Lúc Nguyễn Tri Vi về tới nhà Hướng Cẩm Thu, cô nàng vẫn còn đang ngủ.
Cô lặng lẽ đi vào đắp chăn lại đàng hoàng cho Hướng Cẩm Thu rồi đóng cửa phòng ngủ chính, trở ra phòng khách lấy laptop ra bắt đầu làm việc, miễn cho tiếng ồn bên mình ảnh hưởng tới Hướng Cẩm Thu.
Cô lên mạng tra thử thông tin về những đoàn làm phim đang tuyển diễn viên gần đây, có vài nhân vật yêu cầu diễn viên phải nộp sơ yếu lí lịch qua trước, cô cũng gửi hết qua nhưng suất diễn mấy nhân vật đó khá ít, phỏng chừng thù lao được trả cũng không cao.
Đoàn làm phim nào hơi có tiếng tăm một chút thì nam nữ chính, nam nữ phụ đều định xong hết cả rồi, chỉ còn lại mấy nhân vật le ve xuất hiện chớp nhoáng. Cô xem mãi mà chẳng tìm được tài nguyên nào tốt cả.
Ngay lúc Nguyễn Tri Vi đang nghiêm túc xem đủ loại công bố dựng phim thì điện thoại cô đổ chuông, là Tiếu Mông Mông gọi tới.
Cô giảm âm lượng rồi đi ra ban công nghe điện thoại, giọng Tiếu Mông Mông vẫn nhiệt tình như ngày nào: “Vi Vi, cậu đóng máy cũng được một thời gian rồi, nghỉ ngơi đủ rồi chứ? Bộ phim tiếp theo của cậu là gì thế?”
“À… tớ chưa có phim để đóng tiếp, mấy hôm nay tớ đang tự gửi hồ sơ của mình đi mấy chỗ.”
“Tự gửi hồ sơ? Cậu tự gửi hồ sơ của mình hả?” Tiếu Mông Mông nói xong lại ngẫm nghĩ thêm một lúc liền hiểu ra. Nếu công ty không coi trọng nghệ sĩ thì có công ty quản lý hay không cũng vậy thôi.
Quảng cáo
Tiếu Mông Mông lại thấy đau lòng cho Nguyễn Tri Vi, xong cũng tiện tay cho bạn mình một cơ hội: “Thế cậu tới đoàn làm phim của đạo diễn Từ thử vai đi! Chuyện này tớ cũng mới biết cách đây hai hôm thôi, tên phim là <Nỗi lòng không thể nói>, không ngờ bộ này tớ lại tiếp tục hợp tác với Tô Ngự. Dĩ nhiên, Tô Ngự đóng nam chính, còn tớ chỉ là vai nữ số ba thôi. Nếu cậu được vào đoàn cùng thì tốt quá, ba người chúng ta lại tiếp tục ở cùng nhau.”
Nghe Tiếu Mông Mông nói, Nguyễn Tri Vi cũng hơi rung động: “Vậy để tớ qua xem sao.”
“Chờ chút tớ gửi cho cậu bài thông cáo mấy vai đạo diễn đang muốn tuyển diễn viên, cậu thử xem xem có nhân vật nào hợp với mình không.”
“Được.”
Cúp điện thoại chưa được bao lâu, Tiếu Mông Mông đã gửi ngay cho Nguyễn Tri Vi xem bài thông cáo tuyển diễn viên cho bộ phim <Nỗi lòng không thể nói>. Bài viết nói sơ lược về bối cảnh bộ phim và giới thiệu sơ qua một số nhân vật cần tuyển diễn viên. Nguyễn Tri Vi vừa nhìn qua đã sinh hứng thú với kịch bản này.
<Nỗi lòng không thể nói> được chia thành hai bối cảnh rõ ràng, phần đầu là vườn trường, phần sau là đô thị tình duyên. Câu chuyện tình yêu ấy xoay quanh nữ chính tên là Hứa Bất Ngôn.
Thời đại học, Hứa Bất Ngôn đem lòng thầm thương trộm nhớ chủ tịch hội học sinh đồng thời cũng là hotboy của trường tên Trác Phàm. Trác Phàm vừa đẹp trai lại ưu tú, là người tình trong mộng của biết bao nữ sinh, đã vậy khi đó anh ta còn có người yêu nên Hứa Bất Ngôn chỉ lặng lẽ quan tâm anh, thầm yêu anh. Bản thân Trác Phàm cũng biết cô yêu mình.
Sau đấy, Trác Phàm chia tay với bạn gái. Sau chia tay, Trác Phàm hẹn Hứa Bất Ngôn đi ăn. Lúc đó, Hứa Bất Ngôn vô cùng sung sướng, cho rằng bản thân cuối cùng cũng được anh để ý. Chẳng ngờ, anh ta chỉ lợi dụng cô như một công cụ để bạn gái cũ ghen tuông.
Chờ tới khi bạn gái cũ tức giận đến tìm anh ta, anh ta lập tức bỏ rơi Hứa Bất Ngôn, rời đi cùng người kia.
Về sau, Trác Phàm quay lại với người yêu cũ, cả hai hòa hợp như lúc ban đầu.
Hứa Bất Ngôn chịu tổn thương nặng nề bởi hành động của Trác Phàm. Sau đó, cô quả quyết buông bỏ anh ta, chuyên tâm vào việc học, nỗ lực vươn xa, không còn chút hi vọng nào vào tình yêu nữa.
Lần gặp mặt tiếp theo là khi hai người đã ra trường đi làm, Trác Phàm của khi ấy đã chia tay bạn gái cũ từ lâu, thậm chí còn quên luôn cả việc mình từng gây tổn thương cho Hứa Bất Ngôn, quay qua theo đuổi một Hứa Bất Ngôn ưu tú của tương lai, nhưng cô khi đó lại đối xử với anh ta cực kỳ lạnh nhạt.
Quảng cáo
Suốt thời gian sau đó, Hứa Bất Ngôn để anh ta nếm đủ trái đắng, trải qua vô số chuyện mới bằng lòng một lần nữa thử chấp nhận anh, tình cảm của hai người dần đi vào quỹ đạo.
Motip cũ nhưng Nguyễn Tri Vi lại rất thích.
Bởi vì Nguyễn Tri Vi tìm thấy bóng hình mình trên người Hứa Bất Ngôn.
Cô và Hứa Bất Ngôn quá giống nhau, đều bắt đầu bằng sự thầm thương hèn mọn, ôm bao khát khao trong lòng để sau này đành buông. Một câu chuyện thật sự rất giống cô và Thẩm Yến. Cô rất quen các khung bậc cảm xúc đó, cũng thích một nhân vật cầm được thì buông được như này.
Tuy cô và Thẩm Yến không thể có tương lai nhưng cô vẫn mong Hứa Bất Ngôn có được hạnh phúc mình hằng mơ ước, cô muốn cảm nhận cuộc đời của Hứa Bất Ngôn.
Lòng Nguyễn Tri Vi rục rịch ham muốn thử vai nữ chính. Cô biết rất có thể vai nữ chính đã được ấn định từ trước giống như vai nam chính có Tô Ngự thủ sẵn, những người khác có tới thử vai cũng chỉ là đi lướt qua một chút cho có, nhưng cô vẫn muốn thử một lần.
Dù cho thử vai không thành công, đây vẫn là một trải nghiệm đáng nhớ đối với cô, vì để gặp được một nhân vật hợp ý mình như này, âu cũng là duyên phận an bài.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tri Vi chỉnh sửa lại hồ sơ của mình một lần nữa rồi cẩn trọng gửi chúng qua cùng một số tài liệu liên quan.
Tối hôm sau, Nguyễn Tri Vi nhận được thư mời cô tới tham gia buổi thử vai cho <Nỗi lòng không thể nói> vào thứ hai tuần sau.
Nguyễn Tri Vi vô cùng vui vẻ. Hồ sơ của cô không đẹp lắm nhưng đạo diễn vẫn đồng ý cho cô một cơ hội thử vai, đây quả thực là môt cơ hội không dễ dàng có được.
Dường như Hướng Cẩm Thu cũng bị cảm xúc của cô chi phối, cười nói: “Nhân vật này cứ như đo ni đóng giày cho cậu ý nhỉ. Bé cưng, cố lên nhá!”
Nguyễn Tri Vi bạnh mặt, nghiêm túc nói: “Tớ sẽ cố gắng.”
Và cô thật sự đã nỗ lực như lời mình nói. Suốt một tuần qua, Nguyễn Tri Vi ở lì trong nhà diễn đi diễn lại đoạn thử vai được gửi qua hòm thư. Cô đứng trước gương luyện hết lần này tới lần khác, biến điệu thanh âm và biểu cảm theo lời kịch. Nhưng cũng do luyện tập với cường độ cao mà giọng Nguyễn Tri Vi hơi khàn.
Mỗi khi không viết truyện Hướng Cẩm Thu sẽ ngồi một chỗ nhìn Nguyễn Tri Vi độc diễn, cảm thấy rất thần kỳ.
Nguyễn Tri Vi khi nhập vai như một người hoàn toàn khác. Cô khi đó không còn là Nguyễn Tri Vi luôn trầm tĩnh dịu dàng, mà là một người cực kỳ chói lòa, khác bản thân một trời một vực.
Hướng Cẩm Thu vẫn nhớ lúc mới đầu không một ai xem trọng chuyện Nguyễn Tri Vi vào giới giải trí, ngay cả cô cũng vậy. Lúc đó cô đã nghĩ kể cả sau này Nguyễn Tri Vi có nổi cũng là nổi lên nhờ nhan sắc nhưng giờ nhìn trạng thái của Nguyễn Tri Vi, cô lại thấy, cô ấy có khả năng trở thành một diễn viên ưu tú.
Người chị em của cô, dù làm bất cứ cái gì cũng chuẩn chỉnh không thể bắt bẻ.
*
Con người một khi chú tâm làm gì đó sẽ cảm thấy thời gian trôi rất nhanh. Ngày thử vai đã tới.
Nguyễn Tri Vi đã chuẩn bị xong từ sớm, gọi taxi tới đại sảnh nơi diễn ra buổi thử vai chờ đợi. Buổi sáng là thời gian thử vai của nam chính, nữ chính, buổi chiều mới là phần của các nhân vật phụ.
Mỗi một phòng chờ là một nhân vật. Trong số người tới thử vai, thì vai nữ chính là vai có lượng người cạnh tranh đông nhất, diện tích phòng chờ cũng rất lớn. Cả căn phòng tràn ngập ánh sáng, ghế ngồi được xếp chỉnh tề theo hàng lối, các cô gái xinh đẹp cũng yên tĩnh ngồi ở đó nhẩm lời kịch. Nguyễn Tri Vi nhìn lướt qua một vòng bắt gặp được kha khá gương mặt quen thuộc, tất cả đều nổi tiếng hơn cô.
Tuy bộ phim này chỉ là phim chiếu mạng nhưng danh tiếng của đạo diễn Từ trong giới rất tốt. Mỗi một bộ phim ông quay đều chỉn chu từ trong ra ngoài, cho dù có là đề tài không mấy hấp dẫn thì cũng rất có thể mang tới độ hot nhẹ. Về cơ bản thì phim ông quay hầu hết sẽ có điểm douban trên 7.0. Đó cũng là lý do tại sao hôm nay lại nhiều người tới thử vai như vậy.
Nguyễn Tri Vi hít sâu một hơi, quả quyết không để tâm tới người khác nữa, bắt đầu chìm đắm trong thế giới riêng của mình, luyện lại lời thoại và biểu cảm.
Cô mới ngồi đó được một lúc, ngoài cửa chợt có một cái đầu ló vào, ấy là Tiếu Mông Mông. Cô ấy vẫy tay với cô, nhỏ giọng nói: “Vi Vi, ra ngoài với tớ một tí.”
Nguyễn Tri Vi thu dọn đồ đạc xong đi ra mới biết đứng ngoài không chỉ có Tiếu Mông Mông mà còn có Tô Ngự đang đứng cạnh.
Mới một thời gian không gặp mà tóc Tô Ngự đã dài hơn một chút, che đi đôi con ngươi đen láy, cũng che đi đôi mắt như ngọc lưu ly ẩn giấu bao cảm xúc. Cậu ta khoác trên mình một chiếc áo gió nâu ngắn tay, tay áo trông rất kiểu cách, cực hợp trend nhưng lại không lố lăng. Đường nét trên gương mặt cậu ta vẫn tinh xảo như ngày nào, dáng vẻ cũng vẫn là kiểu dịu dàng trầm mặc. Vẻ đẹp xuất sắc ấy đã khiến cho cảm giác tồn tại của cậu ta rất mạnh.
Nguyễn Tri Vi lấy làm lạ khi thấy Tô Ngự xuất hiện ở đây, nhỏ giọng hỏi: “Hai cậu cũng tới đây thử vai à?”
“Nói nhỏ thôi.” Tiếu Mông Mông đưa tay làm động tác suỵt: “Nam chính đã được định sẵn trước đó là Tô Ngự rồi nên buổi thử vai hôm nay chỉ là hình thức làm cho có thôi. Tớ cũng thế. Có điều tí nữa thử vai cũng không được biểu diễn làng nhàng cho qua, nếu không rất có khả năng đạo diễn Từ sẽ thay luôn chúng tớ. Vi Vi, tớ không ngờ cậu lại đăng ký thử vai nữ chính, vai này được định sẵn từ trước rồi, tiếc quá.”
Đúng lúc này, Tô Ngự mở miệng nói: “Đạo diễn Từ chưa thật sự hài lòng với diễn viên đóng vai nữ chính, chị còn cơ hội đấy.”
Nhưng Tô Ngự không nói chuyện lần này Nguyễn Tri Vi được tham gia thử vai là vì cậu ta đã tiến cử cô với đạo diễn. Đạo diễn Từ rất thích những diễn viên trẻ tuổi hăng hái nỗ lực, nghiêm túc trong công việc. Đó cũng là lý do tại sao ông ấy không thèm liếc mắt để ý tới dàn diễn viên đang nổi mà đi chọn một người làng nhàng ở mức trung bình như Tô Ngự làm nam chính. Nhờ vậy mà lời Tô Ngự ông ấy khá để ý.
Nguyễn Tri Vi càng thêm vững tin sau lời Tô Ngự nói: “Được, tôi sẽ cố gắng biểu diễn thật tốt.”
“Đúng thế, à, để tớ kể cho cậu chuyện cười này.” Tiếu Mông Mông cười nói: “An Duyệt Nhiên cũng tới thử vai nữ chính nhưng có lẽ do sợ mất mặt nên cô ta ngồi ngoài hành lang chờ kia kìa, không dám vào phòng chờ ngồi đợi luôn. Cười chết tớ mất. Kể từ sau vụ hot search của cô trợ lý, danh tiếng của cô ta càng ngày càng kém, phỏng chừng sau này có muốn đóng nữ chính cũng chật vật nữa.”
“Nào.” Nguyễn Tri Vi nhẹ giọng nhắc nhở Tiếu Mông Mông, nơi này nhiều người lắm tai mắt, cô ấy chẳng lựa lời gì cả.
“Được rồi, tớ biết rồi mà.” Tiếu Mông Mông nhìn đồng hồ: “Vậy cậu đi chuẩn bị đi. Vi Vi, mong rằng ba chúng ta có cơ hội vào cùng một đoàn làm phim lần nữa.”
“Ừm.”
Nguyễn Tri Vi cũng hết sức mong chờ điều này. Tô Ngự và Tiếu Mông Mông đều là bạn tốt của cô. Có bọn họ ở đó, cuộc sống ở đoàn làm phim của cô sẽ rực rỡ hơn biết bao.
*
Tới giữa trưa mới tới lượt Nguyễn Tri Vi thử vai.
Cô bị gọi tới đứng ở hành lang chờ. Ngoài hàng lang có cả hàng người mà chẳng biết trùng hợp thế nào người thử vai trước Nguyễn Tri Vi lại là An Duyệt Nhiên.
Quan hệ giữa hai người xem như trở mặt hoàn toàn, có thấy đối phương Nguyễn Tri Vi cũng chỉ liếc qua một cái rồi dời mắt đi luôn, coi như không thấy An Duyệt Nhiên.
An Duyệt Nhiên thấy Nguyễn Tri Vi cũng hừ lạnh một tiếng, âm thầm trừng mắt nhìn cô. Giờ cô ta cực kỳ ngứa mắt Nguyễn Tri Vi. Cô trợ lý cũ của cô ta hại cô ta giờ thân bại danh liệt, tài nguyên tốt chẳng còn đưa tới cửa mà đồng thời lúc đó lại mượn bài tâng Nguyễn Tri Vi lên. Điều này làm An Duyệt Nhiên hận tới nghiến răng nghiến lợi.
Không ngờ giờ Nguyễn Tri Vi cũng dám đi thử vai nữ chính, vừa nhìn là biết mượn lực nâng đỡ của Tô Ngự, đúng là đồ không biết xấu hổ.
“An Duyệt Nhiên vào thử vai.” Nhân viên phụ trách bên trong gọi to một tiếng.
“À, vâng.” Cô ta vội vàng đáp lời rồi đi vào.
Đại sảnh nơi diễn ra buổi thử vai được chia thành hai nửa. Một nửa là bàn ngồi cho nhà sản xuất và đạo diễn Từ, trên bàn để hồ sơ của các diễn viên tới tham gia thử vai và kịch bản, phía trước sẽ là khu đất trống rộng rãi cho diễn viên phát huy. Màn trình diễn của An Duyệt Nhiên làm đạo diễn Từ phải cau mày.
Sắc mặt nhà sản xuất cũng khó tả không kém. Mặc dù bên họ sớm biết diễn xuất của An Duyệt Nhiên không ra gì nhưng không nghĩ nó lại kém tới mức độ này.
Gương mặt của An Duyệt Nhiên chẳng dính dáng gì tới “Hứa Bất Ngôn”. Cho một tuần chuẩn bị để thử vai nữ chính không ngờ tới lúc diễn thử vẫn bết bát như này.
“Được rồi, người tiếp theo.” Đạo diễn Từ xua tay, ý bảo An Duyệt Nhiên có thể kết thúc màn biểu diễn tại đây.
An Duyệt Nhiên nhìn sắc mặt đạo diễn và nhà sản xuất là biết mình thất bại nhưng lòng ít nhiều vẫn cảm thấy không phục. Ngay lúc cô ta định bước chân ra ngoài thì nghe thấy nhà sản xuất nói với đạo diễn rằng: “Người tiếp theo thử vai tên Nguyễn Tri Vi, chưa bàn tới cái khác, chỉ nhìn ảnh chân dung thôi cũng mang lại cảm giác của Hứa Bất Ngôn đấy.”
An Duyệt Nhiên nghe vậy liền dừng chân, nhếch miệng cười khẩy, đầu nảy ra ý hay.
Cô ta chủ động nói với đạo diễn: “Nguyễn Tri Vi à, người này tôi quen đấy, đợt trước ở cùng một đoàn làm phim với tôi. Diễn xuất của cô ấy thì… nói thế nào nhỉ,…” Khi nói, An Duyệt Nhiên cố tình ngắc ngứ hòng làm ra ngữ điệu muốn nói lại thôi, sự ngập ngừng ấy khiến đạo diễn và nhà sản xuất hiểu ngay ý cô ta.
An Duyệt Nhiên chần chừ một lúc mới mở miệng: “Thật ra điều này cũng dễ hiểu thôi. Cô ấy xuất thân không chính quy, trường đại học trước đó cô ấy theo học cũng khá tốt nhưng chẳng liên quan gì tới biểu diễn cả. Nhưng người như Nguyễn Tri Vi được lòng con trai lắm, giả dụ như quan hệ giữa cô ấy và Tô Ngự khá tốt.”
Sắc mặt đạo diễn Từ trở nên khó coi. Ông thích người kiên định, biết cố gắng, ghét nhất là hạng người đã không làm được việc còn tâm tư bất chính.
Mà Nguyễn Tri Vi đúng thật là người Tô Ngự tiến cử, ông tặng cơ hội thử vai cho cô cũng là nể mặt mũi cậu ta. Lúc ấy Tô Ngự chỉ nói Nguyễn Tri Vi rất hợp nhân vật này, không ngờ giữa hai người họ lại có quan hệ như vậy.
Sau khi đạt được mục đích, An Duyệt Nhiên thong thả đi ra ngoài. Cô ta đi ra cũng là lúc Nguyễn Tri Vi đi vào. Thấy vậy, cô ta bật cười, một nụ cười rất đắc chí.
Nguyễn Tri Vi nhìn là biết nụ cười của An Duyệt Nhiên không có ý tốt nhưng cô không có thời gian nghĩ nhiều, tới lượt cô thử vai rồi.
Cô ổn định cảm xúc, đi vào chào hỏi đạo diễn và nhà sản xuất trước, nhếch môi cười nhẹ, giới thiệu đơn giản: “Chào mọi người, em là Nguyễn Tri Vi ạ.”
Gương mặt cô gái nhỏ lộ rõ sự căng thẳng và thấp thỏm. Khuôn mặt thanh tú, con ngươi sạch sẽ trong veo như hồ nước, có vẻ như vì để phù hợp với hình tượng sinh viên, cô chỉ mặc một chiếc áo thun trắng phối với quần jeans xanh, trang điểm nhẹ nhàng thanh thoát, mang tới cảm giác tràn trề sức sống.
Chả trách Tô Ngự lại thích.
Đạo diễn Từ ngẩng lên nhìn cô một cái lại cúi đầu, hời hợt nói: “Bắt đầu đi.”
Nhà sản xuất ngồi cạnh nhìn chằm chằm sơ yếu lí lịch của cô. Mọi thứ trên hồ sơ đúng ý như An Duyệt Nhiên nói, bằng cấp của Nguyễn Tri Vi không tồi, nhưng mà chuyên ngành lịch sử đại học A là sao đây? Chuyên ngành quái quỷ gì thế này? Có khi nào vì không kiếm được tiền nên lăn lộn vào giới giải trí không? Cô nghĩ giới giải trí tốt vậy sao, ai vào cũng sẽ có phần?
Nghĩ tới đây, nhà sản xuất cũng mất hứng thú, lôi di động ra lướt vòng bạn bè.
Đợi tới khi đạo diễn Từ và nhà sản xuất ngẩng lên lần nữa, Nguyễn Tri Vi đã thay đổi ngữ điệu và biểu cảm.
“Trác Phàm, anh thích ăn gì? Để em gọi cho anh nhé.”
Giọng cô nghe rất vui tươi, lẫn trong sự sung sướng ấy là cảm giác rung động như nai con chạy loạn, biểu cảm trông vừa ngượng ngùng lại như can đảm muốn tiến thêm, hai luồng cảm xúc mâu thuẫn được cô thể hiện rất hoàn hảo.
Nguyễn Tri Vi hiện tại và Nguyễn Tri Vi mới nãy còn thấp thỏm lo âu như hai người hoàn toàn khác.
Đạo diễn Từ và nhà sản xuất dần bị cảm xúc phong phú trong lời kịch của cô cuốn hút, đồng loạt ngẩng lên, không kiềm được dừng ánh mắt ở chỗ cô, vô thức mong chờ sự thể hiện.
Phân cảnh này là phân cảnh cần thể hiện rõ sự mâu thuẫn trong cảm xúc nhất phim, lúc ngồi ăn cơm cùng Trác Phàm là lúc Hứa Bất Ngôn vui vẻ nhất, và cũng ngay trong lúc cảm xúc lên tới đỉnh điểm đó thì bạn gái cũ của Trác Phàm xuất hiện. Trác Phàm mới nãy còn thất thần trong lúc ngồi ăn với Hứa Bất Ngôn nay lại đắc thắng khi nhìn thấy bạn gái cũ xuất hiện. Cũng chính trong lúc này, Hứa Bất Ngôn nhận ra mình chỉ là “công cụ” cho anh ta lợi dụng để chọc bạn gái cũ ghen tuông.
Lúc biết chân tướng, cảm xúc của Hứa Bất Ngôn nháy mắt trượt thẳng xuống vực thẳm.
Đạo diễn Từ nhìn màn biểu diễn của Nguyễn Tri Vi không chớp mắt. Mới giây trước, Nguyễn Tri Vi còn cười, hai mắt cong cong, ánh lên sự thuần lương của thiếu nữ, nhưng ngay giây sau sắc mặt cô lại cứng ngắc, ý cười bên môi cứ thế mất dần.
Khiếp sợ, đau khổ, không tin vào mắt mình, thất vọng… đủ loại cảm xúc đan xen chồng chéo lên nhau. Ánh mắt Nguyễn Tri Vi như biết nói, thoáng cái khác hoàn toàn với vẻ mong chờ vừa xảy ra.
Cô ngẩn ngơ nhìn thẳng về phía trước, tựa như đang trông thấy Trác Phàm và bạn gái cũ nắm tay rời đi. Có giọt lệ chậm rãi chảy xuống khỏi khóe mắt cô, buồn bã, thất vọng tới cùng cực.
Tất cả mọi người trong phòng đều bị cảm xúc của Nguyễn Tri Vi ảnh hưởng. Tim đạo diễn và nhà sản xuất chợt nhói lên một cái, như vừa tự mình cảm nhận được sự đau đớn và bi thương của Nguyễn Tri Vi.
Một lúc sau, Nguyễn Tri Vi mới cười khổ nói: “Buồn cười thật đấy.”
Giọng điệu đầy bất lực như đang tự giễu bản thân, cảm giác thê lương không nói thành lời được cô thể hiện rất nhuần nhuyễn, xuất phát vô cùng tự nhiên.
Nhân viên trong phòng bị cảm xúc của cô ảnh hưởng, đau lòng tới run rẩy.
“Phần thử vai của tôi tới đây là kết thúc, cảm ơn mọi người.” Thoại thử vai tới đây là hết, Nguyễn Tri Vi biểu diễn xong liền cúi đầu chào mọi người.
Nhưng mọi người vẫn chưa phản ứng lại, trong phòng lặng ngắt như tờ.
Nguyễn Tri Vi đứng thẳng dậy thấy cả phòng lặng ngắt như tờ, bối rối không biết có phải mình diễn không tốt hay không. Sau cùng, vẫn là đạo diễn Từ vỗ tay trước, lớn tiếng khen: “Diễn tốt lắm!”
Một câu “diễn tốt lắm” của ông đánh tan bầu không khí yên ắng, lúc này những người còn lại đồng loạt vỗ tay. Tiếng vỗ tay ồn ã không ngừng truyền vào tai Nguyễn Tri Vi, thành công làm gò má cô ửng hồng.
Những vai diễn trước đó của cô chưa vai nào yêu cầu diễn xuất cao. Mấy ngày nay cô đã liên tục luyện tập không ngừng nghỉ, góp nhặt cảm xúc để tới hôm nay có cơ hội thể hiện ra. Phản ứng của mọi người như một lời khẳng định đối với cô.
Cô thành công rồi.
Cuối cùng cô cũng được mọi người chú ý rồi.
Cô lặng lẽ đi vào đắp chăn lại đàng hoàng cho Hướng Cẩm Thu rồi đóng cửa phòng ngủ chính, trở ra phòng khách lấy laptop ra bắt đầu làm việc, miễn cho tiếng ồn bên mình ảnh hưởng tới Hướng Cẩm Thu.
Cô lên mạng tra thử thông tin về những đoàn làm phim đang tuyển diễn viên gần đây, có vài nhân vật yêu cầu diễn viên phải nộp sơ yếu lí lịch qua trước, cô cũng gửi hết qua nhưng suất diễn mấy nhân vật đó khá ít, phỏng chừng thù lao được trả cũng không cao.
Đoàn làm phim nào hơi có tiếng tăm một chút thì nam nữ chính, nam nữ phụ đều định xong hết cả rồi, chỉ còn lại mấy nhân vật le ve xuất hiện chớp nhoáng. Cô xem mãi mà chẳng tìm được tài nguyên nào tốt cả.
Ngay lúc Nguyễn Tri Vi đang nghiêm túc xem đủ loại công bố dựng phim thì điện thoại cô đổ chuông, là Tiếu Mông Mông gọi tới.
Cô giảm âm lượng rồi đi ra ban công nghe điện thoại, giọng Tiếu Mông Mông vẫn nhiệt tình như ngày nào: “Vi Vi, cậu đóng máy cũng được một thời gian rồi, nghỉ ngơi đủ rồi chứ? Bộ phim tiếp theo của cậu là gì thế?”
“À… tớ chưa có phim để đóng tiếp, mấy hôm nay tớ đang tự gửi hồ sơ của mình đi mấy chỗ.”
“Tự gửi hồ sơ? Cậu tự gửi hồ sơ của mình hả?” Tiếu Mông Mông nói xong lại ngẫm nghĩ thêm một lúc liền hiểu ra. Nếu công ty không coi trọng nghệ sĩ thì có công ty quản lý hay không cũng vậy thôi.
Quảng cáo
Tiếu Mông Mông lại thấy đau lòng cho Nguyễn Tri Vi, xong cũng tiện tay cho bạn mình một cơ hội: “Thế cậu tới đoàn làm phim của đạo diễn Từ thử vai đi! Chuyện này tớ cũng mới biết cách đây hai hôm thôi, tên phim là <Nỗi lòng không thể nói>, không ngờ bộ này tớ lại tiếp tục hợp tác với Tô Ngự. Dĩ nhiên, Tô Ngự đóng nam chính, còn tớ chỉ là vai nữ số ba thôi. Nếu cậu được vào đoàn cùng thì tốt quá, ba người chúng ta lại tiếp tục ở cùng nhau.”
Nghe Tiếu Mông Mông nói, Nguyễn Tri Vi cũng hơi rung động: “Vậy để tớ qua xem sao.”
“Chờ chút tớ gửi cho cậu bài thông cáo mấy vai đạo diễn đang muốn tuyển diễn viên, cậu thử xem xem có nhân vật nào hợp với mình không.”
“Được.”
Cúp điện thoại chưa được bao lâu, Tiếu Mông Mông đã gửi ngay cho Nguyễn Tri Vi xem bài thông cáo tuyển diễn viên cho bộ phim <Nỗi lòng không thể nói>. Bài viết nói sơ lược về bối cảnh bộ phim và giới thiệu sơ qua một số nhân vật cần tuyển diễn viên. Nguyễn Tri Vi vừa nhìn qua đã sinh hứng thú với kịch bản này.
<Nỗi lòng không thể nói> được chia thành hai bối cảnh rõ ràng, phần đầu là vườn trường, phần sau là đô thị tình duyên. Câu chuyện tình yêu ấy xoay quanh nữ chính tên là Hứa Bất Ngôn.
Thời đại học, Hứa Bất Ngôn đem lòng thầm thương trộm nhớ chủ tịch hội học sinh đồng thời cũng là hotboy của trường tên Trác Phàm. Trác Phàm vừa đẹp trai lại ưu tú, là người tình trong mộng của biết bao nữ sinh, đã vậy khi đó anh ta còn có người yêu nên Hứa Bất Ngôn chỉ lặng lẽ quan tâm anh, thầm yêu anh. Bản thân Trác Phàm cũng biết cô yêu mình.
Sau đấy, Trác Phàm chia tay với bạn gái. Sau chia tay, Trác Phàm hẹn Hứa Bất Ngôn đi ăn. Lúc đó, Hứa Bất Ngôn vô cùng sung sướng, cho rằng bản thân cuối cùng cũng được anh để ý. Chẳng ngờ, anh ta chỉ lợi dụng cô như một công cụ để bạn gái cũ ghen tuông.
Chờ tới khi bạn gái cũ tức giận đến tìm anh ta, anh ta lập tức bỏ rơi Hứa Bất Ngôn, rời đi cùng người kia.
Về sau, Trác Phàm quay lại với người yêu cũ, cả hai hòa hợp như lúc ban đầu.
Hứa Bất Ngôn chịu tổn thương nặng nề bởi hành động của Trác Phàm. Sau đó, cô quả quyết buông bỏ anh ta, chuyên tâm vào việc học, nỗ lực vươn xa, không còn chút hi vọng nào vào tình yêu nữa.
Lần gặp mặt tiếp theo là khi hai người đã ra trường đi làm, Trác Phàm của khi ấy đã chia tay bạn gái cũ từ lâu, thậm chí còn quên luôn cả việc mình từng gây tổn thương cho Hứa Bất Ngôn, quay qua theo đuổi một Hứa Bất Ngôn ưu tú của tương lai, nhưng cô khi đó lại đối xử với anh ta cực kỳ lạnh nhạt.
Quảng cáo
Suốt thời gian sau đó, Hứa Bất Ngôn để anh ta nếm đủ trái đắng, trải qua vô số chuyện mới bằng lòng một lần nữa thử chấp nhận anh, tình cảm của hai người dần đi vào quỹ đạo.
Motip cũ nhưng Nguyễn Tri Vi lại rất thích.
Bởi vì Nguyễn Tri Vi tìm thấy bóng hình mình trên người Hứa Bất Ngôn.
Cô và Hứa Bất Ngôn quá giống nhau, đều bắt đầu bằng sự thầm thương hèn mọn, ôm bao khát khao trong lòng để sau này đành buông. Một câu chuyện thật sự rất giống cô và Thẩm Yến. Cô rất quen các khung bậc cảm xúc đó, cũng thích một nhân vật cầm được thì buông được như này.
Tuy cô và Thẩm Yến không thể có tương lai nhưng cô vẫn mong Hứa Bất Ngôn có được hạnh phúc mình hằng mơ ước, cô muốn cảm nhận cuộc đời của Hứa Bất Ngôn.
Lòng Nguyễn Tri Vi rục rịch ham muốn thử vai nữ chính. Cô biết rất có thể vai nữ chính đã được ấn định từ trước giống như vai nam chính có Tô Ngự thủ sẵn, những người khác có tới thử vai cũng chỉ là đi lướt qua một chút cho có, nhưng cô vẫn muốn thử một lần.
Dù cho thử vai không thành công, đây vẫn là một trải nghiệm đáng nhớ đối với cô, vì để gặp được một nhân vật hợp ý mình như này, âu cũng là duyên phận an bài.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tri Vi chỉnh sửa lại hồ sơ của mình một lần nữa rồi cẩn trọng gửi chúng qua cùng một số tài liệu liên quan.
Tối hôm sau, Nguyễn Tri Vi nhận được thư mời cô tới tham gia buổi thử vai cho <Nỗi lòng không thể nói> vào thứ hai tuần sau.
Nguyễn Tri Vi vô cùng vui vẻ. Hồ sơ của cô không đẹp lắm nhưng đạo diễn vẫn đồng ý cho cô một cơ hội thử vai, đây quả thực là môt cơ hội không dễ dàng có được.
Dường như Hướng Cẩm Thu cũng bị cảm xúc của cô chi phối, cười nói: “Nhân vật này cứ như đo ni đóng giày cho cậu ý nhỉ. Bé cưng, cố lên nhá!”
Nguyễn Tri Vi bạnh mặt, nghiêm túc nói: “Tớ sẽ cố gắng.”
Và cô thật sự đã nỗ lực như lời mình nói. Suốt một tuần qua, Nguyễn Tri Vi ở lì trong nhà diễn đi diễn lại đoạn thử vai được gửi qua hòm thư. Cô đứng trước gương luyện hết lần này tới lần khác, biến điệu thanh âm và biểu cảm theo lời kịch. Nhưng cũng do luyện tập với cường độ cao mà giọng Nguyễn Tri Vi hơi khàn.
Mỗi khi không viết truyện Hướng Cẩm Thu sẽ ngồi một chỗ nhìn Nguyễn Tri Vi độc diễn, cảm thấy rất thần kỳ.
Nguyễn Tri Vi khi nhập vai như một người hoàn toàn khác. Cô khi đó không còn là Nguyễn Tri Vi luôn trầm tĩnh dịu dàng, mà là một người cực kỳ chói lòa, khác bản thân một trời một vực.
Hướng Cẩm Thu vẫn nhớ lúc mới đầu không một ai xem trọng chuyện Nguyễn Tri Vi vào giới giải trí, ngay cả cô cũng vậy. Lúc đó cô đã nghĩ kể cả sau này Nguyễn Tri Vi có nổi cũng là nổi lên nhờ nhan sắc nhưng giờ nhìn trạng thái của Nguyễn Tri Vi, cô lại thấy, cô ấy có khả năng trở thành một diễn viên ưu tú.
Người chị em của cô, dù làm bất cứ cái gì cũng chuẩn chỉnh không thể bắt bẻ.
*
Con người một khi chú tâm làm gì đó sẽ cảm thấy thời gian trôi rất nhanh. Ngày thử vai đã tới.
Nguyễn Tri Vi đã chuẩn bị xong từ sớm, gọi taxi tới đại sảnh nơi diễn ra buổi thử vai chờ đợi. Buổi sáng là thời gian thử vai của nam chính, nữ chính, buổi chiều mới là phần của các nhân vật phụ.
Mỗi một phòng chờ là một nhân vật. Trong số người tới thử vai, thì vai nữ chính là vai có lượng người cạnh tranh đông nhất, diện tích phòng chờ cũng rất lớn. Cả căn phòng tràn ngập ánh sáng, ghế ngồi được xếp chỉnh tề theo hàng lối, các cô gái xinh đẹp cũng yên tĩnh ngồi ở đó nhẩm lời kịch. Nguyễn Tri Vi nhìn lướt qua một vòng bắt gặp được kha khá gương mặt quen thuộc, tất cả đều nổi tiếng hơn cô.
Tuy bộ phim này chỉ là phim chiếu mạng nhưng danh tiếng của đạo diễn Từ trong giới rất tốt. Mỗi một bộ phim ông quay đều chỉn chu từ trong ra ngoài, cho dù có là đề tài không mấy hấp dẫn thì cũng rất có thể mang tới độ hot nhẹ. Về cơ bản thì phim ông quay hầu hết sẽ có điểm douban trên 7.0. Đó cũng là lý do tại sao hôm nay lại nhiều người tới thử vai như vậy.
Nguyễn Tri Vi hít sâu một hơi, quả quyết không để tâm tới người khác nữa, bắt đầu chìm đắm trong thế giới riêng của mình, luyện lại lời thoại và biểu cảm.
Cô mới ngồi đó được một lúc, ngoài cửa chợt có một cái đầu ló vào, ấy là Tiếu Mông Mông. Cô ấy vẫy tay với cô, nhỏ giọng nói: “Vi Vi, ra ngoài với tớ một tí.”
Nguyễn Tri Vi thu dọn đồ đạc xong đi ra mới biết đứng ngoài không chỉ có Tiếu Mông Mông mà còn có Tô Ngự đang đứng cạnh.
Mới một thời gian không gặp mà tóc Tô Ngự đã dài hơn một chút, che đi đôi con ngươi đen láy, cũng che đi đôi mắt như ngọc lưu ly ẩn giấu bao cảm xúc. Cậu ta khoác trên mình một chiếc áo gió nâu ngắn tay, tay áo trông rất kiểu cách, cực hợp trend nhưng lại không lố lăng. Đường nét trên gương mặt cậu ta vẫn tinh xảo như ngày nào, dáng vẻ cũng vẫn là kiểu dịu dàng trầm mặc. Vẻ đẹp xuất sắc ấy đã khiến cho cảm giác tồn tại của cậu ta rất mạnh.
Nguyễn Tri Vi lấy làm lạ khi thấy Tô Ngự xuất hiện ở đây, nhỏ giọng hỏi: “Hai cậu cũng tới đây thử vai à?”
“Nói nhỏ thôi.” Tiếu Mông Mông đưa tay làm động tác suỵt: “Nam chính đã được định sẵn trước đó là Tô Ngự rồi nên buổi thử vai hôm nay chỉ là hình thức làm cho có thôi. Tớ cũng thế. Có điều tí nữa thử vai cũng không được biểu diễn làng nhàng cho qua, nếu không rất có khả năng đạo diễn Từ sẽ thay luôn chúng tớ. Vi Vi, tớ không ngờ cậu lại đăng ký thử vai nữ chính, vai này được định sẵn từ trước rồi, tiếc quá.”
Đúng lúc này, Tô Ngự mở miệng nói: “Đạo diễn Từ chưa thật sự hài lòng với diễn viên đóng vai nữ chính, chị còn cơ hội đấy.”
Nhưng Tô Ngự không nói chuyện lần này Nguyễn Tri Vi được tham gia thử vai là vì cậu ta đã tiến cử cô với đạo diễn. Đạo diễn Từ rất thích những diễn viên trẻ tuổi hăng hái nỗ lực, nghiêm túc trong công việc. Đó cũng là lý do tại sao ông ấy không thèm liếc mắt để ý tới dàn diễn viên đang nổi mà đi chọn một người làng nhàng ở mức trung bình như Tô Ngự làm nam chính. Nhờ vậy mà lời Tô Ngự ông ấy khá để ý.
Nguyễn Tri Vi càng thêm vững tin sau lời Tô Ngự nói: “Được, tôi sẽ cố gắng biểu diễn thật tốt.”
“Đúng thế, à, để tớ kể cho cậu chuyện cười này.” Tiếu Mông Mông cười nói: “An Duyệt Nhiên cũng tới thử vai nữ chính nhưng có lẽ do sợ mất mặt nên cô ta ngồi ngoài hành lang chờ kia kìa, không dám vào phòng chờ ngồi đợi luôn. Cười chết tớ mất. Kể từ sau vụ hot search của cô trợ lý, danh tiếng của cô ta càng ngày càng kém, phỏng chừng sau này có muốn đóng nữ chính cũng chật vật nữa.”
“Nào.” Nguyễn Tri Vi nhẹ giọng nhắc nhở Tiếu Mông Mông, nơi này nhiều người lắm tai mắt, cô ấy chẳng lựa lời gì cả.
“Được rồi, tớ biết rồi mà.” Tiếu Mông Mông nhìn đồng hồ: “Vậy cậu đi chuẩn bị đi. Vi Vi, mong rằng ba chúng ta có cơ hội vào cùng một đoàn làm phim lần nữa.”
“Ừm.”
Nguyễn Tri Vi cũng hết sức mong chờ điều này. Tô Ngự và Tiếu Mông Mông đều là bạn tốt của cô. Có bọn họ ở đó, cuộc sống ở đoàn làm phim của cô sẽ rực rỡ hơn biết bao.
*
Tới giữa trưa mới tới lượt Nguyễn Tri Vi thử vai.
Cô bị gọi tới đứng ở hành lang chờ. Ngoài hàng lang có cả hàng người mà chẳng biết trùng hợp thế nào người thử vai trước Nguyễn Tri Vi lại là An Duyệt Nhiên.
Quan hệ giữa hai người xem như trở mặt hoàn toàn, có thấy đối phương Nguyễn Tri Vi cũng chỉ liếc qua một cái rồi dời mắt đi luôn, coi như không thấy An Duyệt Nhiên.
An Duyệt Nhiên thấy Nguyễn Tri Vi cũng hừ lạnh một tiếng, âm thầm trừng mắt nhìn cô. Giờ cô ta cực kỳ ngứa mắt Nguyễn Tri Vi. Cô trợ lý cũ của cô ta hại cô ta giờ thân bại danh liệt, tài nguyên tốt chẳng còn đưa tới cửa mà đồng thời lúc đó lại mượn bài tâng Nguyễn Tri Vi lên. Điều này làm An Duyệt Nhiên hận tới nghiến răng nghiến lợi.
Không ngờ giờ Nguyễn Tri Vi cũng dám đi thử vai nữ chính, vừa nhìn là biết mượn lực nâng đỡ của Tô Ngự, đúng là đồ không biết xấu hổ.
“An Duyệt Nhiên vào thử vai.” Nhân viên phụ trách bên trong gọi to một tiếng.
“À, vâng.” Cô ta vội vàng đáp lời rồi đi vào.
Đại sảnh nơi diễn ra buổi thử vai được chia thành hai nửa. Một nửa là bàn ngồi cho nhà sản xuất và đạo diễn Từ, trên bàn để hồ sơ của các diễn viên tới tham gia thử vai và kịch bản, phía trước sẽ là khu đất trống rộng rãi cho diễn viên phát huy. Màn trình diễn của An Duyệt Nhiên làm đạo diễn Từ phải cau mày.
Sắc mặt nhà sản xuất cũng khó tả không kém. Mặc dù bên họ sớm biết diễn xuất của An Duyệt Nhiên không ra gì nhưng không nghĩ nó lại kém tới mức độ này.
Gương mặt của An Duyệt Nhiên chẳng dính dáng gì tới “Hứa Bất Ngôn”. Cho một tuần chuẩn bị để thử vai nữ chính không ngờ tới lúc diễn thử vẫn bết bát như này.
“Được rồi, người tiếp theo.” Đạo diễn Từ xua tay, ý bảo An Duyệt Nhiên có thể kết thúc màn biểu diễn tại đây.
An Duyệt Nhiên nhìn sắc mặt đạo diễn và nhà sản xuất là biết mình thất bại nhưng lòng ít nhiều vẫn cảm thấy không phục. Ngay lúc cô ta định bước chân ra ngoài thì nghe thấy nhà sản xuất nói với đạo diễn rằng: “Người tiếp theo thử vai tên Nguyễn Tri Vi, chưa bàn tới cái khác, chỉ nhìn ảnh chân dung thôi cũng mang lại cảm giác của Hứa Bất Ngôn đấy.”
An Duyệt Nhiên nghe vậy liền dừng chân, nhếch miệng cười khẩy, đầu nảy ra ý hay.
Cô ta chủ động nói với đạo diễn: “Nguyễn Tri Vi à, người này tôi quen đấy, đợt trước ở cùng một đoàn làm phim với tôi. Diễn xuất của cô ấy thì… nói thế nào nhỉ,…” Khi nói, An Duyệt Nhiên cố tình ngắc ngứ hòng làm ra ngữ điệu muốn nói lại thôi, sự ngập ngừng ấy khiến đạo diễn và nhà sản xuất hiểu ngay ý cô ta.
An Duyệt Nhiên chần chừ một lúc mới mở miệng: “Thật ra điều này cũng dễ hiểu thôi. Cô ấy xuất thân không chính quy, trường đại học trước đó cô ấy theo học cũng khá tốt nhưng chẳng liên quan gì tới biểu diễn cả. Nhưng người như Nguyễn Tri Vi được lòng con trai lắm, giả dụ như quan hệ giữa cô ấy và Tô Ngự khá tốt.”
Sắc mặt đạo diễn Từ trở nên khó coi. Ông thích người kiên định, biết cố gắng, ghét nhất là hạng người đã không làm được việc còn tâm tư bất chính.
Mà Nguyễn Tri Vi đúng thật là người Tô Ngự tiến cử, ông tặng cơ hội thử vai cho cô cũng là nể mặt mũi cậu ta. Lúc ấy Tô Ngự chỉ nói Nguyễn Tri Vi rất hợp nhân vật này, không ngờ giữa hai người họ lại có quan hệ như vậy.
Sau khi đạt được mục đích, An Duyệt Nhiên thong thả đi ra ngoài. Cô ta đi ra cũng là lúc Nguyễn Tri Vi đi vào. Thấy vậy, cô ta bật cười, một nụ cười rất đắc chí.
Nguyễn Tri Vi nhìn là biết nụ cười của An Duyệt Nhiên không có ý tốt nhưng cô không có thời gian nghĩ nhiều, tới lượt cô thử vai rồi.
Cô ổn định cảm xúc, đi vào chào hỏi đạo diễn và nhà sản xuất trước, nhếch môi cười nhẹ, giới thiệu đơn giản: “Chào mọi người, em là Nguyễn Tri Vi ạ.”
Gương mặt cô gái nhỏ lộ rõ sự căng thẳng và thấp thỏm. Khuôn mặt thanh tú, con ngươi sạch sẽ trong veo như hồ nước, có vẻ như vì để phù hợp với hình tượng sinh viên, cô chỉ mặc một chiếc áo thun trắng phối với quần jeans xanh, trang điểm nhẹ nhàng thanh thoát, mang tới cảm giác tràn trề sức sống.
Chả trách Tô Ngự lại thích.
Đạo diễn Từ ngẩng lên nhìn cô một cái lại cúi đầu, hời hợt nói: “Bắt đầu đi.”
Nhà sản xuất ngồi cạnh nhìn chằm chằm sơ yếu lí lịch của cô. Mọi thứ trên hồ sơ đúng ý như An Duyệt Nhiên nói, bằng cấp của Nguyễn Tri Vi không tồi, nhưng mà chuyên ngành lịch sử đại học A là sao đây? Chuyên ngành quái quỷ gì thế này? Có khi nào vì không kiếm được tiền nên lăn lộn vào giới giải trí không? Cô nghĩ giới giải trí tốt vậy sao, ai vào cũng sẽ có phần?
Nghĩ tới đây, nhà sản xuất cũng mất hứng thú, lôi di động ra lướt vòng bạn bè.
Đợi tới khi đạo diễn Từ và nhà sản xuất ngẩng lên lần nữa, Nguyễn Tri Vi đã thay đổi ngữ điệu và biểu cảm.
“Trác Phàm, anh thích ăn gì? Để em gọi cho anh nhé.”
Giọng cô nghe rất vui tươi, lẫn trong sự sung sướng ấy là cảm giác rung động như nai con chạy loạn, biểu cảm trông vừa ngượng ngùng lại như can đảm muốn tiến thêm, hai luồng cảm xúc mâu thuẫn được cô thể hiện rất hoàn hảo.
Nguyễn Tri Vi hiện tại và Nguyễn Tri Vi mới nãy còn thấp thỏm lo âu như hai người hoàn toàn khác.
Đạo diễn Từ và nhà sản xuất dần bị cảm xúc phong phú trong lời kịch của cô cuốn hút, đồng loạt ngẩng lên, không kiềm được dừng ánh mắt ở chỗ cô, vô thức mong chờ sự thể hiện.
Phân cảnh này là phân cảnh cần thể hiện rõ sự mâu thuẫn trong cảm xúc nhất phim, lúc ngồi ăn cơm cùng Trác Phàm là lúc Hứa Bất Ngôn vui vẻ nhất, và cũng ngay trong lúc cảm xúc lên tới đỉnh điểm đó thì bạn gái cũ của Trác Phàm xuất hiện. Trác Phàm mới nãy còn thất thần trong lúc ngồi ăn với Hứa Bất Ngôn nay lại đắc thắng khi nhìn thấy bạn gái cũ xuất hiện. Cũng chính trong lúc này, Hứa Bất Ngôn nhận ra mình chỉ là “công cụ” cho anh ta lợi dụng để chọc bạn gái cũ ghen tuông.
Lúc biết chân tướng, cảm xúc của Hứa Bất Ngôn nháy mắt trượt thẳng xuống vực thẳm.
Đạo diễn Từ nhìn màn biểu diễn của Nguyễn Tri Vi không chớp mắt. Mới giây trước, Nguyễn Tri Vi còn cười, hai mắt cong cong, ánh lên sự thuần lương của thiếu nữ, nhưng ngay giây sau sắc mặt cô lại cứng ngắc, ý cười bên môi cứ thế mất dần.
Khiếp sợ, đau khổ, không tin vào mắt mình, thất vọng… đủ loại cảm xúc đan xen chồng chéo lên nhau. Ánh mắt Nguyễn Tri Vi như biết nói, thoáng cái khác hoàn toàn với vẻ mong chờ vừa xảy ra.
Cô ngẩn ngơ nhìn thẳng về phía trước, tựa như đang trông thấy Trác Phàm và bạn gái cũ nắm tay rời đi. Có giọt lệ chậm rãi chảy xuống khỏi khóe mắt cô, buồn bã, thất vọng tới cùng cực.
Tất cả mọi người trong phòng đều bị cảm xúc của Nguyễn Tri Vi ảnh hưởng. Tim đạo diễn và nhà sản xuất chợt nhói lên một cái, như vừa tự mình cảm nhận được sự đau đớn và bi thương của Nguyễn Tri Vi.
Một lúc sau, Nguyễn Tri Vi mới cười khổ nói: “Buồn cười thật đấy.”
Giọng điệu đầy bất lực như đang tự giễu bản thân, cảm giác thê lương không nói thành lời được cô thể hiện rất nhuần nhuyễn, xuất phát vô cùng tự nhiên.
Nhân viên trong phòng bị cảm xúc của cô ảnh hưởng, đau lòng tới run rẩy.
“Phần thử vai của tôi tới đây là kết thúc, cảm ơn mọi người.” Thoại thử vai tới đây là hết, Nguyễn Tri Vi biểu diễn xong liền cúi đầu chào mọi người.
Nhưng mọi người vẫn chưa phản ứng lại, trong phòng lặng ngắt như tờ.
Nguyễn Tri Vi đứng thẳng dậy thấy cả phòng lặng ngắt như tờ, bối rối không biết có phải mình diễn không tốt hay không. Sau cùng, vẫn là đạo diễn Từ vỗ tay trước, lớn tiếng khen: “Diễn tốt lắm!”
Một câu “diễn tốt lắm” của ông đánh tan bầu không khí yên ắng, lúc này những người còn lại đồng loạt vỗ tay. Tiếng vỗ tay ồn ã không ngừng truyền vào tai Nguyễn Tri Vi, thành công làm gò má cô ửng hồng.
Những vai diễn trước đó của cô chưa vai nào yêu cầu diễn xuất cao. Mấy ngày nay cô đã liên tục luyện tập không ngừng nghỉ, góp nhặt cảm xúc để tới hôm nay có cơ hội thể hiện ra. Phản ứng của mọi người như một lời khẳng định đối với cô.
Cô thành công rồi.
Cuối cùng cô cũng được mọi người chú ý rồi.