Với Diệp Cương mà nói, từ lúc gặp lại Thư Dĩ Nhu, mọi chuyện đều vô cùng thuận lợi. Đầu tiên, khi Dĩ Nhu vào xe liền nói với hắn: “có điều này em quên nói cho anh biết.”- đó là: cô nhớ hắn. Sau khi nghe cô nói thế, hắn cười sung sướng, cảm thấy mình như đang bồng bềnh trên mây. Rồi hắn không chờ cô nói thêm điều gì nữa, vội vã quay về khách sạn, ở bên nhau cho thỏa nỗi nhớ nhung.
Còn với Dĩ Nhu, khi được Diệp Cương ôm vào lòng, nằm trong vòng tay hắn mà ngủ, cô mới biết được lý do tại sao sau khi hắn rời khỏi cô, chẳng mấy đêm cô được ngủ ngon giấc.
Trước kia cho dù hắn thường xuyên đi công tác, nhưng cô biết hắn sẽ trở về rất nhanh, nên tâm trí luôn bình tĩnh. Trong thời gian nửa năm xa cách này, cô đã hiểu thế nào là nỗi tương tư. Cô luôn lo lắng xem hắn có khỏe mạnh hay không? Có ngủ ngon không? Hay là lại làm việc quá sức….
Đầu tiên cô cứ tưởng mình có thể thản nhiên mà chia xa như thế, nên mới không hề do dự khi đưa ra quyết định ly hôn. Nào ngờ đâu ly hôn rồi, luôn cảm thấy đứng ngồi không yên, trong tất cả các giấc mơ của mình Dĩ Nhu luôn mơ về gia đình nhỏ bé của mình ngày trước……
Giờ đây khi gặp lại Diệp Cương, cô chỉ cần lẳng lặng ngắm nhìn hắn, chờ đợi hắn.
Thế cho nên, sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Thư Dĩ Nhu ngồi yên ở trên giường lặng lẽ ngắm nhìn hắn đến si ngốc, như thể nhìn đến bao lâu vẫn chưa đủ!
Diệp Cương ngủ rất sâu giấc, đôi mày rậm giãn ra, đôi môi hoàn toàn thư giãn, dáng vẻ vô cùng thoải mái. Ôi, cô đã vô cùng nhớ hắn. Thư Dĩ Nhu vẫn tiếp tục ngắm nhìn hắn, đến nỗi cả người cứng nhắc mới đứng dậy, rời giường.
Khi cô đã tắm táp xong xuôi, tập xong một bài Yoga, Diệp Cương vẫn đang ngon giấc.
Hắn đã chạy một mạch để đến gặp cô, nên chắc là sẽ rất mệt!
Thư Dĩ Nhu cảm thấy đau lòng, cô kéo chăn lên đắp lại cho hắn, rồi ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu nghiên cứu thực đơn của khách sạn.
Diệp Cương quyết định chọn khách sạn này chắc cũng là do họ phục vụ bữa sáng rất đa dạng: chỉ mới tính bữa sáng kiểu Tây Âu cũng đã có đến hơn mười loại rồi. Cô quyết định chọn một bữa sáng kiểu Anh thịnh soạn.
Linh linh linh ―
Điện thoại di động của Diệp Cương ở hộc tủ đầu giường reo vang.
Thư Dĩ Nhu giật bắn người, nhìn chằm chằm vào điện thoại của hắn.
Diệp Cương mở bừng mắt, vội nghe điện thoại, sau khi nghe Hứa thư ký báo cáo về tiến độ xây dựng mấy khách sạn ở nước ngoài xong, liền ngắt máy. Hắn vươn tay về phí Dĩ Nhu, có cảm giác như cô giống như mây sáng sớm(ý anh chàng chắc là trong lành, tươi mát) trong lòng hắn. “Em đã đặt một bữa sáng hỗn hợp, nhìn rất là ngon mắt.” cô vui vẻ chỉ vào hình ảnh trên thực đơn nói.
“Anh chỉ thèm em thôi.” Diệp Cương hôn lên cái gáy trắng như tuyết của cô, đôi tay không hề nhàn rỗi, lang thang trên cơ thể cô tìm kiếm cho thỏa khao khát bấy lâu.
“Nhưng em đói lắm, chẳng đủ sức làm gì hết.” cô lay lay vai hắn, nói.
“Ăn no xong sẽ làm nhé?” hơn nữa còn có thể làm càng lâu.
“Sao đầu anh toàn ý nghĩ đen tối này thế?” Thư Dĩ Nhu trợn to mắt, lấy tay quạt lấy quạt để lên khuôn mặt đỏ bừng của mình.
“Anh ước gì có thể nuốt em vào bụng, như vậy anh có thể tùy ý mang em đi khắp mọi nơi.” Diệp Cương ôm lấy cô, cà cà mũi mình lên cái gáy trắng nõn của cô.
Dĩ Nhu cố gắng tránh đi những ve vuốt của hắn, nghiêm túc hỏi: “Trong nửa năm qua anh đã có câu trả lời cho chúng ta chưa?”
“Anh không được gặp em đã nửa năm rồi, cũng không liên lạc gì, chẳng lẽ lại không tìm ra cách giải quyết ư? Tất nhiên là tìm được chứ. Có điều vô cùng khó khăn.” Diệp Cương cười khổ nói.
“Không hề dễ dàng một chút nào, đúng không?” cô vỗ vỗ lên khuôn mặt đang cau có của hắn, đau lòng hỏi.
“Ngày nào anh cũng làm việc đến mười hai giờ, tập thể dục một giờ, cứ ba ngày lại mời chuyên gia xoa bóp bấm huyệt đến để mát xa, mệt mỏi đến mức ngả lưng là ngủ luôn, thậm chí còn không thèm vệ sinh cá nhân nữa.” Diệp Cương nắm chặt lây tay cô, như thể sợ rằng trong mắt nháy mắt cô sẽ biến mất đi. “Tuy nhiên anh không gục ngã vì nỗi đau này, vì anh đã hứa với cha mình sẽ mở rộng phạm vi kinh doanh của tập đoàn sang các lĩnh vực khác, đây lại là thời điểm then chốt, anh không được phép thất bại.”
Thư Dĩ Nhu vuốt ve hắn, còn Diệp Cương lại đang nhìn cô không chớp mắt.
“Ngoài trách nhiệm của mình ra, điều gì là anh muốn có nhất?” cô hỏi.
“Em.” hắn không chút do dự nói.
“Thế thì, em đến đây!”
Thư Dĩ Nhu bất ngờ nhảy vào lòng hắn, làm cho Diệp Cương bị ngã ngửa ra đằng sau, va “cốp” một cái vào đầu giường, đau đến mức phải kêu thành tiếng.
“Anh đau lắm không?” cô lo lắng vuốt vuốt lên gáy hắn.
“Không đau tí nào, dù có bị va nữa, anh cũng không sao.” Diệp Cương cười với cô một cách ngây ngô, đôi tay vui sướng ôm lấy vai cô, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ chờ mong.
“Tháng trước em vừa sang nhượng lại một nửa cổ phần của em ở quán sách cổ cho người bạn mình. Em cũng đã có bằng dạy tiếng Nhật và dạy Yoga. Cho nên sau này, nếu anh muốn về đại lục nghỉ ngơi một thời gian dài, em có thể xin đi dạy tiếng Nhật và Yoga ở đó.”
Sau mỗi câu Thư Dĩ Nhu nói, khuôn mặt Diệp Cương lại sáng bừng lên một chút, cho đến khi cô nói xong, khuôn mặt hắn đã sáng láng lên như mặt trời!
“Em có thể yên tâm để lại quán sách cổ cho người khác à?” Diệp Cương hỏi mà không giấu được vẻ vui sướng trong giọng nói của mình.
“Thỉnh thoảng em cũng sẽ tạt qua xem thế nào. Với lại bây giờ em cũng đã biết sử dụng máy tính nên cũng có thể không cần phải đến quán cũng biết được mọi việc ở đấy.” cô trả lời.
Diệp Cương vội vã ôm chặt cô vào lòng. Hóa ra những ngày họ xa nhau, cô đã rất cố gắng để có chuẩn bị tốt cho cuộc sống chung sau này của ho.
“Cám ơn em.” hắn nghẹn ngào nói.
“Nhưng em vẫn không muốn anh xen vào những mối quan hệ bạn bè của em, em đã trưởng thành rồi nên sẽ biết tự lo cho mình.” Cô mặc cả.
“Không vấn đề gì.” hắn vỗ ngực cam đoan, giờ đây vợ cũ hắn nói cái gì, hắn đều đáp ứng hết.
“Tốt nhất là nên như thế.” Nhìn vẻ mặt vẫn còn u u mê mê của hắn, Dĩ Nhu không tin là hắn hiểu toàn bộ ý tưởng của mình.
“Vậy anh sẽ gọi ngay cho Hứa thư ký để lên lịch cho thứ hai này chúng ta đi đăng ký kết hôn lại.” hắn nôn nóng nói.
“Chưa được”.
Diệp Cương giật mình, tỉnh ngay mộng đẹp, nhìn sang cô đang lắc đầu từ chối.
“Tại sao lại chưa được? không phải em đã đồng ý cho anh một gia đình hay sao?” hắn kêu to vẻ giận dỗi, sắc mặt thoáng chốc đã trở nên xanh mét.
“Gia đình chỉ là một trạng thái tâm lý thôi mà, không phải do pháp luật quy định. Nếu như kết hôn lại mà tạo thành áp lực cho hai chúng ta thì em không muốn tái kết hôn đâu.” huống hồ, việc này không chỉ liên quan đến hai người bọn họ mà còn liên quan đến cả gia tộc của Diệp Cương nữa.
Trước mắt, trong lúc này, hai người chưa nên kết hôn lại, như vậy gia tộc sẽ không tạo nên áp lực, gây căng thẳng cho Diệp Cương (vì họ không đồng ý Dĩ Nhu).
Diệp Cương nhìn nét kiên định trên khuôn mặt cô, trong lòng tức muốn điên lên. Cô có tí nào giống với bề ngoài e lệ, nhu mỳ của mình tí nào đâu? Nhưng vấn đề ở đây chính là nếu cô thực sự biết nghe lời như một đứa trẻ, có lẽ hắn cũng không yêu cô đến mức như thế này.
“Nếu chúng ta không kết hôn trên danh nghĩa, chẳng may bất ưng có chuyện gì xảy ra thì ai mà lo cho em được?” Diệp Cương quyết định thuyết phục cô bằng thực tế.
“Nếu em không gặp được anh, thì cuộc sống của em vẫn cứ như vậy mà trôi qua đấy thôi? Với lại em cũng muốn tìm hiểu về gia đình anh nữa.” cô chậm rãi nói.
Diệp Cương ngây mặt ra, hai tay vò đầu, bứt tai. Hắn hoàn toàn lâm vào trạng thái mờ mịt.
“Em nói gì?” có ai nói cho hắn biết bây giờ thật sự là ai đang có vấn đề đây?
“Hứa thư ký đã cho em biết là anh sẽ ở lại Đài Loan hai tháng, nên trong thời gian ấy, em muốn tìm hiểu gia đình anh để tìm ra nguyên nhân tại sao tâm trạng anh luôn bất an. Em nghĩ chính hoàn cảnh gia đình anh đã tạo nên tâm lý ấy của anh.”
Diệp Cương nhìn khuôn mặt bĩnh tĩnh, nghe giọng nói mềm mại của cô, hắn không kìm lòng được, nâng khuôn mặt cô lên chăm chú quan sát.
“Anh thật muốn biết con người em, ý chí cứng rắn hoàn toàn bất đồng với vẻ bên ngoài dịu dàng này có khi nào là người bị tâm thần phân liệt (đa tính cách) không nhỉ? Em làm anh muốn điên lên rồi.”
Dĩ Nhu vỗ vỗ lên đầu hắn, cười nói: “Đáng thương thay! Nhưng không sao, mọi chuyện đã có em lo. A, em có chuyện này quên chưa nói với anh.”
“Em nói đi”. Diệp Cương để một tay lên ngực mình, dáng vẻ chế ngự cơn đau tim.
“Anh còn nhớ những bức ảnh lúc trước chụp em không?”
“Em đã biết ai làm rồi à?” nghe đến chuyện này chỉ làm hắn muốn đấm cho tác giả kia mấy đấm.
“Là Simon. Sau đó anh ta biết anh quay về Đài Loan, đã vô cùng mừng rỡ nên không cẩn thận lỡ miệng nói ra.” Thư Dĩ Nhu còn không nói ra Linh Mộc cũng chính là do thám của Simon, sau khi bị cô phát hiện ra đã quyết định sa thải cậu ta
“Làm sao nó lại biết tên anh được nhỉ?”
“Chỉ cần người ta muốn, người ta sẽ tìm được thôi.” cô liếc nhìn hắn một cái, nhớ lại chuyện ngày đó.
Diệp Cương gật gật đầu, không nói cho cô biết rằng lúc ấy hắn rời Nhật Bản đi đã vô cùng lo lắng cho sự an nguy của cô, nên đã thuê người âm thầm bảo vệ cô, mãi cho đến một tháng sau, khẳng định không có ai khả nghi bên cạnh Dĩ Nhu, mới dần dần bớt lo lắng.
“Thế … rồi em đối xử như thế nào với sự theo đuổi của Si mon?” hắn thật sự không để ý, chỉ là muốn khẳng định lại một chút thôi mà.
“Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, cứ như thế thôi thì làm gì có chuyện gì xảy ra được.” cô trả lời vẻ nhẹ nhàng, bâng quơ.
“Đáng đời, ai bảo nó dám chia uyên rẽ thúy. May mà chúng ta tan rồi lại hợp.” Diệp Cương hừ nhẹ một tiếng, cảm giác thư sướng đang lan tỏa trong người.
“Nhưng lúc này chúng ta cũng đang có vấn đề mà.”
“Sở trường của anh chính là hóa nguy thành an.” hắn tự tin nói.
Thư Dĩ Nhu liếc nhìn hắn, vẻ mặt đầy hoài nghi.
“Nỗi lo lớn nhất của anh là em không cần anh nữa.” hắn lập tức giả bộ đáng thương, gục đầu lên vai cô.
“Vấn đề của anh là do gia đình anh không có sự ấm áp của hạnh phúc, nên anh muốn tìm kiếm điều ấy ở em. Vấn đề này chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết.” cô kiên định nói.
“Anh đã chấp nhận cả việc chưa kết hôn lại, thì còn có việc gì mà không làm được đâu?” chỉ cần có cô ở bên cạnh, thì cô có nói gì, hắn cũng đồng ý hết.
“Ngoan quá.” Dĩ Nhu hài lòng vỗ vỗ lên đầu hắn.
“Tất cả khó khăn ở phía trước kia ơi, hãy đến đây đi.” hắn tỏ vẻ hăng hái, khí thế vô cùng, kể cả chuyệnrời núi chuyển sông đối với hắn đều không thành vấn đề.
“Tê!” cô nhại lại tiếng ngựa kêu làm cho Diệp Cương ngây người một giây, sau đó bật cười thành tiếng.
Tuy chưa biết được rằng mọi việc có thể thành công hay không, nhưng hai người đều tràn đầy niềm tin và lạc quan.
Chỉ có điều hai người bọn họ lúc này đang vui vẻ ôm nhau sẽ không biết được rằng khó khăn đến với họ còn nhanh hơn họ tưởng……
Cho dù không kết hôn cũng có thể.
Ánh nắng mặt trời ban mai đã chiếu vào tận phòng, Thư Dĩ Nhu mở mắt ra, nhìn sang Diệp Cương đang ngủ. Đầu tiên cô ngẩn người ra, sau đó mới chợt nhớ ra! Cô đã kết hôn được hơn một tháng rồi. Thư Dĩ Nhu nhìn khuôn mặt Diệp Cương lúc đang ngủ: vẫn là những nét cứng rắn như lúc thức, chỉ có đôi môi đang hé ra kia là có vẻ thả lỏng.
Diệp Cương từng nói hắn ngủ không tốt, nhưng từ khi ngủ cùng cô chỉ cần cô nói một vài chuyện vặt vãnh trong ngày, ôm lấy cô trong tay, hắn sẽ dễ dàng đi vào giấc ngủ, lại ngủ sâu đến mức trộm có khiêng cả nhà đi cũng không biết là đằng khác.
Điều này làm cô cảm thấy rất thú vị, thậm chí còn thấy thích dỗ hắn ngủ.
Bình thường, so với người khác cô cũng là người dễ ngủ, lại còn có bên cạnh có thêm một người nên càng yên tâm hơn.
Thư Dĩ Nhu thở dài một cách thỏa mãn, ôm lấy Diệp Cương.
Cứ tưởng việc chuẩn bị hôn lễ phải cần một khoảng thời gian, ít nhất là nửa tháng đến một tháng. Cô ngàn vạn lần không nghĩ được rằng cô mới chỉ nói xong tiếng “Vâng” thì Diệp Cương đã nhanh như sét đánh mời luật sư người Nhật Bản đến, cũng không biết dùng phương pháp gì mà trong vòng ba ngày là hai người đã thành hôn. Về tiệc cưới, hắn coi là chuyện vặt, nói chờ chân hắn khỏi hẳn, rồi tổ chức sau, rồi còn phải về Đài Loan bái kiến trưởng bối của gia tộc – nếu ông nội của Diệp Cương mà không phản đối thì mọi người cũng sẽ phải thuận theo thôi.
Thư Dĩ Nhu hôn lên trán hắn, kéo đôi tay hắn đang ôm ngang thắt lưng mình ra, ngồi dậy.
Diệp Cương đột nhiên mở mắt bừng ra, hắn liền kéo Thư Dĩ Nhu đổ vào ngực mình.
“Buổi sáng tốt lành!” cô chào.
Hắn nhìn cô, mới sáng sớm thức dậy, mái tóc dài rối tung vương trên mặt hắn, áo ngủ của cô với cổ áo rộng làm cho hắn nhìn đã mắt da thịt ngọc ngà ấy.
Một người đàn ông có người vợ như thế, cầu còn không được?
Diệp Cương ngăn không cho cô rời giường, làm cho hai người nằm sát nhau vô cùng thân mật, đôi môi hắn vẫn triền miên trên môi vợ.
Khi cô bắt đầu thở dốc vì những ngón tay của hắn mem theo đường cong cơ thể cô, dùng phương thức nguyên thủy nhất giữa nam – nữ cám dỗ cô. Cơ thể của Dĩ Nhu dưới những cái vuốt ve của chồng mình rất nhanh đầu hàng, làm cô phát ra tiếng rên nhè nhẹ trên người hắn. Diệp Cương nhìn đôi mắt mê man và hai gò má hồng rực của vợ, cảm giác thống khổ khi không được giải thoát làm hắn phát đau đớn. Hắn đâu có thích tra tấn bản thân mình đâu, chẳng qua hắn rất thích nhìn bộ dáng lúc lên đến đỉnh cao của vợ. Diệp Cương xoay người đè lên cô theo nụ hôn dài, kết hợp với nhau. Họ rất nhanh cùng nhau lên đến đỉnh cao hoan ái.
Hắn hôn lên môi vợ, ôm lấy thân hình còn đang run rẩy của cô, chờ cô trở lại bình thường.
Mặc dù hắn biết rõ cơ thể cô vô cùng mềm mại, lại còn là một cao thủ về Yoga, nhưng mỗi khi chạm vào cô hắn vẫn sợ mình sẽ làm cô bị thương.
Sau vài phút, Dĩ Nhu mở bừng mắt, phát hiện ra hắn đang nhìn mình chằm chằm, cô đỏ mặt liếc hắn một cái.
“Tuần sau anh phải sang Âu Châu độ nửa tháng thăm bạn bè.” hắn dùng ngón cái mơn trớn môi vợ.
Cô gật gật đầu, vì đồng ý lấy hắn nên cô cũng đã chuẩn bị tâm lý hắn sẽ thường xuyên đi khắp nơi trên thế giới.
Đây có khi lại là may mắn của cô cũng nên, vì sau đám cưới Dĩ Nhu đã trì hoãn lại nhiều công việc khác. Đợt trước cô đã bỏ lỡ mất một vài triển lãm về sách cổ rồi, giờ đây nhất định sẽ phải cùng với hội nhóm mê sách cổ chọn ra được một mộng ảo thư phẩm(tác phẩm trong mơ ấy mà) mới được.
“Thế thì anh nhớ giữ gìn sức khỏe, vết thương ở chân anh cũng đã khỏi hẳn rồi”. cô vuốt nhè nhẹ mái tóc hắn.
“Em không đi cùng anh à?” đôi mày rậm của Diệp Cương nhíu lại, chậm rãi đứng lên.
“Nhưng em còn quán sách cổ của mình nữa mà.”
“Chúng ta đi Châu Âu, chính là đi hưởng tuần trăng mật. Chúng mình sẽ cùng thưởng thức Pari hoa lệ, phong cảnh yên bình của nông thôn ở Provence hay quảng trường Venice đầy bồ câu……” hắn vội vã nói.
“Thế còn quán sách của em?” Cô rất nghiêm túc hỏi lại một lần nữa.
“Anh sẽ tìm cho em một nhân viên chính thức.” Diệp Cương vuốt nhẹ lên da thịt ngà ngọc của vợ, nhàn nhã nói như thể đó là chuyện vặt.
Hắn chỉ muốn cô chuyên tâm là một bà chủ gia đình, chỉ chuyên tâm chờ đợi một người – là hắn. Nhưng nếu ngay lập tức yêu cầu như thế, chắc chắn hắn sẽ chỉ có được sự phản đối của vợ mình, nên hắn phải mưa dầm thấm lâu dụ dỗ vợ mắc bẫy. (:()
“Em thường vắng mặt ở cửa hàng cũng không tốt tí nào, em có rất nhiều khách hàng thân thiết mà chỉ có em mới biết họ cần loại sách gì mà thôi.” Cô phản đối.
“Nếu em có một nhân viên bán hàng tốt, cũng nên đi Châu Âu tham khảo các quán sách cổ khác, biết đâu lại có thể tìm được nhóm mê sách cổ nào đó mà em thích.” hắn dụ dỗ.
“Nghe cũng có vẻ hợp lý.” Dĩ Nhu cắn môi, do dự lên.
“Anh sẽ bố trí để đây là tuần trăng mật lữ hành của chúng ta.”(lữ hành là chuyến đi lang thang, mình thấy để nguyên hay hơn) Diệp Cương nhận thấy sự dao động của vợ, hắn bồi thêm một lý do.
“Nhưng em không thể đi quá lâu, em không muốn làm một kẻ ăn không ngồi rồi.” cô vội giao hẹn.
Từ bé đến giờ Dĩ Nhu luôn được giáo dục phải có ít nhất là một nghề, nếu được hai thì càng tốt. Vì vây nên tuy cô rất hăng say làm việc ở quán sách cổ của mình nhưng cũng không hề lơ là việc luyện tập Yoga, hy vọng có thể lấy được giấy phép dạy môn Yoga.
“Không thành vấn đề, chúng ta đi nhiều nhất chỉ hai tuần lễ thôi.” Diệp Cương cười đứng dậy xuống giường, thuận tay ôm vợ đi vào phòng tắm.
“Để em tự đi.” Cô phản đối.
“Nhưng anh thích ôm vợ mình.” hắn mỉm cười.
Nhìn thấy hắn cười tươi như thế, cô cũng chiều theo ý hắn.
Yêu một người, chính là muốn người đó vui vẻ, huống chi, niềm vui của hắn lại xuất phát từ cô nên Dĩ Nhu chẳng còn gì để nói cả!
Cuối cùng họ đi du lịch nước ngoài khoảng một tháng. Họ đã đến Provence, Venice, Paris, còn đi Thượng Hải và Bắc Kinh. Nhưng khi nào họ mới quay về Nhật Bản đây?
Lúc này, tại Bắc Kinh, Thư Dĩ Nhu mặc quần jean, đi tất mềm, mặc áo khoác lông dê rộng thùng thình và quàng thêm chiếc khăn quàng màu vàng nhạt mà cô thích nhất, ngồi ở sô pha phòng khách chờ đợi Diệp Cương trở về.
Trong một tháng này, mỗi khi đến một thành phố, Diệp Cương luôn dành thời gian cho cô. Hắn đưa cô đi tham quan xuang quanh địa phương một chút rồi mới bắt đầu hội họp công việc.
Nhiều khi Diệp Cương thức dậy, đi ra ngoài vì công việc, Dĩ Nhu còn nằm nướng trên giường đến trưa mới dậy. Hoặc là, sau khi dậy, Dĩ Nhu tập Yoga, đọc sách, thậm chí không kịp ra ngoài tham quan khung cảnh xung quanh khách sạn thì chồng mình đã về đưa cô đi dự tiệc tối xã giao. Cứ như thế ngày qua ngày, làm cho cô cảm thấy không yên, thấy thời gian trôi qua thật vô vị. Thư Dĩ Nhu mở một quyển sách ra, nhưng mí mắt lại cứ sụp xuống làm cô phải quay về giường, vì thường xuyên đổi khách sạn nên thật khó dễ dàng ngủ say.
Ai, hóa ra sự nghiệp thành công của chồng cũng là một nỗi buồn.
Lúc mới kết hôn Dĩ Nhu chỉ biết Diệp Cương là chủ của khách sạn nơi bọn họ quen nhau. Rồi sau này cô mới biết tập đoàn Diệp thị ở Châu Á có ít nhất ba mươi khách sạn, ở Âu Châu cũng có hai cái. Chính vì thế cho nên Diệp Cương mới đem cách quản lý khách sạn cùng với địa ốc kết hợp thành công ty quản lý về đại ốc, đẩy nhanh kế hoạch thành lập công ty.
Cho nên, trong lúc hắn vô cùng bận rộn thì Dĩ Nhu lại nhàn hà như một con mèo. Điều này làm cô thấy càng nhớ quán sách cổ của mình hơn.
Trước kia cô làm cái gì cũng chậm, luôn luôn cảm thấy thời gian rảnh rỗi không đủ dùng, giờ đây là thời gian rảnh rỗi nhiều nhất, cho nên trong đầu chỉ toàn nghĩ đến việc mở rộng quán sách cổ. Cô nhớ đến chuyện hàng nửa năm hiệu sách đều có tổ chức một chủ đề buôn bán thú vị, nhưng hiện tại cô chẳng thể làm được gì, chỉ có thể bị nhốt ở trong khách sạn.
Gần đây Dĩ Nhu đã mua lại được rất nhiều bản tranh đồng của Châu Âu thế kỷ mười chín, tuy rằng giá rất đắt, nhưng nếu được bày bán ở quán sách của cô nhất định sẽ có nhiều người thưởng thức. Lần đi Châu Âu này Dĩ Nhu muốn mua giá sách, những bức họa thủ công tinh xảo và học hỏi cách bố trí những bức tranh bằng đồng. Thư Dĩ Nhu đang nửa tỉnh nửa mê mơ mình đang trang hoàng tại quán sách thì hắt hơi một cái tỉnh khỏi cơn mơ.
Khấu khấu ―
Cửa phòng khách sạn bị gõ nhẹ hai tiếng.
Khấu khấu khấu!
Thư Dĩ Nhu mở choàng mắt, nghi hoặc ra cửa. A, hay là Diệp Cương quay về sớm? Hắn biết cô muốn cùng hắn đi đi dạo xung quanh Bắc Kinh.
Thư Dĩ Nhu đứng dậy chậm rãi đi ra cửa, mở cửa phòng. “Cô trở về……” Quách thư ký cùng một phu nhân khoảng trên dưới sáu mươi tuổi đang đứng ở cửa.
“Hương Vân, sao chị lại tới đây?” Thư Dĩ Nhu kinh ngạc hỏi, ánh mắt cùng với vị phu nhân kia gặp nhau.
Đôi mắt của ba ta thật sắc bén, như xuyên thấu qua người cô.
“Đây là mẹ tôi.” Quách Hương Vân giới thiệu.
“Chào bác ạ” Thư Dĩ Nhu vội chào.
“Đi vào trong rồi hẵng nói chuyện” Diệp Thu Hoa không hề khách sáo nói.
“Vậy chúng ta sang phòng khách nhỏ vì ở phòng lớn Diệp Cương đang để tài liệu của anh ấy” Thư Dĩ Nhu nói khẽ, chậm rãi đi trước dẫn đường.
Diệp Thu Hoa đẩy cặp kính với viền vàng lớn lên, bực bội nhìn động tác chậm như rùa của Thư Dĩ Nhu. Bà bước nhanh về phía trước, đi qua Thư Dĩ Nhu tiến vào phòng khách nhỏ.
“Cô phải gọi tôi là cô” Diệp Thu Hoa hất cằm nói.
“Cô?” Thư Dĩ Nhu trong lòng hiện lên cảm giác không tốt, đôi tay tự nhiên nắm chặt lại.
“Diệp Cương là do anh trai ta nhận về nuôi” Diệp Thu Hoa nói.
“A….” Thư Dĩ Nhu trong khoảng thời gian ngắn không thể có phản ứng gì, chỉ biết kinh ngạc nhìn sang Quách Hương Vân, chờ cô ấy có một lời giải thích.
Diệp Thu Hoa khinh thường nhìn thần thái nhu nhược của Dĩ Nhu, cảm thấy cô gái này thật không xứng được gả vào Diệp gia.
“Cô, cháu xin lỗi vì Diệp Cương không hề nói cho cháu biết anh ấy với Hương Vân là anh em họ.” Thư Dĩ Nhu nhìn về phía Quách thư ký, không hiểu tại sao ngay cả cô ấy cũng không hề nói về chuyện này.
“Bởi vì Diệp Cương sẽ cưới Hương Vân, từ đó mà sinh ra huyết thống cho Diệp gia. Nếu nó cưới cô thì làm sao có thể làm được điều này.” Diệp Thu Hoa bĩu môi nói.
“Thế bây giờ tại sao cô lại muốn nói cho cháu biết?” Thư Dĩ Nhu nhìn bà bằng đôi mắt trong trẻo.
Diệp Thu Hoa bực tức trợn mắt, không khách sáo nói: “Bởi vì cô thật ngu ngốc, chậm hiểu.”
Thư Dĩ Nhu tự dưng bị mắng không hiểu ra sao, cảm thấy như là bà ta đang kiếm cớ để mắng mình. Nhìn sang phía Quách Hương Vân, thấy cô ấy đang cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ ao ước là có thể biến mất ngay lập tức..
Quách Hương Vân sợ Diệp Cương như sợ cọp, nếu hai người kết hôn thì làm gì có hạnh phúc?
“Bọn họ không hợp nhau đâu ạ” Thư Dĩ Nhu nói.
“Cô dựa vào đâu mà nói thế? Hương Vân làm việc rất tốt, đối với sản nghiệp của Diệp gia là một hậu phương vững vàng!” ánh mắt Diệp Thu Hoa lóe lên vẻ hung ác, vừa nói vừa chỉ tay vào mặt Thư Dĩ Nhu.
“Diệp Cương không cần đến người thường xuyên đốc thúc anh ấy, mà cần người có thể cho anh ấy tâm trạng thả lỏng…”
Diệp Thu Hoa không kiên nhẫn nữa ngắt lời cô. “Cô là người chỉ biết ăn và ngủ thì hiểu được cái gì? Diệp gia chúng ta không chào đón loại người như cô vào nhà.”
Thư Dĩ Nhu nhíu mày, nhận ra sự phản đối trong lời nói của đối phương.
“Hãy cảm thấy xấu hổ đi, cả ngày chỉ biết bám….” Diệp Thu Hoa thấy cô cúi đầu, tiếp tục khí thế dọa người đứng lên.
“Bà đã nói xong chưa?”
Ngoài cửa vang vào tiếng Diệp Cương kêu to, ba người quay lại chỉ thấy hắn đang trợn mắt đi vào