Sau khi công ty mới của Lục Hoài Thâm cơ bản tiến vào quỹ đạo, mới lập kế hoạch việc về Bác Lục.
Anh giao chức vụ lớn trong công ty mới cho hai vị tâm phúc, đồng thời cam kết với nhân viên từng ở Bác Lục ra đi theo anh, nếu tương lai cho rằng triển vọng của công ty mới không phù hợp dự tính của mình, có thể lựa chọn về Bác Lục.
Nhưng Lục Hoài Thâm chưa bao giờ để nhân tài thiệt thòi, phúc lợi công ty mới vô cùng khách quan, hơn nữa những tay lõi đời lăn lộn bao năm ở nơi làm việc, đều có tầm nhìn xa.
Tương lai khi Lục Hoài Thâm ổn định Bác Lục, chắc chắn sẽ dùng tài nguyên cùng nền tảng của Bác Lục phù trợ công ty mới, nói không chừng về sau cũng sẽ thu mua sáp nhập trở thành một phần Bác Lục.
Nếu có thể trở thành công thần của công ty, tương lai cũng rất có khả năng được điều đến Bác Lục, đến lúc đó thứ Lục Hoài Thâm có thể cho, chỉ nhiều không ít.
Tương phản, hiện tại chính là thời kì trọng yếu trong bước phát triển đầu tiên của công ty mới, nếu bây giờ đã bỏ gánh vội vã về Bác Lục, Lục Hoài Thâm có khi nào ghi thù không, nói không chừng là thế đấy.
Trước khi Lục Hoài Thâm chính thức nhậm chức một lần nữa, trong công ty cũng đã truyền ra trong tối ngoài sáng, làm phấn chấn sĩ khí ở một mức độ nhất định, giữ lại phần lớn nhân viên có lòng đứng núi này trông núi nọ.
Ngày đầu tiên Lục Hoài Thâm xuất hiện trở lại ở Bác Lục, mở họp, tuyên bố nhậm chức, sau đó, việc đầu tiên làm chính là bỏ phiếu bãi miễn Lục Thậm Cảnh.
Mà Lục Hoài Thâm hiện tại nắm giữ gần % cổ phần, gần như có được một phiếu quyền phủ quyết, cộng thêm một số cổ đông do dự chưa quyết nào đó, thấy chiều hướng Lục Thậm Cảnh đã mất, hơn nữa khứu giác của những người cầm quyền là nhạy bén nhất, biết rõ Lục Hoài Thâm nhậm chức xong, chắc chắn sẽ xáo bài, mượn cơ hội lột bỏ thế lực còn sót lại của Lục Thậm Cảnh và Thường Uyển, bởi vậy bèn ào ào đứng về phía Lục Hoài Thâm.
Bỏ phiếu ủng hộ bãi miễn Lục Thậm Cảnh vượt quá %, thắng lợi mang tính áp đảo.
Số còn lại, đa phần là đổng sự bị Lục Thậm Cảnh và Thường Uyển nắm thóp, sợ vụ bê bối với Thường Uyển bạo lộ, căng da đầu bỏ phiếu phản đối.
Áng chừng cũng đoán được kết cục của mình, thời điểm tan họp sắc mặt ai nấy đều xám ngoét.
Có điều, đến lúc đó dựa vào sự thật bọn họ không địch lại Lục Hoài Thâm, bị đá ra khỏi hội đồng quản trị, Lục Thậm Cảnh nhất định cũng chẳng nói được gì.
Cũng còn tốt hơn bị Lục Thậm Cảnh phơi bày vụ tai tiếng đã qua, bọn họ cũng là người có máu mặt, nếu không thì tương lai còn làm ăn kiểu gì?
Lục Hoài Thâm lại dựa vào thân phận đại cổ đông, không hề ngoài ý muốn được trúng cử chủ tịch.
Mà đối với mọi thứ này, Lục Thậm Cảnh chỉ nhìn, họp xong yên lặng tùy thư kí đẩy xe định đến văn phòng thu dọn đồ đạc.
Sau lần trước Lục Thậm Cảnh vì làm giá với Lục Hoài Thâm không chịu nói ra tin tức của Giang Nhược mà bị Lục Hoài Thâm đánh, chân Lục Thậm Cảnh đã bị thương còn bị thương thêm, muốn khôi phục phải tốn nhiều thời giờ và sức lực hơn, cũng có khả năng đời này cứ như vậy thôi, mấy tháng qua đi, hiện tại vẫn cứ phải ngồi xe lăn.
Lục Hoài Thâm chặn trước Lục Thậm Cảnh, chắn đường đi.
Trong phòng hội nghị, người đã đi gần hết, mấy người còn lại lề mà lề mề, thấy Lục Hoài Thâm ngăn Lục Thậm Cảnh lại, cũng tăng tốc bước chân rời xa thị phi.
Lục Thậm Cảnh cũng không ngẩng đầu, anh ta cười hờ hững hỏi: “Lục đổng còn có việc?”
Lâu không thấy Lục Hoài Thâm đáp lời, Lục Thậm Cảnh không kìm được ngẩng đầu, phát hiện Lục Hoài Thâm đang quan sát chân anh ta, sắc mặt anh ta lặng lẽ sầm xuống.
Lục Hoài Thâm ung dung khoanh tay nói: “Chân này tàn phế thật rồi, Bác Lục mày cũng không có được, còn kéo mẹ mày vào, hối hận không?”
“Mày sẽ thừa nhận bản thân hối hận đã làm việc gì đó à?” Thừa nhận hối hận, chẳng khác nào thừa nhận mình sai rồi, Lục Thậm Cảnh cười nhạo, “Mày chỉ là vận khí tốt mà thôi.”
Lục Hoài Thâm nghe anh ta nói xong, còn suy nghĩ kĩ càng một tí, “Cũng không phải vận khí tao tốt, là mày không tự biết mình.
Nói mới nhớ tao đúng là có một việc hối hận đấy," Lục Hoài Thâm cúi người, hai tay nắm lấy tay vịn xe lăn của anh ta, cướp quyền điều khiển xe lăn từ tay trợ lý anh ta, nói gằn từng chữ một: “Đó chính là không nói trước với mày, chân mày tàn phế do ai, lại là ai, làm cho mày mất đi tiên cơ nhiều năm như vậy.”
(Tiên cơ: thời cơ then chốt, quyết định tình hình tương lai)
Lục Thậm Cảnh cười một tiếng, như khinh thường, lại như không tin, càng giống như không muốn nghe cái gì, cho rằng lời anh nói kế tiếp chỉ là bịa chuyện.
Lục Hoài Thâm đứng thẳng người, nhìn anh ta từ trên cao xuống, quẳng cho anh ta một ánh mắt thương hại, “Lục Vưu Văn đã biết chuyện nhơ nhớp mày và Thường Uyển làm từ lâu rồi, nói trắng ra, tao cũng chỉ là một nước cờ ông ta dùng để chặn đứng kế hoạch của mẹ con mày mà thôi, hiện tại tao với ông ta cũng xem như hoàn thành mục đích cho nhau.”
Lục Hoài Thâm nói xong, vỗ vỗ vai Lục Thậm Cảnh, “Nghe nói mày sắp về nhà họ Thường, chúc mày sớm ngày bình phục, em trai.”
Lục Hoài Thâm cười quay người, phía sau truyền đến tiếng vật nặng rơi, thư kí hô toáng lên: “Lục tổng!”
Giọng căm hờn của Lục Thậm Cảnh tràn qua kẽ răng: “Cút ——!!!”
……
Sau khi Lục Hoài Thâm trở về Bác Lục, vẫn phải xử lý đủ thứ ảnh hưởng tiêu cực của trận khủng hoảng trước đây gây ra, ví dụ như danh tiếng doanh nghiệp, hoặc chẳng hạn như những tổn thất không thể tránh do dự án đình trệ, nhiều bên hợp tác yêu cầu ngưng hẳn hợp tác đồng thời đòi bồi thường..., Lục Hoài Thâm còn bận hơn so với lúc trước ở công ty mới.
Mà công ty Giang Nhược góp cổ phần đã thành lập, có hai dự án từ trù bị đến bước đã được duyệt, họp hành mãi không hết, tuy rằng Phương Dã và Quý Lan Chỉ mang đến một số nhân tài, nhưng các chức vụ vẫn khuyết thiếu như cũ, Giang Nhược bất đắc dĩ, cũng chiêu mộ cả Vương Chiêu vào.
Vương Chiêu đúng là một người làm bằng hai người, đã phải phỏng vấn người mới, còn phải phụ trách tuyên truyền cho công ty.
Có điều là Phương Dã lấy tư cách là cổ đông lớn nhất, trả lương cho Vương Chiêu gấp đôi DS, hơn nữa với tư cách là một thành viên đoàn đội sáng lập, có tư cách được hưởng lợi nhuận công ty.
Vì nhà Giang Nhược còn có đứa con mới mấy tháng tuổi, hiện tại cô vẫn chưa nhậm chức ở công ty, chỉ lấy thân phận cộng sự, tham dự hội nghị quan trọng.
Trong khoảng thời gian này, Giang Nhược ngoài ra vào công ty mở họp, thì chỉ ở nhà đọc sách nạp điện, bởi vì Mãn Mãn có thím Ngô và cô nuôi dạy bé chăm sóc, Kiều Huệ còn thường xuyên đến hỗ trợ, cô gần như không cần quá hao tâm tổn trí.
Hơn nữa sau khi Mãn Mãn có thể ngủ đủ giấc ban đêm, Giang Nhược đã chuyển giường nhỏ của nó đến phòng ngủ chính, cũng coi như đền bù ban ngày thiếu sự đồng hành.
Cô còn tính toán, chờ nó đầy một tuổi dọn về nhà ở Lâm Hải, thì cho nó ở riêng trong phòng trẻ con, bồi dưỡng khả năng tự đi vào giấc ngủ chi nó.
Nhưng khả năng miễn dịch không tốt, Mãn Mãn thỉnh thoảng cứ xuất hiện ốm vặt, nếu Giang Nhược với Lục Hoài Thâm đều không phải bận quá, thì sẽ cùng nhau chăm sóc.
Gặp lúc đối phương bận rộn, thì bên nhàn hơn sẽ dành ra nhiều tâm sức hơn.
Thời điểm cuối hè đầu thu, trong khi bận bịu, Giang Nhược bớt thời giờ đi nghe phiên tòa thẩm vấn của Giang Vị Minh và Giang Cận.
Kết quả gặp chú Minh ở hiện trường.
Trước đó, hai người dường như không cần nói ra nhưng trong lòng hiểu rõ, cũng không hề nói với đối phương sẽ đến hiện trường toà án thẩm vấn.
Tuyên án sơ thẩm, kết án nhiều tội danh, Giang Vị Minh và Giang Cận lần lượt bị phán và năm tù có thời hạn.
Hai người xin kháng án được thông qua, nên sau này sẽ còn có phúc thẩm.
Cao Tùy cho cô biết, cho dù là kháng án, kết quả cũng sẽ không thay đổi quá nhiều, nhưng Giang Nhược không hề cảm thấy như trút được gánh nặng.
Bởi vì trong phiên tòa này, cô nghe được một sự kiện có thật mà như truyện, sự thật được hoàn nguyên bởi kết quả điều tra của cảnh sát cùng lời chứng của nhân chứng.
Thật ra căn nguyên chuyện này gắn bó chặt chẽ với Giang Nhược, nhưng lại làm cô cảm thấy xa lạ mà nực cười.
Từ miệng người khác, cô mới biết khởi nguồn chuyện cũ, đều phải kể đến từ một người phụ nữ hơn hai mươi năm trước sinh ra một bé gái không xác định được bố là ai.
Bé gái kia là chính cô..