Một đêm nào đó trăng không tối gió không mạnh, canh giờ trộm đạo, trong núi một mảnh tĩnh lặng. Một bóng đen nho nhỏ men theo triền núi nhảy vào trong rừng, lại men theo trong rừng nhảy đến ngoài hàng rào, ngóc đầu vào trong nhìn ngó. Trong viện không có đạo sĩ, xung quanh cũng không có người quen. Tiểu hồ ly nằm úp sấp rạp người xuống, cái lỗ tai dán trên đầu, nhắm mắt lại nằm sấp chui qua cái lỗ vào trong. Cái lỗ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chui vào vừa xinh, chỉ là ––– như vậy có chút tốn thời gian.
––– đây rốt cuộc là cái lỗ tên khốn nào đào vậy?!
Tiểu hồ ly hướng bên trong cọ a cọ, ngươi phải nhìn từ phía sau nha, có thể thấy một con hồ ly lông rậm rạp rối bù đang vung vẩy cái đuôi.
Thật vất vả tiến vào được, tiểu hồ ly đến lông cũng không kịp để ý lao thẳng về phía cây nho.
––– a a quả nhiên một chút cũng không chua!
––– ngọt quá ngọt quá!
––– có phải rất chín hay không, đã chín ra vị rượu rồi?
––– nhưng mà vị rượu cũng rất thơm a!
––– không thể ở lại nữa, ăn xong quả này thì đi!
––– ăn xong quả này thì đi!
––– ăn xong quả này thì đi…
––– ăn xong quả này…
Cuối cùng một con hồ ly nằm sấp dưới cây nho, ánh mắt mê ly liếm móng vuốt, lại lật người qua, lộ ra cái bụng xù lông, cái đuôi thỏa mãn miễn cưỡng phẩy trên mặt đất.
Nghe thấy tiếng mở cửa, tiếng bước chân, hồ ly uốn éo đầu, bên người dừng một đôi chân, thuận theo nhìn lên, thấy khuôn mặt trẻ tuổi, đôi mắt cười như gió xuân.
Tiểu hồ ly cố gắng mở to hai mắt chớp chớp, bỗng nhiên tức giận bản thân rơi xuống thế hạ phong, bất tri bất giác hiện ra nhân thân. Y đầu váng vất, một đôi lỗ tai làm thế nào cũng biến không xong, gấp đến độ dùng móng vuốt liều mạng cào.
Nghe thấy tiếng cười khẽ: “Hồ ly ăn nho làm bản thân say khướt, thật sự là bình sinh ít thấy.”
“Ta mới không say!”
“Hử?”
“Ta là! Ta là…” Tiểu hồ ly không thể không biết xấu hổ nói ra mình là ăn no.
“Ngươi suốt ngày ở bên ngoài nhìn cây nho của ta…”
––– đây rốt cuộc là cái lỗ tên khốn nào đào vậy?!
Tiểu hồ ly hướng bên trong cọ a cọ, ngươi phải nhìn từ phía sau nha, có thể thấy một con hồ ly lông rậm rạp rối bù đang vung vẩy cái đuôi.
Thật vất vả tiến vào được, tiểu hồ ly đến lông cũng không kịp để ý lao thẳng về phía cây nho.
––– a a quả nhiên một chút cũng không chua!
––– ngọt quá ngọt quá!
––– có phải rất chín hay không, đã chín ra vị rượu rồi?
––– nhưng mà vị rượu cũng rất thơm a!
––– không thể ở lại nữa, ăn xong quả này thì đi!
––– ăn xong quả này thì đi!
––– ăn xong quả này thì đi…
––– ăn xong quả này…
Cuối cùng một con hồ ly nằm sấp dưới cây nho, ánh mắt mê ly liếm móng vuốt, lại lật người qua, lộ ra cái bụng xù lông, cái đuôi thỏa mãn miễn cưỡng phẩy trên mặt đất.
Nghe thấy tiếng mở cửa, tiếng bước chân, hồ ly uốn éo đầu, bên người dừng một đôi chân, thuận theo nhìn lên, thấy khuôn mặt trẻ tuổi, đôi mắt cười như gió xuân.
Tiểu hồ ly cố gắng mở to hai mắt chớp chớp, bỗng nhiên tức giận bản thân rơi xuống thế hạ phong, bất tri bất giác hiện ra nhân thân. Y đầu váng vất, một đôi lỗ tai làm thế nào cũng biến không xong, gấp đến độ dùng móng vuốt liều mạng cào.
Nghe thấy tiếng cười khẽ: “Hồ ly ăn nho làm bản thân say khướt, thật sự là bình sinh ít thấy.”
“Ta mới không say!”
“Hử?”
“Ta là! Ta là…” Tiểu hồ ly không thể không biết xấu hổ nói ra mình là ăn no.
“Ngươi suốt ngày ở bên ngoài nhìn cây nho của ta…”