ngủ, áo sơmi, quần tây, tất toàn bộ đều chất đống trong giỏ.
Giang Nhược hoài nghi Lục Hoài Thâm cố tình, mà còn thật sự có chứng cứ.
Cô hơi cuồng sạch sẽ, nhưng ở phương diện này, lúc Lục Hoài Thâm độc thân sống một mình là người còn khắt khe hơn cô, cô cũng chẳng tin, mình sống một thời gian ở bên ngoài, ngay cả sinh hoạt hàng ngày anh cũng không thể tự lo được.
Dù sao sau này cô cũng sẽ chẳng ở nhà, có bẩn thỉu bừa bộn thế nào cô cũng không nhìn thấy, thích dọn thì dọn không thì thôi, chẳng lẽ còn trông cậy vào một thai phụ như cô đi dọn chắc?
Giang Nhược xoay người vào phòng để quần áo, cầm va li, đóng gói quần áo giày dép, trong nhà còn ba cái va li to để không, bị cô xếp đầy ắp, cho Lục Hoài Thâm một cảm giác cô lần này mà đi sẽ không quay về nữa.
Sau đó liếc nhìn tủ quần áo của cô, may vẫn thừa lại hơn nửa.
Trên thực tế, Giang Nhược chỉ lấy quần áo xuống, Lục Hoài Thâm mới là cu li phụ trách đóng hành lí.
Nhưng cảnh tượng phòng tắm lộn xộn ở trong đầu Giang Nhược gạt mãi không đi, cô nghi chứng cuồng sạch sẽ của mình nghiêm trọng hơn rồi, vì thế trước khi ra khỏi cửa đã chỉ huy anh dọn dẹp phòng tắm.
Bấy giờ vừa lục đục xong, thời gian đã chẳng còn sớm.
Lục Hoài Thâm ra ngoài, giơ tay nhìn đồng hồ, “Thời gian không còn sớm, hay là đêm nay……”
Giang Nhược quay người nhìn anh, Lục Hoài Thâm thấy tình hình dừng lại.
Cô buồn cười, vừa cười lên đã không chịu khống chế mà thành cười khẩy: “Đây chính là mục đích của anh nhỉ.”
Lục Hoài Thâm nhíu mày: “Muốn bảo em ở lại với anh một đêm mà khó đến thế sao?”.