Nguyễn Tri Vi trợn tròn mắt, không tin nổi những gì mình vừa nghe được.
Tuy trước kia khi lên giường Thẩm Yến cũng hay nói mấy lời thô tục, nhưng đấy là tình thú khi yêu nhau, còn như hiện tại thì chẳng khác nào cưỡng hiếp cả.
Cô đỏ bừng mặt mắng: “Anh là đồ khốn nạn!”
“Lần trước thì mắng là lưu manh, lần này lại bảo là khốn nạn. Được đấy, ngôn từ mắng chửi người tăng thêm không ít nhỉ. Để anh dạy em thêm mấy từ nữa nhé, gọi một tiếng anh Yến, chút nữa em sẽ dễ chịu hơn đấy.” Giọng điệu Thẩm Yến nghe chẳng giống đang nói đùa chút nào.
Anh đúng là bị Nguyễn Tri Vi chọc điên rồi. Bình thường anh không bao giờ chơi chiêu làm khó con gái như này, nhưng đôi lúc nếu anh không làm khó cô thì chắc chắn sẽ bị cô làm khó.
Thế thì tất nhiên anh phải chọn làm khó cô rồi.
“Tôi không muốn làm với anh.” Giấc mơ vừa nãy quá đau đớn, giờ Nguyễn Tri Vi chỉ muốn cách Thẩm Yến càng xa càng tốt: “Tốt nhất là anh cách xa tôi ra.”
Thẩm Yến sầm mặt. Cô lại từ chối. Hai ngày nay, lời từ chối Nguyễn Tri Vi nói còn nhiều hơn so với hai năm qua cộng lại.
Anh dùng một tay chế trụ Nguyễn Tri Vi trong lồng ngực mình, khom lưng làm loạn trước người cô. Đồ ngủ trên người Nguyễn Tri Vi rất mỏng, kéo kéo vài ba cái đã nới lỏng đai áo, để lộ ra xương quai xanh tinh xảo, khiến người nhìn chỉ muốn “hủy hoại” cô.
Anh lười không thèm cởi quần áo cô tử tế, móc ngón trỏ giật mạnh.
“Thẩm Yến!”
Thẩm Yến cười khẩy, không lui bước trước câu mắng chửi của cô: “Gọi nữa đi, anh thích nghe.”
Đai lưng bị kéo, bộ đồ ngủ xộc xệch nửa kín nửa hở để lộ cảnh xuân ra ngoài. Thẩm Yến không hôn môi cô mà nhẹ nhàng gặm nhấm, mút mát từ cần cổ trở xuống.
Sức của phụ nữ chẳng bao giờ hơn được sức đàn ông, thế nên cô có giãy nữa cũng thế thôi. Điều này trước đó cô đã được trải nghiệm quá đủ rồi.
Nguyễn Tri Vi không giãy nữa mà thản nhiên nói: “Ngoài ép buộc tôi, anh còn làm được cái gì nữa?”
Chỉ một câu nói đã khiến Thẩm Yến dừng tay, không làm động tác tiếp theo.
Thẩm Yến không hiểu được cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì, nhức nhối âm ỉ giống như là đang đau.
Đối diện với một Nguyễn Tri Vi bướng bỉnh, không chịu khuất phục, dục vọng chinh phục trong người anh bùng cháy. Anh muốn thấy Nguyễn Tri Vi ngửa cổ đong đưa theo từng nhịp điệu của mình, muốn dùng sự hòa hợp của cơ thể để nói cho cô biết rằng, em thấy không, em vẫn thích anh, vậy cần gì phải dứt khoát rời đi như thế.
Nhưng thấy Nguyễn Tri Vi kháng cự thế này, anh lại không muốn tiếp tục.
Không cần thiết.
Anh đứng dậy, trước khi rời đi chỉ nói đúng một câu: “Ông đây cũng chẳng thèm.”
Ra khỏi phòng Nguyễn Tri Vi, Thẩm Yến đi tới ban công hút thuốc.
Anh hút hết điếu này tới điếu khác, điếu trước vừa tắt đã châm lửa hút luôn điếu mới, khói phả ra bao xung quanh trong tích tắc rồi dần tản ra và biến mất hẳn.
Thái độ Nguyễn Tri Vi cương quyết như vậy, giờ anh có tiếp tục giữ cô lại biệt thự cũng chẳng hay ho gì.
Không thì để cô rời đi như mong muốn?
Thẩm Yến vô thức gạt phăng suy nghĩ ấy. Anh cũng không biết mình có yêu Nguyễn Tri Vi không, nhưng đã hai năm rồi, anh quen có cô bên cạnh.
Trước giờ anh luôn chắc chắn một suy nghĩ là Nguyễn Tri Vi yêu anh. Cô thích anh nhiều như thế, lâu như vậy, không có chuyện nói không thích là không thích, chẳng qua là đang nói lẫy mà thôi.
Thôi vậy! Thẩm Yến ấn tắt điếu thuốc cuối cùng trong bao, ánh lửa lập lòe nhanh chóng bị bóng đêm nuốt trọn, chỉ còn tia sáng phía sau cửa kính soi rõ khuôn mặt anh.
Có lẽ mọi chuyện giống như Quách Kỳ nói vậy. Trước kia anh đối xử với Nguyễn Tri Vi không tốt, nên giờ tới cực hạn rồi cô mới đòi bỏ đi. Không sao cả, chờ thêm một thời gian nữa, đợi cô tỉnh táo hơn sẽ tốt thôi. Đến lúc đó anh lại dỗ dành thêm một chút, hẳn Nguyễn Tri Vi sẽ lại như lúc ban đầu.
Cô thích anh như vậy, sao có thể rời khỏi anh chứ?
*
Tối qua bị Thẩm Yến dày vò liên tục, cô không sao ngon giấc nổi nên hôm sau ngủ hẳn tới khi mặt trời lên cao mới tỉnh.
Ánh mặt trời len lỏi xuyên qua tầm rèm cửa dày nặng chiếu vào phòng, hắt từng chấm li ti chiếu lên khuôn mặt cô. Nguyễn Tri Vi dụi mắt thức giấc, biết ngay là mình dậy muộn.
Cô ngồi dậy đi dép rồi đi quanh nhà một vòng, phát hiện Thẩm Yến không ở đây, chỉ có dì giúp việc đang bận rộn dưới bếp nấu cơm cho cô, tiếng dao thớt “lạch cạch leng keng” va vào nhau làm không gian tràn ngập hơi thở cuộc sống.
Cô muốn ra ngoài xem một chút, xem xem Thẩm Yến có đang ở vườn cạnh biệt thự không, nhưng đi tới cửa nhấn mở mới biết mình không mở được cửa.
Cửa bị Thẩm Yến khóa trái.
Dì giúp việc nghe tiếng động liền chạy từ phòng bếp ra, tiện chùi luôn tay ướt vào tạp dề, nói: “Vi Vi, cậu Yến bảo mấy ngày nay con nên ở yên trong nhà bình tĩnh lại, đừng ra ngoài làm gì, cậu ấy khóa chặt cả cửa ra vào lẫn cửa sổ luôn rồi, dì cũng chuyển tới ở trong phòng dành cho khách của biệt thự. Nguyên liệu nấu ăn ở nhà đủ cả, tủ lạnh muốn gì cũng có. Giờ thì ngoài cậu Yến ra, chúng ta không ai ra ngoài được cả.”
Gì cơ? Đóng kín cả cửa ra vào lẫn cửa sổ?
Cơn buồn ngủ của Nguyễn Tri Vi trong chốc lát bay sạch. Cô không dám tin chạy vội vào phòng khách, phát hiện bên ngoài cửa sổ có chăng một tấm lưới sắt, chẳng biết là lắp vào đấy từ khi nào.
Rõ ràng hôm qua không hề có, xem ra sáng nay Thẩm Yến đã nhân lúc cô ngủ chuẩn bị những thứ này.
Anh tính làm gì? Định nuôi chim hoàng yến trong nhà sao?
Nguyễn Tri Vi cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể. Giờ cô phải liên lạc với Hướng Cẩm Thu ngay. Cô nhớ là mình có để laptop trong vali hành lý nên lập tức chạy tới bên cạnh vali lục tìm, nhưng tìm mãi chẳng thấy nó đâu bèn hỏi dì giúp việc: “Dì ơi, dì có thấy laptop của con đâu không?”
Hình như dì ấy sớm đã đoán ra cô sẽ hỏi câu này, lập tức đáp: “Sáng nay dì thấy cậu Yến cầm máy của con đi rồi. Phải rồi Vi Vi, cậu Yến mua thêm nhiều sách cho con lắm đấy, nói là sợ con nhàn rỗi sinh nhàm chán, mau đi xem đi.”
Không lẽ sáng nay cô ngủ lâu thế ư, lâu tới mức Thẩm Yến có thể dùng khoảng thời gian đó làm bao nhiêu chuyện.
Nguyễn Tri Vi quay người nhìn về hướng dì giúp việc chỉ, trông thấy cả chồng sách Thẩm Yến mua về cho mình. Chỗ sách ấy chẳng khác nào anh khuân hết khu sách lịch sử trong thư viện về, từng cuốn sách nặng trịch đặt ở trên bàn, chất cao ngất.
Trong đống sách đó có rất nhiều quyển cô đã đọc rồi. Ngoài sách lịch sử, anh còn mang về cả <Cách giao tiếp với người nhà>, <Tu thân dưỡng tính>, <Thế nào được gọi là quan hệ kinh doanh> và linh tinh một số sách chữa lành khác.
Nguyễn Tri Vi quả thật bị Thẩm Yến chọc cho tức quá hóa cười. Cô tiện tay lấy một quyển lật ra xem thử, nói: “Mấy quyển sách này chắc là Thẩm Yến mua cho bản thân mình rồi.”
Dì ấy nào dám tiếp lời, quanh co trả lời có lệ: “Đọc được hết, đọc được hết, hai cô cậu ai cũng đọc được.”
“Dì ơi, anh ấy có nói bao giờ anh ấy về không?” Nguyễn Tri Vi hỏi.
Dì giúp việc trầm ngâm trong giây lát: “Cậu Yến bảo con trước mắt nên ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, chờ bao giờ con bình tĩnh lại thì cậu ấy về.”
Nguyễn Tri Vi cạn lời, lòng càng thêm chán ghét hành vi của Thẩm Yến.
Hết cách rồi. Giờ cô không ra được, mà cũng không liên lạc được với người ở bên ngoài, dì giúp việc miệng lại kín như bưng, dễ dàng đẩy cô rơi vào thế khó.
Nhớ lại lúc mới ở bên Thẩm Yến, anh cũng hi vọng cô có thể ngoan ngoãn ở nhà, không cần ra ngoài gây dựng sự nghiệp. Lúc ấy, anh còn nhíu mày hỏi cô rằng có muốn làm “công chúa trong tháp ngà” của anh không, nhưng thấy cô kiên quyết từ chối thì không đề cập tới nữa.
Giờ thì cô chẳng khác nào công chúa trong tháp ngà. Anh vì cô mà tạo dựng cả tòa tháp, cô ra không được, mà người khác muốn vào cũng không xong.
Ở nhà nhàm chán không có chuyện gì làm, cô đành lật sách lịch sử ra đọc để giết thời gian. Quyển sách cô đang cầm là cuốn sách ghi lại một vài dã sử của các thi nhân cổ đại Trung Quốc, đọc một hồi lại trúng ngay mẩu chuyện xưa về Ngư Huyền Cơ.
Ngư Huyền Cơ hay còn được gọi là Ngư Ấu Vi, cô ấy sinh ra vào cuối thời Đường, được biết tới là người tài hoa xuất chúng, văn chương hơn người, có mối quan hệ sư đồ với Ôn Đình Quân. Cô ấy sớm đã đem lòng nhớ thương Ôn Đình Quân, tâm tư thiếu nữ nóng bỏng nhiệt huyết, Ôn Đình Quân cùng biết điều đó nhưng vẫn nhất quyết từ chối.
Sau đó, gã tự tay gả Ngư Huyền Cơ cho bạn mình làm thiếp.
Về sau Ngư Huyền Cơ chẳng còn hình tượng “băng thanh ngọc khiết”. Cô ấy sa đọa, ăn chơi, phong lưu khắp chốn, đến năm 26 tuổi thì hương tiêu ngọc vẫn. Trước khi qua đời, cô ấy chỉ để lại đúng một câu: “Cả đời này Ấu Vi có vô số nam nhân, nhưng người ta yêu thật lòng chỉ có Đình Quân.”
Câu chuyện ấy không dài nhưng Nguyễn Tri Vi mất rất nhiều thời gian để xem, cô đọc từng câu từng chữ, lật đi lật lại để xem. Cuối cùng, cô gấp sách lại, lặng người mất một lúc mới thốt ra được ba chữ “cô gái ngốc”.
Tự cổ chí kim, luôn có vô số cô gái vì yêu mà quên mất bản thân, đánh mất chính mình giống như Ngư Huyền Cơ, lại cũng giống như cô.
Cũng may cô kịp thời tỉnh giấc, vẫn chưa tính là muộn.
Câu chuyện đó khiến Nguyễn Tri Vi càng quyết tâm muốn rời khỏi Thẩm Yến càng nhanh càng tốt, một đao dứt khoát cắt đứt tất cả. Nếu còn tiếp tục giằng co, cãi nhau với anh như hiện tại cũng chỉ tổ lãng phí thời gian mà thôi.
Giờ phải làm thế nào mới ra ngoài được đây… Cô muốn ra ngoài để liên lạc với Hướng Cẩm Thu, không thể bị động như này nữa.
Nguyễn Tri Vi vòng vo mãi không tìm thấy phương hướng giải quyết. Chợt, ánh mắt cô dừng lại trên cuốn sách có tựa đề <Cuộc sống là một vở diễn>.
Thẩm Yến cũng từng nói với cô như vậy.
Trước kia có một thời gian cô ở nhà chuyên tâm luyện kỹ thuật diễn, tập đọc lời thoại, học cách bày tỏ cảm xúc và nhấn nhá câu từ. Cô tập diễn ngay trong phòng ngủ, còn Thẩm Yến sẽ ôm laptop ngồi trên giường làm việc.
Đôi khi cô luyện đọc quá nghiêm túc, Thẩm Yến nghe thấy buồn cười sẽ ngước lên nhìn, nói: “Vi Vi, diễn xuất trong phim chỉ là một phần nhỏ, còn trong cuộc sống thì đâu đâu cũng là một vở diễn cần em nhập vai, luyện khả năng diễn trong đời sống thường ngày quan trọng hơn nhiều.”
Lúc đó cô không hiểu ý, quay đầu hỏi anh: “Ý là sao anh?”
Đôi mắt hoa đào của Thẩm Yến chẳng khác nào nơi ẩn nấp của dã thú, bất cứ lúc nào nó cũng có thể được thả ra. Anh chậm rãi giải thích cho cô nghe: “Em sẽ đeo mặt nạ để sống với người khác, khéo léo dùng lớp mặt nạ đó để biểu diễn một cách chân thực, để người ta tin rằng mình chính là loại người như vậy. Có thế đến lúc em tháo mặt nạ, người ta mới ngạc nhiên, à, hoặc cũng có thể là kinh hãi.”
Lúc ấy Nguyễn Tri Vi không mấy đồng tình với quan điểm của anh. Cô là người ngay thẳng, không thích phải tính toán nhiều như thế. Còn giờ phút này đây, Nguyễn Tri Vi đã hiểu.
Đó cũng chỉ là một thủ đoạn mà thôi.
Con người ai rồi cũng trưởng thành. Cô không thể nào mãi mãi là một cô bé không rành thế sự, ngây thơ đáng yêu như trước. Cô lương thiện dịu dàng, nhưng cũng sẽ dần dần trở nên mạnh mẽ hơn.
Cô suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định thử cái gọi là “nhập vai trong đời sống”.
… Dùng thứ Thẩm Yến dạy cô để đối phó với chính anh.
Tuy trước kia khi lên giường Thẩm Yến cũng hay nói mấy lời thô tục, nhưng đấy là tình thú khi yêu nhau, còn như hiện tại thì chẳng khác nào cưỡng hiếp cả.
Cô đỏ bừng mặt mắng: “Anh là đồ khốn nạn!”
“Lần trước thì mắng là lưu manh, lần này lại bảo là khốn nạn. Được đấy, ngôn từ mắng chửi người tăng thêm không ít nhỉ. Để anh dạy em thêm mấy từ nữa nhé, gọi một tiếng anh Yến, chút nữa em sẽ dễ chịu hơn đấy.” Giọng điệu Thẩm Yến nghe chẳng giống đang nói đùa chút nào.
Anh đúng là bị Nguyễn Tri Vi chọc điên rồi. Bình thường anh không bao giờ chơi chiêu làm khó con gái như này, nhưng đôi lúc nếu anh không làm khó cô thì chắc chắn sẽ bị cô làm khó.
Thế thì tất nhiên anh phải chọn làm khó cô rồi.
“Tôi không muốn làm với anh.” Giấc mơ vừa nãy quá đau đớn, giờ Nguyễn Tri Vi chỉ muốn cách Thẩm Yến càng xa càng tốt: “Tốt nhất là anh cách xa tôi ra.”
Thẩm Yến sầm mặt. Cô lại từ chối. Hai ngày nay, lời từ chối Nguyễn Tri Vi nói còn nhiều hơn so với hai năm qua cộng lại.
Anh dùng một tay chế trụ Nguyễn Tri Vi trong lồng ngực mình, khom lưng làm loạn trước người cô. Đồ ngủ trên người Nguyễn Tri Vi rất mỏng, kéo kéo vài ba cái đã nới lỏng đai áo, để lộ ra xương quai xanh tinh xảo, khiến người nhìn chỉ muốn “hủy hoại” cô.
Anh lười không thèm cởi quần áo cô tử tế, móc ngón trỏ giật mạnh.
“Thẩm Yến!”
Thẩm Yến cười khẩy, không lui bước trước câu mắng chửi của cô: “Gọi nữa đi, anh thích nghe.”
Đai lưng bị kéo, bộ đồ ngủ xộc xệch nửa kín nửa hở để lộ cảnh xuân ra ngoài. Thẩm Yến không hôn môi cô mà nhẹ nhàng gặm nhấm, mút mát từ cần cổ trở xuống.
Sức của phụ nữ chẳng bao giờ hơn được sức đàn ông, thế nên cô có giãy nữa cũng thế thôi. Điều này trước đó cô đã được trải nghiệm quá đủ rồi.
Nguyễn Tri Vi không giãy nữa mà thản nhiên nói: “Ngoài ép buộc tôi, anh còn làm được cái gì nữa?”
Chỉ một câu nói đã khiến Thẩm Yến dừng tay, không làm động tác tiếp theo.
Thẩm Yến không hiểu được cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì, nhức nhối âm ỉ giống như là đang đau.
Đối diện với một Nguyễn Tri Vi bướng bỉnh, không chịu khuất phục, dục vọng chinh phục trong người anh bùng cháy. Anh muốn thấy Nguyễn Tri Vi ngửa cổ đong đưa theo từng nhịp điệu của mình, muốn dùng sự hòa hợp của cơ thể để nói cho cô biết rằng, em thấy không, em vẫn thích anh, vậy cần gì phải dứt khoát rời đi như thế.
Nhưng thấy Nguyễn Tri Vi kháng cự thế này, anh lại không muốn tiếp tục.
Không cần thiết.
Anh đứng dậy, trước khi rời đi chỉ nói đúng một câu: “Ông đây cũng chẳng thèm.”
Ra khỏi phòng Nguyễn Tri Vi, Thẩm Yến đi tới ban công hút thuốc.
Anh hút hết điếu này tới điếu khác, điếu trước vừa tắt đã châm lửa hút luôn điếu mới, khói phả ra bao xung quanh trong tích tắc rồi dần tản ra và biến mất hẳn.
Thái độ Nguyễn Tri Vi cương quyết như vậy, giờ anh có tiếp tục giữ cô lại biệt thự cũng chẳng hay ho gì.
Không thì để cô rời đi như mong muốn?
Thẩm Yến vô thức gạt phăng suy nghĩ ấy. Anh cũng không biết mình có yêu Nguyễn Tri Vi không, nhưng đã hai năm rồi, anh quen có cô bên cạnh.
Trước giờ anh luôn chắc chắn một suy nghĩ là Nguyễn Tri Vi yêu anh. Cô thích anh nhiều như thế, lâu như vậy, không có chuyện nói không thích là không thích, chẳng qua là đang nói lẫy mà thôi.
Thôi vậy! Thẩm Yến ấn tắt điếu thuốc cuối cùng trong bao, ánh lửa lập lòe nhanh chóng bị bóng đêm nuốt trọn, chỉ còn tia sáng phía sau cửa kính soi rõ khuôn mặt anh.
Có lẽ mọi chuyện giống như Quách Kỳ nói vậy. Trước kia anh đối xử với Nguyễn Tri Vi không tốt, nên giờ tới cực hạn rồi cô mới đòi bỏ đi. Không sao cả, chờ thêm một thời gian nữa, đợi cô tỉnh táo hơn sẽ tốt thôi. Đến lúc đó anh lại dỗ dành thêm một chút, hẳn Nguyễn Tri Vi sẽ lại như lúc ban đầu.
Cô thích anh như vậy, sao có thể rời khỏi anh chứ?
*
Tối qua bị Thẩm Yến dày vò liên tục, cô không sao ngon giấc nổi nên hôm sau ngủ hẳn tới khi mặt trời lên cao mới tỉnh.
Ánh mặt trời len lỏi xuyên qua tầm rèm cửa dày nặng chiếu vào phòng, hắt từng chấm li ti chiếu lên khuôn mặt cô. Nguyễn Tri Vi dụi mắt thức giấc, biết ngay là mình dậy muộn.
Cô ngồi dậy đi dép rồi đi quanh nhà một vòng, phát hiện Thẩm Yến không ở đây, chỉ có dì giúp việc đang bận rộn dưới bếp nấu cơm cho cô, tiếng dao thớt “lạch cạch leng keng” va vào nhau làm không gian tràn ngập hơi thở cuộc sống.
Cô muốn ra ngoài xem một chút, xem xem Thẩm Yến có đang ở vườn cạnh biệt thự không, nhưng đi tới cửa nhấn mở mới biết mình không mở được cửa.
Cửa bị Thẩm Yến khóa trái.
Dì giúp việc nghe tiếng động liền chạy từ phòng bếp ra, tiện chùi luôn tay ướt vào tạp dề, nói: “Vi Vi, cậu Yến bảo mấy ngày nay con nên ở yên trong nhà bình tĩnh lại, đừng ra ngoài làm gì, cậu ấy khóa chặt cả cửa ra vào lẫn cửa sổ luôn rồi, dì cũng chuyển tới ở trong phòng dành cho khách của biệt thự. Nguyên liệu nấu ăn ở nhà đủ cả, tủ lạnh muốn gì cũng có. Giờ thì ngoài cậu Yến ra, chúng ta không ai ra ngoài được cả.”
Gì cơ? Đóng kín cả cửa ra vào lẫn cửa sổ?
Cơn buồn ngủ của Nguyễn Tri Vi trong chốc lát bay sạch. Cô không dám tin chạy vội vào phòng khách, phát hiện bên ngoài cửa sổ có chăng một tấm lưới sắt, chẳng biết là lắp vào đấy từ khi nào.
Rõ ràng hôm qua không hề có, xem ra sáng nay Thẩm Yến đã nhân lúc cô ngủ chuẩn bị những thứ này.
Anh tính làm gì? Định nuôi chim hoàng yến trong nhà sao?
Nguyễn Tri Vi cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể. Giờ cô phải liên lạc với Hướng Cẩm Thu ngay. Cô nhớ là mình có để laptop trong vali hành lý nên lập tức chạy tới bên cạnh vali lục tìm, nhưng tìm mãi chẳng thấy nó đâu bèn hỏi dì giúp việc: “Dì ơi, dì có thấy laptop của con đâu không?”
Hình như dì ấy sớm đã đoán ra cô sẽ hỏi câu này, lập tức đáp: “Sáng nay dì thấy cậu Yến cầm máy của con đi rồi. Phải rồi Vi Vi, cậu Yến mua thêm nhiều sách cho con lắm đấy, nói là sợ con nhàn rỗi sinh nhàm chán, mau đi xem đi.”
Không lẽ sáng nay cô ngủ lâu thế ư, lâu tới mức Thẩm Yến có thể dùng khoảng thời gian đó làm bao nhiêu chuyện.
Nguyễn Tri Vi quay người nhìn về hướng dì giúp việc chỉ, trông thấy cả chồng sách Thẩm Yến mua về cho mình. Chỗ sách ấy chẳng khác nào anh khuân hết khu sách lịch sử trong thư viện về, từng cuốn sách nặng trịch đặt ở trên bàn, chất cao ngất.
Trong đống sách đó có rất nhiều quyển cô đã đọc rồi. Ngoài sách lịch sử, anh còn mang về cả <Cách giao tiếp với người nhà>, <Tu thân dưỡng tính>, <Thế nào được gọi là quan hệ kinh doanh> và linh tinh một số sách chữa lành khác.
Nguyễn Tri Vi quả thật bị Thẩm Yến chọc cho tức quá hóa cười. Cô tiện tay lấy một quyển lật ra xem thử, nói: “Mấy quyển sách này chắc là Thẩm Yến mua cho bản thân mình rồi.”
Dì ấy nào dám tiếp lời, quanh co trả lời có lệ: “Đọc được hết, đọc được hết, hai cô cậu ai cũng đọc được.”
“Dì ơi, anh ấy có nói bao giờ anh ấy về không?” Nguyễn Tri Vi hỏi.
Dì giúp việc trầm ngâm trong giây lát: “Cậu Yến bảo con trước mắt nên ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, chờ bao giờ con bình tĩnh lại thì cậu ấy về.”
Nguyễn Tri Vi cạn lời, lòng càng thêm chán ghét hành vi của Thẩm Yến.
Hết cách rồi. Giờ cô không ra được, mà cũng không liên lạc được với người ở bên ngoài, dì giúp việc miệng lại kín như bưng, dễ dàng đẩy cô rơi vào thế khó.
Nhớ lại lúc mới ở bên Thẩm Yến, anh cũng hi vọng cô có thể ngoan ngoãn ở nhà, không cần ra ngoài gây dựng sự nghiệp. Lúc ấy, anh còn nhíu mày hỏi cô rằng có muốn làm “công chúa trong tháp ngà” của anh không, nhưng thấy cô kiên quyết từ chối thì không đề cập tới nữa.
Giờ thì cô chẳng khác nào công chúa trong tháp ngà. Anh vì cô mà tạo dựng cả tòa tháp, cô ra không được, mà người khác muốn vào cũng không xong.
Ở nhà nhàm chán không có chuyện gì làm, cô đành lật sách lịch sử ra đọc để giết thời gian. Quyển sách cô đang cầm là cuốn sách ghi lại một vài dã sử của các thi nhân cổ đại Trung Quốc, đọc một hồi lại trúng ngay mẩu chuyện xưa về Ngư Huyền Cơ.
Ngư Huyền Cơ hay còn được gọi là Ngư Ấu Vi, cô ấy sinh ra vào cuối thời Đường, được biết tới là người tài hoa xuất chúng, văn chương hơn người, có mối quan hệ sư đồ với Ôn Đình Quân. Cô ấy sớm đã đem lòng nhớ thương Ôn Đình Quân, tâm tư thiếu nữ nóng bỏng nhiệt huyết, Ôn Đình Quân cùng biết điều đó nhưng vẫn nhất quyết từ chối.
Sau đó, gã tự tay gả Ngư Huyền Cơ cho bạn mình làm thiếp.
Về sau Ngư Huyền Cơ chẳng còn hình tượng “băng thanh ngọc khiết”. Cô ấy sa đọa, ăn chơi, phong lưu khắp chốn, đến năm 26 tuổi thì hương tiêu ngọc vẫn. Trước khi qua đời, cô ấy chỉ để lại đúng một câu: “Cả đời này Ấu Vi có vô số nam nhân, nhưng người ta yêu thật lòng chỉ có Đình Quân.”
Câu chuyện ấy không dài nhưng Nguyễn Tri Vi mất rất nhiều thời gian để xem, cô đọc từng câu từng chữ, lật đi lật lại để xem. Cuối cùng, cô gấp sách lại, lặng người mất một lúc mới thốt ra được ba chữ “cô gái ngốc”.
Tự cổ chí kim, luôn có vô số cô gái vì yêu mà quên mất bản thân, đánh mất chính mình giống như Ngư Huyền Cơ, lại cũng giống như cô.
Cũng may cô kịp thời tỉnh giấc, vẫn chưa tính là muộn.
Câu chuyện đó khiến Nguyễn Tri Vi càng quyết tâm muốn rời khỏi Thẩm Yến càng nhanh càng tốt, một đao dứt khoát cắt đứt tất cả. Nếu còn tiếp tục giằng co, cãi nhau với anh như hiện tại cũng chỉ tổ lãng phí thời gian mà thôi.
Giờ phải làm thế nào mới ra ngoài được đây… Cô muốn ra ngoài để liên lạc với Hướng Cẩm Thu, không thể bị động như này nữa.
Nguyễn Tri Vi vòng vo mãi không tìm thấy phương hướng giải quyết. Chợt, ánh mắt cô dừng lại trên cuốn sách có tựa đề <Cuộc sống là một vở diễn>.
Thẩm Yến cũng từng nói với cô như vậy.
Trước kia có một thời gian cô ở nhà chuyên tâm luyện kỹ thuật diễn, tập đọc lời thoại, học cách bày tỏ cảm xúc và nhấn nhá câu từ. Cô tập diễn ngay trong phòng ngủ, còn Thẩm Yến sẽ ôm laptop ngồi trên giường làm việc.
Đôi khi cô luyện đọc quá nghiêm túc, Thẩm Yến nghe thấy buồn cười sẽ ngước lên nhìn, nói: “Vi Vi, diễn xuất trong phim chỉ là một phần nhỏ, còn trong cuộc sống thì đâu đâu cũng là một vở diễn cần em nhập vai, luyện khả năng diễn trong đời sống thường ngày quan trọng hơn nhiều.”
Lúc đó cô không hiểu ý, quay đầu hỏi anh: “Ý là sao anh?”
Đôi mắt hoa đào của Thẩm Yến chẳng khác nào nơi ẩn nấp của dã thú, bất cứ lúc nào nó cũng có thể được thả ra. Anh chậm rãi giải thích cho cô nghe: “Em sẽ đeo mặt nạ để sống với người khác, khéo léo dùng lớp mặt nạ đó để biểu diễn một cách chân thực, để người ta tin rằng mình chính là loại người như vậy. Có thế đến lúc em tháo mặt nạ, người ta mới ngạc nhiên, à, hoặc cũng có thể là kinh hãi.”
Lúc ấy Nguyễn Tri Vi không mấy đồng tình với quan điểm của anh. Cô là người ngay thẳng, không thích phải tính toán nhiều như thế. Còn giờ phút này đây, Nguyễn Tri Vi đã hiểu.
Đó cũng chỉ là một thủ đoạn mà thôi.
Con người ai rồi cũng trưởng thành. Cô không thể nào mãi mãi là một cô bé không rành thế sự, ngây thơ đáng yêu như trước. Cô lương thiện dịu dàng, nhưng cũng sẽ dần dần trở nên mạnh mẽ hơn.
Cô suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định thử cái gọi là “nhập vai trong đời sống”.
… Dùng thứ Thẩm Yến dạy cô để đối phó với chính anh.