Đỗ Thịnh Nghi rất thông minh, biết tại sao Lục Hoài Thâm không dám về nhà, dựa vào cái này bắt bí anh là hữu hiệu nhất.
Tiết Gia Nguyệt xuất thân trong gia đình danh giá, mặc dù nghèo túng, vẫn có phần tính cách của quý cô giàu sang, bà ấy chưa chắc đã có thể chấp nhận Lục Hoài Thâm chung chạ với mấy bọn giang hồ đầu đường xó chợ đó.
Nhưng từ đầu chí cuối bà ấy đều rất yêu quý con trai, cho dù vào thời điểm hận Lục Vưu Văn thấu xương, cũng chưa bao giờ chuyển dời bất kì cảm xúc nào sang Lục Hoài Thâm.
Cho nên so với sự an toàn của Lục Hoài Thâm, những thanh danh khác gì đó chẳng qua đều là vật ngoài thân.
Chính vì biết như thế, Lục Hoài Thâm càng không muốn thấy chính là ánh mắt yếu đuối lại ngập tràn lo lắng của Tiết Gia Nguyệt, thế sẽ càng làm anh cảm thấy hối hận với những việc đã làm ngày hôm nay.
Đêm đó, Lục Hoài Thâm đi bệnh viện cùng Đỗ Thịnh Nghi, cũng bảo Đỗ Thịnh Nghi nói dối báo bình an với Tiết Gia Nguyệt giúp anh, bảo nhà họ Đỗ có tiệc, Đỗ Nghiêm Hoa mời anh cùng đi, nên đêm nay tạm thời ở nhà họ Đỗ một đêm.
Sự thật là, gọi xong cuộc điện thoại này, Lục Hoài Thâm ghi giấy vay nợ tiền thuốc thang chữa bệnh cho Đỗ Thịnh Nghi, bản thân đến một quán bar trên địa bàn của Trương Thiên Diệu ngồi cả đêm.
Ngày hôm sau, tin tức người dưới quyền Trương Thiên Diệu chém đứt bàn tay thằng chân chó của Tuỳ Hà, không chỉ truyền đi xôn xao trong bang, cùng ngành lại tương thông, kẻ thù không đội trời chung của Tuỳ Hà trong bang phái khác còn đặc biệt đến trước mặt hắn sỉ nhục một phen.
Song người vui nhất còn phải kể đến Trương Thiên Diệu, từ sau khi Lục Hoài Thâm xuất hiện, Tùy Hà nhiều lần bị khuất nhục, Tiêu gia cũng bị khuất nhục theo, anh ta vui vẻ, Hồng lão cũng vui vẻ, bởi vậy Trương Thiên Diệu bắt đầu bảo Lục Hoài Thâm từ nay về sau đi theo anh ta, địa vị tự nhiên cũng không chỉ là chân chó tầng áp chót giống lúc trước nữa.
Vì hai hành động vĩ đại trước đó, Lục Hoài Thâm khiến huynh đệ đồng môn tán thưởng hơn nhiều, có điều cũng không thiếu kẻ cho rằng anh chơi trội mà sinh lòng bất mãn với anh.
Tùy Hà vốn cảm thấy anh ít tuổi dễ bắt nạt, nào ngờ không chỉ khó xử, còn khiến mình mất hết mặt mũi.
Xong việc, thì có một thằng tay sai mãi không được Trương Thiên Diệu coi trọng thèm đỏ mắt được như Lục Hoài Thâm, nghĩ lại liền nương nhờ Tùy Hà, nghe trộm được từ nơi khác rằng nhà Lục Hoài Thâm có bà mẹ bệnh nặng, lén báo cho Tùy Hà.
Tùy Hà nghe ngóng được nhà Lục Hoài Thâm ở đâu, đích thân dẫn người tìm tới nhà Lục Hoài Thâm, dự định gây khó dễ cho mẹ Lục một tí, nói lời ác ý, để Lục Hoài Thâm biết sự lợi hại của hắn, chưa từng nghĩ lại gặp ngay Lục Hoài Thâm ở gần khu nhà.
Ngày đó là cuối tuần, Lục Hoài Thâm cùng mấy thân tín dưới quyền Trương Thiên Diệu vừa mới đi một chuyến đến các vũ trường trên địa bàn, mấy người chia tiền tách ra thành của mỗi người, sau đấy đến một quán nhỏ gần nhà Lục Hoài Thâm ăn phở, Lục Hoài Thâm ăn được nửa thì thấy Tùy Hà dẫn người đi về hướng nhà mình.
Mới đầu Lục Hoài Thâm còn nửa tin nửa ngờ, sau đấy lại bám theo một giao lộ, thấy một đoàn Tùy Hà quả thật định đi về hướng nhà anh, Lục Hoài Thâm chặn người dưới tầng, sợ hàng xóm láng giềng nhìn thấy sẽ nói với Tiết Gia Nguyệt, bèn nói lời tử tế mời người đi, hoặc là có việc gì, hãy ngồi xuống nói chuyện.
Tùy Hà đã nhìn anh không vừa mắt từ lâu, sao có thể như ý anh, vẫn cứ bảo phải đến nhà thăm hỏi Tiết Gia Nguyệt.
Mấy người cùng ăn phở thấy Lục Hoài Thâm một mình đi theo, sợ tình hình không ổn, lập tức theo luôn, trên đường còn thông báo cho Trương Thiên Diệu.
Để dẫn dụ đám người này ra, Lục Hoài Thâm đưa mắt ra hiệu cho mấy anh em khác, đối phương lập tức tiến lên, túm đánh người ta, sau đó dẫn dắt bọn người Tùy Hà về con ngõ sau tòa nhà.
Lục Hoài Thâm vẫn chưa động thủ với người ta, theo vào đến ngõ nhỏ, liền vớ lấy gậy gỗ lao vào cuộc hỗn chiến.
Tùy Hà bực ghê gớm, lấy những lời sỉ nhục Tiết Gia Nguyệt quay ngược lại thích Lục Hoài Thâm, bảo anh canh mẹ mình cho kĩ, vừa khéo mình vẫn chưa từng chơi phụ nữ vừa trưởng thành lại vừa thú vị.
Bất kể hắn có ý nghĩ này hay không, khi đó tuổi trẻ khí thịnh, Lục Hoài Thâm nghe được lời này, không hề nghĩ ngợi, liền vung gậy trong tay gõ luôn.
(tuổi trẻ khí thịnh: ít tuổi, chưa biết đối nhân xử thế, thích hiếu chiến, hiếu thắng)
Thuộc hạ của Tùy Hà thấy tình thế, nhào lên tới tấp, trong hỗn loạn, Lục Hoài Thâm cướp được con dao không biết là của ai, chém một nhát về phía Tuỳ Hà.
Trận hỗn chiến kia kết thúc khi Tuỳ Hà thấy máu, hai người cũng gây thù chuốc oán càng ngày càng sâu.
Sau lần này, Lục Hoài Thâm càng có danh tiếng vang dội trong Tân bang, từ sau đấy Hồng lão và Trương Thiên Diệu, sẽ phân công một số việc quan trọng cho anh, tiền có thể kiếm được đương nhiên cũng nhiều hơn.
Nhưng Lục Hoài Thâm cũng rất có nguyên tắc, không đồng ý nhúng tay vào các hoạt động phi pháp lớn, cũng không động đến người già, phụ nữ, trẻ em, ngày thường chỉ kiếm phí bảo kê ở những chỗ quán bar, vũ trường, thỉnh thoảng không tìm được cớ, sẽ phải vào hàng ngũ đánh nhau tranh giành địa bàn cho đủ số.
Dần dà, trên người Lục Hoài Thâm có tác phong giang hồ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Thường Uyển cứ quýnh lên là chửi anh lưu manh thổ phỉ, thứ này có che giấu thế nào đi nữa, người biết quá khứ của anh, vẫn có thể nhìn ra được dấu vết của những năm tháng đó in hằn sâu trong cơ thể và tâm hồn anh.
Sau khi bị Lục Hoài Thâm chém, Tuỳ Hà không đi gây phiền toái cho Tiết Gia Nguyệt nữa, vì Lục Hoài Thâm bảo Trương Thiên Diệu phái người theo dõi ở lân cận bất kì lúc nào.
Một nguyên nhân khác nữa là, Tùy Hà theo dõi Đỗ Thịnh Nghi.
Bắt đầu từ bé, Đỗ Thịnh Nghi đã là người kiêu kì, nhưng sau khi quen biết Lục Hoài Thâm, phần kiêu kì này gặp mạnh thì yếu.
Lục Hoài Thâm và cô ấy ở cùng một trường trung học, cô ấy vốn đã vô cùng mẫn cảm với phương hướng hoạt động của anh, tan học xong thường thường tìm đủ lý do đi cùng Lục Hoài Thâm.
Ngày hôm qua tài xế của nhà không rảnh, hôm nay muốn vận động nhiều hơn, ngày mai lại muốn ăn cháo của cửa hàng nào đấy.
Cho dù Lục Hoài Thâm chẳng nói được mấy câu thiện ý với cô ấy, cho dù Lục Hoài Thâm chưa từng có bất kì hồi đáp nào với sự thiện chí của cô ấy.
Có một ngày, khi Đỗ Thịnh Nghi nghe thấy Lục Hoài Thâm nói chuyện phiếm với mấy đứa côn đồ ở đầu đường đã buông lời tục tĩu, cô ấy cảm thấy Lục Hoài Thâm trước kia không thể nói ra những lời không có tố chất như vậy, mà người trước mặt cũng trở nên xa lạ, càng ngày càng cách xa hình mẫu lí tưởng của cô ấy.
Đỗ Thịnh Nghi lúc đó không nhịn được, xông ra ngay trước mặt Lục Hoài Thâm và mấy đứa côn đồ kia, bắt Lục Hoài Thâm đừng dây dưa không rõ với mấy người này nữa.
Lục Hoài Thâm cố ý nổi cáu với Đỗ Thịnh Nghi, bảo cô ấy cút xa một tí.
Tân bang chẳng có mấy người tốt, Lục Hoài Thâm cũng không ít kẻ thù, chẳng qua là anh không muốn khiến Đỗ Thịnh Nghi trở thành mục tiêu của bọn họ, khiến cô ấy vô duyên vô cớ chịu liên lụy.
Có điều là Tùy Hà vẫn biết được sự tồn tại của Đỗ Thịnh Nghi, vết thương của hắn vừa khỏi, ngày hôm sau đã dẫn người chặn đường quấy rối Đỗ Thịnh Nghi.
Ngày đó Đỗ Thịnh Nghi vì Lục Hoài Thâm bảo cô ấy cút, nên đang hục hặc với nhau, nhưng vẫn len lén theo sau anh, kết quả gặp phải Tùy Hà.
Sau khi Lục Hoài Thâm nhìn thấy đã giải vây, bảo Đỗ Thịnh Nghi về sau đừng đi theo anh nữa, còn lừa Đỗ Nghiêm Hoa rằng Đỗ Thịnh Nghi đi linh tinh ở bên ngoài không an toàn, bảo tài xế mỗi ngày đều đúng giờ tới đón người.
Đỗ Nghiêm Hoa tin ngay, nghiêm khắc quy định thời gian về nhà cho Đỗ Thịnh Nghi, nếu không sẽ không cho tiền tiêu vặt.
Nhiều ngày kế tiếp Đỗ Thịnh Nghi đều rất an phận, tan học ra thẳng cổng lên xe về nhà.
Ngoại trừ lòng tự tôn gặp trở ngại ở chỗ Lục Hoài Thâm, không muốn để ý đến anh, thì mỗi ngày tan học cô ấy đều có thể bắt gặp Tuỳ Hà lang thang càn rỡ ở cổng trường, ánh mắt trụi kia, làm cô ấy run cầm cập trong lòng.
Sau đó, Đỗ Thịnh Nghi suy nghĩ thật lâu, hạ quyết tâm rồi tìm Lục Hoài Thâm, bảo anh đừng làm những việc đấy nữa, “Tôi biết cậu cần tiền, tiền bố tôi giúp dì Tiết chữa bệnh cậu nhất thời cũng khó có thể trả, nhưng chỉ cần tôi với cậu ở bên nhau, những thứ này đều không phải vấn đề, tương lai cậu với tôi kết hôn, thì cậu dùng tiền nhà họ Đỗ là quang minh chính đại lý do đầy đủ, nếu cậu thật sự muốn trả, về sau giúp nhà họ Đỗ kiếm nhiều tiền hơn không phải là được sao?”
Lời này Lục Hoài Thâm nghe vào tai chẳng khác nào, làm trai bao của tôi, tôi nuôi cậu.
Lục Hoài Thâm ngay lập tức lạnh lùng nhìn cô ấy, nhắc lại: “Còn nhớ lời tôi bảo cậu cút xa một tí không? Tôi nói thật đấy, cút, thấy cậu là bực.”
Một câu khiến cho Đỗ Thịnh Nghi nước mắt rưng rưng, những cứ mãi không chảy xuống, trong cơn tức giận, thậm chí đã cùng Tuỳ Hà theo đuôi cô ấy đến quán bar uống say bét nhè.
Cho đến tận hôm nay, Lục Hoài Thâm vẫn tin rằng, Tùy Hà thật sự thích Đỗ Thịnh Nghi, bất kể hiện giờ ra sao, ít nhất đã từng thích.
Bởi vì loại cặn bã quen gái vô số như Tùy Hà, vào thời điểm Đỗ Thịnh Nghi say mất đi ý thức, thế mà lại gọi một người phụ nữ đưa cô ấy về nhà.
Sau đêm đó, Đỗ Thịnh Nghi liền cho rằng Tùy Hà không có ác ý với mình, Tùy Hà phát hiện Đỗ Thịnh Nghi không bài xích mình, cũng tự mình đa tình mà cho rằng cô ấy là người phụ nữ của mình.
Đỗ Thịnh Nghi thỉnh thoảng sẽ nhận lời ra ngoài ăn cơm với Tùy Hà, thậm chí Tùy Hà còn ăn diện ra dáng để đưa cô ấy đến nhà hàng cao cấp.
Theo đó, Đỗ Thịnh Nghi bắt đầu nhuộm tóc hút thuốc, mặc áo croptop phô trương.
Thời gian đó, thỉnh thoảng Lục Hoài Thâm sẽ nhận được tin nhắn của Đỗ Thịnh Nghi, bảo anh buổi tối đến chỗ nào đó, coi chừng có người sẽ đến gây sự.
Ban đầu anh còn chưa tin, nhưng kết quả lại nhiều lần trở thành sự thật.
Lúc sau anh định tìm Đỗ Thịnh Nghi làm rõ, lại bắt gặp cô ấy và Tùy Hà hôn nhau ở đầu đường.
Lục Hoài Thâm đại khái đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Đỗ Thịnh Nghi cũng không phải người tùy tiện trên phương diện tình cảm, cho nên anh cũng tin Đỗ Thịnh Nghi thể nào cũng có chút gì đặc biệt với Tuỳ Hà.
Lục Hoài Thâm nói với Đỗ Thịnh Nghi, nếu thật sự thích Tùy Hà, vậy thì đừng âm thầm bán đứng anh ta, chút mánh khoé nhỏ của cô ấy, số lần nhiều, anh ta không thể không phát hiện ra, nếu không thích, thì vạch rõ giới hạn với anh ta, chuyện rắc rối của Tân bang không phải cô có thể tùy tiện dây vào.
Đỗ Thịnh Nghi lại khóc lóc nói: “Lục Hoài Thâm, có phải cậu cho rằng bản thân ghê gớm lắm đúng không? Tôi kéo cậu tới thế giới của tôi, cậu không chịu, tôi dung nhập thế giới của cậu, cậu cũng không chấp nhận, cậu còn muốn bắt tôi làm thế nào? Cậu tưởng chỉ có mình cậu có tự trọng, Đỗ Thịnh Nghi tôi không xứng có phải không?”
(Các bác xem phim Trường phong độ chưa? Anh Cố nói rồi nha yêu đương hại thân ớ)
Lời tuy là nói như vậy, nhưng Đỗ Thịnh Nghi vẫn quyết tâm cắt đứt qua lại với Tùy Hà, nhưng Tùy Hà cứ đi tìm cô ấy mãi, hai người lại bắt đầu liên lạc đứt quãng.
Lễ trưởng thành của Đỗ Thịnh Nghi, Tùy Hà còn đặc biệt bắn một đợt pháo hoa cho cô ấy.
Tuy rằng Lục Hoài Thâm từng giải thích Đỗ Thịnh Nghi với anh chỉ là bạn bè, không phải bạn trai bạn gái, nhưng trên dưới Tân bang đều đang truyền rằng Tùy Hà vì trả thù anh mà cướp phụ nữ của anh.
Một truyền mười mười truyền trăm, truyền thành cái gỉ cái gì không biết nữa, Lục Hoài Thâm không quản được nên cũng đành sống chết mặc bay cho rồi.
Khi đó Lục Hoài Thâm đã kiếm được không ít tiền ở Tân bang, tuy trả cách quãng nhưng đã trả xong số tiền Tiết Gia Nguyệt khám bệnh, thậm chí dự định, tiếp theo đây có thể không dựa vào nhà họ Đỗ nữa, nhưng tài nguyên chữa trị lại là một vấn đề rất lớn, bệnh tình của Tiết Gia Nguyệt ngày càng nghiêm trọng, anh không biết cửa biết nẻo, không tìm được bác sĩ đủ tốt, vẫn cần nhờ vả Đỗ Nghiêm Hoa.
Nhưng khi đó, việc kinh doanh của nhà họ Đỗ xảy ra vấn đề, Đỗ Nghiêm Hoa cũng không thể quá chăm lo đến mẹ con bọn họ, nên Lục Hoài Thâm không đến tìm nữa, bắt đầu nghĩ cách liên lạc với nhà họ Lục.
Sau khi Đỗ Thịnh Nghi biết được, nghĩ cách bảo mẹ mình lấy được số điện thoại của Lục Vưu Văn.
Lục Hoài Thâm gọi điện thoại cho Lục Vưu Văn, qua nửa tháng cũng chẳng có bất kì động tĩnh gì, vào lúc anh không ôm hi vọng nữa, Lục Vưu Văn lại đích thân tìm đến anh.
Lục Vưu Văn nói có thể cho mẹ anh đi chữa bệnh ở Mĩ, nơi có điều kiện chữa bệnh tốt nhất khi đó, điều kiện là anh cũng phải đi theo, sang Mỹ học, vào công ty nhà họ Lục, tương lai tiếp nhận Bác Lục.
Lục Hoài Thâm vào Tân bang, làm mọi thứ đều là vì để Tiết Gia Nguyệt sống tốt hơn một chút, hơn nữa có thể sống tiếp, anh căn bản không cần suy xét liền đồng ý với Lục Vưu Văn.
Nhưng Lục Vưu Văn bảo, sau này phải về Bác Lục, những việc anh trải qua bắt buộc phải trong sạch.
Lục Vưu Văn quan hệ rộng, trước khi tới tìm anh đã nghĩ xong biện pháp.
Người bên phía cảnh sát đồng ý hợp tác, tẩy trắng lịch sử đen tối của Lục Hoài Thâm trước kia, nhưng yêu cầu Lục Hoài Thâm làm một chuyện thay bọn họ.
Lục Hoài Thâm được tin, Tiêu gia vì để ngồi lên vị trí người nắm quyền Tân bang, đã cấu kết với Tần Sinh, đối thủ một mất một còn của lão đại Tân bang, để giành được sự ủng hộ của Tần Sinh, Tiêu gia đồng ý giúp hắn theo dõi một cuộc giao dịch quan trọng có rủi ro cực lớn, giao dịch được tiến hành vào buổi tối của một tuần sau.
Có điều Tiêu gia phải dự tính cho ngày sau, tất nhiên sẽ không tự dấn thân vào nguy hiểm, vì thế phái mấy tâm phúc của mình đích thân đi, trong đó bao gồm cả Thuỷ Hoả.
Khi Lục Hoài Thâm đang điều tra địa điểm giao dịch, lại nhận được tin nhắn của Đỗ Thịnh Nghi.
Đỗ Thịnh Nghi bảo với anh địa điểm giao dịch chính là gần bến cảng.
Lục Hoài Thâm không được tiếp xúc với cấp cao nhất trong bang, Tiêu gia lại bảo mật cao độ việc này, ngay cả cảnh sát cũng chưa điều tra ra địa điểm chính xác, cuối cùng chỉ có thể dựa theo địa điểm Đỗ Thịnh Nghi báo thử một lần.
Chẳng ngờ, thật đúng là để cảnh sát tóm sống được.
Cuối cùng trong cuộc hỗn chiến mấy bên, Tùy Hà đã ngã xuống biển sau khi trên người bị chém ba nhát dao và bắn một phát súng.
Vì giao dịch lần này liên quan đến mấy bang, lượng vốn liên quan đến vụ án cực lớn, phía cảnh sát giam giữ tất cả người bang phái và hàng hoá giao dịch, dẫn tới mấy bang tổn thất cực lớn, ngã một cái hết gượng dậy.
Về sau, Lục Hoài Thâm được xoá sạch dấu vết ở Tân bang, rồi đi Mỹ.
Bởi vì chuyển trường, giữa chừng anh đã lưu ban một lần, trước khi đi Mỹ đã học xong năm cuối cao trung, kế tiếp chính là vào đại học, không liên hệ gì với nhà họ Đỗ, sau đấy là thời điểm vào công ty mới nghe người ta nói nhà họ Đỗ phá sản, Đỗ Nghiêm Hoa và vợ ông ta nhảy lầu tự vẫn, Đỗ Thịnh Nghi không rõ tung tích.
Lục Hoài Thâm đã nhờ Hạ Tông Minh khi đó có quan hệ rộng trong nước thử tìm người hộ anh, nhưng vẫn luôn không có manh mối gì.
Sau đó về nước rồi, Lục Hoài Thâm gặp Đỗ Thịnh Nghi vừa mới tiến vào giới giải trí vẫn là diễn viên tuyến mười tám, tra thử mới biết được Đỗ Thịnh Nghi dùng tên tiếng Anh làm người mẫu mấy năm ở nước ngoài.
Đỗ Thịnh Nghi rất hận anh, nói đều vì anh chọc phải người bang phái, làm cho nhà họ Đỗ bị liên luỵ, trái lại anh đi là đi luôn không đếm xỉa gì, người gặp tai ương là nhà họ Đỗ.
Chất vấn anh vì sao liên lạc được với nhà họ Lục lại không nói với cô ấy, trong thời điểm nhà họ Giang qua cầu rút ván, nếu nhà họ Lục có thể giúp nhà họ Đỗ một phen, có lẽ kết quả không phải thế này.
Lục Hoài Thâm tự cho rằng là trách nhiệm của mình, bất kể ra sao, vào lúc gian nan nhất, chính nhà họ Đỗ đã giúp đỡ mẹ con bọn họ, Đỗ Thịnh Nghi bao năm nay cũng không dễ dàng, lại gánh trên vai món nợ của nhà họ Đỗ, bèn âm thầm cho cô ấy một số tài nguyên.
Đỗ Thịnh Nghi lại mỉa mai anh chẳng qua là ban phát tí ti cho con chó con mèo đáng thương chứ gì, ban đầu khi cô ấy đề xuất muốn anh làm con rể nhà họ Đỗ, anh xì mũi coi thường, thế dựa vào cái gì mà đòi cô ấy chấp nhận loại ân huệ cỏn con vuốt đuôi này? Có bản lĩnh thì đem Giang thị cho cô ấy, vậy mới gọi là ngang nhau.
Vừa khéo, Giang Chu Mạn xuất hiện.
Không lâu sau, Giang Nhược cũng trở về nhà họ Giang.
Vốn dĩ cho rằng một vở kịch hay sắp lên sân khấu, nhưng chẳng ai biết sẽ là một màn ân oán vướng mắc.
……
Lục Hoài Thâm khẽ kể những chuyện đó, đến cuối cùng, Giang Nhược ở trong lòng hít thở sâu đều đều, đã mệt nhoài đến mức mơ mơ màng màng.
Anh hỏi: “Ngủ à?”
Cô lơ ma lơ mơ “Ừm?” một tiếng.
Nhưng Lục Hoài Thâm lại không ngủ được nữa, lẳng lặng nằm một lát, không bao lâu, phía chân trời đã tảng sáng, anh khẽ khàng rời giường, đến thư phòng gọi điện thoại cho cấp dưới ở Bắc Mỹ.
Sau khi anh ra ngoài, Giang Nhược mới chầm chậm mở mắt.
Không chỉ có Lục Hoài Thâm, thật ra Giang Nhược cũng không ngủ được mấy, tuy rằng ban đầu là giả vờ ngủ, nhưng sau lại thực sự buồn ngủ quá, tiến vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, ngủ chập chờn, nghe thấy động tĩnh lại tỉnh ngay.
Cô giả vờ ngủ chẳng qua bởi vì không biết nghe anh nói xong, phải tiếp tục thế nào.
Anh đã nói chân tướng cho cô biết, cũng đã tính toán đưa Giang thị cho cô, vấn đề cô quan tâm đã được giải quyết, nếu lúc này vẫn chấp nhất với anh còn muốn tiếp tục bồi thường cho Đỗ Thịnh Nghi hay không, với cả phải dùng cách nào, thì có phải cố tình kiếm cớ gây sự không?
Giang Nhược một lần nữa nhắm mắt lại, bóp gối đầu, trong đầu hồi tưởng chuyên chú mỗi một sự kiện, mỗi một cái chi tiết mà Lục Hoài Thâm kể.
Cô đã từng đi du lịch đến thành phố đó, có lẽ đầu phố nào đó, cửa hiệu nào đó, con ngõ nào đó cô từng qua, Lục Hoài Thâm cũng đã từng dừng bước.
Thời điểm này năm ngoái, Lục Hoài Thâm, người bắt cô hát mấy bài sẽ bằng lòng cho cô hơn trăm vạn, đã từng liều mạng với người ta để giữ chặt ít tiền trong tay.
Hóa ra quá khứ của anh chẳng hề suôn sẻ hơn cô đến đâu.
Nhưng Giang Nhược nghĩ mãi nghĩ mãi lại cực kì khó chịu, khó chịu ở chỗ là, trong đoạn quá khứ hiếm người biết của anh, Đỗ Thịnh Nghi có phần tham dự, mà nếu Lục Hoài Thâm không nói, cô thậm chí không biết những chuyện xót xa anh đã trải qua.
Bởi thế, cô tưởng tượng thời gian Lục Hoài Thâm trải qua ở thành phố kia, đều sẽ chèn bóng dáng Đỗ Thịnh Nghi vào mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Mặc dù quan hệ của hai người trong quãng quá khứ ấy, là Đỗ Thịnh Nghi chủ động và trả giá nhiều hơn, đồng thời còn có vướng mắc về tình cảm với Thủy Hỏa.
Cô nghĩ có lẽ tất cả phụ nữ đều như vậy, đối với những năm tháng cuộc đời của nửa kia mà mình không tham dự, đều tràn ngập tiếc nuối.
......
Giang Nhược chấp nhận kiến nghị Lục Hoài Thâm cho cô cổ phần Giang thị, khi cô liên lạc với Cao Tùy, ủy thác công việc này, Cao Tùy thử hỏi khéo, về thỏa thuận ly hôn trước kia, xử lý thế nào.
Giang Nhược nói: “Rút về đi.”
“Được.” Sau đấy, Cao Tùy thở một hơi, làm người cảm thấy như được giải thoát khỏi khốn cảnh nào đó.
Giang Nhược nghe thấy phản ứng cuối cùng của Cao Tùy, bất đắc dĩ lại buồn cười, chẳng lẽ Cao Tùy cảm thấy việc soạn thỏa thuận ly hôn hộ cô là chuyện phiền toái hả?
Tiếp theo Cao Tùy hắng giọng nói: “Thật ra mẹ cô tìm tôi, bà ấy hi vọng việc này có thể tiếp tục tiến hành thuận lợi.”
Giang Nhược kinh ngạc: “Còn có chuyện này?”
Cuối cùng coi như cô đã biết tại sao thái độ của Kiều Huệ với Lục Hoài Thâm lại quay ngoắt °.
Có thể do chuyện bắt cóc dọa Kiều Huệ sợ, bà ấy hi vọng mình và Lục Hoài Thâm li hôn, để tránh lại gặp phải tai bay vạ gió, đúng lúc lại được biết chuyện trước kia cô đã có ý li hôn từ Cao Tùy, cho nên mới không một chút che đậy sự bài xích Lục Hoài Thâm.
Xem ra phản ứng của Giang Nhược nằm trong dự đoán của Cao Tùy, anh ta cười: “Xem ra cô không biết, nếu bà ấy lại tìm tôi, tôi phải nói thế nào với bà ấy?”
Giang Nhược hỏi: “Lúc trước anh nói thế nào với bà ấy?”
“Thì...qua quýt.”
Giang Nhược xấu hổ đến mức da đầu tê rần, “Thế nếu bà ấy lại tìm anh, anh...tiếp tục qua quýt hộ tôi một tí nhé.”
Cao Tùy cười ra tiếng, “Xem ra cô cũng không đỡ nổi bà ấy.
Cho nên rốt cuộc cô có li hôn hay không?”
“Không li hôn.”
“Không li hôn thật?” Cao Tùy xác nhận lần nữa.
Giang Nhược vừa bực mình vừa buồn cười: “Anh hi vọng tôi li hôn lắm à?”
“Thêm một nghiệp vụ là thêm một khoản thu nhập mà, vả lại mấy vụ liên quan đến tài sản kếch xù kiểu này, bọn tôi nhận trích phần trăm mà.”
“Sorry, làm anh mất một khoản thu rồi, có điều vụ Giang thị ấy, cùng là trích phần trăm, phần có thể lấy cũng không ít đâu.”
“Cảm ơn cô chiếu cố tôi.”
“Không dám, không dám.”
Cao Tùy gác điện thoại, ngồi ở trong xe cả buổi không động tĩnh, trong đầu toàn là ba từ Giang Nhược nói kia.
Không li hôn.
Anh ta cảm giác hô hấp không thông thuận lắm, nới lỏng cà vạt, buồn bã cười một tiếng.
Xem ra thật sự sẽ không li hôn nữa.
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.