Bên tai vang lên âm thanh huấn luyện viên hô tiết tấu, Giang Nhược véo một cái vào lưng Lục Hoài Thâm.
Dưới tay là cơ lưng săn chắc của Lục Hoài Thâm, tí cào tí gãi của cô chẳng làm gì được anh, không nghe được âm thanh xuýt xoa kêu đau như ý muốn, Giang Nhược lạnh lùng nói: "Vứt bỏ nghĩa vụ chỉ nói đến quyền lợi, đều là giở trò lưu manh."
Lục Hoài Thâm vừa vặn túm được sơ hở trong lời nói của cô, bảo: "Anh thế này còn không phải là để hiện thực hóa quyền lợi, đang thực hiện nghĩa vụ sao?"
Nói rồi có ý đồ nắm eo cô, hơi nâng lên.
"Được rồi, chúng ta tạm dừng nghỉ ngơi một chút."
Giọng huấn luyện viên yoga nói đúng lúc, Giang Nhược đứng thẳng người, thời điểm buông anh ra, tay tăng lực, muốn đẩy anh ra.
Lục Hoài Thâm không nhúc nhích tí nào, nắm ngược lấy cổ tay cô, lên án: "Em đây là điển hình của dùng xong vứt bỏ."
Giang Nhược thờ ơ nhìn anh, rút tay ra, dùng giọng nói thầm chỉ có hai người nghe thấy, nói với anh từng chữ từng chữ: "Hết cách, anh cũng chỉ có tí giá trị ấy thôi."
Nói xong lộ ra vẻ tươi cười thoáng qua, nghiêng mặt không nhìn anh, hồi lâu chẳng thấy anh lên tiếng, cô dùng khóe mắt liếc anh một cái, thấy Lục Hoài Thâm không hề dấu vết nào của thẹn quá hóa giận, tuy mặt không biểu cảm, nhưng nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.
Cái gì gọi là đấm vào bông? Chính là đây chứ đâu.
Bộ dạng Lục Hoài Thâm không để bụng, đã làm cô tấm tức.
Động tác đó lặp lại ba lần, hơn nữa huấn luyện viên bảo Lục Hoài Thâm nhớ kĩ, vừa có thể dùng để thả lỏng hằng ngày, cũng có thể hỗ trợ giảm bớt đau đớn khi thai phụ mở cổ tử c ung.
Sau đấy lại dạy cho Lục Hoài Thâm một số thủ pháp mát xa cẳng chân, Giang Nhược và Lục Hoài Thâm ngồi đối mặt trên thảm yoga, Lục Hoài Thâm cầm cẳng chân cô lên, ngón tay dài mát xa từ trên xuống dưới một vòng.
Ban đầu tâm lý Giang Nhược kháng cự, cả người có phần cứng đờ, sau lại cảm thấy cũng rất thoải mái, dứt khoát thả lỏng hưởng thụ.
Mãi đến khi xong buổi học, cũng chẳng nói câu nào chẳng để ý đến anh, phủi mông chạy lấy người.
Rời khỏi phòng yoga, Giang Nhược không thấy Trình Thư, ngay cả Kiều Huệ cũng không thấy bóng dáng đâu.
Giang Nhược theo bản năng cho rằng Lục Hoài Thâm bảo Trình Thư lấy cớ đưa Kiều Huệ đi, xoay người chất vấn Lục Hoài Thâm: "Mẹ tôi đâu?"
Giờ phút này Lục Hoài Thâm im lặng nhìn cô, trong mắt có sự mỏi mệt không còn sức giải thích, trên mặt viết năm chữ to đùng "không liên quan đến anh".
Lúc này ánh mắt Giang Nhược vượt qua bả vai anh, thấy Kiều Huệ cùng Trình Thư đang từ trong phòng vệ sinh đi ra.
Lục Hoài Thâm quay đầu nhìn theo ánh mắt cô, kế đó nhìn về phía cô, trong mắt như thể viết: em có muốn xin lỗi anh không?
Giang Nhược nhìn thẳng vào mắt anh, giả vờ không hiểu ý.
Nghi ngờ ban đầu của Giang Nhược thật ra không sai, bởi vì ý nghĩ điều Kiều Huệ cùng Trình Thư đi, quả thực từng xuất hiện trong đầu Lục Hoài Thâm, nhưng lần này Lục Hoài Thâm dự liệu trước kết quả —— Giang Nhược chắc chắn sẽ không vui vẻ trải qua thế giới hai người với anh, cho nên xua tan ý nghĩ đó.
Có điều do vậy đúng là có thể chứng minh, Giang Nhược thực sự rõ như lòng bàn tay một số tâm tư nào đó của anh.
Hôm nay là ngày tết Lạp Bát, lại là cuối tuần, buổi chiều thím Ngô đã bắt đầu chuẩn bị đồ ăn ở nhà, Giang Nhược vốn định luyện xong yoga, sẽ đi đón Trình Khiếu cùng đến ăn tối.
(tết Lạp Bát: ngày tháng chạp, Tết Lạp Bát là ngày Tết đầu tiên trong tháng Chạp âm lịch và là ngày khởi đầu Tết tại Trung Quốc.
Trong ngày này phần lớn mọi gia đình đều ăn cháo Lạp Bát.)
Mấy người đi ra ngoài, Lục Hoài Thâm chẳng nói muốn tự về hay theo Giang Nhược về nhà.
Đến bãi đỗ xe, Kiều Huệ nói với Lục Hoài Thâm: "Hôm nay ăn tết, nếu tối nay con không có việc, thì cùng ăn cơm đi, thím Ngô nấu cháo Lạp Bát rồi."
Kiều Huệ chủ yếu nghĩ rằng, hiện tại hai người vẫn chưa ly hôn, mặc dù có mâu thuẫn, nhưng dịp lễ tết tốt xấu cũng phải ngồi xuống cùng nhau ăn bữa cơm, huống hồ, người ta cũng theo đuổi đến tận đây rồi...!Nếu bây giờ đuổi người đi, buổi tối Kiều Huệ ăn cơm sẽ nghĩ mãi đến việc này, cảm thấy áy náy.
Hành động này của Kiều Huệ vừa đúng ý Lục Hoài Thâm, anh không có lý do từ chối.
Không cho Giang Nhược cơ hội ngăn cản anh, nói đồng ý ngay: "Vâng, vừa khéo tối nay không có việc gì."
Tới gần tuần thi cử, thời gian nghỉ của trường Trình Khiếu hơi có thay đổi, vốn dĩ một tuần nghỉ một ngày rưỡi giờ giảm bớt thành một ngày, đáng lẽ buổi tối vẫn có tiết tự học, nhưng Trình Khiếu thành tích nổi trội, xin nghỉ một tiết tự học buổi tối tương đối dễ dàng.
Đa số giáo viên đều ưu ái những đứa trẻ có thành tích tốt.
Buổi sáng Trình Khiếu ra ngoài chơi cuối tuần với bạn học, đã hẹn với Giang Nhược chờ sau khi cô kết thúc lớp yoga, gặp nhau ở cổng trung tâm thương mại dưới tòa nhà biểu tượng ở trung tâm thành phố.
Sắc chiều buông xuống, thành phố được bao phủ bởi ánh sáng ảm đạm phía chân trời, từ xa xa Giang Nhược thấy Trình Khiếu đứng ở ngoài cổng trung tâm thương mại.
Người lái xe là Lục Hoài Thâm, vẫn là chiếc SUV kia.
Trình Khiếu chưa thấy chiếc xe đó bao giờ, xe sắp chạy đến trước mặt rồi, ánh mắt dao động mông lùng nhìn chằm chằm phía trước, cầm di động lên nhìn thời gian.
Lục Hoài Thâm ấn còi, Giang Nhược hạ kính xe gọi nó.
Trình Khiếu ngẩn người, nhìn Lục Hoài Thâm đang lái xe, gọi một tiếng: "Chị." Sau đó lên ghế sau.
Chuyện Giang Nhược nằm viện giấu Trình Khiếu, sau đó xuất viện ly thân với Lục Hoài Thâm, Trình Khiếu cũng là phát hiện ra manh mối thông qua lúc Kiều Huệ gọi điện thoại với Giang Nhược.
Chi tiết cụ thể Trình Khiếu không biết, chỉ đoán được Giang Nhược muốn ly hôn, suy cho cùng chẳng có vợ chồng nhà nào không định li hôn mà lại ở riêng trong thời kì mang thai cả.
Trình Khiếu sẽ không kích động đi tìm Lục Hoài Thâm tính sổ như trước kia nữa.
Thật ra so với bạn cùng lứa tuổi trẻ hồ đồ, nó thuộc vào bộ phận nhỏ có tâm lý trưởng thành đầu óc lí trí, nếu không phải từng thấy Giang Nhược bị ức hiếp tàn nhẫn, nó cũng sẽ không ôm tâm thế mọi người hoặc là sống hoặc cùng chết mà đi đối chọi với Lục Hoài Thâm.
Về sau, nó cũng chưa bao giờ thay đổi cách nhìn về Lục Hoài Thâm, chẳng qua vì chị nó thích, cho nên nó mới nhận người anh rể này.
Nếu thật sự làm tổn thương chị nó, đương nhiên nó cũng chẳng nhận nữa.
Cho nên lên xe rồi, Trình Khiếu cũng không chào hỏi Lục Hoài Thâm.
Kiều Huệ âm thầm lườm thằng bé, Trình Khiếu giả vờ không thấy.
Kiều Huệ nghĩ thầm, tuy không phải chị em ruột, nhưng dẫu sao sống cùng nhau từng ấy năm, cái kiểu làm bộ làm tịch này như đúc ra từ một khuôn.
Khi về đến nhà, vừa kịp lúc bày bàn ăn cơm.
Trình Khiếu lần thứ hai tới đây, vào nhà đã quen cửa quen nẻo, giúp Giang Nhược treo áo khoác cùng túi xách, lại kéo ghế ăn cho cô, bao thấu hết công việc của Lục Hoài Thâm.
Nó chỉ muốn cho Lục Hoài Thâm biết, nơi này kỳ thật không có việc của anh.
Trình Khiếu luôn phóng ánh mắt khiêu khích sang anh, trong thâm tâm Lục Hoài Thâm buồn cười, cậu em vợ vẫn non trẻ quá.
Lúc ăn cơm, Giang Nhược cũng phát hiện Trình Khiếu luôn âm thầm phân cao thấp với Lục Hoài Thâm.
Thấy Lục Hoài Thâm muốn ngồi cạnh cô, Trình Khiếu cố tình giành trước một bước chiếm chỗ, Lục Hoài Thâm đành phải ngồi ở ghế đơn bên phải Giang Nhược; mỗi lần Lục Hoài Thâm gắp đồ ăn cho cô, Trình Khiếu sẽ bỏ đồ ăn anh gắp sang một bên, bảo cô ăn đồ mình gắp.
Giữa lúc ăn cơm Giang Nhược ngẩng đầu nhìn Lục Hoài Thâm, anh đang dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm Trình Khiếu.
Cơm nước xong ngồi một lát, Giang Nhược chủ động nói với Lục Hoài Thâm: "Anh phải đi rồi nhỉ, tôi tiễn anh."
Đối với lệnh đuổi khách, Lục Hoài Thâm đã tập mãi thành thói quen, nhưng Giang Nhược chủ động muốn tiễn anh, thật khác thường, có lẽ có chuyện muốn nói.
Lục Hoài Thâm hơi nhướng mày, đứng dậy đi lấy áo khoác.
Cửa vừa đóng, Lục Hoài Thâm nhớ tới cái gì nói: "Mẹ với Trình Khiếu có định về không, anh có thể đưa bọn họ."
Giang Nhược nói: "Anh không tiện đường, phải vòng rất xa, lúc nữa bảo Trình Thư đưa là được."
Nói rồi ấn thang máy thay anh.
Vừa quay người, Lục Hoài Thâm ở ngay trước mặt cô, cúi đầu chuyên chú nhìn cô, đáy mắt thấp thoáng nét rạng rỡ, dùng giọng khàn khàn từ tính do vừa khỏi cảm cúm nói: "Lo anh về nhà muộn quá à?"
Giang Nhược lập tức lùi ra phía sau một bước, liếc anh một cái, vừa hòa nhã với anh một tí đã bắt đầu cợt nhả.
"Tôi chỉ muốn nói với anh, Trình Khiếu tính trẻ con, anh đừng chấp nhặt với nó."
"Anh đương nhiên biết." Anh lớn hơn thằng bé kia không chỉ một giáp, chỉ vì mấy cử chỉ ấu trĩ của nó mà so đo, há chẳng phải sống uổng phí mười mấy năm đó sao.
"Còn nữa, tôi đồng ý lúc ra ngoài cho Trình Thư đi theo, đó là tôi tiếc mạng, nhưng không đồng nghĩa với việc cho phép cô ấy cung cấp hành tung của tôi cho anh."
Lục Hoài Thâm nhíu mày suy ngẫm một lát, ném ra nghi vấn: "Nếu anh không thể nắm giữ hành tung của em, nếu có gì bất trắc, sao có thể kịp thời bảo đảm an nguy cho em?"
Trong nháy mắt Giang Nhược lại không đối đáp được.
"Được, vậy tôi đổi cách nói..."
Lục Hoài Thâm không có hứng thú nghe tiếp, chẳng qua là không muốn cho anh xuất hiện trước mặt cô mà không hề báo trước, từng giây từng phút cô đều không muốn gặp anh, nếu anh thật sự ngày ngày phân cách hai nơi với cô, thì cho dù Giang Nhược vẫn còn tình cảm với anh, cũng chịu không nổi sự tiêu hao theo thời gian.
Nếu với cô, anh thật sự trở thành một người có thể có có thể không, vậy mới là bất lực chân chính.
Anh ngắt lời cô nói: "Sáng mai anh bay xuống phía nam, có một hội nghị, áng chừng phải ở bên kia hai ngày, sau khi về còn có cuộc họp thường niên của công ty phải nán lại, phỏng chừng mất mấy ngày không thể gặp nhau."
Lục Hoài Thâm nói xong nhìn cô, Giang Nhược ôm tay gật đầu, dáng vẻ rất mừng vui yên lòng, "Thế càng tốt."
Quả nhiên...
(Đắng lòng!!!)
Lục Hoài Thâm thu lại vẻ đành chịu, nói tiếp: "Thời gian trước không tới, vì bị cúm, sợ lây bệnh cho em."
Giang Nhược nhớ đợt trước Hạ Tông Minh nói anh phát bệnh dạ dày phải vào cấp cứu, anh đã lặng thinh không nói, thì lần này cũng không cần cho cô biết.
Cô trầm mặc thật lâu: "Chẳng có gì muốn nói nữa, anh đi đi."
Giang Nhược xoay người định đi về, bị Lục Hoài Thâm kéo cổ tay, vốn định ôm cô một tí, nhưng vẻ kháng cự và cảnh giác trên mặt Giang Nhược khiến anh thu hồi tâm tư.
Anh nhìn cô thắm thiết, ngón cái ấm nóng hơi ráp vuốt v e mấy cái trên mu bàn tay cô, "Có việc có thể liên lạc với anh bất kì lúc nào."
Mỗi lần trước khi đi anh đều sẽ nói như vậy, nhưng chưa một lần nào đợi được Giang Nhược tìm anh.
Giang Nhược không nói chuyện, vào nhà, đóng cửa lại.
Mỗi khi đến lúc này, Lục Hoài Thâm sẽ nhớ tới những ngày tháng trước kia Giang Nhược quấn lấy anh, hoặc đau khổ cầu xin, hoặc kiên cường đe dọa, kiểu gì cũng sinh động hơn hiện tại, chỉ là khi đó anh bài xích cô mỗi lần cố ý tiếp cận, chỉ cáu giận, hoặc cố ý bỡn cợt cô, hoàn toàn không suy xét đến tương lai, sẽ hoài niệm và quý trọng những cảm xúc sinh động đó của cô gấp bội lần.
Hồi ấy Giang Khải Ứng dùng điều kiện phong phú trao đổi bảo anh cưới Giang Nhược, anh không đồng ý, không cần nghĩ nát nước, anh vẫn luôn biết nguyên nhân.
Chính vì anh lo lắng sẽ có kết quả như hôm nay.
Dù vậy, anh cũng không thu tay.
Từng cho rằng dẫu là Giang Nhược, cũng không đáng để anh từ bỏ bao năm bày bố, bàn cờ lớn này, tương quan mật thiết, bỏ một quân, sẽ hủy cả ván cờ.
Thang máy dừng một lần rồi lại đóng, anh ấn phím lần nữa.
Giang Nhược đóng cửa vào, dựa lên cửa ngẩn ngơ.
Kiều Huệ từ phòng ăn đi ra phòng khách ngang qua huyền quan, nhìn cô muốn nói lại thôi, Giang Nhược mới thay giày đi vào.
Trước khi vào phòng, Kiều Huệ giải thích với Giang Nhược vì sao muốn giữ Lục Hoài Thâm ở lại ăn cơm, sợ Giang Nhược lầm tưởng bà không màng đến suy nghĩ của đương sự, kiên quyết muốn tác hợp.
Giang Nhược không nói gì khác, chỉ bảo Kiều Huệ dễ mềm lòng.
Kiều Huệ mau mồm mau miệng đáp một câu: "Không phải con cũng thế à?"
Giang Nhược sửng sốt, nói: "Con sẽ không đâu.".