Cuối cùng, chiếc bánh gato kia bị vứt đi.
Thẩm Yến thà ném cũng không cho người khác, Nguyễn Tri Vi thà bị ném chứ không nhận.
Hai người bọn họ, một ngang ngạnh, một bướng bỉnh. Trước đây, là cô cam tâm tình nguyện cúi đầu trước anh, giờ thì cả hai không ai chịu cúi đầu.
Nguyễn Tri Vi kết thúc cảnh quay cuối vào lúc bảy rưỡi tối.
Thẩm Yến đã rời khỏi phim trường của cô, đoán chừng là bên công ty có việc nên chạy về trước. Giờ anh là đại cổ đông của tập đoàn Thẩm thị, một số quyết sách và một số việc cần phải có ý kiến của anh mới được thông qua.
Cũng may là anh đi rồi, nếu không chắc Nguyễn Tri Vi còn phải ở lại muộn hơn nữa. Anh cứ ở đây nhìn cô là cô không tài nào chú tâm vào diễn xuất được, hay bị thoát vai làm tốn rất nhiều thời gian.
Hi vọng anh không quay lại đây nữa.
Nguyễn Tri Vi cúi đầu thu dọn đồ đạc, xong xuôi cô đi tới chào nhà sản xuất và đạo diễn Từ rồi một mình ra ngoài đợi xe. Đứng đợi được năm phút rồi mà chẳng thấy bóng dáng chiếc taxi nào đi qua.
Trường quay mà đoàn làm phim sử dụng nằm ở vị trí hơi hẻo lánh, tầm này có lên mạng đặt xe cũng không gọi được. Nguyễn Tri Vi buồn bực, cả trạm xe bus lẫn tàu điện ngầm đều cách đây khá xa, giờ cô không biết mình có nên nhắn cho Hướng Cẩm Thu nhờ cô bạn tới đây đón không.
Trong lúc cô đang lưỡng lự, ở cuối phố đột nhiên vang lên tiếng xe gầm rú, một chiếc Cadillac màu bạc xuất hiện từ từ tiến về phía này.
Nhìn từ xa dưới ánh đèn đường, chiếc Cadillac bạc như một chú báo nhanh nhẹn, từng đường cong tới màu sắc đều thể hiện được vẻ xa hoa mà không hề phô trương.
Nguyễn Tri Vi nghe tiếng xe liền quay đầu lại nhìn, không thể không thừa nhận việc xe sang chạy trên đường rất hấp dẫn ánh mắt người khác. Lúc xe tăng tốc tạo nên âm thanh vang rất lớn như hiệu ứng “tiếng gầm”, đó cũng là một tính năng đặc biệt của loại xe sang này.
Nguyễn Tri Vi nhìn rồi cũng không suy nghĩ nhiều, quay đầu lại tiếp tục đợi taxi. Nhưng ai mà có ngờ, chiếc xe Cadillac vừa tăng tốc giờ lại thả chậm tốc độ, thong thả đỗ lại trước mặt cô.
Cửa sổ hạ xuống để lộ ra gương mặt anh tuấn của Thẩm Yến. Anh tì tay lên vô lăng, từng ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng vô cùng đẹp mắt.
Anh nhìn thẳng Nguyễn Tri Vi, nói: “Lên xe.”
Nguyễn Tri Vi vừa mới hi vọng anh không quay lại, kết quả chưa đầy mười phút sau anh đã xuất hiện trước mặt cô.
Lần này anh lái chiếc xe cô không biết, khác hẳn với chiếc xe sang trọng hay đỗ ở nhà. Chứ nếu ngay từ đầu cô biết đây là xe Thẩm Yến, chắc chắn cô sẽ quay đầu đi thẳng vào trong đoàn phim.
Nhưng giờ Nguyễn Tri Vi lại thấy không cần thiết. Cô ngó lơ anh, tiếp tục nhìn ngó xung quanh xem có chiếc taxi nào đi ngang qua đây không.
Định vờ như không thấy anh đấy à?
Thẩm Yến cau mày, tính mở miệng nói gì đó. Nhưng trước khi mở miệng nói anh lại nhớ tới lời Quách Kỳ dặn, nên đành dằn tính mình lại. Anh tới đây để dỗ dành Nguyễn Tri Vi quay lại, không phải tới cưỡng ép cô.
Anh gắng nói nhẹ nhàng hết mức có thể: “Đứng đây không đón được xe, lên đi, anh đưa em về.”
Nguyễn Tri Vi bất ngờ trước thái độ dễ gần của Thẩm Yến, cảm giác anh bây giờ cứ khang khác trước kia, nếu là ngày trước chắc anh lái xe đi thẳng rồi.
Sau một hồi suy ngẫm, Nguyễn Tri Vi quyết định quay ra nói chuyện với anh một cách tử tế, rạch ròi: “Không cần anh tiễn. Còn nữa, tôi không biết mấy ngày hôm nay anh cố tình xuất hiện trước mặt tôi là có ý gì, nhưng chúng ta đã chia tay, tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện cùng lúc với nhau nữa.”
Đây là lần đầu tiên sau khi gặp lại Nguyễn Tri Vi thẳng mặt nói chuyện với anh, trước đấy cô toàn ngó lơ.
Nói như vậy có nghĩa là cô muốn phủi sạch quan hệ với anh.
Nghĩ đến đây, lòng Thẩm Yến chợt thấy trống rỗng.
Anh lặng thinh không nói gì. Từ trước tới giờ, anh luôn được phụ nữ vây xung quanh, chỉ cần anh thể hiện hòa nhã một chút xíu thôi là các cô ấy đều phát cuồng lên. Ngay cả Nguyễn Tri Vi ngày trước cũng bị anh đối xử hệt như vậy. Giờ đi dỗ dành cô quay lại mới biết điều này khó đến nhường nào.
Nguyễn Tri Vi thấy anh không nói gì, cũng không đoán ra được ý đồ của anh nên mặc kệ luôn, giờ cô không muốn phải đi theo đoán suy nghĩ của anh như trước nữa.
Đúng lúc ấy, ở đầu phố xuất hiện một chiếc xe taxi. Thân xe với màu xanh trắng quen thuộc làm hai mắt Nguyễn Tri Vi sáng lên. Cô trực tiếp đi vòng qua chiếc Cadillac của Thẩm Yến, sang đường bên kia vẫy taxi lại.
Tài xế taxi thấy có người vẫy tay cũng thả chậm tốc độ. Anh ta khó hiểu nhìn người phụ nữ đang vẫy xe, rồi lại nhìn sang chiếc Cadillac cô vừa tránh.
Nếu anh ta không nhìn nhầm thì vừa rồi cô nàng này đứng nói chuyện với chủ xe Cadillac. Có sẵn xe sang không ngồi, quay qua ngồi taxi làm gì không biết?
Mắt thấy người phụ nữ kia vẫy càng lúc càng hăng, tài xế lại thầm nghĩ tiền treo trước mặt ngu gì không kiếm. Thế là anh ta ném nghi hoặc ra sau đầu, dừng xe lại bên cạnh Nguyễn Tri Vi cho cô lên xe.
Nguyễn Tri Vi lên xe báo địa chỉ xong, tài xế lập tức bật bản đồ đi theo chỉ dẫn. Đồng thời anh ta cũng chú ý tới con xe Cadillac kia qua kính chiếu hậu, con xe ấy được khởi động máy theo sát phía sau taxi.
Xe taxi để mở cửa sổ nên cô nghe rõ mồn một tiếng gầm rú của con xe sang trọng phía sau. Cô nhìn qua kính chiếu hậu, cũng biết Thẩm Yến đang đi theo ngay sau mình.
“Cô gái, cô đây là bỏ nhà ra đi hay cãi nhau với bạn trai thế?” Tài xế taxi chủ động bắt chuyện.
Nguyễn Tri Vi im lặng, không biết phải trả lời thế nào cho phải.
“Ôi trời!” Tài xế taxi gần như ai cũng có tài nói liên mồm không dứt, cho dù là nói một mình vẫn có thể nói liến thoắng không ngừng nghỉ: “Tôi nói thật chứ mấy cô gái trẻ bây giờ nhiều cô quá tùy hứng. Cô có biết giờ tiền khó kiếm mức nào không? Nhìn con xe vừa rồi mà xem, chậc, tiền mua nó đủ để mua một căn nhà cạnh biển ấy chứ. Xe như này tôi chỉ thấy toàn công tử nhà giàu trong thành phố lái thôi. Xe taxi chúng tôi đi đường mà gặp xe sang kiểu này chỉ hận không thể đánh lái đi đường vòng. Chỉ sợ không cẩn thận quệt phát xước xe người ta thì quả thực đền không nổi.”
Nguyễn Tri Vi yên lặng lắng nghe, dần nhận ra anh tài xế này nói chuyện không cần mình tiếp lời.
Tài xế taxi lẳng lặng quan sát cô gái ngồi phía sau thông qua kính chiếu hậu. Tuy cô đeo khẩu trang che mắt miệng và mũi nhưng đôi mắt lộ ra vẫn đủ để hấp dẫn người khác, một ánh mắt nai con rung động lòng người. Hàng mi cô dài khiến đôi mắt thêm phần long lanh.
Cô chỉ cần ngồi yên một chỗ thôi cũng toát lên được khí chất dịu dàng làm người ta vui vẻ, thoải mái.
Anh tài xế taxi thầm cảm thán, tìm đâu ra được cô gái như vậy nữa chứ, hả trách chủ nhân chiếc Cadillac kia cố chấp như vậy. Phụ nữ xinh đẹp có rất nhiều, nhưng người vừa đẹp vừa có khí chất lại rất hiếm.
Thấy vậy, anh ta tài xế tốt bụng khuyên nhủ đôi câu: “Phụ nữ ấy mà, tốt nhất là nên thừa dịp còn trẻ, còn đẹp mà kiếm mối, đừng quá tùy hứng như thế. Được một người đàn ông giàu có săn đón như vậy, cô phải biết đủ chứ. Cãi nhau phiên phiến thôi là được rồi.”
Lời này Nguyễn Tri Vi không thích nghe tí nào.
Vì Thẩm Yến có quyền có thế, đẹp trai nhiều tiền nên anh làm gì cũng đúng đúng không? Anh ngoắc tay vẫy cô là cô phải cảm động rơi nước mắt, không cần quan tâm trước đó anh từng làm tổn thương cô bao nhiêu sao?
Trong cuộc sống này, mỗi con người được sinh ra đều là một cá thể độc lập, có giá trị tồn tại của riêng mình. Sẽ có người luôn luôn vì tiền mà chia người khác ra làm nhiều cấp bậc để đối xử, và khi đối mặt với người có đẳng cấp cao hơn mình thì dù người ta chưa làm gì, người đó cũng đã quỳ mọp xuống rồi.
Nhưng Nguyễn Tri Vi không giỏi cãi nhau, cũng không muốn đôi co vấn đề này với tài xế nên nhanh chóng lấy tai nghe ra nhét vào tai, thả hồn theo âm nhạc, không quan tâm tài xế nói gì nữa.
Dù vậy thỉnh thoảng nhìn qua kính chiếu hậu, cô vẫn thấy chiếc xe Cadillac màu bạc kia đi theo sau taxi, nổi bần bật giữa hàng xe trong đêm tối.
Chẳng hiểu Thẩm Yến cố chấp đi theo cả đường làm gì nữa.
Ngẫm một hồi, Nguyễn Tri Vi quyết định nhắn tin cho Hướng Cẩm Thu: “Giờ cậu có tiện ra cổng chung cư đón tớ không? Khoảng mười phút nữa là tớ về tới nhà. Ra cổng chung cư đón, chứ không phải xuống ngay dưới tòa nhà đâu.”
Hướng Cẩm Thu trả lời rất nhanh: “Sao thế?”
“Thẩm Yến đi theo tớ.”
“??? Anh ta còn dám xuất hiện cơ à?” Bốn dấu hỏi chấm biểu thị cho tâm trạng Hướng Cẩm Thu lúc này rất kích động.
Nguyễn Tri Vi thở dài, liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, chiếc xe Cadillac vẫn đi theo.
Ngoài trời chẳng biết đã mưa từ khi nào, từng hạt mưa tí tách rơi trên cửa sổ theo hướng đi tạo thành vệt dài, cửa sổ dần trở nên mờ ảo.
Nguyễn Tri Vi nhắn lại: “Đang mưa đấy, cậu nhớ mang ô xuống.”
“Ừm. Cần tớ mang dao xuống không? Trong nhà có dao thái, nhưng cầm dao thái xuống có hơi quá, không thì dao gọt hoa quả cũng rất sắc.”
Nguyễn Tri Vi: “Không cần đâu.”
Cô không sợ Thẩm Yến làm gì mình, bởi vì anh rất kiêu ngạo. Lần trước chia tay đã dây dưa với nhau một lần, lần này chắc chắn anh sẽ không làm điều tương tự. Nhưng mỗi khi đối mặt với Thẩm Yến, cô luôn có cảm giác như chỉ có một mình mình gắng sức chiến đấu, vậy nên cô mới gọi Hướng Cẩm Thu xuống. Hai người dù sao vẫn tốt hơn phải một mình đối mặt.
Một lúc sau, xe taxi đỗ xịch lại trước cổng chung cư. Nguyễn Tri Vi gắng nhìn qua cửa sổ bị che bởi màn mưa, thấy Hướng Cẩm Thu đang đứng cạnh cổng đợi. Vừa nhìn là cô biết Hướng Cẩm Thu đã vội vàng chạy xuống đây, xỏ dép, bung ô đen đứng đó chờ.
Anh tài xế nói suốt dọc đường đi tới khô miệng, mắt thấy sắp tới đích liền đúc kết lại bằng một câu: “Tới rồi. Cô gái, tôi nói nhiều như vậy hi vọng có thể giúp ích được cho cô.”
Nguyễn Tri Vi quét mã trả tiền, không đáp lại câu nói của tài xế. Cô mở cửa xe ra, ngay lập tức nước mưa hắt vào làm ướt ống quần.
Hướng Cẩm Thu đang đứng cạnh cửa đi tới che ô cho Nguyễn Tri Vi, đỡ bạn xuống xe, hỏi: “Chiếc xe đằng sau có phải xe Thẩm Yến không? Tớ đi cào xước xe của anh ta được không? Mẹ kiếp, có mấy đồng tiền dơ bẩn lại nghĩ mình giỏi lắm đấy, nghĩ mình như vậy là cả thế giới phải cung phụng, coi người khác trả khác nào đồ chơi.”
Anh tài xế vô tình nghe thấy Hướng Cẩm Thu mắng người: “…”
Mới nãy anh ta còn nghĩ cô gái ngồi sau đúng là bất lịch sự, anh ta nói nhiều như vậy mà chẳng thèm cảm ơn lấy một câu. Giờ thì anh ta lại cảm thấy cô gái đó đúng là quá tốt tính, ngồi im cả đường không thèm phản bác anh ta câu nào.
Hướng Cẩm Thu vừa đóng cửa đánh “rầm” một cái, tài xế taxi vội vàng nổ máy rời đi.
Xe taxi vừa rời đi, ánh mắt Thẩm Yến cũng thay đổi rõ ràng. Mới nãy có xe taxi chắn ngang nên anh chỉ biết có người ra đón Nguyễn Tri Vi chứ không nhìn rõ người tới là ai.
Giờ xung quanh trống không, khung cảnh trước mắt hiện rõ mồn một làm con ngươi Thẩm Yến co lại.
Anh nhìn được rất rõ người kia đỡ tay Nguyễn Tri Vi vô cùng thân mật. Người nọ là một “cậu con trai” khá ưa nhìn, tóc ngắn gọn gàng, trên người mặc áo phông đen phối với quần thụng đen hết sức đơn giản.
“Cậu ta” giơ ô lên, hai người đứng sát lại.
Hơn nữa, người kia còn mang dép, càng chứng tỏ hai người họ ở chung.
Huyệt thái dương Thẩm Yến giật kịch liệt khi thấy khung cảnh trước mắt. Anh cắn chặt môi, siết chặt tay lái, dùng sức đến mức mơ hồ hiện cả gân xanh.
Mắt thấy Nguyễn Tri Vi sắp đi vào chung cư với “cậu con trai” kia, Thẩm Yến rồ ga, vọt tới.
Thẩm Yến thà ném cũng không cho người khác, Nguyễn Tri Vi thà bị ném chứ không nhận.
Hai người bọn họ, một ngang ngạnh, một bướng bỉnh. Trước đây, là cô cam tâm tình nguyện cúi đầu trước anh, giờ thì cả hai không ai chịu cúi đầu.
Nguyễn Tri Vi kết thúc cảnh quay cuối vào lúc bảy rưỡi tối.
Thẩm Yến đã rời khỏi phim trường của cô, đoán chừng là bên công ty có việc nên chạy về trước. Giờ anh là đại cổ đông của tập đoàn Thẩm thị, một số quyết sách và một số việc cần phải có ý kiến của anh mới được thông qua.
Cũng may là anh đi rồi, nếu không chắc Nguyễn Tri Vi còn phải ở lại muộn hơn nữa. Anh cứ ở đây nhìn cô là cô không tài nào chú tâm vào diễn xuất được, hay bị thoát vai làm tốn rất nhiều thời gian.
Hi vọng anh không quay lại đây nữa.
Nguyễn Tri Vi cúi đầu thu dọn đồ đạc, xong xuôi cô đi tới chào nhà sản xuất và đạo diễn Từ rồi một mình ra ngoài đợi xe. Đứng đợi được năm phút rồi mà chẳng thấy bóng dáng chiếc taxi nào đi qua.
Trường quay mà đoàn làm phim sử dụng nằm ở vị trí hơi hẻo lánh, tầm này có lên mạng đặt xe cũng không gọi được. Nguyễn Tri Vi buồn bực, cả trạm xe bus lẫn tàu điện ngầm đều cách đây khá xa, giờ cô không biết mình có nên nhắn cho Hướng Cẩm Thu nhờ cô bạn tới đây đón không.
Trong lúc cô đang lưỡng lự, ở cuối phố đột nhiên vang lên tiếng xe gầm rú, một chiếc Cadillac màu bạc xuất hiện từ từ tiến về phía này.
Nhìn từ xa dưới ánh đèn đường, chiếc Cadillac bạc như một chú báo nhanh nhẹn, từng đường cong tới màu sắc đều thể hiện được vẻ xa hoa mà không hề phô trương.
Nguyễn Tri Vi nghe tiếng xe liền quay đầu lại nhìn, không thể không thừa nhận việc xe sang chạy trên đường rất hấp dẫn ánh mắt người khác. Lúc xe tăng tốc tạo nên âm thanh vang rất lớn như hiệu ứng “tiếng gầm”, đó cũng là một tính năng đặc biệt của loại xe sang này.
Nguyễn Tri Vi nhìn rồi cũng không suy nghĩ nhiều, quay đầu lại tiếp tục đợi taxi. Nhưng ai mà có ngờ, chiếc xe Cadillac vừa tăng tốc giờ lại thả chậm tốc độ, thong thả đỗ lại trước mặt cô.
Cửa sổ hạ xuống để lộ ra gương mặt anh tuấn của Thẩm Yến. Anh tì tay lên vô lăng, từng ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng vô cùng đẹp mắt.
Anh nhìn thẳng Nguyễn Tri Vi, nói: “Lên xe.”
Nguyễn Tri Vi vừa mới hi vọng anh không quay lại, kết quả chưa đầy mười phút sau anh đã xuất hiện trước mặt cô.
Lần này anh lái chiếc xe cô không biết, khác hẳn với chiếc xe sang trọng hay đỗ ở nhà. Chứ nếu ngay từ đầu cô biết đây là xe Thẩm Yến, chắc chắn cô sẽ quay đầu đi thẳng vào trong đoàn phim.
Nhưng giờ Nguyễn Tri Vi lại thấy không cần thiết. Cô ngó lơ anh, tiếp tục nhìn ngó xung quanh xem có chiếc taxi nào đi ngang qua đây không.
Định vờ như không thấy anh đấy à?
Thẩm Yến cau mày, tính mở miệng nói gì đó. Nhưng trước khi mở miệng nói anh lại nhớ tới lời Quách Kỳ dặn, nên đành dằn tính mình lại. Anh tới đây để dỗ dành Nguyễn Tri Vi quay lại, không phải tới cưỡng ép cô.
Anh gắng nói nhẹ nhàng hết mức có thể: “Đứng đây không đón được xe, lên đi, anh đưa em về.”
Nguyễn Tri Vi bất ngờ trước thái độ dễ gần của Thẩm Yến, cảm giác anh bây giờ cứ khang khác trước kia, nếu là ngày trước chắc anh lái xe đi thẳng rồi.
Sau một hồi suy ngẫm, Nguyễn Tri Vi quyết định quay ra nói chuyện với anh một cách tử tế, rạch ròi: “Không cần anh tiễn. Còn nữa, tôi không biết mấy ngày hôm nay anh cố tình xuất hiện trước mặt tôi là có ý gì, nhưng chúng ta đã chia tay, tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện cùng lúc với nhau nữa.”
Đây là lần đầu tiên sau khi gặp lại Nguyễn Tri Vi thẳng mặt nói chuyện với anh, trước đấy cô toàn ngó lơ.
Nói như vậy có nghĩa là cô muốn phủi sạch quan hệ với anh.
Nghĩ đến đây, lòng Thẩm Yến chợt thấy trống rỗng.
Anh lặng thinh không nói gì. Từ trước tới giờ, anh luôn được phụ nữ vây xung quanh, chỉ cần anh thể hiện hòa nhã một chút xíu thôi là các cô ấy đều phát cuồng lên. Ngay cả Nguyễn Tri Vi ngày trước cũng bị anh đối xử hệt như vậy. Giờ đi dỗ dành cô quay lại mới biết điều này khó đến nhường nào.
Nguyễn Tri Vi thấy anh không nói gì, cũng không đoán ra được ý đồ của anh nên mặc kệ luôn, giờ cô không muốn phải đi theo đoán suy nghĩ của anh như trước nữa.
Đúng lúc ấy, ở đầu phố xuất hiện một chiếc xe taxi. Thân xe với màu xanh trắng quen thuộc làm hai mắt Nguyễn Tri Vi sáng lên. Cô trực tiếp đi vòng qua chiếc Cadillac của Thẩm Yến, sang đường bên kia vẫy taxi lại.
Tài xế taxi thấy có người vẫy tay cũng thả chậm tốc độ. Anh ta khó hiểu nhìn người phụ nữ đang vẫy xe, rồi lại nhìn sang chiếc Cadillac cô vừa tránh.
Nếu anh ta không nhìn nhầm thì vừa rồi cô nàng này đứng nói chuyện với chủ xe Cadillac. Có sẵn xe sang không ngồi, quay qua ngồi taxi làm gì không biết?
Mắt thấy người phụ nữ kia vẫy càng lúc càng hăng, tài xế lại thầm nghĩ tiền treo trước mặt ngu gì không kiếm. Thế là anh ta ném nghi hoặc ra sau đầu, dừng xe lại bên cạnh Nguyễn Tri Vi cho cô lên xe.
Nguyễn Tri Vi lên xe báo địa chỉ xong, tài xế lập tức bật bản đồ đi theo chỉ dẫn. Đồng thời anh ta cũng chú ý tới con xe Cadillac kia qua kính chiếu hậu, con xe ấy được khởi động máy theo sát phía sau taxi.
Xe taxi để mở cửa sổ nên cô nghe rõ mồn một tiếng gầm rú của con xe sang trọng phía sau. Cô nhìn qua kính chiếu hậu, cũng biết Thẩm Yến đang đi theo ngay sau mình.
“Cô gái, cô đây là bỏ nhà ra đi hay cãi nhau với bạn trai thế?” Tài xế taxi chủ động bắt chuyện.
Nguyễn Tri Vi im lặng, không biết phải trả lời thế nào cho phải.
“Ôi trời!” Tài xế taxi gần như ai cũng có tài nói liên mồm không dứt, cho dù là nói một mình vẫn có thể nói liến thoắng không ngừng nghỉ: “Tôi nói thật chứ mấy cô gái trẻ bây giờ nhiều cô quá tùy hứng. Cô có biết giờ tiền khó kiếm mức nào không? Nhìn con xe vừa rồi mà xem, chậc, tiền mua nó đủ để mua một căn nhà cạnh biển ấy chứ. Xe như này tôi chỉ thấy toàn công tử nhà giàu trong thành phố lái thôi. Xe taxi chúng tôi đi đường mà gặp xe sang kiểu này chỉ hận không thể đánh lái đi đường vòng. Chỉ sợ không cẩn thận quệt phát xước xe người ta thì quả thực đền không nổi.”
Nguyễn Tri Vi yên lặng lắng nghe, dần nhận ra anh tài xế này nói chuyện không cần mình tiếp lời.
Tài xế taxi lẳng lặng quan sát cô gái ngồi phía sau thông qua kính chiếu hậu. Tuy cô đeo khẩu trang che mắt miệng và mũi nhưng đôi mắt lộ ra vẫn đủ để hấp dẫn người khác, một ánh mắt nai con rung động lòng người. Hàng mi cô dài khiến đôi mắt thêm phần long lanh.
Cô chỉ cần ngồi yên một chỗ thôi cũng toát lên được khí chất dịu dàng làm người ta vui vẻ, thoải mái.
Anh tài xế taxi thầm cảm thán, tìm đâu ra được cô gái như vậy nữa chứ, hả trách chủ nhân chiếc Cadillac kia cố chấp như vậy. Phụ nữ xinh đẹp có rất nhiều, nhưng người vừa đẹp vừa có khí chất lại rất hiếm.
Thấy vậy, anh ta tài xế tốt bụng khuyên nhủ đôi câu: “Phụ nữ ấy mà, tốt nhất là nên thừa dịp còn trẻ, còn đẹp mà kiếm mối, đừng quá tùy hứng như thế. Được một người đàn ông giàu có săn đón như vậy, cô phải biết đủ chứ. Cãi nhau phiên phiến thôi là được rồi.”
Lời này Nguyễn Tri Vi không thích nghe tí nào.
Vì Thẩm Yến có quyền có thế, đẹp trai nhiều tiền nên anh làm gì cũng đúng đúng không? Anh ngoắc tay vẫy cô là cô phải cảm động rơi nước mắt, không cần quan tâm trước đó anh từng làm tổn thương cô bao nhiêu sao?
Trong cuộc sống này, mỗi con người được sinh ra đều là một cá thể độc lập, có giá trị tồn tại của riêng mình. Sẽ có người luôn luôn vì tiền mà chia người khác ra làm nhiều cấp bậc để đối xử, và khi đối mặt với người có đẳng cấp cao hơn mình thì dù người ta chưa làm gì, người đó cũng đã quỳ mọp xuống rồi.
Nhưng Nguyễn Tri Vi không giỏi cãi nhau, cũng không muốn đôi co vấn đề này với tài xế nên nhanh chóng lấy tai nghe ra nhét vào tai, thả hồn theo âm nhạc, không quan tâm tài xế nói gì nữa.
Dù vậy thỉnh thoảng nhìn qua kính chiếu hậu, cô vẫn thấy chiếc xe Cadillac màu bạc kia đi theo sau taxi, nổi bần bật giữa hàng xe trong đêm tối.
Chẳng hiểu Thẩm Yến cố chấp đi theo cả đường làm gì nữa.
Ngẫm một hồi, Nguyễn Tri Vi quyết định nhắn tin cho Hướng Cẩm Thu: “Giờ cậu có tiện ra cổng chung cư đón tớ không? Khoảng mười phút nữa là tớ về tới nhà. Ra cổng chung cư đón, chứ không phải xuống ngay dưới tòa nhà đâu.”
Hướng Cẩm Thu trả lời rất nhanh: “Sao thế?”
“Thẩm Yến đi theo tớ.”
“??? Anh ta còn dám xuất hiện cơ à?” Bốn dấu hỏi chấm biểu thị cho tâm trạng Hướng Cẩm Thu lúc này rất kích động.
Nguyễn Tri Vi thở dài, liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, chiếc xe Cadillac vẫn đi theo.
Ngoài trời chẳng biết đã mưa từ khi nào, từng hạt mưa tí tách rơi trên cửa sổ theo hướng đi tạo thành vệt dài, cửa sổ dần trở nên mờ ảo.
Nguyễn Tri Vi nhắn lại: “Đang mưa đấy, cậu nhớ mang ô xuống.”
“Ừm. Cần tớ mang dao xuống không? Trong nhà có dao thái, nhưng cầm dao thái xuống có hơi quá, không thì dao gọt hoa quả cũng rất sắc.”
Nguyễn Tri Vi: “Không cần đâu.”
Cô không sợ Thẩm Yến làm gì mình, bởi vì anh rất kiêu ngạo. Lần trước chia tay đã dây dưa với nhau một lần, lần này chắc chắn anh sẽ không làm điều tương tự. Nhưng mỗi khi đối mặt với Thẩm Yến, cô luôn có cảm giác như chỉ có một mình mình gắng sức chiến đấu, vậy nên cô mới gọi Hướng Cẩm Thu xuống. Hai người dù sao vẫn tốt hơn phải một mình đối mặt.
Một lúc sau, xe taxi đỗ xịch lại trước cổng chung cư. Nguyễn Tri Vi gắng nhìn qua cửa sổ bị che bởi màn mưa, thấy Hướng Cẩm Thu đang đứng cạnh cổng đợi. Vừa nhìn là cô biết Hướng Cẩm Thu đã vội vàng chạy xuống đây, xỏ dép, bung ô đen đứng đó chờ.
Anh tài xế nói suốt dọc đường đi tới khô miệng, mắt thấy sắp tới đích liền đúc kết lại bằng một câu: “Tới rồi. Cô gái, tôi nói nhiều như vậy hi vọng có thể giúp ích được cho cô.”
Nguyễn Tri Vi quét mã trả tiền, không đáp lại câu nói của tài xế. Cô mở cửa xe ra, ngay lập tức nước mưa hắt vào làm ướt ống quần.
Hướng Cẩm Thu đang đứng cạnh cửa đi tới che ô cho Nguyễn Tri Vi, đỡ bạn xuống xe, hỏi: “Chiếc xe đằng sau có phải xe Thẩm Yến không? Tớ đi cào xước xe của anh ta được không? Mẹ kiếp, có mấy đồng tiền dơ bẩn lại nghĩ mình giỏi lắm đấy, nghĩ mình như vậy là cả thế giới phải cung phụng, coi người khác trả khác nào đồ chơi.”
Anh tài xế vô tình nghe thấy Hướng Cẩm Thu mắng người: “…”
Mới nãy anh ta còn nghĩ cô gái ngồi sau đúng là bất lịch sự, anh ta nói nhiều như vậy mà chẳng thèm cảm ơn lấy một câu. Giờ thì anh ta lại cảm thấy cô gái đó đúng là quá tốt tính, ngồi im cả đường không thèm phản bác anh ta câu nào.
Hướng Cẩm Thu vừa đóng cửa đánh “rầm” một cái, tài xế taxi vội vàng nổ máy rời đi.
Xe taxi vừa rời đi, ánh mắt Thẩm Yến cũng thay đổi rõ ràng. Mới nãy có xe taxi chắn ngang nên anh chỉ biết có người ra đón Nguyễn Tri Vi chứ không nhìn rõ người tới là ai.
Giờ xung quanh trống không, khung cảnh trước mắt hiện rõ mồn một làm con ngươi Thẩm Yến co lại.
Anh nhìn được rất rõ người kia đỡ tay Nguyễn Tri Vi vô cùng thân mật. Người nọ là một “cậu con trai” khá ưa nhìn, tóc ngắn gọn gàng, trên người mặc áo phông đen phối với quần thụng đen hết sức đơn giản.
“Cậu ta” giơ ô lên, hai người đứng sát lại.
Hơn nữa, người kia còn mang dép, càng chứng tỏ hai người họ ở chung.
Huyệt thái dương Thẩm Yến giật kịch liệt khi thấy khung cảnh trước mắt. Anh cắn chặt môi, siết chặt tay lái, dùng sức đến mức mơ hồ hiện cả gân xanh.
Mắt thấy Nguyễn Tri Vi sắp đi vào chung cư với “cậu con trai” kia, Thẩm Yến rồ ga, vọt tới.