Triều đình dần dần đi vào quỹ đạo. Tiểu hoàng tử chính thức được lập làm Hoàng đế, chỉ là chuyện quốc sự tạm thời vẫn phải trông nhờ các vị đại thần.
Trời đông tuyết trắng phủ đầy
Giang sơn một cõi, thiên nhiên một bồ.
Tiếc rằng cảnh đẹp khó lưu
Gió sầu mưa úa làm tan lòng người.
Ánh dương ảm đạm tờ mờ
Đêm khuya vang vọng tiếng mưa bên thềm
Như cười, như khóc thê lương.
Mai thời vẫn nở, tùng thêm vững vàng,
Trúc thời như kẻ trượng phu,
Hiu hiu gió thổi, khói chiều chơi vơi.
Ta bày việc cho cung nữ làm, rồi lén lút bước tới cửa sổ, mặc thời tiết lạnh lẽo, mở cửa ra, trút chén xuống. Vừa mới đổ được lưng chừng, tay đã bị người bắt lấy, giọng nói giận dữ kèm theo vài phần bất đắc dĩ mồn một truyền tới từ phía sau: “Sao lại lén đổ thuốc?” Là Định Tuyên Vương Ứng Vô Trần.
Ta đương trường bị bắt quả tang, nhất thời chột dạ, rụt rè lên tiếng: “Cơ thể của thiếp đã khỏe lại rồi, không cần uống nữa đâu!” Phụng phịu ngồi phịch xuống ghế: “Người ta không chịu được đắng mà!”
Vô Trần cười khẽ: “Ta có nếm thử, đúng là đắng thật! Thế này đi, nàng ngoan ngoãn uống hết phần bữa nay, ta sẽ nói với ngự y giảm bớt liều lượng, không cần ngày nào cũng uống nữa. Nàng chọn đi, nếu không thì.....”
Ta cân nhắc một chút, quyết định chịu khổ trước, hưởng thụ sau. Bưng chén lên, hít một hơi thật sâu, vừa mới đặt bên môi, bỗng một hòn đá bắn tới, cái chén trong tay rơi xuống đất vỡ tanh bành.
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu, phát hiện Vô Trần mặt trắng bệch, ánh mắt dính chặt trên những mảnh vỡ, cánh tay hơi run. Ta dè dặt hỏi: “Chàng sao vậy?” Y kích động gắt gao kéo ta ôm vào lòng, giọng hốt hoảng: “Khó khăn lắm mới mang được nàng trở về, ta tuyệt đối sẽ không để xảy ra sơ suất gì nữa!”
Ta nhìn người trước mặt biểu hiện khác thường, ngoan ngoãn đón nhận vòng ôm, mở miệng hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Vô Trần vẫn không trả lời, một mực ôm lấy ta cho đến khi tâm trạng bình tĩnh lại, sau đó kéo ta đi tới cửa sổ. Ánh mặt trời chiếu vào khe cửa, cành trúc phủ tuyết phất phơ, nhìn cực kỳ bắt mắt. Chỉ có điều, trên chiếc lá khi nãy ta đổ thuốc xuống, nguyên bản xanh ngát đã biến thành thâm đen thật dọa người. Nếu không phải hôm nay trời nắng đẹp, nếu không phải lá đen trên nền trúc trắng rực rỡ chói mắt, nếu không phải ta lén lút đổ thuốc đi, chỉ sợ..... Ta bất giác kinh hãi. Mà điều kỳ quái là, chỗ thuốc kia.....
Vô Trần nhìn ra nỗi sợ trong ta, cất tiếng an ủi: “Đừng lo, từ rày chuyện ăn uống của nàng, ta sẽ phái người phụ trách. Ta cam đoan, tình trạng này sẽ không còn xảy ra nữa!”
Ta gật đầu.
Sáng hôm sau. Ta cùng cung nữ trở về phủ Thượng thư thăm cha, người mà đằng đẵng mấy năm trời nhập cung biền biệt mặt mũi.
Người trong phủ nhìn thấy ta, đều cảm thấy lạ lùng, xen lẫn bối rối không biết phải xưng hô với ta như thế nào. Cái danh hiệu Nghi phi đã không thể dùng, bởi vì triều đình mới vừa công bố trước thiên hạ, Nghi phi đang túc trực hầu hạ bên linh cữu tiên hoàng. Còn về thân phận con gái quan Thượng thư, ta mấy năm nay chưa từng về nhà, hiện giờ vẫn đang ở trong cung. Thôi thì mặc kệ bọn họ muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, không phải chuyện của ta.
Phụ thân thấy ta, rặt một bộ kinh ngạc, nhưng vẫn không quên diễn đạt tình cảm nhung nhớ của người cha. Câu đầu tiên của ta sau khi ông dứt lời, là: “Nữ nhi có chuyện muốn nói với cha!”
Ông hơi khó hiểu, nhưng vẫn đưa ta vào một phòng riêng, ra lệnh cho toàn bộ hạ nhân lui xuống. “Chuyện gì? Con muốn rời cung hả?”
Ta hỏi: “Cha, sao lại làm như vậy?”
Ông nghi hoặc: “Con muốn nói gì?”
Ta nhìn biểu tình của ông không phải giả bộ, bèn kể lại chuyện ngày hôm qua. ”Loại độc đó, con nhận ra được, là Mê La Thảo bí truyền của nhà mình!”
Ông tái mặt: “Hổ dữ không ăn thịt con! Ta vì sao muốn độc chết con gái chứ? Huống hồ việc không có lợi, ta sẽ không làm! Con phú quý cao sang chẳng phải là càng có lợi cho nhà mình ư!”
“Thuốc của con mới đầu là sắc cho Định Tuyên Vương uống, nhưng thuốc của con lại vừa vặn dùng hết, cho nên người mới đưa cho con!” Ta nhìn thẳng vào mắt ông.
Phụ thân giận dữ: “Không phải con cho là ta làm chứ!”
Ta bước đến bên ông, từ tốn mở lời: “Con thật lòng không hề nghĩ cha làm việc này! Thứ nhất, nếu như cha dùng bí dược gia truyền, sẽ dễ dàng bị người phát hiện. Thứ hai, cha vốn là người an phận, sao có thể tự nhiên gây sự được đây. Con đến đây, chẳng qua là báo trước để cha chuẩn bị, việc này xem chừng cha không thoát khỏi quan hệ đâu. Cha nên thuận tiện điều tra một chút, coi vì sao thuốc lại lưu lạc ra bên ngoài!”
Phụ thân gật đầu. Ông hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, nói không chừng sẽ tra từ cái đầu của ông xuống.
Quay về cung. Vô Trần không biết đã chờ ta từ khi nào. “Nàng đã sớm biết!” Không phải câu hỏi.
Ta gật đầu.
“Ngày hôm qua vì sao không nói với ta?”
“Chúng ta đều biết, không phải cha thiếp!” Ta bình tĩnh khẳng định.
Vô Trần đứng dậy đi đến trước mặt ta, dùng ánh mắt ôn nhu như nước nhìn ta, sau đó ôm ta: “Ta biết. Nhưng mà trước mắt còn chưa có tra ra hung thủ thật sự, cho nên sau này làm gì, nàng cũng phải thật cẩn trọng. Ta không thể đón nhận nỗi kinh hoàng đó lần thứ hai đâu! Vì ta, xin hãy chăm sóc mình thật tốt!” Y ngừng một chút, lại nói thêm hai chữ: “Xin nàng!”
Một khắc đó, mắt ta đẫm lệ. Cảm ơn ông trời, đã ban cho ta một nam tử như vậy, tình cảm này, con người này… thật sự hạnh phúc! Ta cũng vươn tay gắt gao ôm y, môi khẽ thì thầm: “Trọn đời bên nhau!”
Triều đình dần dần đi vào quỹ đạo. Tiểu hoàng tử chính thức được lập làm Hoàng đế, chỉ là chuyện quốc sự tạm thời vẫn phải trông nhờ các vị đại thần.
Trời đông tuyết trắng phủ đầy
Giang sơn một cõi, thiên nhiên một bồ.
Tiếc rằng cảnh đẹp khó lưu
Gió sầu mưa úa làm tan lòng người.
Ánh dương ảm đạm tờ mờ
Đêm khuya vang vọng tiếng mưa bên thềm
Như cười, như khóc thê lương.
Mai thời vẫn nở, tùng thêm vững vàng,
Trúc thời như kẻ trượng phu,
Hiu hiu gió thổi, khói chiều chơi vơi.
Ta bày việc cho cung nữ làm, rồi lén lút bước tới cửa sổ, mặc thời tiết lạnh lẽo, mở cửa ra, trút chén xuống. Vừa mới đổ được lưng chừng, tay đã bị người bắt lấy, giọng nói giận dữ kèm theo vài phần bất đắc dĩ mồn một truyền tới từ phía sau: “Sao lại lén đổ thuốc?” Là Định Tuyên Vương Ứng Vô Trần.
Ta đương trường bị bắt quả tang, nhất thời chột dạ, rụt rè lên tiếng: “Cơ thể của thiếp đã khỏe lại rồi, không cần uống nữa đâu!” Phụng phịu ngồi phịch xuống ghế: “Người ta không chịu được đắng mà!”
Vô Trần cười khẽ: “Ta có nếm thử, đúng là đắng thật! Thế này đi, nàng ngoan ngoãn uống hết phần bữa nay, ta sẽ nói với ngự y giảm bớt liều lượng, không cần ngày nào cũng uống nữa. Nàng chọn đi, nếu không thì.....”
Ta cân nhắc một chút, quyết định chịu khổ trước, hưởng thụ sau. Bưng chén lên, hít một hơi thật sâu, vừa mới đặt bên môi, bỗng một hòn đá bắn tới, cái chén trong tay rơi xuống đất vỡ tanh bành.
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu, phát hiện Vô Trần mặt trắng bệch, ánh mắt dính chặt trên những mảnh vỡ, cánh tay hơi run. Ta dè dặt hỏi: “Chàng sao vậy?” Y kích động gắt gao kéo ta ôm vào lòng, giọng hốt hoảng: “Khó khăn lắm mới mang được nàng trở về, ta tuyệt đối sẽ không để xảy ra sơ suất gì nữa!”
Ta nhìn người trước mặt biểu hiện khác thường, ngoan ngoãn đón nhận vòng ôm, mở miệng hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Vô Trần vẫn không trả lời, một mực ôm lấy ta cho đến khi tâm trạng bình tĩnh lại, sau đó kéo ta đi tới cửa sổ. Ánh mặt trời chiếu vào khe cửa, cành trúc phủ tuyết phất phơ, nhìn cực kỳ bắt mắt. Chỉ có điều, trên chiếc lá khi nãy ta đổ thuốc xuống, nguyên bản xanh ngát đã biến thành thâm đen thật dọa người. Nếu không phải hôm nay trời nắng đẹp, nếu không phải lá đen trên nền trúc trắng rực rỡ chói mắt, nếu không phải ta lén lút đổ thuốc đi, chỉ sợ..... Ta bất giác kinh hãi. Mà điều kỳ quái là, chỗ thuốc kia.....
Vô Trần nhìn ra nỗi sợ trong ta, cất tiếng an ủi: “Đừng lo, từ rày chuyện ăn uống của nàng, ta sẽ phái người phụ trách. Ta cam đoan, tình trạng này sẽ không còn xảy ra nữa!”
Ta gật đầu.
Sáng hôm sau. Ta cùng cung nữ trở về phủ Thượng thư thăm cha, người mà đằng đẵng mấy năm trời nhập cung biền biệt mặt mũi.
Người trong phủ nhìn thấy ta, đều cảm thấy lạ lùng, xen lẫn bối rối không biết phải xưng hô với ta như thế nào. Cái danh hiệu Nghi phi đã không thể dùng, bởi vì triều đình mới vừa công bố trước thiên hạ, Nghi phi đang túc trực hầu hạ bên linh cữu tiên hoàng. Còn về thân phận con gái quan Thượng thư, ta mấy năm nay chưa từng về nhà, hiện giờ vẫn đang ở trong cung. Thôi thì mặc kệ bọn họ muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, không phải chuyện của ta.
Phụ thân thấy ta, rặt một bộ kinh ngạc, nhưng vẫn không quên diễn đạt tình cảm nhung nhớ của người cha. Câu đầu tiên của ta sau khi ông dứt lời, là: “Nữ nhi có chuyện muốn nói với cha!”
Ông hơi khó hiểu, nhưng vẫn đưa ta vào một phòng riêng, ra lệnh cho toàn bộ hạ nhân lui xuống. “Chuyện gì? Con muốn rời cung hả?”
Ta hỏi: “Cha, sao lại làm như vậy?”
Ông nghi hoặc: “Con muốn nói gì?”
Ta nhìn biểu tình của ông không phải giả bộ, bèn kể lại chuyện ngày hôm qua. ”Loại độc đó, con nhận ra được, là Mê La Thảo bí truyền của nhà mình!”
Ông tái mặt: “Hổ dữ không ăn thịt con! Ta vì sao muốn độc chết con gái chứ? Huống hồ việc không có lợi, ta sẽ không làm! Con phú quý cao sang chẳng phải là càng có lợi cho nhà mình ư!”
“Thuốc của con mới đầu là sắc cho Định Tuyên Vương uống, nhưng thuốc của con lại vừa vặn dùng hết, cho nên người mới đưa cho con!” Ta nhìn thẳng vào mắt ông.
Phụ thân giận dữ: “Không phải con cho là ta làm chứ!”
Ta bước đến bên ông, từ tốn mở lời: “Con thật lòng không hề nghĩ cha làm việc này! Thứ nhất, nếu như cha dùng bí dược gia truyền, sẽ dễ dàng bị người phát hiện. Thứ hai, cha vốn là người an phận, sao có thể tự nhiên gây sự được đây. Con đến đây, chẳng qua là báo trước để cha chuẩn bị, việc này xem chừng cha không thoát khỏi quan hệ đâu. Cha nên thuận tiện điều tra một chút, coi vì sao thuốc lại lưu lạc ra bên ngoài!”
Phụ thân gật đầu. Ông hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, nói không chừng sẽ tra từ cái đầu của ông xuống.
Quay về cung. Vô Trần không biết đã chờ ta từ khi nào. “Nàng đã sớm biết!” Không phải câu hỏi.
Ta gật đầu.
“Ngày hôm qua vì sao không nói với ta?”
“Chúng ta đều biết, không phải cha thiếp!” Ta bình tĩnh khẳng định.
Vô Trần đứng dậy đi đến trước mặt ta, dùng ánh mắt ôn nhu như nước nhìn ta, sau đó ôm ta: “Ta biết. Nhưng mà trước mắt còn chưa có tra ra hung thủ thật sự, cho nên sau này làm gì, nàng cũng phải thật cẩn trọng. Ta không thể đón nhận nỗi kinh hoàng đó lần thứ hai đâu! Vì ta, xin hãy chăm sóc mình thật tốt!” Y ngừng một chút, lại nói thêm hai chữ: “Xin nàng!”
Một khắc đó, mắt ta đẫm lệ. Cảm ơn ông trời, đã ban cho ta một nam tử như vậy, tình cảm này, con người này… thật sự hạnh phúc! Ta cũng vươn tay gắt gao ôm y, môi khẽ thì thầm: “Trọn đời bên nhau!”