Sau khi Lục Hoài Thâm bị gọi tỉnh, tắm rửa xong thay quần áo rồi mới đi xuống tầng.
Lục Chung Nam đã đợi một lúc lâu ở phòng khách, Lục Hoài Thâm nhìn từ trên cầu thang xuống, ông lão ngồi ở chiếc sofa đơn, tư thế ngay ngắn, hai tay chống trên chiếc gậy trước mặt, trên bàn là chén trà khói mỏng lượn lờ, làm anh nghĩ tới mấy tượng phật vẻ mặt lạnh lùng dữ tợn trong chùa miếu.
Người làm kinh doanh ít nhiều cũng hơi mê tín kiểu đó.
Trước đây, mỗi khi đến mùng một đầu năm, đại gia đình nhà họ Lục đều phải đi chùa dâng hương từ rạng sáng, chính là cái tập tục tranh nhau đốt nén hương đầu tiên.
Lục Chung Nam vượng đường con cái, con cháu trên danh nghĩa cả đàn đông đúc, mỗi năm đi chùa đều là một đoàn người khí thế hùng dũng, cảnh tượng rất hoành tráng.
(Tập tục ngày đầu năm tranh nhau đốt nén hương đầu tiên với hi vọng đi trước một bước sẽ giành được cơ hội trước)
Bố mẹ li hôn, sau khi Lục Hoài Thâm theo mẹ rời nhà họ Lục thì không đi chùa nữa, cho dù hiện tại, Lục Chung Nam mười mấy năm như một đưa cả nhà đi dâng hương nhưng Lục Hoài Thâm tuy đã về nhà họ Lục nhưng vẫn chẳng đi cùng, bảo ông cụ đốt thêm một nén hương là được.
Tóm lại anh không mấy tin vào các mon ấy, nếu cầu thần bái phật có tác dụng, ngày ngày thắp hương mà có thể lên như diều gặp gió thì còn phí não đi kinh doanh làm gì?
Ông cụ từng nói một cách thần kì với anh: khi tôi còn trẻ cũng không tin thần, không tin phật, chỉ tin vào chính mình, sau khi già rồi đã nếm trải đau khổ mới bắt đầu suy nghĩ luật nhân quả, cuối cùng rồi cũng đến ngày đó, anh sẽ hiểu được.
Lục Hoài Thâm chỉ xem lời ông ấy như lời nói phét nhưng cũng lười vạch trần.
Chẳng qua là Lục Chung Nam đã già, cảm thấy lục bất tòng tâm bó tay hết cách với nhiều chuyện, mới gửi gắm hi vọng vào thần phật, mong mỏi thắp hương bái phật có thể sám hối những tội lỗi mình đã phạm phải, đáng tiếc tất cả chỉ là uổng công.
Chung quy đến tận bây giờ dù đã từng ấy tuổi rồi, ông ấy vẫn không chấp niệm y như xưa, vẫn ác niệm y như xưa, vẫn không học được cách làm một người tốt y như xưa.
Tuy trước nay, Lục Hoài Thâm chưa từng cho rằng mình là người tốt gì đó, nhưng có một điều rất rõ ràng là khi đưa ra lựa chọn trong một số chuyện, đã định sẵn kết quả không thể viên mãn, bởi vậy anh sẽ bớt lí trí đi chứ không phải trốn tránh hậu quả.
Lục Hoài Thâm uống nước ở phòng ăn rồi mới bước ra, "Sớm thế này đến có việc gì?"Anh ngồi xuống sofa đối diện ông cụ, rút điếu thuốc trong bao ngậm lên miệng, sau đó cầm bật lửa.
Lục Chung Nam liếc anh một cái, "Bớt hút thuốc đi, ông trẻ của anh ban đầu chỉ vì quanh năm thuốc không dời tay nên năm mươi tuổi đầu đã ung thư phổi mà chết đấy."
Lục Hoài Thâm cười bàng quan, lại cái dáng vẻ liều lĩnh cho là mình sống thọ, chưa đến ngày đó thì trời không dám bắt kia.
Nhưng vẫn cầm thuốc trong lòng bàn tay, kẹp trên đầu ngón tay quay một vòng mới đặt sang bên cạnh.
Lục Hoài Thâm mười mấy tuổi đã bắt đầu hút thuốc, một nửa do học đòi người ta, một nửa do cuộc sống thật sự quá khó nhẫn nại, nhưng khi ấy hút ít, đa sô chỉ làm bộ làm tịch, thời kì nghiện thuốc lá nặng nhất là thời đại học, lúc đó phải chịu tang mẹ chưa lâu đã quay về nhà họ Lục, học đại học ở nước ngoài, còn phải phụ giúp làm việc ở công ty, cảm xúc không có chỗ nào phát tiết, đó mới thật sự là thuốc không dời tay.
Nhiều tuổi hơn một chút, khả năng tự kiềm chế và tâm thái đã thay đổi nhiều so với trước kia, trừ khi áp lực lớn hoặc việc xã giao cần đến, thời gian còn lại đều là vì không muốn ứng phó với người hoặc việc trước mắt mới hút để giết thời gian, dẫu rằng có lúc chỉ châm thuốc chứ không hút.
Lục Chung Nam nhìn anh, lại nói: "Rượu cũng bớt uống đi, hại gan."
Lục Hoài Thâm: "Lúc ông còn trẻ cũng nhiều rượu nhiều thuốc, không phải vẫn sống tới bấy nhiêu tuổi đấy à?"
Lục Chung Nam bị nghẹn không nói nên lời, cố xì ra một câu: "Tôi mạng lớn, mạng anh có lớn được thế hay không còn chưa chết đâu."
Lục Hoài Thâm chẳng tiếp lời, chân dài tự nhiên tùy ý duỗi ra, một tay gác lên tay vịn sofa, sắc mặt nhàn nhã hỏi: "Ông vừa sáng ra đã đến tìm cháu, chắc không phải vì nói mấy cái này đâu nhỉ?"
Vẻ mặt ông lão càng nhìn thằng cháu mình càng ngứa mắt, đặc biệt là gần đây, càng ngày nó càng không chịu sự kiểm soát.
Cả người đầy bản lĩnh, toàn thân tràn ngập tinh thần chống đối.
"Bệnh của Giang Khải Ứng kéo dài đến tận bây giờ, mãi không có cách nào lên tòa, cũng chẳng biết lão ta bệnh thật hay giả bệnh, tên luật sư của lão ta lại khó đối phó.
Giang Vị Minh bị dây dưa đến phát hoảng, cảm thấy nếu không thì cứ li hôn Giang Nhược trước, muốn cổ phần thì cho quách nó đi.
Đoán chừng cậu ta không tiện mở miệng với anh nên đến tìm tôi thương lượng, tôi thấy cũng được, anh thấy thế nào?"
Giang Nhược đứng sau cánh cửa vốn không nghe rõ, láng máng nghe được đại khái thôi mà trong lòng đã sợ hãi.
Lục Hoài Thâm nhìn ông lão, "Là ý ông hay ý Giang Vị Minh?"
Dựa vào hiểu biết của Lục Hoài Thâm về Gíng Vị Minh, gần % cổ phần không thể xem nhẹ, rơi vào tay Giang Khải Ứng và Giang Nhược, muốn chiếm lại làm của mình thì khó càng thêm khó, hơn nữa hiện tại ông ta không được lòng người ở công ty, rất nhiều vị nguyên lão có địa vị không thể lung lay không ủng hộ ông ta, nếu Giang Khải Ứng lấy được cổ phần, địa vị của ông ta chắc chắn sẽ nguy ngập.
Ông ta không thể dễ dàng buông tay như thế.
Trừ khi đã nghĩ ra cách đối phó trước rồi.
Lục Chung Nam quan sát tỉ mỉ Lục Hoài Thâm, giọng điệu bình tĩnh, "Ý của cả hai."
Lục Hoài Thâm nói thẳng: "Mạo hiểm quá lớn, thuộc loại hạ sách của hạ sách, cháu đề nghị không nên dùng."
Lục Chung Nam cười lạnh lùng: "Không nên?"
Trái lại, nói năng rõ là khéo léo, ý tứ rõ ràng là không dùng cách đó, hơn nữa còn chẳng thể chối cãi.
"Bây giờ đã đến lúc đưa ra hạ sách rồi," Lục Chung Nam nói xong lại bốc hỏa, cắn chặt răng nhìn Lục Hoài Thâm, hạ thấp giọng nói: "Đừng tưởng tôi không biết anh đang nghĩ gì, quãng thời gian này anh cố tình làm bậy đủ rồi đấy, tốt nhất là anh phải biết điểm dừng!"
Lục Chung Nam hạ giọng nói chuyện, Giang Nhược một chữ cũng không nghe được, vả lại cô đã biết suy nghĩ của Lục Hoài Thâm nên cuộc nói chuyện về sau chẳng còn ý nghĩa gì.
Con người anh là thế, khi đã ra quyết định, nếu không phải có nhân tố bất khả kháng thì sẽ không vì dăm câu ba điều của người khác mà dao động.
Lục Chung Nam: "Bên phía nhà họ Giang đã rất kín đáo có ý phê bình anh, nếu anh không xử lí ổn thỏa cục diện rối rắm này, hai nhà Giang Lục không có cách nào kết thông gia được, nếu Giang Khải Ứng thoát thân thành công, đối với anh, với nhà họ Lục đều là mối đe dọa lớn."
Lục Hoài Thâm như cười như không: "Cái gì gọi là không có cách nào kết thông gia được? Bây giờ đang kết đấy thôi, cổ phần Giang Nhược ủy thác cho cháu, chính là sợi dây gắn bó, là cầu nối."
"Anh cứ không chịu để ý phải trái mà đi tin nó, anh biết ý tôi định nói là gì.
Anh đừng quên anh với Giang Khải Ứng đã kết mâu thuẫn sâu sắc thế nào, nếu ban đầu nhà họ Lục đã ủng hộ Giang Vị Minh thì tâm huyết bao năm nay không thể cho một mồi lửa được."
Lục Hoài Thâm thu lại vẻ tươi cười, sửa lời ông cụ: "Là thâm huyết của cháu, không phải của nhà họ Lục."
Lời này khiến Lục Chung Nam hồi lâu vẫn chưa hiểu hết ý, ngẫm nghĩ vài giây, bỗng nhiên bừng tỉnh, những cũng bởi thế mà bộc phát, "Nghịch tử! Không có nhà họ Lục, anh lấy đâu ra vốn liếng, anh cũng không biết xấu hổ?"
Thần sắc Lục Hoài Thâm thản nhiên, ngữ khí đều đều, "Không có cháu, ông đổi người khác thử xem? Bố cháu thủ đoạn hạng nhất, máu lạnh vô tình hết sức được lòng ông nhưng đáng tiếc số không tốt mất sớm, trong những người hiện giờ ở nhà họ Lục, duy nhất Lục Trọng có chút tài cán thì nó lại chẳng thèm nhà họ Lục của ông.
Mấy đứa con kia của ông lại chỉ biết mưu toan gia sản, chẳng có ai thật sự dốc lòng cho sự nghiệp, bên ngoài ngọc ngà bên trong xơ mướp, ông cũng biết tỏng không phải sao?"
Ý tứ chính là, ngoại trừ cháu, ông còn có thể trông mong vào ai?
Lục Chung Nam bị chọc tức máu xông lên não, ông ta lại tăng huyết áp, hoa cả mắt.
Lục Hoài Thâm thở dài, cười khuyên bảo: "Ông nội, ông bình tĩnh một chút, cháu chẳng có ý khác đâu, chỉ muốn nói với ông rằng, cháu có dự định của cháu."
Nghe thấy tiếng ông nội kia, Lục Chung Nam sững sờ, phải biết rằng đã rất lâu rồi Lục Hoài Thâm chưa từng nghiêm túc gọi ông ta một tiếng ông nội cho hẳn hoi.
Mỗi lần gặp mặt chào hỏi, không phải Chuyện gì? thì cũng là Ông muốn cháu làm gì?
Tát một cái lại cho quả táo ngọt, thị uy nhận thua nắm được lòng người, vận dụng đến là thuần thục.
Bởi vì chuyện mẹ đẻ Lục Hoài Thâm nêm hai ông cháu có nhiều vướng mắc, hai bên vốn chẳng định hóa giải, Lục Chung Nam cũng không tham vọng xa vời Lục Hoài Thâm sẽ tôn trọng mình đến đâu, nhưng ông ta đặt cược tâm huyết cả đời này vào nó, không thể chịu nổi bất kì sai sót nào.
Mà Lục Hoài Thâm gọi tiếng ông nội kia chẳng qua là hi vọng ông ấy có thể ủy quyền trong chuyện này.
Ý không cần quá lộ liễu, có thể hiểu nhau là được.
Trước mắt, điểm khiến Lục Chung Nam chú ý hơn là vì Giang Nhược, vậy mà Lục Hoài Thâm lại hao tâm tổn sức đến nhường ấy.
Sau cùng Lục Chung Nam cũng chẳng tỏ thái độ gì, rốt cuộc đồng ý hay không, chỉ bừng bừng tức giận dời đi.
Giang Nhược chẳng buồn ngủ nữa, tắm rửa thu dọn xong đâu đấy, dưới tầng đã khôi phục sự yên tĩnh ban đầu, coi đi xuống nhà, Lục Hoài Thâm đang ăn sáng, nghe tiếng bước chân, ngước mắt nhìn cô sau đó cúi đầu tiếp tục xắt đồ ăn trong đĩa, "Nghe trộm có thú vị không?"
Cho dù bị anh biết được đã nghe trộm, Giang Nhược cũng không thấy bất ngờ, chỉ là có vấn đề muốn hỏi anh mà dưới nhà có thím Ngô ở đó, không tiện nói chuyện.
Cô lặng lẽ ngồi xuống ăn sáng, trong lòng sắp xếp vấn đề kia, cứ thế mất tập trung ăn hết một nửa, Lục Hoài Thâm vừa bước chân trước lên tầng, cô đã theo chân sau lên cùng với anh.
Lúc Lục Hoài Thâm vừa vào phòng chính, cô cũng đẩy cửa vào theo, "Lục Hoài Thâm," chẳng đợi anh đáp lời, cô đã trở tay khóa cửa rồi hỏi ngay: "Sao anh không đồng ý li hôn?"
Lục Hoài Thâm quay người đối mặt với cô, hơi bất mãn, "Giọng cô kiểu gì đấy?"
"Giọng chất vấn."
"Nói thì tôi đã sớm nói qua rồi, cô vẫn định nâng cao quan điểm chất vấn tôi sẽ chẳng có ý nghĩa đâu," anh nhìn cô chăm chú, nhếch khóe miệng, "nói cái này nữa lại tổn thương hòa khí."
"Ai từng hòa khí với anh hả?" Giang Nhược cũng học anh cười như thế, "Ngoài mấy thứ này, chúng ta cũng chẳng có cái khác mà nói.
Lẽ nào định giống như mấy cặp vợ chồng bằng mặt mà không bằng lòng khác trò chuyện với anh về ba bữa cơm vô vị, giá nhà tăng cao vùn vụt, hàng xóm mới đến giống như thằng ngốc à? Nhưng đến cả mấy thứ đó chúng ta cũng chẳng nói được nữa là."
"Ba bữa cần cô phải nấu à? Nhà cần cô mua chắc? Hàng xóm gần nhất cũng cách đến nửa triền núi thì ảnh hưởng tới cô kiểu gì? Quả thực là chẳng có gì để nói."
Giang Nhược bại trận này, căn bản không đáp trả được câu nào, ngay cả vấn đề ban đầu cũng bị lệch lạc.
Người này thật sự đáng ghét đến tột cùng.
Giang Nhược không nói tiếng nào, cứ lừ lừ nhìn anh, khiến Lục Hoài Thâm thấy mà phát bực, anh ép sát cô, hơi thở phả lên mặt, cắn răng kìm nén mà nói: "Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn tôi, cô đừng mơ tưởng cổ phần, muốn tiền tôi có thể cho cô, li hôn hay không tôi đều có thể nuôi cô,"
Như thường lệ anh lại giữ chặt cô trong lòng không cho nhúc nhích, "Bởi vì cô chịu từ bỏ có thể mang đến cho tôi nhà họ Giang với càng nhiều lợi ích hơn, nói thật, cô chẳng có sức ảnh hưởng lớn đến thế đâu."
Nói đơn giản, là không đáng giá.
"Li hôn cũng nuôi tôi?"Giang Nhược đứng yên trong vòng tay anh, nhìn ánh mắt nghiêm nghị của anh, cô giơ tay vuốt ve gương mặt ấy, cười tươi tắn rạng ngời, "Chẳng lẽ, tầng ý này là sau khi anh cưới Giang Chu Mạn vẫn để tôi làm người tình của anh sao? Mỗi tháng anh cho tôi bao nhiêu tiền? vạn, vạn hay vạn nhỉ?"
Cô vẫn nói nhưng không nhìn vào mắt anh, nụ cười đột nhiên biến mất, chợt bóp ghì lấy cổ anh, phát cáu lên nói: "Lục Hoài Thâm sao anh không chết đi hả?"
()
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.