Ờ bên cạnh Đổng Hoài Sướng đều là cá mè một lứa, nào có cái gì tốt? Dựa vào “nam sắc” (1) để thư ký của bà đây thì tốt cái gì?
(1) “Nam sắc”: Sắc đẹp của đàn ông.
Một bụng La Thanh Nhạc đầy tức tối. Cô vọt vào trong phòng làm việc, đem giấy tờ hồ sơ ném lên trên bàn, hít sâu vài cái mới dần dần tỉnh táo lại. Sau đó cô nhìn thấy một mail thông báo mới trên màn hình máy tinh.
Người gửi là Robert, nội dung bên trong không ngoài dự đoán, đúng là hỏi cô có vui không khi nhận được hoa.
Cô cũng muốn cho người ta một cơ hội, nhưng là Robert thì… Cô không biết chỗ nào là không đúng, có lẽ là giọng điệu nói chuyện của hắn hao hao giống Đổng Hoài Sướng .
Cho dù cô đã không sợ hãi loại “lãng tử tình trường” (2) này nữa, thậm chí có khi cô cũng sẽ cảm thấy vui đùa một chút với loại người này cũng không sao, dù sao cô cũng không còn lài cái gì “thanh thuần ngọc nữ” (3) nữa. Thế nhưng khi gặp Robert, trong lòng cô lại toát ra một thanh âm bảo cô đừng lặp lại sai lầm một lần nữa.
(2) “Lãng tử tình trường”: Người đào hoa, biết cách lấy lòng các cô gái.
(3) “Thanh thuần ngọc nữ”: Cô gái thanh khiết, trong trắng.
Nhưng… cho dù không thể làm tình nhân thì làm bạn bè cũng tốt, đung không?
Trên thực tế, ăn cơm tối cùng với Robert, cô có loại cảm giác thật xa lạ. Cô không còn nhớ đã bao lâu mình chưa ăn cơm cùng người khác rồi. Cô vẫn luôn trốn ở nhà một minh ăn cơm, đôi lúc sẽ trò chuyện cùng ngẫu nhiên cùng Phật Liệt Khắc (4), tất cả cũng chỉ có như thế. Lần đầu tiên sau rất lâu rồi có người có thể đáp lại lời của cô, chuyên chú nhìn cô, cảm giác kia đã không xuất hiện sau không biết bao nhiêu năm.
(4) Phật Liệt Khắc là tên chú cún nữ chính nuôi trong nhà.
Thở dài, cô cầm điện thoại gọi cho Robert…
“Không cần mang hoa đến công ty của em nữa đâu!” Câu mở đầu, cô trước hết là nói rõ lập trường của mình.
Robert thật ra là một người có thể nói chuyện với nhau. Tiếp xúc nhiều lần với hắn sẽ nhận ra rất ít người thanh tao như hắn, mặc dù thủ đoạn theo đuổi người yêu lại buồn nôn chịu không nổi. Thế nhưng La Thanh Nhạc lại hiểu hắn không phải cái loại đàn ông nhà giàu mới nổi.
Nếu có tìm người bạn khó như vậy thì cô cũng không muốn cứ hủy diệt nó như vậy. Ngay lúc khó khăn trong cuộc sống, cô thật sự cần một bàn tay.
Mà lời nói của cô lại rước lấy một tràng cười ha ha của hắn.
“Anh còn tưởng rằng em sẽ thích. Những cô gái bình thường đều hy vọng ngoại trừ phương tiện công việc thì chuyện tinh cảm cũng có thể phát triển đều đều, mà hoa mang đến văn phòng làm việc đương nhiên có giá thị trường rất tốt”
“Cám ơn anh đã giúp em tăng giá thị trường giả dối của mình, nhưng có một số thứ cần cũng rất khó mà có được” Trên thực tế, cô thật sự cần một người bạn, thậm chí nói thật lòng thì một người bạn như Robert càng giúp ích cho sự nghiệp của cô.
“Vài ngày nữa anh sẽ đến Đài Bắc, em nhớ để trống một khoảng thời gian mời anh ăn cơm đó. Nếu đã là bạn, ăn một bữa cơm chắc cũng có thể chứ?”
“Đương nhiên là có thể rồi, chỉ cần sau này anh đừng có nhắn mấy loại tin buồn nôn đó nữa, hay đừng có gửi hoa đến phòng làm việc của em là tốt rồi”
“Đương nhiên không thành vấn đề!”
Cắt điện thoại của Robert, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi. Ít nhất Robert không phải là loại quấn chặt lấy người khác không nhả. Trong lúc sự nghiệp của chưa ổn định, cô không muốn có người đến đây phá hư hình tượng của mình trong công ty. ‘Người chị dũng mãnh’ đương nhiên không thể nói đạp đổ là đạp đổ được.
La Thanh Nhạc tiếp tục cầm hồ sơ đi ra ngoài, định đến phòng họp thì nhìn thấy thư ký liền hỏi: “Tổng giám đốc đâu?”
“Tổng giám đốc hôm nay không có đến”
La Thanh Nhạc dừng bước, phát hiện có chuyện kỳ lạ.
“Anh ta đã không đi làm hai ngày nay, tại sao có thể như vậy? Cô đã gọi điện thoại đến nhà hắn chưa?”
“Dạ không có, tổng giám đốc đã thống báo không có việc gì thì không cần gọi điện thoại đến nhà anh ấy… bởi vì chuyện lần trước, anh ấy luôn rất cẩn thận”
“Để tôi gọi!” La Thanh Nhạc cầm điện thoại nội bộ, yêu cầu nối máy đến nhà riêng của tổng giám đốc.
Cô tán gẫu việc nhà với vị nữ chủ tịch kia hơn năm phút mới nghe thấy âm thanh trầm thấp đầy âm mũi của vị tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc, sao anh bệnh mà cũng không gọi điện thoại nói một tiếng?”
“Tôi… Bà lớn không cho tôi gọi điện thoại nha, cô ấy mới bảo đã quên xin phép giúp tôi rồi”
Tổng giám đốc xấu hổ thừa nhận, có lẽ bà xã đã phát hiện hành vi khác thường của hắn nên tránh phát hỏa trước mặt nhân viên trong công ty của hắn.
Bà xã thật mạnh tay, ngoại trừ điện thoại của phó tổng La ra thì bất cứ một cuộc điện thoại nào khác cũng đều không cho hắn bắt, thậm chí không cho phép hắn gọi điện thoại ra ngoài. Hắn lo lắng muốn liên lạc với tình nhân nhỏ nhưng rồi vì bà xã mà không làm gì được.
“Ách…Phó tổng La này, em có thể giúp tôi liên lạc một chút với cô Ngụy không?”
“Cô Ngụy gì?” La Thanh Nhạc nhất thời không kịp phản ứng.
“Chính là cô Ngụy ở quầy tiếp tân ấy!”
“Tổng giám đốc!” La Thanh Nhạc bây giờ mới hiểu được hắn muốn cô đi giúp liên lạc với tình nhân nhỏ “Làm sao anh có thể nhờ tôi làm chuyện này vậy? Chuyện của mình thì tự anh xử lý đi, tôi không nhúng tay vào loại chuyện này”
“Nhờ em đó, đã hai ngày tôi không có gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy có thể đã nghĩ rằng anh…”
“Tôi không làm loại chuyện này!” La Thanh Nhạc quả quyết cự tuyệt “Anh có biết nếu chị chủ tịch biết được sẽ đau khổ như thế nào hay không? Nếu anh muốn khăng khăng duy trì mối quan hệ ngoại tình này thì anh cần phải có kỹ năng tự xử lý chuyện của mình! Tôi không muốn khiến cho chị ấy bị tổn thương cho nên mới không đề cập chuyện này với chị ấy chứ không phải là bao che cho anh. Thế nhưng anh còn muốn tôi giúp mình liên lạc với tình nhân của anh, anh tham lam vừa thôi!”
La Thanh Nhạc nói tiếp: “Anh có bao giờ đứng trên lập trường của chị chủ tịch mà suy nghĩ chưa? Chị ấy ở bên cạnh anh mười mấy hai mươi năm, anh nghĩ rằng chị ấy không có trả giá sao? Chị ấy chăm sóc gia đình để cho anh chuyên tâm làm việc, cuối cùng anh lại… Dù sao muốn tôi làm chuyện này thì miễn bàn đi!”
“Phó tổng giám đốc La à… em… họ cũng không phải đều là tình nhân nha, tôi… năm đó là tôi cưới cô ấy là do mai mối. Thật vất vả tôi mới tìm được mùa xuân chân chính của mình ở tuổi gần năm mươi này, tôi…” Tổng giám đốc đáng thương cầu khẩn.
“Anh muốn theo đuổi mùa xuân của anh, vậy thì anh càng cần phải thẳng thắn nói cho vợ anh biết! Chẳng qua là anh chỉ muốn hưởng thụ ‘tề nhân chi phúc’ (5), cá với gấu không bao giờ sống chung được, anh chỉ có thể chọn một cũng đừng có tham lam lấy lòng cả hai bên”
(5) “Tề nhân chi phúc”: Nhiều vợ nhiều hạnh phúc.
“Tôi làm sao có thể nói cho cô ấy biết được? Em cũng biết… cô ấy mới là chủ tịch của công ty. Cái công ty này là lúc trước cha cô ấy giúp tôi thành lập, nếu chuyện này bị đưa ra ngoài ánh sáng thì tôi cái gì cũng không còn! Khụ khụ khụ…” Tổng giám đốc nói xong còn mang vào vài tiếng ho khan, như là muốn chứng minh rằng thật sự hắn bệnh cũng không nhẹ, cầu một phiếu đồng tình của La Thanh Nhạc.
“Tôi Ta thật sự nghĩ không ra tại sao đàn ông các người cứ tin rằng có thể giấu diếm được loại chuyện này? Tóm lại, tôi mặc kệ, chuyện của anh tự anh xử lý đi. Tôi đến công ty đến quản lý chứ không phải để lo mấy chuyện này cho anh”
“Coi như tôi xin em đó, chỉ cần em gọi điện thoại giúp tôi là được rồi…”
“Tổng giám đốc, vấn đề của anh không phải một cuộc điện thoại là có thể giải quyết. Tôi đang vội, gặp lại sau!”
La Thanh Nhạc cúp điện thoại. Cho dù thanh âm khàn khàn của tổng giám đốc khiến người ta thương hại, nhưng vừa nghĩ tới hắn cũng chỉ là một tên đàn ông bắt cá hai tay lại sợ ngã vào trong nước, cô liền tuyệt không muốn tiếp tục thương hại hắn.
Đàn ông đều như vậy, nói rằng mình không đành lòng chia tay nhưng thật ra còn không phải là muốn hưởng một cuộc sống ‘ tề nhân chi phúc’ sao? Thật sự là đáng giận cực kỳ!
Edit: Nhật Nguyệt Nhi
Beta: Phi Phi
Đi vào trong phòng hội nghị, La Thanh Nhạc quyết định mình nhất định phải biểu hiện xuất sắc trong công việc so với bất luận kẻ nào khác, cô không cần tình cảm cũng có thể sống!
Vài ngày tăng ca điên cuồng cùng với hoàn thành hết những hợp đồng gấp, cuối cùng cũng chống đỡ đến lúc tan ca. Tan tầm hôm nay cô có cuộc hẹn với Robert, nhưng khi vừa ra khỏi công ty, cô liền nhìn thấy hắn đã đứng đợi bên ngoài. Vừa thấy được La Thanh Nhạc, Robert liền nhịn không được mà thở dài.
“Sao em lại biến nhan sắc mình thành tiều tụy như vậy?”
“Nhìn em tệ lắm à?”
“Trên mặt em như được viết một câu ‘mệt chết đi được’. May là anh đã đặt bàn ở nhà hàng, đợi lát nữa đút cho em no, sau đó dẫn em vào bar cho thư giãn một chút. Bảo đảm em sẽ biết loài người làm cách nào thể hưởng thụ cuộc sống!”
“Vậy thì phiền anh rồi, em thật sự rất cần một bữa tối không có áp lực công việc” Cô thật sự là mệt muốn chết rồi.
“Cứ để anh lo!”
Mà Robert quả nhiên nói được thì làm được. Hắn rõ ràng là người Hong Kong, vậy mà đối với mỹ thực của Đài Loan lại hiểu biết rất sâu. Hắn mang La Thanh Nhạc đến nhà hàng ăn khá ngon, không biết có phải hay không là do cô đã muốn thử mở rộng trái tim, cho nên mới có thể tìm đề tài để tán gẫu với Robert. Ra ngoài ăn cơm cùng người khác giới thế nhưng cũng không có tệ như cô tưởng tượng.
“Hôm nay thấy em mỉm cười rất nhiều lần nhá, em không biết cơ hội này hiếm có cỡ nào đâu. Mặt em lúc nào cũng nghiêm túc như có tâm sự ấy”
“Vậy sao?” Cô khẽ động khóe miệng.
“Anh biết mỗi người đều có tâm sự riêng, nhưng anh chính là người có thể là đối tượng tốt cho em thổ lộ. Có muốn nói chuyện với anh hay không?” Nói xong, Robert lại lộ ra diện mạo chuyên tán tỉnh của mình.
Lúc đầu khi nhìn thấy bộ dạng này của hắn, cô cũng có chút chán ghét, nhưng sau khi đã quen thuộc rồi thì cô cũng thấy rất bình thường, thậm chí còn có hiệu quả giải trí cao nữa.
“Nói cho em biết xem, có người nào tin vào bộ dạng này của anh chưa?”
“Không phải anh khoác lác đâu, con gái đều thích bộ dạng này đó” Robert cười cười, tiếp theo híp ánh mắt nhìn cô “Trừ anh ra, em có từng trêu chọc tên nào khác không đó?”
“Em?” La Thanh Nhạc nghi hoặc nhướng mày “Anh cảm thấy có thể dùng từ ‘trêu chọc’ đặt trên người em sao?”
“Theo anh nghĩ là có đó. Phía sau em, có một tên vẫn nhìn em say đắm nãy giờ”
“Người ta mới chỉ nhìn em có vài lần mà anh đã vội kết luận như vậy à?”
“Đương nhiên, lấy sự hiểu biết đàn ông của anh, ánh mắt mang theo sát khí như thế đương nhiên có chút không bình thường… Khoan đã, người này anh thấy rất quen…”
La Thanh Nhạc như đoán ra, nhưng vẻ mặt vẫn tỉnh bơ.
“Là Đổng Hoài Sướng… em với hắn quen nhau sao?” Robert liếc mắt một cái liền nhận ra đối thủ.
Thế lực Đổng gia ở Mĩ cũng không nhỏ, mà số lần Đổng Hoài Sướng có mặt trên tạp chí cũng không ít hơn hắn là bao. Thế nhưng hắn thật không nghĩ đến La Thanh Nhạc lại quen biết với Đổng Hoài Sướng.
“Trước kia có từng tính là quen biết không?” Thậm chí cả đầu, cô cũng không một lần quay lại, chỉ tiếp tục nói chuyện cùng Robert như tuyệt không để ý đến chuyện Đổng Hoài Sướng đang ở cùng một không gian với mình.
“Cho nên vẫn là có quen biết?”
“Rất nhiều năm trước, anh ta với em từng ly hôn”
“Hắn là chồng cũ của em?” Trên mặt Robert xuất hiện sự kinh ngạc.
“Lúc ấy em còn trẻ” Cô cười cười, trong mắt nhiều hơn một chút cảm xúc “Sự xuất hiện của anh ta sẽ không quấy nhiễu chúng ta chứ?”
“Đương nhiên, có anh ở đây, anh đương nhiên sẽ không để cho em liếc mắt đến tên đàn ông khác, dù chỉ một cái”
“Yên tâm đi, cuộc hôn nhân đó không thoải mái, cho nên em cũng sẽ không để mắt đến hắn, cho nên anh cần phải bảo vệ tôn nghiêm đàn ông của mình thì đúng hơn”
Tóc cô ngắn hơn trước, thoạt nhìn như người phụ nữ nghiêm chỉnh trong công việc. Trang điểm cũng rất đơn giản nhưng lại hoàn mỹ, cho dù chỉ là cách ăn mặc cũng khiến người khác nhìn ra cô là một người phụ nữ kinh doanh. Biểu cảm trên gương mặt cô đã khác trước rất nhiều, như là một người hoàn toàn khác. Thế nhưng…
Cô thế nhưng lại ăn cơm cùng cái tên nổi tiếng “thay bồ như thay áo” kia sao?
Đổng Hoài Sướng chỉ cảm thấy mình như bị cho đội nón xanh (1). Cho dù bọn họ đã ly hôn tám trăm năm nay rồi, nhưng cảm giác khó chịu này vẫn xuất hiện trên người hắn.
(1) Đội nón xanh: Bị phản bội. Khi vợ ngoại tình thì người ngoài sẽ nói ông chồng vị vợ cho “đội nón xanh” hoặc “cắm sừng”.
Tốt xấu gì cô cũng phải tuyển một mặt hàng tốt hơn chứ? La Thanh Nhạc cũng chỉ là ly hôn mà thôi, cũng không phải bị mất chân, mất tay, đâu cần phải qua lại với tên khốn kiếp kia chứ?
Cái tên Robert kia dính nước bọt trên miệng những người phụ nữ khác còn nhiều hơn cả hắn, chẳng lẽ cô thích loại đàn ông “hoa tâm” (2) này sao?
(2) Hoa tâm: Ý bảo một người đi yêu nhiều người, không chung thủy.
Càng làm Đổng Hoài Sướng khó chịu chính là La Thanh Nhạc thoạt nhìn rất vui vẻ. Tuy rằng không nghe thấy cô cười ra tiếng nhưng nhìn diễn cảm trên mặt cô cũng đã nhận ra sự thay đổi rất lớn. Còn có ánh mắt cô nhìn Robert, cô thế nhưng chỉ nhìn một mình hắn ta!
Tại sao cô không quay sang bên cạnh hay đằng sau mà nhìn xem? Còn có người khác ở chỗ này mà, hai người bọn họ đã không gặp nhau nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cô không muốn liếc nhìn đến người khác dù chỉ một lần sao?
“Ngài Đổng” Vừa nhìn thấy Đổng Hoài Sướng đứng bật lên, Peter trợn mắt há hốc mồm hô.
“Tôi đến đó một chút”
Quên đi! Hắn không nhịn được nữa. Hắn quay về Đài Loan đã lâu như vậy, thế mà ngay cả cơ hội gặp mặt vợ cũ cũng không có. Cô bây giờ lại đang ăn cơm cùng một người đàn ông khác, chắc đến chào hỏi một chút cũng không sao chứ?
Đi tới trước bàn bọn họ, Robert ngẩng đầu lên như là đã có sự chuẩn bị, tuyệt không lo lắng hắn khiêu khích.
“Ngài Đổng, thật trùng hợp”
“Đúng vậy! Robert, không nghĩ tớisẽ gặp ngài ăn cơm tối cùng vợ cũ của tôi” Lúc nói chuyện, ánh mắt Đổng Hoài Sướng vẫn nhìn La Thanh Nhạc.
Tuy rằng trên người cô vẫn là bộ quần áo công sở nhưng cô vẫn tỏa sáng bức người. Qua vài năm, nét trẻ con trên người La Thanh Nhạc đã không còn, mà bây giờ người ngồi trước mặt hắn đã mang theo nét nữ tính thành thục, cũng khó trách ngay cả Robert cũng phải khúm núm dưới váy cô.
“Thanh Nhạc, khó lắm anh mới trở về Đài Loan một chuyến, nhìn thấy anh em cũng không gọi một tiếng sao?”
Nghe thấy Đổng Hoài Sướng gọi tên mình, cô thế nhưng chỉ cảm thấy xa lạ, giống như chỉ là có một người lạ gọi ra tên mình mà thôi. Cô cũng đã quên giọng hắn khi gọi tên cô rồi…
Vốn là lặng đi một chút, cô mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, sau đó hỏi một câu: “Tại sao?”
Tại sao khi nhìn thấy Đổng Hoài Sướng, cô phải lên tiếng chào hỏi hắn? Chẳng lẽ hắn đã quên lúc trước bọn họ đã ly hôn như thế nào sao? Cô tận mắt nhìn thấy hắn nằm trên giường bạn thân mình, trên người hai người bọn họ không mặc bất cứ thứ gì, việc đã đến nước này hắn còn muốn cô phải lên tiếng chào hỏi hay sao?
Ánh mắt La Thanh Nhạc nhìn hắn như đang nhìn một người xa lạ, trong mắt chỉ có nghi hoặc cùng khó hiểu, không có oán hận cũng không có đau lòng, chỉ đơn thuần như đối mặt trước một yêu cầu vô lý.
“Tại sao lại không?”
Tại sao ngay cả chào hỏi cũng không được? Đổng Hoài Sướng không nghĩ rằng La Thanh Nhạc sẽ tuyệt tình đến như vậy. Cô luôn rất dễ mềm lòng, hơn nữa mọi chuyện cô đều xử lý một cách chu đáo, không bao giờ tổn thương người khác. Thế nhưng biểu cảm hôm nay lại không giống như là chính cô, cho nên hắn cần một lời giải thích rõ ràng.
La Thanh Nhạc thở dài, cái thở dài này đại biểu chính là sự không kiên nhẫn của cô.
Ngồi đối diện, Robert nhìn ra ý nghĩ của cô, thức thời mở miệng: “Ngài Đổng, nếu chào hỏi đã xong thì có thể đừng quấy rầy chúng tôi ăn cơm được chứ?”
“Tôi nhớ hình như Thanh Nhạc luôn là người rất xem trọng lễ tiết” Đổng Hoài Sướng vẫn không buông bỏ.
Nhưng hắn nói hết lời, Robert cũng chứng minh mình không phải là ‘ngọn đèn cạn dầu’ (3) một cách thần tốc.
(3) Không phải là “ngọn đèn cạn dầu”: Ý bảo không phải là một tên vô dụng.
“Tôi nghĩ trước mặt tôi, cô ấy cũng không cần quan tâm đến ba cái thứ lễ tiết đó làm gì” Giọng điệu Robert tuy rằng mang theo ý cười nhưng thái độ cực kỳ ngang ngạnh.
Hai người đàn ông nhìn nhau, giống như tùy lúc có thể lao đầu vào nhau.
Kết quả lại là do La Thanh Nhạc mở miệng trước…
“Robert, không phải chúng ta còn muốn đi nơi khác sao?”
Edit: Nhật Nguyệt Nhi
Beta: Phi Phi
“Robert, không phải chúng ta còn muốn đi nơi khác sao?”
“Được rồi! Dù sao không khí ở đây cũng không thích hợp nữa”
Robert đứng lên, một bộ ‘hộ hoa sứ giả’ (1), dám làm trò trước đổng hoài sướng đem la thanh nhạc mang đi, khẩu khí này phải đổng hoài sướng làm sao có thể nuốt đi xuống?
(1) “Hộ hoa sứ giả”: Thiên sứ bảo vệ các loài hoa. Ý bảo là người có nghĩa vụ bảo vệ, chăm sóc và yêu thương phụ nữ.
“La Thanh Nhạc, em đối đãi với ân nhân như vậy hình như không được tốt cho lắm nhỉ? Anh nhớ năm đó mẹ anh còn tặng cho em một số tiền du học ở nước ngoài. Bây giờ nhìn thấy anh lại ngay cả lên tiếng gọi cũng không, đây chẳng phải là ‘qua sông đoạn cầu’ (2) sao?”
(2) “Qua sông đoạn cầu”: Qua cầu rút ván. Phê phán những con người vô lương tâm, nhận được sự giúp đỡ rồi thì lại lật mặt và lại làm những điều ko tốt sau đó, đáp trả lại công sơn đó bằng những hành động trái ngươic hoàn toàn, những hành động xấu xa.
Lời của hắn thật chói tai, chỉ vì kích thích sự phản ứng của cô nhưng kết quả lại khiến chính hắn không nói được thành lời. Hắn chỉ có thể đó nhìn Robert đem móng vuốt sói vuốt vuốt lưng La Thanh Nhạc như an ủi, rồi lại còn vỗ vỗ vai cô. Sau đó, hai người bọn họ bình thản đi ra khỏi nhà hàng…
Đổng Hoài Sướng cũng không biết tại sao mình lại tức giận như vậy. Hắn cũng không phải muốn nhục nhã La Thanh Nhạc. Lần này quay về Đài Loan, hắn chỉ muốn tìm một cơ hội nói chuyện cùng cô mà thôi, hắn cũng không có ý gì khác.
Thế nhưng sau khi trở về, mỗi lần muốn gặp cô hắn lại nếm mùi thất bại. Một cơ hội cô cũng không cho hắn mà thái độ càng làm cho hắn lo âu. Bây giờ lại thêm chuyện này xảy ra, hắn sợ rằng sau này quả thật sẽ càng không sống tốt!
“Đi thôi!”
Lấy lại biểu cảm lạnh lùng của mình, Đổng Hoài Sướng quay lại nhìn Peter, đồng thời đón nhận ánh mắt thông cảm của tay trợ lý này…
Ngay cả tên này cũng thương hại hắn sao? Điều này càng là sự thất bại quá lớn với hắn!
Trở về phải suy nghĩ kỹ lại một chút. Hắn không tin sau khi ly hôn, đời này hắn thật sự sẽ không thể trò chuyện như những người bình thường cùng La Thanh Nhạc.
Là ghen sao?
Đổng Hoài Sướng cả đêm ngủ không được, đầu óc đều là hình ảnh lúc La Thanh Nhạc ngẩng đầu nhìn mình. Ánh mắt của cô làm sao có thể dễ điều khiển như vậy? Cô thế nhưng ngay cả một chút khiếp sợ cũng không có. Không phải bọn họ đã không gặp nhau tám năm rồi sao?
Khi vừa nhìn thấy cô, cho dù bề ngoài của cô đã thay đổi đi rất nhiều nhưng trong mắt Đổng Hoài Sướng thì La Thanh Nhạc vẫn có một địa vị nhất định. Cô lúc này vẫn có thể khiến cho tim của hắn đập thình thịch, tựa như lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô. Giữa đám đông, cô vẫn luôn chói mắt như vậy, cơ hồ là tất cả phái nam đều có thể liếc mắt một cái liền để ý đến cô.
Tám năm… Cảm giác giống như chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
Đối với một người không gặp trong tám năm, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện trước mặt mình, cô thế nhưng chính là lẳng lặng ngồi đó, sau đó hỏi vì sao cô phải chào hỏi hắn.
Có lẽ năm đó hắn chính là một tên khốn! Thế nhưng cô có nghĩ tới tên khốn này đã cứu cô hay không? Nếu không có chuyện năm đó, cô thật nghĩ rằng mình có sẽ sống nổi qua những năm tháng nghèo khổ đói khát đó sao? Không có tiền, bọn họ chỉ dựa vào tình yêu là có thể sống sao? Những hỗn loạn năm đó chẳng lẽ cô đều đã quên?
Ngay từ lúc đầu, bọn họ đã nghĩ mọi chuyện đến quá dễ dàng, mà hắn công nhận chính mình vốn dĩ không thể làm một người chồng tốt. Ngay cả một cuộc sống cơ bản nhất cũng không cung cấp nổi, tìm việc đều gặp trắc trở, khống chế cảm xúc cũng không được. Mỗi một lần hắn phát giận với La Thanh Nhạc, cuối cùng khó nhất chịu cũng đều chinh là hắn.
Hắn bị La Thanh Nhạc ăn cắp mất trái tim. La Thanh Nhạc chỉ cần một đời một thế gần bên nhau, nhưng yêu cầu này đối với một người còn có tuổi trẻ cuồng nhiệt mà nói chính là quá mức trầm trọng. La Thanh Nhạc không rời khỏi hắn, cho nên hắn liền tự nhận rằng mình có thể tổn thương cô, bức ép cô rời đi.
Cuối cùng thì cô cũng đi rồi. Lúc La Thanh Nhạc mở cửa, dường như hắn muốn buông bỏ tất cả để níu kéo. Từ sâu trong lòng, hắn không hề muốn tổn thương cô, nhưng hắn vẫn cố nhịn, cố ý giả vờ lãnh đảm nhìn La Thanh Nhạc, nhìn cô khóc một cách thương tâm. Hắn, với một bàn tay,đã lấy đi giấc mộng của cô.
Không bao lâu, người nhà của hắn liền đến Đài Loan tìm hắn, cũng muốn hắn ký đơn ly hôn cùng La Thanh Nhạc. Hắn biết là La Thanh Nhạc đến tìm bọn họ, bởi vì cô so với ai khác đều hiểu rằng hắn không bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai, cho nên đã chủ động đi tìm người Đổng gia thay hắn.
“Các người làm sao với cô ấy?” Lúc ký tên, Đổng Hoài Sướng đã hỏi một câu.
“Cha ngài đã nói sẽ không bạc đãi cô La”
Đổng Hoài Sướng không biếtcô đã trao đổi điều gì cùng gia tộc mình, nhưng hẳn cũng không bất công. Hắn là người thừa kế duy nhất của Đổng gia, tất cả mọi người đều mong chờ hắn quay về. Thế nhưng không một ai đến khuyên hắn, mà chính hắn cũng không chịu xin tha thứ. Thế là La Thanh Nhạc đã chủ động giải quyết cho hắn.
Đổng Hoài Sướng trở lại Mĩ, không ai nhắc đến cái tên La Thanh Nhạc. Hắn chỉ biết sau đó La Thanh Nhạc cũng đến Mỹ du học, nhưng bọn họ lại chưa từng gặp mặt nhau. Câu chuyện cũ lúc tuổi trẻ kia giống như là một giấc mộng, ngay cả ảnh chụp La Thanh Nhạc hắn cũng không lưu lại, tất cả đều đã xong rồi.
Tắm qua, trễ giờ họp vài phút, vẻ mặt khó chịu của cha hắn hiện lên trên màn hình. Dù sao lão già kia cho tới bây giờ chưa từng lộ ra bàn mặt bình thường, cho dù biểu hiện biểu hiện như thế nào đi nữa thì lão già kia vĩnh viễn chỉ có bất mãn đối với đứa con của mình.
“Mọi người đều đã đợi mày mười lăm phút!” Sau cuộc họp, tất cả mọi người đều rời khỏi phòng. Bên trong chỉ còn lại có hắn cùng với lão già cách nửa vòng trái đất đang mắng hắn.
“Cũng chỉ mới mười lăm phút, ông có biết Đài Loan bây giờ là mấy giờ chưa?” Đài Loan khác múi giờ với nước Mĩ, bây giờ cũng đã là nửa đêm.
“Làm việc phải có kỷ luật!”
“Kỷ luật là cái gì? Tôi chỉ biết duy nhất một điều chính là tôi mệt chết đi được đây”
Hắn quay về Đài Loan một mình, trong khi chi nhánh bên này lại đang thua lỗ. Mỗi ngày đến công ty lúc nào cũng vội, có đôi khi ngay cả uống một ngụm trà cũng không đủ thời gian. Ngoài ra thì lúc tan tầm hắn còn phải nghitất cả biện pháp để có thể gặp La Thanh Nhạc, kết quả không có chuyện gì khiến hắn hài lòng.
“Mới như vậy mà mày đã than mệt? Mày có biết lúc trước tao phải như thế nào mới có thể được như bây giờ không?”
“Đừng mang chuyện quá khứ của ông ra so sánh với tôi. Tôi không phải ông, lại càng không phải mỗi việc ông từng làm tôi đều phải làm hơn ông thì mới đủ tư cách thay thế ông”
“Thay thế tao? Chỉ bằng trình độ này của mày mà mày thật nghĩ rằng có thể thay thế được tao sao? Muốn tôi giao Đổng gia vào tay mày dễ dàng như vậy, tao làm sao có thể yên tâm chứ? Mà ngay cả…”
Đầu kia màn hình đột nhiên truyền đến một tiếng quát to non nớt. Đổng Hoài Sướngvốn dĩ vẫn không quan tâm lắng tai nghe cha mình đang niệm chú, bỗng nhiên âm thanh lại bị cắt đứt.
Hắn có nghe nhầm không?Dường như hắn nghe thấy tiếng một đứa nhỏ gọi cha già của hắn là ông nội.
Đổng Hoài Sướng nhíu mi. Mặc kệ đi, hắn mệt rồi! Ngày mai còn có rất nhiều việc phải làm, lão già kia nếu muốn tiếp tục nghĩ rằng hắn chính là cái ‘phá gia chi tử’ cũng được, hắn lười phải đi cãi cọ với ông ta.
Edit: Nhật Nguyệt Nhi
Beta: Dực
Hiện tại, tất cả đều nói cho cô biết… cô sai lầm rồi!
Mà Thanh Nhạc vẫn nghĩ rằng vẫn chưa tới cực hạn của mình, trừ phi cô thật sự nhìn thấy bằng mắt, nếu không cô thà tin tưởng Đổng Hoài Sướng chẳng qua là cần một người vợ nghe hắn thổ lộ tâm sự, mà Vân Tú là người nguyện ý nghe hắn nói chuyện.
Vân Tú mở cửa, nhìn thấy Thanh Nhạc, khuôn mặt trắng bệch. Dù chưa có chuyện gì xảy ra cô ấy cũng đã bị dọa đến kinh hãi, nhưng bây giờ chỉ muốn trước giải thích cho mình “Mình… Mình không phải cố ý…”
Không cần mở đầu, Thanh Nhạc đã nói thẳng ra lời trong lòng “Vân Tú, cậu biết rõ anh ấy là chồng của mình, tại sao cậu có thể làm điều đó với mình như vậy?”
“Thanh Nhạc, là chính anh ta tới tìm mình. Mình… Mình cũng không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy. Anh ta nói anh ta cần người lắng nghe, mình chỉ muốn… dành chút thời gian cho anh ta, ai biết kế tiếp sẽ biến thành như vậy…” Trên mặt Vân Tú hiện rõ sự lúng túng.
Cũng có lúc cô ta đã từng nghĩ tới đoạt lấy Đổng Hoài Sướng váo tay mình, nhưng dù sao Thanh Nhạc mới là người vợ chân chính của Đổng Hoài Sướng. Đối mặt với bạn tốt tới cửa chào hỏi như vậy, cô ta thật rất khó đem quan hệ của mình cùng Đổng Hoài Sướng phủi sạch sẽ. Hoặc giả cô ta cũng không muốn nghiêm túc nói chuyện, dù sao có thể có quan hệ với một người đàn ông như vậy, đối với cô mà nói là một loại hư vinh…
Cô ta chưa từng nghĩ tới sẽ có một người như Đổng Hoài Sướng chịu nói chuyện với mình, cho dù cô ta cảm giác được hắn không phải là thật sự thích mình, nhưng điều này cũng có thể cải thiện.
Ít nhất cô ta còn có cơ hội. Cô ta cho tới bây giờ chưa từng được người ta chú ý, không giống Thanh Nhạc xinh đẹp, lại dễ dàng làm người khác để ý.
Trong mắt mọi người vĩnh viễn đều chỉ nhìn thấy Thanh Nhạc, thật vất vả có một Đổng Hoài Sướng phát hiện ra sự tồn tại của cô ta, đương nhiên cô ta cũng muốn đem hết toàn lực tới hấp dẫn sự chú ý của hắn. Cố gắng đạt thành tất cả mong muốn của hắn cho dù bây giờ năng lực của cô ta không là gì nhưng cô ta nguyện ý vì hắn.
La Thanh Nhạc có thể vì hắn chịu khổ, cô ta dĩ nhiên cũng có thể! Huống chi tình trạng hiện tại của Thanh Nhạc cùng Đổng Hoài Sướng cũng không được tốt, Thanh Nhạc ngay cả điều cơ bản nhất là ăn mặc ngủ nghỉ cũng không làm nổi cho hắn, nhưng cô ta và cô ấy không giống nhau. Cô ta đã có công ăn việc làm, thậm chí có thu nhập tương đối cao, so vớiThanh Nhạc chưa từng có kinh nghiệm công việc thì cô ta đã coi như thắng một phần.
Khi cô ta nghĩ rằng Đổng Hoài Sướng cho rằng Thanh Nhạc luôn ỷ lại mình không làm được chuyện, Vân Tú liền cho là mình có cơ hội khiến người đàn ông này thích mình hơn so với Thanh Nhạc.
Mà cô ta cũng không cần tự trách, càng không cần áy náy, bởi vì Đổng Hoài Sướng vốn không phải là một người chung tình. Hắn luôn liếc mắt đưa tình với những người phụ nữ xung quanh, lời nói luôn mang theo ý tán tỉnh, coi như không phải cùng cô ta thì Đổng Hoài Sướng cũng có thể sẽ ở cùng với một người phụ nữ khác.
Thanh Nhạc vốn không có độc chiếm được hắn, trừ việc có thể làm vợ của hắn trên danh nghĩa, Thanh Nhạc vĩnh viễn cũng không có cách nào khiến người đàn ông này dừng bước. Đã như vậy… tại sao cô không thể bắt lấy cơ hội này đây?
“Vân Tú, cậu biết rõ mình yêu anh ấy… cậu biết rất rõ ràng…”
“Thanh Nhạc, chuyện này mình biết, nhưng mình cũng không có cách nào kiềm chế lại bản thân! Mình thừa nhận mình có trách nhiệm trong chuyện này, nhưng cậu không quản được anh ta cũng là sự thật. Chẳng lẽ cậu nghĩ mình không để ý tới anh ta, anh ta sẽ ở lại bên cạnh cậu sao? Suy nghĩ của cậu như vậy không phải là quá ngây thơ rồi chứ? Trên thế giới này ngoại trừ mình ra, vẫn còn có những phụ nữ khác, anh ta… chỉ là hiện tại anh ta ưa thích mình nhiều hơn một chút thôi. Mình cũng không phải là vừa bắt đầu đã tiếp nhận anh ta, mình cũng đã khuyên anh ta quan tâm tới cậu, nhưng… chuyện tình cảm cũng không thể miễn cưỡng”
Vân tú cũng nói cô quá ngây thơ, hiển nhiên hai người bọn họ đã từng nói về chuyện của cô, mới có thể dùng từ như vậy để hình dung cô.
Thanh Nhạc đứng đó nhìn bạn tốt của mình. Vân Tú đã thay đổi kiểu tóc từ khi nào vậy? Vân Tú đã bắt đầu mặc váy từ bao giờ ? Cô ta từ trước đến nay chưa từng mặc váy, luôn để tóc ngắn, bây giờ cô ta thậm chí đã bắt đầu thử nuôi tóc dài rồi…
Thanh Nhạc nhìn ra được trên người Vân Tú xuất hiện những thay đổi, cô thậm chí còn thấy có điểm giống mình. Cô ta ăn mặc so với cô dường như không khác nhau, mà những thay đổi đó là vì Đổng Hoài Sướng sao?
Vân Tú không phải thật sự muốn thay thế cô chứ?
“Ý của cậu là… Cậu tình nguyện từ bỏ tình bạn của chúng ta cũng không chịu buông tha anh ấy sao?” Thanh Nhạc đau khổ hỏi.
“Thanh Nhạc, cậu không thể nói mình như thế, đây không phải là quyết định mình mong muốn! Mình nói cho cậu biết trước, nếu như mình hôm nay không tồn tại, chẳng lẽ Đổng Hoài Sướng thật sự sẽ yêu cậu một đời sao? Chẳng lẽ đem trách nhiệm đổ lên đầu mình, cậu mới thấy tốt hơn một chút à?”
Vân Tú chưa bao giờ cho là mình sẽ có gan như vậy. Trước đây cô ta quan niệm rằng người thứ ba phải là kẻ hèn mọn, hôm nay xảy ra với trên người mình, cô ta căn bản không còn nghĩ như thế nữa. Thanh Nhạc có thể dũng cảm yêu, cô ta cũng có thể!
“Huống chi là Đổng Hoài Sướng tự tới tìm mình! Cậu nên tự đi tìm anh ta mà nói chứ không phải tới tước mặt mình khởi binh vấn tội… Mình biết cậu hiểu rất rõ anh ta vốn dĩ không nghe cậu nói chuyện cho nên mới phải lấy tới tình bạn của chúng ta mà đe dọa mình, muốn lấy đạo đức khuyên mình rời khỏi anh ta. Cậu thật là ngây thơ tới cực điểm!”
Thanh Nhạc không nghĩ tới bạn tốt của mình sẽ nói những lời như vậy. Vân Tú lúc đầu chính xác là có chút ngượng ngùng, nhưng nói chuyện không tới năm phút thì con người thật của cô ta liền lộ ra.
Khi cô lần đầu tiên phát hiện Vân Tú lén lút cùng Đổng Hoài Sướng thì Vân Tú còn nói cho cô biết Hoài Sướng cần phải có người cùng hắn nói chuyện một chút, còn nói với cô rất nhiều về đạo lý sống chung giữa vợ chồng, muốn cô quan tâm nhiều hơn tới Hoài Sướng, muốn cô bỏ nhiều tâm tư hơn với hắn…
Lúc ấy cô còn cảm thấy Vân Tú là một người tốt, tại sao bây giờ lại biến thành như vậy? Tất cả đều đã thay đổi, Liên Vân tú cũng thay đổi rồi!
“Cậu cho rằng toàn thế giới cũng chỉ có mình cậu chịu vì Đổng Hoài Sướng mà nhẫn nhịn sao? Mình cũng có thể! Nhẫn nhịn chuyện như vậy ai không biết làm? Điều kiện của anh ta tốt bao nhiêu chính cậu chẳng lẽ không nhìn ra được sao? Cậu thích, người khác cũng sẽ thích. Mình thích anh ta, mình nghĩ mình cũng không cần thiết phải không dám thừa nhận, nhưng là cậu phải thông cảm cho mình, cậu nên hiểu là anh ta tới trêu chọc mình”
“Nhưng cậu hoan nghênh anh ấy tới trêu chọc không phải sao?” Thanh Nhạc cảm giác lòng của mình thật lạnh “Cậu đem trách nhiệm đổ trên đầu mình liền cho rằng có thể hào phóng cùng chồng của người khác qua lại sao? Cậu cảm thấy như vậy sẽ không có lỗi với mình sao? Anh ấy là một người đã có gia đình, chẳng lẽ cậu không thể đợi hôn nhân của chúng tớ két thúc rồi hãy bắt đầu được sao?”
“Thanh Nhạc, cậu và anh ta đã sớm kết thúc. Mình không thể nào đợi đến khi cậu tự nhận rõ sự thật, bởi vì cậu căn bản không chịu đối mặt thực tế! Mình theo Hoài Sướng cũng rất rõ ràng, cậu chỉ là thích đem sự tình nguyện của mình tới mỗi người, mà trừ phi chính cậu muốn, nếu không hai người bọn mình vĩnh viễn đợi không được cậu cam tâm buông tay”
Trái tim La Thanh Nhạc lạnh buốt, cái lạnh lẽo này dần lan ra toàn thân, không hề nhìn cô ta thêm một chút, chẳng qua là lẩm bẩm nói: “Nếu như nghĩ như vậy có thể khiến cho cậu tốt hơn một chút, vậy cứ như thế thôi…”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Nhật Nguyệt Nhi
Beta: Phi Phi
Ờ bên cạnh Đổng Hoài Sướng đều là cá mè một lứa, nào có cái gì tốt? Dựa vào “nam sắc” (1) để thư ký của bà đây thì tốt cái gì?
(1) “Nam sắc”: Sắc đẹp của đàn ông.
Một bụng La Thanh Nhạc đầy tức tối. Cô vọt vào trong phòng làm việc, đem giấy tờ hồ sơ ném lên trên bàn, hít sâu vài cái mới dần dần tỉnh táo lại. Sau đó cô nhìn thấy một mail thông báo mới trên màn hình máy tinh.
Người gửi là Robert, nội dung bên trong không ngoài dự đoán, đúng là hỏi cô có vui không khi nhận được hoa.
Cô cũng muốn cho người ta một cơ hội, nhưng là Robert thì… Cô không biết chỗ nào là không đúng, có lẽ là giọng điệu nói chuyện của hắn hao hao giống Đổng Hoài Sướng .
Cho dù cô đã không sợ hãi loại “lãng tử tình trường” (2) này nữa, thậm chí có khi cô cũng sẽ cảm thấy vui đùa một chút với loại người này cũng không sao, dù sao cô cũng không còn lài cái gì “thanh thuần ngọc nữ” (3) nữa. Thế nhưng khi gặp Robert, trong lòng cô lại toát ra một thanh âm bảo cô đừng lặp lại sai lầm một lần nữa.
(2) “Lãng tử tình trường”: Người đào hoa, biết cách lấy lòng các cô gái.
(3) “Thanh thuần ngọc nữ”: Cô gái thanh khiết, trong trắng.
Nhưng… cho dù không thể làm tình nhân thì làm bạn bè cũng tốt, đung không?
Trên thực tế, ăn cơm tối cùng với Robert, cô có loại cảm giác thật xa lạ. Cô không còn nhớ đã bao lâu mình chưa ăn cơm cùng người khác rồi. Cô vẫn luôn trốn ở nhà một minh ăn cơm, đôi lúc sẽ trò chuyện cùng ngẫu nhiên cùng Phật Liệt Khắc (4), tất cả cũng chỉ có như thế. Lần đầu tiên sau rất lâu rồi có người có thể đáp lại lời của cô, chuyên chú nhìn cô, cảm giác kia đã không xuất hiện sau không biết bao nhiêu năm.
(4) Phật Liệt Khắc là tên chú cún nữ chính nuôi trong nhà.
Thở dài, cô cầm điện thoại gọi cho Robert…
“Không cần mang hoa đến công ty của em nữa đâu!” Câu mở đầu, cô trước hết là nói rõ lập trường của mình.
Robert thật ra là một người có thể nói chuyện với nhau. Tiếp xúc nhiều lần với hắn sẽ nhận ra rất ít người thanh tao như hắn, mặc dù thủ đoạn theo đuổi người yêu lại buồn nôn chịu không nổi. Thế nhưng La Thanh Nhạc lại hiểu hắn không phải cái loại đàn ông nhà giàu mới nổi.
Nếu có tìm người bạn khó như vậy thì cô cũng không muốn cứ hủy diệt nó như vậy. Ngay lúc khó khăn trong cuộc sống, cô thật sự cần một bàn tay.
Mà lời nói của cô lại rước lấy một tràng cười ha ha của hắn.
“Anh còn tưởng rằng em sẽ thích. Những cô gái bình thường đều hy vọng ngoại trừ phương tiện công việc thì chuyện tinh cảm cũng có thể phát triển đều đều, mà hoa mang đến văn phòng làm việc đương nhiên có giá thị trường rất tốt”
“Cám ơn anh đã giúp em tăng giá thị trường giả dối của mình, nhưng có một số thứ cần cũng rất khó mà có được” Trên thực tế, cô thật sự cần một người bạn, thậm chí nói thật lòng thì một người bạn như Robert càng giúp ích cho sự nghiệp của cô.
“Vài ngày nữa anh sẽ đến Đài Bắc, em nhớ để trống một khoảng thời gian mời anh ăn cơm đó. Nếu đã là bạn, ăn một bữa cơm chắc cũng có thể chứ?”
“Đương nhiên là có thể rồi, chỉ cần sau này anh đừng có nhắn mấy loại tin buồn nôn đó nữa, hay đừng có gửi hoa đến phòng làm việc của em là tốt rồi”
“Đương nhiên không thành vấn đề!”
Cắt điện thoại của Robert, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi. Ít nhất Robert không phải là loại quấn chặt lấy người khác không nhả. Trong lúc sự nghiệp của chưa ổn định, cô không muốn có người đến đây phá hư hình tượng của mình trong công ty. ‘Người chị dũng mãnh’ đương nhiên không thể nói đạp đổ là đạp đổ được.
La Thanh Nhạc tiếp tục cầm hồ sơ đi ra ngoài, định đến phòng họp thì nhìn thấy thư ký liền hỏi: “Tổng giám đốc đâu?”
“Tổng giám đốc hôm nay không có đến”
La Thanh Nhạc dừng bước, phát hiện có chuyện kỳ lạ.
“Anh ta đã không đi làm hai ngày nay, tại sao có thể như vậy? Cô đã gọi điện thoại đến nhà hắn chưa?”
“Dạ không có, tổng giám đốc đã thống báo không có việc gì thì không cần gọi điện thoại đến nhà anh ấy… bởi vì chuyện lần trước, anh ấy luôn rất cẩn thận”
“Để tôi gọi!” La Thanh Nhạc cầm điện thoại nội bộ, yêu cầu nối máy đến nhà riêng của tổng giám đốc.
Cô tán gẫu việc nhà với vị nữ chủ tịch kia hơn năm phút mới nghe thấy âm thanh trầm thấp đầy âm mũi của vị tổng giám đốc.
“Tổng giám đốc, sao anh bệnh mà cũng không gọi điện thoại nói một tiếng?”
“Tôi… Bà lớn không cho tôi gọi điện thoại nha, cô ấy mới bảo đã quên xin phép giúp tôi rồi”
Tổng giám đốc xấu hổ thừa nhận, có lẽ bà xã đã phát hiện hành vi khác thường của hắn nên tránh phát hỏa trước mặt nhân viên trong công ty của hắn.
Bà xã thật mạnh tay, ngoại trừ điện thoại của phó tổng La ra thì bất cứ một cuộc điện thoại nào khác cũng đều không cho hắn bắt, thậm chí không cho phép hắn gọi điện thoại ra ngoài. Hắn lo lắng muốn liên lạc với tình nhân nhỏ nhưng rồi vì bà xã mà không làm gì được.
“Ách…Phó tổng La này, em có thể giúp tôi liên lạc một chút với cô Ngụy không?”
“Cô Ngụy gì?” La Thanh Nhạc nhất thời không kịp phản ứng.
“Chính là cô Ngụy ở quầy tiếp tân ấy!”
“Tổng giám đốc!” La Thanh Nhạc bây giờ mới hiểu được hắn muốn cô đi giúp liên lạc với tình nhân nhỏ “Làm sao anh có thể nhờ tôi làm chuyện này vậy? Chuyện của mình thì tự anh xử lý đi, tôi không nhúng tay vào loại chuyện này”
“Nhờ em đó, đã hai ngày tôi không có gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy có thể đã nghĩ rằng anh…”
“Tôi không làm loại chuyện này!” La Thanh Nhạc quả quyết cự tuyệt “Anh có biết nếu chị chủ tịch biết được sẽ đau khổ như thế nào hay không? Nếu anh muốn khăng khăng duy trì mối quan hệ ngoại tình này thì anh cần phải có kỹ năng tự xử lý chuyện của mình! Tôi không muốn khiến cho chị ấy bị tổn thương cho nên mới không đề cập chuyện này với chị ấy chứ không phải là bao che cho anh. Thế nhưng anh còn muốn tôi giúp mình liên lạc với tình nhân của anh, anh tham lam vừa thôi!”
La Thanh Nhạc nói tiếp: “Anh có bao giờ đứng trên lập trường của chị chủ tịch mà suy nghĩ chưa? Chị ấy ở bên cạnh anh mười mấy hai mươi năm, anh nghĩ rằng chị ấy không có trả giá sao? Chị ấy chăm sóc gia đình để cho anh chuyên tâm làm việc, cuối cùng anh lại… Dù sao muốn tôi làm chuyện này thì miễn bàn đi!”
“Phó tổng giám đốc La à… em… họ cũng không phải đều là tình nhân nha, tôi… năm đó là tôi cưới cô ấy là do mai mối. Thật vất vả tôi mới tìm được mùa xuân chân chính của mình ở tuổi gần năm mươi này, tôi…” Tổng giám đốc đáng thương cầu khẩn.
“Anh muốn theo đuổi mùa xuân của anh, vậy thì anh càng cần phải thẳng thắn nói cho vợ anh biết! Chẳng qua là anh chỉ muốn hưởng thụ ‘tề nhân chi phúc’ (5), cá với gấu không bao giờ sống chung được, anh chỉ có thể chọn một cũng đừng có tham lam lấy lòng cả hai bên”
(5) “Tề nhân chi phúc”: Nhiều vợ nhiều hạnh phúc.
“Tôi làm sao có thể nói cho cô ấy biết được? Em cũng biết… cô ấy mới là chủ tịch của công ty. Cái công ty này là lúc trước cha cô ấy giúp tôi thành lập, nếu chuyện này bị đưa ra ngoài ánh sáng thì tôi cái gì cũng không còn! Khụ khụ khụ…” Tổng giám đốc nói xong còn mang vào vài tiếng ho khan, như là muốn chứng minh rằng thật sự hắn bệnh cũng không nhẹ, cầu một phiếu đồng tình của La Thanh Nhạc.
“Tôi Ta thật sự nghĩ không ra tại sao đàn ông các người cứ tin rằng có thể giấu diếm được loại chuyện này? Tóm lại, tôi mặc kệ, chuyện của anh tự anh xử lý đi. Tôi đến công ty đến quản lý chứ không phải để lo mấy chuyện này cho anh”
“Coi như tôi xin em đó, chỉ cần em gọi điện thoại giúp tôi là được rồi…”
“Tổng giám đốc, vấn đề của anh không phải một cuộc điện thoại là có thể giải quyết. Tôi đang vội, gặp lại sau!”
La Thanh Nhạc cúp điện thoại. Cho dù thanh âm khàn khàn của tổng giám đốc khiến người ta thương hại, nhưng vừa nghĩ tới hắn cũng chỉ là một tên đàn ông bắt cá hai tay lại sợ ngã vào trong nước, cô liền tuyệt không muốn tiếp tục thương hại hắn.
Đàn ông đều như vậy, nói rằng mình không đành lòng chia tay nhưng thật ra còn không phải là muốn hưởng một cuộc sống ‘ tề nhân chi phúc’ sao? Thật sự là đáng giận cực kỳ!
Edit: Nhật Nguyệt Nhi
Beta: Phi Phi
Đi vào trong phòng hội nghị, La Thanh Nhạc quyết định mình nhất định phải biểu hiện xuất sắc trong công việc so với bất luận kẻ nào khác, cô không cần tình cảm cũng có thể sống!
Vài ngày tăng ca điên cuồng cùng với hoàn thành hết những hợp đồng gấp, cuối cùng cũng chống đỡ đến lúc tan ca. Tan tầm hôm nay cô có cuộc hẹn với Robert, nhưng khi vừa ra khỏi công ty, cô liền nhìn thấy hắn đã đứng đợi bên ngoài. Vừa thấy được La Thanh Nhạc, Robert liền nhịn không được mà thở dài.
“Sao em lại biến nhan sắc mình thành tiều tụy như vậy?”
“Nhìn em tệ lắm à?”
“Trên mặt em như được viết một câu ‘mệt chết đi được’. May là anh đã đặt bàn ở nhà hàng, đợi lát nữa đút cho em no, sau đó dẫn em vào bar cho thư giãn một chút. Bảo đảm em sẽ biết loài người làm cách nào thể hưởng thụ cuộc sống!”
“Vậy thì phiền anh rồi, em thật sự rất cần một bữa tối không có áp lực công việc” Cô thật sự là mệt muốn chết rồi.
“Cứ để anh lo!”
Mà Robert quả nhiên nói được thì làm được. Hắn rõ ràng là người Hong Kong, vậy mà đối với mỹ thực của Đài Loan lại hiểu biết rất sâu. Hắn mang La Thanh Nhạc đến nhà hàng ăn khá ngon, không biết có phải hay không là do cô đã muốn thử mở rộng trái tim, cho nên mới có thể tìm đề tài để tán gẫu với Robert. Ra ngoài ăn cơm cùng người khác giới thế nhưng cũng không có tệ như cô tưởng tượng.
“Hôm nay thấy em mỉm cười rất nhiều lần nhá, em không biết cơ hội này hiếm có cỡ nào đâu. Mặt em lúc nào cũng nghiêm túc như có tâm sự ấy”
“Vậy sao?” Cô khẽ động khóe miệng.
“Anh biết mỗi người đều có tâm sự riêng, nhưng anh chính là người có thể là đối tượng tốt cho em thổ lộ. Có muốn nói chuyện với anh hay không?” Nói xong, Robert lại lộ ra diện mạo chuyên tán tỉnh của mình.
Lúc đầu khi nhìn thấy bộ dạng này của hắn, cô cũng có chút chán ghét, nhưng sau khi đã quen thuộc rồi thì cô cũng thấy rất bình thường, thậm chí còn có hiệu quả giải trí cao nữa.
“Nói cho em biết xem, có người nào tin vào bộ dạng này của anh chưa?”
“Không phải anh khoác lác đâu, con gái đều thích bộ dạng này đó” Robert cười cười, tiếp theo híp ánh mắt nhìn cô “Trừ anh ra, em có từng trêu chọc tên nào khác không đó?”
“Em?” La Thanh Nhạc nghi hoặc nhướng mày “Anh cảm thấy có thể dùng từ ‘trêu chọc’ đặt trên người em sao?”
“Theo anh nghĩ là có đó. Phía sau em, có một tên vẫn nhìn em say đắm nãy giờ”
“Người ta mới chỉ nhìn em có vài lần mà anh đã vội kết luận như vậy à?”
“Đương nhiên, lấy sự hiểu biết đàn ông của anh, ánh mắt mang theo sát khí như thế đương nhiên có chút không bình thường… Khoan đã, người này anh thấy rất quen…”
La Thanh Nhạc như đoán ra, nhưng vẻ mặt vẫn tỉnh bơ.
“Là Đổng Hoài Sướng… em với hắn quen nhau sao?” Robert liếc mắt một cái liền nhận ra đối thủ.
Thế lực Đổng gia ở Mĩ cũng không nhỏ, mà số lần Đổng Hoài Sướng có mặt trên tạp chí cũng không ít hơn hắn là bao. Thế nhưng hắn thật không nghĩ đến La Thanh Nhạc lại quen biết với Đổng Hoài Sướng.
“Trước kia có từng tính là quen biết không?” Thậm chí cả đầu, cô cũng không một lần quay lại, chỉ tiếp tục nói chuyện cùng Robert như tuyệt không để ý đến chuyện Đổng Hoài Sướng đang ở cùng một không gian với mình.
“Cho nên vẫn là có quen biết?”
“Rất nhiều năm trước, anh ta với em từng ly hôn”
“Hắn là chồng cũ của em?” Trên mặt Robert xuất hiện sự kinh ngạc.
“Lúc ấy em còn trẻ” Cô cười cười, trong mắt nhiều hơn một chút cảm xúc “Sự xuất hiện của anh ta sẽ không quấy nhiễu chúng ta chứ?”
“Đương nhiên, có anh ở đây, anh đương nhiên sẽ không để cho em liếc mắt đến tên đàn ông khác, dù chỉ một cái”
“Yên tâm đi, cuộc hôn nhân đó không thoải mái, cho nên em cũng sẽ không để mắt đến hắn, cho nên anh cần phải bảo vệ tôn nghiêm đàn ông của mình thì đúng hơn”
Tóc cô ngắn hơn trước, thoạt nhìn như người phụ nữ nghiêm chỉnh trong công việc. Trang điểm cũng rất đơn giản nhưng lại hoàn mỹ, cho dù chỉ là cách ăn mặc cũng khiến người khác nhìn ra cô là một người phụ nữ kinh doanh. Biểu cảm trên gương mặt cô đã khác trước rất nhiều, như là một người hoàn toàn khác. Thế nhưng…
Cô thế nhưng lại ăn cơm cùng cái tên nổi tiếng “thay bồ như thay áo” kia sao?
Đổng Hoài Sướng chỉ cảm thấy mình như bị cho đội nón xanh (1). Cho dù bọn họ đã ly hôn tám trăm năm nay rồi, nhưng cảm giác khó chịu này vẫn xuất hiện trên người hắn.
(1) Đội nón xanh: Bị phản bội. Khi vợ ngoại tình thì người ngoài sẽ nói ông chồng vị vợ cho “đội nón xanh” hoặc “cắm sừng”.
Tốt xấu gì cô cũng phải tuyển một mặt hàng tốt hơn chứ? La Thanh Nhạc cũng chỉ là ly hôn mà thôi, cũng không phải bị mất chân, mất tay, đâu cần phải qua lại với tên khốn kiếp kia chứ?
Cái tên Robert kia dính nước bọt trên miệng những người phụ nữ khác còn nhiều hơn cả hắn, chẳng lẽ cô thích loại đàn ông “hoa tâm” (2) này sao?
(2) Hoa tâm: Ý bảo một người đi yêu nhiều người, không chung thủy.
Càng làm Đổng Hoài Sướng khó chịu chính là La Thanh Nhạc thoạt nhìn rất vui vẻ. Tuy rằng không nghe thấy cô cười ra tiếng nhưng nhìn diễn cảm trên mặt cô cũng đã nhận ra sự thay đổi rất lớn. Còn có ánh mắt cô nhìn Robert, cô thế nhưng chỉ nhìn một mình hắn ta!
Tại sao cô không quay sang bên cạnh hay đằng sau mà nhìn xem? Còn có người khác ở chỗ này mà, hai người bọn họ đã không gặp nhau nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cô không muốn liếc nhìn đến người khác dù chỉ một lần sao?
“Ngài Đổng” Vừa nhìn thấy Đổng Hoài Sướng đứng bật lên, Peter trợn mắt há hốc mồm hô.
“Tôi đến đó một chút”
Quên đi! Hắn không nhịn được nữa. Hắn quay về Đài Loan đã lâu như vậy, thế mà ngay cả cơ hội gặp mặt vợ cũ cũng không có. Cô bây giờ lại đang ăn cơm cùng một người đàn ông khác, chắc đến chào hỏi một chút cũng không sao chứ?
Đi tới trước bàn bọn họ, Robert ngẩng đầu lên như là đã có sự chuẩn bị, tuyệt không lo lắng hắn khiêu khích.
“Ngài Đổng, thật trùng hợp”
“Đúng vậy! Robert, không nghĩ tớisẽ gặp ngài ăn cơm tối cùng vợ cũ của tôi” Lúc nói chuyện, ánh mắt Đổng Hoài Sướng vẫn nhìn La Thanh Nhạc.
Tuy rằng trên người cô vẫn là bộ quần áo công sở nhưng cô vẫn tỏa sáng bức người. Qua vài năm, nét trẻ con trên người La Thanh Nhạc đã không còn, mà bây giờ người ngồi trước mặt hắn đã mang theo nét nữ tính thành thục, cũng khó trách ngay cả Robert cũng phải khúm núm dưới váy cô.
“Thanh Nhạc, khó lắm anh mới trở về Đài Loan một chuyến, nhìn thấy anh em cũng không gọi một tiếng sao?”
Nghe thấy Đổng Hoài Sướng gọi tên mình, cô thế nhưng chỉ cảm thấy xa lạ, giống như chỉ là có một người lạ gọi ra tên mình mà thôi. Cô cũng đã quên giọng hắn khi gọi tên cô rồi…
Vốn là lặng đi một chút, cô mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, sau đó hỏi một câu: “Tại sao?”
Tại sao khi nhìn thấy Đổng Hoài Sướng, cô phải lên tiếng chào hỏi hắn? Chẳng lẽ hắn đã quên lúc trước bọn họ đã ly hôn như thế nào sao? Cô tận mắt nhìn thấy hắn nằm trên giường bạn thân mình, trên người hai người bọn họ không mặc bất cứ thứ gì, việc đã đến nước này hắn còn muốn cô phải lên tiếng chào hỏi hay sao?
Ánh mắt La Thanh Nhạc nhìn hắn như đang nhìn một người xa lạ, trong mắt chỉ có nghi hoặc cùng khó hiểu, không có oán hận cũng không có đau lòng, chỉ đơn thuần như đối mặt trước một yêu cầu vô lý.
“Tại sao lại không?”
Tại sao ngay cả chào hỏi cũng không được? Đổng Hoài Sướng không nghĩ rằng La Thanh Nhạc sẽ tuyệt tình đến như vậy. Cô luôn rất dễ mềm lòng, hơn nữa mọi chuyện cô đều xử lý một cách chu đáo, không bao giờ tổn thương người khác. Thế nhưng biểu cảm hôm nay lại không giống như là chính cô, cho nên hắn cần một lời giải thích rõ ràng.
La Thanh Nhạc thở dài, cái thở dài này đại biểu chính là sự không kiên nhẫn của cô.
Ngồi đối diện, Robert nhìn ra ý nghĩ của cô, thức thời mở miệng: “Ngài Đổng, nếu chào hỏi đã xong thì có thể đừng quấy rầy chúng tôi ăn cơm được chứ?”
“Tôi nhớ hình như Thanh Nhạc luôn là người rất xem trọng lễ tiết” Đổng Hoài Sướng vẫn không buông bỏ.
Nhưng hắn nói hết lời, Robert cũng chứng minh mình không phải là ‘ngọn đèn cạn dầu’ (3) một cách thần tốc.
(3) Không phải là “ngọn đèn cạn dầu”: Ý bảo không phải là một tên vô dụng.
“Tôi nghĩ trước mặt tôi, cô ấy cũng không cần quan tâm đến ba cái thứ lễ tiết đó làm gì” Giọng điệu Robert tuy rằng mang theo ý cười nhưng thái độ cực kỳ ngang ngạnh.
Hai người đàn ông nhìn nhau, giống như tùy lúc có thể lao đầu vào nhau.
Kết quả lại là do La Thanh Nhạc mở miệng trước…
“Robert, không phải chúng ta còn muốn đi nơi khác sao?”
Edit: Nhật Nguyệt Nhi
Beta: Phi Phi
“Robert, không phải chúng ta còn muốn đi nơi khác sao?”
“Được rồi! Dù sao không khí ở đây cũng không thích hợp nữa”
Robert đứng lên, một bộ ‘hộ hoa sứ giả’ (1), dám làm trò trước đổng hoài sướng đem la thanh nhạc mang đi, khẩu khí này phải đổng hoài sướng làm sao có thể nuốt đi xuống?
(1) “Hộ hoa sứ giả”: Thiên sứ bảo vệ các loài hoa. Ý bảo là người có nghĩa vụ bảo vệ, chăm sóc và yêu thương phụ nữ.
“La Thanh Nhạc, em đối đãi với ân nhân như vậy hình như không được tốt cho lắm nhỉ? Anh nhớ năm đó mẹ anh còn tặng cho em một số tiền du học ở nước ngoài. Bây giờ nhìn thấy anh lại ngay cả lên tiếng gọi cũng không, đây chẳng phải là ‘qua sông đoạn cầu’ (2) sao?”
(2) “Qua sông đoạn cầu”: Qua cầu rút ván. Phê phán những con người vô lương tâm, nhận được sự giúp đỡ rồi thì lại lật mặt và lại làm những điều ko tốt sau đó, đáp trả lại công sơn đó bằng những hành động trái ngươic hoàn toàn, những hành động xấu xa.
Lời của hắn thật chói tai, chỉ vì kích thích sự phản ứng của cô nhưng kết quả lại khiến chính hắn không nói được thành lời. Hắn chỉ có thể đó nhìn Robert đem móng vuốt sói vuốt vuốt lưng La Thanh Nhạc như an ủi, rồi lại còn vỗ vỗ vai cô. Sau đó, hai người bọn họ bình thản đi ra khỏi nhà hàng…
Đổng Hoài Sướng cũng không biết tại sao mình lại tức giận như vậy. Hắn cũng không phải muốn nhục nhã La Thanh Nhạc. Lần này quay về Đài Loan, hắn chỉ muốn tìm một cơ hội nói chuyện cùng cô mà thôi, hắn cũng không có ý gì khác.
Thế nhưng sau khi trở về, mỗi lần muốn gặp cô hắn lại nếm mùi thất bại. Một cơ hội cô cũng không cho hắn mà thái độ càng làm cho hắn lo âu. Bây giờ lại thêm chuyện này xảy ra, hắn sợ rằng sau này quả thật sẽ càng không sống tốt!
“Đi thôi!”
Lấy lại biểu cảm lạnh lùng của mình, Đổng Hoài Sướng quay lại nhìn Peter, đồng thời đón nhận ánh mắt thông cảm của tay trợ lý này…
Ngay cả tên này cũng thương hại hắn sao? Điều này càng là sự thất bại quá lớn với hắn!
Trở về phải suy nghĩ kỹ lại một chút. Hắn không tin sau khi ly hôn, đời này hắn thật sự sẽ không thể trò chuyện như những người bình thường cùng La Thanh Nhạc.
Là ghen sao?
Đổng Hoài Sướng cả đêm ngủ không được, đầu óc đều là hình ảnh lúc La Thanh Nhạc ngẩng đầu nhìn mình. Ánh mắt của cô làm sao có thể dễ điều khiển như vậy? Cô thế nhưng ngay cả một chút khiếp sợ cũng không có. Không phải bọn họ đã không gặp nhau tám năm rồi sao?
Khi vừa nhìn thấy cô, cho dù bề ngoài của cô đã thay đổi đi rất nhiều nhưng trong mắt Đổng Hoài Sướng thì La Thanh Nhạc vẫn có một địa vị nhất định. Cô lúc này vẫn có thể khiến cho tim của hắn đập thình thịch, tựa như lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô. Giữa đám đông, cô vẫn luôn chói mắt như vậy, cơ hồ là tất cả phái nam đều có thể liếc mắt một cái liền để ý đến cô.
Tám năm… Cảm giác giống như chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
Đối với một người không gặp trong tám năm, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện trước mặt mình, cô thế nhưng chính là lẳng lặng ngồi đó, sau đó hỏi vì sao cô phải chào hỏi hắn.
Có lẽ năm đó hắn chính là một tên khốn! Thế nhưng cô có nghĩ tới tên khốn này đã cứu cô hay không? Nếu không có chuyện năm đó, cô thật nghĩ rằng mình có sẽ sống nổi qua những năm tháng nghèo khổ đói khát đó sao? Không có tiền, bọn họ chỉ dựa vào tình yêu là có thể sống sao? Những hỗn loạn năm đó chẳng lẽ cô đều đã quên?
Ngay từ lúc đầu, bọn họ đã nghĩ mọi chuyện đến quá dễ dàng, mà hắn công nhận chính mình vốn dĩ không thể làm một người chồng tốt. Ngay cả một cuộc sống cơ bản nhất cũng không cung cấp nổi, tìm việc đều gặp trắc trở, khống chế cảm xúc cũng không được. Mỗi một lần hắn phát giận với La Thanh Nhạc, cuối cùng khó nhất chịu cũng đều chinh là hắn.
Hắn bị La Thanh Nhạc ăn cắp mất trái tim. La Thanh Nhạc chỉ cần một đời một thế gần bên nhau, nhưng yêu cầu này đối với một người còn có tuổi trẻ cuồng nhiệt mà nói chính là quá mức trầm trọng. La Thanh Nhạc không rời khỏi hắn, cho nên hắn liền tự nhận rằng mình có thể tổn thương cô, bức ép cô rời đi.
Cuối cùng thì cô cũng đi rồi. Lúc La Thanh Nhạc mở cửa, dường như hắn muốn buông bỏ tất cả để níu kéo. Từ sâu trong lòng, hắn không hề muốn tổn thương cô, nhưng hắn vẫn cố nhịn, cố ý giả vờ lãnh đảm nhìn La Thanh Nhạc, nhìn cô khóc một cách thương tâm. Hắn, với một bàn tay,đã lấy đi giấc mộng của cô.
Không bao lâu, người nhà của hắn liền đến Đài Loan tìm hắn, cũng muốn hắn ký đơn ly hôn cùng La Thanh Nhạc. Hắn biết là La Thanh Nhạc đến tìm bọn họ, bởi vì cô so với ai khác đều hiểu rằng hắn không bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai, cho nên đã chủ động đi tìm người Đổng gia thay hắn.
“Các người làm sao với cô ấy?” Lúc ký tên, Đổng Hoài Sướng đã hỏi một câu.
“Cha ngài đã nói sẽ không bạc đãi cô La”
Đổng Hoài Sướng không biếtcô đã trao đổi điều gì cùng gia tộc mình, nhưng hẳn cũng không bất công. Hắn là người thừa kế duy nhất của Đổng gia, tất cả mọi người đều mong chờ hắn quay về. Thế nhưng không một ai đến khuyên hắn, mà chính hắn cũng không chịu xin tha thứ. Thế là La Thanh Nhạc đã chủ động giải quyết cho hắn.
Đổng Hoài Sướng trở lại Mĩ, không ai nhắc đến cái tên La Thanh Nhạc. Hắn chỉ biết sau đó La Thanh Nhạc cũng đến Mỹ du học, nhưng bọn họ lại chưa từng gặp mặt nhau. Câu chuyện cũ lúc tuổi trẻ kia giống như là một giấc mộng, ngay cả ảnh chụp La Thanh Nhạc hắn cũng không lưu lại, tất cả đều đã xong rồi.
Tắm qua, trễ giờ họp vài phút, vẻ mặt khó chịu của cha hắn hiện lên trên màn hình. Dù sao lão già kia cho tới bây giờ chưa từng lộ ra bàn mặt bình thường, cho dù biểu hiện biểu hiện như thế nào đi nữa thì lão già kia vĩnh viễn chỉ có bất mãn đối với đứa con của mình.
“Mọi người đều đã đợi mày mười lăm phút!” Sau cuộc họp, tất cả mọi người đều rời khỏi phòng. Bên trong chỉ còn lại có hắn cùng với lão già cách nửa vòng trái đất đang mắng hắn.
“Cũng chỉ mới mười lăm phút, ông có biết Đài Loan bây giờ là mấy giờ chưa?” Đài Loan khác múi giờ với nước Mĩ, bây giờ cũng đã là nửa đêm.
“Làm việc phải có kỷ luật!”
“Kỷ luật là cái gì? Tôi chỉ biết duy nhất một điều chính là tôi mệt chết đi được đây”
Hắn quay về Đài Loan một mình, trong khi chi nhánh bên này lại đang thua lỗ. Mỗi ngày đến công ty lúc nào cũng vội, có đôi khi ngay cả uống một ngụm trà cũng không đủ thời gian. Ngoài ra thì lúc tan tầm hắn còn phải nghitất cả biện pháp để có thể gặp La Thanh Nhạc, kết quả không có chuyện gì khiến hắn hài lòng.
“Mới như vậy mà mày đã than mệt? Mày có biết lúc trước tao phải như thế nào mới có thể được như bây giờ không?”
“Đừng mang chuyện quá khứ của ông ra so sánh với tôi. Tôi không phải ông, lại càng không phải mỗi việc ông từng làm tôi đều phải làm hơn ông thì mới đủ tư cách thay thế ông”
“Thay thế tao? Chỉ bằng trình độ này của mày mà mày thật nghĩ rằng có thể thay thế được tao sao? Muốn tôi giao Đổng gia vào tay mày dễ dàng như vậy, tao làm sao có thể yên tâm chứ? Mà ngay cả…”
Đầu kia màn hình đột nhiên truyền đến một tiếng quát to non nớt. Đổng Hoài Sướngvốn dĩ vẫn không quan tâm lắng tai nghe cha mình đang niệm chú, bỗng nhiên âm thanh lại bị cắt đứt.
Hắn có nghe nhầm không?Dường như hắn nghe thấy tiếng một đứa nhỏ gọi cha già của hắn là ông nội.
Đổng Hoài Sướng nhíu mi. Mặc kệ đi, hắn mệt rồi! Ngày mai còn có rất nhiều việc phải làm, lão già kia nếu muốn tiếp tục nghĩ rằng hắn chính là cái ‘phá gia chi tử’ cũng được, hắn lười phải đi cãi cọ với ông ta.