Sau khi tỉnh rượu, Thẩm Yến về thẳng công ty. Cả anh và trợ lý đều ăn ý không nhắc lại chuyện đêm qua nữa, tựa như đêm qua không xảy ra chuyện gì cả.
Nhưng cậu trợ lý vẫn cảm giác được có cái gì đó không còn giống lúc trước nữa.
Chẳng hạn như lúc cậu ta thông báo lịch trình công tác với Thẩm Yến vào hôm ấy, đáng lẽ xong xuôi cậu ta sẽ đi thẳng ra ngoài nhưng lại bị anh gọi giật lại, hỏi: “Gần đây Nguyễn Tri Vi sống trong giới giải trí có tốt không?”
Cậu trợ lý ngẩn người, không biết phải trả lời thế nào.
Gần đây cậu ta không chú ý đến chuyện liên quan tới Nguyễn Tri Vi.
Hồi hai người chưa chia tay, Thẩm Yến quả thật có dặn trợ lý để ý cả chuyện liên quan tới Nguyễn Tri Vi trong giới giải trí. Nếu cô gặp phải rắc rối lớn, hoặc có tên đàn ông xấu nào định quy tắc ngầm với cô, trợ lý đều ra tay rất đúng lúc, ngầm giải quyết mọi chuyện.
Dù sao thì Nguyễn Tri Vi cũng là người phụ nữ của Thẩm Yến, cho dù anh có đối xử với cô thế nào đi chăng nữa thì cũng không muốn người của mình bị bắt nạt.
Lúc Nguyễn Tri Vi mới chân ướt chân ráo bước vào giới giải trí đã có người nhăm nhe định giở trò xấu với cô, sau này khi trợ lý ra tay giải quyết nhiều chuyện, dần dà những người có ý đồ xấu tự động biết cô có người chống lưng, đã thế còn là một người máu mặt không muốn lộ danh tính. Từ đó, bọn họ không thể làm gì khác ngoài việc từ bỏ ý định quấy rầy Nguyễn Tri Vi.
Nhờ vậy mà chuyện trợ lý phải giải quyết cũng ít đi, về sau thì gần như không phải động tay tới, Thẩm Yến cũng chẳng mấy khi hỏi. Giờ hai người họ chia tay rồi, lâu dần trợ lý cũng quên mất mình còn nhiệm vụ này.
Giờ tự dưng nhắc tới khó tránh khỏi không phản ứng kịp.
Nhìn sắc mặt trợ lý, Thẩm Yến hiểu ra ngay cậu ta đã không còn chú ý đến chuyện của cô nữa. Năng lực nghiệp vụ của cậu trợ lý này ở mức thường thường, ngoài kín miệng và trung thành ra thì gần như không còn ưu điểm gì khác. Thẩm Yến mắng cũng lười mắng, ra lệnh một cách ngắn gọn: “Nửa tiếng sau hãy báo cáo cho tôi biết tình hình gần đây của Nguyễn Tri Vi.”
“Rõ.”
Thoáng cái đã tới nửa tiếng sau, Thẩm Yến ngồi trong phòng làm việc liếc nhìn tập tài liệu liên quan tới Nguyễn Tri Vi mà trợ lý mang đến.
Tuy tập đoàn Thẩm thị đầu tư vào rất nhiều lĩnh vực nhưng những dự án, thương vụ mà Thẩm Yến đảm nhiệm chủ yếu là liên quan đến công nghệ, đến tài chính ngân hàng, chứ không quá hiểu về giới giải trí. Dù vậy anh cũng từng được nghe danh đạo diễn Từ, một người có yêu cầu rất cao với các tác phẩm của mình, từng thành công quay được rất nhiều bộ phim làm hài lòng công chúng.
Thẩm Yến thật sự không ngờ Nguyễn Tri Vi lại có thể dựa vào sức mình thành công có được vai nữ chính trong <Nỗi lòng không thể nói>. Anh luôn nghĩ cô sẽ phải chịu nhiều trái đắng trong giới giải trí, để đến cuối cùng nhận ra ở bên cạnh anh tốt biết bao.
Nhưng không hề.
Cô từng bước tỏa sáng, từng chút một thể hiện được sự ưu tú của bản thân ở nơi anh không nhìn thấy.
Đã thế nam chính của bộ phim này còn là Tô Ngự.
Ánh mắt Thẩm Yến dần trở nên ảm đạm khi nhìn thấy hai chữ Tô Ngự. Giới giải trí là nơi rất dễ xảy ra câu chuyện diễn giả thành thật, giờ cô với Tô Ngự còn thủ vai nam nữ chính, hẳn sẽ có không ít cảnh phải diễn chung với nhau.
Hai người sẽ diễn cảnh thân mật với nhau ư? Trước đây cô từng đồng ý với anh sẽ không quay cảnh thân mật, nhưng giờ cô sớm đã quên rồi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Yến chợt thấy khó chịu trong lòng.
Anh thật sự rất muốn bắt cô lại, trói cô ở bên cạnh mình không rời dù chỉ một tấc. Và anh cũng từng làm như vậy thật, để cuối cùng đổi lấy cảnh Nguyễn Tri Vi ném vỡ vòng ngọc cảnh cáo. Nếu anh còn ép buộc cô lần nữa thì chẳng cần Nguyễn Tri Vi tỏ thái độ anh cũng tự thấy khinh thường chính mình.
Thẩm Yến nén lại sự xao động trong lòng, ném tập tài liệu qua cho trợ lý: “Được rồi, cầm đống tài liệu này biến ra ngoài đi.”
Trợ lý: “Vâng, thưa anh Thẩm.”
Miệng đáp vâng nhưng lòng lại oán thầm, tính tình cậu ấm này đúng là sáng nắng chiều mưa.
Sau khi trợ lý rời khỏi phòng làm việc, Thẩm Yến hít một hơi thật sâu, vô thức đưa tay lên nới lỏng cà vạt, tự dưng cảm thấy cà vạt thắt quá chặt, khiến cho anh hít thở không thông.
Cà vạt được nới lỏng rồi anh mới thấy dễ chịu hơn chút.
Thẩm Yến nghĩ, đêm qua anh bất chợt nhớ đến Nguyễn Tri Vi như thế là vì bữa tối ở nhà họ Thẩm khiến anh cảm thấy quá lẻ loi nên mới tham luyến sự ấm áp cô mang lại.
Anh không nên quá chú trọng đến mấy chuyện yêu đương hay lãng phí thời gian nghĩ đến cô, người làm việc lớn không thể bị phụ nữ ràng buộc được, cái anh cần lúc này là chuyên tâm vào sự nghiệp.
Giống như bà nội anh nói vậy, phải chứng minh được bản thân mới có thể đoạt được thứ mình muốn.
Đây mới là chuyện anh phải làm.
Anh không muốn chậm rãi chơi đùa nữa, bữa cơm vào tối tết Trung Nguyên đã khiến anh mất hứng thú chơi trò giả heo ăn thịt hổ. Giăng lưới đánh cá lâu như vậy, cũng đến lúc thu lưới rồi.
…
Sau đợt nghỉ tết Trung Nguyên, người trong công ty ai cũng cảm nhận được thủ đoạn của Thẩm Yến bắt đầu trở nên mạnh mẽ dứt khoát hơn.
Trước kia anh luôn núp trong góc, chậm rãi chơi trò giả heo ăn thịt hổ, chơi đùa với Thẩm Phồn như thể đang chơi trò mèo vờn chuột, không hề tỏ ra sốt ruột, ra chiêu nào chuẩn chiêu đó, không bao giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Còn bây giờ Thẩm Yến hành động rất quyết đoán, anh mạnh tay chi khoản đầu tư thiên thần vào mấy hạng mục liền, sau đó lại chuyển hết tài chính của mấy dự án khác gom lại dồn hết cho một dự án lớn hơn.
Người trong công ty ai cũng nghĩ Thẩm Yến điên rồi: “Này, tên công tử bột đấy coi tiền đầu tư của công ty như tiền đánh bạc à? Anh ta coi tiền của công ty như tiền của bản thân đấy hả?”
“Có khi anh ta không có khái niệm về tiền bạc đâu. Xong thật rồi! Sao Thẩm Phồn không ra quản chặt em trai mình vào chứ.”
…
Ngay cả Quách Kỳ cũng gọi điện tới mắng anh điên rồi: “Khoan đã, không phải chúng ta đã nói trước tiên cứ ẩn mình ở một bên quan sát à? Đầu tư vào các dự án đầu tư mạo hiểm đó không phải mạo hiểm bình thường đâu, gần đây thị trường chất bán dẫn xảy ra nhiều biến động, bên y tế cũng không ổn định, chúng ta cứ dựa theo kế hoạch tìm đến những hạng mục ổn định trước có sao đâu? Sao cậu lại đổi chóng vánh như thế.”
Giọng Thẩm Yến nghe không chút cảm xúc: “Quá chậm.”
“Cái gì chậm?”
“Đi theo từng bước trong kế hoạch quá chậm.” Lúc này, giọng Thẩm Yến nghe lạnh tanh, như thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, lóe lên tia sáng lạnh lẽo: “Tôi muốn chơi bất ngờ, không thích đi theo con đường cũ nữa. Đi đường tắt như vậy nhanh hơn.”
“Bất ngờ thường sẽ không đi thẳng tới kết thúc, mà đôi khi còn có thể rẽ sang hướng sai lầm, cậu cẩn thận không tảng đá này rơi xuống sẽ khiến cậu tan xương nát thịt đấy.” Quách Kỳ vẫn không đồng tình với quyết sách của Thẩm Yến.
Nhưng Thẩm Yến lại không chút nao núng: “Nguy hiểm cao đi đôi với lợi nhuận cao, điều này chắc cậu hiểu rồi chứ? Nếu như đến can đảm gánh vác hậu quả cũng không có thì còn đâm đầu vào đầu tư làm gì? Định kinh doanh cái gì nữa? Cậu không phải sợ, nếu lỗ thì tính cho tôi, có lợi nhuận thì là của chung.”
Thẩm Yến đã nói đến nước này Quách Kỳ cũng không khuyên nổi nữa, chỉ bảo: “Chỉ cần đến lúc ấy cậu không hối hận là được.”
Nói xong, Quách Kỳ cúp điện thoại.
Sắc mặt Thẩm Yến không vì cuộc trò chuyện vừa rồi mà thay đổi, lời của người khác không hề kích thích được nội tâm anh.
Thẩm Yến cố chấp kiên trì theo đuổi quyết sách của mình đến cùng. Lúc mới bắt đầu tình hình không tốt lắm, mấy dự án Thẩm Yến đầu tư vào đều cho ra đồ thị phát triển một đường lao dốc, hao hụt không biết bao nhiêu là tiền, chỉ có vào chứ không có ra. Điều ấy khiến cho nhân viên trong công ty khiếp đảm, nó lớn đến mức làm họ có ảo giác tiền đây không phải là tiền, Thẩm Yến đi lại ở trong công ty cũng bị người khác chỉ trỏ.
Thậm chí có một lần Thẩm Yến chạm mặt Thẩm Phồn trong công ty, anh ta còn nhìn anh với ánh mắt như nhìn một con chó đang chật vật giãy dụa dưới nước.
Thẩm Phồn dùng âm lượng chỉ đủ để hai người nghe, ra vẻ thương cảm nói: “A Yến, lần này em đùa quá trớn rồi đấy. Có phải hai lần trước thắng đã khiến em nghĩ em làm cái gì cũng thắng không. Giờ em làm xáo xào mọi chuyện như thế này, anh nghĩ, bà nội sẽ không cho em gì đâu.”
Nếu Thẩm Phồn đã không giả vờ thì Thầm Yến cũng chẳng việc gì phải diễn. Anh cong môi cười, đáp lại không chút đắn đo: “Anh, đừng vội. Cứ từ từ mà xem, thời gian còn dài.”
Thẩm Phồn chỉ coi câu nói của anh là một lời trăn trối trước khi chết, bảo: “Vậy thì anh đây mỏi mắt trông mong, để xem A Yến có thể mang tới niềm vui bất ngờ gì.”
“Mời anh chờ.”
Cuối tháng, tình thế có những biến chuyển đột ngột.
Những dự án Thẩm Yến đầu tư bất ngờ dừng hẳn tình trạng lỗ, xoay người lại tăng giá trị vùn vụt, lợi nhuận cũng vì thế mà tăng mạnh vượt xa cả con số bị cho là thua lỗ trước đó, một ngày có thể tăng hẳn mấy chục lần.
Thẩm Phồn lúc mới đầu còn nghĩ đây là trạng thái “hấp hối” của họ trước khi buông xuôi hẳn, nhưng kết quả lại không phải, những hạng mục đầu tư mạo hiểm ấy liên tục thăng hạng mang tới lợi nhuận khổng lồ, thậm chí còn kéo theo cả thị trường chất bán dẫn và thiết bị y tế xoay chuyển.
Vào ngày cuối cùng của tháng, dự án Thẩm Yến đầu tư trở thành dự án có lợi nhuận cao nhất của công ty, thậm chí còn cao hơn cả lợi nhuận của các dự án khác cộng lại, có thể trở thành nguồn thu cao nhất của năm.
Ván bài lật kéo, quyết sách của Thẩm Yến từng bị mọi người không tin tưởng lúc này lại chả khác nào một cái bạt tai vang dội đánh thẳng vào mặt.
Cuộc chiến này, Thẩm Yến thắng đậm.
Một dự án có thể là ngẫu nhiên, trúng hai dự án cũng vẫn có thể là may mắn lớn với xác suất nhỏ, nhưng đồng thời làm nhiều dự án từ lỗ chuyển sang lãi thì đấy chính là năng lực.
Điều đó tỏ rõ Thẩm Yến lần này không hề dựa vào may mắn mà tất cả đang chứng minh thực lực của anh.
Không ai ngờ được người bình thường nhởn nhơ, không đứng đắn như Thẩm Yến lại che giấu tốt như vậy, dễ dàng giả heo ăn thịt hổ, đã thế còn nhai sạch không chừa cả xương.
Thẩm Phồn nhìn cán cân thu chi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Lần này gặp lại Thẩm Yến ở công ty, anh ta không vênh váo như thể nắm chắc phần thắng nữa, đối mặt với anh, anh ta không nói được câu nào.
Thẩm Yến nhếch môi cười nhẹ: “Anh, anh có thích sự ngạc nhiên này không?”
Thẩm Phồn run rẩy nói: “Mày, sao mày làm được?”
Làm sao có thể nhìn trúng dự án có tiềm năng trong khi chẳng có ai coi trọng, lật ngược ván cờ đuổi đến tận cùng?
Thẩm Yến cau mày, quan sát kỹ sắc mặt anh trai: “Chắc là do đầu óc tốt. Phải cảm ơn cha mẹ vì đã cho em một bộ não thông minh rồi.”
“Mày!” Thẩm Phồn không còn duy trì được dáng vẻ nho nhã lễ độ của mình nữa, đứng trước sự khiêu khích trắng trợn của Thẩm Yến, anh ta chỉ thấy tức giận và khiếp sợ.
Thẩm Yến tốt bụng vỗ vai anh trai an ủi: “Không sao đâu, không có đầu óc cũng chẳng sao hết, anh có cha mẹ thương yêu là được rồi, không phải sao?”
Dứt câu, Thẩm Yến không thèm để ý tới sắc mặt Thẩm Phồn sắp biến thành màu gan heo, ung dung rời đi.
*
Ngày đầu tiên của tháng mới, tập đoàn Thẩm thị ra thông báo.
Nội dung liên quan tới vấn đề chuyển nhượng cổ phần của tập đoàn Thẩm thị. Bà nội Thẩm chính thức chuyển nhượng toàn bộ số cổ phần trong tay mình sang cho Thẩm Yến, chính vì thế, số cổ phần anh có được vượt qua Thẩm Phồn, trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn.
Cũng chính vào lúc đó Thẩm Phồn mới nhận ra, việc bà nội Thẩm cho Thẩm Yến tới làm việc tại tập đoàn không phải là suy nghĩ trong một phút nông nổi. Nói trắng ra thì bà và Thẩm Yến đã đánh cược với nhau. Bà nội sẽ cho Thẩm Yến một số quyền lợi nhất định ở công ty và nguồn vốn ban đầu, còn Thẩm Yến cần trong thời gian quy định tạo ra lợi nhuận từ đống tiền đó, chứng minh năng lực của bản thân.
Nếu Thẩm Yến hoàn thành, bà nội sẽ chuyển nhượng toàn bộ cổ phần dưới tên mình cho anh.
Từ đó Thẩm Yến đánh cược thành công.
Trong phút chốc, hàng loạt hotsearch như #Cổ đông lớn nhất của tập đoàn Thẩm thị thay đổi#, #Thẩm Yến#, #Cậu Hai nhà họ Thẩm# thi nhau leo bảng. Càng phô trương hơn là trên mạng lúc này đâu đâu cũng đẩy tin về sự biến động về cổ đông của Thẩm thị, chỉ cần mở trang tin tức là sẽ thấy ngay trang đầu đã bị Thẩm Yến chiếm mất.
Thậm chí ngay đêm đó có ngay một bài tổng hợp tất cả mọi thứ liên quan tới Thẩm Yến. Cậu Hai nhà họ Thẩm trước kia luôn bị chê là chỉ biết ăn chơi sa đọa, quần áo lụa là nay tất cả đều biến thành khen ngợi, nhiều scandal tình cảm là vì được lòng phụ nữ, hay xuất hiện ở các bữa tiệc là do nhân duyên tốt, sống tình cảm…
Mọi người nói anh che giấu thực lực bấy lâu nay chính là để đợi giây phút này.
Từ nhân gian lên thiên đường, Thẩm Yến đi từ hai bàn tay trắng lên thành muốn gì cũng có.
Nguyễn Tri Vi ở đoàn làm phim cũng đã nhìn thấy tiêu đề hot search. Đã lâu không nghe tin gì về Thẩm Yến, không ngờ lần nữa trông thấy lại là thấy anh trên hot search.
Tiếu Mông Mông hưng phấn nói: “Thẩm Yến này có phải là Thẩm Yến trước đây chúng ta gặp không? Là một trong tứ thiếu Bắc thành mời chúng ta ăn cơm đó hả? Lần trước gặp mặt tớ đã thấy anh ấy đẹp trai khủng khiếp rồi không ngờ giờ lại còn biết người ta tài giỏi như vậy. Năng lực kinh khủng lắm luôn, đây cậu đọc đi, thời gian đầu mấy dự án anh ấy nắm cực kỳ hao tổn tiền bạc, ai ai khi biết cũng coi thường. Không ngờ về sau kết quả lại xoay 180 độ! Tầm nhìn xa trông rộng này đúng là không đùa được, đời này được một lần ngồi ăn cùng người như tớ vô cùng mãn nguyện.”
Tô Ngự biết mối quan hệ trước đấy của Nguyễn Tri Vi và Thẩm Yến, nghiêng đầu quan sát sắc mặt cô nhưng ánh mắt Nguyễn Tri Vi lại rất bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra manh mối.
Thực ra, Nguyễn Tri Vi không hề cảm thấy bất ngờ trước tin này của Thẩm Yến.
Cô sớm đã biết rồi sẽ có ngày Thẩm Yến tỏa sáng rực rỡ, những gì anh mưu đồ từ trước người khác không thể hay biết được.
Thật ra Thẩm Yến là một người nhiều mưu kế biết nỗ lực. Cái gì anh để cho bạn biết tức là thứ đó anh muốn bạn thấy, còn cái anh đã muốn giấu thì bạn có cố gắng cỡ nào cũng không biết được.
Giống như việc anh để cho người ta thấy dáng vẻ ăn chơi trác táng của mình vậy, đấy là anh tình nguyện cho họ xem. Chỉ có Nguyễn Tri Vi biết lúc ở nhà anh nghiêm túc đọc sách liên quan đến thị trường chứng khoán cỡ nào, một khi đọc là toàn đọc tới tận tối muộn.
Tuy nhiên, vẫn có một chuyện Nguyễn Tri Vi thấy hơi lạ.
Cô cứ tưởng mình sẽ sớm thấy tin Thẩm Yến và Bạch Khởi về bên nhau nhưng chờ mãi không có tin tức gì. Giờ Bạch Khởi mỗi khi nhận phỏng vấn vẫn còn đang ngầm ám chỉ Thẩm Yến thích mình cỡ nào, cô ta từng được nhiệt tình theo đuổi nhưng lại không thích đối phương. Mọi việc cứ thế tiếp diễn, nhưng rốt cuộc hai người họ có yêu nhau thì lại không thấy tin gì.
Nguyễn Tri Vi thầm suy đoán, có khi chờ Thẩm Yến trở thành đại cổ đông của Thẩm thị rồi Bạch Khởi mới chấp nhận chăng? Hẳn là không bao lâu nữa sẽ có tin hai người họ yêu nhau thôi.
Đến lúc tin tức tung ra, Nguyễn Tri Vi cũng sẽ chỉ như Tiếu Mông Mông, là một quần chúng ăn dưa mà thôi.
Khi ấy hẳn cô sẽ nhấn thích một cái, mong bọn họ sớm về chung một nhà.
Những thứ đó giờ đã chẳng còn liên quan đến cô nữa rồi. Giờ ngồi ngẫm lại khoảng thời gian chung đụng với Thẩm Yến, chính Nguyễn Tri Vi còn cảm thấy chuyện đã trôi qua từ rất lâu.
Lâu đến mức chẳng còn nhớ rõ ràng.
Nhưng cậu trợ lý vẫn cảm giác được có cái gì đó không còn giống lúc trước nữa.
Chẳng hạn như lúc cậu ta thông báo lịch trình công tác với Thẩm Yến vào hôm ấy, đáng lẽ xong xuôi cậu ta sẽ đi thẳng ra ngoài nhưng lại bị anh gọi giật lại, hỏi: “Gần đây Nguyễn Tri Vi sống trong giới giải trí có tốt không?”
Cậu trợ lý ngẩn người, không biết phải trả lời thế nào.
Gần đây cậu ta không chú ý đến chuyện liên quan tới Nguyễn Tri Vi.
Hồi hai người chưa chia tay, Thẩm Yến quả thật có dặn trợ lý để ý cả chuyện liên quan tới Nguyễn Tri Vi trong giới giải trí. Nếu cô gặp phải rắc rối lớn, hoặc có tên đàn ông xấu nào định quy tắc ngầm với cô, trợ lý đều ra tay rất đúng lúc, ngầm giải quyết mọi chuyện.
Dù sao thì Nguyễn Tri Vi cũng là người phụ nữ của Thẩm Yến, cho dù anh có đối xử với cô thế nào đi chăng nữa thì cũng không muốn người của mình bị bắt nạt.
Lúc Nguyễn Tri Vi mới chân ướt chân ráo bước vào giới giải trí đã có người nhăm nhe định giở trò xấu với cô, sau này khi trợ lý ra tay giải quyết nhiều chuyện, dần dà những người có ý đồ xấu tự động biết cô có người chống lưng, đã thế còn là một người máu mặt không muốn lộ danh tính. Từ đó, bọn họ không thể làm gì khác ngoài việc từ bỏ ý định quấy rầy Nguyễn Tri Vi.
Nhờ vậy mà chuyện trợ lý phải giải quyết cũng ít đi, về sau thì gần như không phải động tay tới, Thẩm Yến cũng chẳng mấy khi hỏi. Giờ hai người họ chia tay rồi, lâu dần trợ lý cũng quên mất mình còn nhiệm vụ này.
Giờ tự dưng nhắc tới khó tránh khỏi không phản ứng kịp.
Nhìn sắc mặt trợ lý, Thẩm Yến hiểu ra ngay cậu ta đã không còn chú ý đến chuyện của cô nữa. Năng lực nghiệp vụ của cậu trợ lý này ở mức thường thường, ngoài kín miệng và trung thành ra thì gần như không còn ưu điểm gì khác. Thẩm Yến mắng cũng lười mắng, ra lệnh một cách ngắn gọn: “Nửa tiếng sau hãy báo cáo cho tôi biết tình hình gần đây của Nguyễn Tri Vi.”
“Rõ.”
Thoáng cái đã tới nửa tiếng sau, Thẩm Yến ngồi trong phòng làm việc liếc nhìn tập tài liệu liên quan tới Nguyễn Tri Vi mà trợ lý mang đến.
Tuy tập đoàn Thẩm thị đầu tư vào rất nhiều lĩnh vực nhưng những dự án, thương vụ mà Thẩm Yến đảm nhiệm chủ yếu là liên quan đến công nghệ, đến tài chính ngân hàng, chứ không quá hiểu về giới giải trí. Dù vậy anh cũng từng được nghe danh đạo diễn Từ, một người có yêu cầu rất cao với các tác phẩm của mình, từng thành công quay được rất nhiều bộ phim làm hài lòng công chúng.
Thẩm Yến thật sự không ngờ Nguyễn Tri Vi lại có thể dựa vào sức mình thành công có được vai nữ chính trong <Nỗi lòng không thể nói>. Anh luôn nghĩ cô sẽ phải chịu nhiều trái đắng trong giới giải trí, để đến cuối cùng nhận ra ở bên cạnh anh tốt biết bao.
Nhưng không hề.
Cô từng bước tỏa sáng, từng chút một thể hiện được sự ưu tú của bản thân ở nơi anh không nhìn thấy.
Đã thế nam chính của bộ phim này còn là Tô Ngự.
Ánh mắt Thẩm Yến dần trở nên ảm đạm khi nhìn thấy hai chữ Tô Ngự. Giới giải trí là nơi rất dễ xảy ra câu chuyện diễn giả thành thật, giờ cô với Tô Ngự còn thủ vai nam nữ chính, hẳn sẽ có không ít cảnh phải diễn chung với nhau.
Hai người sẽ diễn cảnh thân mật với nhau ư? Trước đây cô từng đồng ý với anh sẽ không quay cảnh thân mật, nhưng giờ cô sớm đã quên rồi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Yến chợt thấy khó chịu trong lòng.
Anh thật sự rất muốn bắt cô lại, trói cô ở bên cạnh mình không rời dù chỉ một tấc. Và anh cũng từng làm như vậy thật, để cuối cùng đổi lấy cảnh Nguyễn Tri Vi ném vỡ vòng ngọc cảnh cáo. Nếu anh còn ép buộc cô lần nữa thì chẳng cần Nguyễn Tri Vi tỏ thái độ anh cũng tự thấy khinh thường chính mình.
Thẩm Yến nén lại sự xao động trong lòng, ném tập tài liệu qua cho trợ lý: “Được rồi, cầm đống tài liệu này biến ra ngoài đi.”
Trợ lý: “Vâng, thưa anh Thẩm.”
Miệng đáp vâng nhưng lòng lại oán thầm, tính tình cậu ấm này đúng là sáng nắng chiều mưa.
Sau khi trợ lý rời khỏi phòng làm việc, Thẩm Yến hít một hơi thật sâu, vô thức đưa tay lên nới lỏng cà vạt, tự dưng cảm thấy cà vạt thắt quá chặt, khiến cho anh hít thở không thông.
Cà vạt được nới lỏng rồi anh mới thấy dễ chịu hơn chút.
Thẩm Yến nghĩ, đêm qua anh bất chợt nhớ đến Nguyễn Tri Vi như thế là vì bữa tối ở nhà họ Thẩm khiến anh cảm thấy quá lẻ loi nên mới tham luyến sự ấm áp cô mang lại.
Anh không nên quá chú trọng đến mấy chuyện yêu đương hay lãng phí thời gian nghĩ đến cô, người làm việc lớn không thể bị phụ nữ ràng buộc được, cái anh cần lúc này là chuyên tâm vào sự nghiệp.
Giống như bà nội anh nói vậy, phải chứng minh được bản thân mới có thể đoạt được thứ mình muốn.
Đây mới là chuyện anh phải làm.
Anh không muốn chậm rãi chơi đùa nữa, bữa cơm vào tối tết Trung Nguyên đã khiến anh mất hứng thú chơi trò giả heo ăn thịt hổ. Giăng lưới đánh cá lâu như vậy, cũng đến lúc thu lưới rồi.
…
Sau đợt nghỉ tết Trung Nguyên, người trong công ty ai cũng cảm nhận được thủ đoạn của Thẩm Yến bắt đầu trở nên mạnh mẽ dứt khoát hơn.
Trước kia anh luôn núp trong góc, chậm rãi chơi trò giả heo ăn thịt hổ, chơi đùa với Thẩm Phồn như thể đang chơi trò mèo vờn chuột, không hề tỏ ra sốt ruột, ra chiêu nào chuẩn chiêu đó, không bao giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Còn bây giờ Thẩm Yến hành động rất quyết đoán, anh mạnh tay chi khoản đầu tư thiên thần vào mấy hạng mục liền, sau đó lại chuyển hết tài chính của mấy dự án khác gom lại dồn hết cho một dự án lớn hơn.
Người trong công ty ai cũng nghĩ Thẩm Yến điên rồi: “Này, tên công tử bột đấy coi tiền đầu tư của công ty như tiền đánh bạc à? Anh ta coi tiền của công ty như tiền của bản thân đấy hả?”
“Có khi anh ta không có khái niệm về tiền bạc đâu. Xong thật rồi! Sao Thẩm Phồn không ra quản chặt em trai mình vào chứ.”
…
Ngay cả Quách Kỳ cũng gọi điện tới mắng anh điên rồi: “Khoan đã, không phải chúng ta đã nói trước tiên cứ ẩn mình ở một bên quan sát à? Đầu tư vào các dự án đầu tư mạo hiểm đó không phải mạo hiểm bình thường đâu, gần đây thị trường chất bán dẫn xảy ra nhiều biến động, bên y tế cũng không ổn định, chúng ta cứ dựa theo kế hoạch tìm đến những hạng mục ổn định trước có sao đâu? Sao cậu lại đổi chóng vánh như thế.”
Giọng Thẩm Yến nghe không chút cảm xúc: “Quá chậm.”
“Cái gì chậm?”
“Đi theo từng bước trong kế hoạch quá chậm.” Lúc này, giọng Thẩm Yến nghe lạnh tanh, như thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, lóe lên tia sáng lạnh lẽo: “Tôi muốn chơi bất ngờ, không thích đi theo con đường cũ nữa. Đi đường tắt như vậy nhanh hơn.”
“Bất ngờ thường sẽ không đi thẳng tới kết thúc, mà đôi khi còn có thể rẽ sang hướng sai lầm, cậu cẩn thận không tảng đá này rơi xuống sẽ khiến cậu tan xương nát thịt đấy.” Quách Kỳ vẫn không đồng tình với quyết sách của Thẩm Yến.
Nhưng Thẩm Yến lại không chút nao núng: “Nguy hiểm cao đi đôi với lợi nhuận cao, điều này chắc cậu hiểu rồi chứ? Nếu như đến can đảm gánh vác hậu quả cũng không có thì còn đâm đầu vào đầu tư làm gì? Định kinh doanh cái gì nữa? Cậu không phải sợ, nếu lỗ thì tính cho tôi, có lợi nhuận thì là của chung.”
Thẩm Yến đã nói đến nước này Quách Kỳ cũng không khuyên nổi nữa, chỉ bảo: “Chỉ cần đến lúc ấy cậu không hối hận là được.”
Nói xong, Quách Kỳ cúp điện thoại.
Sắc mặt Thẩm Yến không vì cuộc trò chuyện vừa rồi mà thay đổi, lời của người khác không hề kích thích được nội tâm anh.
Thẩm Yến cố chấp kiên trì theo đuổi quyết sách của mình đến cùng. Lúc mới bắt đầu tình hình không tốt lắm, mấy dự án Thẩm Yến đầu tư vào đều cho ra đồ thị phát triển một đường lao dốc, hao hụt không biết bao nhiêu là tiền, chỉ có vào chứ không có ra. Điều ấy khiến cho nhân viên trong công ty khiếp đảm, nó lớn đến mức làm họ có ảo giác tiền đây không phải là tiền, Thẩm Yến đi lại ở trong công ty cũng bị người khác chỉ trỏ.
Thậm chí có một lần Thẩm Yến chạm mặt Thẩm Phồn trong công ty, anh ta còn nhìn anh với ánh mắt như nhìn một con chó đang chật vật giãy dụa dưới nước.
Thẩm Phồn dùng âm lượng chỉ đủ để hai người nghe, ra vẻ thương cảm nói: “A Yến, lần này em đùa quá trớn rồi đấy. Có phải hai lần trước thắng đã khiến em nghĩ em làm cái gì cũng thắng không. Giờ em làm xáo xào mọi chuyện như thế này, anh nghĩ, bà nội sẽ không cho em gì đâu.”
Nếu Thẩm Phồn đã không giả vờ thì Thầm Yến cũng chẳng việc gì phải diễn. Anh cong môi cười, đáp lại không chút đắn đo: “Anh, đừng vội. Cứ từ từ mà xem, thời gian còn dài.”
Thẩm Phồn chỉ coi câu nói của anh là một lời trăn trối trước khi chết, bảo: “Vậy thì anh đây mỏi mắt trông mong, để xem A Yến có thể mang tới niềm vui bất ngờ gì.”
“Mời anh chờ.”
Cuối tháng, tình thế có những biến chuyển đột ngột.
Những dự án Thẩm Yến đầu tư bất ngờ dừng hẳn tình trạng lỗ, xoay người lại tăng giá trị vùn vụt, lợi nhuận cũng vì thế mà tăng mạnh vượt xa cả con số bị cho là thua lỗ trước đó, một ngày có thể tăng hẳn mấy chục lần.
Thẩm Phồn lúc mới đầu còn nghĩ đây là trạng thái “hấp hối” của họ trước khi buông xuôi hẳn, nhưng kết quả lại không phải, những hạng mục đầu tư mạo hiểm ấy liên tục thăng hạng mang tới lợi nhuận khổng lồ, thậm chí còn kéo theo cả thị trường chất bán dẫn và thiết bị y tế xoay chuyển.
Vào ngày cuối cùng của tháng, dự án Thẩm Yến đầu tư trở thành dự án có lợi nhuận cao nhất của công ty, thậm chí còn cao hơn cả lợi nhuận của các dự án khác cộng lại, có thể trở thành nguồn thu cao nhất của năm.
Ván bài lật kéo, quyết sách của Thẩm Yến từng bị mọi người không tin tưởng lúc này lại chả khác nào một cái bạt tai vang dội đánh thẳng vào mặt.
Cuộc chiến này, Thẩm Yến thắng đậm.
Một dự án có thể là ngẫu nhiên, trúng hai dự án cũng vẫn có thể là may mắn lớn với xác suất nhỏ, nhưng đồng thời làm nhiều dự án từ lỗ chuyển sang lãi thì đấy chính là năng lực.
Điều đó tỏ rõ Thẩm Yến lần này không hề dựa vào may mắn mà tất cả đang chứng minh thực lực của anh.
Không ai ngờ được người bình thường nhởn nhơ, không đứng đắn như Thẩm Yến lại che giấu tốt như vậy, dễ dàng giả heo ăn thịt hổ, đã thế còn nhai sạch không chừa cả xương.
Thẩm Phồn nhìn cán cân thu chi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Lần này gặp lại Thẩm Yến ở công ty, anh ta không vênh váo như thể nắm chắc phần thắng nữa, đối mặt với anh, anh ta không nói được câu nào.
Thẩm Yến nhếch môi cười nhẹ: “Anh, anh có thích sự ngạc nhiên này không?”
Thẩm Phồn run rẩy nói: “Mày, sao mày làm được?”
Làm sao có thể nhìn trúng dự án có tiềm năng trong khi chẳng có ai coi trọng, lật ngược ván cờ đuổi đến tận cùng?
Thẩm Yến cau mày, quan sát kỹ sắc mặt anh trai: “Chắc là do đầu óc tốt. Phải cảm ơn cha mẹ vì đã cho em một bộ não thông minh rồi.”
“Mày!” Thẩm Phồn không còn duy trì được dáng vẻ nho nhã lễ độ của mình nữa, đứng trước sự khiêu khích trắng trợn của Thẩm Yến, anh ta chỉ thấy tức giận và khiếp sợ.
Thẩm Yến tốt bụng vỗ vai anh trai an ủi: “Không sao đâu, không có đầu óc cũng chẳng sao hết, anh có cha mẹ thương yêu là được rồi, không phải sao?”
Dứt câu, Thẩm Yến không thèm để ý tới sắc mặt Thẩm Phồn sắp biến thành màu gan heo, ung dung rời đi.
*
Ngày đầu tiên của tháng mới, tập đoàn Thẩm thị ra thông báo.
Nội dung liên quan tới vấn đề chuyển nhượng cổ phần của tập đoàn Thẩm thị. Bà nội Thẩm chính thức chuyển nhượng toàn bộ số cổ phần trong tay mình sang cho Thẩm Yến, chính vì thế, số cổ phần anh có được vượt qua Thẩm Phồn, trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn.
Cũng chính vào lúc đó Thẩm Phồn mới nhận ra, việc bà nội Thẩm cho Thẩm Yến tới làm việc tại tập đoàn không phải là suy nghĩ trong một phút nông nổi. Nói trắng ra thì bà và Thẩm Yến đã đánh cược với nhau. Bà nội sẽ cho Thẩm Yến một số quyền lợi nhất định ở công ty và nguồn vốn ban đầu, còn Thẩm Yến cần trong thời gian quy định tạo ra lợi nhuận từ đống tiền đó, chứng minh năng lực của bản thân.
Nếu Thẩm Yến hoàn thành, bà nội sẽ chuyển nhượng toàn bộ cổ phần dưới tên mình cho anh.
Từ đó Thẩm Yến đánh cược thành công.
Trong phút chốc, hàng loạt hotsearch như #Cổ đông lớn nhất của tập đoàn Thẩm thị thay đổi#, #Thẩm Yến#, #Cậu Hai nhà họ Thẩm# thi nhau leo bảng. Càng phô trương hơn là trên mạng lúc này đâu đâu cũng đẩy tin về sự biến động về cổ đông của Thẩm thị, chỉ cần mở trang tin tức là sẽ thấy ngay trang đầu đã bị Thẩm Yến chiếm mất.
Thậm chí ngay đêm đó có ngay một bài tổng hợp tất cả mọi thứ liên quan tới Thẩm Yến. Cậu Hai nhà họ Thẩm trước kia luôn bị chê là chỉ biết ăn chơi sa đọa, quần áo lụa là nay tất cả đều biến thành khen ngợi, nhiều scandal tình cảm là vì được lòng phụ nữ, hay xuất hiện ở các bữa tiệc là do nhân duyên tốt, sống tình cảm…
Mọi người nói anh che giấu thực lực bấy lâu nay chính là để đợi giây phút này.
Từ nhân gian lên thiên đường, Thẩm Yến đi từ hai bàn tay trắng lên thành muốn gì cũng có.
Nguyễn Tri Vi ở đoàn làm phim cũng đã nhìn thấy tiêu đề hot search. Đã lâu không nghe tin gì về Thẩm Yến, không ngờ lần nữa trông thấy lại là thấy anh trên hot search.
Tiếu Mông Mông hưng phấn nói: “Thẩm Yến này có phải là Thẩm Yến trước đây chúng ta gặp không? Là một trong tứ thiếu Bắc thành mời chúng ta ăn cơm đó hả? Lần trước gặp mặt tớ đã thấy anh ấy đẹp trai khủng khiếp rồi không ngờ giờ lại còn biết người ta tài giỏi như vậy. Năng lực kinh khủng lắm luôn, đây cậu đọc đi, thời gian đầu mấy dự án anh ấy nắm cực kỳ hao tổn tiền bạc, ai ai khi biết cũng coi thường. Không ngờ về sau kết quả lại xoay 180 độ! Tầm nhìn xa trông rộng này đúng là không đùa được, đời này được một lần ngồi ăn cùng người như tớ vô cùng mãn nguyện.”
Tô Ngự biết mối quan hệ trước đấy của Nguyễn Tri Vi và Thẩm Yến, nghiêng đầu quan sát sắc mặt cô nhưng ánh mắt Nguyễn Tri Vi lại rất bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra manh mối.
Thực ra, Nguyễn Tri Vi không hề cảm thấy bất ngờ trước tin này của Thẩm Yến.
Cô sớm đã biết rồi sẽ có ngày Thẩm Yến tỏa sáng rực rỡ, những gì anh mưu đồ từ trước người khác không thể hay biết được.
Thật ra Thẩm Yến là một người nhiều mưu kế biết nỗ lực. Cái gì anh để cho bạn biết tức là thứ đó anh muốn bạn thấy, còn cái anh đã muốn giấu thì bạn có cố gắng cỡ nào cũng không biết được.
Giống như việc anh để cho người ta thấy dáng vẻ ăn chơi trác táng của mình vậy, đấy là anh tình nguyện cho họ xem. Chỉ có Nguyễn Tri Vi biết lúc ở nhà anh nghiêm túc đọc sách liên quan đến thị trường chứng khoán cỡ nào, một khi đọc là toàn đọc tới tận tối muộn.
Tuy nhiên, vẫn có một chuyện Nguyễn Tri Vi thấy hơi lạ.
Cô cứ tưởng mình sẽ sớm thấy tin Thẩm Yến và Bạch Khởi về bên nhau nhưng chờ mãi không có tin tức gì. Giờ Bạch Khởi mỗi khi nhận phỏng vấn vẫn còn đang ngầm ám chỉ Thẩm Yến thích mình cỡ nào, cô ta từng được nhiệt tình theo đuổi nhưng lại không thích đối phương. Mọi việc cứ thế tiếp diễn, nhưng rốt cuộc hai người họ có yêu nhau thì lại không thấy tin gì.
Nguyễn Tri Vi thầm suy đoán, có khi chờ Thẩm Yến trở thành đại cổ đông của Thẩm thị rồi Bạch Khởi mới chấp nhận chăng? Hẳn là không bao lâu nữa sẽ có tin hai người họ yêu nhau thôi.
Đến lúc tin tức tung ra, Nguyễn Tri Vi cũng sẽ chỉ như Tiếu Mông Mông, là một quần chúng ăn dưa mà thôi.
Khi ấy hẳn cô sẽ nhấn thích một cái, mong bọn họ sớm về chung một nhà.
Những thứ đó giờ đã chẳng còn liên quan đến cô nữa rồi. Giờ ngồi ngẫm lại khoảng thời gian chung đụng với Thẩm Yến, chính Nguyễn Tri Vi còn cảm thấy chuyện đã trôi qua từ rất lâu.
Lâu đến mức chẳng còn nhớ rõ ràng.