Mười giờ tối hôm đó, Nguyễn Tri Vi lên xe tới nhà Hướng Cẩm Thu.
Hướng Cẩm Thu quấn khăn đứng dưới cửa tiểu khu chờ Nguyễn Tri Vi tới, vừa thấy bóng xe cô đã vội vàng vẫy tay: “Vi Vi, tớ ở đây.”
Khoảnh khắc trông thấy bạn, hốc mắt Nguyễn Tri Vi nóng lên, nghẹn ngào như thể thấy người nhà.
Trận giằng co vừa rồi với Thẩm Yến đã thành công lấy đi lớp mành che cô luôn cố giữ.
Cô cũng cần được an ủi mà. Nhưng trước kia, cô quá hiểu chuyện, uất ức nhiều đến đâu cũng giữ lại trong lòng tự mình gặm nhấm, cô không muốn để cha mẹ lo lắng nên chẳng kể gì với ông bà.
Cũng may, cô vẫn còn có Hướng Cẩm Thu. Cô ấy sẵn sàng mở rộng cửa chào đón khi cô không còn nơi để về.
Xe taxi đỗ xịch lại, Hướng Cẩm Thu chạy tới giúp bạn đỡ vali hành lý xuống, vừa lấy vừa mắng: “Cái tên đàn ông chó chết đó, sau này gặp lần nào tớ mắng lần đấy. À, không đúng, tớ không gặp được, vậy thì nghĩ tới lần nào tớ mắng lần đấy!”
Nguyễn Tri Vi bị giọng điệu cô bạn chọc cười, nói: “Thôi, đừng mắng nữa, chuyện đã qua rồi.”
Đúng thật là đã qua rồi.
Nguyễn Tri Vi nghĩ, nếu cô đã chọn rời khỏi Thẩm Yến thì sau này giữa hai người họ sẽ chẳng còn quan hệ gì nữa. Anh thích yêu ai thì yêu, thích làm gì thì làm, tất cả mọi thứ đều không liên quan tới cô.
Hai năm trước, Thẩm Yến cứu cô khỏi nước sôi lửa bỏng, hai năm nay cô hèn mọn ở bên cạnh Thẩm Yến như một thế thân, thế cũng coi như nợ nần giữa đôi bên đã thanh toán xong.
“Ừm.” Hướng Cẩm Thu len lén quan sát Nguyễn Tri Vi, thấy cô không có vẻ gì là bị ảnh hướng mới thấy yên tâm: “Chúng ta không nhắc tới anh ta nữa. Hoan nghênh Vi Vi tới nhà tớ!”
“Chắc tớ sẽ quấy rầy cậu một thời gian đấy.”
Hướng Cẩm Thu chẳng quan tâm: “Quấy rầy gì chứ, giữa hai chúng ta cần gì phải khách sáo nói câu đó.”
“Ừm.”
Sau đấy, Hướng Cẩm Thu kéo theo hành lý của Nguyễn Tri Vi đi đằng trước, còn Nguyễn Tri Vi chậm rãi nối bước theo nhau, cùng nhau lên nhà.
Căn phòng Hướng Cẩm Thu thuê nằm trên tầng 23. Sau khi tốt nghiệp chuyên ngành lịch sử đại học A, cô ấy lựa chọn làm công việc freelancer, làm tác giả trên một trang văn học trực tuyến, ở nhà múa bút kiếm tiền. Gia đình cô ấy cũng coi như khá giả nhưng cô ấy lại không thích ở chung với người nhà nên ra ngoài tự thuê phòng, ở một mình cực kỳ tự do tự tại.
Sau khi ra khỏi thang máy, Hướng Cẩm Thu dẫn Nguyễn Tri Vi về nhà. Nguyễn Tri Vi nhìn ngó tứ phía, căn phòng không lớn lắm nhưng đầy đủ tiện nghi, một phòng ngủ một phòng khách, cạnh cửa có gian bếp nhỏ, giường trong phòng cũng khá lớn, đủ chỗ cho hai người bọn cô ở.
Khắp nhà đâu đâu cũng lưu lại dấu vết sinh hoạt của Hướng Cẩm Thu. Cô ấy là người sống không ngăn nắp lắm nên đồ đạc trên bàn vứt khá bừa bãi, có bàn phím cơ, chuột máy tính, loa bluetooth và tai nghe… Thậm chí, còn có cả hai chai bia để trên đấy.
Thấy Nguyễn Tri Vi nhìn chăm chăm bia trên bàn, Hướng Cẩm Thu cười nói: “Đừng nhìn nữa, mua cho cậu đấy. Nghĩ đến việc nữ diễn viên các cậu không thể ăn khuya, không thể tới bar nhảy xập xình nên mới mua hai chai để chị em ta ngồi tâm sự đấy. Nghe nói thất tình uống rượu đã lắm, uống không?”
Dứt câu, Hướng Cẩm Thu đi tói bên bàn trà cầm chai bia lên giơ về phía Nguyễn Tri Vi lắc lắc, cười hỏi ý.
Hướng Cẩm Thu thuộc kiểu người có nhan sắc khá có tính công kích, một vẻ đẹp rất trung tính. Đã thế, cô ấy còn để tóc ngắn nên sự sắc bén, góc cạnh của khuôn mặt càng thể hiện rõ hơn. Vậy nên bình thường đi ngoài đường Hướng Cẩm Thu rất hay được các em gái xin wechat, tới khi biết được cô ấy là nữ lại ngượng ngùng chạy đi.
Giờ nhìn Hướng Cẩm Thu mỉm cười giơ chai bia thật sự chẳng khác nào đang dụ Nguyễn Tri Vi học thói xấu.
Nhưng Nguyễn Tri Vi không sợ học thói xấu, dứt khoát đáp: “Uống!”
“Không hổ là Vi Vi nhà chúng ta. Tớ rất thích tính cách này của cậu, ngoài mềm trong cứng, khiến tớ vô cùng hài lòng.”
Hướng Cẩm Thu vẫn nhớ hồi còn học ở đại học A, ký túc xá của bọn họ là bốn người chung một phòng, trong đó Hướng Cẩm Thu và Nguyễn Tri Vi là hai người thân nhau nhất. Lúc mới vào học, vì vẻ ngoài hơi giống con trai nên nhân duyên của Hướng Cẩm Thu ở một nơi đông nữ sinh như Học viện Nhân văn không tốt lắm, có mỗi Nguyễn Tri Vi chịu tới gần làm thân với cô.
Đến giờ Hướng Cẩm Thu vẫn nhớ lúc đó Nguyễn Tri Vi mỉm cười nói với mình rằng: “Tớ rất thích cậu, bởi vì cậu chân thực.”
Đó là hồi ức tốt đẹp nhất của cô.
Thế nên, trong lòng Hướng Cẩm Thu, Nguyễn Tri Vi luôn giữ vị trí người bạn thân thiết nhất. Cô thật lòng mong Vi Vi có thể có được thứ tốt nhất, dù là tình yêu hay sự nghiệp.
“Vi Vi, cụng ly nào.”
“Được.”
Hai người ngồi xuống hai cái ghế sofa để ở bên cạnh, cầm lấy cốc bia đầy hự sủi bọt trắng và chất lỏng vàng óng ánh, sảng khoái chạm cốc.
Hết ly này đến ly khác, liên tục mấy cốc vào bụng khiến mặt Nguyễn Tri Vi thoáng cái đỏ lựng.
“Sức uống của cậu vẫn kém y hệt ngày trước.” Hướng Cẩm Thu uống mà sắc mặt không đổi, còn Nguyễn Tri Vi lại sắp say túy lúy.
Tầm này đến nói Nguyễn Tri Vi cũng chẳng nói lưu loát nổi: “Tớ, tớ, tớ uống được mà. Uống, uống hẳn bốn cốc rồi.”
“Thế giờ lòng cậu thấy thoải mái hơn chút nào chưa?” Hướng Cẩm Thu nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Tri Vi mà hỏi, không muốn bỏ qua bất cứ tia cảm xúc nào trong mắt cô.
Đúng vậy, đây mới là nguyên nhân khiến Hướng Cẩm Thu mời cô uống bia. Tính Nguyễn Tri Vi trầm lại quen giấu nhẹm mọi chuyện trong lòng nên Hướng Cẩm Thu muốn thông qua phương thức này để cô phát tiết hết những uất nghẹn trong người.
Sắc mặt Nguyễn Tri Vi trông chẳng có vẻ gì là đau lòng, cô bình thản nói: “Cẩm Thu, tớ ổn thật mà. Tớ đau đủ rồi, tớ sẽ không tiếp tục đau vì nó nữa, bởi vì như thế không đáng.”
Uống say thường nói thật. Lời Nguyễn Tri Vi nói là thật.
Say mê sẽ toàn tâm toàn ý. Bứt ra sẽ tỉnh táo tức thì, kiên cường tự xem xét lại bản thân. Đấy mới là Nguyễn Tri Vi.
Nguyễn Tri Vi khựng lại mất mấy giây mới nói tiếp: “À, tớ phải sửa lại câu cậu nói lúc nãy một chút, nãy cậu bảo thất tình uống bia là chuẩn bài, nhưng tớ không thất tình, tớ chỉ đang dùng bia chúc mừng bản thân bước vào cuộc sống mới.”
Lúc này, Hướng Cẩm Thu mới hoàn toàn yên tâm, nhịn không được cười lớn: “Ha ha ha ha, Vi Vi nghiêm túc online rồi, đáng yêu chết đi được. Bé cưng, cậu không đi theo con đường học thuật đúng là đáng tiếc. Phải rồi, dạo này truyện của tớ thu về nhiều ý kiến trái chiều quá, cậu thử đọc rồi biên tập lại truyện cho tớ đi, xem xem có mắc lỗi, sai sự kiện lịch sử nào không. Tớ sẽ miễn tiền thuê nhà cho cậu.”
“Tiền nhà tớ sẽ trả. Đọc rà lỗi tớ cũng làm luôn, tiện tay thôi mà.” Nguyễn Tri Vi thành thật nói.
Hướng Cẩm Thu thật sự muốn nhào qua bóp véo mặt cô cho thỏa cơn thích. Một cô gái đáng yêu như này sao tên khốn khiếp đó lại nhẫn tâm phụ tình cơ chứ!
“Nào!” Hướng Cẩm Thu hứng khởi nâng ly: “Chúng ta cùng chúc mừng cuộc sống mới của Vi Vi nào!”
Nguyễn Tri Vi nâng ly cùng khuôn mặt đỏ bừng. Hai người chạm cốc, tiếng cốc leng keng va nhau tạo nên âm thanh thanh thúy, con ngươi cô sáng ngời: “Chúc mừng cuộc sống mới của tớ!”
*
Hậu quả của một đêm uống rượu bia không biết tiết chế là sáng hôm sau đầu đau như búa bổ.
Bảy giờ sáng hôm sau, Hướng Cẩm Thu vẫn còn đang say giấc nồng trên giường nhưng Nguyễn Tri Vi lại tỉnh từ sớm. Cô đứng trong nhà vệ sinh trang điểm nhẹ, sao cho trông mặt mình tươi tắn chút, dự định tí nữa sẽ tới ngân hàng chuyển tiền cho Thẩm Yến.
Đã là cuộc sống mới thì phải làm cho hẳn hoi. Cô muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Thẩm Yến, không còn dính líu chút gì tới anh nữa.
Tối qua Hướng Cẩm Thu đã đồng ý cho cô mượn tạm 100 nghìn để trả nợ. Chuyển khoản số tiền lớn như này phải ra ngân hàng giao dịch trực tiếp nên Nguyễn Tri Vi tới từ sớm lấy số, nhưng tới gần trưa mới tới lượt cô giao dịch.
Nhân viên giao dịch nghe cô chuyển nhiều như vậy có hơi ngạc nhiên, bèn xác nhận lại một lần nữa: “Số tiền chị muốn chuyển là 900 nghìn đúng không ạ? Ngạch chuyển tối đa của bọn em là 500 nghìn/lần, số tiền này cần phải chia ra chuyển hai lần ạ.”
Nguyễn Tri Vi đáp một cách dứt khoát: “Ừm.”
Nhân viên giao dịch bắt đầu lạch cạch gõ trên máy tính, một lúc sau thì báo: “Xong rồi ạ, chiều nay người nhận sẽ nhận được.”
“Cảm ơn, làm phiền cô rồi.”
Ra khỏi ngân hàng, Nguyễn Tri Vi hít sâu một hơi đón luồng không khí mới, chợt cảm thấy bầu không khí ngoài trời nhẹ nhàng, khoan khoái lạ thường, đâu đó còn vương cả mùi nắng.
Thả lỏng cơ thể xong, cô lấy di động ra chuẩn bị nghiêm túc tập trung vào phát triển sự nghiệp. Cô phải kiếm thật nhiều tiền, phải kiếm để trả cho Hướng Cẩm Thu số tiền mình đang nợ mới được.
Nghĩ một lúc, cô nhấc máy lên chọn gọi cho chị quản lý trước. Chị quản lý nhận cuộc gọi rất nhanh, nhưng giọng nói lại có phần hơi ấp úng: “Vi Vi à, tài nguyên công ty có hạn, giờ lại đang toàn lực nâng đỡ một người mới khác nên em thông cảm nhé. Cô ấy đang nổi lên nhanh như nào em cũng biết rồi đấy, thế nên giờ toàn bộ tài nguyên của công ty đều nghiêng về phía cô ấy. Trước đó chị có nhắm cho em được một kịch bản khá tốt nhưng cô ấy lại thích nên chị không còn cách nào khác đành nhường cho cô ấy. Em chờ thêm một thời gian nữa nhé, có kịch bản tốt chị sẽ liên hệ với em ngay, cứ coi như cho mình một kỳ nghỉ đi.”
Nguyễn Tri Vi nghe xong cũng chẳng thất vọng gì. Sự việc của An Duyệt Nhiên đã giúp cô hiểu quá rõ bản chất của giới giải trí, địa vị cao mới có tư cách chọn, người dưới thấp phải tự mình tranh thủ.
Nhưng chị quản lý lại thấy áy náy, cứ cảm giác mình làm chuyện có lỗi với Nguyễn Tri Vi. Thật sự cô gái như cô ai nhìn cũng quý, thế là mủi lòng kiến nghị: “Vi Vi, hay em tự tham gia thử vai đi. Nộp sơ yếu lí lịch cho người ta trước, nếu qua vòng hồ sơ xem như em có cơ hội đấy.”
“Vâng, cảm ơn chị.”
Cúp điện thoại, Nguyễn Tri Vi quyết định về nhà tự tìm cho mình cơ hội. Đây là lần đầu tiên cô tự gửi sơ yếu lí lịch để thử vai, trước kia cô toàn là chờ người khác tìm đến mình, còn hiện tại cô phải chủ động tranh thủ vì bản thân.
Nguyễn Tri Vi thầm nhủ trong lòng cổ vũ bản thân cố lên.
Tương lai sẽ ngày một tốt hơn.
*
Ba giờ chiều hôm đó, ngay lúc Thẩm Yến đang ở công ty xem biến động của thị trường chứng khoán thì điện thoại anh rung chuông.
Anh vô thức cầm di động lên xem. Kể từ sau khi chính thức chia tay Nguyễn Tri Vi vào tối hôm qua, anh luôn không tự chủ được mà chú ý tới di động.
Chính bản thân anh cũng không muốn thừa nhận rằng mình đang đợi tin nhắn của Nguyễn Tri Vi.
Muốn thấy cô quay đầu lại, muốn thấy cô hối hận, muốn thấy cô bị vùi dập bởi xã hội hiểm ác, hoảng loạn quay trở về vòng tay anh.
Anh mở khóa màn hình trong tâm trạng khấp khởi chờ mong, ai ngờ mở tin nhắn ra lại thấy dòng tin: “[Ngân hàng Bắc Thương Trung Quốc] Số tài khoản đuôi 7658 nhận 500.000 NDT ngày 13/9.”
Tin nhắn thứ hai cũng tương tự nhưng số tiền là 400.000.
Tổng cộng 900.000 NDT… Số tiền này, với anh mà nói thì không nhiều, nhưng lại xuất hiện đúng lúc này thì quả thật hơi trùng hợp.
Khoan đã… 900.000?
Chính lúc này đây, Thẩm Yến nhớ ra trước kia mình từng cho Nguyễn Tri Vi vay 850.000 tiền chữa bệnh cho bố cô. Tính theo lãi suất thì vừa hay số tiền bây giờ phải trả là 900.000.
Mới chia tay được một hôm mà cô đã gấp gáp muốn trả sạch nợ cho anh, quả thực hành động còn tàn nhẫn, dứt khoát hơn những gì anh tưởng tượng.
Ánh mắt Thẩm Yến trở nên âm trầm thấy rõ. Cô phải tính toán rõ ràng với anh tới mức ấy sao? Lãi suất tiền vay cũng tính toán rạch ròi, thành ra mọi thứ trông như anh chiếm hời, còn cô thì chẳng lấy đi cái gì cả, anh chẳng cho cô được cái gì hết.
Có cần phải rạch ròi với anh như thế không?
Thẩm Yến nhẩm tính thử trong lòng. Mấy năm nay tiền Nguyễn Tri Vi kiếm được chẳng bao nhiêu. Giờ gom hết lại chả cho anh thì làm gì còn đồng nào để tiêu, cô định sống tiếp thế nào?
Được lắm. Thẩm Yến liếm môi, thầm nghĩ, Nguyễn Tri Vi quá tàn nhẫn.
Chẳng những tàn nhẫn với anh, mà còn tàn nhẫn cả với chính bản thân mình.
Anh mở wechat lên tìm phần tin nhắn với Nguyễn Tri Vi rồi gửi tin qua: “Lúc bên nhau tôi đã nói rồi, tiền em không phải trả. Chuyện này tôi không nuốt lời. Gửi cho tôi số tài khoản để tôi chuyển lại đây.”
Nhưng vừa ấn gửi, hệ thống lại hiện lên dòng nhắc nhở [đối phương từ chối nhận từ nhắn từ bạn].
Thẩm Yến: “…”
Mẹ kiếp!
Cô chặn luôn anh rồi!
Thẩm Yến thử gọi cho cô một cuộc, gửi tin nhắn, hay thậm chí là chuyển khoản thử qua Alipay cũng không được, cô chặn mọi phương thức liên lạc từ anh.
Cô dứt khoát không vương vấn chút nào, không hề nể mặt tình cũ.
Thẩm Yến không cách nào trả tiền lại được nên lòng nghẹn ứ cả cục tức, đau nhói.
Chính trong lúc ấy, từ tận sâu trong anh như có thứ gì đó đang dần lên men, thấm sâu vào dưới lớp da, phủ lên toàn bộ bề mặt, từ từ tra tấn anh.
Anh vẫn nhớ ngày chia tay mình từng nói: “Em sẽ quay đầu lại tìm tôi trước.”
Nhưng giờ thấy cô quyết tuyệt như vậy, anh lại thấy…
Mình sẽ không đợi được cô quay đầu lại.
Hướng Cẩm Thu quấn khăn đứng dưới cửa tiểu khu chờ Nguyễn Tri Vi tới, vừa thấy bóng xe cô đã vội vàng vẫy tay: “Vi Vi, tớ ở đây.”
Khoảnh khắc trông thấy bạn, hốc mắt Nguyễn Tri Vi nóng lên, nghẹn ngào như thể thấy người nhà.
Trận giằng co vừa rồi với Thẩm Yến đã thành công lấy đi lớp mành che cô luôn cố giữ.
Cô cũng cần được an ủi mà. Nhưng trước kia, cô quá hiểu chuyện, uất ức nhiều đến đâu cũng giữ lại trong lòng tự mình gặm nhấm, cô không muốn để cha mẹ lo lắng nên chẳng kể gì với ông bà.
Cũng may, cô vẫn còn có Hướng Cẩm Thu. Cô ấy sẵn sàng mở rộng cửa chào đón khi cô không còn nơi để về.
Xe taxi đỗ xịch lại, Hướng Cẩm Thu chạy tới giúp bạn đỡ vali hành lý xuống, vừa lấy vừa mắng: “Cái tên đàn ông chó chết đó, sau này gặp lần nào tớ mắng lần đấy. À, không đúng, tớ không gặp được, vậy thì nghĩ tới lần nào tớ mắng lần đấy!”
Nguyễn Tri Vi bị giọng điệu cô bạn chọc cười, nói: “Thôi, đừng mắng nữa, chuyện đã qua rồi.”
Đúng thật là đã qua rồi.
Nguyễn Tri Vi nghĩ, nếu cô đã chọn rời khỏi Thẩm Yến thì sau này giữa hai người họ sẽ chẳng còn quan hệ gì nữa. Anh thích yêu ai thì yêu, thích làm gì thì làm, tất cả mọi thứ đều không liên quan tới cô.
Hai năm trước, Thẩm Yến cứu cô khỏi nước sôi lửa bỏng, hai năm nay cô hèn mọn ở bên cạnh Thẩm Yến như một thế thân, thế cũng coi như nợ nần giữa đôi bên đã thanh toán xong.
“Ừm.” Hướng Cẩm Thu len lén quan sát Nguyễn Tri Vi, thấy cô không có vẻ gì là bị ảnh hướng mới thấy yên tâm: “Chúng ta không nhắc tới anh ta nữa. Hoan nghênh Vi Vi tới nhà tớ!”
“Chắc tớ sẽ quấy rầy cậu một thời gian đấy.”
Hướng Cẩm Thu chẳng quan tâm: “Quấy rầy gì chứ, giữa hai chúng ta cần gì phải khách sáo nói câu đó.”
“Ừm.”
Sau đấy, Hướng Cẩm Thu kéo theo hành lý của Nguyễn Tri Vi đi đằng trước, còn Nguyễn Tri Vi chậm rãi nối bước theo nhau, cùng nhau lên nhà.
Căn phòng Hướng Cẩm Thu thuê nằm trên tầng 23. Sau khi tốt nghiệp chuyên ngành lịch sử đại học A, cô ấy lựa chọn làm công việc freelancer, làm tác giả trên một trang văn học trực tuyến, ở nhà múa bút kiếm tiền. Gia đình cô ấy cũng coi như khá giả nhưng cô ấy lại không thích ở chung với người nhà nên ra ngoài tự thuê phòng, ở một mình cực kỳ tự do tự tại.
Sau khi ra khỏi thang máy, Hướng Cẩm Thu dẫn Nguyễn Tri Vi về nhà. Nguyễn Tri Vi nhìn ngó tứ phía, căn phòng không lớn lắm nhưng đầy đủ tiện nghi, một phòng ngủ một phòng khách, cạnh cửa có gian bếp nhỏ, giường trong phòng cũng khá lớn, đủ chỗ cho hai người bọn cô ở.
Khắp nhà đâu đâu cũng lưu lại dấu vết sinh hoạt của Hướng Cẩm Thu. Cô ấy là người sống không ngăn nắp lắm nên đồ đạc trên bàn vứt khá bừa bãi, có bàn phím cơ, chuột máy tính, loa bluetooth và tai nghe… Thậm chí, còn có cả hai chai bia để trên đấy.
Thấy Nguyễn Tri Vi nhìn chăm chăm bia trên bàn, Hướng Cẩm Thu cười nói: “Đừng nhìn nữa, mua cho cậu đấy. Nghĩ đến việc nữ diễn viên các cậu không thể ăn khuya, không thể tới bar nhảy xập xình nên mới mua hai chai để chị em ta ngồi tâm sự đấy. Nghe nói thất tình uống rượu đã lắm, uống không?”
Dứt câu, Hướng Cẩm Thu đi tói bên bàn trà cầm chai bia lên giơ về phía Nguyễn Tri Vi lắc lắc, cười hỏi ý.
Hướng Cẩm Thu thuộc kiểu người có nhan sắc khá có tính công kích, một vẻ đẹp rất trung tính. Đã thế, cô ấy còn để tóc ngắn nên sự sắc bén, góc cạnh của khuôn mặt càng thể hiện rõ hơn. Vậy nên bình thường đi ngoài đường Hướng Cẩm Thu rất hay được các em gái xin wechat, tới khi biết được cô ấy là nữ lại ngượng ngùng chạy đi.
Giờ nhìn Hướng Cẩm Thu mỉm cười giơ chai bia thật sự chẳng khác nào đang dụ Nguyễn Tri Vi học thói xấu.
Nhưng Nguyễn Tri Vi không sợ học thói xấu, dứt khoát đáp: “Uống!”
“Không hổ là Vi Vi nhà chúng ta. Tớ rất thích tính cách này của cậu, ngoài mềm trong cứng, khiến tớ vô cùng hài lòng.”
Hướng Cẩm Thu vẫn nhớ hồi còn học ở đại học A, ký túc xá của bọn họ là bốn người chung một phòng, trong đó Hướng Cẩm Thu và Nguyễn Tri Vi là hai người thân nhau nhất. Lúc mới vào học, vì vẻ ngoài hơi giống con trai nên nhân duyên của Hướng Cẩm Thu ở một nơi đông nữ sinh như Học viện Nhân văn không tốt lắm, có mỗi Nguyễn Tri Vi chịu tới gần làm thân với cô.
Đến giờ Hướng Cẩm Thu vẫn nhớ lúc đó Nguyễn Tri Vi mỉm cười nói với mình rằng: “Tớ rất thích cậu, bởi vì cậu chân thực.”
Đó là hồi ức tốt đẹp nhất của cô.
Thế nên, trong lòng Hướng Cẩm Thu, Nguyễn Tri Vi luôn giữ vị trí người bạn thân thiết nhất. Cô thật lòng mong Vi Vi có thể có được thứ tốt nhất, dù là tình yêu hay sự nghiệp.
“Vi Vi, cụng ly nào.”
“Được.”
Hai người ngồi xuống hai cái ghế sofa để ở bên cạnh, cầm lấy cốc bia đầy hự sủi bọt trắng và chất lỏng vàng óng ánh, sảng khoái chạm cốc.
Hết ly này đến ly khác, liên tục mấy cốc vào bụng khiến mặt Nguyễn Tri Vi thoáng cái đỏ lựng.
“Sức uống của cậu vẫn kém y hệt ngày trước.” Hướng Cẩm Thu uống mà sắc mặt không đổi, còn Nguyễn Tri Vi lại sắp say túy lúy.
Tầm này đến nói Nguyễn Tri Vi cũng chẳng nói lưu loát nổi: “Tớ, tớ, tớ uống được mà. Uống, uống hẳn bốn cốc rồi.”
“Thế giờ lòng cậu thấy thoải mái hơn chút nào chưa?” Hướng Cẩm Thu nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Tri Vi mà hỏi, không muốn bỏ qua bất cứ tia cảm xúc nào trong mắt cô.
Đúng vậy, đây mới là nguyên nhân khiến Hướng Cẩm Thu mời cô uống bia. Tính Nguyễn Tri Vi trầm lại quen giấu nhẹm mọi chuyện trong lòng nên Hướng Cẩm Thu muốn thông qua phương thức này để cô phát tiết hết những uất nghẹn trong người.
Sắc mặt Nguyễn Tri Vi trông chẳng có vẻ gì là đau lòng, cô bình thản nói: “Cẩm Thu, tớ ổn thật mà. Tớ đau đủ rồi, tớ sẽ không tiếp tục đau vì nó nữa, bởi vì như thế không đáng.”
Uống say thường nói thật. Lời Nguyễn Tri Vi nói là thật.
Say mê sẽ toàn tâm toàn ý. Bứt ra sẽ tỉnh táo tức thì, kiên cường tự xem xét lại bản thân. Đấy mới là Nguyễn Tri Vi.
Nguyễn Tri Vi khựng lại mất mấy giây mới nói tiếp: “À, tớ phải sửa lại câu cậu nói lúc nãy một chút, nãy cậu bảo thất tình uống bia là chuẩn bài, nhưng tớ không thất tình, tớ chỉ đang dùng bia chúc mừng bản thân bước vào cuộc sống mới.”
Lúc này, Hướng Cẩm Thu mới hoàn toàn yên tâm, nhịn không được cười lớn: “Ha ha ha ha, Vi Vi nghiêm túc online rồi, đáng yêu chết đi được. Bé cưng, cậu không đi theo con đường học thuật đúng là đáng tiếc. Phải rồi, dạo này truyện của tớ thu về nhiều ý kiến trái chiều quá, cậu thử đọc rồi biên tập lại truyện cho tớ đi, xem xem có mắc lỗi, sai sự kiện lịch sử nào không. Tớ sẽ miễn tiền thuê nhà cho cậu.”
“Tiền nhà tớ sẽ trả. Đọc rà lỗi tớ cũng làm luôn, tiện tay thôi mà.” Nguyễn Tri Vi thành thật nói.
Hướng Cẩm Thu thật sự muốn nhào qua bóp véo mặt cô cho thỏa cơn thích. Một cô gái đáng yêu như này sao tên khốn khiếp đó lại nhẫn tâm phụ tình cơ chứ!
“Nào!” Hướng Cẩm Thu hứng khởi nâng ly: “Chúng ta cùng chúc mừng cuộc sống mới của Vi Vi nào!”
Nguyễn Tri Vi nâng ly cùng khuôn mặt đỏ bừng. Hai người chạm cốc, tiếng cốc leng keng va nhau tạo nên âm thanh thanh thúy, con ngươi cô sáng ngời: “Chúc mừng cuộc sống mới của tớ!”
*
Hậu quả của một đêm uống rượu bia không biết tiết chế là sáng hôm sau đầu đau như búa bổ.
Bảy giờ sáng hôm sau, Hướng Cẩm Thu vẫn còn đang say giấc nồng trên giường nhưng Nguyễn Tri Vi lại tỉnh từ sớm. Cô đứng trong nhà vệ sinh trang điểm nhẹ, sao cho trông mặt mình tươi tắn chút, dự định tí nữa sẽ tới ngân hàng chuyển tiền cho Thẩm Yến.
Đã là cuộc sống mới thì phải làm cho hẳn hoi. Cô muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Thẩm Yến, không còn dính líu chút gì tới anh nữa.
Tối qua Hướng Cẩm Thu đã đồng ý cho cô mượn tạm 100 nghìn để trả nợ. Chuyển khoản số tiền lớn như này phải ra ngân hàng giao dịch trực tiếp nên Nguyễn Tri Vi tới từ sớm lấy số, nhưng tới gần trưa mới tới lượt cô giao dịch.
Nhân viên giao dịch nghe cô chuyển nhiều như vậy có hơi ngạc nhiên, bèn xác nhận lại một lần nữa: “Số tiền chị muốn chuyển là 900 nghìn đúng không ạ? Ngạch chuyển tối đa của bọn em là 500 nghìn/lần, số tiền này cần phải chia ra chuyển hai lần ạ.”
Nguyễn Tri Vi đáp một cách dứt khoát: “Ừm.”
Nhân viên giao dịch bắt đầu lạch cạch gõ trên máy tính, một lúc sau thì báo: “Xong rồi ạ, chiều nay người nhận sẽ nhận được.”
“Cảm ơn, làm phiền cô rồi.”
Ra khỏi ngân hàng, Nguyễn Tri Vi hít sâu một hơi đón luồng không khí mới, chợt cảm thấy bầu không khí ngoài trời nhẹ nhàng, khoan khoái lạ thường, đâu đó còn vương cả mùi nắng.
Thả lỏng cơ thể xong, cô lấy di động ra chuẩn bị nghiêm túc tập trung vào phát triển sự nghiệp. Cô phải kiếm thật nhiều tiền, phải kiếm để trả cho Hướng Cẩm Thu số tiền mình đang nợ mới được.
Nghĩ một lúc, cô nhấc máy lên chọn gọi cho chị quản lý trước. Chị quản lý nhận cuộc gọi rất nhanh, nhưng giọng nói lại có phần hơi ấp úng: “Vi Vi à, tài nguyên công ty có hạn, giờ lại đang toàn lực nâng đỡ một người mới khác nên em thông cảm nhé. Cô ấy đang nổi lên nhanh như nào em cũng biết rồi đấy, thế nên giờ toàn bộ tài nguyên của công ty đều nghiêng về phía cô ấy. Trước đó chị có nhắm cho em được một kịch bản khá tốt nhưng cô ấy lại thích nên chị không còn cách nào khác đành nhường cho cô ấy. Em chờ thêm một thời gian nữa nhé, có kịch bản tốt chị sẽ liên hệ với em ngay, cứ coi như cho mình một kỳ nghỉ đi.”
Nguyễn Tri Vi nghe xong cũng chẳng thất vọng gì. Sự việc của An Duyệt Nhiên đã giúp cô hiểu quá rõ bản chất của giới giải trí, địa vị cao mới có tư cách chọn, người dưới thấp phải tự mình tranh thủ.
Nhưng chị quản lý lại thấy áy náy, cứ cảm giác mình làm chuyện có lỗi với Nguyễn Tri Vi. Thật sự cô gái như cô ai nhìn cũng quý, thế là mủi lòng kiến nghị: “Vi Vi, hay em tự tham gia thử vai đi. Nộp sơ yếu lí lịch cho người ta trước, nếu qua vòng hồ sơ xem như em có cơ hội đấy.”
“Vâng, cảm ơn chị.”
Cúp điện thoại, Nguyễn Tri Vi quyết định về nhà tự tìm cho mình cơ hội. Đây là lần đầu tiên cô tự gửi sơ yếu lí lịch để thử vai, trước kia cô toàn là chờ người khác tìm đến mình, còn hiện tại cô phải chủ động tranh thủ vì bản thân.
Nguyễn Tri Vi thầm nhủ trong lòng cổ vũ bản thân cố lên.
Tương lai sẽ ngày một tốt hơn.
*
Ba giờ chiều hôm đó, ngay lúc Thẩm Yến đang ở công ty xem biến động của thị trường chứng khoán thì điện thoại anh rung chuông.
Anh vô thức cầm di động lên xem. Kể từ sau khi chính thức chia tay Nguyễn Tri Vi vào tối hôm qua, anh luôn không tự chủ được mà chú ý tới di động.
Chính bản thân anh cũng không muốn thừa nhận rằng mình đang đợi tin nhắn của Nguyễn Tri Vi.
Muốn thấy cô quay đầu lại, muốn thấy cô hối hận, muốn thấy cô bị vùi dập bởi xã hội hiểm ác, hoảng loạn quay trở về vòng tay anh.
Anh mở khóa màn hình trong tâm trạng khấp khởi chờ mong, ai ngờ mở tin nhắn ra lại thấy dòng tin: “[Ngân hàng Bắc Thương Trung Quốc] Số tài khoản đuôi 7658 nhận 500.000 NDT ngày 13/9.”
Tin nhắn thứ hai cũng tương tự nhưng số tiền là 400.000.
Tổng cộng 900.000 NDT… Số tiền này, với anh mà nói thì không nhiều, nhưng lại xuất hiện đúng lúc này thì quả thật hơi trùng hợp.
Khoan đã… 900.000?
Chính lúc này đây, Thẩm Yến nhớ ra trước kia mình từng cho Nguyễn Tri Vi vay 850.000 tiền chữa bệnh cho bố cô. Tính theo lãi suất thì vừa hay số tiền bây giờ phải trả là 900.000.
Mới chia tay được một hôm mà cô đã gấp gáp muốn trả sạch nợ cho anh, quả thực hành động còn tàn nhẫn, dứt khoát hơn những gì anh tưởng tượng.
Ánh mắt Thẩm Yến trở nên âm trầm thấy rõ. Cô phải tính toán rõ ràng với anh tới mức ấy sao? Lãi suất tiền vay cũng tính toán rạch ròi, thành ra mọi thứ trông như anh chiếm hời, còn cô thì chẳng lấy đi cái gì cả, anh chẳng cho cô được cái gì hết.
Có cần phải rạch ròi với anh như thế không?
Thẩm Yến nhẩm tính thử trong lòng. Mấy năm nay tiền Nguyễn Tri Vi kiếm được chẳng bao nhiêu. Giờ gom hết lại chả cho anh thì làm gì còn đồng nào để tiêu, cô định sống tiếp thế nào?
Được lắm. Thẩm Yến liếm môi, thầm nghĩ, Nguyễn Tri Vi quá tàn nhẫn.
Chẳng những tàn nhẫn với anh, mà còn tàn nhẫn cả với chính bản thân mình.
Anh mở wechat lên tìm phần tin nhắn với Nguyễn Tri Vi rồi gửi tin qua: “Lúc bên nhau tôi đã nói rồi, tiền em không phải trả. Chuyện này tôi không nuốt lời. Gửi cho tôi số tài khoản để tôi chuyển lại đây.”
Nhưng vừa ấn gửi, hệ thống lại hiện lên dòng nhắc nhở [đối phương từ chối nhận từ nhắn từ bạn].
Thẩm Yến: “…”
Mẹ kiếp!
Cô chặn luôn anh rồi!
Thẩm Yến thử gọi cho cô một cuộc, gửi tin nhắn, hay thậm chí là chuyển khoản thử qua Alipay cũng không được, cô chặn mọi phương thức liên lạc từ anh.
Cô dứt khoát không vương vấn chút nào, không hề nể mặt tình cũ.
Thẩm Yến không cách nào trả tiền lại được nên lòng nghẹn ứ cả cục tức, đau nhói.
Chính trong lúc ấy, từ tận sâu trong anh như có thứ gì đó đang dần lên men, thấm sâu vào dưới lớp da, phủ lên toàn bộ bề mặt, từ từ tra tấn anh.
Anh vẫn nhớ ngày chia tay mình từng nói: “Em sẽ quay đầu lại tìm tôi trước.”
Nhưng giờ thấy cô quyết tuyệt như vậy, anh lại thấy…
Mình sẽ không đợi được cô quay đầu lại.