Ra khỏi Mexico là mối lo lắng lớn nhất của Harvath. Nhưng một khi đã an toàn anh lại có một mối lo khác. Sau khi chiếc phản lực của Finney lên cao và lao vào không phận của Mỹ, có một cú điện thoại.
Harvath và Parker nghe Finney tán gẫu với Tom Morgan. Ông kết thúc cuộc nói chuyện bằng cách bảo vị chỉ huy tình báo của mình gửi tất cả những gì các nhân viên ở Sargasso có.
Sau đó, Finney liếc Harvath và nói, “Scot, tôi có vài tin xấu đây”.
Trái tim Harvath căng ra trong lồng ngực. Liệu có phải tin về mẹ anh không? Hay là Tracy? Anh không cần phải hỏi vì Finney đã lấy ra một màn hình phẳng ở phía sau cabin và bật một kênh tin tức lên.
Thước phim quay từ trên máy bay cho thấy một đám lửa cháy rừng rực và cả dãy dài xe cứu thương đang đỗ quanh một trong những tòa nhà chính của Vườn Olympic Utah, nơi mà Harvath đã biết quá rõ. “Chuyện gì vậy?” Anh hỏi.
Kẻ nào đó đặt bom quanh khu vực đào tạo Đội Trượt tuyết kiểu Tự do của Mỹ. Có ít nhất hai người đã rời khỏi phòng thay đồ khi đội này đang ở đó.
“Lạy chúa”, Parker thốt lên. “Họ đã có ước tính con số thương vong chưa?”
“Morgan đang gửi thư điện tử cho họ”, Finney nói. “Nhưng không khả quan đâu. Tới thời điểm này, họ vẫn chưa tìm thấy nạn nhân nào sống sót”.
Harvath quay ra khỏi màn hình tivi. Anh không thể nào nhìn thêm nữa. “Thế còn các trọng tài thì sao?” Anh hỏi.
“Morgan đang gửi mọi thứ anh ta có”. Finney vừa trả lời vừa bật máy tính và tránh ánh mắt của Harvath.
Harvath với tay và gạt chiếc máy tính ra khỏi tay Finney.
“Có một lý do để Morgan liên lạc với ông thế này. Thế còn các trọng tài thì sao?”
“Anh nghĩ là kết nối được à?” Parker hỏi.
Harvath dán mắt vào Finney, anh nói, “Tai ương thứ bảy của Ai Cập là mưa đá lẫn lửa cháy”.
Parker bối rối trước những gì anh nói.
“Hai trong số các trọng tài là bạn cùng đội với tôi”, Harvath trả lời. “Đối với tôi họ cũng như gia đình của mình vậy. Tôi không muốn chờ đợi thư của Morgan. Tôi muốn anh cho tôi biết anh ta nói gì”.
Finney đáp lại cái nhìn của anh và trả lời, “Theo thông báo, Brian Peterson và Kelly Cook đã chết tại hiện trường cùng với chín thành viên khác của Đội Trượt tuyết Mỹ”.
Harvath cảm thấy lồng ngực mình đau như xé. Một nửa trong lòng anh muốn hét lên. Tại sao. Nhưng anh biết tại sao. Đó là vì anh.
Câu hỏi đau đớn hơn đè nặng lên anh là khi nào nó mới dừng lại đây?
Và câu trả lời cũng thật đơn giản – chỉ khi nào anh bắn vào đôi mắt kẻ đã gây ra mọi chuyện.
Anh tiếc là đã để mất Palmera. Thằng đần đó đã chạy ra phố và tự sát.
Cũng chẳng khác biệt gì nhiều. Họ có thể đã ở đó suốt buổi tối. Nếu và khi Palmera bị tóm, thông tin của hắn sẽ chẳng đáng giá một chút nào bởi vì rõ ràng hắn không phải là người họ theo đuổi. Phải là một ai đó khác trong danh sách đó và Harvath quyết định tìm ra trước khi hắn lại giở trò. Nhưng thời gian đang hết dần.