Lúc điện thoại thu được tin nhắn trên wechat, Thẩm Yến đang trong cuộc họp.
Màn hình lóe lên hiển thị thông báo tới từ Nguyễn Tri Vi, anh chẳng buồn xem mà ấn khóa màn hình luôn. Trước giờ anh chưa bao giờ vội vàng xem tin nhắn cô gửi tới, toàn chờ tới khi rảnh mở lên trả lời là được.
Cuộc họp đang vào hồi Thẩm Yến mong chờ nhất.
Trong căn phòng họp rộng lớn sáng sủa, nhóm lãnh đạo cấp cao của công ty hai mặt nhìn nhau, sắc mặt thay đổi.
Ở đầu bên kia bàn dài là thành viên ban hội đồng quản trị, cậu cả của nhà họ Thẩm, Thẩm Phồn. Còn phía đằng này là Thẩm Yến, cậu hai nhà họ Thẩm mới vào công ty cách đây không lâu.
Ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ hắt vào phòng hội nghị. Thẩm Phồn ngồi ở nơi nhiều ánh sáng nhất, còn Thẩm Yến lại ẩn mình trong bóng tối, khiến người ta không nhìn rõ được biểu cảm của anh.
Chuyện về hai anh em nhà họ Thẩm thường xuyên được người trong công ty bàn tán xôn xao.
Thẩm Phồn làm lãnh đạo ở công ty đã nhiều năm, được hưởng hơn một nửa cổ phần, hoàn toàn xứng đáng với cái danh người thừa kế Thẩm thị. Anh ta là người cẩn trọng đáng tin cậy, quần áo lượt là, âu phục chỉn chu, cà vạt phẳng phiu, đến cả ngữ điệu khi nói chuyện cũng khiến người khác tin tưởng và phục tùng.
Thẩm Yến lại là người nổi danh vì ăn chơi trác táng, cũng chẳng có thực quyền ở Thẩm thị. Ăn chơi bừa bãi, ngông cuồng khó trị, tới công ty cũng chẳng mặc âu phục nhưng vẫn đẹp trai tới người thần tức giận, đuôi mắt cong lên tự nhiên quyến rũ ngất ngây, khiến cho nhân viên nữ trong công ty đua nhau trồng hoa si.
Hai người ở hai thái cực trái ngược này gần đây lại khiến cho mọi người một phen điên đảo.
Thẩm Phồn dốc toàn lực đẩy mạnh thực hiện hai dự án nhưng cả hai đều chết, khiến cho các cổ đông trong công ty vô cùng bất mãn. Trái lại, dự án trong tay Thẩm Yến phát triển ổn định, mang về không ít lợi nhuận cho công ty.
Màn hình lớn trong phòng họp đang trình chiếu PPT, thể hiện rõ lợi nhuận, chi phí thực hiện ở các dự án dưới dạng biểu đồ. Mọi thứ đều được so sánh hết sức trực quan rõ ràng, ai thắng ai thua xem sẽ hiểu ngay.
Thẩm Yến nhếch miệng, im lặng quan sát sắc mặt anh trai.
Một Thẩm Phồn thường ngày ổn trọng cẩn thận, nay nhìn biểu đồ tài chính xám xịt sắc mặt lại tái mét. Tuy vậy, anh ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể: “A Yến làm tốt lắm, phải cố gắng hơn nữa nhé.”
Nghe anh ta gọi mình là “A Yến”, Thẩm Yến lại không kìm được cười khẩy. Quan hệ giữa đôi bên như nào trong lòng họ đều tự biết rõ, cần gì phải diễn tuồng cảnh hai anh em trong nhà hòa thuận chứ.
Diễn thôi mà, ai không biết chứ?
“Cảm ơn anh.” Thẩm Yến tiếp lời ngay, nhảy vào đóng vai một “người em tốt”.
Các vị lãnh đạo khác trong công ty nghe thế, không khỏi quay qua nhìn nhau bằng ánh mắt ẩn ý sâu xa.
Thẩm Phồn nhìn hiểu ngay tâm tư mấy người ngồi phía dưới nhưng vẫn giả vờ như không biết, gật đầu ra hiệu cho giám đốc tiếp tục thuyết trình.
Giám đốc nhận lệnh, mở miệng nói tiếp: “Tiếp theo chúng ta sẽ đến với một số dự án phim ảnh do công ty đầu tư. Số liệu phim ảnh không được khả quan lắm, thị trường rối loạn, những phim thuộc dự án đầu tư lớn thu về thành quả không như mong đợi, ngược lại một số web drama ít vốn lại bất ngờ nổi lên…”
…
Hai mươi phút sau, cuộc họp kết thúc.
Thẩm Yến đứng lên, lười biếng bước chân ra khỏi phòng họp. Lúc anh đi ngang qua cửa vừa hay nghe thấy một giám đốc ngồi gần đấy nhỏ giọng lầm bầm: “Đúng là mèo mù vớ cá rán. Ăn may kiếm được tí tiền đã vênh mặt đắc ý rồi. Một thằng công tử bột như nó thì làm được cái gì chứ?”
“Đúng thế, ăn may thôi, ăn được một lần lại nghĩ mình quan trọng lắm.”
Thẩm Yến nghe được rất rõ nhưng lại không phản ứng gì, giả vờ như không nghe thấy, cứ thế đi thẳng ra cửa.
Người khác nhìn thành quả của anh mà nói “ăn may thôi”, chứng tỏ chiêu “giả heo” anh sử dụng cực kỳ hiệu quả.
Giả heo ăn thịt hổ ý là gì? Ý là phải ăn luôn “con hổ” ấy trước khi mọi người kịp phản ứng. À, không phải, cái thú vị nhất chắc chắn phải là phản ứng của “con hổ” khi đó rồi.
Bất ngờ, tuyệt vọng, bất lực, hối hận,… một loạt biểu cảm đan xen với nhau, không biết cuối cùng sẽ ra sao nhỉ?
Nghĩ đến đó, Thẩm Yến càng mong chờ đến lúc được nhìn thấy biểu cảm đó trên mặt Thẩm Phồn.
Đến lúc đấy, chắc chắn sắc mặt anh ta còn đặc sắc hơn hôm nay.
Chờ tới khi đi ra khỏi cửa lớn công ty, Thẩm Yến mới nhớ ra trước đấy Nguyễn Tri Vi có gửi tin nhắn cho mình mà mình lại chưa xem nội dung.
Vừa mới thắng một trận lớn nên giờ tâm trạng anh khá tốt, thầm nghĩ cũng mấy ngày rồi mình không về biệt thự Kim Đàn, định quay về thăm cô một lúc, ai ngờ mở di động lên ấn vào cuộc trò chuyện, nụ cười bên môi bỗng trở nên cứng ngắc sau khi thấy nội dung.
“Thẩm Yến, chúng ta chia tay đi.”
Ý cười bên môi anh tắt lịm. Thẩm Yến nghi ngờ bản thân nhìn lầm nên tắt điện thoại đi mở lại lần nữa, nhưng bảy chữ kia vẫn nằm chình ình trong tin nhắn.
Nguyễn Tri Vi muốn chia tay với anh?
Gì thế này?
Anh nhấn gọi thẳng cho cô nhưng đầu bên kia lại báo bận, không nhận cuộc gọi.
Dám không nghe điện thoại của anh phải không?
Lúc này đây, tâm trạng tốt của Thẩm Yến bị phá tanh bành, anh tức tốc gọi điện thoại cho dì giúp việc ở biệt thự Kim Đàn, dì báo với anh rằng, Nguyễn Tri Vi kéo vali rời đi từ nửa tiếng trước. Trước khi đi, cô còn bảo sau này dì không cần nấu cơm cho cháu nữa.
Về sau không cần nấu cơm cho cô nữa.
Không hiểu sao khi nghe đến đây, đáy lòng Thẩm Yến lại xộc lên một thứ cảm xúc không tên, tuy chỉ là thoáng qua nhưng lại khiến anh không cách nào ngó lơ được.
Hai năm bên nhau, bọn họ chưa từng cãi nhau, cho dù có cáu giận cũng một mình anh cáu, Nguyễn Tri Vi chịu đựng. Từ trước tới giờ cô chưa từng nháo loạn um sùm, càng chưa bao giờ mở miệng nói rời đi và chia tay như hôm nay.
Anh cứ nghĩ, Nguyễn Tri Vi yêu mình như thế, sẽ không bao giờ nói hai từ “chia tay”.
Đây là lần đầu tiên cô nháo loạn, đã thế còn nháo rất to.
Thẩm Yến dằn cảm xúc xa lạ trong người xuống, gọi điện thoại cho trợ lý: “Cho cậu nửa tiếng tìm tung tích của Nguyễn Tri Vi, tôi muốn gặp cô ấy.”
*
Hướng Cẩm Thu sống ở khu Mạt Tây, Bắc Thành, cách biệt thự Kim Đàn nửa vòng thành phố.
Nguyễn Tri Vi đi tàu điện ngầm tới chỗ của cô ấy. Tin nhắn chia tay cô gửi trước đó Thẩm Yến vẫn chưa trả lời.
Trước đây, mỗi lần nhắn tin cho anh, cô lúc nào cũng háo hức vui vẻ chờ anh hồi âm. Còn hiện tại, lòng cô đã chẳng còn mong mỏi anh trả lời, cũng không quan tâm nội dung ấy là gì.
Trái tim cô như một miền cực lạc. Cô từng cho phép Thẩm Yến trú ngụ trong đấy, nhưng hiện tại thì không. Anh đã bị trục xuất rồi.
Nguyễn Tri Vi định nhân lúc rảnh rỗi ngồi trên tàu điện ngầm mở ứng dụng tìm nhà ra tìm phòng trọ, tiếc là sóng trong tàu quá kém, mạng 4G thoắt cái biến thành E nên cô không thể làm gì khác ngoài tắt điện thoại, ngồi thẫn thờ suy nghĩ vu vơ một số chuyện.
Mai cô sẽ đi ngân hàng chuyển trả Thẩm Yến 850 nghìn nợ anh. Hai năm qua, nếu tính theo lãi suất ngân hàng là 3% thì cô phải trả cho Thẩm Yến cả thảy là 900 nghìn. Thời gian qua cô cũng đã đóng vài bộ phim, kiếm được kha khá, nhưng để gom đủ trả cho anh cô vẫn phải mượn Hướng Cẩm Thu thêm một trăm nghìn nữa.
Xong xuôi, cô sẽ hết nợ Thẩm Yến.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tri Vi lại thấy sầu. Sau này cô phải diễn nhiều hơn nữa mới được, phải đóng phim, tham gia chương trình thật nhiều, phải hăng hái tiến về phía trước, không thể tiếp tục Phật hệ như trước nữa. Thời gian yêu đương với Thẩm Yến như đang nói cho cô biết rằng, tình yêu chỉ là hư vô, chỉ có tiền và sự nghiệp mới quan trọng nhất.
“Đing đong… trạm dừng chân tiếp theo là trạm Mạt Tây, xin mời quý hành khách xuống ga Mạt Tây di chuyển đến cửa ra vào để xuống ga. Quý khách vui lòng xuống ga từ cửa bên phải…” Loa phát thanh trong tàu đột ngột vang lên cắt ngang suy nghĩ của cô.
Đến ga, Nguyễn Tri Vi kéo vành mũ bucket đen xuống, chờ sau khi che kín mít khuôn mặt rồi mới ra khỏi tàu.
Đám đông ồ ạt bước xuống, dòng người qua lại ở ga tàu điện ngầm đông như mắc cửi. Nguyễn Tri Vi kéo vali hành lý đi thang cuốn chậm rãi đi tới cửa ra. Cô cúi đầu cứ thế đi theo dòng người, đi mãi đi mãi đến khi trước mặt cô có người chắn ngang.
Ban đầu, cô tưởng mình và người ta vô tình chắn đường nhau, nhưng cô đi sang bên trái, người đó cũng bước chân sang bên trái, cô ngả người về bên phải, người đó cũng dịch chân sang bên phải theo. Quanh quẩn một hồi như thế, Nguyễn Tri Vi cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Em định đi đâu?”
Âm thanh quen thuộc len vào lỗ tai, khiến cô vừa cảm thấy xa lạ lại xa vời.
Cô đứng lại, ngước lên nhìn người trước mặt. Một chiếc đồng hồ xa xỉ, một chiếc áo sơ mi phong cách luôn luôn phanh cúc trên cùng, tiếp đó là khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Yến được phóng đại trong gang tấc, đôi mắt ngang tàng đột ngột hiện lên trước mắt khiến cô không kịp phòng bị.
Anh chăm chú nhìn Nguyễn Tri Vi, con ngươi đen láy chợt lướt qua tia buồn phiền nhưng chỉ trong tích tắc rồi lại biến mất ngay.
Có vẻ như Thẩm Yến đã chạy vội tới đây nên hơi thở vẫn chưa ổn định. Anh chặn ngang đường của Nguyễn Tri Vi, lạnh lùng nói: “Giỏi nhỉ? Ai dạy em náo loạn bằng cách đòi chia tay đấy?”
Nguyễn Tri Vi không ngờ anh lại đuổi theo mình tới tận đây, cô cứ nghĩ anh đang chìm đắm trong sự dịu dàng của Bạch Khởi, không quan tâm tới mình chứ.
Sau vài giây sững sờ, Nguyễn Tri Vi rất nhanh đã bình tĩnh lại. Tìm cô để làm gì chứ?
Nguyễn Tri Vi hoàn hồn, lui về sau một bước giữ khoảng cách với anh, bình thản nói: “Tôi không nháo loạn. Tôi thật sự muốn chia tay với anh, anh đang chắn đường tôi đấy, làm phiền tránh qua một bên.”
“Người dạy em chiêu này không nói với em nên một vừa hai phải thôi à? Nếu không… sẽ phản tác dụng đấy.” Thẩm Yến nhìn chằm chằm cô.
Toàn bộ gương mặt Nguyễn Tri Vi bị che kín bởi mũ và khẩu trang, chỉ để lộ ra đúng đôi mắt sáng ngời toát lên sự xa cách: “Tôi không muốn nhiều lời với anh, tránh ra.”
Ánh mắt cô trở nên ngang ngạnh hơn bao giờ hết. Thẩm Yến biết rất rõ cô như vậy là có ý gì, đó là ánh mắt cho thấy cô đã hạ quyết tâm.
Nó ánh lên như lúc cô quyết định ở bên anh, quyết tâm vào giới giải trí, mà bây giờ cô lại nhất quyết muốn rời khỏi anh.
Một thứ cảm xúc không tên đang trồi lên ngoài tầm kiểm soát, thứ cảm xúc xa lạ ấy tiếp tục bén rễ ươm mầm trong lòng anh.
Thẩm Yến bật cười: “Nếu anh không tránh ra thì sao?”
Khi nói, dù khóe môi cong lên như đang cười, nhưng ánh mắt anh lại chẳng có vẻ đùa cợt.
“Anh…” Cuối cùng Nguyễn Tri Vi cũng bị chọc tức. Ban đầu cô nghĩ mình chẳng còn tình cảm gì với anh, không việc gì phải tức, nhưng anh lại đáp lại cô bằng giọng điệu dửng dưng như thế, quả thật đã chọc cho cô sôi máu.
Trước đó anh ném cô đứng chờ bên lề đường để chạy tới sân bay đón một người phụ nữ khác, nhưng giờ lại cản đường không cho cô đi. Anh dựa vào cái gì? Anh dựa vào cái gì mà cho rằng mình muốn gì được đó? Dựa vào cái gì mà lại trêu đùa tình cảm của người khác, trông cô giống đứa dễ bị dắt mũi lắm sao?
“Anh là đồ khốn nạn!”
“Đúng, anh khốn nạn, nhưng đây đâu phải ngày đầu em biết điều đó?” Thẩm Yến không thèm quan tâm tới cô đang tức phát điên, nắm chặt bả vai cô, khom người uy hiếp: “Em mắng to nữa lên, nói to vào để cho người trong trạm tàu điện ngầm này nghe thấy, rồi ngày mai em sẽ được lên hot search với anh. Lấy phương thức này để công khai chuyện tình cảm, em thấy vui không?”
“Hay là…” Thẩm Yến thay đổi ngữ điệu: “Em náo loạn chia tay nhằm mục đích này?”
Lời anh nói khiến trái tim cô nguội lạnh.
Cô đâu cần tiền của anh. Nhưng xem ra, trong lòng Thẩm Yến, cô chẳng khác những người phụ nữ ưa nịnh nọt, ham vật chất là bao.
Thẩm Yến nói xong câu đó cũng thấy hơi hối hận. Nhìn ánh mắt Nguyễn Tri Vi là biết anh lại làm tổn thương cô. Anh biết Nguyễn Tri Vi là người như thế nào chứ.
Nhưng Thẩm Yến không tính nhận sai.
Anh đứng thẳng dậy, nắm lấy cổ tay Nguyễn Tri Vi, chuyển chủ đề: “Được rồi, đừng đứng ở nơi công cộng ầm ĩ nữa, về nhà muốn làm gì cũng được.”
Nguyễn Tri Vi vô thức giãy dụa muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của anh, nhưng vừa giãy được hai cái, cô phát hiện bên cạnh có người đang tò mò nhìn mình. Những người qua đường ấy đang nhìn họ bằng ánh mắt tò mò, thi thoảng lại ghé tai nhau bàn tán gì đó.
Ga tàu điện ngầm người đến kẻ đi đông như mắc cửi, hai người lại dùng dằng công khai thế này tất nhiên thu hút sự chú ý của người qua đường. Huống chi phong cách ăn mặc, vẻ ngoài của Thẩm Yến lại xuất sắc vô cùng, điều ấy khiến cho một vài cô gái nhỏ si mê, rút điện thoại ra chụp bọn họ.
Đèn flash lóe lên suýt chút mắt lóa mắt Nguyễn Tri Vi. Cô nhanh chóng cúi đầu, đi theo Thẩm Yến rời khỏi đây.
Sau khi chia tay, cô muốn cắt đứt quan hệ hoàn toàn với Thẩm Yến, không dây dưa dính líu gì với nhau, càng không muốn dùng cách đó để lên hot search.
Vì thế, cô đành ngoan ngoãn theo Thẩm Yến lên xe. Thẩm Yến đỗ xe ở ngay bên cạnh cửa ra ga tàu điện ngầm, vừa lên xe, anh đã ra lệnh ngay cho trợ lý: “Lái xe về biệt thự Kim Đàn.”
“Không cần, chúng ta nói chuyện rõ ràng xong tôi sẽ xuống xe.” Nguyễn Tri Vi lên tiếng.
Cô suy nghĩ thông suốt rồi. Ban nãy Thẩm Yến phản ứng lớn như vậy đơn giản chỉ là không tin cô thực sự muốn chia tay với anh, anh vốn không thích cô nên giờ chỉ cần nói rõ ràng ắt anh sẽ thả cô đi ngay.
Thẩm Yến không thèm nhìn Nguyễn Tri Vi lấy một cái: “Lái xe.”
Trợ lý tất nhiên sẽ nghe lệnh Thẩm Yến, lập tức lái xe về nhà. Nguyễn Tri Vi hít sâu một hơi, quyết định không để tâm tới tiểu tiết ấy nữa, ngẩng lên nói với Thẩm Yến: “Tôi nhắn tin như vậy chắc cũng hơi đột ngột nên anh không chấp nhận được. Nhưng bây giờ anh thấy rồi đấy, tôi muốn chia tay với anh. Đây không phải là câu nói chờ sự đồng ý của anh mà là để thông báo, chúng ta chia tay!”
Thẩm Yến không thích nghe hai chữ “chia tay”, nhất là khi từ đó còn phát ra từ miệng Nguyễn Tri Vi, con ngươi anh thể hiện rõ sự không vui.
Thẩm Yến không muốn mọi chuyện nháo nhào quá khó coi, chuyển giọng chậm rãi nói: “Đúng là dạo này công ty khá bận rộn nên anh không ngó ngàng gì tới em, em không vui thì nói với anh, lúc nào rảnh anh sẽ tới chỗ em ngay, đừng nháo loạn đòi chia tay nữa. Còn về bữa ăn hôm em đóng máy, nếu em vẫn muốn thì để hôm nào chúng ta đi ăn chúc mừng bù.”
Thẩm Yến nghiêng đầu nhìn Nguyễn Tri Vi, nâng giọng cảnh cáo: “Nếu đúng là người em quen trong giới giải trí nói với em rằng, chỉ cần náo loạn như thế là đàn ông sẽ chú ý thì cô ta sai rồi. Ông đây nuốt không trôi kiểu thế.”
Đến tận giờ anh vẫn nghĩ cô đang giận dỗi.
Giây phút ấy, Nguyễn Tri Vi chỉ muốn mở miệng hỏi thẳng anh chuyện liên quan tới Bạch Khởi, nhưng tên “Bạch Khởi” tới bên miệng lại bị cô nuốt trở lại. Hai chữ ấy làm đầu lưỡi cô đắng ngắt.
Sự thật rành rành ra đó, cô còn muốn hỏi gì nữa?
Chẳng lẽ muốn để anh chính miệng thừa nhận rằng: “Đúng thế, tôi thích Bạch Khởi, tôi yêu cô ấy đến cuồng si, muốn mà không có được, cam tâm tình nguyện sống như thế này. Còn cô, cô chỉ là thế thân, khao khát và tình yêu của cô chỉ như một trò hề mà thôi”, phải tới nước ấy mới cam lòng ư?
Tiếp tục sát muối lên vết thương chưa lành, chê cô chưa đủ đau lòng đúng không?
Nguyễn Tri Vi cố chịu nỗi đau âm ỉ trong lòng, dùng giọng điệu hòa hoãn nhất có thể, hỏi: “Thẩm Yến, anh yêu tôi không?”
Có lẽ Thẩm Yến không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, anh bật cười, ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “Nói mấy thứ không thực tế như yêu hay không yêu làm gì, chúng ta nói chuyện thực tế hơn đi, tiền anh đưa em không đủ để tiêu à?”
Thấy không, anh còn chẳng thèm lừa cô nữa.
Viền mắt Nguyễn Tri Vi nóng hầm hập, đuôi mắt hoen đỏ. Cô gồng mình khống chế cảm xúc, gằn từng chữ: “Tôi nhắc lại một lần nữa, chúng ta chia tay!”
“À.” Thẩm Yến cười khẩy, như chợt nhớ ra điều gì đó, quay qua nói với Nguyễn Tri Vi: “Chính em là người chủ động bắt đầu tất cả. Khoảng thời gian cha em nằm viện, cứ nhìn thấy anh là em đỏ mặt, lần nào cũng núp ở đằng sau nhìn lén anh nhưng chỉ cần anh quay người lại là lẩn mất, không hề giấu diếm sự yêu thích của mình trong ánh mắt. Em lấy danh nghĩa cảm ơn để gửi quà cho anh, trong tấm thiếp đính kèm viết toàn tâm tư thiếu nữ, anh không tới bệnh viện sẽ gửi tin nhắn hỏi lung tung, em chẳng bao giờ hỏi trực tiếp mà chỉ nói đông nói tây tìm cớ. Em nghĩ, anh không cảm nhận được trái tim thiếu nữ của em lúc đó à? Sau này ở bên nhau không phải đúng ý em sao? Giờ em còn chỗ nào không hài lòng nữa?”
Nghe anh nói, đại não Nguyễn Tri Vi bỗng nổ “bùm” một tiếng.
Cô luôn cẩn thận cất giấu khoảng thời gian thầm mến đẹp đẽ, bảo vệ sự dịu dàng đơn thuần ngày nào, luôn nghĩ bản thân che giấu rất tốt, mỗi lần nghĩ lại là một lần thấy vui vẻ, nhưng giờ nghe anh nhắc về nó bằng giọng điệu khinh khỉnh, cô lại thấy như thể mình đã làm một việc quá thể đáng vậy.
Anh hung hăng giẫm lên tình yêu của cô cùng với câu nói, tất cả là do em tự tìm.
Gương mặt Nguyễn Tri Vi đỏ bừng, cả người run lên vì giận, cô cao giọng nói: “Giờ tôi không thích nữa không được sao?”
“Không được!” Thẩm Yến nói ngay: “Người nói chia tay chỉ có thể là anh.”
Anh đột nhiên quay người sang chỗ Nguyễn Tri Vi, đưa tay kéo phắt khẩu trang đen trên mặt cô xuống, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp. Có lẽ do đeo khẩu trang hơi khó thở lại thêm viền mắt đỏ bừng nên gương mặt cũng ửng đỏ hết lên, như được nhuộm ráng chiều vậy.
Thẩm Yến tiến tới gần cô, con ngươi đen láy lộ rõ sự ngang ngạnh và tùy hứng.
“Nghe cho kỹ đây, có chia tay cũng là anh nói, không phải em. Chỉ có ông đây mới có tư cách vứt bỏ người khác.”
Không gian phía sau xe chật chội, ngồi sát cô thế này làm Thẩm Yến cảm nhận được hương thơm thoang thoảng trên người cô. Khoảng cách đó khiến anh không nhịn được muốn hôn.
Hôn có thể bịt kín miệng cô, chặn đứng luôn những câu nói anh không thích nghe.
Ngay lúc anh cúi đầu định hôn, Nguyễn Tri Vi liền dùng sức giãy ra, đẩy anh ngã bật ngửa về phía sau, đập người vào lưng ghế.
Nguyễn Tri Vi xù lông đối chọi: “Đừng có đụng vào tôi!”
Phần lưng truyền tới cơn đau nhức, Thẩm Yến mặt mày lạnh tanh cúi đầu nói: “Được, không động. Em nóng nảy đúng là chẳng thua ai.”
Giọng nói nghe có vẻ hơi buồn bực.
Đúng lúc này, xe chậm rãi dừng lại trước cửa biệt thự Kim Đàn, trợ lý nhìn tình hình trước mắt ngay cả thở mạnh cũng không dám, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu Thẩm, tới rồi.”
Đây là lần đầu tiên trợ lý trông thấy cảnh tượng này. Thẩm Yến bình thường ngang như cua, Nguyễn Tri Vi thì nhỏ nhẹ yêu kiều, chẳng dám nói nửa câu ngỗ nghịch với anh, vậy mà lần này không biết sao cô cứ làm trái ý Thẩm Yến.
Thẩm Yến thấy về đến biệt thự, lập tức túm chặt cổ tay Nguyễn Tri Vi, thô bạo lôi xuống. Anh không thèm quan tâm tới sự giãy dụa mạnh mẽ của cô, dứt khoát kéo thẳng người vào nhà là xong.
“Thẩm Yến, anh buông tôi ra!” Cổ tay Nguyễn Tri Vi bị Thẩm Yến nắm rất chặt. Sức cô nào đọ được với anh nên cả đường bị anh túm chặt vào trong nhà.
Dì giúp việc đang dọn dẹp trong nhà chợt nghe thấy cửa “rầm” một tiếng, cuốn theo bao tiếng động ầm ĩ cùng cảnh tượng Thẩm Yến lôi Nguyễn Tri Vi vào nhà.
Dì giúp việc ngạc nhiên há hốc mồm. Bà làm ở đây đã lâu, trước nay chưa từng thấy trường hợp này bao giờ.
Thẩm Yến mặc kệ dì giúp việc đang sững người trong nhà, quét mắt nhìn một lượt căn phòng, xem sơ sơ thôi cũng thấy ở đây thiếu đi rất nhiều đồ đạc, toàn là đồ của Nguyễn Tri Vi, từ cốc sữa bò hay uống đến chiếc bút máy Nguyễn Tri Vi yêu thích nhất… chẳng thấy thứ gì cả.
Cô muốn đi thật.
Thứ cảm xúc xa lạ ấy một lần nữa bành trướng trong lòng Thẩm Yến. Càng như vậy anh càng không dịu dàng nổi với cô, ném luôn người lên sofa rồi ra lệnh cho trợ lý: “Mang vali của cô ấy vào đây.”
Nguyễn Tri Vi bị anh đẩy ngã xuống sofa, lập tức hít một hơi khí lạnh, dùng tay bên kia xoa xoa cổ tay bị nắm đau nhức, ngực liên tục phập phồng vì tức giận. Sao trước kia cô không phát hiện ra Thẩm Yến ngang ngạnh như này chứ.
À, không phải. Nguyễn Tri Vi cụp mắt suy tư, đấy là do trước đây cô lựa chọn xóa bỏ mọi khuyết điểm của Thẩm Yến, anh có xấu tính cô cũng cho qua, còn giờ tình yêu đã hết, filter màu hồng nát tan khiến cô phải nhìn thẳng vào sự thật.
Trợ lý nhanh chóng mang hành lý của Nguyễn Tri Vi vào nhà, Thẩm Yến mở luôn vali ra, nói với dì giúp việc: “Dì mang những món đồ này trả về nguyên chỗ cũ hộ cháu.”
Lúc này, dì giúp việc mới hoàn hồn, vội vàng để cái chổi sang một bên, cúi đầu thu dọn đồ đạc, mà Nguyễn Tri Vi chỉ có thể trơ mắt nhìn đồ mình vừa thu gom bị trả về vị trí vốn có từ phòng khách tới phòng riêng.
“Thẩm Yến, anh có nhất thiết phải ép buộc tôi như thế không?” Nguyễn Tri Vi không giỏi cãi nhau với người khác, chỉ có thể cố gắng nói lý với Thẩm Yến.
Thẩm Yến chỉ nhìn cô và nói: “Giờ em đang mất bình tĩnh, chờ em tỉnh táo lại chúng ta nói chuyện sau.”
Giờ cô đang tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào đấy!
Ngay lúc Nguyễn Tri Vi định nói tiếp, Thẩm Yến đã vào bếp lấy ngay một cốc sữa đu đủ mang ra đặt xuống trước mặt cô: “Uống đi, đây là sữa lần trước anh bảo em uống này.”
Nghe vậy, tự dưng Nguyễn Tri Vi nhớ ra, có một lần lúc hai người đang làm anh bảo ngực cô nhỏ, muốn cô uống thêm sữa đu đủ.
Anh chỉ nhớ mỗi cái này thôi ư? Trong mắt anh, cô là “công cụ” để anh phát tiết sao?
Nguyễn Tri Vi quay ngoắt mặt sang chỗ khác, từ chối thẳng mặt.
Thẩm Yến nhẫn nhịn không bộc phát tính cáu bẳn, cầm cốc sữa đu đủ trên bàn lên, tự mình kề cốc bên miệng cô, dịu dàng nói: “Uống đi nào, ngoan.”
Đây là một trong những lần hiếm hoi anh chịu dỗ dành cô.
Nhưng Nguyễn Tri Vi chẳng thấy xúc động. Cô quay hẳn người sang chỗ khác, trong mắt ánh lên sự bướng bỉnh và kháng cự.
Thẩm Yến lạnh mặt ngay tức thì, đặt cốc sữa xuống bàn: “Nguyễn Tri Vi, đừng có được đà lấn tới. Chắc em chưa quên, tôi thích kiểu người ngoan ngoan hiểu chuyện chứ không phải vô cớ gây rối như em bây giờ!”
Nghe đến đây, Nguyễn Tri Vi ngước lên nhìn anh, thản nhiên đáp lại: “Anh thích kiểu người nào liên quan gì tới tôi?”
Cô vừa dứt câu, bầu không khí xung quanh như đóng băng.
Từ trợ lý đứng cạnh cửa tới dì giúp việc đang thu dọn đồ đạc, tất cả đều ngay lập tức đứng im tại chỗ, không dám hít thở.
Anh chàng trợ lý bỗng cảm thấy vô cùng hối hận, tự dưng theo vào đây làm gì không biết. Bầu không khí yên tĩnh này quá đáng sợ, có đứng xem thôi cũng thấy khó thở.
Thời gian như ngừng lại.
Thẩm Yến im lặng nhìn cô một lúc rồi bật cười: “Tự dưng anh thấy, em cáu kỉnh như này cũng rất thú vị.”
Dứt câu, Thẩm Yến đứng thẳng dậy đi ra cửa, “rầm” một tiếng bỏ đi.
Trái tim Nguyễn Tri Vi dần khôi phục lại nhịp đập bình thường sau tiếng đóng cửa. Bầu không khí vừa rồi quá đáng sợ, cô cảm tưởng như Thẩm Yến muốn ăn tươi nuốt sống mình, cắn nát cô rồi nuốt chửng vào bụng.
Rõ ràng người sai không phải cô, nhưng muốn phản kháng Thẩm Yến lại cần rất nhiều can đảm.
Tính tình anh ngông nghênh khó trị, chỉ muốn sự tình phát triển theo hướng mình muốn, nhưng anh có bá đạo hơn nữa cũng chẳng có ích gì.
Cô sẽ không bao giờ nuông chiều anh nữa.
*
Thẩm Yến lái chiếc Bugatti Veyron 16.4 lao ra khỏi gara, đây là xe thể thao nằm trong top 3 chiếc có tốc độ đáng gờm nhất thế giới, vận tốc đạt đỉnh có thể lên tới 430km/h.
Biệt thự Kim Đàn là căn nhà nằm trong khu vực đang mở rộng nên cạnh đó có rất nhiều đường đua. Dạo gần đây không có cuộc đua nào được tổ chức nên anh lái chiếc Bugatti Veyron chọn bừa một đường để chạy.
Đánh lái, thả trôi, tăng tốc,… kiểu vận động cực hạn này chính là một cách để con người phát tiết cảm xúc. Thẩm Yến duy trì vận tốc cao lao băng băng trên đường, tiếng động cơ ầm ầm vang lên bên tai che đi toàn bộ thanh âm, lấp luôn cả những tiếng ồn ào lạ kỳ từ sâu đáy lòng anh.
Kể từ lúc Nguyễn Tri Vi nhắn tin đòi chia tay, mọi thứ đều vượt tầm kiểm soát.
Lần đầu tiên gặp nhau tại bệnh viện, anh vươn tay giúp cô, làm giữa hai người tồn tại một sự ràng buộc vô hình. Cô gái nhỏ không giống nổi tình cảm dành cho anh, anh thấy hết mà không nói toạc ra, thuận theo tự nhiên ở bên cô, yên tâm hưởng thụ sự chăm tóc và tình yêu cô mang tới. Anh cứ nghĩ mọi thứ sẽ mãi mãi như vậy.
Dù cho anh có ra sao, có làm gì thì Nguyễn Tri Vi cũng sẽ không rời khỏi anh. Cô sẽ mãi mãi đứng ở nơi đó chờ anh, chờ anh về nhà.
Thế mà giờ Nguyễn Tri Vi lại nói cô muốn chia tay. Cô thay đổi chỉ sau một đêm, trở thành một người khác hoàn toàn trước kia làm Thẩm Yến trở tay không kịp.
Thậm chí anh còn không biết tại sao cô lại thay đổi như thế.
“Két!!!” Chiếc Bugatti phanh gấp tạo nên âm thanh chói tai, đường đi bụi mù toàn cát là cát, so ra cuộn lên cao hơn nửa người.
Thẩm Yến gác tay lên vô lăng. Vô lăng Bugatti được làm bằng chất liệu da thượng hạng, xờ lên vô cùng có xúc cảm, tay lướt bên trên lại như chạm được vào tim, cảm nhận được cơn đau nhói.
Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại ra mở danh ba, nhìn một hồi.
Cuối cùng, anh chọn tên Quách Kỳ, ấn gọi qua. Quách Kỳ rất nhanh đã nhận điện, đầu bên chỗ anh ta khá ồn ào, nghe là biết lại đang đắm chìm trong chỗ ăn chơi sa đọa nào đó rồi: “Alo? Anh Yến tìm tôi có chuyện gì thế?”
Thẩm Yến lặng đi mất mấy giây mới mở miệng nói: “Hỏi cậu chuyện này.”
“Nói đi.”
Thẩm Yến nói: “Nếu một người con gái trước kia vô cùng ngoan ngoãn nhưng giờ lại quyết định rời khỏi cậu, hơn nữa cô ấy còn rất quyết tâm. Sao cô ấy lại thay đổi như thế?”
“?” Quách Kỳ ngạc nhiên: “Anh Yến, cậu có phụ nữ bên cạnh từ lúc nào thế? Dạo này không phải cậu toàn gặp dịp thì chơi, lá mặt lá trái với bọn họ à?”
“Cậu nói vớ vẩn ít thôi, nói chuyện chính đi.”
“Rồi rồi rồi, không ngờ cậu lại kim ốc tàng kiều đấy…” Quách Kỳ biết mình đùa quá trớn thêm tí nữa Thẩm Yến sẽ nổi giận, bèn nhanh chóng chuyển chủ đề: “Theo như kinh nghiệm lăn lộn tình trường bao nhiêu năm qua của tôi, thì đó là do cậu không tốt với cô ấy. Phụ nữ là loại sinh vật cảm tính, cần phải được nuôi dưỡng bằng tình yêu, nếu một ngày nào đó cô ấy không cảm nhận được điều ấy ở cậu, tất nhiên sẽ muốn rời đi.”
Thẩm Yến ngẫm lại, đúng là anh đối xử với Nguyễn Tri Vi không tốt.
Cô nói lời chia tay quá đột ngột. Lúc trên đường tới ga tàu điện ngầm đón cô, Thẩm Yến cũng thử suy nghĩ xem tại sao cô lại như vậy. Không lẽ là do hôm đóng máy anh đến muộn, sau đấy còn không nán lại bệnh viện chăm sóc cô? Nhưng nãy anh cũng có nói, mình có thể ăn bù bữa chúc mừng đóng máy ấy, mà cô lại chẳng rung động chút nào, vẫn quyết tâm rời xa anh.
Anh không hiểu.
Anh lặng đi mất một lúc mới nói: “Nhưng trước đó tôi đối xử với cô ấy cũng không tốt, cô ấy vẫn ngoan ngoãn thuận theo, sao giờ lại thay đổi như thế?”
“…” Quách Kỳ cạn lời: “Anh Yến, cậu có biết trên mạng giờ đang có một câu nói rất thịnh hành không? Ấy là thất vọng đủ rồi, người ta sẽ tự động rời đi. Cái cảm giác thất vọng, mất mát ấy không phải là cảm xúc diễn ra trong nháy mắt, nó được tích lũy dần dần theo năm tháng, chỉ có cậu là cảm thấy mọi chuyện như một cái chớp mắt thôi.”
Thẩm Yến ngẫm nghĩ hồi lâu, ngón tay cong lên nhịp nhẹ trên vô lăng, không gian yên tĩnh tới mức nghe được cả tiếng đập rất nhẹ của ngón tay gõ lên tay lái.
“Alo? Anh Yến, cậu có đang nghe tôi nói không đấy?” Quách Kỳ hỏi.
“Có.” Thẩm Yến trầm ngâm: “Giờ phải làm gì?”
“Đối xử tốt với cô ấy.” Quách Kỳ hiến kế cho Thẩm Yến: “Thật ra con gái rất dễ lấy lòng. Mấy thứ các cô ấy thích đơn giản lắm, chỉ cần có giày dép, túi xách, quần áo, trang sức hàng hiệu là được. Không thì cậu tốn công thêm một chút, mua cho cô ấy đồ ăn ngon đang nổi trên mạng chẳng hạn. Các cô gái thích mấy cái này lắm đấy. Phải rồi, dạo gần đây có tiệm bánh ngọt ở cửa Hỉ Trực nổi lắm, người xếp hàng nườm nượp, bạn gái tôi muốn mua cũng chẳng mua được. Nghe nói ở đó đang hot loại đồ ngọt 0 calories, con gái thích mấy món như vậy lắm, hay cậu mua thử xem?”
Thẩm Yến nghe cũng thấy có lý. Nữ diễn viên thường phải nghiêm khắc khống chế vóc dáng, Nguyễn Tri Vi bình thường tuy không ăn nhiều nhưng chắc là cũng sẽ thích món 0 calories này.
“Gửi địa chỉ cho tôi.”
“Hả?” Quách Kỳ nghe không rõ.
“Tôi nói gửi địa chỉ cho tôi.”
Quách Kỳ ở đầu kia điện thoại suýt chút nữa phì cười. Trước kia anh ta chưa thấy Thẩm Yến chủ động dỗ dành ai cả. Tuy vậy, anh ta vẫn nín cười gửi địa chỉ tiệm bánh ngọt đang nổi cho Thẩm Yến, sau đó cố gắng làm cho giọng mình nghe bình thường nhất có thể: “Gửi rồi đấy. Anh Yến, chúc cậu may mắn.”
Thẩm Yến nhìn chằm chằm cái tên “Dream” được gửi qua wechat kia một lúc rồi nổ máy, chiếc Bugatti xé tan “tấm chắn” bằng cát trong không khí, chạy băng băng trên đường.
*
Thẩm Yến về tới nhà lúc tám giờ hơn.
Trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, Nguyễn Tri Vi nằm trong phòng ngủ lại bật mỗi đèn sợi đốt.
Nguyễn Tri Vi chăm chú đọc một quyển sách lịch sử dưới ánh đèn. Vốn cô định thừa dịp chiều Thẩm Yến không ở đây rời đi nhưng sau đấy cô phát hiện ra điện thoại mình rơi trên xe, trợ lý và dì giúp việc cũng nhất quyết không cho cô đi. Cô mà đi thì sau này bọn họ cũng không cần làm việc ở đây nữa.
Đây là chuyện riêng của cô và Thẩm Yến, cô không muốn liên lụy tới người khác nên đành ở lại chờ cơ hội, đợi bao giờ biệt thự không có ai, cô sẽ lén rời đi.
Nghe bên ngoài có tiếng lạch cạch mở cửa là cô biết Thẩm Yến về, điều ấy khiến cô có hơi căng thẳng.
Mỗi một lần giằng co với Thẩm Yến cô đều phải dốc hết toàn lực để chiến đấu. Trước đây là cô cam tâm tình nguyện chịu thua anh, còn giờ đánh trận nào cô phải thắng trận đấy.
Ngoài cửa vang lên tiếng Thẩm Yến hỏi chuyện dì giúp việc, giọng anh rất dễ nhận ra, trầm trầm nhưng nghe không hề gò bó: “Tối nay cô ấy ăn cơm chưa?”
Tiếng dì giúp việc lại không rõ lắm: “Chưa ăn.”
“Lần sau dì cứ làm nhiều món cô ấy thích ăn nhé.”
Nghe vậy, Nguyễn Tri Vi cụp mắt suy tư. Cô vẫn nhớ như in lần trước đi ăn hoành thánh tôm tươi, anh ga lăng gọi cho An Duyệt Nhiên một bát không hành nhưng lại quên mất cô cũng không ăn được hành.
Lúc đó cô thấy rất không vui, chờ mong bao nhiêu lại thất vọng bấy nhiêu, giờ tự dưng nhớ lại lòng cô lại thấy khó chịu, sự mong chờ của cô đối với anh cứ từng chút giảm bớt như vậy đấy.
Vậy nên, giờ anh nói “lần sau dì cứ làm nhiều món cô ấy thích ăn” để làm gì chứ?
Ngay lúc cô cần nhất anh lại không cho được, bỏ lỡ giây phút ấy rồi, mọi việc làm đều trở nên vô nghĩa.
Một lúc sau, tiếng bước chân Thẩm Yến tiến gần hơn tới cánh cửa. Anh thong thả xuất hiện ở đấy, vẫn ung dung như ngày thường, đôi mắt đào hoa không chứa chấp bất kỳ một ai. Có điều lần này anh còn cầm theo một hộp bánh ngọt trông rất ngon miệng, nhìn chẳng ăn nhập gì với khí chất toát ra từ người anh.
Đây là thành quả của anh sau hai tiếng đồng hồ xếp hàng chờ mua ở “Dream”. Một lần xếp hàng thu về vô số ánh nhìn, xếp lâu tới mức anh mất kiên nhẫn đi thẳng vào trung tâm thương mại mua thêm ít túi xách, trang sức xa xỉ phẩm mẫu mới nhất cho cô trong lúc chờ gọi tới lượt. Toàn bộ đống quà đó anh đang để ở ghế sofa dưới phòng khách.
Theo như lời Quách Kỳ nói thì Nguyễn Tri Vi sẽ rất vui khi nhìn thấy đống quà đó. Cô vui rồi hẳn sẽ không mặt nặng mày nhẹ với anh nữa.
Thẩm Yến đứng ở cửa gọi: “Vi Vi.”
Nguyễn Tri Vi chẳng buồn ngẩng đầu, cô biết anh đang gọi mình nhưng vẫn lơ đi, xem như anh không tồn tại.
Thẩm Yến cau mày, anh thật sự không biết cách dỗ dành người khác.
Thẩm Yến cố nén sự không vui trong lòng, đi tới trước mặt Nguyễn Tri Vi đặt hộp bánh “Dream” xuống. Ấy thế mà cô vẫn dửng dưng như không có gì, đổi tay cầm sách, tiếp tục đọc.
Thẩm Yến thẳng tay cầm hộp bánh chắn trước quyển sách, bá đạo kiểm soát tầm nhìn của cô: “Nhìn đi, bánh ngọt 0 calories đấy, thích không?”
Ánh mắt Nguyễn Tri Vi ngừng lại trên hộp bánh chừng ba giây. Chiếc hộp được đóng gói vô cùng đầy đặn, loáng thoáng trông được cả chiếc bánh ngọt hình thỏ nằm bên trong. Chú thỏ mắt đỏ nằm bên cạnh bông hoa ngũ sắc trông vô cùng xinh đẹp, đáng yêu tới độ không cô gái nào nỡ từ chối.
Đã vậy Thẩm Yến còn nói đây là đồ ngọt 0 calories.
Một món quà không tưởng tới từ một thẳng nam như Thẩm Yến.
Thẩm Yến thấy cô không từ chối, cho rằng mình đã dỗ được cô nên nói tiếp: “Ngoài sofa anh có để ít túi xách, trang sức và hàng xa xỉ phẩm nữa, tất cả đều là đồ anh thấy hợp với em. Em ra xem thử xem có thích không.”
Không hiểu sao trong đầu Nguyễn Tri Vi bỗng bật ra một câu nói, đứa trẻ biết khóc sẽ có kẹo ăn.
Trước kia, cô ngoan ngoãn hiểu chuyện, Thẩm Yến chẳng dỗ cô lấy một lần. Giờ cô quyết tâm bỏ đi, anh lại chạy theo dỗ dành. Nhưng, muộn rồi.
Nguyễn Tri Vi ngước lên nhìn anh, đáp lại hành động lấy lòng của anh từ nãy tới giờ: “Không cần, những thứ anh tặng tôi không thích.”
Ngữ điệu cực kỳ xa cách.
Rõ ràng vẫn là khuôn mặt thanh thuần ấy, nhưng biểu cảm lại lạnh như băng, như thể hai người chỉ là người xa lạ.
Ánh mắt Thẩm Yến tối sầm lại, nhìn chằm chằm cô hồi lâu.
Anh không nổi đóa ngay tức thì mà đi tới mở ngăn kéo ra lấy một hộp quà, đó chính là chiếc vòng ngọc lần trước anh tặng Nguyễn Tri Vi. Anh nắm lấy tay cô, chòng chiếc vòng vào cổ tay: “Cái này em cũng không thích ư? Lúc trước đưa cho em, không phải em nói em thích à.”
“Không thích, lúc đó tôi cũng không thích.” Nguyễn Tri Vi thấy anh ép mình đeo vòng tay, khó chịu rụt tay lại, nhưng sức Thẩm Yến quá lớn, kẹp cổ tay cô tới phát đau, cô không cách nào động đậy nên đành để anh chòng vòng tay qua.
Khi chiếc vòng ngọc bích nằm yên trên cổ tay mảnh khảnh của cô, sắc mặt Thẩm Yến mới hòa hoãn hơn, cất giọng nói một câu chẳng biết nói cho cô nghe hay tự nói với bản thân mình:
“Em phải thích!”
Màn hình lóe lên hiển thị thông báo tới từ Nguyễn Tri Vi, anh chẳng buồn xem mà ấn khóa màn hình luôn. Trước giờ anh chưa bao giờ vội vàng xem tin nhắn cô gửi tới, toàn chờ tới khi rảnh mở lên trả lời là được.
Cuộc họp đang vào hồi Thẩm Yến mong chờ nhất.
Trong căn phòng họp rộng lớn sáng sủa, nhóm lãnh đạo cấp cao của công ty hai mặt nhìn nhau, sắc mặt thay đổi.
Ở đầu bên kia bàn dài là thành viên ban hội đồng quản trị, cậu cả của nhà họ Thẩm, Thẩm Phồn. Còn phía đằng này là Thẩm Yến, cậu hai nhà họ Thẩm mới vào công ty cách đây không lâu.
Ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ hắt vào phòng hội nghị. Thẩm Phồn ngồi ở nơi nhiều ánh sáng nhất, còn Thẩm Yến lại ẩn mình trong bóng tối, khiến người ta không nhìn rõ được biểu cảm của anh.
Chuyện về hai anh em nhà họ Thẩm thường xuyên được người trong công ty bàn tán xôn xao.
Thẩm Phồn làm lãnh đạo ở công ty đã nhiều năm, được hưởng hơn một nửa cổ phần, hoàn toàn xứng đáng với cái danh người thừa kế Thẩm thị. Anh ta là người cẩn trọng đáng tin cậy, quần áo lượt là, âu phục chỉn chu, cà vạt phẳng phiu, đến cả ngữ điệu khi nói chuyện cũng khiến người khác tin tưởng và phục tùng.
Thẩm Yến lại là người nổi danh vì ăn chơi trác táng, cũng chẳng có thực quyền ở Thẩm thị. Ăn chơi bừa bãi, ngông cuồng khó trị, tới công ty cũng chẳng mặc âu phục nhưng vẫn đẹp trai tới người thần tức giận, đuôi mắt cong lên tự nhiên quyến rũ ngất ngây, khiến cho nhân viên nữ trong công ty đua nhau trồng hoa si.
Hai người ở hai thái cực trái ngược này gần đây lại khiến cho mọi người một phen điên đảo.
Thẩm Phồn dốc toàn lực đẩy mạnh thực hiện hai dự án nhưng cả hai đều chết, khiến cho các cổ đông trong công ty vô cùng bất mãn. Trái lại, dự án trong tay Thẩm Yến phát triển ổn định, mang về không ít lợi nhuận cho công ty.
Màn hình lớn trong phòng họp đang trình chiếu PPT, thể hiện rõ lợi nhuận, chi phí thực hiện ở các dự án dưới dạng biểu đồ. Mọi thứ đều được so sánh hết sức trực quan rõ ràng, ai thắng ai thua xem sẽ hiểu ngay.
Thẩm Yến nhếch miệng, im lặng quan sát sắc mặt anh trai.
Một Thẩm Phồn thường ngày ổn trọng cẩn thận, nay nhìn biểu đồ tài chính xám xịt sắc mặt lại tái mét. Tuy vậy, anh ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể: “A Yến làm tốt lắm, phải cố gắng hơn nữa nhé.”
Nghe anh ta gọi mình là “A Yến”, Thẩm Yến lại không kìm được cười khẩy. Quan hệ giữa đôi bên như nào trong lòng họ đều tự biết rõ, cần gì phải diễn tuồng cảnh hai anh em trong nhà hòa thuận chứ.
Diễn thôi mà, ai không biết chứ?
“Cảm ơn anh.” Thẩm Yến tiếp lời ngay, nhảy vào đóng vai một “người em tốt”.
Các vị lãnh đạo khác trong công ty nghe thế, không khỏi quay qua nhìn nhau bằng ánh mắt ẩn ý sâu xa.
Thẩm Phồn nhìn hiểu ngay tâm tư mấy người ngồi phía dưới nhưng vẫn giả vờ như không biết, gật đầu ra hiệu cho giám đốc tiếp tục thuyết trình.
Giám đốc nhận lệnh, mở miệng nói tiếp: “Tiếp theo chúng ta sẽ đến với một số dự án phim ảnh do công ty đầu tư. Số liệu phim ảnh không được khả quan lắm, thị trường rối loạn, những phim thuộc dự án đầu tư lớn thu về thành quả không như mong đợi, ngược lại một số web drama ít vốn lại bất ngờ nổi lên…”
…
Hai mươi phút sau, cuộc họp kết thúc.
Thẩm Yến đứng lên, lười biếng bước chân ra khỏi phòng họp. Lúc anh đi ngang qua cửa vừa hay nghe thấy một giám đốc ngồi gần đấy nhỏ giọng lầm bầm: “Đúng là mèo mù vớ cá rán. Ăn may kiếm được tí tiền đã vênh mặt đắc ý rồi. Một thằng công tử bột như nó thì làm được cái gì chứ?”
“Đúng thế, ăn may thôi, ăn được một lần lại nghĩ mình quan trọng lắm.”
Thẩm Yến nghe được rất rõ nhưng lại không phản ứng gì, giả vờ như không nghe thấy, cứ thế đi thẳng ra cửa.
Người khác nhìn thành quả của anh mà nói “ăn may thôi”, chứng tỏ chiêu “giả heo” anh sử dụng cực kỳ hiệu quả.
Giả heo ăn thịt hổ ý là gì? Ý là phải ăn luôn “con hổ” ấy trước khi mọi người kịp phản ứng. À, không phải, cái thú vị nhất chắc chắn phải là phản ứng của “con hổ” khi đó rồi.
Bất ngờ, tuyệt vọng, bất lực, hối hận,… một loạt biểu cảm đan xen với nhau, không biết cuối cùng sẽ ra sao nhỉ?
Nghĩ đến đó, Thẩm Yến càng mong chờ đến lúc được nhìn thấy biểu cảm đó trên mặt Thẩm Phồn.
Đến lúc đấy, chắc chắn sắc mặt anh ta còn đặc sắc hơn hôm nay.
Chờ tới khi đi ra khỏi cửa lớn công ty, Thẩm Yến mới nhớ ra trước đấy Nguyễn Tri Vi có gửi tin nhắn cho mình mà mình lại chưa xem nội dung.
Vừa mới thắng một trận lớn nên giờ tâm trạng anh khá tốt, thầm nghĩ cũng mấy ngày rồi mình không về biệt thự Kim Đàn, định quay về thăm cô một lúc, ai ngờ mở di động lên ấn vào cuộc trò chuyện, nụ cười bên môi bỗng trở nên cứng ngắc sau khi thấy nội dung.
“Thẩm Yến, chúng ta chia tay đi.”
Ý cười bên môi anh tắt lịm. Thẩm Yến nghi ngờ bản thân nhìn lầm nên tắt điện thoại đi mở lại lần nữa, nhưng bảy chữ kia vẫn nằm chình ình trong tin nhắn.
Nguyễn Tri Vi muốn chia tay với anh?
Gì thế này?
Anh nhấn gọi thẳng cho cô nhưng đầu bên kia lại báo bận, không nhận cuộc gọi.
Dám không nghe điện thoại của anh phải không?
Lúc này đây, tâm trạng tốt của Thẩm Yến bị phá tanh bành, anh tức tốc gọi điện thoại cho dì giúp việc ở biệt thự Kim Đàn, dì báo với anh rằng, Nguyễn Tri Vi kéo vali rời đi từ nửa tiếng trước. Trước khi đi, cô còn bảo sau này dì không cần nấu cơm cho cháu nữa.
Về sau không cần nấu cơm cho cô nữa.
Không hiểu sao khi nghe đến đây, đáy lòng Thẩm Yến lại xộc lên một thứ cảm xúc không tên, tuy chỉ là thoáng qua nhưng lại khiến anh không cách nào ngó lơ được.
Hai năm bên nhau, bọn họ chưa từng cãi nhau, cho dù có cáu giận cũng một mình anh cáu, Nguyễn Tri Vi chịu đựng. Từ trước tới giờ cô chưa từng nháo loạn um sùm, càng chưa bao giờ mở miệng nói rời đi và chia tay như hôm nay.
Anh cứ nghĩ, Nguyễn Tri Vi yêu mình như thế, sẽ không bao giờ nói hai từ “chia tay”.
Đây là lần đầu tiên cô nháo loạn, đã thế còn nháo rất to.
Thẩm Yến dằn cảm xúc xa lạ trong người xuống, gọi điện thoại cho trợ lý: “Cho cậu nửa tiếng tìm tung tích của Nguyễn Tri Vi, tôi muốn gặp cô ấy.”
*
Hướng Cẩm Thu sống ở khu Mạt Tây, Bắc Thành, cách biệt thự Kim Đàn nửa vòng thành phố.
Nguyễn Tri Vi đi tàu điện ngầm tới chỗ của cô ấy. Tin nhắn chia tay cô gửi trước đó Thẩm Yến vẫn chưa trả lời.
Trước đây, mỗi lần nhắn tin cho anh, cô lúc nào cũng háo hức vui vẻ chờ anh hồi âm. Còn hiện tại, lòng cô đã chẳng còn mong mỏi anh trả lời, cũng không quan tâm nội dung ấy là gì.
Trái tim cô như một miền cực lạc. Cô từng cho phép Thẩm Yến trú ngụ trong đấy, nhưng hiện tại thì không. Anh đã bị trục xuất rồi.
Nguyễn Tri Vi định nhân lúc rảnh rỗi ngồi trên tàu điện ngầm mở ứng dụng tìm nhà ra tìm phòng trọ, tiếc là sóng trong tàu quá kém, mạng 4G thoắt cái biến thành E nên cô không thể làm gì khác ngoài tắt điện thoại, ngồi thẫn thờ suy nghĩ vu vơ một số chuyện.
Mai cô sẽ đi ngân hàng chuyển trả Thẩm Yến 850 nghìn nợ anh. Hai năm qua, nếu tính theo lãi suất ngân hàng là 3% thì cô phải trả cho Thẩm Yến cả thảy là 900 nghìn. Thời gian qua cô cũng đã đóng vài bộ phim, kiếm được kha khá, nhưng để gom đủ trả cho anh cô vẫn phải mượn Hướng Cẩm Thu thêm một trăm nghìn nữa.
Xong xuôi, cô sẽ hết nợ Thẩm Yến.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tri Vi lại thấy sầu. Sau này cô phải diễn nhiều hơn nữa mới được, phải đóng phim, tham gia chương trình thật nhiều, phải hăng hái tiến về phía trước, không thể tiếp tục Phật hệ như trước nữa. Thời gian yêu đương với Thẩm Yến như đang nói cho cô biết rằng, tình yêu chỉ là hư vô, chỉ có tiền và sự nghiệp mới quan trọng nhất.
“Đing đong… trạm dừng chân tiếp theo là trạm Mạt Tây, xin mời quý hành khách xuống ga Mạt Tây di chuyển đến cửa ra vào để xuống ga. Quý khách vui lòng xuống ga từ cửa bên phải…” Loa phát thanh trong tàu đột ngột vang lên cắt ngang suy nghĩ của cô.
Đến ga, Nguyễn Tri Vi kéo vành mũ bucket đen xuống, chờ sau khi che kín mít khuôn mặt rồi mới ra khỏi tàu.
Đám đông ồ ạt bước xuống, dòng người qua lại ở ga tàu điện ngầm đông như mắc cửi. Nguyễn Tri Vi kéo vali hành lý đi thang cuốn chậm rãi đi tới cửa ra. Cô cúi đầu cứ thế đi theo dòng người, đi mãi đi mãi đến khi trước mặt cô có người chắn ngang.
Ban đầu, cô tưởng mình và người ta vô tình chắn đường nhau, nhưng cô đi sang bên trái, người đó cũng bước chân sang bên trái, cô ngả người về bên phải, người đó cũng dịch chân sang bên phải theo. Quanh quẩn một hồi như thế, Nguyễn Tri Vi cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Em định đi đâu?”
Âm thanh quen thuộc len vào lỗ tai, khiến cô vừa cảm thấy xa lạ lại xa vời.
Cô đứng lại, ngước lên nhìn người trước mặt. Một chiếc đồng hồ xa xỉ, một chiếc áo sơ mi phong cách luôn luôn phanh cúc trên cùng, tiếp đó là khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Yến được phóng đại trong gang tấc, đôi mắt ngang tàng đột ngột hiện lên trước mắt khiến cô không kịp phòng bị.
Anh chăm chú nhìn Nguyễn Tri Vi, con ngươi đen láy chợt lướt qua tia buồn phiền nhưng chỉ trong tích tắc rồi lại biến mất ngay.
Có vẻ như Thẩm Yến đã chạy vội tới đây nên hơi thở vẫn chưa ổn định. Anh chặn ngang đường của Nguyễn Tri Vi, lạnh lùng nói: “Giỏi nhỉ? Ai dạy em náo loạn bằng cách đòi chia tay đấy?”
Nguyễn Tri Vi không ngờ anh lại đuổi theo mình tới tận đây, cô cứ nghĩ anh đang chìm đắm trong sự dịu dàng của Bạch Khởi, không quan tâm tới mình chứ.
Sau vài giây sững sờ, Nguyễn Tri Vi rất nhanh đã bình tĩnh lại. Tìm cô để làm gì chứ?
Nguyễn Tri Vi hoàn hồn, lui về sau một bước giữ khoảng cách với anh, bình thản nói: “Tôi không nháo loạn. Tôi thật sự muốn chia tay với anh, anh đang chắn đường tôi đấy, làm phiền tránh qua một bên.”
“Người dạy em chiêu này không nói với em nên một vừa hai phải thôi à? Nếu không… sẽ phản tác dụng đấy.” Thẩm Yến nhìn chằm chằm cô.
Toàn bộ gương mặt Nguyễn Tri Vi bị che kín bởi mũ và khẩu trang, chỉ để lộ ra đúng đôi mắt sáng ngời toát lên sự xa cách: “Tôi không muốn nhiều lời với anh, tránh ra.”
Ánh mắt cô trở nên ngang ngạnh hơn bao giờ hết. Thẩm Yến biết rất rõ cô như vậy là có ý gì, đó là ánh mắt cho thấy cô đã hạ quyết tâm.
Nó ánh lên như lúc cô quyết định ở bên anh, quyết tâm vào giới giải trí, mà bây giờ cô lại nhất quyết muốn rời khỏi anh.
Một thứ cảm xúc không tên đang trồi lên ngoài tầm kiểm soát, thứ cảm xúc xa lạ ấy tiếp tục bén rễ ươm mầm trong lòng anh.
Thẩm Yến bật cười: “Nếu anh không tránh ra thì sao?”
Khi nói, dù khóe môi cong lên như đang cười, nhưng ánh mắt anh lại chẳng có vẻ đùa cợt.
“Anh…” Cuối cùng Nguyễn Tri Vi cũng bị chọc tức. Ban đầu cô nghĩ mình chẳng còn tình cảm gì với anh, không việc gì phải tức, nhưng anh lại đáp lại cô bằng giọng điệu dửng dưng như thế, quả thật đã chọc cho cô sôi máu.
Trước đó anh ném cô đứng chờ bên lề đường để chạy tới sân bay đón một người phụ nữ khác, nhưng giờ lại cản đường không cho cô đi. Anh dựa vào cái gì? Anh dựa vào cái gì mà cho rằng mình muốn gì được đó? Dựa vào cái gì mà lại trêu đùa tình cảm của người khác, trông cô giống đứa dễ bị dắt mũi lắm sao?
“Anh là đồ khốn nạn!”
“Đúng, anh khốn nạn, nhưng đây đâu phải ngày đầu em biết điều đó?” Thẩm Yến không thèm quan tâm tới cô đang tức phát điên, nắm chặt bả vai cô, khom người uy hiếp: “Em mắng to nữa lên, nói to vào để cho người trong trạm tàu điện ngầm này nghe thấy, rồi ngày mai em sẽ được lên hot search với anh. Lấy phương thức này để công khai chuyện tình cảm, em thấy vui không?”
“Hay là…” Thẩm Yến thay đổi ngữ điệu: “Em náo loạn chia tay nhằm mục đích này?”
Lời anh nói khiến trái tim cô nguội lạnh.
Cô đâu cần tiền của anh. Nhưng xem ra, trong lòng Thẩm Yến, cô chẳng khác những người phụ nữ ưa nịnh nọt, ham vật chất là bao.
Thẩm Yến nói xong câu đó cũng thấy hơi hối hận. Nhìn ánh mắt Nguyễn Tri Vi là biết anh lại làm tổn thương cô. Anh biết Nguyễn Tri Vi là người như thế nào chứ.
Nhưng Thẩm Yến không tính nhận sai.
Anh đứng thẳng dậy, nắm lấy cổ tay Nguyễn Tri Vi, chuyển chủ đề: “Được rồi, đừng đứng ở nơi công cộng ầm ĩ nữa, về nhà muốn làm gì cũng được.”
Nguyễn Tri Vi vô thức giãy dụa muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của anh, nhưng vừa giãy được hai cái, cô phát hiện bên cạnh có người đang tò mò nhìn mình. Những người qua đường ấy đang nhìn họ bằng ánh mắt tò mò, thi thoảng lại ghé tai nhau bàn tán gì đó.
Ga tàu điện ngầm người đến kẻ đi đông như mắc cửi, hai người lại dùng dằng công khai thế này tất nhiên thu hút sự chú ý của người qua đường. Huống chi phong cách ăn mặc, vẻ ngoài của Thẩm Yến lại xuất sắc vô cùng, điều ấy khiến cho một vài cô gái nhỏ si mê, rút điện thoại ra chụp bọn họ.
Đèn flash lóe lên suýt chút mắt lóa mắt Nguyễn Tri Vi. Cô nhanh chóng cúi đầu, đi theo Thẩm Yến rời khỏi đây.
Sau khi chia tay, cô muốn cắt đứt quan hệ hoàn toàn với Thẩm Yến, không dây dưa dính líu gì với nhau, càng không muốn dùng cách đó để lên hot search.
Vì thế, cô đành ngoan ngoãn theo Thẩm Yến lên xe. Thẩm Yến đỗ xe ở ngay bên cạnh cửa ra ga tàu điện ngầm, vừa lên xe, anh đã ra lệnh ngay cho trợ lý: “Lái xe về biệt thự Kim Đàn.”
“Không cần, chúng ta nói chuyện rõ ràng xong tôi sẽ xuống xe.” Nguyễn Tri Vi lên tiếng.
Cô suy nghĩ thông suốt rồi. Ban nãy Thẩm Yến phản ứng lớn như vậy đơn giản chỉ là không tin cô thực sự muốn chia tay với anh, anh vốn không thích cô nên giờ chỉ cần nói rõ ràng ắt anh sẽ thả cô đi ngay.
Thẩm Yến không thèm nhìn Nguyễn Tri Vi lấy một cái: “Lái xe.”
Trợ lý tất nhiên sẽ nghe lệnh Thẩm Yến, lập tức lái xe về nhà. Nguyễn Tri Vi hít sâu một hơi, quyết định không để tâm tới tiểu tiết ấy nữa, ngẩng lên nói với Thẩm Yến: “Tôi nhắn tin như vậy chắc cũng hơi đột ngột nên anh không chấp nhận được. Nhưng bây giờ anh thấy rồi đấy, tôi muốn chia tay với anh. Đây không phải là câu nói chờ sự đồng ý của anh mà là để thông báo, chúng ta chia tay!”
Thẩm Yến không thích nghe hai chữ “chia tay”, nhất là khi từ đó còn phát ra từ miệng Nguyễn Tri Vi, con ngươi anh thể hiện rõ sự không vui.
Thẩm Yến không muốn mọi chuyện nháo nhào quá khó coi, chuyển giọng chậm rãi nói: “Đúng là dạo này công ty khá bận rộn nên anh không ngó ngàng gì tới em, em không vui thì nói với anh, lúc nào rảnh anh sẽ tới chỗ em ngay, đừng nháo loạn đòi chia tay nữa. Còn về bữa ăn hôm em đóng máy, nếu em vẫn muốn thì để hôm nào chúng ta đi ăn chúc mừng bù.”
Thẩm Yến nghiêng đầu nhìn Nguyễn Tri Vi, nâng giọng cảnh cáo: “Nếu đúng là người em quen trong giới giải trí nói với em rằng, chỉ cần náo loạn như thế là đàn ông sẽ chú ý thì cô ta sai rồi. Ông đây nuốt không trôi kiểu thế.”
Đến tận giờ anh vẫn nghĩ cô đang giận dỗi.
Giây phút ấy, Nguyễn Tri Vi chỉ muốn mở miệng hỏi thẳng anh chuyện liên quan tới Bạch Khởi, nhưng tên “Bạch Khởi” tới bên miệng lại bị cô nuốt trở lại. Hai chữ ấy làm đầu lưỡi cô đắng ngắt.
Sự thật rành rành ra đó, cô còn muốn hỏi gì nữa?
Chẳng lẽ muốn để anh chính miệng thừa nhận rằng: “Đúng thế, tôi thích Bạch Khởi, tôi yêu cô ấy đến cuồng si, muốn mà không có được, cam tâm tình nguyện sống như thế này. Còn cô, cô chỉ là thế thân, khao khát và tình yêu của cô chỉ như một trò hề mà thôi”, phải tới nước ấy mới cam lòng ư?
Tiếp tục sát muối lên vết thương chưa lành, chê cô chưa đủ đau lòng đúng không?
Nguyễn Tri Vi cố chịu nỗi đau âm ỉ trong lòng, dùng giọng điệu hòa hoãn nhất có thể, hỏi: “Thẩm Yến, anh yêu tôi không?”
Có lẽ Thẩm Yến không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, anh bật cười, ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “Nói mấy thứ không thực tế như yêu hay không yêu làm gì, chúng ta nói chuyện thực tế hơn đi, tiền anh đưa em không đủ để tiêu à?”
Thấy không, anh còn chẳng thèm lừa cô nữa.
Viền mắt Nguyễn Tri Vi nóng hầm hập, đuôi mắt hoen đỏ. Cô gồng mình khống chế cảm xúc, gằn từng chữ: “Tôi nhắc lại một lần nữa, chúng ta chia tay!”
“À.” Thẩm Yến cười khẩy, như chợt nhớ ra điều gì đó, quay qua nói với Nguyễn Tri Vi: “Chính em là người chủ động bắt đầu tất cả. Khoảng thời gian cha em nằm viện, cứ nhìn thấy anh là em đỏ mặt, lần nào cũng núp ở đằng sau nhìn lén anh nhưng chỉ cần anh quay người lại là lẩn mất, không hề giấu diếm sự yêu thích của mình trong ánh mắt. Em lấy danh nghĩa cảm ơn để gửi quà cho anh, trong tấm thiếp đính kèm viết toàn tâm tư thiếu nữ, anh không tới bệnh viện sẽ gửi tin nhắn hỏi lung tung, em chẳng bao giờ hỏi trực tiếp mà chỉ nói đông nói tây tìm cớ. Em nghĩ, anh không cảm nhận được trái tim thiếu nữ của em lúc đó à? Sau này ở bên nhau không phải đúng ý em sao? Giờ em còn chỗ nào không hài lòng nữa?”
Nghe anh nói, đại não Nguyễn Tri Vi bỗng nổ “bùm” một tiếng.
Cô luôn cẩn thận cất giấu khoảng thời gian thầm mến đẹp đẽ, bảo vệ sự dịu dàng đơn thuần ngày nào, luôn nghĩ bản thân che giấu rất tốt, mỗi lần nghĩ lại là một lần thấy vui vẻ, nhưng giờ nghe anh nhắc về nó bằng giọng điệu khinh khỉnh, cô lại thấy như thể mình đã làm một việc quá thể đáng vậy.
Anh hung hăng giẫm lên tình yêu của cô cùng với câu nói, tất cả là do em tự tìm.
Gương mặt Nguyễn Tri Vi đỏ bừng, cả người run lên vì giận, cô cao giọng nói: “Giờ tôi không thích nữa không được sao?”
“Không được!” Thẩm Yến nói ngay: “Người nói chia tay chỉ có thể là anh.”
Anh đột nhiên quay người sang chỗ Nguyễn Tri Vi, đưa tay kéo phắt khẩu trang đen trên mặt cô xuống, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp. Có lẽ do đeo khẩu trang hơi khó thở lại thêm viền mắt đỏ bừng nên gương mặt cũng ửng đỏ hết lên, như được nhuộm ráng chiều vậy.
Thẩm Yến tiến tới gần cô, con ngươi đen láy lộ rõ sự ngang ngạnh và tùy hứng.
“Nghe cho kỹ đây, có chia tay cũng là anh nói, không phải em. Chỉ có ông đây mới có tư cách vứt bỏ người khác.”
Không gian phía sau xe chật chội, ngồi sát cô thế này làm Thẩm Yến cảm nhận được hương thơm thoang thoảng trên người cô. Khoảng cách đó khiến anh không nhịn được muốn hôn.
Hôn có thể bịt kín miệng cô, chặn đứng luôn những câu nói anh không thích nghe.
Ngay lúc anh cúi đầu định hôn, Nguyễn Tri Vi liền dùng sức giãy ra, đẩy anh ngã bật ngửa về phía sau, đập người vào lưng ghế.
Nguyễn Tri Vi xù lông đối chọi: “Đừng có đụng vào tôi!”
Phần lưng truyền tới cơn đau nhức, Thẩm Yến mặt mày lạnh tanh cúi đầu nói: “Được, không động. Em nóng nảy đúng là chẳng thua ai.”
Giọng nói nghe có vẻ hơi buồn bực.
Đúng lúc này, xe chậm rãi dừng lại trước cửa biệt thự Kim Đàn, trợ lý nhìn tình hình trước mắt ngay cả thở mạnh cũng không dám, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu Thẩm, tới rồi.”
Đây là lần đầu tiên trợ lý trông thấy cảnh tượng này. Thẩm Yến bình thường ngang như cua, Nguyễn Tri Vi thì nhỏ nhẹ yêu kiều, chẳng dám nói nửa câu ngỗ nghịch với anh, vậy mà lần này không biết sao cô cứ làm trái ý Thẩm Yến.
Thẩm Yến thấy về đến biệt thự, lập tức túm chặt cổ tay Nguyễn Tri Vi, thô bạo lôi xuống. Anh không thèm quan tâm tới sự giãy dụa mạnh mẽ của cô, dứt khoát kéo thẳng người vào nhà là xong.
“Thẩm Yến, anh buông tôi ra!” Cổ tay Nguyễn Tri Vi bị Thẩm Yến nắm rất chặt. Sức cô nào đọ được với anh nên cả đường bị anh túm chặt vào trong nhà.
Dì giúp việc đang dọn dẹp trong nhà chợt nghe thấy cửa “rầm” một tiếng, cuốn theo bao tiếng động ầm ĩ cùng cảnh tượng Thẩm Yến lôi Nguyễn Tri Vi vào nhà.
Dì giúp việc ngạc nhiên há hốc mồm. Bà làm ở đây đã lâu, trước nay chưa từng thấy trường hợp này bao giờ.
Thẩm Yến mặc kệ dì giúp việc đang sững người trong nhà, quét mắt nhìn một lượt căn phòng, xem sơ sơ thôi cũng thấy ở đây thiếu đi rất nhiều đồ đạc, toàn là đồ của Nguyễn Tri Vi, từ cốc sữa bò hay uống đến chiếc bút máy Nguyễn Tri Vi yêu thích nhất… chẳng thấy thứ gì cả.
Cô muốn đi thật.
Thứ cảm xúc xa lạ ấy một lần nữa bành trướng trong lòng Thẩm Yến. Càng như vậy anh càng không dịu dàng nổi với cô, ném luôn người lên sofa rồi ra lệnh cho trợ lý: “Mang vali của cô ấy vào đây.”
Nguyễn Tri Vi bị anh đẩy ngã xuống sofa, lập tức hít một hơi khí lạnh, dùng tay bên kia xoa xoa cổ tay bị nắm đau nhức, ngực liên tục phập phồng vì tức giận. Sao trước kia cô không phát hiện ra Thẩm Yến ngang ngạnh như này chứ.
À, không phải. Nguyễn Tri Vi cụp mắt suy tư, đấy là do trước đây cô lựa chọn xóa bỏ mọi khuyết điểm của Thẩm Yến, anh có xấu tính cô cũng cho qua, còn giờ tình yêu đã hết, filter màu hồng nát tan khiến cô phải nhìn thẳng vào sự thật.
Trợ lý nhanh chóng mang hành lý của Nguyễn Tri Vi vào nhà, Thẩm Yến mở luôn vali ra, nói với dì giúp việc: “Dì mang những món đồ này trả về nguyên chỗ cũ hộ cháu.”
Lúc này, dì giúp việc mới hoàn hồn, vội vàng để cái chổi sang một bên, cúi đầu thu dọn đồ đạc, mà Nguyễn Tri Vi chỉ có thể trơ mắt nhìn đồ mình vừa thu gom bị trả về vị trí vốn có từ phòng khách tới phòng riêng.
“Thẩm Yến, anh có nhất thiết phải ép buộc tôi như thế không?” Nguyễn Tri Vi không giỏi cãi nhau với người khác, chỉ có thể cố gắng nói lý với Thẩm Yến.
Thẩm Yến chỉ nhìn cô và nói: “Giờ em đang mất bình tĩnh, chờ em tỉnh táo lại chúng ta nói chuyện sau.”
Giờ cô đang tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào đấy!
Ngay lúc Nguyễn Tri Vi định nói tiếp, Thẩm Yến đã vào bếp lấy ngay một cốc sữa đu đủ mang ra đặt xuống trước mặt cô: “Uống đi, đây là sữa lần trước anh bảo em uống này.”
Nghe vậy, tự dưng Nguyễn Tri Vi nhớ ra, có một lần lúc hai người đang làm anh bảo ngực cô nhỏ, muốn cô uống thêm sữa đu đủ.
Anh chỉ nhớ mỗi cái này thôi ư? Trong mắt anh, cô là “công cụ” để anh phát tiết sao?
Nguyễn Tri Vi quay ngoắt mặt sang chỗ khác, từ chối thẳng mặt.
Thẩm Yến nhẫn nhịn không bộc phát tính cáu bẳn, cầm cốc sữa đu đủ trên bàn lên, tự mình kề cốc bên miệng cô, dịu dàng nói: “Uống đi nào, ngoan.”
Đây là một trong những lần hiếm hoi anh chịu dỗ dành cô.
Nhưng Nguyễn Tri Vi chẳng thấy xúc động. Cô quay hẳn người sang chỗ khác, trong mắt ánh lên sự bướng bỉnh và kháng cự.
Thẩm Yến lạnh mặt ngay tức thì, đặt cốc sữa xuống bàn: “Nguyễn Tri Vi, đừng có được đà lấn tới. Chắc em chưa quên, tôi thích kiểu người ngoan ngoan hiểu chuyện chứ không phải vô cớ gây rối như em bây giờ!”
Nghe đến đây, Nguyễn Tri Vi ngước lên nhìn anh, thản nhiên đáp lại: “Anh thích kiểu người nào liên quan gì tới tôi?”
Cô vừa dứt câu, bầu không khí xung quanh như đóng băng.
Từ trợ lý đứng cạnh cửa tới dì giúp việc đang thu dọn đồ đạc, tất cả đều ngay lập tức đứng im tại chỗ, không dám hít thở.
Anh chàng trợ lý bỗng cảm thấy vô cùng hối hận, tự dưng theo vào đây làm gì không biết. Bầu không khí yên tĩnh này quá đáng sợ, có đứng xem thôi cũng thấy khó thở.
Thời gian như ngừng lại.
Thẩm Yến im lặng nhìn cô một lúc rồi bật cười: “Tự dưng anh thấy, em cáu kỉnh như này cũng rất thú vị.”
Dứt câu, Thẩm Yến đứng thẳng dậy đi ra cửa, “rầm” một tiếng bỏ đi.
Trái tim Nguyễn Tri Vi dần khôi phục lại nhịp đập bình thường sau tiếng đóng cửa. Bầu không khí vừa rồi quá đáng sợ, cô cảm tưởng như Thẩm Yến muốn ăn tươi nuốt sống mình, cắn nát cô rồi nuốt chửng vào bụng.
Rõ ràng người sai không phải cô, nhưng muốn phản kháng Thẩm Yến lại cần rất nhiều can đảm.
Tính tình anh ngông nghênh khó trị, chỉ muốn sự tình phát triển theo hướng mình muốn, nhưng anh có bá đạo hơn nữa cũng chẳng có ích gì.
Cô sẽ không bao giờ nuông chiều anh nữa.
*
Thẩm Yến lái chiếc Bugatti Veyron 16.4 lao ra khỏi gara, đây là xe thể thao nằm trong top 3 chiếc có tốc độ đáng gờm nhất thế giới, vận tốc đạt đỉnh có thể lên tới 430km/h.
Biệt thự Kim Đàn là căn nhà nằm trong khu vực đang mở rộng nên cạnh đó có rất nhiều đường đua. Dạo gần đây không có cuộc đua nào được tổ chức nên anh lái chiếc Bugatti Veyron chọn bừa một đường để chạy.
Đánh lái, thả trôi, tăng tốc,… kiểu vận động cực hạn này chính là một cách để con người phát tiết cảm xúc. Thẩm Yến duy trì vận tốc cao lao băng băng trên đường, tiếng động cơ ầm ầm vang lên bên tai che đi toàn bộ thanh âm, lấp luôn cả những tiếng ồn ào lạ kỳ từ sâu đáy lòng anh.
Kể từ lúc Nguyễn Tri Vi nhắn tin đòi chia tay, mọi thứ đều vượt tầm kiểm soát.
Lần đầu tiên gặp nhau tại bệnh viện, anh vươn tay giúp cô, làm giữa hai người tồn tại một sự ràng buộc vô hình. Cô gái nhỏ không giống nổi tình cảm dành cho anh, anh thấy hết mà không nói toạc ra, thuận theo tự nhiên ở bên cô, yên tâm hưởng thụ sự chăm tóc và tình yêu cô mang tới. Anh cứ nghĩ mọi thứ sẽ mãi mãi như vậy.
Dù cho anh có ra sao, có làm gì thì Nguyễn Tri Vi cũng sẽ không rời khỏi anh. Cô sẽ mãi mãi đứng ở nơi đó chờ anh, chờ anh về nhà.
Thế mà giờ Nguyễn Tri Vi lại nói cô muốn chia tay. Cô thay đổi chỉ sau một đêm, trở thành một người khác hoàn toàn trước kia làm Thẩm Yến trở tay không kịp.
Thậm chí anh còn không biết tại sao cô lại thay đổi như thế.
“Két!!!” Chiếc Bugatti phanh gấp tạo nên âm thanh chói tai, đường đi bụi mù toàn cát là cát, so ra cuộn lên cao hơn nửa người.
Thẩm Yến gác tay lên vô lăng. Vô lăng Bugatti được làm bằng chất liệu da thượng hạng, xờ lên vô cùng có xúc cảm, tay lướt bên trên lại như chạm được vào tim, cảm nhận được cơn đau nhói.
Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại ra mở danh ba, nhìn một hồi.
Cuối cùng, anh chọn tên Quách Kỳ, ấn gọi qua. Quách Kỳ rất nhanh đã nhận điện, đầu bên chỗ anh ta khá ồn ào, nghe là biết lại đang đắm chìm trong chỗ ăn chơi sa đọa nào đó rồi: “Alo? Anh Yến tìm tôi có chuyện gì thế?”
Thẩm Yến lặng đi mất mấy giây mới mở miệng nói: “Hỏi cậu chuyện này.”
“Nói đi.”
Thẩm Yến nói: “Nếu một người con gái trước kia vô cùng ngoan ngoãn nhưng giờ lại quyết định rời khỏi cậu, hơn nữa cô ấy còn rất quyết tâm. Sao cô ấy lại thay đổi như thế?”
“?” Quách Kỳ ngạc nhiên: “Anh Yến, cậu có phụ nữ bên cạnh từ lúc nào thế? Dạo này không phải cậu toàn gặp dịp thì chơi, lá mặt lá trái với bọn họ à?”
“Cậu nói vớ vẩn ít thôi, nói chuyện chính đi.”
“Rồi rồi rồi, không ngờ cậu lại kim ốc tàng kiều đấy…” Quách Kỳ biết mình đùa quá trớn thêm tí nữa Thẩm Yến sẽ nổi giận, bèn nhanh chóng chuyển chủ đề: “Theo như kinh nghiệm lăn lộn tình trường bao nhiêu năm qua của tôi, thì đó là do cậu không tốt với cô ấy. Phụ nữ là loại sinh vật cảm tính, cần phải được nuôi dưỡng bằng tình yêu, nếu một ngày nào đó cô ấy không cảm nhận được điều ấy ở cậu, tất nhiên sẽ muốn rời đi.”
Thẩm Yến ngẫm lại, đúng là anh đối xử với Nguyễn Tri Vi không tốt.
Cô nói lời chia tay quá đột ngột. Lúc trên đường tới ga tàu điện ngầm đón cô, Thẩm Yến cũng thử suy nghĩ xem tại sao cô lại như vậy. Không lẽ là do hôm đóng máy anh đến muộn, sau đấy còn không nán lại bệnh viện chăm sóc cô? Nhưng nãy anh cũng có nói, mình có thể ăn bù bữa chúc mừng đóng máy ấy, mà cô lại chẳng rung động chút nào, vẫn quyết tâm rời xa anh.
Anh không hiểu.
Anh lặng đi mất một lúc mới nói: “Nhưng trước đó tôi đối xử với cô ấy cũng không tốt, cô ấy vẫn ngoan ngoãn thuận theo, sao giờ lại thay đổi như thế?”
“…” Quách Kỳ cạn lời: “Anh Yến, cậu có biết trên mạng giờ đang có một câu nói rất thịnh hành không? Ấy là thất vọng đủ rồi, người ta sẽ tự động rời đi. Cái cảm giác thất vọng, mất mát ấy không phải là cảm xúc diễn ra trong nháy mắt, nó được tích lũy dần dần theo năm tháng, chỉ có cậu là cảm thấy mọi chuyện như một cái chớp mắt thôi.”
Thẩm Yến ngẫm nghĩ hồi lâu, ngón tay cong lên nhịp nhẹ trên vô lăng, không gian yên tĩnh tới mức nghe được cả tiếng đập rất nhẹ của ngón tay gõ lên tay lái.
“Alo? Anh Yến, cậu có đang nghe tôi nói không đấy?” Quách Kỳ hỏi.
“Có.” Thẩm Yến trầm ngâm: “Giờ phải làm gì?”
“Đối xử tốt với cô ấy.” Quách Kỳ hiến kế cho Thẩm Yến: “Thật ra con gái rất dễ lấy lòng. Mấy thứ các cô ấy thích đơn giản lắm, chỉ cần có giày dép, túi xách, quần áo, trang sức hàng hiệu là được. Không thì cậu tốn công thêm một chút, mua cho cô ấy đồ ăn ngon đang nổi trên mạng chẳng hạn. Các cô gái thích mấy cái này lắm đấy. Phải rồi, dạo gần đây có tiệm bánh ngọt ở cửa Hỉ Trực nổi lắm, người xếp hàng nườm nượp, bạn gái tôi muốn mua cũng chẳng mua được. Nghe nói ở đó đang hot loại đồ ngọt 0 calories, con gái thích mấy món như vậy lắm, hay cậu mua thử xem?”
Thẩm Yến nghe cũng thấy có lý. Nữ diễn viên thường phải nghiêm khắc khống chế vóc dáng, Nguyễn Tri Vi bình thường tuy không ăn nhiều nhưng chắc là cũng sẽ thích món 0 calories này.
“Gửi địa chỉ cho tôi.”
“Hả?” Quách Kỳ nghe không rõ.
“Tôi nói gửi địa chỉ cho tôi.”
Quách Kỳ ở đầu kia điện thoại suýt chút nữa phì cười. Trước kia anh ta chưa thấy Thẩm Yến chủ động dỗ dành ai cả. Tuy vậy, anh ta vẫn nín cười gửi địa chỉ tiệm bánh ngọt đang nổi cho Thẩm Yến, sau đó cố gắng làm cho giọng mình nghe bình thường nhất có thể: “Gửi rồi đấy. Anh Yến, chúc cậu may mắn.”
Thẩm Yến nhìn chằm chằm cái tên “Dream” được gửi qua wechat kia một lúc rồi nổ máy, chiếc Bugatti xé tan “tấm chắn” bằng cát trong không khí, chạy băng băng trên đường.
*
Thẩm Yến về tới nhà lúc tám giờ hơn.
Trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, Nguyễn Tri Vi nằm trong phòng ngủ lại bật mỗi đèn sợi đốt.
Nguyễn Tri Vi chăm chú đọc một quyển sách lịch sử dưới ánh đèn. Vốn cô định thừa dịp chiều Thẩm Yến không ở đây rời đi nhưng sau đấy cô phát hiện ra điện thoại mình rơi trên xe, trợ lý và dì giúp việc cũng nhất quyết không cho cô đi. Cô mà đi thì sau này bọn họ cũng không cần làm việc ở đây nữa.
Đây là chuyện riêng của cô và Thẩm Yến, cô không muốn liên lụy tới người khác nên đành ở lại chờ cơ hội, đợi bao giờ biệt thự không có ai, cô sẽ lén rời đi.
Nghe bên ngoài có tiếng lạch cạch mở cửa là cô biết Thẩm Yến về, điều ấy khiến cô có hơi căng thẳng.
Mỗi một lần giằng co với Thẩm Yến cô đều phải dốc hết toàn lực để chiến đấu. Trước đây là cô cam tâm tình nguyện chịu thua anh, còn giờ đánh trận nào cô phải thắng trận đấy.
Ngoài cửa vang lên tiếng Thẩm Yến hỏi chuyện dì giúp việc, giọng anh rất dễ nhận ra, trầm trầm nhưng nghe không hề gò bó: “Tối nay cô ấy ăn cơm chưa?”
Tiếng dì giúp việc lại không rõ lắm: “Chưa ăn.”
“Lần sau dì cứ làm nhiều món cô ấy thích ăn nhé.”
Nghe vậy, Nguyễn Tri Vi cụp mắt suy tư. Cô vẫn nhớ như in lần trước đi ăn hoành thánh tôm tươi, anh ga lăng gọi cho An Duyệt Nhiên một bát không hành nhưng lại quên mất cô cũng không ăn được hành.
Lúc đó cô thấy rất không vui, chờ mong bao nhiêu lại thất vọng bấy nhiêu, giờ tự dưng nhớ lại lòng cô lại thấy khó chịu, sự mong chờ của cô đối với anh cứ từng chút giảm bớt như vậy đấy.
Vậy nên, giờ anh nói “lần sau dì cứ làm nhiều món cô ấy thích ăn” để làm gì chứ?
Ngay lúc cô cần nhất anh lại không cho được, bỏ lỡ giây phút ấy rồi, mọi việc làm đều trở nên vô nghĩa.
Một lúc sau, tiếng bước chân Thẩm Yến tiến gần hơn tới cánh cửa. Anh thong thả xuất hiện ở đấy, vẫn ung dung như ngày thường, đôi mắt đào hoa không chứa chấp bất kỳ một ai. Có điều lần này anh còn cầm theo một hộp bánh ngọt trông rất ngon miệng, nhìn chẳng ăn nhập gì với khí chất toát ra từ người anh.
Đây là thành quả của anh sau hai tiếng đồng hồ xếp hàng chờ mua ở “Dream”. Một lần xếp hàng thu về vô số ánh nhìn, xếp lâu tới mức anh mất kiên nhẫn đi thẳng vào trung tâm thương mại mua thêm ít túi xách, trang sức xa xỉ phẩm mẫu mới nhất cho cô trong lúc chờ gọi tới lượt. Toàn bộ đống quà đó anh đang để ở ghế sofa dưới phòng khách.
Theo như lời Quách Kỳ nói thì Nguyễn Tri Vi sẽ rất vui khi nhìn thấy đống quà đó. Cô vui rồi hẳn sẽ không mặt nặng mày nhẹ với anh nữa.
Thẩm Yến đứng ở cửa gọi: “Vi Vi.”
Nguyễn Tri Vi chẳng buồn ngẩng đầu, cô biết anh đang gọi mình nhưng vẫn lơ đi, xem như anh không tồn tại.
Thẩm Yến cau mày, anh thật sự không biết cách dỗ dành người khác.
Thẩm Yến cố nén sự không vui trong lòng, đi tới trước mặt Nguyễn Tri Vi đặt hộp bánh “Dream” xuống. Ấy thế mà cô vẫn dửng dưng như không có gì, đổi tay cầm sách, tiếp tục đọc.
Thẩm Yến thẳng tay cầm hộp bánh chắn trước quyển sách, bá đạo kiểm soát tầm nhìn của cô: “Nhìn đi, bánh ngọt 0 calories đấy, thích không?”
Ánh mắt Nguyễn Tri Vi ngừng lại trên hộp bánh chừng ba giây. Chiếc hộp được đóng gói vô cùng đầy đặn, loáng thoáng trông được cả chiếc bánh ngọt hình thỏ nằm bên trong. Chú thỏ mắt đỏ nằm bên cạnh bông hoa ngũ sắc trông vô cùng xinh đẹp, đáng yêu tới độ không cô gái nào nỡ từ chối.
Đã vậy Thẩm Yến còn nói đây là đồ ngọt 0 calories.
Một món quà không tưởng tới từ một thẳng nam như Thẩm Yến.
Thẩm Yến thấy cô không từ chối, cho rằng mình đã dỗ được cô nên nói tiếp: “Ngoài sofa anh có để ít túi xách, trang sức và hàng xa xỉ phẩm nữa, tất cả đều là đồ anh thấy hợp với em. Em ra xem thử xem có thích không.”
Không hiểu sao trong đầu Nguyễn Tri Vi bỗng bật ra một câu nói, đứa trẻ biết khóc sẽ có kẹo ăn.
Trước kia, cô ngoan ngoãn hiểu chuyện, Thẩm Yến chẳng dỗ cô lấy một lần. Giờ cô quyết tâm bỏ đi, anh lại chạy theo dỗ dành. Nhưng, muộn rồi.
Nguyễn Tri Vi ngước lên nhìn anh, đáp lại hành động lấy lòng của anh từ nãy tới giờ: “Không cần, những thứ anh tặng tôi không thích.”
Ngữ điệu cực kỳ xa cách.
Rõ ràng vẫn là khuôn mặt thanh thuần ấy, nhưng biểu cảm lại lạnh như băng, như thể hai người chỉ là người xa lạ.
Ánh mắt Thẩm Yến tối sầm lại, nhìn chằm chằm cô hồi lâu.
Anh không nổi đóa ngay tức thì mà đi tới mở ngăn kéo ra lấy một hộp quà, đó chính là chiếc vòng ngọc lần trước anh tặng Nguyễn Tri Vi. Anh nắm lấy tay cô, chòng chiếc vòng vào cổ tay: “Cái này em cũng không thích ư? Lúc trước đưa cho em, không phải em nói em thích à.”
“Không thích, lúc đó tôi cũng không thích.” Nguyễn Tri Vi thấy anh ép mình đeo vòng tay, khó chịu rụt tay lại, nhưng sức Thẩm Yến quá lớn, kẹp cổ tay cô tới phát đau, cô không cách nào động đậy nên đành để anh chòng vòng tay qua.
Khi chiếc vòng ngọc bích nằm yên trên cổ tay mảnh khảnh của cô, sắc mặt Thẩm Yến mới hòa hoãn hơn, cất giọng nói một câu chẳng biết nói cho cô nghe hay tự nói với bản thân mình:
“Em phải thích!”