Thế rồi tiệc đính hôn của Hạ Tiểu Vũ cuối cùng cũng đến, được tổ chức tại nhà của Hạ Quân. Khi Diệp Cương và Thư Dĩ Nhu vừa đến nơi, còn chưa kịp nói câu gì với cha mình thì đã bị bạn bè của Hạ Tiểu Vũ tóm lấy, gây náo nhiệt.
“Hạ Tiểu Vũ, cậu thật là lớn mật, lễ đính hôn của mình mà còn ăn mặc như thế này à, chẳng lẽ lại muốn đi bụi hay sao?” bạn của Hạ Tiểu Vũ là Tiểu Nhã hỏi.
“Hơn nữa lại còn đội tóc giả nữa chứ, mà khí chất cũng thay đổi, đầy nữ tính, thật làm mình nổi hết da gà đây.” Một người bạn khác là Tiểu Linh tặc lưỡi thắc mắc.
“Mình không phải……” Thư Dĩ Nhu muốn giải thích, nhưng cô nói nhỏ quá nên bị đám ồn ào át hết đi.
“Ôi, ngay cả cách nói chuyện cũng thay đổi này, rất có khí chất, bạn hãy mau dạy mình đi, như vậy mình sẽ thành công trong chuyện kết bạn.” Tiểu Linh hét to.
“Tiểu Nhã, Tiểu Linh! Mình đã nghe thấy tiếng mọi người rồi, còn không mau lên đây mà nhìn xem bổn cô nương này thay đổi như thế nào!” Hạ Tiểu Vũ với mái tóc đang cuốn lên, lao vào phòng.
Tiểu Linh với Tiểu Nhã trợn mắt nhìn Hạ Tiểu Vũ, rồi lại quay đầu nhìn người đang bị kèm ở hai bên kia, người đang mỉm cười vô cùng dịu dàng: “Hạ Tiểu Vũ”
“Dĩ Nhu, chị đã đến rồi sao không gọi em?” Hạ Tiểu Vũ kêu lên, nhanh như hoả tiễn chạy đến bên Thư Dĩ Nhu.
“Chị cũng vừa đến thôi, chúc mừng em nhé.” Ánh mắt Thư Dĩ Nhu đầy nét cười, cầm tay em gái nói.
“Đây chính là chị gái song sinh của mình Thư Dĩ Nhu” Hạ Tiểu Vũ giới thiệu vẻ kiêu ngạo, mái tóc trên đầu vì đang uốn dở mà xòe ra như đuôi công.
“Ối mẹ ơi, bề ngoài thật giống nhau quá.” Tiểu Linh kêu lên.
“Nhưng khí chất thì khác nhau một trời một vực” Tiểu Nhã cũng chêm vội vào.
“Khí chất của mình kém thế à?” Hạ Tiểu Vũ nhéo tai bạn, vừa cười vừa hét lớn một tiếng.
“Không, không, không…… Là do thẩm mỹ của mình kém, không bằng đại kiến trúc sư Lôi Trấn Vũ có thể thưởng thức được vẻ đẹp của cậu”. Tiểu Nhã cười ha ha nói.
“Hạ Tiểu Vũ, nếu cậu không chụp ảnh nữa thì mình về đây.” Nhiếp ảnh gia cũng là một người bạn của Tiểu Vũ hét gọi từ phòng bên.
“Mau lên, mọi người vào cả đây rồi cùng nói chuyện.” Hạ Tiểu Vũ nắm tay chị gái, bước nhanh về phía trước.
“Được rồi.” Thư Dĩ Nhu cười gật đầu, chậm rãi đi theo.
Trong phút chốc, tất cả bạn bè của Hạ Tiểu Vũ đều choáng váng.
Bởi vì tốc độ di chuyển của Thư Dĩ Nhu làm cho mọi người đều nghi hoặc nhìn xuống đôi chân cô.
Một vài người còn bắt chước Thư Dĩ Nhu, nhún chân như thỏ đi chậm rãi như cô
Thư Dĩ Nhu nhìn theo, chỉ biết cười mà thôi.
“Bọn em buồn cười lắm à?” thấy chị gái vẫn đang cười, Hạ Tiểu Vũ sợ lũ bạn bè ồn ào của mình sẽ bị chê cười.
“Thật sự rất đáng yêu mà! Người Nhật Bản chỉ có những lúc uống rượu mới có thể vui vẻ như thế, các cô ấy tự nhiên như thế làm chị thất rất vui.” Thư Dĩ Nhu gật đầu.
“Chị, chị nói chuyện chậm quá, như là thôi miên chúng em vậy.” Hạ Tiểu Vũ chỉ vào các bạn bè đang cười ngớ ngẩn của mình.
“Ha…..” Thư Dĩ Nhu bật cười, kéo tay em gái, đi vào trong phòng.
Ngoài phòng khách Diệp Cương và Hạ Quân nhìn các cô gái đang vui đùa ầm ĩ, đều không nhịn nổi nụ cười.
“Sao nó đi chậm thế?” Hạ Quân hỏi Diệp Cương.
“Hồi trước cô ấy bị bệnh tim, rồi dần dần thành ra thói quen…”
“Bây giờ thì sao? Bây giờ có tốt hơn không?” Hạ Quân vội vã ngắt lời hắn.
“Bây giờ rất tốt rồi, bác cứ yên tâm ạ.” Diệp Cương nói.
“Về thân thể thì có thể yên tâm, nhưng chuyện khác thì lại không. Con gái tôi không làm đám cưới với cậu mà lại đến nhà cậu ở, thật không ra sao cả.” Hạ Quân liếc nhìn hắn một cái, rồi đến nghế sô pha ngồi xuống.
Diệp Cương đứng ở trước mặt nhạc phụ tương lai, cúi người thật sâu.
“Xin bác cứ yên tâm, Dĩ Nhu đã cho cháu cơ hội tái hôn, bọn cháu sẽ không chia lìa nữa.” Diệp Cương nói vẻ kiên định.
“Thế vấn đề của hai đứa là gì? Cậu còn có mặt mũi theo đuổi nó nữa à?” Hạ Quân hoài nghi nhìn hắn.
Diệp Cương hắng hắng giọng, hai tai bắt đầu đỏ lên.
“Cháu đã cố gắng sửa đổi nhiều nên cô ấy mới đồng ý tái hôn với cháu.”
“Thế bao giờ hai đứa tổ chức cưới lại?” Hạ Quân hỏi.
Tuy rằng khuôn mặt cứng cỏi, nam tính này của hắn đã được Dĩ Nhu cảm hóa thành ra khá mềm mại, nhưng tất cả vì con gái nên ông vẫn muốn có một đáp án chính xác.
“Chuyện này hãy để cô ấy quyết định.” Diệp Cương trả lời.
“Thế bây giờ hai đứa định sao đây?”
“Mọi việc cháu cứ để cho Dĩ Nhu quyết, nhưng có một số việc cháu sẽ làm cho cô ấy: cháu sẽ yêu cầu luật sư và nhân viên kế toán thảo một cam kết, dù chúng cháu không lấy nhau, nếu như cháu mất đi, thì cô ấy vẫn được đảm bảo vật chất đến hết đời còn lại.” Diệp Cương nói bằng giọng chắc chắn.
Trong lòng Hạ Quân thầm khen ngợi một tiếng “tốt”, ông rất ủng hộ quyết định này của Diệp Cương.
Ông đã sống đến từng này tuổi rồi, nên hiểu rằng tình yêu không thể thay cho cơm ăn, áo mặc hàng ngày, mà yêu một người, tức là phải lo cho người ấy có cuộc sống đầy đủ, đó cũng là cách thể hiện trách nhiệm với nhau.
Có điều ông vẫn muỗn thăm dò thêm nữa, nên hỏi: “Cậu tuổi còn trẻ, nói điều này không sợ là nói gở à?”
“Dĩ Nhu luôn quan niệm sinh-tử là chuyện bình thường, muốn trân trọng từng ngày từng giờ đang trôi qua. Cháu chỉ còn cách học theo cô ấy mà thôi, với lại cháu cũng luôn muốn dành cho cô ấy những điều tốt đẹp nhất.” Diệp Cương nói.
“Thế Dĩ Nhu có hòa hợp được với gia đình cậu không?”
“Cô ấy hiện tại đang cùng tập Thái Cực quyền với ông nội cháu, còn suốt ngày đấu lý với ông nội nữa.” Diệp Cương nhớ lại hai người một già, một trẻ suốt ngày tranh luận không ngớt, khóe môi hắn nhếch lên cho một nụ cười.
“Dĩ Nhu tranh luận cùng người khác?” Hạ Quân nhíu mày, cố hình dung ra tình huống này.
“Cô ấy tranh luận với ông nội cháu theo cách của mình, rất có lập trường, ăn miếng trả miếng, luôn làm cho ông nội cháu không nói lại được.” Diệp Cương cười đáp bằng ánh mắt tán thưởng.
“Ông nội cậu không giận chứ?” Hạ Quân lo lắng cho con gái sẽ bị ghét bỏ.
“Không ạ, ông cháu rất vui. Mọi người luôn tôn kính, coi ông luôn đúng, không ai dám nói thật, bây giờ có cô ấy, luôn nói thật lòng mình nên rất hợp ý ông.”
Hạ Quân nhìn Diệp Cương đang mỉm cười, nhận thấy rằng mình còn điều gỉ để lo lắng nữa đâu?
“Chào cựu (cũ) anh rể, cũng là anh rể tương lai, bọn em đang vội.” Hạ Tiểu Vũ mặc lễ phục màu trắng, kéo chị gái mình chạy đi. Diệp Cương vừa đi vào liền nhìn thấy Thư Dĩ Nhu đang cố gắng chạy đuổi theo Hạ Tiểu Vũ, hắn vội sải một bước chân dài, ngay lập tức đã đuổi kịp hai chị em, ôm lấy eo lưng vợ mình.
“Ôi, xin lỗi chị.” Hạ Tiểu Vũ le lưỡi khom người chào.
“Không sao đâu, chẳng qua anh ấy hay lo lắng thôi.” Thư Dĩ Nhu vỗ lên tay Diệp Cương, liếc mắt nhìn hắn.
“Anh chưa sửa ngay được.” Diệp Cương mỉm cười.
“Anh này” Thư Dĩ Nhu nhìn mái tóc hắn đang rối lên, liền giơ cao tay, Diệp Cương lập tức cúi người xuống để cô dễ chỉnh lại đầu tóc cho hắn.
“Ôi, anh chị là tâm ý tương thông à?” Hạ Tiểu Vũ lập tức kêu to, cảm thấy không tin vào mắt mình.
Thư Dĩ Nhu chỉ mỉm cười, tự nhiên ôm lấy tay Diệp Cương, theo thói quen lại dựa cả người vào hắn.
Diệp Cương nhìn cô, trong ánh mắt này đã nói lên tất cả.
Mọi người thấy sự gắn bó, thân mật của hai người, đều ngạc nhiên mắt chữ A, mồm chữ O- ai mà ngờ được một Diệp Cương tính nóng như lửa lại có thể hòa hợp với một Thư Dĩ Nhu mềm mại như nước thế kia- thật là làm cho người ta kinh ngạc quá độ.
“Ôi, lãng mạn quá…”Hạ Tiểu Vũ bắt chéo tay thành hình chữ thập, vẻ mặt khát vọng nói.
“Muốn thế sao còn đính hôn với anh, bây giờ còn nói gì?” Lôi Trấn Vũ cầm trên tay một bó hoa bách hợp vừa vào đến cửa, nghe thấy thế liền gõ nhẹ lên đầu vị hôn thê của mình.
“Em chưa nói xong, ý em là, hai người họ tuy rất lãng mạn, nhưng vẫn kém chúng ta.” Hạ Tiểu Vũ chạy đến bên Lôi Trấn Vũ bên người, bày ra khuôn mặt tươi cười nói.
Lôi Trấn Vũ nhún vai vẻ coi thường, nhéo nhéo lên mặt Hạ Tiểu Vũ.
“Anh cấu nốt bên này đi cho đều.” Hạ Tiểu Vũ bĩu môi nói với Trấn Vũ, chìa thêm má bên kia ra, làm cho mọi người lại bật cười lên.
“Anh kéo em lại làm gì thế?” Thư Dĩ Nhu dựa vào người Diệp Cương, cười hỏi.
“A, đúng rồi, em quên chưa nói điều này.” Hạ Tiểu Vũ đột nhiên quay sang Diệp Cương, vẻ mặt gian xảo, cười nói: “Anh khổ rồi, đời này của anh nhất định là bị chị gái ăn sạch sẽ.”
Diệp Cương nhướng mày, vẻ không hiểu.
“Bởi vì chân lý ngàn đời không đổi là: “Dĩ Nhu thắng cương.” Hạ Tiểu Vũ đắc ý lớn tiếng tuyên bố. (Chỗ này Tiểu Vũ chơi chữ, chắc mọi người đều biết hết rồi nhỉ J).
Diệp Cương bật cười thành tiếng, quả đúng theo tên của hai người bọn họ thì “Dĩ Nhu” khắc “Cương”.
Thư Dĩ Nhu nhìn vẻ vui cười của hắn, lại lắc lắc đầu vẻ nghiêm túc, vừa nhíu mày vừa nói: “Anh có thấy em “khắc” với anh không? “khắc” ở đây là chế ngự, nếu suốt ngày ở trong tình trạng này thì sẽ gặp phải sự phản kháng mà thôi.”
“Anh ước gì em “khắc”anh nhiều một chút, tốt nhất là cưỡng hôn (ép buộc DC phải lấy cô ấy) anh đi.” Diệp Cương giơ hai tay đồng ý, còn cố ý nói vẻ buồn bã.
Thư Dĩ Nhu ngước nhìn hắn, khuôn mặt tươi cười, kiễng chân hôn lên môi hắn:
“Em yêu anh.” Cô nói.
Mọi người thấy Dĩ Nhu biểu lộ tình yêu một cách thẳng thắn và tự nhiên như thế đều vô cùng ngạc nhiên và cảm động.
Còn Diệp Cương thì ôm chặt lấy cô, xúc động không nói lên lời, chỉ biết ôm chặt Dĩ Nhu bằng tất cả tình yêu của mình
“Sao còn đứng nhìn chúng tôi? Hôm nay hai người kia mới là nhân vật chính chứ.” Trong vòng tay của hắn, Thư Dĩ Nhu giơ tay lên chỉ về phía đôi Tiểu Vũ-Trấn Vũ.
“Trời ơi. Giờ đẹp đến rồi! Mọi người ai vào chỗ ấy, nhanh!” tiếng chuông đồng hồ làm Hạ Quân vội kêu lên, lập tức ra lệnh cho mọi người.
Mọi người trong nháy mắt giải tán ngay. Còn Diệp Cương cứ nắm tay Thư Dĩ Nhu, yên lặng ngồi một chỗ, cùng tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc này của mình. Dù sao, hạnh phúc đã ở trước mặt đây rồi, có kết hôn với nhau hay không cũng không còn là điều quan trọng nữa, đúng không?
TOÀN THƯ HOÀN!
Sau đêm đó, Diệp Cương không hề nhắc lại chuyện muốn cô đồng hành quay về Đài Loan. Hôm nay đã là ngày thứ bảy kể từ hôm hắn về Đài Loan, Thư Dĩ Nhu kết thúc ngày làm việc ở quán sách, rồi tập một bài Yoga sau đó đi bộ về nhà, về đến nhà sẽ gọi điện cho Diệp Cương để hỏi hắn mấy giờ sẽ về đến nhà.
Khi đi qua công viên, cô còn dừng lại ngắm nhìn một đóa cúc dại đang nở rộ.
Thật ra từ khi quán sách có nhân viên bán hàng thường trực thì mọi chuyện đều rất tốt: đôi khi có thể tùy ý đi tập Yoga, làm cho người ta cảm thấy vô cùng hài lòng với cuộc sống.
Nếu Diệp Cương cũng cùng tập Yoga với cô, thì chắn chắn hắn sẽ hiểu thế nào là tự tại ngay thôi, sẽ không phải lúc nào cũng trưng ra khuôn mặt nhăn nhó. Con người ta trong đầu mỗi một giây có bao nhiêu là suy nghĩ xoay chuyển, nếu có thể tập trung tập từng động tác Yoga, mọi suy nghĩ sẽ được thanh tịnh, đó cũng chính là cách thả lỏng cơ thể. Cơ bắp của Diệp Cương rất rắn chắc, khỏe mạnh, có thể bơi liền một lúc hai mươi vòng quanh bể bơi, nhưng lại vô cùng cứng nhắc, mới đứng cúi đầu hai tay chạm đến đầu gối là không thể cúi thêm được nữa. Độ mềm mại của cơ thể không đủ để tập thêm động tác nào nữa, thật y hệt như cá tính của hắn vậy!
Nhưng bù lại, hắn luôn trang trải cho mọi hoạt động của quán sách, nếu không cứ dựa vào doanh thu bán sách của Dĩ Nhu thì chắc chẳng làm được gì.
Giờ đây mọi chuyện đều rất tốt đẹp, nếu mỗi ngày Diệp Cương không gọi điện đường dài về để hỏi đến từng ly từng tí mọi chuyện trong ngày của cô thì còn tốt hơn! Vì khi hắn làm như thế làm cô có cảm giác mình không hề được tin tưởng.
“Anh ấy rất bận cơ mà, sao cứ phải để ý mấy chuyện vặt ấy nhỉ?” Thư Dĩ Nhu ngửa đầu nhìn trời, thì thầm tự hỏi.
“Cô lúc nào cũng nhàn hạ nhỉ.” một bóng chợt đứng trước mặt cô.
“Hương Vân, chị đến Đông Kinh từ bao giờ thế?” Thư Dĩ Nhu kinh ngạc, cười hỏi.
“Tôi vừa đến. Cô có biết sau lần gặp mặt ấy tôi bị buộc phải từ chức không?” Quách Hương Vân hỏi lại.
“Diệp Cương không nói cho tôi biết”.
“Đúng thế, đây là chuyện nhỏ với anh ấy nên chắc anh ấy không nói lại.” Quách Hương Vân cười khổ, khuôn mặt trở nên tái nhợt.
“Vâng, vì giữa hai chúng ta cũng không thân thiết mấy.” Thư Dĩ Nhu nghiêm túc gật đầu.
Quách Hương Vân trợn mắt, nhìn cô với vẻ bất khả tư nghị.
Thư Dĩ Nhu bình thường thì có thể nói chuyện dông dài, nhưng hôm nay cô lại quên mang áo khoác, trời đang tối dần, gió thổi làm cô cảm thấy lạnh nên muốn mau chóng kết thúc cuộc nói chuyện này.
“Thế bây giờ chị đến đây để du lịch hay vẫn ở lại Công ty làm việc?” Thư Dĩ Nhu xoa xoa đôi tay, nhẹ giọng hỏi.
“Tôi đến gặp cô không phải là để nói chuyện phiếm đâu, cô có biết rằng vì sau khi kết hôn hai người ở lại Đông Kinh đã dấy lên một trận phong ba trong gia tộc không? Cô không biết rằng tháng sau Ban giám đốc sẽ họp và thông qua ý kiến của các trưởng lão trong gia tộc là một chuyện vô cùng quan trọng đối với Diệp Cương, đúng không?” Quách Hương Vân kích động hỏi.
Thư Dĩ Nhu co rúm người lại, có cảm giác như mình vừa bị giáng một đòn thật mạnh. Diệp Cương có nhiều chuyện cần phải xứ lý như vậy mà sao hắn lại không cho cô biết một chút nào?
Bởi vì hắn không muốn làm cô buồn bã? Hay hắn cho rằng cô không thể giải quyết mấy vấn đề này?
Thư Dĩ Nhu nhíu mày, nghiêng về vế trước hơn “Diệp Cương đã không nói gì với tôi cả.” Nhưng chắc là hắn cũng cảm thấy bị áp lực nên mới luôn muốn cô nghỉ làm cùng hắn quay về Đài Loan.
“Vì anh ấy yêu cô nên không muốn ép buộc cô về Đài Loan ở. Nhưng một người vợ tốt thì phải biết chia sẻ với chồng, phải đứng cùng một chiến tuyến với anh ấy, chẳng lẽ cô không hiểu cả điều này ư?” Quách Hương Vân tức giận nói.
Thư Dĩ Nhu nhìn Hương Vân, đột nhiên cô hiểu được rằng Diệp Cương mong muốn gì ở một người vợ.
Đáng lý ra cô phải để ý điều này mới đúng chứ.
“Có vẻ chị sẽ là một người vợ hợp với anh ấy.” Dĩ Nhu thành thật nói.
“Cô đang châm chọc tôi đấy à? Cô thừa biết là Diệp Cương không thích tôi còn gì. Tôi tuy vô cùng kính trọng anh ấy, nhưng cũng rất buồn vì bị anh ấy ghét bỏ.” Quách Hương Vân nói nhỏ nói, nước mắt trào ra.
Thư Dĩ Nhu nhìn Quách Hương Vân khóc và hiểu rằng họ đang có nỗi đau lòng giống nhau. Cô biết vì Quách Hương Vân luôn ủng hộ Diệp Cương cho nên mới lén lút gặp mình để cảnh tỉnh, muốn cô giúp đỡ Diệp Cương trong tình thế khó khăn này.
“Chúng ta cùng đi ăn tối nhé?” cô quan tâm, rủ rê.
“Ăn tối? ăn tối để ngồi nghe cô kể về cuộc hôn nhân mỹ mãn của mình à? Cô đã làm đảo lộn cuộc sống của tôi rồi.” Quách Hương Vân lui lại về phía sau từng bước, như thể cô vừa bị người ta tát cho một cái.
“Nếu Diệp Cương cưới một người khác thì chị cũng cảm thấy như vậy à? Chúng ta đều đã trưởng thành rồi, nên thẳng thắn thừa nhận sự thật chứ.” cô dịu dàng nói.
“Nói thì rất dễ! bởi vì cô không có một người mẹ luôn ở bên cạnh mình chê bai mình đã thất bại.” Quách Hương Vân nghẹn ngào nói.
“Không cần phải để ý đến bà ấy, trong mắt mọi người chị là một người rất có năng lực. Như vậy, trong mấy năm gần đây sự vất vả của chị cũng không uổng phí, đúng không?” Dĩ Nhu vỗ vai Quách Hương Vân hỏi.
Hương Vân ngạc nhiên nhìn khuôn mặt thanh tú trước mắt mình, nghẹn lời, lâu sau mới thốt lên: “Cô thật là một người kỳ lạ, tôi chưa hề suy nghĩ theo cách này bao giờ.”
“Tôi không phải là dị nhân! Chẳng qua tôi luôn luôn nhìn nhận sự thật, dù là kết quả xấu hay tốt tôi đều thừa nhận nó, bởi vì tôi không phải là người có tham vọng gì.” cô thành thật nói.
Quách Hương Vân nhìn vẻ “liễu yếu đào tơ” của Thư Dĩ Nhu, kinh ngạc khi nhận ra là cô ấy có thể đối chọi được với ý chí cứng rắn của Diệp Cương, chỉ là do vẻ bề ngoài yếu ớt của cô đã đánh lừa được mọi người mà thôi.
“Tóm lại, cô nên khuyên anh ấy nhanh về Đài Loan đi.” Nói xong, Hương Vân quay người bước đi. Thư Dĩ Nhu nhìn theo, đột nhiên nhận ra mình chưa từng thấy Hương Vân cười bao giờ.
“Hương Vân, chị phải tìm cách để bản thân mình luôn được vui vẻ.” Thư Dĩ Nhu nói với theo. Cô thấy đôi vai của Quách Hương Vân co lại làm Dĩ Nhu muốn đến gần an ủi.
Con người ta ngoại trừ chuyện sinh tử, thì điều gì là đại sự đây?
“Hẹn gặp lại.” Quách Hương Vân bật khóc nức nở rồi chạy đi.
Dĩ Nhu cố gắng rút gần khoảng cách với Quách Hương Vân nhưng không kịp, cô nhún vai nhìn theo hướng Hương Vân chạy đi.
Ôi, cũng là do cô quá chậm đây mà, có lẽ cô cần phải tham gia một khóa huấn luyện quân sự mất? Thư Dĩ Nhu than nhẹ một tiếng rồi tiếp tục về nhà.
Khi về đến sảnh lớn, cô chợt nhận ra đèn đuốc trong nhà đã được bật lên. Như vậy tức là Diệp Cương đã về đến nhà rồi!
Dĩ Nhu bước nhanh chân, đi qua quầy tiếp tân, mang theo các thư tín được gửi đến. Vào trong thang máy, cô kiểm tra thư từ một chút. Có một phong thư gửi cho Diệp Cương viết bằng tiếng Trung đã thu hút sự chú ý của cô. Bởi vì cô là vợ hắn nên Dĩ Nhu cho phép mình được xem nội dung thư bên trong. Đó là những bức ảnh chụp cô cùng Simon đang trao đổi dạy-học lẫn nhau: có cái thì hai người bá vai nhau thân mật, có cái thì vui vẻ cười với nhau, và có nhiều bức chụp Si mon đang sâu lắng nhìn cô tập viết.
Thư Dĩ Nhu cứng đờ cả người, hoàn toàn không hiểu tại sao lại có người gửi những bức ảnh này cho Diệp Cương? Cô đờ đẫn lại gần bảng điều khiển thang máy, vô ý thức bấm loạn lên, như thể làm thế thì thang máy có thể tăng tốc được vậy.
Dĩ Nhu biết mình đang hành động ngốc nghếch nhưng hiện tại đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, không nghĩ được gì nữa…
Diệp Cương đang ở trong thư phòng, nghe thấy tiếng mở cửa rồi cánh cửa bị đẩy ra và Dĩ nhu mặt trắng bệch đi vào. Hắn bỏ bản bảo cáo xuống đi về phía vợ.
“Em sao thế, có gì không ổn hay sao mà sắc mặt em lại thế kia?” hắn chưa dứt lời thì Dĩ Nhu đã ở trước mặt hắn làm Diệp Cương trợn mắt kinh ngạc tự hỏi có phải vợ mình đang trượt patanh hay không mà có thể đi nhanh đến thế? “Có ai đã làm gì em à?” hắn hỏi.
“Ha…” Thư Dĩ Nhu cắn môi rồi bật ra một tiếng cười, vẻ nghiêm túc trên mặt biến mất.
“Có chuyện gì thế? Anh chưa bao giờ thấy em có thể nhanh nhẹn như vậy cả.” Diệp Cương tặc lưỡi, rất ngạc nhiên, nâng khuôn mặt của cô lên nhìn vẻ đánh giá.
“Bởi vì em đang rất giận! Vô cùng giận đây.” cô đẩy tay hắn ra, nét mặt nghiêm túc trở lại.
Diệp Cương nhíu mày, hắn buồn cười vì lần đầu tiên nhìn thấy chuyện lạ này!
“Ngày tận thế đến rồi hay sao mà em nổi giận?” hắn nheo mắt cười, nhận thấy dù cô có nổi giận nhưng dáng vẻ vẫn yếu đuối, làm người khác thật muốn che chở cho cô.
“Không buồn cười một tí nào đâu.” Thư Dĩ Nhu đưa luôn những bức ảnh cho hắn.
Diệp Cương vừa nhìn thấy mấy bức ảnh kia, nhìn vẻ thân mật của hai người trong ảnh, khuôn mặt hắn tối sầm vì giận dữ.
“Anh muốn giết người! Nó biết rõ em là vợ anh mà còn dám nhìn em kiểu như thế này à? Đưa số diện thoại của nó cho anh, để anh dạy cho nó biết thế nào là lễ độ.” hắn giận dữ, như muốn với điện thoại của vợ để tìm số của Simon.
Thư Dĩ Nhu ngước đầu lên nhìn hắn, vì không muốn chịu thua hắn, cô trèo hẳn lên ghế sô pha, cùng đối mắt với hắn.
“Sao anh lại theo dõi em?” cô hỏi.
“Em nói gì?”
Diệp Cương hét lên làm Thư Dĩ Nhu giật mình nhảy xuống đất.
“Nếu không phải anh thì còn ai vào đây theo dõi em nữa?” cô cố trấn tĩnh hỏi lại, dù trong lòng đang chột dạ.
Diệp Cương thở hổn hển vì giận dữ, trợn mắt nhìn lại vợ. Hắn ấn cô ngồi xuống nghế.
“Dĩ Nhu, em thật quá đáng! Em chỉ tin tưởng anh đến mức ấy thôi à? Còn anh, ngay cả khi nhìn thấy những bức ảnh này, anh vẫn tin tưởng em, chỉ là anh không thích Simon nhìn em như thế. Anh sợ sớm hay muộn hắn đối với em sẽ không cầm lòng được. em hãy cho anh một lời giải thích đi!” hắn kêu to, đôi mắt bừng bừng lửa giận.
Thư Dĩ Nhu cắn môi, hai tay ôm lấy cổ hắn “Em xin lỗi, tại sao em lại nghi ngờ anh chứ nhỉ? Dù là em có bị mờ mắt vì lo sợ khi thấy những bức ảnh này, nhưng anh đối với em luôn bao bọc, sao em lại nghĩ anh là người có thể làm những việc lén lút như thế này. Em xin lỗi….” cô vừa nói vừa dụi mắt, nước mắt cứ thế tuôn trào.
Diệp Cương nhìn thấy cô rơi nước mắt, hắn xòe tay ôm cô vào lòng, cùng ngồi trên sô pha.
“Nín đi, dù sao em cũng có lý khi đã nghi ngờ anh, vì anh đã ghen tuông trước.” hắn vừa nói vừa liếc nhìn những tấm ảnh một cái.
“Vậy thì chúng là do ai chụp chứ?” cô dựa vào ngực hắn, cảm thấy cả người uể oải.
Diệp Cương nhíu đôi mày rậm thành một hàng, trầm ngâm nói: “Có lẽ có người muốn ly gián chúng ta, người đó hoặc muốn cảnh cáo hoặc muốn giám thị chúng ta.”
“Có chuyện nghiệm trọng như vậy ư?” cô thở dài?
“Chuyện nghiêm trọng ở đây là trong ảnh có một gã đàn ông ái mộ em!” Diệp Cương đỏ mặt tía tai quát.
“Em không yêu cậu ấy, như vậy thì có gì nghiêm trọng đâu.”
“Em thôi học đi.” hắn ra lệnh.
“Không, đấy không phải là cách giải quyết tốt nhất, giữa chúng mình phải là tin tưởng lẫn nhau chứ không phải ép buộc nhau.” Cô kiên định nói. Diệp Cương mím môi, rồi miễn cưỡng giải thích: “Chúng ta đã vì chuyện này mà cãi nhau hai lần rồi, thật là lãng phí thời gian. Nếu em muốn học tiếng Anh, anh sẽ tìm cho em một giáo viên giỏi hơn Simon gấp trăm lần.”
“Nhưng hiện tại quan trọng không phải là việc Simon có dạy em nữa hay không, mà là tìm ra ai đã chụp……..”
“Biết đâu lại do chính Simon chụp thì sao? Em là người rất cả nể cho nên người khác mới lợi dụng điều này.” hắn ngắt lời cô bằng giọng bực bội.
“Nếu em cả nể như thế, thì em đã có rất nhiều lần kết hôn rồi.” cô nhíu mày nhìn hắn.
Đột nhiên Diệp Cương nắm lấy vai cô hét lên: “Anh luôn vì em mà phải chịu vất vả ở bên ngoài, vô cùng mệt mỏi, chẳng lẽ em không thể vì anh mà đồng ý một lần này sao?”