Ngôn Hành không kiêng ăn, nhưng vẫn có đồ ăn không thể chịu được, ví như cà phê hay đồ ngọt.
Thể chất của hắn mẫn cảm, chỉ cần là đồ uống có chút cà phê thì chắc chắn cả đêm sẽ trợn mắt đến sáng. Trừ khi quyết định thức cả đêm, nếu không bình thường Ngôn Hành tuyệt đối không chạm vào trà hoặc cà phê. Mà đồ ngọt, đơn giản chỉ là không thích vị ngọt ngấy, ít thì được, nhiều liền cau mày.
Khách hàng như vậy căn bản không cần phải đến quán cà phê tiêu tiền, nhưng cố tình các cô gái lại thích nhất chạy đến nơi vừa nhỏ lại đẹp vừa có bầu không khí tốt này uống cà phê bàn thị phi, Ngôn Hành chỉ có thể chiều theo.
Trên con đường song song với đại học T có một quán cà phê khá được yêu thích, mặt tiền cửa hàng không lớn, bảng hiệu độc lập không phải đại lý, nhưng trang trí có cá tính, điểm tâm cũng có danh tiếng, thái độ phục vụ cũng không tồi. Bởi vậy việc làm ăn rất tốt.
Ngôn Hành biết quán cà phê này, lúc đi làm thêm đều đi qua, nhưng hắn không mấy hứng thú.
Lần đầu tiên đi vào, là hẹn với bạn gái lớn hơn ba tuổi. Sau khi tan học vội vàng chạy tới, cũng là ngày đó hắn với bạn gái hẹn hò ba năm chia tay.
Chia tay, không bất ngờ.
Ngôn Hành đã sớm phát hiện suy nghĩ của bạn gái, bởi vậy hào phóng chúc phúc, cho dù trong lòng cũng quặn đau.
Mối tình đầu của hắn, rất đau.
- Uống chút ngọt tâm tình sẽ tốt hơn.
Nhìn thấy trước mặt có thêm một ly cà phê, Ngôn Hành nhíu mày, vốn muốn từ chối nhưng nghĩ đến là đồ uống của ‘bạn gái cũ’, không trả tiền thì không hay.
Hả? Hình vẽ trên lớp sữa hơi quen mắt, dường như là… hắn?
- Cảm ơn. – Ngôn Hành đè xuống nghi hoặc trong lòng, lên tiếng cảm ơn.
Không nghe thấy nhân viên phục vụ đáp lại, đối phương đã đi rồi.
Ngôn Hành ngẩng đầu nhìn về dáng người cầm khay tiếp tục làm việc kia, người nọ có tóc màu nâu nhạt, dài vừa đủ để buộc thành đuôi ngựa, còn hơi xoăn tự nhiên, dáng người cao gầy, cái eo buộc tạp đề thoạt nhìn rất thanh mảnh.
Ánh mắt quay lại bàn cà phê. Ngửi rất thơm, hình vẽ được tạo thành từ những đường cong màu cà phê, Ngôn Hành nhìn chữ ‘smile’ to bự kia, nghĩ thầm cái này có phải là vì cổ vũ mình mới thất tình nên mới đặc biệt bưng lên. Nếu không uống hết chẳng phải là uổng phí ý tốt của người khác sao?
Dù sao hôm nay chắc chắn là một đêm không ngủ, liền khuấy đều ly cà phê này.
Ngôn Hành bưng cà phê lên uống một ngụm, mày lại nhíu càng chặt.
Ắc, rất ngọt.
◇◆
Sau đó gần như mỗi tuần Ngôn Hành đều tranh thủ thời gian đến quán cà phê này ngồi một lúc, ngay cả hắn cũng cảm thấy mình như vậy rất không bình thường.
Tại sao muốn tới đây… Tạm thời khó giải.
Nhìn menu đồ uống rực rỡ muôn màu, Ngôn Hành hoàn toàn không biết mình nên gọi cái gì, hoặc là nói có thể gọi cái gì. Dù sao đồ uống có cà phê hắn đều không thích uống.
Đột nhiên, trong đầu Ngôn Hành hiện ra hình vẽ Q bản khéo léo, đầu lưỡi dường như cũng dư vị lại cảm giác ngọt ngấy trong miệng lúc trước. Không biết tách cà phê kia là gì… Ngôn Hành nhìn xung quanh, không phát hiện thấy nam phục vụ lúc trước, hắn liếc nhìn nữ phục vụ đang chờ bên cạnh, chẳng biết tại sao hắn hoàn toàn không muốn hỏi thăm mà muốn dựa vào chính mình tìm được tách cà phê trong trí nhớ kia, Ngôn Hành dứt khoát làm theo trực giác tùy tiện chọn một loại.
Đáng tiếc cà phê bưng lên không như mong muốn, Ngôn Hành bưng tách cà phê từ lúc ấm đến khi hoàn toàn lạnh, cuối cùng một ngụm cũng không uống liền đi.
Liên tục đoán sai nhiều lần, cuối cùng Ngôn Hành đã tìm được ‘Caramel Macchiato’. Nhưng vì hắn chỉ cần dính vào cà phê là mất ngủ, mục đích đã đạt được sau đó Ngôn Hành đến đều chỉ gọi sữa bò hoặc nước trái cây, cho đến khi —
- Hoan nghênh quý khách, xin hỏi có mấy người?
Giọng nói này có chút quen tai, hình như là nhân viên phục vụ kia.
- Tôi có hẹn người.
A, suýt nữa đã quên hắn với học muội hẹn gặp nhau.
Học muội này chủ động tỏ tình với hắn, đáp ứng chỉ vì cảm thấy nhìn cũng thuận mắt, tính cách cũng ôn hòa, không dính người, không nói nhiều, bắt đầu hẹn hò chắc có lẽ không quá phiền toái.
Nếu có thể Ngôn Hành cũng rất muốn nghiêm túc, khổ nỗi hắn có lòng mà lực không đủ. Dùng một loại hình dung rất mơ hồ, chính là không có cảm giác.
Học muội nói gì Ngôn Hành đều không nghe vào, nước mắt cùng lên án của đối phương như người xa lạ trên TV, cảm giác có chút xa xôi không hề chân thật.
- Anh rất xin lỗi.
Chị ba dạy rất tốt, xin lỗi là được.
Sau khi học muội khóc bỏ đi, thế giới mông lung như cách một lớp vải ban đầu lập tức bắt đầu ầm ĩ, Ngôn Hành cuối cùng lấy lại tinh thần, với chuyện xảy ra vừa rồi không hề có cảm giác chân thật. Nhưng hắn biết mình vừa bị đá.
Ngôn Hành vô thức tìm kiếm bóng người cao gầy nào đó, rất nhanh đối mắt với cậu ta. Nhìn người kia đi thẳng về phía mình, lúc này Ngôn Hành mới phát hiện mình lần đầu tiên nhìn rõ mặt mũi cậu ta.
Nhân viên này khoảng tầm tuổi hắn, lớn lên… rất đẹp. Ngôn Hành không biết dùng xinh đẹp để nói về một nam sinh có thích hợp không, nhưng suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là từ này.
- Xin hỏi quý khách cần gì?
Nhìn nửa cốc sữa bò còn thừa trên bàn, lại nhìn nụ cười chân thành của người nào đó, chỉ thấy sữa bò đậm đặc cùng tinh khiết không hề hấp dẫn, Ngôn Hành bỗng rất muốn đổi khẩu vị, liền đẩy sữa bò ra nói:
- Một ly Caramel Macchiato.
Cà phê hắn gọi rất nhanh được bưng lên, nhưng đổi người khác.
Trên lớp sữa là hình caro rất bình thường, không có hình vẽ đặc biệt nào khác khiến tách Caramel Macchiato này trở nên phổ thông. Ngôn Hành ngẩn người, vì thất vọng của mình mà cảm thấy kinh ngạc.
Rốt cuộc là Caramel Macchiato đặc biệt, hay là người bưng Caramel Macchiato lên đặc biệt?
Hắn không biết
◇◆
Dính vào Alice thuần túy là ngoài ý muốn, muốn trách thì trách bản thân Ngôn Hành từ chối không đủ rõ ràng, đợi đến lúc hắn ý thức được thì người xung quanh đã coi bọn họ là một đôi. Mà thành quả này toàn bộ nhờ ‘bạn gái’ hắn ban tặng.
Muốn bỏ một người có rất nhiều cách, nhưng cách tốt nhất chính là làm đối phương tự đưa ra lời chia tay.
Có thể chia tay với Alice phần lớn có chị gái Ngôn Hành, Ngôn Hâm ra tay. Chỉ cần nhỏ nhẹ ám chỉ trong điện thoại quan hệ đặc biệt của hai người, thành công khiến cô ta hiểu lầm, việc này liền thành công một nửa.
Ngôn Hành chọn địa điểm chia tay tại cùng một quán cà phê, bởi vì rất gần.
Phản ứng quá khích của Alice cũng trong dự đoán của Ngôn Hành, hắn cũng không có ý định khách sáo, giao quyền quyết định vào tay cô ta đã cho đủ mặt mũi.
Hắn thừa nhận mình là một người đàn ông quá đáng, phần lớn nguyên nhân là vì đối phương cũng là một người phụ nữ được một tấc lại muốn tiến một thước.
Sau khi chuyện giải quyết thuận lợi, Ngôn Hành phát hiện xung quanh có bầu không khí hân hoan vui mừng, nghĩ thầm có lẽ mình lại trở thành nhân vật chính trong bộ phim của mọi người.
Lúc này, một tách cà phê thơm lừng từ trên trời giáng xuống, hình vẽ phía trên lại thay đổi, là hình ngón cái dựng thẳng.
Khóe môi Ngôn Hành kín đáo nhếch lên, nói:
- Hiện tại tâm tình không tệ, không cần uống cái này.
- A, coi như tôi mời khách là được đi?
Ngôn Hành cúi đầu nhấp một ngụm, lợi dùng chén che đi sự sung sướng mình để lộ ra ngoài, nói:
- Cảm ơn.
Ngay lúc Ngôn Hành hưởng thụ tách cà phê thơm ngon nhưng lại ngọt ngấy, mái tóc quăn màu nâu nhạt rũ xuống trước mắt, gương mặt xinh đẹp kia phóng đại trước mắt hắn, khoảng cách giữa hai người lập tức gần hơn rất nhiều.
- Tôi nói, nếu thất vọng với phụ nữ, có muốn thử với đàn ông không?
Thẳng thắn.
Ngôn Hành nghe thấy tiếng tim mình đập, rõ ràng như muốn vang vọng toàn bộ thế giới.
Sợi tóc màu nâu thoạt nhìn hơi ướt, mùi thơm sau khi tắm rửa xông vào mũi Ngôn Hành, so với hương cà phê càng làm người ta khắc sâu ấn tượng. Ngón tay bất giác quấn lên lọn tóc xoăn nhẹ ấy, xúc cảm lạnh buốt len theo đầu ngón tay như bị giật điện, ngực có chút ngứa ngáy.
- Lời của cậu, tôi sẽ xem xét.
Là lời nói của cậu, không cần cân nhắc.
�
Cậu ấy như một ly Caramel Macchiato.
Có một lớp hoa trang trí khéo léo, một lớp caramel, một lớp bọt sữa, một lớp cà phê. Không cần quấy, hớp một ngụm rất nhiều mùi vị, rất thơm, rất ngọt, lại đượm chút đắng nhàn nhạt.
Rõ ràng mình là người không động được vào cà phê, nhưng hắn không nhịn được, như là bị nghiện.
Hóa ra, từ lúc người nào đó bưng Caramel Macchiato lên đặt trước mặt hắn, hạt giống tình yêu cũng được vùi xuống.
======HOÀN ======
Ngôn Hành không kiêng ăn, nhưng vẫn có đồ ăn không thể chịu được, ví như cà phê hay đồ ngọt.
Thể chất của hắn mẫn cảm, chỉ cần là đồ uống có chút cà phê thì chắc chắn cả đêm sẽ trợn mắt đến sáng. Trừ khi quyết định thức cả đêm, nếu không bình thường Ngôn Hành tuyệt đối không chạm vào trà hoặc cà phê. Mà đồ ngọt, đơn giản chỉ là không thích vị ngọt ngấy, ít thì được, nhiều liền cau mày.
Khách hàng như vậy căn bản không cần phải đến quán cà phê tiêu tiền, nhưng cố tình các cô gái lại thích nhất chạy đến nơi vừa nhỏ lại đẹp vừa có bầu không khí tốt này uống cà phê bàn thị phi, Ngôn Hành chỉ có thể chiều theo.
Trên con đường song song với đại học T có một quán cà phê khá được yêu thích, mặt tiền cửa hàng không lớn, bảng hiệu độc lập không phải đại lý, nhưng trang trí có cá tính, điểm tâm cũng có danh tiếng, thái độ phục vụ cũng không tồi. Bởi vậy việc làm ăn rất tốt.
Ngôn Hành biết quán cà phê này, lúc đi làm thêm đều đi qua, nhưng hắn không mấy hứng thú.
Lần đầu tiên đi vào, là hẹn với bạn gái lớn hơn ba tuổi. Sau khi tan học vội vàng chạy tới, cũng là ngày đó hắn với bạn gái hẹn hò ba năm chia tay.
Chia tay, không bất ngờ.
Ngôn Hành đã sớm phát hiện suy nghĩ của bạn gái, bởi vậy hào phóng chúc phúc, cho dù trong lòng cũng quặn đau.
Mối tình đầu của hắn, rất đau.
- Uống chút ngọt tâm tình sẽ tốt hơn.
Nhìn thấy trước mặt có thêm một ly cà phê, Ngôn Hành nhíu mày, vốn muốn từ chối nhưng nghĩ đến là đồ uống của ‘bạn gái cũ’, không trả tiền thì không hay.
Hả? Hình vẽ trên lớp sữa hơi quen mắt, dường như là… hắn?
- Cảm ơn. – Ngôn Hành đè xuống nghi hoặc trong lòng, lên tiếng cảm ơn.
Không nghe thấy nhân viên phục vụ đáp lại, đối phương đã đi rồi.
Ngôn Hành ngẩng đầu nhìn về dáng người cầm khay tiếp tục làm việc kia, người nọ có tóc màu nâu nhạt, dài vừa đủ để buộc thành đuôi ngựa, còn hơi xoăn tự nhiên, dáng người cao gầy, cái eo buộc tạp đề thoạt nhìn rất thanh mảnh.
Ánh mắt quay lại bàn cà phê. Ngửi rất thơm, hình vẽ được tạo thành từ những đường cong màu cà phê, Ngôn Hành nhìn chữ ‘smile’ to bự kia, nghĩ thầm cái này có phải là vì cổ vũ mình mới thất tình nên mới đặc biệt bưng lên. Nếu không uống hết chẳng phải là uổng phí ý tốt của người khác sao?
Dù sao hôm nay chắc chắn là một đêm không ngủ, liền khuấy đều ly cà phê này.
Ngôn Hành bưng cà phê lên uống một ngụm, mày lại nhíu càng chặt.
Ắc, rất ngọt.
◇◆
Sau đó gần như mỗi tuần Ngôn Hành đều tranh thủ thời gian đến quán cà phê này ngồi một lúc, ngay cả hắn cũng cảm thấy mình như vậy rất không bình thường.
Tại sao muốn tới đây… Tạm thời khó giải.
Nhìn menu đồ uống rực rỡ muôn màu, Ngôn Hành hoàn toàn không biết mình nên gọi cái gì, hoặc là nói có thể gọi cái gì. Dù sao đồ uống có cà phê hắn đều không thích uống.
Đột nhiên, trong đầu Ngôn Hành hiện ra hình vẽ Q bản khéo léo, đầu lưỡi dường như cũng dư vị lại cảm giác ngọt ngấy trong miệng lúc trước. Không biết tách cà phê kia là gì… Ngôn Hành nhìn xung quanh, không phát hiện thấy nam phục vụ lúc trước, hắn liếc nhìn nữ phục vụ đang chờ bên cạnh, chẳng biết tại sao hắn hoàn toàn không muốn hỏi thăm mà muốn dựa vào chính mình tìm được tách cà phê trong trí nhớ kia, Ngôn Hành dứt khoát làm theo trực giác tùy tiện chọn một loại.
Đáng tiếc cà phê bưng lên không như mong muốn, Ngôn Hành bưng tách cà phê từ lúc ấm đến khi hoàn toàn lạnh, cuối cùng một ngụm cũng không uống liền đi.
Liên tục đoán sai nhiều lần, cuối cùng Ngôn Hành đã tìm được ‘Caramel Macchiato’. Nhưng vì hắn chỉ cần dính vào cà phê là mất ngủ, mục đích đã đạt được sau đó Ngôn Hành đến đều chỉ gọi sữa bò hoặc nước trái cây, cho đến khi —
- Hoan nghênh quý khách, xin hỏi có mấy người?
Giọng nói này có chút quen tai, hình như là nhân viên phục vụ kia.
- Tôi có hẹn người.
A, suýt nữa đã quên hắn với học muội hẹn gặp nhau.
Học muội này chủ động tỏ tình với hắn, đáp ứng chỉ vì cảm thấy nhìn cũng thuận mắt, tính cách cũng ôn hòa, không dính người, không nói nhiều, bắt đầu hẹn hò chắc có lẽ không quá phiền toái.
Nếu có thể Ngôn Hành cũng rất muốn nghiêm túc, khổ nỗi hắn có lòng mà lực không đủ. Dùng một loại hình dung rất mơ hồ, chính là không có cảm giác.
Học muội nói gì Ngôn Hành đều không nghe vào, nước mắt cùng lên án của đối phương như người xa lạ trên TV, cảm giác có chút xa xôi không hề chân thật.
- Anh rất xin lỗi.
Chị ba dạy rất tốt, xin lỗi là được.
Sau khi học muội khóc bỏ đi, thế giới mông lung như cách một lớp vải ban đầu lập tức bắt đầu ầm ĩ, Ngôn Hành cuối cùng lấy lại tinh thần, với chuyện xảy ra vừa rồi không hề có cảm giác chân thật. Nhưng hắn biết mình vừa bị đá.
Ngôn Hành vô thức tìm kiếm bóng người cao gầy nào đó, rất nhanh đối mắt với cậu ta. Nhìn người kia đi thẳng về phía mình, lúc này Ngôn Hành mới phát hiện mình lần đầu tiên nhìn rõ mặt mũi cậu ta.
Nhân viên này khoảng tầm tuổi hắn, lớn lên… rất đẹp. Ngôn Hành không biết dùng xinh đẹp để nói về một nam sinh có thích hợp không, nhưng suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là từ này.
- Xin hỏi quý khách cần gì?
Nhìn nửa cốc sữa bò còn thừa trên bàn, lại nhìn nụ cười chân thành của người nào đó, chỉ thấy sữa bò đậm đặc cùng tinh khiết không hề hấp dẫn, Ngôn Hành bỗng rất muốn đổi khẩu vị, liền đẩy sữa bò ra nói:
- Một ly Caramel Macchiato.
Cà phê hắn gọi rất nhanh được bưng lên, nhưng đổi người khác.
Trên lớp sữa là hình caro rất bình thường, không có hình vẽ đặc biệt nào khác khiến tách Caramel Macchiato này trở nên phổ thông. Ngôn Hành ngẩn người, vì thất vọng của mình mà cảm thấy kinh ngạc.
Rốt cuộc là Caramel Macchiato đặc biệt, hay là người bưng Caramel Macchiato lên đặc biệt?
Hắn không biết
◇◆
Dính vào Alice thuần túy là ngoài ý muốn, muốn trách thì trách bản thân Ngôn Hành từ chối không đủ rõ ràng, đợi đến lúc hắn ý thức được thì người xung quanh đã coi bọn họ là một đôi. Mà thành quả này toàn bộ nhờ ‘bạn gái’ hắn ban tặng.
Muốn bỏ một người có rất nhiều cách, nhưng cách tốt nhất chính là làm đối phương tự đưa ra lời chia tay.
Có thể chia tay với Alice phần lớn có chị gái Ngôn Hành, Ngôn Hâm ra tay. Chỉ cần nhỏ nhẹ ám chỉ trong điện thoại quan hệ đặc biệt của hai người, thành công khiến cô ta hiểu lầm, việc này liền thành công một nửa.
Ngôn Hành chọn địa điểm chia tay tại cùng một quán cà phê, bởi vì rất gần.
Phản ứng quá khích của Alice cũng trong dự đoán của Ngôn Hành, hắn cũng không có ý định khách sáo, giao quyền quyết định vào tay cô ta đã cho đủ mặt mũi.
Hắn thừa nhận mình là một người đàn ông quá đáng, phần lớn nguyên nhân là vì đối phương cũng là một người phụ nữ được một tấc lại muốn tiến một thước.
Sau khi chuyện giải quyết thuận lợi, Ngôn Hành phát hiện xung quanh có bầu không khí hân hoan vui mừng, nghĩ thầm có lẽ mình lại trở thành nhân vật chính trong bộ phim của mọi người.
Lúc này, một tách cà phê thơm lừng từ trên trời giáng xuống, hình vẽ phía trên lại thay đổi, là hình ngón cái dựng thẳng.
Khóe môi Ngôn Hành kín đáo nhếch lên, nói:
- Hiện tại tâm tình không tệ, không cần uống cái này.
- A, coi như tôi mời khách là được đi?
Ngôn Hành cúi đầu nhấp một ngụm, lợi dùng chén che đi sự sung sướng mình để lộ ra ngoài, nói:
- Cảm ơn.
Ngay lúc Ngôn Hành hưởng thụ tách cà phê thơm ngon nhưng lại ngọt ngấy, mái tóc quăn màu nâu nhạt rũ xuống trước mắt, gương mặt xinh đẹp kia phóng đại trước mắt hắn, khoảng cách giữa hai người lập tức gần hơn rất nhiều.
- Tôi nói, nếu thất vọng với phụ nữ, có muốn thử với đàn ông không?
Thẳng thắn.
Ngôn Hành nghe thấy tiếng tim mình đập, rõ ràng như muốn vang vọng toàn bộ thế giới.
Sợi tóc màu nâu thoạt nhìn hơi ướt, mùi thơm sau khi tắm rửa xông vào mũi Ngôn Hành, so với hương cà phê càng làm người ta khắc sâu ấn tượng. Ngón tay bất giác quấn lên lọn tóc xoăn nhẹ ấy, xúc cảm lạnh buốt len theo đầu ngón tay như bị giật điện, ngực có chút ngứa ngáy.
- Lời của cậu, tôi sẽ xem xét.
Là lời nói của cậu, không cần cân nhắc.
�
Cậu ấy như một ly Caramel Macchiato.
Có một lớp hoa trang trí khéo léo, một lớp caramel, một lớp bọt sữa, một lớp cà phê. Không cần quấy, hớp một ngụm rất nhiều mùi vị, rất thơm, rất ngọt, lại đượm chút đắng nhàn nhạt.
Rõ ràng mình là người không động được vào cà phê, nhưng hắn không nhịn được, như là bị nghiện.
Hóa ra, từ lúc người nào đó bưng Caramel Macchiato lên đặt trước mặt hắn, hạt giống tình yêu cũng được vùi xuống.
======HOÀN ======