Bế ngang Giang Nhược đối với anh mà nói nhẹ nhàng như kiểu vung tay đấm bao cát vậy.
Bên dưới là giường nên Giang Nhược chẳng cần đắn đo cứ ngọ ngoạy lung tung, Lục Hoài Thâm ôm cô xoay người một cái, để cơ thể cô treo lơ lửng trên mặt đất, "Còn cử động nữa tôi sẽ buông tay."
Bấy giờ Giang Nhược chẳng hề nghe vào tai những lời dọa dẫm, mím môi không lên tiếng, ngược lại tự dùng tay trái gỡ tay anh đang vòng trên eo mình.
Quả nhiên Lục Hoài Thâm thả tay định quẳng cô xuống, cơ thể tức thì mất cân bằng, xuất phát từ phản ứng căng thẳng, Giang Nhược giơ tay trái túm chặt lấy áo sơ mi của anh theo phản xạ có điều kiện.
Tay anh lại lần nữa ôm chặt, bế cô vững bước đi vào phòng vệ sinh.
Giang Nhược từ bỏ tất cả phản kháng, ánh mắt trống rỗng, bộ dạng mặc cho anh muốn làm gì thì làm, cánh tay qua mấy lớp băng gạc chẳng ngăn nổi mùi thuốc nước hăng hắc, mùi xốc làm đôi mắt cô cũng bị khô.
Cô day mắt mấy cái, viền mắt ươn ướt một chút, dễ chịu không ít, nhưng thay vào đó lại là chóp mũi bất ngờ chua xót khổ sở.
Ánh sáng trong phòng mỏng manh soi tới từng xó xỉnh, một cánh cửa sổ ngăn cách gió táp mưa sa bên ngoài với phòng bệnh sáng như ban ngày giống như là hai thế giới khác biệt.
Tiếng xe cấp cứu xuyên qua gió mưa, truyền tới bên tai đã chẳng còn được là bao, đã xa xôi lại nhẹ bẫng.
Giang Nhược lại được đặt lên bệ rửa tay mới ngồi ban nãy, Lục Hoài Thâm lấy máy sấy tóc từ tủ đừng đồ bên tay phải ra, cắm điện rồi đưa cho cô.
Giang Nhược chẳng nhấc tay, nhìn mặt đất không nói chuyện cũng không nhìn anh.
"Tự cô làm hay để tôi làm?"
Giang Nhược không đáp lời.
Lục Hoài Thâm thấy sắc mặt cô có vẻ mệt mỏi, mặt mày chẳng biểu hiện chút cảm xúc nào, ngay cả vẻ tươi cười giả dối mỗi lúc cùng cô phân cao thấp trước đây cũng chẳng buồn lộ ra tí ti, chứ đừng nhắc đến sức lực nhanh mồm nhanh miệng cùng anh bàn điều kiện.
Từ nhà họ Lục cho đến Bác Lục, ngoại trừ ông cụ, ai dám cau có trước mặt Lục Hoài Thâm anh? Anh còn chưa từng hầu hạ ai thế đâu.
Lục Hoài Thâm đá vào băng ghế lạnh lẽo, nỗi bực dọc trong người chạy tán loạn, tay đỡ sau đầu và gáy cô, trực tiếp bật công tắc, gió nóng phả vào mặt, thôi tóc cô che kín mặt.
Tay Lục Hoài Thâm không suy chuyển chút nào, luồng gió cứ thế tạt thẳng vào da đầu cô, chưa bao lâu đã nóng lên, Giang Nhược suýt nhảy dựng người.
Cô giơ tay bảo vệ đầu, hoảng hồn nói: "Nóng quá!"
Thấy phản ứng của cô, lúc này đây Lục Hoài Thâm mới hơi vừa ý, đưa qua đưa lại máy sấy tóc trên tay.
Giang Nhược nghiêng đầu tránh, đồng thời dùng tay đẩy tay anh, "Đủ rồi."
Tiếng máy chạy vù vù vang bên tai, ồn tới nỗi đau cả đầu, con giun xéo lắm cũng quằn, cô phủi bỏ tay Lục Hoài Thâm, đập lên cẳng tay anh lộ một ngửa ra ngoài áo, chan chát mấy tiếng giòn giã.
Đồng thời máy sấy tóc cũng tắt hẳn.
Giang Nhược nhìn ngón tay mình đỏ tấy, không biết có đánh đau anh ấy hay không mà mình thì đau trước.
Lục Hoài Thâm nhìn thoáng quá vết đỏ bừng trên làn da trắng mịn của cô, muốn phát cáu lại phải nuốt vào trong bụng, bắt lấy cằm cô, cao cao tại thượng nhìn xuống: "Đây gọi là giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, cùng một kiểu với cách làm của cô tối nay, cô cho rằng có thể làm người khác điên máu, nhưng kết quả người bị gây khó dễ lại chỉ có mình cô.
Giang Nhược trừng mắt nhìn anh không chớp, "Tôi thích thế đấy."
Lục Hoài Thâm thấy thái độ cô như vậy, tức không có chỗ nào xả, trên tay tăng sức cho cô nếm mùi đau đớn, giọng lạnh lùng: "Ngang nhiên giằng co với ông cụ, cô vừa lòng lắm hả? Không rõ hoàn cảnh bản thân, không biết đường đắn đo tình thế, đối với nhà họ Lục mà nói cô chỉ là vật cản chẳng đáng nhắc đến, bất kì lúc nào cũng có thể bị đá bay, dầu rằng ngả bài có lẽ sẽ khiến người ta ít nhiều dè chừng cô nhưng cũng chuốc lấy càng nhiều sự thù địch vào người.
Cơ thể Giang Nhược đông cứng, ánh mắt xa cách, bỗng lộ ra chút tươi cười nhưng giọng rung rung ẩn nhẫn, "Bằng không thì anh nói cho tôi làm thế nào mới là kế sách vẹn toàn? Ông nội anh ở trước mặt Giang Chu Mạn ép tôi nhường vị trí cho chị ta, một người nói tôi không đáng giá, một người nói tôi lòng tham không đáy.
Đồng ý điều kiện của bọn họ thì ngày sau tôi với ông nội sẽ vạn bước gian nan, không đồng ý thì ông nội anh không tha cho tôi.
Hai hướng lựa chọn mà cả hai đều là đường khó đi, vì sao tôi phải để bản thân đau đớn còn kẻ thù sảng khoái?"
Lục Hoài Thâm cứ nhìn cô mãi.
"Thật ngại quá, hòn đá tảng tôi đây chắn đường anh và người anh yêu như hình với bóng bên nhau không rời." Giang Nhược cười nhẹ, quăng tay anh ra, chật vật chỉnh lại mái tóc bị thổi rối, "Nhìn tôi không vừa mắt là anh, bảo tôi cút là anh, cảm phiền anh đừng xuất hiện trước mặt tôi làm gì, hai người nhìn nhau chỉ tổ chán ghét thêm.
Hiện tại tôi..."
Giang Nhược đang nói, cắn răng nhìn sang anh, lúc này gương mặt đang nhăn nhó kia chợt nghiêm nghị lạ thường, mặt mày dữ dằn, áo sơ mi của anh có vài nếp nhăn, còn nhiễm máu của cô, trông có vẻ hơi sa sút tinh thần, phảng phất nét cô liêu.
"Hiện tại tôi thấy anh là giống như đang soi gương, lúc nào cũng được nhắc nở bản thân ngu ngốc bao nhiêu rẻ mạt bao nhiêu, anh hủy hoại cuộc sống của tôi, tôi còn lên giường với anh, muốn cả đời không qua lại với anh nhưng lại bị cưỡng ép hết lần này tới lần khác đến bên anh..."
Ánh mắt Lục Hoài Thâm như vực thẳm, dâng trào khiến cô không nhìn rõ đáy, cô nghẹn ngào, nhẹ nhàng nói hết: "Có lúc tôi thật sự hận không thể để anh chết đi cho xong, hoặc là tôi chết cũng được, tóm lại trên trời dưới đất cũng đừng nhìn thấy bản mặt anh nữa là tốt nhất."
Lời nói Giang Nhược chưa dứt, Lục Hoài Thâm đã vung tay đập máy sấy tóc xuống đất, xoay người đi ra, nặng nề sập cửa rời khỏi phòng.
Căn phòng trống trải, một chút âm thanh cũng chẳng có, trong nhà vệ sinh đến cả tiếng gió thổi cũng không nghe được.
Giang Nhược vẫn ngồi trên bệ rửa mặt, có một dòng nước trượt ra từ kẽ tay.
Hôm nay là Lục Hoài Thâm đã thẳng thừng mắng cho cô tỉnh ra, tỉnh táo bao nhiêu thì căm ghét bản thân bấy nhiêu.
Dường như mỗi lần anh cho cô chút ngọt ngào thì cô sẽ vui quên đất trời, trong lặng im những cảm xúc chôn giấu trong lòng dần nguội lạnh ấy lại nhen nhóm khơi đống tro tàn.
Như thể con thiêu thân lao đầu vào lửa, rõ ràng biết là cháy vẫn như bị thôi miên nhào đầu về phía trước, không quản sống chết.
Giữa anh ấy và cô, vĩnh viễn luôn có một khoảng cách, anh ấy không bằng lòng bước qua, cô cũng không vượt sang được.
Bắt đầu từ ngày kết hôn, lợi ích đối lập đã làm bọn họ hai người đôi ngả, là hai đường thẳng xong xong mãi mãi chẳng có cách nào thực sự cắt nhau.
Giang Nhược chầm chậm đi ra khỏi phòng vệ sinh, thấy túi xách để trên sofa, mới nghĩ ra trước khi có tai nạn đang nhận điện thoại của Trình Khiếu, trong lúc rối rắm cổ tay không biết va vào đâu, điện thoại cũng bắn ra khỏi tầm với.
Cô lật túi xách của mình, điện thoại không ở bên trong.
Giang Nhược nhớ số điện thoại của Trình Khiếu, bèn dùng điện thoại cố định ở phòng bệnh gọi về.
Điện thoại đổ chuống mấy hồi đã kết nối, Trình Khiếu nghe được giọng cô, trong nháy mắt thở phào, nhưng lập tức làm bản thân tỉnh táo: "Chị, em lập tức đến bệnh viện ngay, bây giờ chị thế nào, bị thương nghiêm trọng không?
Giang Nhược ngớ người, "Sao em biết chị đi bệnh viện?"
Em liên lạc với chị mãi không được, sau đó gọi được thì cảnh sát giao thông nghe, nói chị được đưa vào bệnh viện rồi?"
"Đều là vết thương nhỏ, chẳng có vấn đề gì lớn, quan sát hai ngày là có thể ra viện, mưa to thế em đến kiểu gì? Mẹ còn đang ở nhà đâu thể không có ai chăm nom.
"Em kể với mẹ rồi, là mẹ bảo em đi, mẹ sợ chị xảy ra chuyện, vốn còn định đích thân tới, em bảo mãi mới chịu ở nhà."
Giang Nhược nghe tiếng mưa bên ngoài, nỗi bất an lan tràn trong tim, "Mưa to vậy, em gọi xe à?"
"Vâng, ngày mưa không dễ gọi xe, em gọi rõ lâu mới được một chiếc."
"Vậy em bảo lái xe đi chậm thôi, chỗ chị không sao rồi, đến muộn tí cũng được."
Giang Nhược nói số phòng bệnh cho nó rồi tắt điện thoại, không nhịn được nhảy lò cò đến bên cửa sổ.
Chỗ này ở tầng cao, tầm nhìn khoáng đạt, cổng bệnh viện, những trục đường chính và các tòa cao ốc đều thu gọn vào tầm mắt.
Chỉ trong lúc cô vừa kéo rèm lên, một chiếc xe cấp cứu đi ra, một chiếc khác lại tiến vào.
Cô mở tivi, nghe biên tập viên bản tin thời sự đêm nói, áp lực hệ thống thoát nước thành phố quá lớn, mặt đường đã bắt đầu đọng nước, đài khi tượng đã ban bố tín hiệu cảnh báo nguy cơ thiên tai khí tượng rồi.
Giang Nhược thật sự lo sợ Trình Khiếu xảy ra chuyện, bỗng lại nghĩ tới người ban nãy sập cửa bỏ đi kia, lẽ nào cũng đang bất chấp mưa gió lái xe sao?
Đang thất thần, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, y tá bước vào nói: "Giang Nhược? Vết thương chảy máu phải không? Để tôi băng lại lần nữa?"
"Vâng, không cẩn thận giơ tay lên." Sau khi Giang Nhược hơi giật mình thì tìm đại một lí do, cô hoài nghi, mình vốn có gọi y tá đâu.
Y tá bảo cô ngồi xuống, đồng phục là kiểu dài tay,cần cô cởi tay áo bên vai phải.
Khi y tá tháo băng, Giang Nhược bèn quay mặt sang hướng khác, cô ấy cười nói: "Sợ đau thế sao không chú ý một tí?"
Giang Nhược không lên tiêng, cảm nhận miệng vết thương một lần nữa tiếp xúc với không khí, nhói buốt như kim châm, y tá xử lí xong xuối lại băng gạc cho cô, đặc biệt dặn dò bảo cô đừng chạm vào nữa, không thì bất lợi cho việc hồi phục miệng vết thương.
Y tá đi rồi, Giang Nhược còn đang mặc quần áo, bên ngoài có người gõ cửa, tiếng Trình Khiếu vọng vào: "Chị, em đây."
Giang Nhược mặc xong thì gọi nó vào, Trình Khiếu đẩy cửa xuất hiện trước mặt cô, vẫn thở gấp, mái tóc ngắn củn, ngọn tóc còn vương những giọt nước lấm tấm.
Trong tay Trình Khiếu xách một túi đặt lên bàn trà, "Đây là quần áo sạch mẹ thu dọn cho chị để thay, còn có cả đồ dùng hàng ngày nữa, bảo em mang vào, thời tiết không tốt, sợ đi đi về về không tiện.
Kiều Huệ sợ Giang Nhược bị thương nặng, bên cạnh không có ai không được, mới kiên quyết bắt Trình Khiếu đến, trước là xem xem tình hình thế nào, nếu nghiêm trọng thì ngày mai bà cũng phải đến.
Giang Nhược nói: "Em gọi điện cho mẹ báo bình an, tối nay cứ ở đây trước đã, sáng mai thì về."
"Được." Trình Khiếu nói rồi gọi điện cho Kiều Huệ, bà lo cho Giang Nhược cứ phải nghe bằng được giọng cô, Giang Nhược kể vắn tắt tình hình cho bà, Kiều Huệ thấy cô nói năng bình thường mới yên tâm.
Trình Khiếu tắt máy, hỏi Giang Nhược: "Sao anh ta còn chưa đi?"
Giang Nhược ngớ ra, vô thức hỏi: "Ai?" Thực ra trong lòng đã có đáp án, cô ngỡ là anh đã đi rồi.
Trình Khiếu: "Lục Hoài Thâm đấy." Thằng bé hấm hứ, vứt điện thoại sang bên cạnh, "Em nhìn thấy anh ta đứng ngoài hành lang hút thuốc, nhưng em chẳng thèm đếm xỉa gì."
Giang Nhược nhấc chân lên giường, nói hờ hững: "Không cần để ý đến anh ấy."
Chô dù không đi, nơi đây cũng có phòng chuyên dụng dành cho người nhà bệnh nhân nghỉ ngơi, tự anh ấy có thể tìm được một chỗ để qua đêm.
Trình Khiếu nghiêm mặt hỏi, "Anh ta đưa chị đến à?"
Giang Nhược gật đầu.
Trình Khiếu xem thường: "Không phải lúc ăn cơm còn làm tình làm tội chị sao, bây giờ anh ta ra vẻ người tốt gì chứ?"
"Từ đâu mà em biết được?" Giang Nhược nghiêng đầu nhìn thằng bé chăm chú, hơi híp mắt lại.
Trình Khiếu chép miệng, "Lục Giam nói cho em đấy nhưng về sau em không liên lạc được với cậu ta nữa." Thằng bé ngập ngừng, nói đến liền bực bội, "Giang Chu Mạn cũng ở nhà họ Lục, đây rõ ràng là bọn họ liên thủ làm chị khó xử."
Anh nhà nhất định phải được giũa lại cái nết.
Cục súc quá thể =)))
À, hôm trước có bác inbox bảo tôi không có lịch đăng cụ thể nên cứ ra vào ngóng trông mãi.
Tôi cũng mong các bác thông cảm nhé, tôi cũng hơi bận í.
Không thì các bác follow fanpage Phương Nhược Vũ của tôi đi, lúc nào có thông báo chương mới thì các bác vào đọc cho tiện.
Không biết các bác có bị thế không chứ lâu nay tôi thấy wattpad của tôi nó không chịu gửi thông báo gì cả, các bác cứ ra lại vào không thấy có cũng khổ thân các bác.
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.