Giang Nhược mới vừa đụng tới bát đũa, nghe vậy, tay dừng lại.
Bắt đầu từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy bác Trần, cô đã cảm thấy nghi ngờ người này có phần quái dị, đến bây giờ, cô tin chắc bà ta tuyệt đối không phải dân đảo bình thường, hay một người phụ nữ cao tuổi tầm thường.
Hơn năm nay đã trải qua không ít chuyện, tuy rằng còn trẻ, nhưng tự khoe là kiến thức không tính là nông cạn, không cho rằng có người phụ nữ già nào bị ngăn cách với thế giới bên ngoài lại coi bắt cóc như chuyện thường ngày, đưa tiền là có thể trông hộ con tin.
Giang Nhược không cho là đúng mà bưng bát cơm lên, điềm tĩnh cười cười, "Tôi ngoài đường dài vất vả, người hơi mỏi mệt, không hề có gì không khoẻ, chỗ bác lo ăn ở sẵn rồi, tôi có thể có bất trắc gì chứ? Trừ phi, các người muốn cho tôi có bất trắc."
Bác Trần híp mắt quan sát cô, ý cảnh cáo rõ ràng, "Tôi thấy cô không giống đèn cạn dầu, nên nhắc nhở cô một chút, trên đảo này hai ngày mới có thuyền đến một lần, những đứa trông chừng cô sẽ cắt lượt, cô không đi được đâu.
Người trên đảo này có tính bài ngoại, đừng có đi một mình lúc không có ai đi theo, đừng tùy tiện lôi kéo làm quen người khác.
Lúc nên ăn cơm thì ăn cơm, nên ngủ thì ngủ, chuyện không nên nghĩ đừng nghĩ, việc không nên làm cũng đừng làm, đừng mong lấy đứa bé trong bụng uy hiếp ai."
Vẻ tươi cười trên mặt Giang Nhược dần dần biến mất, thật lâu sau mới hờ hững nói: "Bác nghĩ nhiều rồi."
Bác Trần cười khẩy, không nói chuyện nữa.
Vốn dĩ cô đã rất đói bụng, nhưng bữa cơm này, Giang Nhược hoàn toàn không ngon miệng.
Trong đầu vẫn luôn hồi tưởng những lời bác Trần nói.
Bác Trần kia là người già đời, ngay cả phỏng đoán lòng người cũng thành thạo như thế, trừ bỏ câu cuối cùng kia thì những suy nghĩ khác, quả là điều Giang Nhược ban nãy đang suy xét.
Lúc đến nhìn từ xa đảo này không tính là to lắm, cô muốn tìm cơ hội cắt đuôi đám người Trần Sơn, một mình đến bến tàu bên kia đảo xem thử, nhờ người gửi tin, hoặc xem xem có cách liên lạc với bên ngoài không, tuy rằng quá trình có khả năng không mấy dễ dàng.
Đặc biệt là hiện tại, xem ra, điều cô có thể nghĩ đến, bác Trần và Trần Sơn chắc cũng đã nghĩ đến, hơn nữa sẽ sẵn sàng phòng bị trước.
Cơm ăn được một nửa, ba người vừa rồi rời đi từ bến tàu chuyên chở đồ vật về, là vật tư cùng hành lý của bọn họ, mượn chiếc xe điện ba bánh dùng để vận chuyển hải sản của một hộ ngư dân gần bến tàu.
Đồ đạc đàn ông đều rất đơn giản, có một rương chuẩn bị riêng cho Giang Nhược, bên trong là quần áo mới tinh cùng vật dụng hàng ngày.
Giang Nhược cơm nước xong qua nhìn thử, phẩm vị quần áo một lời khó nói hết, na ná áo sơ mi in hoa của bác Trần, mang đậm phong cách bãi biển khu vực Đông Nam, tất cả đồ đạc chỉ thỏa mãn nhu cầu hằng ngày.
Giang Nhược hỏi: "Có thể mua hộ ít đồ dưỡng da không?"
Trần Sơn xách một lọ Mật Đại Bảo SOD, "Đây không phải?"
(Đại Bảo (Dabao) là một thương hiệu mỹ phẩm nội địa Trung lâu đời chuyên sản xuất các loại sản phẩm làm đẹp chiết xuất từ thiên nhiên, thường xuất hiện trong các nhà thuốc ở TQ.
Sản phẩm có SOD là thành phần chính, viết tắt của từ SuperOxide Dismutase (một enzyme chống oxi hóa mạnh).Trên shopee cũng có bán mới sợ chứ)
"Đồ dưỡng da tôi nói là sữa rửa mặt, toner, kem mắt, essence và kem dưỡng mặt."
Trần Sơn chống hông, "Ờ, còn nữa không?"
Giang Nhược hơi kinh ngạc, dễ nói chuyện vậy?
"Còn có kem làm mờ rạn, dầu mát xa."
Trần Sơn cười giả lả: "Bây giờ cô đi ngủ, trong mơ cái gì cũng có.
Tôi bảo này sao cô không có tí tự giác nào con tin nên có thế? Thật sự coi nơi này là đảo du lịch tư nhân chồng cô mua cho cô à?"
Giang Nhược đơ mặt nhìn anh ta một cái, xoay người muốn đi vào trong phòng.
Trần Sơn gọi cô lại.
Giang Nhược quay người, Trần Sơn xách theo lon pepsi, "Đồ cô muốn."
Kết quả, thấy Giang Nhược nhìn chằm chằm coca, cũng không nhúc nhích, trong nháy mất sự mất kiên nhẫn lại hiện lên trên mặt Trần Sơn, "Ngây ra đấy làm gì hả?"
(coca là gọi chung nước ngọt có ga)
Giang Nhược thật sự hoài nghi người này bị bệnh thần kinh giống Thủy Hỏa, chức năng quản lí cảm xúc thất thường.
Giang Nhược cầm coca, một mình đi vào phòng.
Trong căn phòng này chỉ có một cái giường, một tủ ngăn kéo kiểu cũ, một chiếc bàn hình chữ nhật cùng ghế dựa, trên tủ ngăn kéo đặt chiếc quạt điện bàn.
Giang Nhược ngồi trước cái bàn, cúi đầu nhìn lon coca trong tay, lạnh buốt, lớp vỏ lon nhôm ngưng đọng bọt nước li ti.
Cô nhớ tới lon coca bị Lục Hoài Thâm đổ vào cống.
Mắt cô cay xè, chỉ hơi nuốt nước bọt, đã không kìm được nghẹn ngào.
Trên đường đi, có thể cảm xúc đạt tới đỉnh điểm, căng thẳng cùng hoảng loạn cực độ, chỉ nghĩ đến sinh tồn và những nguy hiểm tiếp theo có thể sẽ phải đối mặt, ngược lại cũng không khóc.
Hơi buông lơi một cái, nghĩ đến cuộc sống mấy ngày trước vẫn bình tĩnh an nhàn, lại so sánh với hoàn cảnh trước mắt, rời xa con người và môi trường quen thuộc, sự xa lạ xung quanh là điều mà trước đây cô không thể tưởng tượng được, mà cô bị nhốt ở đây, như một con thú mắc kẹt sắp bị mài mòn nanh vuốt sắc nhọn.
Mục tiêu của Thủy Hỏa, trước nay đều là Lục Hoài Thâm, nói cách khác là Giang Cận sau lưng Thủy Hỏa, cùng với Lục Thậm Cảnh đứng sau Giang Cận.
Trước đây cô đã nghĩ, Lục Hoài Thâm sắp thu mua Giang thị, chỉ e Giang Cận quyết ý được ăn cả ngã về không.
Trừ cái này ra, còn có một điểm đáng ngờ, cái ngày Thủy Hỏa bắt cóc cô, lúc buổi chiều cô đi gặp Lục Chung Nam, Lục Chung Nam cố tình nói đến, nếu quan hệ cạnh tranh của Lục Hoài Thâm cùng Lục Thậm Cạnh chuyển biến xấu, sẽ có người đi đến cùng cực, cảnh cáo cô, đừng khiến bản thân trở thành chip bạc cho người khác.
Người khác kia, chắc chắn chính là chỉ Lục Thậm Cảnh cùng Thường Uyển.
Nhưng Thủy Hỏa rõ ràng là người của Giang Cận, vậy khả năng cực lớn chính là Giang Cận và Lục Thậm Cảnh lén lút hợp tác cấu kết.
Nếu thật là như vậy, thì không chỉ đơn giản là Giang Cận muốn ngăn cản Lục Hoài Thâm thu mua Giang thị vậy đâu, Lục Thậm Cảnh cũng muốn lợi dụng cô, ép Lục Hoài Thâm nhường Bác Lục.
Cô mất tích nhiều ngày như vậy, Lục Hoài Thâm khẳng định đã báo cảnh sát, nếu cảnh sát chậm trễ không tìm được cô, nếu Lục Hoài Thâm thật sự đáp ứng điều kiện của Giang Cận và Lục Thậm Cảnh, tổn thất vừa là năm của anh ở Bác Lục, vừa là mọi thứ của anh ở nhà họ Lục.
Cô cũng không cho rằng, Giang Cận và Lục Thậm Cảnh đạt được thứ mong muốn, thật sự sẽ đưa cô trở về không tổn hại cọng lông nào.
Bọn chúng vẫn sợ Lục Hoài Thâm phục thù, cách duy nhất, chính là khiến Lục Hoài Thâm hoàn toàn không có khả năng thực hiện trả thù được nữa.
Nếu Lục Hoài Thâm đã không có sức trả thù, vậy cô sống hay chết, thì cũng chẳng còn ý nghĩa, cô chết đi, còn có thể gây ra vết thương tâm lý trầm trọng cho Lục Hoài Thâm.
Đứa bé trong bụng còn đang động, Giang Nhược lại bị suy nghĩ của chính mình làm cho lạnh cả lòng.
Giang Nhược tự biết tính mình gặp chuyện luôn nghĩ theo hướng xấu thì không tốt lắm, nhưng cô sợ cái ngày xấu nhất ấy đến, bản thân không hề chuẩn bị tâm lý, sẽ càng chịu đả kích hơn.
Cô muốn nghĩ cách, kiểu gì cũng sẽ có cách.
Tốt nhất là Lục Hoài Thâm có thể tìm được cô, hoặc là gửi gắm hi vọng vào việc tự cô có thể chạy ra ngoài, có hi vọng chung quy vẫn tốt hơn tuyệt vọng.
Nhưng trong lòng cô cũng biết, theo thời gian trôi qua, hi vọng sẽ càng trở nên xa vời hơn.
Giang Nhược cảm thấy mệt mỏi, nằm lên giường, nơi này không khí ẩm ướt, đệm giường chăn chiếu cũng hơi ẩm, trong phòng cũng tỏa ra mùi ẩm mốc.
Bàn làm việc ở cạnh giường, Giang Nhược nằm nghiêng, nhìn lon coca trên bàn.
Bấy giờ cô mới ý thức được, không phải cô thấy coca sẽ nhớ tới ngày tháng trước kia, có thể cô chỉ đơn thuần là nhớ tới Lục Hoài Thâm.
Cuộc sống hai ngày đầu trên đảo của Giang Nhược như cá mắm, không có bất kì hoạt động giải trí gì, mỗi ngày ngoài ăn ngủ, chính là ngắm biển ngắm mặt trời, ban ngày ngồi ngắm ở dưới mái hiên, chiều tà ngắm trên bãi cát.
(như cá mắm: ý là nằm phơi thây, chả có việc gì làm)
Biển đêm hơi khủng bố, hơn nữa dân cư ở đây hiếm hoi, ban đêm gió về, tiếng xào xạc của cành lá cây cọ đung đưa tập thể như tiếng mưa rơi.
Cũng may Giang Nhược cùng bác Trần đều dùng phòng vệ sinh trong nhà chính, thai phụ dễ đi tiểu đêm, bảo cô nửa đêm chạy tới phòng vệ sinh bên ngoài chắc chắn sợ chết khiếp, hơn nữa Giang Nhược cũng rất kháng cự dùng chung một cái phòng vệ sinh với mấy người đàn ông xa lạ.
Buổi sáng hôm nay, Giang Nhược còn chưa tỉnh lại, mơ mơ màng màng cảm giác có người đang động vào mình, cô mơ màng nghĩ, ban đêm đi ngủ mình rõ ràng đã khóa trái cửa từ bên trong rồi, đột nhiên, cô phát hiện hình như thật sự có người đang c ởi quần áo mình, cô bừng tỉnh trong nháy mắt.
Giang Nhược mở choàng mắt ra, gương mặt bác Trần da dẻ như vỏ quýt khô phóng to ở trước mắt, cô hoảng sợ đến mức muốn thét chói tai, lại phát hiện không mở miệng nổi.
Miệng cô đã bị băng keo dán chặt!
Bác Trần quả nhiên đang c ởi quần áo cô, cúc áo cô đã bị cởi bỏ một nửa, lộ ra bụng tròn vo.
Giang Nhược không ngừng lùi về sau, dùng cả tay chân để đẩy bà ta.
Bác Trần lấy một con dao nhọn từ cạnh gối đầu ra, khoa tay múa chân vài cái với cái bụng căng tròn trắng nõn của cô, ánh mắt nhìn cô hung ác nham hiểm, "Còn động đậy nữa mổ luôn cô.".