Quách Kỳ vừa dứt câu lại như ngộ ra gì đó, cười ẩn ý nói: “Ồ, thuật toán đề cử của bên họ vô tình để cậu nhìn rõ lòng mình à? Để tôi xem họ đẩy cho cậu đọc cái gì nào.”
“Xem mẹ nhà cậu.” Thẩm Yến cọc cằn chửi nhỏ một câu. Ngay lúc anh định cất điện thoại đi, Quách Kỳ lại nhanh hơn một bước, cướp được điện thoại trong tay anh. Sau khi nhìn rõ tiêu đề bài báo, vẻ mặt Quách Kỳ chuyển sang sửng sốt.
“Gì đây? Cậu vẫn còn thích Bạch Khởi à? Trước đó cô ta đối xử tệ bạc với cậu như thế mà cậu lại nhớ mãi không quên à?” Quách Kỳ bất ngờ.
“Không.” Giọng Thẩm Yến lạnh hẳn.
“Đừng đắm chìm mãi thế, cậu quên Bạch Khởi đối xử với cậu như nào rồi à? Cô ta vừa nghe cậu là cậu Hai nhà họ Thẩm liền hận không thể lập tức duy trì khoảng cách với cậu. Cô ta chướng mắt cái danh cậu Hai, cảm thấy chỉ có người thừa kế tập đoàn Thẩm thị mới xứng với mình. Trước đó cô ta dứt khoát ra nước ngoài như nào, cậu quên rồi sao?”
Thẩm Yến thấy phiền, bực dọc nói: “Nói nhảm ít thôi. Trả di động cho tôi.”
Khi Thẩm Yến tức giận, khóe môi bình thường hay rướn nhẹ như cười mỉm chuyển sang mím chặt thành một đường thẳng, vẻ mặt mất kiên nhẫn, cặp mắt hoa đào bớt đi vẻ trêu chọc, trông lạnh lùng hơn hẳn.
Quách Kỳ không dám chọc anh, lập tức thả điện thoại lên tay Thẩm Yến, song vẫn nhỏ giọng lầm bầm: “Thua cậu rồi, tôi cũng chẳng quản được.”
Chuyện đầu tiên Thẩm Yến làm sau khi lấy lại điện thoại là gỡ app Đằng Dực.
Dù vậy, suy nghĩ kia vẫn quẩn quanh trong đầu anh, không tài nào ngó lơ được.
*
Hành động của An Duyệt Nhiên sau đấy quả thực y như lời Tiếu Mông Mông nói. Phía công ty quản lý An Duyệt Nhiên ra thông báo cắt chức trợ lý nhỏ, đồng thời phê bình cô ấy làm việc không chuyên nghiệp, công khai chuyện đời tư của nghệ sĩ, cố tình hắt nước bẩn lên người nghệ sĩ. Sau sự việc lần này công ty không giữ cô ấy lại nữa, song song với đó là sẽ có sự can thiệp của pháp luật để bảo vệ quyền lợi.
Người qua đường tức giận bất bình thay cô trợ lý, fan An Duyệt Nhiên thì cố cãi chày cãi cối bảo trợ lý có vấn đề. Hai bên lời qua tiếng lại tranh cãi không ngừng, bên nào cũng cho mình là đúng, không ai chịu nhường ai.
Nhưng độ hot của chuyện cũng chẳng giữ được mấy ngày, cư dân mạng rất nhanh sau đó đã quên bẵng đi.
Ký ức trên internet rất ngắn, chuyện lần này của An Duyệt Nhiên có thể coi như một ví dụ. Sự việc qua đi, trợ lý nhỏ cũng không xuất hiện ở đoàn làm phim nữa. An Duyệt Nhiên ngày ngày vội vàng đi đi về về ở đoàn làm phim, mỗi lần xuất hiện là dùng kính râm bản to che mặt. Cô ta cũng không còn diễu võ dương oai, hoành hành ngang ngược như ngày trước, lẳng lặng giảm cảm giác tồn tại của bản thân hết mức có thể.
Cả An Duyệt Nhiên và trợ lý nhỏ đều hứng chịu tổn thương nặng nề, chỉ có Nguyễn Tri Vi đứng giữa làm ngư ông đắc lợi.
Nguyễn Tri Vi vừa được thêm chút tiếng tăm, chị quản lý đã gọi điện ngay tới khen không dứt miệng, kêu cô có tiền đồ. Tuy công ty không có tiền mua hot search nhưng cô cũng lên được đó bằng chính sức của mình. Chỉ cần thế này thôi thù lao đóng phim đã có thể tăng một chút, mọi người trong đoàn làm phim cũng thường xuyên khen cô kiểu: “Nhân cách tốt”; “Đẹp người lại đẹp nết”…
Nguyễn Tri Vi chẳng chút dao động trước tình hình trước mắt, mà Tiếu Mông Mông trông lại còn vui vẻ hơn cả cô: “Vi Vi, cậu biết cái này người ta gọi là gì không? Ở hiền gặp lành, ác giả ác báo đấy. Tớ bảo mà, cậu xứng đáng có được thứ tốt hơn, bất kể là đàn ông hay sự nghiệp, cậu đều đáng giá có được thứ tốt nhất.”
Đàn ông à…
Nguyễn Tri Vi chợt nhớ tới Thẩm Yến. Cha mẹ và gần như tất cả bạn bè của cô đều biết chuyện cô lên hot search, có mỗi anh là hình như không hay biết gì chuyện này.
Điều ấy không khỏi khiến Nguyễn Tri Vi nghi ngờ việc lần trước anh không trao tài nguyên cho An Duyệt Nhiên nữa đơn giản chỉ là vì cô ta không đủ tư cách, chứ chẳng liên quan gì tới cô cả.
Thôi vậy, cô không muốn nghĩ lung tung tới chuyện này nữa. Thứ năm này là cảnh quay cuối của cô trong bộ phim <Khói lửa>, chị quản lý dạo gần đây đang bận nâng đỡ một nghệ sĩ nữ khác, cô ấy nổi hơn cô nhiều nên chị ấy không thể tới đây được.
Cô thầm nghĩ, vậy thì đi ăn với Thẩm Yến một bữa coi như chúc mừng bản thân đóng máy, hoàn thành một bộ phim vậy.
Coi như là chút cảm giác nghi thức.
*
Nhoáng một cái đã tới thứ năm.
Biết Nguyễn Tri Vi hôm nay đóng máy, Tiếu Mông Mông luyến tiếc nói: “Chờ tớ quay xong chúng ta ra ngoài ăn một bữa nhé. Cậu đi rồi buồn quá đi mất, sau nhớ liên lạc với tớ thường xuyên đấy. Tớ rất vui vì có thể quen cậu ở đoàn làm phim này.”
Nguyễn Tri Vi cười đáp: “Được.”
Tô Ngự lạnh nhạt đứng cạnh, không nói gì.
Cảnh diễn cuối cùng của Nguyễn Tri Vi là cảnh diễn dưới nước.
Thượng Hải lại một lần nữa chìm trong mưa bom bão đạn, phía quân phiệt chia bè phái, quay sang đối đầu với nhau. Lư Lăng giờ đây ốc chẳng mang nổi mình ốc, câu lạc bộ đêm cũng tán loạn hết.
Tử Diên bị một binh sĩ đuổi theo. Lúc này cô không thể làm gì khác ngoài cắm đầu chạy trối chết, chạy mãi chạy mãi lại chạy tới bên hồ nước. Trước mặt là hồ nước sâu không thấy đáy, sau lưng là toán binh lính đuổi theo không tha, trong cơn tuyệt vọng, Tử Diên dứt khoát nhảy thẳng xuống hồ.
Tới khi Lư Lăng tìm được Tử Diên thì đã quá muộn.
Anh ta phái người vớt Tử Diên ở dưới nước lên. Quần áo cô ướt đẫm nước, tóc dính bết tán loạn trên mặt, sắc mặt tái nhợt, môi tím tái, hai mắt nhắm nghiền.
Lư Lăng run rẩy đưa tay thăm dò hơi thở của cô. Người đã tắt thở.
Dù có chết tử thần vẫn không thể cướp đi sự xinh đẹp của Tử Diên. Hàng mi dài rậm như lông quạ khép chặt, nét mặt thản nhiên điềm tĩnh như thể cô chỉ đang ngủ một giấc thôi vậy.
Nhưng Lư Lăng biết, cô sẽ không tỉnh nữa.
Cô sẽ không bao giờ dùng đôi mắt nai con hoang mang nhìn anh ta nữa, sẽ chẳng bao giờ đáng thương năn nỉ anh ta buông tha cho mình. Chính anh ta đẩy cô vào tình cảnh nguy hiểm nhưng lại không kịp thời bảo vệ người mình yêu.
Tất cả là lỗi của anh ta.
Hai mắt Lư Lăng đỏ ngầu, tay đặt trước mũi cô vẫn không chịu lấy ra, cả cơ thể không kìm được run rẩy. Đây là lần đầu tiên người đàn ông kiêu ngạo ấy đỏ mắt, nhỏ giọng cầu xin: “Không… Tử Diên, em tỉnh lại đi. Anh xin em, em mở mắt ra nhìn anh đi, xin em đấy, Tử Diên…”
Lư Lăng ôm lấy cơ thể Tử Diên, nước mắt lăn dài trên gò má, khóc không thành tiếng…
“Cắt! Chúc mừng Vi Vi đóng máy! Đoạn này Tô Ngự thể hiện tình cảm tốt lắm!” Tiếng đạo diễn vang lên từ loa phát thanh, mọi người xung quanh vỗ tay ầm ầm.
Nguyễn Tri Vi ngâm mình trong nước khá lâu nên giờ toàn thân ướt sũng, cảm giác lành lạnh khiến cô không kìm được rùng mình một cái, mở mắt ra lại phát hiện Tô Ngự vẫn còn ôm chặt mình.
Cậu ta ôm chặt đến mức Nguyễn Tri Vi thấy hơi khó thở.
Tô Ngự gục đầu dính sát cổ cô. Tuy Nguyễn Tri Vi không thấy được biểu cảm trên mặt cậu ta nhưng cô cảm nhận được nước mắt Tô Ngự rơi xuống gáy mình.
Tô Ngự vẫn đang khóc.
Đây là chuyện rất đỗi bình thường ở đoàn làm phim, nhất là khi phân cảnh đó là cảnh thể hiện tình cảm nhiều, điều ấy khiến diễn viên khi nhập vai không thể thoát ly trong phút mốt được. Nguyễn Tri Vi không dám động đậy, nhóm đạo diễn cũng lên tiếng an ủi: “Không sao, không sao đâu.”
“Một lúc nữa cậu ấy sẽ bình thường lại thôi.”
“Chờ cậu ấy một chút.”
*
Một lúc lâu sau, Tô Ngự buông cô ra. Thoát vai rồi, cậu ta lại trở về với hình tượng chàng trai trẻ kiệm lời.
Gương mặt trong trẻo lạnh lùng ấy trông vẫn hơi buồn bã, viền mắt long lanh ầng ậc nước, hốc mắt đỏ ửng. Tô Ngự đứng dậy, nói: “Xin lỗi chị.”
“Không sao.”
Tô Ngự không muốn Nguyễn Tri Vi trông thấy bộ dáng này của mình nên nhanh chóng quay người rời đi.
Tiếu Mông Mông đỡ Nguyễn Tri Vi đang nằm trên đất dậy, cảm thán: “Tớ nhìn Tô Ngự diễn thôi mà buồn muốn rớt nước mắt rồi. Vừa nãy cậu ấy khóc nghe thương tâm lắm… Ấy? Vi Vi, cậu lạnh lắm hả, sao người run bần bật thế này.”
Đúng là rất lạnh. Cảnh cuối của Nguyễn Tri Vi có đoạn quay cận mặt nên cô không thể dùng diễn viên đóng thế. Mà để tạo hiệu ứng như thể mình chết cóng dưới đó, cô đã phải ngâm mình trong hồ khá lâu, lạnh đến run người.
“Hắt xì!” Nguyễn Tri Vi hắt hơi một cái, chóp mũi đỏ ửng.
“Đi nào, chúng ta tới phòng hóa trang sấy tóc, đừng để bị cảm.”
“Ừm.”
Về đến phòng hóa trang, họ phát hiện Tô Ngự đã ở đấy từ trước, yên lặng ngồi nhìn thẳng vào gương chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.
Nghe tiếng động, cậu ta ngước mắt lên nhìn, chạm mặt Nguyễn Tri Vi lại nhanh chóng cụp mắt, xử sự hệt như bình thường, dùng cái gật đầu thay cho lời chào.
Nguyễn Tri Vi vốn định bắt chuyện hỏi xem cậu ta thấy khá hơn chút nào chưa, nhưng nghĩ lại vừa rồi chính nhân vật của mình là nguyên nhân khiến cậu ta thất thố nên cô không hỏi nữa. Hỏi ra chẳng khác nào khơi lại cho cậu ta sự cố vừa rồi.
Vì thế, Nguyễn Tri Vi cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình trong phòng hết mức có thể. Sau khi lấy máy sấy, cô chọn mức gió nhỏ nhất hong khô từ tóc tới quần áo. Nhưng dù là mức nhỏ nhất thì tiếng gió ồn ào vẫn vang vọng trong phòng hóa trang. Chính trong âm thanh vù vù ấy, Tô Ngự chợt nhớ ra, hôm nay là cảnh quay cuối của Nguyễn Tri Vi.
Cậu ta giấu cảm xúc trong ánh mắt, đứng dậy rời khỏi phòng hóa trang. Trước khi ra cửa, cậu ta đi ngang qua chỗ Nguyễn Tri Vi, dừng lại, nhỏ giọng nói: “Đóng máy vui vẻ! Sau này giữ liên lạc thường xuyên nhé!”
Máy sấy quá ồn nên Nguyễn Tri Vi không nghe rõ, đành phải tắt máy hỏi lại: “Cậu nói gì?”
“Đóng máy vui vẻ.”
Lần này nghe rõ cô mới gật đầu đáp: “Ừm, cảm ơn cậu.”
Tiếu Mông Mông đứng cạnh quan sát từ đầu tới đuôi câu chuyện, biết mà chẳng thể nói thẳng. Nguyễn Tri Vi đã có người thương, còn Tô Ngự thì cô ấy chưa nhìn rõ tâm tư lắm. Vì thế, cô ấy đi tới vỗ vai Nguyễn Tri Vi, nói lảng sang chuyện khác: “Nay quay xong rồi, chút nữa cậu có đi đâu không? Phải đi ăn mừng một bữa mới phải chứ? Tiếc là tớ còn cảnh quay, nếu không… tớ đã hẹn cậu đi ăn rồi.”
Nhắc tới ăn mừng, ánh mắt Nguyễn Tri Vi ánh lên vẻ chờ mong: “Có, tớ đi ăn mừng với người tớ thích.”
Kể từ sau đợt chiến tranh lạnh đó, cô và Thẩm Yến rất lâu rồi không ngồi ăn cơm tử tế với nhau. Thế nên, lần đóng máy này có thể coi là một dịp khá quan trọng, vì vậy cô rất mong chờ vào buổi hẹn hôm nay.
“Ôi!” Tiếu Mông Mông thở dài: “Cậu tự nhìn ánh mắt của mình đi, trông chẳng khác nào một cô thiếu nữ đang yêu cả. Hâm mộ quá, nhìn thôi mà tớ cũng muốn yêu.”
Nói tới đây, Tiếu Mông Mông không nén nổi sự tò mò, hỏi: “Anh ấy là người như thế nào vậy?”
Nguyễn Tri Vi ngẫm nghĩ trong giây lát rồi đáp: “Đường hoàng, ngạo mạn, chói chang như ánh mặt trời vậy.”
Trong lòng cô, Thẩm Yến ấm áp như ánh mặt trời vậy. Chính lúc cô bị dồn vào đường cùng, rơi xuống nơi tối tăm nhất, anh đã xông tới kéo cô lên, và mọi chuyện cứ thế tiếp diễn cho tới tận bây giờ.
Tuy đôi khi sự “chói chang” của anh làm cô khó chịu, nhưng cô quyến tiếc sự ấm áp và rực rỡ anh đem lại, vậy nên chút “chói chang” ấy chẳng thể cản bước.
“Thôi thì, Vi Vi, đóng máy vui vẻ nhé! Với cả, phải hạnh phúc mãi mãi về sau đấy.”
“Cảm ơn cậu.” Nguyễn Tri Vi cười dịu dàng đáp lại: “Cậu cũng thế nhé.”
*
Nguyễn Tri Vi hẹn Thẩm Yến lúc 4 giờ chiều. Cô sẽ đợi anh ở con đường mòn cạnh trường quay, đứng đợi ngay chỗ ngọn đèn đầu tiên.
Thẩm Yến bảo chiều nay công ty có cuộc họp nên họp xong anh sẽ tới, bảo cô chờ một lát.
Nguyễn Tri Vi kiên nhẫn đứng chờ cạnh cột đèn. Quay xong cảnh dưới nước mặt cô hơi tái nên lúc nãy vào phòng hóa trang cô cũng nhân tiện trang điểm lại luôn, thoa thêm lớp son để trông sắc mặt tốt hơn, đánh thêm chút má hồng để da mặt hồng hào hơn, rực rỡ như một đóa hoa nở rộ chờ người ta đến ngắt.
Chỉ còn 15 phút nữa là tới bốn giờ, cô cứ vậy ngồi quan sát cả dọc đường đi, chốc chốc lại quay sang trái, lát sau lại quay qua phải. Cô cứ ngồi đợi mãi như vậy để chờ người mình muốn gặp.
Cùng lúc đó, Thẩm Yến đã lên xe chuẩn bị lái tới trường quay của Nguyễn Tri Vi. Nhưng cũng ngay trong lúc đó, điện thoại của anh sáng lên.
Mục tin tức lại lần nữa đẩy tin cho anh #Đạo diễn Bạch Khởi về nước! Người hâm mộ tụ tập tại sân bay Tiên Đông giơ cao điện thoại đón người, tại sao nữ đạo diễn này nhận được nhiều sự quan tâm như vậy?#
Mẹ kiếp!
Gỡ app đọc báo Đằng Dực rồi nhưng tin về Bạch Khởi vẫn hiện lên điện thoại Thẩm Yến. Lần này bên đẩy tin là mục tin tức trên app mạng xã hội trong máy.
Tin tức ấy khiến anh phiền muộn.
Lỡ rồi thì đọc cho hết, Thẩm Yến thẳng tay mở bài báo ra đọc, trong hình là đoàn người hâm mộ đông đúc kiên nhẫn kiễng chân chờ. Bình thường Thẩm Yến đi công tác nhiều nên liếc mắt một cái anh nhận ra ngay đây là khu T2 của sân bay Tiên Đông, thuộc khu vực sảnh quốc tế.
Anh nhìn tấm ảnh một lúc rồi mở miệng ra lệnh: “Tới khu T2 sân bay Tiên Đông.”
Cậu trợ lý lái xe sửng sốt: “Nhưng chị Nguyễn Tri Vi đang chờ anh ở Bân Giang mà…”
“Tới sân bay.” Giọng Thẩm Yến lạnh tanh.
Trợ lý im lặng đổi điểm đến trên bảng hướng dẫn thành sân bay, đánh tay lái đổi hướng.
Không khí trong xe yên ắng lạ thường. Đúng lúc ấy, chuông điện thoại của Thẩm Yến đột ngột vang lên. Anh nhìn lướt qua màn hình xem thử, là Nguyễn Tri Vi gọi tới.
Anh không muốn nhận.
Thẩm Yến để mặc cho chuông di động vang chứ không nhấc máy. Tiếng chuông đột ngột vang lên trong không gian yên ắng có hơi ầm ĩ. Thẩm Yến liếc nhìn đồng hồ hiển thị trên bảng hướng dẫn, bây giờ là bốn giờ, và nếu anh nhớ không nhầm thì đây chính là giờ Nguyễn Tri Vi hẹn anh.
Thôi, không sao cả.
Anh thầm nghĩ, bình thường hẹn nhau Nguyễn Tri Vi cũng hay phải chờ anh, chờ thêm một lúc nữa cũng chẳng sao.
Dù anh có tới khuya thế nào, Nguyễn Tri Vi cũng ở đó chờ anh.
Điều này Thẩm Yến vô cùng chắc chắn.
*
Đồng hồ hiển thị trên màn hình điện thoại báo cho Nguyễn Tri Vi biết hiện tại là năm giờ kém.
Từ nãy tới giờ cô gọi cho Thẩm Yến mấy cuộc rồi nhưng anh không nhận, điều ấy khiến Nguyễn Tri Vi phải miên man suy nghĩ, không biết anh có gặp vấn đề gì trên đường tới đây không. Cô thử tra tình hình giao thông gần trường quay, đường tới đây không có vụ tai nạn hay tông xe nào.
Khoảng thời gian này là thời khắc giao mùa, chuyển từ hạ sang thu nên tới tối nhiệt độ hơi thấp, gió lạnh thổi qua bộ quần áo hơi ẩm cô đang mặc trên người, len khí lạnh vào da thịt, thấm vào trong máu.
Lạnh quá.
Nguyễn Tri Vi dậm chân liên tục cho bớt lạnh, làn da trắng nõn cũng vì gió lạnh mà ửng đỏ. Cô lại gửi tin nhắn cho Thẩm Yến nhưng anh vẫn không trả lời.
Cơ thể cô vốn đã thấy không thoải mái sau khi diễn cảnh dưới nước, giờ lại đứng đợi trong gió lạnh tới tê cóng chân tay, sắp mất cảm giác tới nơi.
Pin di động cô bị chai, trong điều kiện nhiệt độ thấp như này cũng xuống pin rất nhanh. Nguyễn Tri Vi thấy điện thoại mình sắp hết pin, cô đánh liều gọi cho Thẩm Yến lần nữa.
Lần này điện thoại không còn báo đối phương không bắt máy, chuyển sang “số điện thoại đang gọi hiện đang trong cuộc gọi, xin vui lòng gọi lại sau”.
Thẩm Yến đang nói chuyện với ai khác à?
Vậy tại sao trước đó không nghe điện thoại của cô, là do giờ anh mới cầm điện thoại sao?
Nguyễn Tri Vi cau mày, tính đợi thêm một lúc nữa rồi gọi lại cho Thẩm Yến, nhưng đúng lúc đó màn hình điện thoại cô tắt phụt, bấm thế nào cũng không lên.
Điện thoại hết pin, tự động tắt nguồn.
Cùng lúc đó, ngoài sảnh chờ sân bay vô cùng náo nhiệt, người hâm mộ liều mạng vẫy tay, mong sao Bạch Khởi chú ý tới mình: “Đạo diễn Bạch, chị quay qua đây nhìn anh Gia của bọn em đi ạ! Anh ấy siêu thích phim khoa học viễn tưởng luôn, bình thường hay chia sẻ tiểu thuyết viễn tưởng cho bọn em trên weibo nữa.”
“Đạo diễn Bạch, người như chị phải dũng cảm dùng người mới chứ!”
…
Bạch Khởi lại không chú ý tới nhóm fan đang hò reo, chậm rãi đi ra khỏi cổng nhập cảnh. Bạch Khởi và Nguyễn Tri Vi có khuôn mặt nhìn qua hao hao nhau, đều thuộc kiểu xinh đẹp thanh lệ, nhưng khác một cái là khí chất toát lên từ người cô ta mang cảm giác ngạo mạn khó thuần, tựa như một con khổng tước trắng kiêu ngạo.
Cô ta đang gọi điện thoại, mà người nhận cuộc gọi ấy chính là Thẩm Yến.
Cô ta không thấy anh xuất hiện ở sảnh đón nhưng giọng điệu nói qua điện thoại lại vô cùng chắc chắn: “Anh đến rồi.”
Thẩm Yến đứng ở góc sân bay xa xa nhìn sang chỗ cô ta, nhếch miệng nói: “Ừm.”
Bạch Khởi cười càng tươi hơn, nói bằng giọng đương nhiên: “Tôi biết, anh chắc chắn sẽ tới.”
“Xem mẹ nhà cậu.” Thẩm Yến cọc cằn chửi nhỏ một câu. Ngay lúc anh định cất điện thoại đi, Quách Kỳ lại nhanh hơn một bước, cướp được điện thoại trong tay anh. Sau khi nhìn rõ tiêu đề bài báo, vẻ mặt Quách Kỳ chuyển sang sửng sốt.
“Gì đây? Cậu vẫn còn thích Bạch Khởi à? Trước đó cô ta đối xử tệ bạc với cậu như thế mà cậu lại nhớ mãi không quên à?” Quách Kỳ bất ngờ.
“Không.” Giọng Thẩm Yến lạnh hẳn.
“Đừng đắm chìm mãi thế, cậu quên Bạch Khởi đối xử với cậu như nào rồi à? Cô ta vừa nghe cậu là cậu Hai nhà họ Thẩm liền hận không thể lập tức duy trì khoảng cách với cậu. Cô ta chướng mắt cái danh cậu Hai, cảm thấy chỉ có người thừa kế tập đoàn Thẩm thị mới xứng với mình. Trước đó cô ta dứt khoát ra nước ngoài như nào, cậu quên rồi sao?”
Thẩm Yến thấy phiền, bực dọc nói: “Nói nhảm ít thôi. Trả di động cho tôi.”
Khi Thẩm Yến tức giận, khóe môi bình thường hay rướn nhẹ như cười mỉm chuyển sang mím chặt thành một đường thẳng, vẻ mặt mất kiên nhẫn, cặp mắt hoa đào bớt đi vẻ trêu chọc, trông lạnh lùng hơn hẳn.
Quách Kỳ không dám chọc anh, lập tức thả điện thoại lên tay Thẩm Yến, song vẫn nhỏ giọng lầm bầm: “Thua cậu rồi, tôi cũng chẳng quản được.”
Chuyện đầu tiên Thẩm Yến làm sau khi lấy lại điện thoại là gỡ app Đằng Dực.
Dù vậy, suy nghĩ kia vẫn quẩn quanh trong đầu anh, không tài nào ngó lơ được.
*
Hành động của An Duyệt Nhiên sau đấy quả thực y như lời Tiếu Mông Mông nói. Phía công ty quản lý An Duyệt Nhiên ra thông báo cắt chức trợ lý nhỏ, đồng thời phê bình cô ấy làm việc không chuyên nghiệp, công khai chuyện đời tư của nghệ sĩ, cố tình hắt nước bẩn lên người nghệ sĩ. Sau sự việc lần này công ty không giữ cô ấy lại nữa, song song với đó là sẽ có sự can thiệp của pháp luật để bảo vệ quyền lợi.
Người qua đường tức giận bất bình thay cô trợ lý, fan An Duyệt Nhiên thì cố cãi chày cãi cối bảo trợ lý có vấn đề. Hai bên lời qua tiếng lại tranh cãi không ngừng, bên nào cũng cho mình là đúng, không ai chịu nhường ai.
Nhưng độ hot của chuyện cũng chẳng giữ được mấy ngày, cư dân mạng rất nhanh sau đó đã quên bẵng đi.
Ký ức trên internet rất ngắn, chuyện lần này của An Duyệt Nhiên có thể coi như một ví dụ. Sự việc qua đi, trợ lý nhỏ cũng không xuất hiện ở đoàn làm phim nữa. An Duyệt Nhiên ngày ngày vội vàng đi đi về về ở đoàn làm phim, mỗi lần xuất hiện là dùng kính râm bản to che mặt. Cô ta cũng không còn diễu võ dương oai, hoành hành ngang ngược như ngày trước, lẳng lặng giảm cảm giác tồn tại của bản thân hết mức có thể.
Cả An Duyệt Nhiên và trợ lý nhỏ đều hứng chịu tổn thương nặng nề, chỉ có Nguyễn Tri Vi đứng giữa làm ngư ông đắc lợi.
Nguyễn Tri Vi vừa được thêm chút tiếng tăm, chị quản lý đã gọi điện ngay tới khen không dứt miệng, kêu cô có tiền đồ. Tuy công ty không có tiền mua hot search nhưng cô cũng lên được đó bằng chính sức của mình. Chỉ cần thế này thôi thù lao đóng phim đã có thể tăng một chút, mọi người trong đoàn làm phim cũng thường xuyên khen cô kiểu: “Nhân cách tốt”; “Đẹp người lại đẹp nết”…
Nguyễn Tri Vi chẳng chút dao động trước tình hình trước mắt, mà Tiếu Mông Mông trông lại còn vui vẻ hơn cả cô: “Vi Vi, cậu biết cái này người ta gọi là gì không? Ở hiền gặp lành, ác giả ác báo đấy. Tớ bảo mà, cậu xứng đáng có được thứ tốt hơn, bất kể là đàn ông hay sự nghiệp, cậu đều đáng giá có được thứ tốt nhất.”
Đàn ông à…
Nguyễn Tri Vi chợt nhớ tới Thẩm Yến. Cha mẹ và gần như tất cả bạn bè của cô đều biết chuyện cô lên hot search, có mỗi anh là hình như không hay biết gì chuyện này.
Điều ấy không khỏi khiến Nguyễn Tri Vi nghi ngờ việc lần trước anh không trao tài nguyên cho An Duyệt Nhiên nữa đơn giản chỉ là vì cô ta không đủ tư cách, chứ chẳng liên quan gì tới cô cả.
Thôi vậy, cô không muốn nghĩ lung tung tới chuyện này nữa. Thứ năm này là cảnh quay cuối của cô trong bộ phim <Khói lửa>, chị quản lý dạo gần đây đang bận nâng đỡ một nghệ sĩ nữ khác, cô ấy nổi hơn cô nhiều nên chị ấy không thể tới đây được.
Cô thầm nghĩ, vậy thì đi ăn với Thẩm Yến một bữa coi như chúc mừng bản thân đóng máy, hoàn thành một bộ phim vậy.
Coi như là chút cảm giác nghi thức.
*
Nhoáng một cái đã tới thứ năm.
Biết Nguyễn Tri Vi hôm nay đóng máy, Tiếu Mông Mông luyến tiếc nói: “Chờ tớ quay xong chúng ta ra ngoài ăn một bữa nhé. Cậu đi rồi buồn quá đi mất, sau nhớ liên lạc với tớ thường xuyên đấy. Tớ rất vui vì có thể quen cậu ở đoàn làm phim này.”
Nguyễn Tri Vi cười đáp: “Được.”
Tô Ngự lạnh nhạt đứng cạnh, không nói gì.
Cảnh diễn cuối cùng của Nguyễn Tri Vi là cảnh diễn dưới nước.
Thượng Hải lại một lần nữa chìm trong mưa bom bão đạn, phía quân phiệt chia bè phái, quay sang đối đầu với nhau. Lư Lăng giờ đây ốc chẳng mang nổi mình ốc, câu lạc bộ đêm cũng tán loạn hết.
Tử Diên bị một binh sĩ đuổi theo. Lúc này cô không thể làm gì khác ngoài cắm đầu chạy trối chết, chạy mãi chạy mãi lại chạy tới bên hồ nước. Trước mặt là hồ nước sâu không thấy đáy, sau lưng là toán binh lính đuổi theo không tha, trong cơn tuyệt vọng, Tử Diên dứt khoát nhảy thẳng xuống hồ.
Tới khi Lư Lăng tìm được Tử Diên thì đã quá muộn.
Anh ta phái người vớt Tử Diên ở dưới nước lên. Quần áo cô ướt đẫm nước, tóc dính bết tán loạn trên mặt, sắc mặt tái nhợt, môi tím tái, hai mắt nhắm nghiền.
Lư Lăng run rẩy đưa tay thăm dò hơi thở của cô. Người đã tắt thở.
Dù có chết tử thần vẫn không thể cướp đi sự xinh đẹp của Tử Diên. Hàng mi dài rậm như lông quạ khép chặt, nét mặt thản nhiên điềm tĩnh như thể cô chỉ đang ngủ một giấc thôi vậy.
Nhưng Lư Lăng biết, cô sẽ không tỉnh nữa.
Cô sẽ không bao giờ dùng đôi mắt nai con hoang mang nhìn anh ta nữa, sẽ chẳng bao giờ đáng thương năn nỉ anh ta buông tha cho mình. Chính anh ta đẩy cô vào tình cảnh nguy hiểm nhưng lại không kịp thời bảo vệ người mình yêu.
Tất cả là lỗi của anh ta.
Hai mắt Lư Lăng đỏ ngầu, tay đặt trước mũi cô vẫn không chịu lấy ra, cả cơ thể không kìm được run rẩy. Đây là lần đầu tiên người đàn ông kiêu ngạo ấy đỏ mắt, nhỏ giọng cầu xin: “Không… Tử Diên, em tỉnh lại đi. Anh xin em, em mở mắt ra nhìn anh đi, xin em đấy, Tử Diên…”
Lư Lăng ôm lấy cơ thể Tử Diên, nước mắt lăn dài trên gò má, khóc không thành tiếng…
“Cắt! Chúc mừng Vi Vi đóng máy! Đoạn này Tô Ngự thể hiện tình cảm tốt lắm!” Tiếng đạo diễn vang lên từ loa phát thanh, mọi người xung quanh vỗ tay ầm ầm.
Nguyễn Tri Vi ngâm mình trong nước khá lâu nên giờ toàn thân ướt sũng, cảm giác lành lạnh khiến cô không kìm được rùng mình một cái, mở mắt ra lại phát hiện Tô Ngự vẫn còn ôm chặt mình.
Cậu ta ôm chặt đến mức Nguyễn Tri Vi thấy hơi khó thở.
Tô Ngự gục đầu dính sát cổ cô. Tuy Nguyễn Tri Vi không thấy được biểu cảm trên mặt cậu ta nhưng cô cảm nhận được nước mắt Tô Ngự rơi xuống gáy mình.
Tô Ngự vẫn đang khóc.
Đây là chuyện rất đỗi bình thường ở đoàn làm phim, nhất là khi phân cảnh đó là cảnh thể hiện tình cảm nhiều, điều ấy khiến diễn viên khi nhập vai không thể thoát ly trong phút mốt được. Nguyễn Tri Vi không dám động đậy, nhóm đạo diễn cũng lên tiếng an ủi: “Không sao, không sao đâu.”
“Một lúc nữa cậu ấy sẽ bình thường lại thôi.”
“Chờ cậu ấy một chút.”
*
Một lúc lâu sau, Tô Ngự buông cô ra. Thoát vai rồi, cậu ta lại trở về với hình tượng chàng trai trẻ kiệm lời.
Gương mặt trong trẻo lạnh lùng ấy trông vẫn hơi buồn bã, viền mắt long lanh ầng ậc nước, hốc mắt đỏ ửng. Tô Ngự đứng dậy, nói: “Xin lỗi chị.”
“Không sao.”
Tô Ngự không muốn Nguyễn Tri Vi trông thấy bộ dáng này của mình nên nhanh chóng quay người rời đi.
Tiếu Mông Mông đỡ Nguyễn Tri Vi đang nằm trên đất dậy, cảm thán: “Tớ nhìn Tô Ngự diễn thôi mà buồn muốn rớt nước mắt rồi. Vừa nãy cậu ấy khóc nghe thương tâm lắm… Ấy? Vi Vi, cậu lạnh lắm hả, sao người run bần bật thế này.”
Đúng là rất lạnh. Cảnh cuối của Nguyễn Tri Vi có đoạn quay cận mặt nên cô không thể dùng diễn viên đóng thế. Mà để tạo hiệu ứng như thể mình chết cóng dưới đó, cô đã phải ngâm mình trong hồ khá lâu, lạnh đến run người.
“Hắt xì!” Nguyễn Tri Vi hắt hơi một cái, chóp mũi đỏ ửng.
“Đi nào, chúng ta tới phòng hóa trang sấy tóc, đừng để bị cảm.”
“Ừm.”
Về đến phòng hóa trang, họ phát hiện Tô Ngự đã ở đấy từ trước, yên lặng ngồi nhìn thẳng vào gương chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.
Nghe tiếng động, cậu ta ngước mắt lên nhìn, chạm mặt Nguyễn Tri Vi lại nhanh chóng cụp mắt, xử sự hệt như bình thường, dùng cái gật đầu thay cho lời chào.
Nguyễn Tri Vi vốn định bắt chuyện hỏi xem cậu ta thấy khá hơn chút nào chưa, nhưng nghĩ lại vừa rồi chính nhân vật của mình là nguyên nhân khiến cậu ta thất thố nên cô không hỏi nữa. Hỏi ra chẳng khác nào khơi lại cho cậu ta sự cố vừa rồi.
Vì thế, Nguyễn Tri Vi cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình trong phòng hết mức có thể. Sau khi lấy máy sấy, cô chọn mức gió nhỏ nhất hong khô từ tóc tới quần áo. Nhưng dù là mức nhỏ nhất thì tiếng gió ồn ào vẫn vang vọng trong phòng hóa trang. Chính trong âm thanh vù vù ấy, Tô Ngự chợt nhớ ra, hôm nay là cảnh quay cuối của Nguyễn Tri Vi.
Cậu ta giấu cảm xúc trong ánh mắt, đứng dậy rời khỏi phòng hóa trang. Trước khi ra cửa, cậu ta đi ngang qua chỗ Nguyễn Tri Vi, dừng lại, nhỏ giọng nói: “Đóng máy vui vẻ! Sau này giữ liên lạc thường xuyên nhé!”
Máy sấy quá ồn nên Nguyễn Tri Vi không nghe rõ, đành phải tắt máy hỏi lại: “Cậu nói gì?”
“Đóng máy vui vẻ.”
Lần này nghe rõ cô mới gật đầu đáp: “Ừm, cảm ơn cậu.”
Tiếu Mông Mông đứng cạnh quan sát từ đầu tới đuôi câu chuyện, biết mà chẳng thể nói thẳng. Nguyễn Tri Vi đã có người thương, còn Tô Ngự thì cô ấy chưa nhìn rõ tâm tư lắm. Vì thế, cô ấy đi tới vỗ vai Nguyễn Tri Vi, nói lảng sang chuyện khác: “Nay quay xong rồi, chút nữa cậu có đi đâu không? Phải đi ăn mừng một bữa mới phải chứ? Tiếc là tớ còn cảnh quay, nếu không… tớ đã hẹn cậu đi ăn rồi.”
Nhắc tới ăn mừng, ánh mắt Nguyễn Tri Vi ánh lên vẻ chờ mong: “Có, tớ đi ăn mừng với người tớ thích.”
Kể từ sau đợt chiến tranh lạnh đó, cô và Thẩm Yến rất lâu rồi không ngồi ăn cơm tử tế với nhau. Thế nên, lần đóng máy này có thể coi là một dịp khá quan trọng, vì vậy cô rất mong chờ vào buổi hẹn hôm nay.
“Ôi!” Tiếu Mông Mông thở dài: “Cậu tự nhìn ánh mắt của mình đi, trông chẳng khác nào một cô thiếu nữ đang yêu cả. Hâm mộ quá, nhìn thôi mà tớ cũng muốn yêu.”
Nói tới đây, Tiếu Mông Mông không nén nổi sự tò mò, hỏi: “Anh ấy là người như thế nào vậy?”
Nguyễn Tri Vi ngẫm nghĩ trong giây lát rồi đáp: “Đường hoàng, ngạo mạn, chói chang như ánh mặt trời vậy.”
Trong lòng cô, Thẩm Yến ấm áp như ánh mặt trời vậy. Chính lúc cô bị dồn vào đường cùng, rơi xuống nơi tối tăm nhất, anh đã xông tới kéo cô lên, và mọi chuyện cứ thế tiếp diễn cho tới tận bây giờ.
Tuy đôi khi sự “chói chang” của anh làm cô khó chịu, nhưng cô quyến tiếc sự ấm áp và rực rỡ anh đem lại, vậy nên chút “chói chang” ấy chẳng thể cản bước.
“Thôi thì, Vi Vi, đóng máy vui vẻ nhé! Với cả, phải hạnh phúc mãi mãi về sau đấy.”
“Cảm ơn cậu.” Nguyễn Tri Vi cười dịu dàng đáp lại: “Cậu cũng thế nhé.”
*
Nguyễn Tri Vi hẹn Thẩm Yến lúc 4 giờ chiều. Cô sẽ đợi anh ở con đường mòn cạnh trường quay, đứng đợi ngay chỗ ngọn đèn đầu tiên.
Thẩm Yến bảo chiều nay công ty có cuộc họp nên họp xong anh sẽ tới, bảo cô chờ một lát.
Nguyễn Tri Vi kiên nhẫn đứng chờ cạnh cột đèn. Quay xong cảnh dưới nước mặt cô hơi tái nên lúc nãy vào phòng hóa trang cô cũng nhân tiện trang điểm lại luôn, thoa thêm lớp son để trông sắc mặt tốt hơn, đánh thêm chút má hồng để da mặt hồng hào hơn, rực rỡ như một đóa hoa nở rộ chờ người ta đến ngắt.
Chỉ còn 15 phút nữa là tới bốn giờ, cô cứ vậy ngồi quan sát cả dọc đường đi, chốc chốc lại quay sang trái, lát sau lại quay qua phải. Cô cứ ngồi đợi mãi như vậy để chờ người mình muốn gặp.
Cùng lúc đó, Thẩm Yến đã lên xe chuẩn bị lái tới trường quay của Nguyễn Tri Vi. Nhưng cũng ngay trong lúc đó, điện thoại của anh sáng lên.
Mục tin tức lại lần nữa đẩy tin cho anh #Đạo diễn Bạch Khởi về nước! Người hâm mộ tụ tập tại sân bay Tiên Đông giơ cao điện thoại đón người, tại sao nữ đạo diễn này nhận được nhiều sự quan tâm như vậy?#
Mẹ kiếp!
Gỡ app đọc báo Đằng Dực rồi nhưng tin về Bạch Khởi vẫn hiện lên điện thoại Thẩm Yến. Lần này bên đẩy tin là mục tin tức trên app mạng xã hội trong máy.
Tin tức ấy khiến anh phiền muộn.
Lỡ rồi thì đọc cho hết, Thẩm Yến thẳng tay mở bài báo ra đọc, trong hình là đoàn người hâm mộ đông đúc kiên nhẫn kiễng chân chờ. Bình thường Thẩm Yến đi công tác nhiều nên liếc mắt một cái anh nhận ra ngay đây là khu T2 của sân bay Tiên Đông, thuộc khu vực sảnh quốc tế.
Anh nhìn tấm ảnh một lúc rồi mở miệng ra lệnh: “Tới khu T2 sân bay Tiên Đông.”
Cậu trợ lý lái xe sửng sốt: “Nhưng chị Nguyễn Tri Vi đang chờ anh ở Bân Giang mà…”
“Tới sân bay.” Giọng Thẩm Yến lạnh tanh.
Trợ lý im lặng đổi điểm đến trên bảng hướng dẫn thành sân bay, đánh tay lái đổi hướng.
Không khí trong xe yên ắng lạ thường. Đúng lúc ấy, chuông điện thoại của Thẩm Yến đột ngột vang lên. Anh nhìn lướt qua màn hình xem thử, là Nguyễn Tri Vi gọi tới.
Anh không muốn nhận.
Thẩm Yến để mặc cho chuông di động vang chứ không nhấc máy. Tiếng chuông đột ngột vang lên trong không gian yên ắng có hơi ầm ĩ. Thẩm Yến liếc nhìn đồng hồ hiển thị trên bảng hướng dẫn, bây giờ là bốn giờ, và nếu anh nhớ không nhầm thì đây chính là giờ Nguyễn Tri Vi hẹn anh.
Thôi, không sao cả.
Anh thầm nghĩ, bình thường hẹn nhau Nguyễn Tri Vi cũng hay phải chờ anh, chờ thêm một lúc nữa cũng chẳng sao.
Dù anh có tới khuya thế nào, Nguyễn Tri Vi cũng ở đó chờ anh.
Điều này Thẩm Yến vô cùng chắc chắn.
*
Đồng hồ hiển thị trên màn hình điện thoại báo cho Nguyễn Tri Vi biết hiện tại là năm giờ kém.
Từ nãy tới giờ cô gọi cho Thẩm Yến mấy cuộc rồi nhưng anh không nhận, điều ấy khiến Nguyễn Tri Vi phải miên man suy nghĩ, không biết anh có gặp vấn đề gì trên đường tới đây không. Cô thử tra tình hình giao thông gần trường quay, đường tới đây không có vụ tai nạn hay tông xe nào.
Khoảng thời gian này là thời khắc giao mùa, chuyển từ hạ sang thu nên tới tối nhiệt độ hơi thấp, gió lạnh thổi qua bộ quần áo hơi ẩm cô đang mặc trên người, len khí lạnh vào da thịt, thấm vào trong máu.
Lạnh quá.
Nguyễn Tri Vi dậm chân liên tục cho bớt lạnh, làn da trắng nõn cũng vì gió lạnh mà ửng đỏ. Cô lại gửi tin nhắn cho Thẩm Yến nhưng anh vẫn không trả lời.
Cơ thể cô vốn đã thấy không thoải mái sau khi diễn cảnh dưới nước, giờ lại đứng đợi trong gió lạnh tới tê cóng chân tay, sắp mất cảm giác tới nơi.
Pin di động cô bị chai, trong điều kiện nhiệt độ thấp như này cũng xuống pin rất nhanh. Nguyễn Tri Vi thấy điện thoại mình sắp hết pin, cô đánh liều gọi cho Thẩm Yến lần nữa.
Lần này điện thoại không còn báo đối phương không bắt máy, chuyển sang “số điện thoại đang gọi hiện đang trong cuộc gọi, xin vui lòng gọi lại sau”.
Thẩm Yến đang nói chuyện với ai khác à?
Vậy tại sao trước đó không nghe điện thoại của cô, là do giờ anh mới cầm điện thoại sao?
Nguyễn Tri Vi cau mày, tính đợi thêm một lúc nữa rồi gọi lại cho Thẩm Yến, nhưng đúng lúc đó màn hình điện thoại cô tắt phụt, bấm thế nào cũng không lên.
Điện thoại hết pin, tự động tắt nguồn.
Cùng lúc đó, ngoài sảnh chờ sân bay vô cùng náo nhiệt, người hâm mộ liều mạng vẫy tay, mong sao Bạch Khởi chú ý tới mình: “Đạo diễn Bạch, chị quay qua đây nhìn anh Gia của bọn em đi ạ! Anh ấy siêu thích phim khoa học viễn tưởng luôn, bình thường hay chia sẻ tiểu thuyết viễn tưởng cho bọn em trên weibo nữa.”
“Đạo diễn Bạch, người như chị phải dũng cảm dùng người mới chứ!”
…
Bạch Khởi lại không chú ý tới nhóm fan đang hò reo, chậm rãi đi ra khỏi cổng nhập cảnh. Bạch Khởi và Nguyễn Tri Vi có khuôn mặt nhìn qua hao hao nhau, đều thuộc kiểu xinh đẹp thanh lệ, nhưng khác một cái là khí chất toát lên từ người cô ta mang cảm giác ngạo mạn khó thuần, tựa như một con khổng tước trắng kiêu ngạo.
Cô ta đang gọi điện thoại, mà người nhận cuộc gọi ấy chính là Thẩm Yến.
Cô ta không thấy anh xuất hiện ở sảnh đón nhưng giọng điệu nói qua điện thoại lại vô cùng chắc chắn: “Anh đến rồi.”
Thẩm Yến đứng ở góc sân bay xa xa nhìn sang chỗ cô ta, nhếch miệng nói: “Ừm.”
Bạch Khởi cười càng tươi hơn, nói bằng giọng đương nhiên: “Tôi biết, anh chắc chắn sẽ tới.”