Hôm sau, Thẩm Yến không xuất hiện ở đoàn làm phim nữa.
Nghe nói, anh đã duyệt kinh phí đầu tư cho <Nỗi lòng không thể nói>, vốn của đoàn làm phim lập tức tăng lên mấy chục triệu, kéo theo đó là đãi ngộ dành cho nhân viên cũng khá khẩm hơn, khiến cho các đoàn làm phim khác trong thành phố điện ảnh ghen tị đến đỏ mắt.
Ba bữa sáng, trưa, tối tại đoàn làm phim đều được nâng cấp, suất ăn của diễn viên cũng tăng dần chất lượng theo mức độ quan trọng của diễn viên ấy trong đoàn. Tất nhiên, nam nữ chính sẽ được hưởng chế độ phục vụ hạng nhất, tiếp đến là các vai phụ trong phim có suất ăn hạng hai, đến vai quần chúng thì sẽ được thưởng thức các món hạng ba.
Nói là vai quần chúng hưởng suất ăn hạng ba nhưng cũng rất đầy đủ rau thịt, so với suất ăn bình thường thì cao cấp hơn nhiều. Nguyên liệu nấu ăn toàn được chở bằng máy bay tới, món nào cũng cân bằng dinh dưỡng, tốt cho sức khỏe. Với nam nữ chính hình như suất ăn của họ còn mời cả chuyên gia dinh dưỡng tới thẩm định món ăn để đảm bảo chất lượng.
Hơn nữa, đoàn làm phim còn có xe chuyên phục vụ đưa đón các diễn viên, người có địa vị càng cao thì đãi ngộ càng tốt. Nguyễn Tri Vi từ nay về sau cũng không cần tự mình đón xe nữa vì đoàn làm phim đã hào phóng chuẩn bị cho cô nguyên một chiếc rồi.
Nhưng, Nguyễn Tri Vi biết, đây là phúc lợi Thẩm Yến dành cho mình. Thậm chí vì muốn cô chấp nhận, anh cũng thăng hạng phục vụ cho cả Tô Ngự.
Anh lấy danh nghĩa phía đầu tư dành tặng đãi ngộ cho “nam nữ chính”, còn bản thân thì không xuất hiện nên Nguyễn Tri Vi không thể nào từ chối. Giờ cô mà từ chối thì chẳng khác nào không nể mặt đạo diễn Từ và nhà sản xuất phim.
Vì vậy, Nguyễn Tri Vi đành chấp nhận sử dụng những đãi ngộ nó. Cũng may là mọi người ai cũng được phục vụ tốt hơn nên gánh nặng trong lòng Nguyễn Tri Vi không quá nặng nề.
Mỗi một lần cô ngồi ăn chung với Tiếu Mông Mông và Tô Ngự, Tiếu Mông Mông nhìn rau, thịt, cá tươi ngon mơn mởn trong suất đều không nhìn được tấm tắc nói: “Vi Vi, giờ chắc hẳn mọi người trong đoàn làm phim ai cũng biết ơn cậu đấy. Bọn tớ toàn được hưởng ké hào quang của cậu thôi. Phải rồi, Vi Vi, hôm đó cậu với Thẩm Yến làm gì trong phòng hóa trang thế?”
Tay gắp thức ăn của Nguyễn Tri Vi khựng lại.
Sự việc xảy ra trong phòng hóa trang ngày hôm đó đã lan truyền với tốc độ chóng mặt ở đoàn làm phim, một đồn mười, mười đồn trăm thành tam sao thất bản. Có người bảo cô đã tát Thẩm Yến một cái, có người nói khi ấy cô tức giận hất hết đồ trang điểm, thậm chí còn có lời đồn hôm ấy ở trong phòng hóa trang đã diễn ra cảnh tượng kiều diễm không tiện miêu tả…
“Hai người không… thật chứ?” Tiếu Mông Mông ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
Mặt Nguyễn Tri Vi đỏ lên, vội vàng phủ nhận: “Không!”
Tiếu Mông Mông thở phào nhẹ nhõm: “Đấy, tớ bảo mà, Vi Vi đâu phải người gan to như vậy. Mấy cô ấy đồn bậy đồn bạ làm tớ mỗi lần trang điểm nhìn vào gương đều thấy bản thân không trong sáng nổi…”
Tô Ngự dùng đũa gõ nhẹ một cái vào thân đũa Tiếu Mông Mông, lạnh nhạt nói: “Ăn thì ít nói thôi.”
“Tôi biết rồi.” Tiếu Mông Mông bĩu môi.
Thấy Tiếu Mông Mông ngừng nói, Tô Ngự rời mắt nhìn vào suất ăn của mình. Đồ của anh có chất lượng giống với Nguyễn Tri Vi ngồi đối điện, có cá hồi được nhập khẩu từ Hokkaido, cơm thì gạo Ngũ Thường Đông Bắc với những hạt tròn trắng phau được vận chuyển theo đường hàng không tới. Cậu ta biết, mình được hưởng đãi ngộ như hôm nay đều là nhờ công của Nguyễn Tri Vi, cô đã giành được phần thắng khi nói chuyện với Thẩm Yến.
Phim của bọn họ tiếp tục quay theo kịch bản cũ cũng là nhờ Nguyễn Tri Vi đấu tranh.
Tất cả đãi ngộ hiện tại Tô Ngự được hưởng đều là hưởng sái từ Nguyễn Tri Vi. Tuy cậu ta không muốn nhận phúc lợi của Thẩm Yến nhưng không thể nào thẳng mặt từ chối được, làm vậy sẽ khiến đạo diễn Từ khó chịu.
Thật ra, Tô Ngự khá tự ti.
Dù là về kịch bản hay đãi ngộ thì tất cả đều khiến Tô Ngự nhận ra một điều rằng, chênh lệch giữa mình và Thẩm Yến quá lớn, gần như không thể vượt qua.
Có điều kiện như Thẩm Yến mà Nguyễn Tri Vi còn từ chối thì không biết cậu ta ra mặt theo đuổi sẽ thế nào.
Đôi khi cậu ta nghĩ, hay cứ làm bạn, vậy sẽ lâu dài hơn.
“Sao Thẩm Yến không tới đoàn làm phim nữa vậy?” Tiếu Mông Mông vẫn không nén nổi tò mò, ghé sát vào tai Nguyễn Tri Vi hỏi nhỏ: “Cậu tát anh ấy thật đấy à?”
Lần này Nguyễn Tri Vi không phủ nhận.
Cái này Tô Ngự sớm đã đoán được, phản ứng của Nguyễn Tri Vi chỉ góp phần xác nhận suy đoán ấy là đúng. Đột nhiên, cậu ta thấy cơm trong miệng mình nhạt như nước ốc, đứng lên không muốn ăn tiếp.
Đến Thẩm Yến chân thành như vậy cô còn phũ phàng từ chối, thì Tô Ngự cậu tỏ lòng chân thành còn chưa được đã là gì chứ.
Tiếu Mông Mông trợn to mắt, hít sâu một hơi, âm thầm bật ngón cái khen ngợi hành động của Nguyễn Tri Vi: “Vi Vi giỏi quá!”
Nguyễn Tri Vi im lặng cắn một miếng cá hồi. Cảm giác mát lạnh nơi đầu lưỡi khiến cô nhớ lại cảm giác dán lưng vào tấm gương lạnh như băng hôm đó.
Cô không nói gì nữa.
*
Phòng họp trên tầng 45 của tập đoàn Thẩm thị vừa kết thúc một cuộc họp căng thẳng.
Bên ngoài cửa sổ sát đất là ánh nắng vàng đang nhuộm cả thành phố thành gam màu ráng chiều, đến những cột bê tông cốt thép lạnh như băng cũng vì hoàng hôn mà trở nên ấm áp hơn.
Thẩm Yến đứng cạnh cửa sổ sát đất ngắm nhìn thành phố trong chiều tà, đốt nốt điếu cuối cùng trong bao thuốc.
Gạt tàn đặt trên bàn chứa đầy tàn thuốc, phần bụi đen độn lên đầy cả phần đựng, vừa nhìn là biết mấy hôm nay anh đã hút rất nhiều.
Quách Kỳ sắp xếp lại tài liệu trong cuộc họp, chuyển máy về chế độ nghỉ rồi gập lại, xong mới để ý thấy Thẩm Yến đang đứng cạnh cửa sổ hút thuốc. Phần vải trắng quấn bên tay trái anh lại dày thêm một chút, hình như là bị nhiễm trùng ngoài ý muốn.
Nhưng Thẩm Yến chẳng có tí tự giác nào của bệnh nhân cả. Anh vẫn dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp điếu thuốc, điếu thuốc lóe lên ánh lửa, một làn khói xám trắng phả ra hòa vào không khí, làm người ta không thể thấy rõ sắc mặt Thẩm Yến.
Quách Kỳ bước đến gần Thẩm Yến, bị mùi thuốc quanh thân anh xộc thẳng vào mũi đến nỗi phải nhíu mày: “Cậu sao thế? Sao mấy hôm nay hút thuốc nhiều vậy? Đang yên đang lành làm cổ đông không muốn, thích làm đứa nghiện thuốc lắm à? Cậu là bệnh nhân, chú ý tí đi.”
Nhưng Quách Kỳ đâu biết, sau hôm trở về đoàn làm phim, Thẩm Yến đã mấy ngày không ngủ rồi. Anh không ngủ được sẽ thức dậy làm việc, vừa làm vừa hút, hút phát là hút cả đêm, tựa như chỉ cần làm vậy sẽ không rảnh nghĩ tới chuyện khác.
Không nhắc thì thôi, vừa nhắc cái lại nhắc đúng chuyện anh không muốn nhớ tới nhất, Quách Kỳ thuận miệng hỏi: “Nói mới nhớ, mấy hôm nay cậu không cho mọi người leo cây trong phòng họp nữa nhỉ? Trước đấy tôi cứ nghĩ cậu định buông bỏ nên mới hôm nào cũng cho mọi người leo cây đấy.”
Thẩm Yến cúi đầu ấn tắt điếu thuốc. Trước kia anh rời đi là vì muốn đi đón Nguyễn Tri Vi, giờ không cần nữa rồi.
Thẩm Yến đang yên lặng tự dưng mở miệng: “Hôm nào cậu mang chiếc Lamborghini Aventador sang cho tôi đi.”
“Hả? Sao tôi phải mang Lamborghini Aventador sang cho cậu… Ơ, khoan đã!” Quách Kỳ giờ mới chợt nhớ ra trước kia mình từng lôi con Lamborghini Aventador ra đánh cược rằng Thẩm Yến có thể thành công quay lại với cô gái anh đã kim ốc tàng kiều.
Vậy có nghĩa là, Thẩm Yến thất bại rồi?
Đây là con xe anh ta yêu nhất, Quách Kỳ không nỡ cho nó đi nên hơi luống cuống: “Anh trai, từ từ đã, có phải cậu chưa dốc toàn lực theo đuổi người ta không? Con gái dễ dỗ lắm, đàn ông như anh chỉ cần phất tay một cái là được mà. Hay anh muốn có con xe đấy quá nên cố tình thất bại đấy?”
Thẩm Yến nghe vậy liền hừ mũi: “Cậu thấy sao?”
“…”
Quách Kỳ tỉnh táo ngẫm lại, cũng thấy Thẩm Yến không cần làm vậy vì một con xe.
Nhưng anh ta vẫn cố gắng tìm điểm đột phá cho Thẩm Yến: “Có phải cậu lại làm loạn không? Hay cậu lại mất kiên nhẫn? Hoặc là cậu không tạo được niềm vui cho cô ấy như lời tôi nói? Cậu đừng dễ dàng buông tha vậy chứ, mới đầu cô ấy có thể sẽ cứng miệng, phải dần dần mới mềm lòng được.”
Thẩm Yến cắt ngang lời Quách Kỳ: “Tôi làm hết mấy điều cậu dạy rồi.”
Rồi lại nhỏ giọng nói: “Không phải tôi dễ dàng buông tay, mà là cô ấy…” Nói đến đây, anh cảm thấy khó có thể mở miệng nói tiếp nên cũng ngập ngừng mất một lúc: “Nói tôi, làm cô ấy buồn nôn.”
Nhắc tới hai chữ cuối cùng, Thẩm Yến vẫn không kiềm được để lộ ra tâm trạng suy sụp của bản thân. Đó là cảm xúc anh chôn sâu dưới đáy lòng, nhưng chỉ cần nhắc tới là nó lại ồ ạt như vỡ đê, làm trái tim anh muốn nổ tung.
Nghe đến đây, Quách Kỳ ngậm miệng.
Buồn nôn.
Dù đàn ông có da mặt dày cỡ nào, khi bị phụ nữ mắng ghê tởm, buồn nôn cũng sẽ chùn bước, huống hồ Thẩm Yến lại là người có tự trọng cao.
Người phụ nữ kia điên rồi! Không nể mặt Thẩm Yến một chút nào!
Cũng trong khoảnh khắc ấy, Quách Kỳ phát hiện ra giọng Thẩm Yến không còn trầm như ngày trước mà trở nên khàn đặc vì hút quá nhiều thuốc, khiến cổ họng bị đốt nghiêm trọng.
Lúc này đây, Thẩm Yến đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ sát đến, ráng chiều trên bầu trời đang dần dần biến mất, bóng tối lan nhanh nuốt chửng từng tia sáng báo hiệu một ngày sắp kết thúc.
Nhìn từ góc của Quách Kỳ sang chỉ thấy góc nghiêng mặt Thẩm Yến, sắc màu ảm đạm ấy khiến bóng lưng anh thêm phần cô đơn, lại có chút đau lòng khó nói thành lời.
Quách Kỳ nhìn mà đau lòng theo: “Thôi không sao, cậu đừng buồn nữa. Người như cậu muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng có. Theo tôi thấy đấy là do yêu cầu của cậu quá cao nên đường tình duyên mới không thông thuận. Sao cậu lại thích một cô gái thích làm khó người ta như vậy chứ, phụ nữ tốt đầy ra đó…”
“Khỏi an ủi tôi.” Thẩm Yến khịt mũi. Quầng thâm dưới mắt anh hiện rõ vô cùng, đầu thì đau như búa bổ vì đã lâu không ngủ đủ giấc, phải day trán hai cái mới miễn cưỡng duy trì được tỉnh táo: “Cậu gửi xe sang cho tôi là tôi khỏe lại ngay.”
Thẩm Yến khó chịu nên anh cũng muốn khiến Quách Kỳ như vậy, có khi làm vậy bản thân lại thấy tốt hơn.
Quách Kỳ: “…”
Mẹ! Anh ta muốn rút lại lời an ủi Thẩm Yến! Cái tên này đúng là sống khốn nạn như chó mà!
“Cho cậu cho cậu, giờ tôi đánh xe qua luôn đây. Tên chó này, mấy lời an ủi của tôi ban nãy đúng là ném cho chó ăn mà!”
Quách Kỳ cầm túi máy tính lên, hùng hổ rời khỏi phòng họp.
Sau khi Quách Kỳ đi, phòng họp lại quay trở về vẻ yên tĩnh vốn có.
Bên ngoài cửa sổ, bóng đêm đã bao trùm cả thành phố, chỉ có đèn neon vẫn đang chiếu sáng.
Màn đêm buông xuống, cảnh vật bên ngoài cũng chẳng còn gì đáng ngắm. Thẩm Yến thôi nhìn, quay về bàn họp ấn mở khóa máy tính muốn tiếp tục làm việc nhưng làm không nổi.
Thẩm Yến tự thấy bản thân rất đáng phỉ nhổ, Nguyễn Tri Vi có nói anh ghê tởm anh vẫn không thể ngừng nghĩ đến Nguyễn Tri Vi.
Anh biết, sau này mình không thể chủ động đi tìm Nguyễn Tri Vi nữa.
Nhưng bảo anh buông tha thì thực sự là… con mẹ nó, anh không làm được!
Anh mở trình duyệt web lên gõ lung tung không rõ mục đích. Cuối cùng, anh nhấn vào thanh tìm kiếm gõ <Có hẹn với giai nhân>, truy cập vào web phim, xem.
Lần trước anh mới xem đến tập 9, giờ tiếp tục xem nốt những tập còn lại vậy. Mỗi lần xem xong anh đều ghi chú lại tập nào có Nguyễn Tri Vi xuất hiện để sau xem lại anh chỉ mở đúng tập đó lên.
<Có hẹn với giai nhân> là phim chiếu mạng, ấy cũng là bộ phim đầu tiên Nguyễn Tri Vi tham gia. Lúc phim mới phát sóng, Nguyễn Tri Vi có nói với anh nhưng anh không để tâm, giờ đánh mất cô rồi anh lại ngày ngày mở nó ra xem, thông qua màn hình lạnh như băng ngắm nhìn má lúm đồng tiền của cô hiện lên trong khung hình.
Giờ nghĩ mới thấy nực cười, lúc có thì không biết quý trọng, mất đi thì hối hận muộn màng.
Quách Kỳ nói đúng.
Anh đáng đời!
Nghe nói, anh đã duyệt kinh phí đầu tư cho <Nỗi lòng không thể nói>, vốn của đoàn làm phim lập tức tăng lên mấy chục triệu, kéo theo đó là đãi ngộ dành cho nhân viên cũng khá khẩm hơn, khiến cho các đoàn làm phim khác trong thành phố điện ảnh ghen tị đến đỏ mắt.
Ba bữa sáng, trưa, tối tại đoàn làm phim đều được nâng cấp, suất ăn của diễn viên cũng tăng dần chất lượng theo mức độ quan trọng của diễn viên ấy trong đoàn. Tất nhiên, nam nữ chính sẽ được hưởng chế độ phục vụ hạng nhất, tiếp đến là các vai phụ trong phim có suất ăn hạng hai, đến vai quần chúng thì sẽ được thưởng thức các món hạng ba.
Nói là vai quần chúng hưởng suất ăn hạng ba nhưng cũng rất đầy đủ rau thịt, so với suất ăn bình thường thì cao cấp hơn nhiều. Nguyên liệu nấu ăn toàn được chở bằng máy bay tới, món nào cũng cân bằng dinh dưỡng, tốt cho sức khỏe. Với nam nữ chính hình như suất ăn của họ còn mời cả chuyên gia dinh dưỡng tới thẩm định món ăn để đảm bảo chất lượng.
Hơn nữa, đoàn làm phim còn có xe chuyên phục vụ đưa đón các diễn viên, người có địa vị càng cao thì đãi ngộ càng tốt. Nguyễn Tri Vi từ nay về sau cũng không cần tự mình đón xe nữa vì đoàn làm phim đã hào phóng chuẩn bị cho cô nguyên một chiếc rồi.
Nhưng, Nguyễn Tri Vi biết, đây là phúc lợi Thẩm Yến dành cho mình. Thậm chí vì muốn cô chấp nhận, anh cũng thăng hạng phục vụ cho cả Tô Ngự.
Anh lấy danh nghĩa phía đầu tư dành tặng đãi ngộ cho “nam nữ chính”, còn bản thân thì không xuất hiện nên Nguyễn Tri Vi không thể nào từ chối. Giờ cô mà từ chối thì chẳng khác nào không nể mặt đạo diễn Từ và nhà sản xuất phim.
Vì vậy, Nguyễn Tri Vi đành chấp nhận sử dụng những đãi ngộ nó. Cũng may là mọi người ai cũng được phục vụ tốt hơn nên gánh nặng trong lòng Nguyễn Tri Vi không quá nặng nề.
Mỗi một lần cô ngồi ăn chung với Tiếu Mông Mông và Tô Ngự, Tiếu Mông Mông nhìn rau, thịt, cá tươi ngon mơn mởn trong suất đều không nhìn được tấm tắc nói: “Vi Vi, giờ chắc hẳn mọi người trong đoàn làm phim ai cũng biết ơn cậu đấy. Bọn tớ toàn được hưởng ké hào quang của cậu thôi. Phải rồi, Vi Vi, hôm đó cậu với Thẩm Yến làm gì trong phòng hóa trang thế?”
Tay gắp thức ăn của Nguyễn Tri Vi khựng lại.
Sự việc xảy ra trong phòng hóa trang ngày hôm đó đã lan truyền với tốc độ chóng mặt ở đoàn làm phim, một đồn mười, mười đồn trăm thành tam sao thất bản. Có người bảo cô đã tát Thẩm Yến một cái, có người nói khi ấy cô tức giận hất hết đồ trang điểm, thậm chí còn có lời đồn hôm ấy ở trong phòng hóa trang đã diễn ra cảnh tượng kiều diễm không tiện miêu tả…
“Hai người không… thật chứ?” Tiếu Mông Mông ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
Mặt Nguyễn Tri Vi đỏ lên, vội vàng phủ nhận: “Không!”
Tiếu Mông Mông thở phào nhẹ nhõm: “Đấy, tớ bảo mà, Vi Vi đâu phải người gan to như vậy. Mấy cô ấy đồn bậy đồn bạ làm tớ mỗi lần trang điểm nhìn vào gương đều thấy bản thân không trong sáng nổi…”
Tô Ngự dùng đũa gõ nhẹ một cái vào thân đũa Tiếu Mông Mông, lạnh nhạt nói: “Ăn thì ít nói thôi.”
“Tôi biết rồi.” Tiếu Mông Mông bĩu môi.
Thấy Tiếu Mông Mông ngừng nói, Tô Ngự rời mắt nhìn vào suất ăn của mình. Đồ của anh có chất lượng giống với Nguyễn Tri Vi ngồi đối điện, có cá hồi được nhập khẩu từ Hokkaido, cơm thì gạo Ngũ Thường Đông Bắc với những hạt tròn trắng phau được vận chuyển theo đường hàng không tới. Cậu ta biết, mình được hưởng đãi ngộ như hôm nay đều là nhờ công của Nguyễn Tri Vi, cô đã giành được phần thắng khi nói chuyện với Thẩm Yến.
Phim của bọn họ tiếp tục quay theo kịch bản cũ cũng là nhờ Nguyễn Tri Vi đấu tranh.
Tất cả đãi ngộ hiện tại Tô Ngự được hưởng đều là hưởng sái từ Nguyễn Tri Vi. Tuy cậu ta không muốn nhận phúc lợi của Thẩm Yến nhưng không thể nào thẳng mặt từ chối được, làm vậy sẽ khiến đạo diễn Từ khó chịu.
Thật ra, Tô Ngự khá tự ti.
Dù là về kịch bản hay đãi ngộ thì tất cả đều khiến Tô Ngự nhận ra một điều rằng, chênh lệch giữa mình và Thẩm Yến quá lớn, gần như không thể vượt qua.
Có điều kiện như Thẩm Yến mà Nguyễn Tri Vi còn từ chối thì không biết cậu ta ra mặt theo đuổi sẽ thế nào.
Đôi khi cậu ta nghĩ, hay cứ làm bạn, vậy sẽ lâu dài hơn.
“Sao Thẩm Yến không tới đoàn làm phim nữa vậy?” Tiếu Mông Mông vẫn không nén nổi tò mò, ghé sát vào tai Nguyễn Tri Vi hỏi nhỏ: “Cậu tát anh ấy thật đấy à?”
Lần này Nguyễn Tri Vi không phủ nhận.
Cái này Tô Ngự sớm đã đoán được, phản ứng của Nguyễn Tri Vi chỉ góp phần xác nhận suy đoán ấy là đúng. Đột nhiên, cậu ta thấy cơm trong miệng mình nhạt như nước ốc, đứng lên không muốn ăn tiếp.
Đến Thẩm Yến chân thành như vậy cô còn phũ phàng từ chối, thì Tô Ngự cậu tỏ lòng chân thành còn chưa được đã là gì chứ.
Tiếu Mông Mông trợn to mắt, hít sâu một hơi, âm thầm bật ngón cái khen ngợi hành động của Nguyễn Tri Vi: “Vi Vi giỏi quá!”
Nguyễn Tri Vi im lặng cắn một miếng cá hồi. Cảm giác mát lạnh nơi đầu lưỡi khiến cô nhớ lại cảm giác dán lưng vào tấm gương lạnh như băng hôm đó.
Cô không nói gì nữa.
*
Phòng họp trên tầng 45 của tập đoàn Thẩm thị vừa kết thúc một cuộc họp căng thẳng.
Bên ngoài cửa sổ sát đất là ánh nắng vàng đang nhuộm cả thành phố thành gam màu ráng chiều, đến những cột bê tông cốt thép lạnh như băng cũng vì hoàng hôn mà trở nên ấm áp hơn.
Thẩm Yến đứng cạnh cửa sổ sát đất ngắm nhìn thành phố trong chiều tà, đốt nốt điếu cuối cùng trong bao thuốc.
Gạt tàn đặt trên bàn chứa đầy tàn thuốc, phần bụi đen độn lên đầy cả phần đựng, vừa nhìn là biết mấy hôm nay anh đã hút rất nhiều.
Quách Kỳ sắp xếp lại tài liệu trong cuộc họp, chuyển máy về chế độ nghỉ rồi gập lại, xong mới để ý thấy Thẩm Yến đang đứng cạnh cửa sổ hút thuốc. Phần vải trắng quấn bên tay trái anh lại dày thêm một chút, hình như là bị nhiễm trùng ngoài ý muốn.
Nhưng Thẩm Yến chẳng có tí tự giác nào của bệnh nhân cả. Anh vẫn dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp điếu thuốc, điếu thuốc lóe lên ánh lửa, một làn khói xám trắng phả ra hòa vào không khí, làm người ta không thể thấy rõ sắc mặt Thẩm Yến.
Quách Kỳ bước đến gần Thẩm Yến, bị mùi thuốc quanh thân anh xộc thẳng vào mũi đến nỗi phải nhíu mày: “Cậu sao thế? Sao mấy hôm nay hút thuốc nhiều vậy? Đang yên đang lành làm cổ đông không muốn, thích làm đứa nghiện thuốc lắm à? Cậu là bệnh nhân, chú ý tí đi.”
Nhưng Quách Kỳ đâu biết, sau hôm trở về đoàn làm phim, Thẩm Yến đã mấy ngày không ngủ rồi. Anh không ngủ được sẽ thức dậy làm việc, vừa làm vừa hút, hút phát là hút cả đêm, tựa như chỉ cần làm vậy sẽ không rảnh nghĩ tới chuyện khác.
Không nhắc thì thôi, vừa nhắc cái lại nhắc đúng chuyện anh không muốn nhớ tới nhất, Quách Kỳ thuận miệng hỏi: “Nói mới nhớ, mấy hôm nay cậu không cho mọi người leo cây trong phòng họp nữa nhỉ? Trước đấy tôi cứ nghĩ cậu định buông bỏ nên mới hôm nào cũng cho mọi người leo cây đấy.”
Thẩm Yến cúi đầu ấn tắt điếu thuốc. Trước kia anh rời đi là vì muốn đi đón Nguyễn Tri Vi, giờ không cần nữa rồi.
Thẩm Yến đang yên lặng tự dưng mở miệng: “Hôm nào cậu mang chiếc Lamborghini Aventador sang cho tôi đi.”
“Hả? Sao tôi phải mang Lamborghini Aventador sang cho cậu… Ơ, khoan đã!” Quách Kỳ giờ mới chợt nhớ ra trước kia mình từng lôi con Lamborghini Aventador ra đánh cược rằng Thẩm Yến có thể thành công quay lại với cô gái anh đã kim ốc tàng kiều.
Vậy có nghĩa là, Thẩm Yến thất bại rồi?
Đây là con xe anh ta yêu nhất, Quách Kỳ không nỡ cho nó đi nên hơi luống cuống: “Anh trai, từ từ đã, có phải cậu chưa dốc toàn lực theo đuổi người ta không? Con gái dễ dỗ lắm, đàn ông như anh chỉ cần phất tay một cái là được mà. Hay anh muốn có con xe đấy quá nên cố tình thất bại đấy?”
Thẩm Yến nghe vậy liền hừ mũi: “Cậu thấy sao?”
“…”
Quách Kỳ tỉnh táo ngẫm lại, cũng thấy Thẩm Yến không cần làm vậy vì một con xe.
Nhưng anh ta vẫn cố gắng tìm điểm đột phá cho Thẩm Yến: “Có phải cậu lại làm loạn không? Hay cậu lại mất kiên nhẫn? Hoặc là cậu không tạo được niềm vui cho cô ấy như lời tôi nói? Cậu đừng dễ dàng buông tha vậy chứ, mới đầu cô ấy có thể sẽ cứng miệng, phải dần dần mới mềm lòng được.”
Thẩm Yến cắt ngang lời Quách Kỳ: “Tôi làm hết mấy điều cậu dạy rồi.”
Rồi lại nhỏ giọng nói: “Không phải tôi dễ dàng buông tay, mà là cô ấy…” Nói đến đây, anh cảm thấy khó có thể mở miệng nói tiếp nên cũng ngập ngừng mất một lúc: “Nói tôi, làm cô ấy buồn nôn.”
Nhắc tới hai chữ cuối cùng, Thẩm Yến vẫn không kiềm được để lộ ra tâm trạng suy sụp của bản thân. Đó là cảm xúc anh chôn sâu dưới đáy lòng, nhưng chỉ cần nhắc tới là nó lại ồ ạt như vỡ đê, làm trái tim anh muốn nổ tung.
Nghe đến đây, Quách Kỳ ngậm miệng.
Buồn nôn.
Dù đàn ông có da mặt dày cỡ nào, khi bị phụ nữ mắng ghê tởm, buồn nôn cũng sẽ chùn bước, huống hồ Thẩm Yến lại là người có tự trọng cao.
Người phụ nữ kia điên rồi! Không nể mặt Thẩm Yến một chút nào!
Cũng trong khoảnh khắc ấy, Quách Kỳ phát hiện ra giọng Thẩm Yến không còn trầm như ngày trước mà trở nên khàn đặc vì hút quá nhiều thuốc, khiến cổ họng bị đốt nghiêm trọng.
Lúc này đây, Thẩm Yến đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ sát đến, ráng chiều trên bầu trời đang dần dần biến mất, bóng tối lan nhanh nuốt chửng từng tia sáng báo hiệu một ngày sắp kết thúc.
Nhìn từ góc của Quách Kỳ sang chỉ thấy góc nghiêng mặt Thẩm Yến, sắc màu ảm đạm ấy khiến bóng lưng anh thêm phần cô đơn, lại có chút đau lòng khó nói thành lời.
Quách Kỳ nhìn mà đau lòng theo: “Thôi không sao, cậu đừng buồn nữa. Người như cậu muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng có. Theo tôi thấy đấy là do yêu cầu của cậu quá cao nên đường tình duyên mới không thông thuận. Sao cậu lại thích một cô gái thích làm khó người ta như vậy chứ, phụ nữ tốt đầy ra đó…”
“Khỏi an ủi tôi.” Thẩm Yến khịt mũi. Quầng thâm dưới mắt anh hiện rõ vô cùng, đầu thì đau như búa bổ vì đã lâu không ngủ đủ giấc, phải day trán hai cái mới miễn cưỡng duy trì được tỉnh táo: “Cậu gửi xe sang cho tôi là tôi khỏe lại ngay.”
Thẩm Yến khó chịu nên anh cũng muốn khiến Quách Kỳ như vậy, có khi làm vậy bản thân lại thấy tốt hơn.
Quách Kỳ: “…”
Mẹ! Anh ta muốn rút lại lời an ủi Thẩm Yến! Cái tên này đúng là sống khốn nạn như chó mà!
“Cho cậu cho cậu, giờ tôi đánh xe qua luôn đây. Tên chó này, mấy lời an ủi của tôi ban nãy đúng là ném cho chó ăn mà!”
Quách Kỳ cầm túi máy tính lên, hùng hổ rời khỏi phòng họp.
Sau khi Quách Kỳ đi, phòng họp lại quay trở về vẻ yên tĩnh vốn có.
Bên ngoài cửa sổ, bóng đêm đã bao trùm cả thành phố, chỉ có đèn neon vẫn đang chiếu sáng.
Màn đêm buông xuống, cảnh vật bên ngoài cũng chẳng còn gì đáng ngắm. Thẩm Yến thôi nhìn, quay về bàn họp ấn mở khóa máy tính muốn tiếp tục làm việc nhưng làm không nổi.
Thẩm Yến tự thấy bản thân rất đáng phỉ nhổ, Nguyễn Tri Vi có nói anh ghê tởm anh vẫn không thể ngừng nghĩ đến Nguyễn Tri Vi.
Anh biết, sau này mình không thể chủ động đi tìm Nguyễn Tri Vi nữa.
Nhưng bảo anh buông tha thì thực sự là… con mẹ nó, anh không làm được!
Anh mở trình duyệt web lên gõ lung tung không rõ mục đích. Cuối cùng, anh nhấn vào thanh tìm kiếm gõ <Có hẹn với giai nhân>, truy cập vào web phim, xem.
Lần trước anh mới xem đến tập 9, giờ tiếp tục xem nốt những tập còn lại vậy. Mỗi lần xem xong anh đều ghi chú lại tập nào có Nguyễn Tri Vi xuất hiện để sau xem lại anh chỉ mở đúng tập đó lên.
<Có hẹn với giai nhân> là phim chiếu mạng, ấy cũng là bộ phim đầu tiên Nguyễn Tri Vi tham gia. Lúc phim mới phát sóng, Nguyễn Tri Vi có nói với anh nhưng anh không để tâm, giờ đánh mất cô rồi anh lại ngày ngày mở nó ra xem, thông qua màn hình lạnh như băng ngắm nhìn má lúm đồng tiền của cô hiện lên trong khung hình.
Giờ nghĩ mới thấy nực cười, lúc có thì không biết quý trọng, mất đi thì hối hận muộn màng.
Quách Kỳ nói đúng.
Anh đáng đời!