Mặc dù Harvath dùng hộ chiếu mang tên Hans Brauner, một người Đức và có thể đi bất kì nơi nào trên thế giới anh muốn nhưng anh vẫn bị coi là một kẻ phản bội, điều đó khiến anh trở thành kẻ không chốn nương thân và tệ hơn anh hoàn toàn không biết mình nên đi về đâu.
Theo cách đếm ngược lộn xộn của Harvath, “The Bucket of Blood” có thể là mục tiêu của hai tai hoạ cuối cùng, nhưng Harvath nghi ngờ điều đó. Anh có linh cảm xấu rằng vẫn còn một cuộc tấn công nữa và rằng nó sẽ là tai hoạ trong đó nước bị biến thành máu.
Harvath cố nhớ ra tất cả những người quen của anh sống trên mặt nước hay gần vùng có nước. Anh lớn lên ở Califonia, dành phần lớn thời gian của cuộc đời trong Hải Quân và sống ở bờ Đông trong mấy năm qua; danh sách khá dài. Trên thực tế là dài đến nỗi Harvath không thể nhớ ra tất cả các tên trong đầu mà phải tìm ra một cái bút cùng mảnh giấy để viết ra.
Đó là một việc làm vô vọng. Vì nó không chỉ ra nỗi nơi Roussard sẽ ra tay lần tới. Trụ sở của đội trượt tuyết Hoa Kỳ ở thị trấn Park City và “The Bucket of Blood” ở bờ biển Virginia cũng chỉ thoáng qua cùng những cái tên Carolyn Leonard, Kate Palmer, Emily Hawkins và con chó của anh. Ttấ cả đều quan trọng đối với anh, nhưng đó không phải là những người hay những nơi dự kiến sẽ bị tấn công.
Sau khi máy bay phản lực hạ cánh xuống sân bay liên lục địa Houston và làm xong thủ tục xuất nhập cảnh, Harvath tiến tới khu dịch vụ của hãng hàng không tư nhân. Điều đầu tiên anh làm sau khi lắp đặt xong thiết bị là cắm tai nghe và thực hiện vài cuộc gọi. Đội an ninh của Finney đã cập nhật những tin mới nhất về cuộc tấn công không thành ở bãi biển Virginia.
Để đề phòng, đội bảo vệ mẹ Harvath còn chuyển và sang một phòng khác, căn phòng không nằm sát mặt phố. Trước nguy cơ của một vụ nổ bom, Tracy đã được bảo vệ chặt chẽ.
Harvath nói chuyện với bố cô, ông cho biết họ đã tiến hành thêm một vài cuộc kiểm tra và kết quả vẫn không khả quan. Điện não đồ cho thấy não đang ngày càng yếu đi và họ đang cố gắng tháo dần ống thở ra với nguy cơ rủi ro cao. Tracy vẫn không thể tự thở được. Nhưng không thể làm khác, vì chừng nào cô còn dùng ống thở thì bác sĩ không thể tìm ra nguyên nhân chính xác cho trang thái hôn mê của cô cũng như xác định được mức độ tổn thương. Giọng nói của ông Bill Hastings mang âm vực Harvath không hề thích chút nào. “Đây không phải là điều Tracy muốn," ông nói, “Tất cả những cái ống và đống dây này. Ống thở. Cậu còn nhớ Terri Schiavo không?” ông Bill hỏi. “Chúng tôi đã từng nói về cô ấy một lần và Tracy có bảo nó chẳng bao giờ muốn sống như thế.”.
Bill và Barhara Hastings là bố mẹ của Tracy và là họ hàng duy nhất của cô, vì thế họ là những người sẽ quyết định biện pháp chữa trị thay cho Tracy nhưng có vẻ như họ đang cân nhắc đến việc bỏ cuộc.
Miễn là Tracy còn sống thì vẫn còn hi vọng cô vượt qua được, Harvath nói với họ như vậy.
Bill Hastings không lạc quan đến thế. “Nếu cậu nói chuyện với các bác sĩ, Scot. Các chuyên gia thần kinh. Nếu cậu nghe những gì họ buộc phải thông báo cho cậu, có thể cậu sẽ nói khác”.
Ông không cần phải nói ra điều ấy. Harvath biết vợ chồng ông đang nghiêm túc cân nhắc tháo bỏ những thiết bị hỗ trợ duy trì sự sống của con gái họ. Anh đề nghị vợ chồng ông không làm bất cứ điều gì cho đến khi anh quay trở về. Dường như đây là một đề nghị hợp lí. Mặc dù anh và Tracy gặp nhau chưa lâu nhưng mối quan hệ của họ lại khá thân mật.
Phản ứng của Hastings khiến Harvath hoàn toàn bất ngờ “Scot, cậu là người tốt. Chúng tôi biết cậu đã rất quan tâm đến Tracy, nhưng tôi và Barhara nghĩ đây là quyết định của gia đình.”
Đã rất quan tâm ư? Họ đang nói về cô như thể cô đã chết. Ngay lập tức, Harvath biết anh cần làm gì. Anh phải tìm cách vào bệnh viện mà không bị bắt gặp. Anh phải vào được. Anh phải ở bên Tracy và quan trọng hơn anh cần nói chuyện với bố mẹ Tracy, giữa đàn ông với đàn ông.
Lúc Harvath đã sẵn sàng báo cho phi công của anh sắp xếp chuyến bay về Washington D.C thì bức thư điện tử xuất hiện trong hộp thư gmail của anh làm thay đổi tất cả.
Mặc dù Harvath dùng hộ chiếu mang tên Hans Brauner, một người Đức và có thể đi bất kì nơi nào trên thế giới anh muốn nhưng anh vẫn bị coi là một kẻ phản bội, điều đó khiến anh trở thành kẻ không chốn nương thân và tệ hơn anh hoàn toàn không biết mình nên đi về đâu.
Theo cách đếm ngược lộn xộn của Harvath, “The Bucket of Blood” có thể là mục tiêu của hai tai hoạ cuối cùng, nhưng Harvath nghi ngờ điều đó. Anh có linh cảm xấu rằng vẫn còn một cuộc tấn công nữa và rằng nó sẽ là tai hoạ trong đó nước bị biến thành máu.
Harvath cố nhớ ra tất cả những người quen của anh sống trên mặt nước hay gần vùng có nước. Anh lớn lên ở Califonia, dành phần lớn thời gian của cuộc đời trong Hải Quân và sống ở bờ Đông trong mấy năm qua; danh sách khá dài. Trên thực tế là dài đến nỗi Harvath không thể nhớ ra tất cả các tên trong đầu mà phải tìm ra một cái bút cùng mảnh giấy để viết ra.
Đó là một việc làm vô vọng. Vì nó không chỉ ra nỗi nơi Roussard sẽ ra tay lần tới. Trụ sở của đội trượt tuyết Hoa Kỳ ở thị trấn Park City và “The Bucket of Blood” ở bờ biển Virginia cũng chỉ thoáng qua cùng những cái tên Carolyn Leonard, Kate Palmer, Emily Hawkins và con chó của anh. Ttấ cả đều quan trọng đối với anh, nhưng đó không phải là những người hay những nơi dự kiến sẽ bị tấn công.
Sau khi máy bay phản lực hạ cánh xuống sân bay liên lục địa Houston và làm xong thủ tục xuất nhập cảnh, Harvath tiến tới khu dịch vụ của hãng hàng không tư nhân. Điều đầu tiên anh làm sau khi lắp đặt xong thiết bị là cắm tai nghe và thực hiện vài cuộc gọi. Đội an ninh của Finney đã cập nhật những tin mới nhất về cuộc tấn công không thành ở bãi biển Virginia.
Để đề phòng, đội bảo vệ mẹ Harvath còn chuyển và sang một phòng khác, căn phòng không nằm sát mặt phố. Trước nguy cơ của một vụ nổ bom, Tracy đã được bảo vệ chặt chẽ.
Harvath nói chuyện với bố cô, ông cho biết họ đã tiến hành thêm một vài cuộc kiểm tra và kết quả vẫn không khả quan. Điện não đồ cho thấy não đang ngày càng yếu đi và họ đang cố gắng tháo dần ống thở ra với nguy cơ rủi ro cao. Tracy vẫn không thể tự thở được. Nhưng không thể làm khác, vì chừng nào cô còn dùng ống thở thì bác sĩ không thể tìm ra nguyên nhân chính xác cho trang thái hôn mê của cô cũng như xác định được mức độ tổn thương. Giọng nói của ông Bill Hastings mang âm vực Harvath không hề thích chút nào. “Đây không phải là điều Tracy muốn," ông nói, “Tất cả những cái ống và đống dây này. Ống thở. Cậu còn nhớ Terri Schiavo không?” ông Bill hỏi. “Chúng tôi đã từng nói về cô ấy một lần và Tracy có bảo nó chẳng bao giờ muốn sống như thế.”.
Bill và Barhara Hastings là bố mẹ của Tracy và là họ hàng duy nhất của cô, vì thế họ là những người sẽ quyết định biện pháp chữa trị thay cho Tracy nhưng có vẻ như họ đang cân nhắc đến việc bỏ cuộc.
Miễn là Tracy còn sống thì vẫn còn hi vọng cô vượt qua được, Harvath nói với họ như vậy.
Bill Hastings không lạc quan đến thế. “Nếu cậu nói chuyện với các bác sĩ, Scot. Các chuyên gia thần kinh. Nếu cậu nghe những gì họ buộc phải thông báo cho cậu, có thể cậu sẽ nói khác”.
Ông không cần phải nói ra điều ấy. Harvath biết vợ chồng ông đang nghiêm túc cân nhắc tháo bỏ những thiết bị hỗ trợ duy trì sự sống của con gái họ. Anh đề nghị vợ chồng ông không làm bất cứ điều gì cho đến khi anh quay trở về. Dường như đây là một đề nghị hợp lí. Mặc dù anh và Tracy gặp nhau chưa lâu nhưng mối quan hệ của họ lại khá thân mật.
Phản ứng của Hastings khiến Harvath hoàn toàn bất ngờ “Scot, cậu là người tốt. Chúng tôi biết cậu đã rất quan tâm đến Tracy, nhưng tôi và Barhara nghĩ đây là quyết định của gia đình.”
Đã rất quan tâm ư? Họ đang nói về cô như thể cô đã chết. Ngay lập tức, Harvath biết anh cần làm gì. Anh phải tìm cách vào bệnh viện mà không bị bắt gặp. Anh phải vào được. Anh phải ở bên Tracy và quan trọng hơn anh cần nói chuyện với bố mẹ Tracy, giữa đàn ông với đàn ông.
Lúc Harvath đã sẵn sàng báo cho phi công của anh sắp xếp chuyến bay về Washington D.C thì bức thư điện tử xuất hiện trong hộp thư gmail của anh làm thay đổi tất cả.