Nguyễn Tri Vi không nhớ mình bị Thẩm Yến đưa từ nhà hàng về biệt thự như thế nào.
Khung cảnh quá hỗn loạn, cô có giãy dụa cỡ nào cũng không thoát khỏi anh. Anh thẳng tay nhét cô vào trong xe, đưa về biệt thự.
Hôm nay dì giúp việc không có ở biệt thự. Anh ôm nagng cô từ cửa đi vào, ôm thẳng tới bên giường rồi ném người xuống.
Chiếc giường mềm mại nhanh chóng lún xuống. Cú ném bất ngờ khiến cô choáng váng nhưng vẫn đủ tỉnh táo để biết mình đã chọc giận Thẩm Yến.
Nguyễn Tri Vi lui dần người vào trong, cao giọng gọi anh: “Thẩm Yến, tôi muốn đi khó tới vậy sao?”
Thẩm Yến đứng bên giường, mặt mày lạnh tanh nhìn chằm chằm cô. Nghe cô nói vậy, anh khom người tóm chặt cằm cô, không đáp lại trực diện mà lạnh lùng hỏi ngược lại: “Nguyễn Tri Vi, tôi hỏi em, rốt cuộc em muốn tôi phải làm gì? Dỗ tôi cũng dỗ, lại tìm cách mua đủ mọi thứ em thích, em còn chỗ nào không hài lòng nữa?”
Nguyễn Tri Vi bị anh tóm cằm tới phát đau, nhưng ánh mắt vẫn quật cường nhìn anh, bình tĩnh nói: “Mới có thế mà anh đã thấy mình làm nhiều rồi ư? Cái việc bé con con anh làm không được đáp lại anh đã sửng cồ lên như thế rồi, vậy anh có biết trong hai năm qua, tôi làm bao nhiêu việc không được đáp lại không?”
Nghe tới đây, con ngươi Thẩm Yến u ám, lực tay cũng thả lỏng đi chút ít.
Nguyễn Tri Vi nhân cơ hội đó lui về phía sau, né người sang một bên chạy vòng qua Thẩm Yến. Nhưng cô có ngờ đâu, chính hành động chạy trốn của mình, lại một lần nữa thổi bùng lên lửa giận trong anh.
“Bộp” một tiếng, cảm xúc anh đè nén bùng nổ.
Như có ánh lửa lóe lên trong đôi mắt, bùng lên lại biến thành dòng sông băng lạnh lẽo. Đôi mắt Thẩm Yến lạnh tanh như thể bị chôn vùi dưới đáy biển.
Anh cúi người, dùng tay tóm lấy mắt cá chân của cô, chặn ngang bế lên ném về giường, sau đó lại dùng đầu gối chèn giữa hai chân cô, khống chế người một cách hoàn toàn.
Một tay khác anh lần xuống thắt lưng. Tiếng lạch cạch tháo thắt lưng vang lên như hồi chuông cảnh báo Nguyễn Tri Vi về hành động tiếp theo.
Cô giãy dụa kịch liệt. Cô không muốn, cô không muốn phát sinh quan hệ với Thẩm Yến nữa.
Dựa vào cái gì mà khi không chiếm được người phụ nữ mình yêu, anh lại tới tìm cô an ủi? Lúc làm với cô anh có nhớ tới Bạch Khởi không? Anh ký thác tình yêu của mình lên cô sao?
Cô là con người, một người sống sờ sờ ra đó, không phải công cụ phát tiết dục vọng của anh.
Cô giãy quá mạnh, dù Thẩm Yến có dùng lực lớn để ép người lại vẫn không thể cản được, thế là anh cúi xuống dứt khoát hôn cô. Nụ hôn loạn xạ khắp mặt, không theo một lộ trình sẵn có nào, dày đặc trút xuống như cuồng phong mưa bão.
Nguyễn Tri Vi đè chặt tay trên lồng ngực anh, không cho người tới gần. Cùng lúc đó, vì giãy quá mạnh mà đầu cô “cộp” một phát đập vào tường, Thẩm Yến thấy vậy mới ngừng hôn.
Cũng trong chớp mắt ấy, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, Thẩm Yến thấy rõ ánh mắt Nguyễn Tri Vi là sự đau thương cùng cực.
Đó không phải là đau đớn về thể xác mà là sự đau khổ trong tình cảm, nỗi đau thấm sâu vào xương tủy.
Từ trước tới nay, cô luôn che giấu cảm xúc. Ở bên nhau lâu vậy rồi, Thẩm Yến chưa bao giờ thấy Nguyễn Tri Vi như này. Vì thế, anh ngẩn người.
Nguyễn Tri Vi lại nhân lúc anh ngây người, bật dậy mạnh tay đẩy anh một phát rồi chạy xuống giường. Cô chân trần vội vàng chạy đi, chạy tới cửa mới nhớ ra cửa đã khóa, cô hết đường trốn rồi.
Chính lúc này, tự dưng cô nhớ tới sân thượng của biệt thự.
Trên đó là bể bơi lộ thiên của biệt thự. Bình thường cô không bơi mà Thẩm Yến cũng ít dùng nên sân thượng chẳng ai ngó ngàng tới. Nhưng giây phút này đây, đó là lối thoát duy nhất của cô.
Trong phòng ngủ chợt vang lên tiếng bước chân Thẩm Yến. Nguyễn Tri Vi khựng lại trong tích tắc rồi nhanh chóng xoay người chạy lên cầu thang, chạy thẳng tới sân thượng.
Chờ tới khi Thẩm Yến lên tới sân thượng, anh thấy một cảnh tượng như này.
Nguyễn Tri Vi đứng trên lan can dưới ánh trăng hư ảo, mái tóc dài bị gió thổi rối tung, mong manh như thể giây sau người sẽ biến mất. Viền mắt cô ửng đỏ, làn váy trắng tung bay, hỗn loạn và mông lung.
Nghe thấy tiếng động, cô quay đầu lại nhìn Thẩm Yến, mở miệng nói: “Thẩm Yến, thả tôi đi đi.”
Thẩm Yến không nói gì.
Nguyễn Tri Vi cắn môi nhẫn nhịn. Sau đó, Thẩm Yến trông thấy cô dùng sức đập mạnh cổ tay lên lan can, vòng ngọc vỡ tan.
Bạch ngọc nhũ xanh vỡ nát thành mảnh nhỏ theo tiếng đập chói tai, âm vang như thể ngọc trai rơi trên mâm ngọc.
Vòng ngọc vỡ tan là minh chứng cho quan hệ tan vỡ của hai người.
Khoảnh khắc ấy, tim Thẩm Yến như bị mảnh vỡ vòng ngọc cứa qua, đau nhói.
Giây sau, anh nghe thấy Nguyễn Tri Vi quyết liệt nói:
“Thẩm Yến, anh nghe cho kỹ đây.”
“Tôi, không yêu anh nữa.”
Ánh mắt cô sáng tỏ dưới ánh trăng, Thẩm Yến thấy rất rõ. Đôi mắt ấy, không có tình yêu.
Trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹt, chặt tới không thở nổi.
Thẩm Yến luôn nghĩ cô vẫn yêu anh, cho dù sau này có ồn ào đòi chia tay cũng là khẩu thị tâm phi thế nên mới cưỡng ép giữ người lại, chờ cô quay lại dáng vẻ như lúc ban đầu. Vậy mà lúc này đây, cô lại thẳng thắn tỏ rõ với anh rằng:
Cô, Nguyễn Tri Vi, không yêu anh nữa.
Anh giữ cô lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Hai người đứng đối mặt với nhau một lúc lâu sau đó, cùng với những cơn gió lẳng lặng lướt qua và ánh trăng cô đơn vô tận.
Mãi một lúc lâu sau Thẩm Yến mới mở miệng nói chuyện, giọng khàn khác thường: “Tôi biết rồi.”
Anh khựng lại trong tích tắc rồi lại nói: “Được. Chia tay. Tôi thả em đi.”
*
Rời khỏi sân thượng, bầu không khí giữa hai người trở nên vô cùng yên tĩnh.
Nguyễn Tri Vi đi thu dọn đồ đạc, còn Thẩm Yến thì ngồi trên sofa hút thuốc không ngừng.
Trong gạt tàn đựng toàn xác thuốc lá. Người đàn ông ngồi đó vai rộng eo thon, vóc người cao ráo, đốm lửa đỏ lóe lên như ẩn như hiện hắt lên khuôn mặt tuấn tú của anh, nhưng nét mặt chẳng còn ngông cuồng như trước.
Thẩm Yến không nói rõ được cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì. Trong người như bị thứ gì đó chặn lại, suy sụp vô cùng, chỉ khi thở ra theo làn khói, anh mới cảm thấy cảm xúc hòa hoãn hơn chút ít.
Không ngờ, cô gái hai năm trước còn thẹn thùng đi theo sau anh, trong mắt chỉ có hình bóng anh, nay lại nhẫn tâm dứt khoát rời đi như vậy.
Cô không yêu anh, anh cũng chẳng còn lý do gì để giữ cô lại.
Không biết tại sao, chỉ cần tưởng tượng đến viễn cảnh mai sau không còn cô ở bên, trong lòng Thẩm Yến lại trống rỗng lạ thường.
Nguyễn Tri Vi không thèm quan tâm tới Thẩm Yến đang ngồi hút thuốc mà đi ra lấy lại điện thoại di động từ chỗ trợ lý của anh, liên lạc với Hướng Cẩm Thu rồi tập trung thu dọn đồ đạc.
Ngẫu nhiên liếc mắt về phía Thẩm Yến, cô chợt thấy, cậu Hai nhà họ Thẩm ngông cuồng, kiêu ngạo không biết trời cao đất dày là gì chẳng biết đã đi nơi nào, chỉ để lại một người trông vô cùng đơn côi.
Anh cô đơn ư? Anh cô đơn vì không theo đuổi được Bạch Khởi, giờ lại mất luôn thế thân là cô à?
Nguyễn Tri Vi chẳng buồn nghĩ tiếp, cô đi vào nhà vệ sinh tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Bộ bàn chải đôi hôm trước cô vứt nay lại thấy dì giúp việc mua bộ mới y chang bù vào chỗ trống. Cô cầm lên ném thẳng vào thùng rác. Thấy cô dứt khoát như vậy, cuối cùng Thẩm Yến không nhịn được lên tiếng: “Dứt khoát thế à?”
“Không thì sao?” Cô nói mà không cả quay lại nhìn anh: “Tôi cũng chẳng dùng.”
“Nhỡ sau đấy tôi dùng thì sao?”
Nguyễn Tri Vi vẫn không ngưng dọn: “Nếu anh muốn dùng thì nhặt trong thùng rác lên dùng tiếp đi.”
Giọng cô lạnh nhạt không chút cảm tình.
Mẹ kiếp!
Thẩm Yến ấn dụi thuốc vào gạt tàn. Giờ anh mới biết, phụ nữ khi hết yêu, mẹ nó thật sự muốn bao nhiêu vô tình có bấy nhiêu.
Lúc cô ấy yêu bạn, cô ấy sẽ nguyện vì bạn làm đủ chuyện, vì bạn mà trở nên dịu dàng hiền thục. Nhưng một khi hết yêu, bạn chẳng là cái thá gì trong mắt cô ấy cả.
Giống như anh lúc này vậy.
Chẳng mấy chốc Nguyễn Tri Vi đã thu dọn sạch sẽ. Lúc cô đứng xỏ giày ở cạnh cửa, Thẩm Yến để ý thấy cô không cầm thẻ ngân hàng trên bàn theo, thế là anh cầm ra trước mặt Nguyễn Tri Vi, lạnh lùng nói: “Cầm đi. Tốt xấu gì em cũng ở bên tôi một thời gian, tôi không thiếu chút tiền cho em.”
Nguyễn Tri Vi không nhận, đã thế còn mượn lời trả đũa: “Tôi cũng chẳng thèm chỗ tiền đó của anh.”
Nói cứ như cô nhiều tiền lắm vậy.
Thẩm Yến suýt chút nữa đã mở miệng mỉa mai cô, em vào giới giải trí lại kiếm được nhiều thế à mà dám nói đây là số tiền nhỏ? Về sau em định tồn tại trong giới kiểu gì? Tính cách của em chẳng hợp với giới giải trí chút nào.
Nhưng lời tới miệng anh lại nuốt xuống. Mối quan hệ giữa hai người kết thúc rồi, đến cuối không cần phải nháo nhào cho khó xử như thế.
Anh thuận tay ném thẻ sang một bên, hừ lạnh: “Không cần thì thôi. Về sau em đừng hối hận.”
Nguyễn Tri Vi không đáp lại anh, như thể chẳng muốn nói thêm với anh dù chỉ một câu.
Taxi cô đặt trên app gọi xe đang đợi trước cổng biệt thự. Nguyễn Tri Vi kéo vali hành lý ra ngoài, Thẩm Yến đứng tựa người vào tường cạnh cửa lướt di động, nhưng mắt lại chăm chăm dõi theo cô.
Nguyễn Tri Vi luôn là người rất có khí chất. Sống lưng thẳng, phần cổ thiên nga thon dài, cẳng chân dưới làn váy cân xứng, cho dù là đang kéo vali rời đi cũng không hề cho người ta cảm giác chật vật, nghèo túng.
Hai năm qua của bọn họ chỉ như chiếc vali mà cô đang kéo đi mà thôi.
Mắt thấy Nguyễn Tri Vi sắp đi tới cửa lớn biệt thự, Thẩm Yến lại nhịn không được gọi giật cô lại, dù vậy dáng vẻ anh vẫn hết sức cao cao tại thượng, như thể đang thương tình bố thí cho cô một cơ hội: “Nguyễn Tri Vi, tôi hỏi em một lần nữa. Rời khỏi đây rồi em sẽ không quay về được, em có chắc chắn không?”
Nguyễn Tri Vi đứng đưa lưng về phía anh, đáp: “Tôi chắc chắn.”
Thẩm Yến cắn răng, cười khẩy: “Tôi nói cho em biết, em sẽ không gặp được người nào tốt hơn tôi đâu.”
Anh hoàn toàn có vốn liếng để nói ra câu này. Từ bề ngoài, gia thế, tiền tài lẫn thực lực của anh đều hơn người. Nguyễn Tri Vi có ưu tú đến đâu cũng chỉ là người có bằng cấp tốt hơn người khác một chút, xinh đẹp hơn người bình thường một chút, chứ không thể nào với tới người ở tầng lớp như anh.
Đó là cô trèo cao, là cô vọng tưởng. Vậy nên, cô từ bỏ.
Cô kiên định đáp lại: “Sau này tôi gặp ai, lấy ai, không phiền anh nhọc lòng.”
Dứt câu, cô tiếp tục bước đi, bước ra khỏi cửa lớn biệt thự Kim Đàn.
Thẩm Yến không vui, lạnh mặt đứng đó nói: “Chắc chắn em sẽ là người quay đầu tìm tôi trước.”
Nguyễn Tri Vi nghe thấy, nhưng giờ có trả lời hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa, vậy nên cô dứt khoát không nói gì. Tài xế taxi thấy khách ra lập tức xuống xe giúp Nguyễn Tri Vi nâng vali cất vào cốp, sau đó cô cũng nhanh chóng lên xe. Xe taxi nổ máy, đạp chân ga rời khỏi nơi này.
Thẩm Yến nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em sẽ quay đầu tìm tôi trước.”
Nguyễn Tri Vi đi rồi, tất nhiên không nghe được, lời này chẳng biết anh đang nói cho ai nghe.
Một lúc lâu sau đó, anh vẫn thấy lòng mình trống rỗng, trong người như có một cái hang không đáy, tối đen chậm rãi cắn nuốt anh.
Mới hai ngày trước, anh còn tự tin nói với giọng vô cùng ngứa đòn rằng, cô yêu anh như thế, làm gì có chuyện nỡ rời khỏi anh. Đó chỉ là cô giận lẫy thôi, chờ bình tĩnh lại là được rồi.
Nhưng tới hiện tại, dù anh vẫn nhủ thầm trong lòng rằng, cô không nỡ bỏ mình, cô sẽ quay lại tìm mình nhưng khí thế lại chẳng còn tự tin như trước.
Thẩm Yến quay vào trong biệt thự. Rõ ràng cách bày trí nơi đây vẫn vậy, vẫn là ánh đèn đó nhưng giờ anh lại thấy ánh đèn chói quá, trong phòng cũng chẳng còn hơi người.
Như thể đang rơi vào hầm băng, hơi lạnh lan tới từ bốn phương tám hướng, còn lạnh lẽo hơn cả mùa đông.
Giờ cũng chỉ mới mùa thu, tới đêm cùng lắm gió sẽ rít lạnh hơn một chút nhưng anh lại thấy như ngoài kia có tuyết rơi. Tuyết rơi lấp đầy cả khoảng đất lớn, đóng băng cả lòng anh.
Anh không muốn ở ngôi nhà như vậy.
Mà kể cũng lạ. Trước khi quen Nguyễn Tri Vi, anh sống ở nơi phồn hoa nhất Bắc Thành, thường xuyên cùng nhóm bạn xấu ngao du khắp nơi, sống một cuộc đời tùy tiện đắm chìm trong siêu xe, đua xe, chơi bài,… Anh khi đó, sống một mình cũng chẳng thấy lạnh.
Còn bây giờ ở một mình anh thấy vô cùng cô đơn.
Thẩm Yến lái con xe Bugatti Veyron ra khỏi gara, tính sau này sẽ quay về căn hộ ở trung tâm thành phố sống. Còn căn biệt thự này nằm ở khu đất mở rộng, nếu không phải vì che giấu, anh căn bản sẽ không qua đây ở.
Chẳng việc gì phải vương vấn nơi này cả. Không có Nguyễn Tri Vi, anh càng mặc sức hưởng thụ cuộc sống.
Không sai, chính là như vậy.
Tiếng xe gầm rú vang trời, Thẩm Yến lao thẳng về phía trước, lòng không ngừng tự nhủ rằng, chỉ là một người phụ nữ mà thôi.
Đúng, chỉ là một người phụ nữ thôi.
Chỉ thế mà thôi.
Khung cảnh quá hỗn loạn, cô có giãy dụa cỡ nào cũng không thoát khỏi anh. Anh thẳng tay nhét cô vào trong xe, đưa về biệt thự.
Hôm nay dì giúp việc không có ở biệt thự. Anh ôm nagng cô từ cửa đi vào, ôm thẳng tới bên giường rồi ném người xuống.
Chiếc giường mềm mại nhanh chóng lún xuống. Cú ném bất ngờ khiến cô choáng váng nhưng vẫn đủ tỉnh táo để biết mình đã chọc giận Thẩm Yến.
Nguyễn Tri Vi lui dần người vào trong, cao giọng gọi anh: “Thẩm Yến, tôi muốn đi khó tới vậy sao?”
Thẩm Yến đứng bên giường, mặt mày lạnh tanh nhìn chằm chằm cô. Nghe cô nói vậy, anh khom người tóm chặt cằm cô, không đáp lại trực diện mà lạnh lùng hỏi ngược lại: “Nguyễn Tri Vi, tôi hỏi em, rốt cuộc em muốn tôi phải làm gì? Dỗ tôi cũng dỗ, lại tìm cách mua đủ mọi thứ em thích, em còn chỗ nào không hài lòng nữa?”
Nguyễn Tri Vi bị anh tóm cằm tới phát đau, nhưng ánh mắt vẫn quật cường nhìn anh, bình tĩnh nói: “Mới có thế mà anh đã thấy mình làm nhiều rồi ư? Cái việc bé con con anh làm không được đáp lại anh đã sửng cồ lên như thế rồi, vậy anh có biết trong hai năm qua, tôi làm bao nhiêu việc không được đáp lại không?”
Nghe tới đây, con ngươi Thẩm Yến u ám, lực tay cũng thả lỏng đi chút ít.
Nguyễn Tri Vi nhân cơ hội đó lui về phía sau, né người sang một bên chạy vòng qua Thẩm Yến. Nhưng cô có ngờ đâu, chính hành động chạy trốn của mình, lại một lần nữa thổi bùng lên lửa giận trong anh.
“Bộp” một tiếng, cảm xúc anh đè nén bùng nổ.
Như có ánh lửa lóe lên trong đôi mắt, bùng lên lại biến thành dòng sông băng lạnh lẽo. Đôi mắt Thẩm Yến lạnh tanh như thể bị chôn vùi dưới đáy biển.
Anh cúi người, dùng tay tóm lấy mắt cá chân của cô, chặn ngang bế lên ném về giường, sau đó lại dùng đầu gối chèn giữa hai chân cô, khống chế người một cách hoàn toàn.
Một tay khác anh lần xuống thắt lưng. Tiếng lạch cạch tháo thắt lưng vang lên như hồi chuông cảnh báo Nguyễn Tri Vi về hành động tiếp theo.
Cô giãy dụa kịch liệt. Cô không muốn, cô không muốn phát sinh quan hệ với Thẩm Yến nữa.
Dựa vào cái gì mà khi không chiếm được người phụ nữ mình yêu, anh lại tới tìm cô an ủi? Lúc làm với cô anh có nhớ tới Bạch Khởi không? Anh ký thác tình yêu của mình lên cô sao?
Cô là con người, một người sống sờ sờ ra đó, không phải công cụ phát tiết dục vọng của anh.
Cô giãy quá mạnh, dù Thẩm Yến có dùng lực lớn để ép người lại vẫn không thể cản được, thế là anh cúi xuống dứt khoát hôn cô. Nụ hôn loạn xạ khắp mặt, không theo một lộ trình sẵn có nào, dày đặc trút xuống như cuồng phong mưa bão.
Nguyễn Tri Vi đè chặt tay trên lồng ngực anh, không cho người tới gần. Cùng lúc đó, vì giãy quá mạnh mà đầu cô “cộp” một phát đập vào tường, Thẩm Yến thấy vậy mới ngừng hôn.
Cũng trong chớp mắt ấy, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, Thẩm Yến thấy rõ ánh mắt Nguyễn Tri Vi là sự đau thương cùng cực.
Đó không phải là đau đớn về thể xác mà là sự đau khổ trong tình cảm, nỗi đau thấm sâu vào xương tủy.
Từ trước tới nay, cô luôn che giấu cảm xúc. Ở bên nhau lâu vậy rồi, Thẩm Yến chưa bao giờ thấy Nguyễn Tri Vi như này. Vì thế, anh ngẩn người.
Nguyễn Tri Vi lại nhân lúc anh ngây người, bật dậy mạnh tay đẩy anh một phát rồi chạy xuống giường. Cô chân trần vội vàng chạy đi, chạy tới cửa mới nhớ ra cửa đã khóa, cô hết đường trốn rồi.
Chính lúc này, tự dưng cô nhớ tới sân thượng của biệt thự.
Trên đó là bể bơi lộ thiên của biệt thự. Bình thường cô không bơi mà Thẩm Yến cũng ít dùng nên sân thượng chẳng ai ngó ngàng tới. Nhưng giây phút này đây, đó là lối thoát duy nhất của cô.
Trong phòng ngủ chợt vang lên tiếng bước chân Thẩm Yến. Nguyễn Tri Vi khựng lại trong tích tắc rồi nhanh chóng xoay người chạy lên cầu thang, chạy thẳng tới sân thượng.
Chờ tới khi Thẩm Yến lên tới sân thượng, anh thấy một cảnh tượng như này.
Nguyễn Tri Vi đứng trên lan can dưới ánh trăng hư ảo, mái tóc dài bị gió thổi rối tung, mong manh như thể giây sau người sẽ biến mất. Viền mắt cô ửng đỏ, làn váy trắng tung bay, hỗn loạn và mông lung.
Nghe thấy tiếng động, cô quay đầu lại nhìn Thẩm Yến, mở miệng nói: “Thẩm Yến, thả tôi đi đi.”
Thẩm Yến không nói gì.
Nguyễn Tri Vi cắn môi nhẫn nhịn. Sau đó, Thẩm Yến trông thấy cô dùng sức đập mạnh cổ tay lên lan can, vòng ngọc vỡ tan.
Bạch ngọc nhũ xanh vỡ nát thành mảnh nhỏ theo tiếng đập chói tai, âm vang như thể ngọc trai rơi trên mâm ngọc.
Vòng ngọc vỡ tan là minh chứng cho quan hệ tan vỡ của hai người.
Khoảnh khắc ấy, tim Thẩm Yến như bị mảnh vỡ vòng ngọc cứa qua, đau nhói.
Giây sau, anh nghe thấy Nguyễn Tri Vi quyết liệt nói:
“Thẩm Yến, anh nghe cho kỹ đây.”
“Tôi, không yêu anh nữa.”
Ánh mắt cô sáng tỏ dưới ánh trăng, Thẩm Yến thấy rất rõ. Đôi mắt ấy, không có tình yêu.
Trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹt, chặt tới không thở nổi.
Thẩm Yến luôn nghĩ cô vẫn yêu anh, cho dù sau này có ồn ào đòi chia tay cũng là khẩu thị tâm phi thế nên mới cưỡng ép giữ người lại, chờ cô quay lại dáng vẻ như lúc ban đầu. Vậy mà lúc này đây, cô lại thẳng thắn tỏ rõ với anh rằng:
Cô, Nguyễn Tri Vi, không yêu anh nữa.
Anh giữ cô lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Hai người đứng đối mặt với nhau một lúc lâu sau đó, cùng với những cơn gió lẳng lặng lướt qua và ánh trăng cô đơn vô tận.
Mãi một lúc lâu sau Thẩm Yến mới mở miệng nói chuyện, giọng khàn khác thường: “Tôi biết rồi.”
Anh khựng lại trong tích tắc rồi lại nói: “Được. Chia tay. Tôi thả em đi.”
*
Rời khỏi sân thượng, bầu không khí giữa hai người trở nên vô cùng yên tĩnh.
Nguyễn Tri Vi đi thu dọn đồ đạc, còn Thẩm Yến thì ngồi trên sofa hút thuốc không ngừng.
Trong gạt tàn đựng toàn xác thuốc lá. Người đàn ông ngồi đó vai rộng eo thon, vóc người cao ráo, đốm lửa đỏ lóe lên như ẩn như hiện hắt lên khuôn mặt tuấn tú của anh, nhưng nét mặt chẳng còn ngông cuồng như trước.
Thẩm Yến không nói rõ được cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì. Trong người như bị thứ gì đó chặn lại, suy sụp vô cùng, chỉ khi thở ra theo làn khói, anh mới cảm thấy cảm xúc hòa hoãn hơn chút ít.
Không ngờ, cô gái hai năm trước còn thẹn thùng đi theo sau anh, trong mắt chỉ có hình bóng anh, nay lại nhẫn tâm dứt khoát rời đi như vậy.
Cô không yêu anh, anh cũng chẳng còn lý do gì để giữ cô lại.
Không biết tại sao, chỉ cần tưởng tượng đến viễn cảnh mai sau không còn cô ở bên, trong lòng Thẩm Yến lại trống rỗng lạ thường.
Nguyễn Tri Vi không thèm quan tâm tới Thẩm Yến đang ngồi hút thuốc mà đi ra lấy lại điện thoại di động từ chỗ trợ lý của anh, liên lạc với Hướng Cẩm Thu rồi tập trung thu dọn đồ đạc.
Ngẫu nhiên liếc mắt về phía Thẩm Yến, cô chợt thấy, cậu Hai nhà họ Thẩm ngông cuồng, kiêu ngạo không biết trời cao đất dày là gì chẳng biết đã đi nơi nào, chỉ để lại một người trông vô cùng đơn côi.
Anh cô đơn ư? Anh cô đơn vì không theo đuổi được Bạch Khởi, giờ lại mất luôn thế thân là cô à?
Nguyễn Tri Vi chẳng buồn nghĩ tiếp, cô đi vào nhà vệ sinh tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Bộ bàn chải đôi hôm trước cô vứt nay lại thấy dì giúp việc mua bộ mới y chang bù vào chỗ trống. Cô cầm lên ném thẳng vào thùng rác. Thấy cô dứt khoát như vậy, cuối cùng Thẩm Yến không nhịn được lên tiếng: “Dứt khoát thế à?”
“Không thì sao?” Cô nói mà không cả quay lại nhìn anh: “Tôi cũng chẳng dùng.”
“Nhỡ sau đấy tôi dùng thì sao?”
Nguyễn Tri Vi vẫn không ngưng dọn: “Nếu anh muốn dùng thì nhặt trong thùng rác lên dùng tiếp đi.”
Giọng cô lạnh nhạt không chút cảm tình.
Mẹ kiếp!
Thẩm Yến ấn dụi thuốc vào gạt tàn. Giờ anh mới biết, phụ nữ khi hết yêu, mẹ nó thật sự muốn bao nhiêu vô tình có bấy nhiêu.
Lúc cô ấy yêu bạn, cô ấy sẽ nguyện vì bạn làm đủ chuyện, vì bạn mà trở nên dịu dàng hiền thục. Nhưng một khi hết yêu, bạn chẳng là cái thá gì trong mắt cô ấy cả.
Giống như anh lúc này vậy.
Chẳng mấy chốc Nguyễn Tri Vi đã thu dọn sạch sẽ. Lúc cô đứng xỏ giày ở cạnh cửa, Thẩm Yến để ý thấy cô không cầm thẻ ngân hàng trên bàn theo, thế là anh cầm ra trước mặt Nguyễn Tri Vi, lạnh lùng nói: “Cầm đi. Tốt xấu gì em cũng ở bên tôi một thời gian, tôi không thiếu chút tiền cho em.”
Nguyễn Tri Vi không nhận, đã thế còn mượn lời trả đũa: “Tôi cũng chẳng thèm chỗ tiền đó của anh.”
Nói cứ như cô nhiều tiền lắm vậy.
Thẩm Yến suýt chút nữa đã mở miệng mỉa mai cô, em vào giới giải trí lại kiếm được nhiều thế à mà dám nói đây là số tiền nhỏ? Về sau em định tồn tại trong giới kiểu gì? Tính cách của em chẳng hợp với giới giải trí chút nào.
Nhưng lời tới miệng anh lại nuốt xuống. Mối quan hệ giữa hai người kết thúc rồi, đến cuối không cần phải nháo nhào cho khó xử như thế.
Anh thuận tay ném thẻ sang một bên, hừ lạnh: “Không cần thì thôi. Về sau em đừng hối hận.”
Nguyễn Tri Vi không đáp lại anh, như thể chẳng muốn nói thêm với anh dù chỉ một câu.
Taxi cô đặt trên app gọi xe đang đợi trước cổng biệt thự. Nguyễn Tri Vi kéo vali hành lý ra ngoài, Thẩm Yến đứng tựa người vào tường cạnh cửa lướt di động, nhưng mắt lại chăm chăm dõi theo cô.
Nguyễn Tri Vi luôn là người rất có khí chất. Sống lưng thẳng, phần cổ thiên nga thon dài, cẳng chân dưới làn váy cân xứng, cho dù là đang kéo vali rời đi cũng không hề cho người ta cảm giác chật vật, nghèo túng.
Hai năm qua của bọn họ chỉ như chiếc vali mà cô đang kéo đi mà thôi.
Mắt thấy Nguyễn Tri Vi sắp đi tới cửa lớn biệt thự, Thẩm Yến lại nhịn không được gọi giật cô lại, dù vậy dáng vẻ anh vẫn hết sức cao cao tại thượng, như thể đang thương tình bố thí cho cô một cơ hội: “Nguyễn Tri Vi, tôi hỏi em một lần nữa. Rời khỏi đây rồi em sẽ không quay về được, em có chắc chắn không?”
Nguyễn Tri Vi đứng đưa lưng về phía anh, đáp: “Tôi chắc chắn.”
Thẩm Yến cắn răng, cười khẩy: “Tôi nói cho em biết, em sẽ không gặp được người nào tốt hơn tôi đâu.”
Anh hoàn toàn có vốn liếng để nói ra câu này. Từ bề ngoài, gia thế, tiền tài lẫn thực lực của anh đều hơn người. Nguyễn Tri Vi có ưu tú đến đâu cũng chỉ là người có bằng cấp tốt hơn người khác một chút, xinh đẹp hơn người bình thường một chút, chứ không thể nào với tới người ở tầng lớp như anh.
Đó là cô trèo cao, là cô vọng tưởng. Vậy nên, cô từ bỏ.
Cô kiên định đáp lại: “Sau này tôi gặp ai, lấy ai, không phiền anh nhọc lòng.”
Dứt câu, cô tiếp tục bước đi, bước ra khỏi cửa lớn biệt thự Kim Đàn.
Thẩm Yến không vui, lạnh mặt đứng đó nói: “Chắc chắn em sẽ là người quay đầu tìm tôi trước.”
Nguyễn Tri Vi nghe thấy, nhưng giờ có trả lời hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa, vậy nên cô dứt khoát không nói gì. Tài xế taxi thấy khách ra lập tức xuống xe giúp Nguyễn Tri Vi nâng vali cất vào cốp, sau đó cô cũng nhanh chóng lên xe. Xe taxi nổ máy, đạp chân ga rời khỏi nơi này.
Thẩm Yến nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em sẽ quay đầu tìm tôi trước.”
Nguyễn Tri Vi đi rồi, tất nhiên không nghe được, lời này chẳng biết anh đang nói cho ai nghe.
Một lúc lâu sau đó, anh vẫn thấy lòng mình trống rỗng, trong người như có một cái hang không đáy, tối đen chậm rãi cắn nuốt anh.
Mới hai ngày trước, anh còn tự tin nói với giọng vô cùng ngứa đòn rằng, cô yêu anh như thế, làm gì có chuyện nỡ rời khỏi anh. Đó chỉ là cô giận lẫy thôi, chờ bình tĩnh lại là được rồi.
Nhưng tới hiện tại, dù anh vẫn nhủ thầm trong lòng rằng, cô không nỡ bỏ mình, cô sẽ quay lại tìm mình nhưng khí thế lại chẳng còn tự tin như trước.
Thẩm Yến quay vào trong biệt thự. Rõ ràng cách bày trí nơi đây vẫn vậy, vẫn là ánh đèn đó nhưng giờ anh lại thấy ánh đèn chói quá, trong phòng cũng chẳng còn hơi người.
Như thể đang rơi vào hầm băng, hơi lạnh lan tới từ bốn phương tám hướng, còn lạnh lẽo hơn cả mùa đông.
Giờ cũng chỉ mới mùa thu, tới đêm cùng lắm gió sẽ rít lạnh hơn một chút nhưng anh lại thấy như ngoài kia có tuyết rơi. Tuyết rơi lấp đầy cả khoảng đất lớn, đóng băng cả lòng anh.
Anh không muốn ở ngôi nhà như vậy.
Mà kể cũng lạ. Trước khi quen Nguyễn Tri Vi, anh sống ở nơi phồn hoa nhất Bắc Thành, thường xuyên cùng nhóm bạn xấu ngao du khắp nơi, sống một cuộc đời tùy tiện đắm chìm trong siêu xe, đua xe, chơi bài,… Anh khi đó, sống một mình cũng chẳng thấy lạnh.
Còn bây giờ ở một mình anh thấy vô cùng cô đơn.
Thẩm Yến lái con xe Bugatti Veyron ra khỏi gara, tính sau này sẽ quay về căn hộ ở trung tâm thành phố sống. Còn căn biệt thự này nằm ở khu đất mở rộng, nếu không phải vì che giấu, anh căn bản sẽ không qua đây ở.
Chẳng việc gì phải vương vấn nơi này cả. Không có Nguyễn Tri Vi, anh càng mặc sức hưởng thụ cuộc sống.
Không sai, chính là như vậy.
Tiếng xe gầm rú vang trời, Thẩm Yến lao thẳng về phía trước, lòng không ngừng tự nhủ rằng, chỉ là một người phụ nữ mà thôi.
Đúng, chỉ là một người phụ nữ thôi.
Chỉ thế mà thôi.