<Diễn viên phái thực lực> là một chương trình truyền hình chuyên bàn luận về khả năng diễn xuất, lấy khả năng diễn làm điểm căn bản để đánh giá, cho các diễn viên một sân chơi đủ rộng để so tài với nhau. Mục tiêu của chương trình là muốn khán giả được thưởng thức cái được gọi là diễn xuất thực sự, và cũng mong rằng các diễn viên sẽ không ai quên đi sơ tâm, đánh mất giá trị của mình.
Đến nay, <Diễn viên phái thực lực> đã phát sóng được hai tập, rating nằm trong khoảng 0,5%, tỷ suất người xem đài không cao lắm. Trong thời đại, “lưu lượng” là vua của mọi nhà, sức hút của diễn viên không thể bằng được các ngôi sao có giá trị cao.
Dù vậy, Nguyễn Tri Vi vẫn rất muốn được tham gia chương trình. Cô hiểu rất rõ định hướng của bản thân. Cô muốn làm “diễn viên” chứ không phải muốn nhảy vào cái hố đầu tư ngắn hạn là “ngôi sao lưu lượng”.
Với thực lực và số tác phẩm của Nguyễn Tri Vi hiện tại, cô vốn không đủ tư cách để bước vào vòng sàng lọc hồ sơ tham gia, nhưng đúng lúc này có diễn viên được định sẵn quay tập ba lại hủy ngang lịch trình với tổ đạo diễn. Bên họ không thể làm gì khác ngoài việc nhanh chóng tiến hành tìm một người mới thế chỗ, thành ra Nguyễn Tri Vi có cơ hội được lên.
Lúc chị quản lý dẫn Nguyễn Tri Vi đi gặp đạo diễn của chương trình <Diễn viên phái thực lực>, tâm trạng của cô có chút hứng khởi bởi cơ hội không dễ gì có được này. Nhưng đến khi chạm mặt đạo diễn, người đó lại tạt ngay cho cô một chậu nước lạnh.
Đạo diễn chương trình họ Vương, vừa gặp là thấy hơi thở nghệ thuật tràn đầy trong con người ông rồi. Thấy Nguyễn Tri Vi tới, ông liếc mắt quan sát một lượt rồi nhướng mày, hỏi chị quản lý rằng: “Cô có chắc cô diễn viên nhỏ này làm nên chuyện không?”
Chị quản lý cười xòa: “Diễn xuất Vi Vi nhà tôi khá…”
“Vấn đề không phải là khả năng diễn xuất.” Đạo diễn Vương cắt ngang lời quản lý: “Là thế này, cô có biết vì sao chương trình lại bị trống một suất diễn không? Nguyên nhân là vì người trước đó sợ bị mắng nên vừa tới trường quay đã rút lui. Cô ấy sợ diễn xuất của mình chưa đủ tốt, bị thua sẽ mất mặt. Giờ cô lại mang tới cho tôi một cô diễn viên dịu dàng ít nói thế này, liệu có đủ khả năng chống lại “gạch đá” của cư dân mạng không đấy?”
Lời nói đó thành công làm chị quản lý của Nguyễn Tri Vi do dự. Chị quản lý của cô là một người phụ nữ trung niên tóc ngắn có vóc dáng hơi mập, họ Tôn. Mặc dù số lần gặp nhau không nhiều nhưng lần nào chị ấy cũng hết sức săn sóc, để ý đến suy nghĩ của diễn viên mình dẫn dắt. Chị ấy quay sang nhìn Nguyễn Tri Vi, hỏi: “Em làm được chứ? Nếu như diễn không tốt, rất có thể em sẽ trở thành đối tượng bị công kích, làm diễn viên mà lại để bản thân bị nghi ngờ diễn xuất, bị nói là năng lực nghiệp vụ không đạt chuẩn, rất có thể sẽ làm mất niềm tin của khán giả…”
“Không sao ạ.” Nguyễn Tri Vi nhìn thẳng vào mắt đạo diễn Vương, kiên định nói: “Cháu làm được.”
Giọng của cô quá mức kiên quyết khiến đạo diễn Vương không thể không ngước lên để ý tới Nguyễn Tri Vi. Nhìn rồi mới biết tuy dáng vẻ Nguyễn Tri Vi có phần hơi mong manh yếu đuối nhưng ánh mắt lại rất mạnh mẽ, quyết không chịu thua.
Ông rất thích người như thế, chương trình này không phù hợp với diễn viên có trái tim pha lê.
Thế là, ông mỉm cười, vỗ vai chị quản lý, nói: “Được rồi, vậy giao con bé cho tôi đi.”
Chị quản lý tính nói thêm nhưng đúng lúc đó Nguyễn Tri Vi lại gật đầu, cắt ngang lời chị: “Cảm ơn đạo diễn Vương, chị Tôn ạ.”
Thấy Nguyễn Tri Vi không lo lắng gì tới việc bị thua trong chương trình, chị quản lý cũng yên tâm hơn chút nhưng vẫn ân cần dặn dò: “Vi Vi à, thắng thua không quan trọng, quan trọng là em học hỏi được thêm điều mới. Em còn trẻ, con đường cọ xát còn rất dài phía trước, đừng vội vàng để mắc sai lầm.”
Nguyễn Tri Vi đáp: “Vâng.”
Thật ra cô cũng không để ý chuyện thắng thua, một lòng nghĩ tới việc phải biết quý trọng cơ hội này.
Không thể vì một chút trở ngại mà lui bước, chỉ có đi mới khiến cô trưởng thành hơn. Trước đó cô bị mọi người trong đoàn làm phim chỉ trỏ gọi là thế thân cô còn nhịn được, giờ chỉ là so tài định thắng thua thôi mà, có gì mà cô phải sợ chứ.
Mấy ngày sau đó, Nguyễn Tri Vi đắm mình bên sân khấu của <Diễn viên phái thực lực>.
Đến rồi Nguyễn Tri Vi mới biết những người tham gia chương trình này đều không mảy may biết gì chuyện của cô và Thẩm Yến, cũng không thì thầm thảo luận chuyện cô là thế thân. Khách mời của chương trình này toàn là những diễn viên lão làng, giàu kinh nghiệm, người hướng dẫn cũng là đạo diễn nổi tiếng trong giới. Trong giới giải trí này, ai cũng gánh trên lưng vài câu chuyện bát quái, có thể là thật hoặc giả, lớn hoặc nhỏ, nhưng chẳng ai hơi đâu đi quan tâm chuyện nhảm nhí của một diễn viên vô danh như cô.
Chính vì thế, Nguyễn Tri Vi có thể dễ dàng đắm chìm trong việc rèn luyện diễn xuất, tạm thời quên đi những rắc rối bên ngoài.
Chương trình cho các khách mời một tuần để chuẩn bị. Ngày đầu tiên chuẩn bị, tổ đạo diễn đã gửi kịch bản cho Nguyễn Tri Vi. Kịch bản Nguyễn Tri Vi nhận được là một đoạn trích kinh điển trong một bộ phim truyền hình. Suốt thời gian một tuần chuẩn bị đó, cô chăm chỉ tập luyện dưới sự hướng dẫn của diễn viên để đến ngày sẽ lên sân khấu diễn với bạn diễn.
Sau khi kết thúc một tuần chuẩn bị, Nguyễn Tri Vi sẽ lên sân khấu diễn cùng bạn diễn một đoạn phim kinh điển bất kỳ, lúc ấy đôi bên sẽ vừa hợp tác hoàn thành cảnh phim nhưng cũng là đối thủ so kè thực lực. Sau đấy ban giám khảo có mặt tại hiện trường sẽ tiến hành nhận xét, người thắng sẽ đi tiếp vào vòng trong, chinh phục phần thi tiếp theo.
Kịch bản Nguyễn Tri Vi nhận được là một cảnh phim kinh điển trong bộ <Thiên hạ kiều>. Đây là phim thuộc dòng tiên hiệp huyền huyễn cực kỳ hot vào hai năm trước, từng một hơi ẵm thẳng năm giải thưởng liên quan tới phim truyền hình, từ tượng Bách Thảo, tượng Kim Hoa,… Có thể nói đây là một trong những bộ phim tiêu biểu của dòng tiên hiệp.
Bộ phim ấy khiến người ta thổn thức về tình yêu của một thế giới giả tưởng đầy huyền bí.
Khi ấy tam giới luôn trong tình cảnh nơm nớp lo sợ vì sau đại chiến tiên-ma, phía ma giới đã hoàn toàn mai danh ẩn tích, tiên giới thì nhân cơ hội này tu luyện dưỡng sức, chỉ còn mỗi nhân gian là phát triển thịnh vượng, các môn phái tu luyện mọc lên như nấm. Trong đó, phái Thanh Loan là môn phái đứng đầu bảng của tu chân giới, câu chuyện tình yêu của bộ phim cũng chớm nở từ đây.
Văn Dao là con gái cưng của chưởng môn phái Thanh Loan, được tất cả mọi người trong môn phái yêu mến. Nàng ấy trong sáng lại hoạt bát, có thiên phú dị bẩm, tuổi còn nhỏ mà đã tu vi Nguyên Anh khiến cho vô số người hâm mộ. Người mà nàng thích nhõng nhẽo bám theo nhất là Nhị sư huynh.
Nhị sư huynh Lam Li là một đứa bé bị vứt bỏ được chưởng môn nhặt ở ven đường về. Hắn luôn lạnh lùng cô độc, trầm mặc ít nói, rất khó có thể tiếp cận, chỉ khi đứng trước mặt Văn Dao, ánh mắt hắn mới ánh lên đôi nét dịu dàng.
Tuy Lam Li không có thiên phú như Văn Dao nhưng hắn rất chăm chỉ tập luyện, không quản ngày đêm nên cũng nằm trong số những người nổi bật. Hai người họ là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, sự đáng yêu ấm áp của nàng dần dà sưởi ấm trái tim Lam Li, Lam Li cũng ngày một đối xử với nàng ấy tốt hơn. Đã vậy, chưởng môn còn ngầm đồng ý gả Văn Dao cho Lam Li nên ai ai cũng ngóng trông giai thoại hai người họ sẽ cùng nhau viết lên trong tương lai.
Nhưng đâu ai ngờ, ngay đêm trước ngày trọng đại của tu chân giới, phái Thanh Loan bị diệt.
Đêm ấy, cả môn phái máu chảy thành sông, chỉ có duy nhất một người may mắn sống sót là Văn Dao. Còn người đã ra tay lại chính là Lam Li.
Đến tận lúc ấy Văn Dao mới biết Lam Li là người của ma giới. Hắn đã che giấu thân phận để trà trộn vào phái Thanh Loan, nói thiên phú không tốt chẳng qua là tại hắn không quen với cách tu luyện ở nhân gian. Ngay từ đầu hắn đã có mục đích rõ ràng khi tới đây.
Trong suốt quãng thời gian Lam Li ở môn phái, thú thật, hắn cũng từng giãy dụa, muốn buông bỏ chuyện trả thù, nhưng tiếc thay cha hắn lại đẩy hắn đi trên con đường này. Hắn không thể làm gì khác ngoài việc dứt khoát cắt đứt mối quan hệ với Văn Dao.
Lam Li không nỡ giết Văn Dao nên tha cho nàng một mạng, nhưng nàng lại không thể nào tha thứ cho hắn được. Cuối cùng, vì không muốn sống một mình nên nàng chọn tự sát. Nhưng đâu ngờ sau khi kết thúc sinh mạng, nàng lại trở thành đọa thần. Thì ra nàng là thượng tiên xuống trần lịch kiếp, vì trong người chảy dòng máu của ma giới nên không thể quay về với tiên tịch, từ đó biến thành đọa thần.
Sau đấy là cả một câu chuyện dài về yêu hận tình thù giữa Lam Li và Văn Dao, hai người họ dây dưa với nhau suốt hàng trăm năm, ngọt bùi cay đắng gì cũng trải qua hết.
Kết phim, Lam Li vì chuộc tội mà tình nguyện chết trong lòng Văn Dao. Văn Dao quay lại tiên vị, trường sinh bất lão, không còn thất tình lục dục.
Nàng cứ mãi trấn thủ ở biên giới tiên ma, đợi chàng thiếu niên đã một đi không trở lại.
Sở dĩ bộ phim này hot là vì câu chuyện tình yêu của họ được đẽo gọt cảm xúc quá xuất sắc, khiến cho người ta nhớ mãi không quên.
Cảnh Nguyễn Tri Vi và bạn diễn cần thể hiện chính là cảnh đêm phái Thanh Loan diệt môn, Văn Dao biết được người đã ra tay giết hết bạn bè người thân của nàng là Lam Li.
Đây là phân cảnh yêu cầu cảm xúc và sự biến hóa trong tính cách nhân vật cực cao, nó sẽ chạy một mạch từ sự hồn nhiên, ngây thơ hết mình trong cuộc sống đến tuyệt vọng và hận thù hừng hực. Với Nguyễn Tri Vi mà nói, đây là một thử thách rất lớn.
Người diễn chung với Nguyễn Tri Vi hôm nay là một nam diễn viên tên Dịch Bắc. Dịch Bắc nay đã hơn 30 tuổi, từng góp mặt trong không ít tác phẩm kinh điển, diễn xuất chân thật miễn bàn, là người có danh tiếng khá tốt trong giới.
Thực lực đôi bên cách biệt quá lớn nên kết quả nếu không có gì bất ngờ thì phần thắng sẽ nghiêng về Dịch Bắc.
Không sao! Nguyễn Tri Vi thầm nghĩ, thua thì thua thôi, giờ mình chỉ cần cố gắng làm sao để tí nữa thua không quá khó coi là được.
Vậy nên, dù đoán trước được mình sẽ thua nhưng Nguyễn Tri Vi cũng không dám thả lỏng, cô luyện tập chăm chỉ hơn bất kỳ ai.
Dưới sự chỉ đạo tận tình của giáo viên hướng dẫn, Nguyễn Tri Vi chăm chỉ tập luyện bất kể ngày đêm. Ba ngày sau, cuối cùng cô cũng qua ải diễn, được giáo viên cho gặp Dịch Bắc để diễn chung. Đó là lần đầu tiên cô diễn chung với Dịch Bắc, kết quả khỏi nói cũng biết Nguyễn Tri Vi thất bại thảm hại.
Được diễn cùng một diễn viên lâu năm, Nguyễn Tri Vi chợt nhận ra những người mình gặp trước đó cùng lắm chỉ được coi là biết diễn, chứ đứng trước mặt một diễn viên có bề dày kinh nghiệm như này, cô quá đỗi ngây ngô.
Thực lực của Dịch Bắc quá mạnh, dù là lời thoại hay biểu cảm anh ta đều thể hiện rất có chừng mực, không có điểm nào để chê. Sự giãy dụa, xoắn xuýt, đau khổ của Lam Li, tất cả đều được Dịch Bắc đặc tả lại bằng ánh mắt, khiến cho mọi người xung quanh như chìm vào thế giới mới.
Đến lượt Nguyễn Tri Vi diễn Văn Dao thì toàn được cái này mất cái kia, nếu không phải cảm xúc chưa đủ thì sẽ là lời thoại còn hời hợt.
Nguyễn Tri Vi tinh ý nhận ra, diễn xuất của mình không đủ để cảm hóa những người khác, đây là điểm thất bại nhất của cô.
Sau khi kết thúc đợt đối diễn, Dịch Bắc mỉm cười nói với Nguyễn Tri Vi: “Cô gái nhỏ, còn trẻ như em mà diễn được thế này cũng khá ổn rồi. Chăm chỉ luyện tập vào nhé.”
Nguyễn Tri Vi mím môi, cảm ơn Dịch Bắc: “Vâng, cảm ơn tiền bối ạ.”
“Ừm.” Dịch Bắc thuận miệng đáp lời rồi quay qua thương lượng với tổ đạo diễn: “Vậy thì mấy ngày tới tôi không tới tập nữa, diễn xuất của tôi cũng không cần quá giáo viên hướng dẫn đúng chứ? Hôm thi tôi sẽ quay lại, gần đây đang bận chút việc.”
Đạo diễn Vương gật đầu: “Đi đi, hôm đó nhớ tới là được.”
Nguyễn Tri Vi đứng cạnh lặng im không nói lời nào.
Dịch Bắc đi rồi, đạo diễn Vương quay sang cổ vũ cô: “Cô gái nhỏ, sức chịu đựng của cháu tốt đấy, không khóc nhè. Tiếp tục cố gắng nhé.”
Giáo viên hướng dẫn đứng cạnh quan sát toàn cảnh, sau khi kết thúc cảnh diễn cũng đi tới an ủi Nguyễn Tri Vi: “Vi Vi, hôm nay em đã tiến bộ rất nhiều rồi. Dịch Bắc đóng không ít phim, từng gặp cả nhân vật có tính cách tương đồng Lam Li nên nhập vai dễ hơn em là điều dễ hiểu. Em đã làm rất tốt rồi.”
Thấy Nguyễn Tri Vi cúi đầu không nói gì, giáo viên hướng dẫn tiếp tục nói: “Vi Vi, em có muốn thể hiện tốt hơn nữa không? Cô có một cách, nhưng làm thế sẽ khiến em đau lòng.”
Nguyễn Tri Vi nghe vậy lập tức ngẩng mặt lên, con ngươi sáng bừng, kiên quyết nói: “Muốn ạ!”
“Được rồi.” Với tư cách là giáo viên hướng dẫn, kinh nghiệm của cô khá phong phú, lập tức bắt tay phân tích cho Nguyễn Tri Vi hiểu: “Nhược điểm lớn nhất của em là không tách rời được bản thân với nhân vật. Đây là vấn đề mà rất nhiều diễn viên đang mắc phải. Diễn viên khi mới vào nghề họ thường diễn bằng bề ngoài hoặc sự đồng cảm với cảm xúc của nhân vật. Vậy nên, khi đụng phải một nhân vật khác hoàn toàn, họ sẽ diễn không tốt ngay.”
Nguyễn Tri Vi nghiêm túc lắng nghe. Cô giáo nói đúng. Khi diễn <Khói lửa> cô diễn bằng nhan sắc, còn <Nỗi lòng không thể nói> thì bám vào sự đồng cảm với nhân vật, vậy nên khi gặp một nhân vật khác nặng đô hơn, cô gánh không nổi.
“Vậy nên bây giờ cái em cần là gạt phăng tính cách thực thụ và con người của mình đi. Em đừng tìm kiếm điểm tương đồng giữa mình và nhân vật mà phải hòa mình vào với diễn, em của lúc đó là Văn Dao lớn lên vô lo vô nghĩ, tính tình cũng hơi kiêu căng tùy hứng, muốn gì là nói đó. Em rất yêu Lam Li. Đêm đó là thời khắc đen tối mù mịt nhất em phải trải qua, em mất sạch người thân và bạn bè, chìm đắm trong tuyệt vọng và đau khổ. Kinh khủng hơn cả là em lại vô tình phát hiện người làm chuyện này là Lam Li.”
Nghe đến đây, Nguyễn Tri Vi cũng thả hồn vào với nhân vật, cảm nhận được tim mình thắt lại, khó chịu đến mức hít thở không thông.
Cô giáo thở dài, nói: “Tự biến mình thành Văn Dao là cách nhanh nhất để em đẩy nhanh tiến bộ trong diễn xuất. Tuy nhiên, phương pháp này có nhược điểm là có thể làm người diễn không thoát vai được, đôi khi diễn xong còn mắc chứng uất ức. Em phải chú ý vào nhé, cứ coi như mình có một nhân cách khác đi, nhưng đừng đắm chìm trong đó đến mức không chui ra được.”
Nguyễn Tri Vi ngờ ngợ như đã hiểu, nhưng cũng có chỗ hơi mơ hồ.
“Thế này nhé Vi Vi, cô sẽ dạy em cách nhập vai khác, em đồng ý không? Hậu quả ra sao em cũng gánh chịu được chứ?”
Nguyễn Tri Vi đồng ý không chút do dự: “Vâng.”
Thế là, trong bảy ngày cuối cùng, giáo viên hướng dẫn đã áp dụng hình thức huấn luyện ma quỷ cho Nguyễn Tri Vi, diễn xuất của cô cũng nhờ vậy mà thăng cấp rõ rệt.
Dưới sự chỉ đạo của giáo viên hướng dẫn, bảy ngày vừa qua Nguyễn Tri Vi tưởng chừng như mình thực sự biến thành Văn Dao, đôi khi soi gương lại hoảng hốt như thấy được một gương mặt khác.
Cô bé trong gương trong sáng, đáng yêu đang cười rất tươi, cười rồi lại có nước mắt chảy xuống từ khóe mắt. Cô bụm mặt, gào khóc.
Người trong gương là cô mà.
Từ một cô bé ngây ngô không biết mùi đời đến một cô gái mang trong mình thù hận sâu như biển. Văn Dao trưởng thành sau một đêm, yêu hận tình thù xoắn xuýt vào nhau không gỡ nổi, nàng hận Lam Li nhưng cũng hận bản thân vô dụng không thay đổi được kết cục.
Mấy ngày gần đây đắm chìm trong kịch bản khiến Nguyễn Tri Vi hay thẫn thờ, thậm chí có những lúc vì lún quá sâu mà về nhà ngủ rồi nửa đêm vẫn mơ thấy nó.
Cô khóc nức nở trong giấc ngủ, dọa Hướng Cẩm Thu sợ đến mức lập tức lay cô dậy hỏi làm sao. Cô lúc đó yếu ớt chảy nước mắt, lẩm bẩm nói: “Lam Li ca ca, sao lại là chàng chứ?”
Nguyễn Tri Vi cứ nửa tỉnh nửa mê thế này Hướng Cẩm Thu cũng hơi sợ, nhưng may mà bảy ngày không phải quãng thời gian quá dài, chớp mắt cái đã trôi qua.
Ngày lên sân khấu diễn cùng Dịch Bắc đang tới gần.
Ba giờ chiều hôm đó, <Diễn viên phái thực lực> bắt đầu dựng sân khấu quay tập ba. Sau khi sắp xếp xong xuôi, khán giả lục đục vào sân, đám đông đó có fan của Nguyễn Tri Vi và Dịch Bắc, cũng có cả người qua đường ghé thăm.
Trận đấu sẽ bắt đầu vào lúc 8 giờ tối.
Nguyễn Tri Vi và Dịch Bắc đứng sau cánh gà đợi lên sân. Đây là lần thứ hai đôi bên gặp nhau bởi sau buổi thử diễn lần trước, Dịch Bắc không còn tới tập luyện nữa.
Nguyễn Tri Vi mặc trên người một bộ đồ cổ trang màu xanh biếc, làn váy dập dờn như gợn sóng, trên tóc cài một đóa hoa màu nhạt làm trang sức, tay nắm chắc thanh kiếm, cả người toát lên vẻ thanh thuần xinh đẹp, mang lại hơi thở rất giống Văn Dao.
Dịch Bắc quan sát một lượt tạo hình của cô, khách sáo khen: “Cô gái nhỏ, em mặc cổ trang hợp thật đấy.”
Nguyễn Tri Vi lễ phép đáp lời: “Cảm ơn anh.”
“Tí nữa cố lên nhé.” Dịch Bắc mỉm cười, một nụ cười như đã nắm chắc phần thắng.
Nguyễn Tri Vi không đáp lại lời cổ vũ của Dịch Bắc, cô cụp mắt tự nhẩm lại lời thoại và kịch bản.
Cách đó không xa là giáo viên hướng dẫn đang đứng trong góc nhỏ quan sát hai người, thầm đoán kết quả của trận so tài này. Dịch Bắc có ưu thế ở việc dày dặn kinh nghiệm nhưng Nguyễn Tri Vi mấy ngày này cũng bật lên nhanh chóng, có khi còn chả thua kém gì Dịch Bắc, gọi là một con ngựa ô phi nước đại cũng không ngoa tí nào.
Thậm chí cô còn nghĩ Nguyễn Tri Vi có cửa thắng.
Dù thế nào cô cũng rất mong chờ sân khấu tiếp theo, cô rất muốn mọi người được xem diễn xuất của Nguyễn Tri Vi. Nó đủ để làm họ vỡ òa.
Đến nay, <Diễn viên phái thực lực> đã phát sóng được hai tập, rating nằm trong khoảng 0,5%, tỷ suất người xem đài không cao lắm. Trong thời đại, “lưu lượng” là vua của mọi nhà, sức hút của diễn viên không thể bằng được các ngôi sao có giá trị cao.
Dù vậy, Nguyễn Tri Vi vẫn rất muốn được tham gia chương trình. Cô hiểu rất rõ định hướng của bản thân. Cô muốn làm “diễn viên” chứ không phải muốn nhảy vào cái hố đầu tư ngắn hạn là “ngôi sao lưu lượng”.
Với thực lực và số tác phẩm của Nguyễn Tri Vi hiện tại, cô vốn không đủ tư cách để bước vào vòng sàng lọc hồ sơ tham gia, nhưng đúng lúc này có diễn viên được định sẵn quay tập ba lại hủy ngang lịch trình với tổ đạo diễn. Bên họ không thể làm gì khác ngoài việc nhanh chóng tiến hành tìm một người mới thế chỗ, thành ra Nguyễn Tri Vi có cơ hội được lên.
Lúc chị quản lý dẫn Nguyễn Tri Vi đi gặp đạo diễn của chương trình <Diễn viên phái thực lực>, tâm trạng của cô có chút hứng khởi bởi cơ hội không dễ gì có được này. Nhưng đến khi chạm mặt đạo diễn, người đó lại tạt ngay cho cô một chậu nước lạnh.
Đạo diễn chương trình họ Vương, vừa gặp là thấy hơi thở nghệ thuật tràn đầy trong con người ông rồi. Thấy Nguyễn Tri Vi tới, ông liếc mắt quan sát một lượt rồi nhướng mày, hỏi chị quản lý rằng: “Cô có chắc cô diễn viên nhỏ này làm nên chuyện không?”
Chị quản lý cười xòa: “Diễn xuất Vi Vi nhà tôi khá…”
“Vấn đề không phải là khả năng diễn xuất.” Đạo diễn Vương cắt ngang lời quản lý: “Là thế này, cô có biết vì sao chương trình lại bị trống một suất diễn không? Nguyên nhân là vì người trước đó sợ bị mắng nên vừa tới trường quay đã rút lui. Cô ấy sợ diễn xuất của mình chưa đủ tốt, bị thua sẽ mất mặt. Giờ cô lại mang tới cho tôi một cô diễn viên dịu dàng ít nói thế này, liệu có đủ khả năng chống lại “gạch đá” của cư dân mạng không đấy?”
Lời nói đó thành công làm chị quản lý của Nguyễn Tri Vi do dự. Chị quản lý của cô là một người phụ nữ trung niên tóc ngắn có vóc dáng hơi mập, họ Tôn. Mặc dù số lần gặp nhau không nhiều nhưng lần nào chị ấy cũng hết sức săn sóc, để ý đến suy nghĩ của diễn viên mình dẫn dắt. Chị ấy quay sang nhìn Nguyễn Tri Vi, hỏi: “Em làm được chứ? Nếu như diễn không tốt, rất có thể em sẽ trở thành đối tượng bị công kích, làm diễn viên mà lại để bản thân bị nghi ngờ diễn xuất, bị nói là năng lực nghiệp vụ không đạt chuẩn, rất có thể sẽ làm mất niềm tin của khán giả…”
“Không sao ạ.” Nguyễn Tri Vi nhìn thẳng vào mắt đạo diễn Vương, kiên định nói: “Cháu làm được.”
Giọng của cô quá mức kiên quyết khiến đạo diễn Vương không thể không ngước lên để ý tới Nguyễn Tri Vi. Nhìn rồi mới biết tuy dáng vẻ Nguyễn Tri Vi có phần hơi mong manh yếu đuối nhưng ánh mắt lại rất mạnh mẽ, quyết không chịu thua.
Ông rất thích người như thế, chương trình này không phù hợp với diễn viên có trái tim pha lê.
Thế là, ông mỉm cười, vỗ vai chị quản lý, nói: “Được rồi, vậy giao con bé cho tôi đi.”
Chị quản lý tính nói thêm nhưng đúng lúc đó Nguyễn Tri Vi lại gật đầu, cắt ngang lời chị: “Cảm ơn đạo diễn Vương, chị Tôn ạ.”
Thấy Nguyễn Tri Vi không lo lắng gì tới việc bị thua trong chương trình, chị quản lý cũng yên tâm hơn chút nhưng vẫn ân cần dặn dò: “Vi Vi à, thắng thua không quan trọng, quan trọng là em học hỏi được thêm điều mới. Em còn trẻ, con đường cọ xát còn rất dài phía trước, đừng vội vàng để mắc sai lầm.”
Nguyễn Tri Vi đáp: “Vâng.”
Thật ra cô cũng không để ý chuyện thắng thua, một lòng nghĩ tới việc phải biết quý trọng cơ hội này.
Không thể vì một chút trở ngại mà lui bước, chỉ có đi mới khiến cô trưởng thành hơn. Trước đó cô bị mọi người trong đoàn làm phim chỉ trỏ gọi là thế thân cô còn nhịn được, giờ chỉ là so tài định thắng thua thôi mà, có gì mà cô phải sợ chứ.
Mấy ngày sau đó, Nguyễn Tri Vi đắm mình bên sân khấu của <Diễn viên phái thực lực>.
Đến rồi Nguyễn Tri Vi mới biết những người tham gia chương trình này đều không mảy may biết gì chuyện của cô và Thẩm Yến, cũng không thì thầm thảo luận chuyện cô là thế thân. Khách mời của chương trình này toàn là những diễn viên lão làng, giàu kinh nghiệm, người hướng dẫn cũng là đạo diễn nổi tiếng trong giới. Trong giới giải trí này, ai cũng gánh trên lưng vài câu chuyện bát quái, có thể là thật hoặc giả, lớn hoặc nhỏ, nhưng chẳng ai hơi đâu đi quan tâm chuyện nhảm nhí của một diễn viên vô danh như cô.
Chính vì thế, Nguyễn Tri Vi có thể dễ dàng đắm chìm trong việc rèn luyện diễn xuất, tạm thời quên đi những rắc rối bên ngoài.
Chương trình cho các khách mời một tuần để chuẩn bị. Ngày đầu tiên chuẩn bị, tổ đạo diễn đã gửi kịch bản cho Nguyễn Tri Vi. Kịch bản Nguyễn Tri Vi nhận được là một đoạn trích kinh điển trong một bộ phim truyền hình. Suốt thời gian một tuần chuẩn bị đó, cô chăm chỉ tập luyện dưới sự hướng dẫn của diễn viên để đến ngày sẽ lên sân khấu diễn với bạn diễn.
Sau khi kết thúc một tuần chuẩn bị, Nguyễn Tri Vi sẽ lên sân khấu diễn cùng bạn diễn một đoạn phim kinh điển bất kỳ, lúc ấy đôi bên sẽ vừa hợp tác hoàn thành cảnh phim nhưng cũng là đối thủ so kè thực lực. Sau đấy ban giám khảo có mặt tại hiện trường sẽ tiến hành nhận xét, người thắng sẽ đi tiếp vào vòng trong, chinh phục phần thi tiếp theo.
Kịch bản Nguyễn Tri Vi nhận được là một cảnh phim kinh điển trong bộ <Thiên hạ kiều>. Đây là phim thuộc dòng tiên hiệp huyền huyễn cực kỳ hot vào hai năm trước, từng một hơi ẵm thẳng năm giải thưởng liên quan tới phim truyền hình, từ tượng Bách Thảo, tượng Kim Hoa,… Có thể nói đây là một trong những bộ phim tiêu biểu của dòng tiên hiệp.
Bộ phim ấy khiến người ta thổn thức về tình yêu của một thế giới giả tưởng đầy huyền bí.
Khi ấy tam giới luôn trong tình cảnh nơm nớp lo sợ vì sau đại chiến tiên-ma, phía ma giới đã hoàn toàn mai danh ẩn tích, tiên giới thì nhân cơ hội này tu luyện dưỡng sức, chỉ còn mỗi nhân gian là phát triển thịnh vượng, các môn phái tu luyện mọc lên như nấm. Trong đó, phái Thanh Loan là môn phái đứng đầu bảng của tu chân giới, câu chuyện tình yêu của bộ phim cũng chớm nở từ đây.
Văn Dao là con gái cưng của chưởng môn phái Thanh Loan, được tất cả mọi người trong môn phái yêu mến. Nàng ấy trong sáng lại hoạt bát, có thiên phú dị bẩm, tuổi còn nhỏ mà đã tu vi Nguyên Anh khiến cho vô số người hâm mộ. Người mà nàng thích nhõng nhẽo bám theo nhất là Nhị sư huynh.
Nhị sư huynh Lam Li là một đứa bé bị vứt bỏ được chưởng môn nhặt ở ven đường về. Hắn luôn lạnh lùng cô độc, trầm mặc ít nói, rất khó có thể tiếp cận, chỉ khi đứng trước mặt Văn Dao, ánh mắt hắn mới ánh lên đôi nét dịu dàng.
Tuy Lam Li không có thiên phú như Văn Dao nhưng hắn rất chăm chỉ tập luyện, không quản ngày đêm nên cũng nằm trong số những người nổi bật. Hai người họ là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, sự đáng yêu ấm áp của nàng dần dà sưởi ấm trái tim Lam Li, Lam Li cũng ngày một đối xử với nàng ấy tốt hơn. Đã vậy, chưởng môn còn ngầm đồng ý gả Văn Dao cho Lam Li nên ai ai cũng ngóng trông giai thoại hai người họ sẽ cùng nhau viết lên trong tương lai.
Nhưng đâu ai ngờ, ngay đêm trước ngày trọng đại của tu chân giới, phái Thanh Loan bị diệt.
Đêm ấy, cả môn phái máu chảy thành sông, chỉ có duy nhất một người may mắn sống sót là Văn Dao. Còn người đã ra tay lại chính là Lam Li.
Đến tận lúc ấy Văn Dao mới biết Lam Li là người của ma giới. Hắn đã che giấu thân phận để trà trộn vào phái Thanh Loan, nói thiên phú không tốt chẳng qua là tại hắn không quen với cách tu luyện ở nhân gian. Ngay từ đầu hắn đã có mục đích rõ ràng khi tới đây.
Trong suốt quãng thời gian Lam Li ở môn phái, thú thật, hắn cũng từng giãy dụa, muốn buông bỏ chuyện trả thù, nhưng tiếc thay cha hắn lại đẩy hắn đi trên con đường này. Hắn không thể làm gì khác ngoài việc dứt khoát cắt đứt mối quan hệ với Văn Dao.
Lam Li không nỡ giết Văn Dao nên tha cho nàng một mạng, nhưng nàng lại không thể nào tha thứ cho hắn được. Cuối cùng, vì không muốn sống một mình nên nàng chọn tự sát. Nhưng đâu ngờ sau khi kết thúc sinh mạng, nàng lại trở thành đọa thần. Thì ra nàng là thượng tiên xuống trần lịch kiếp, vì trong người chảy dòng máu của ma giới nên không thể quay về với tiên tịch, từ đó biến thành đọa thần.
Sau đấy là cả một câu chuyện dài về yêu hận tình thù giữa Lam Li và Văn Dao, hai người họ dây dưa với nhau suốt hàng trăm năm, ngọt bùi cay đắng gì cũng trải qua hết.
Kết phim, Lam Li vì chuộc tội mà tình nguyện chết trong lòng Văn Dao. Văn Dao quay lại tiên vị, trường sinh bất lão, không còn thất tình lục dục.
Nàng cứ mãi trấn thủ ở biên giới tiên ma, đợi chàng thiếu niên đã một đi không trở lại.
Sở dĩ bộ phim này hot là vì câu chuyện tình yêu của họ được đẽo gọt cảm xúc quá xuất sắc, khiến cho người ta nhớ mãi không quên.
Cảnh Nguyễn Tri Vi và bạn diễn cần thể hiện chính là cảnh đêm phái Thanh Loan diệt môn, Văn Dao biết được người đã ra tay giết hết bạn bè người thân của nàng là Lam Li.
Đây là phân cảnh yêu cầu cảm xúc và sự biến hóa trong tính cách nhân vật cực cao, nó sẽ chạy một mạch từ sự hồn nhiên, ngây thơ hết mình trong cuộc sống đến tuyệt vọng và hận thù hừng hực. Với Nguyễn Tri Vi mà nói, đây là một thử thách rất lớn.
Người diễn chung với Nguyễn Tri Vi hôm nay là một nam diễn viên tên Dịch Bắc. Dịch Bắc nay đã hơn 30 tuổi, từng góp mặt trong không ít tác phẩm kinh điển, diễn xuất chân thật miễn bàn, là người có danh tiếng khá tốt trong giới.
Thực lực đôi bên cách biệt quá lớn nên kết quả nếu không có gì bất ngờ thì phần thắng sẽ nghiêng về Dịch Bắc.
Không sao! Nguyễn Tri Vi thầm nghĩ, thua thì thua thôi, giờ mình chỉ cần cố gắng làm sao để tí nữa thua không quá khó coi là được.
Vậy nên, dù đoán trước được mình sẽ thua nhưng Nguyễn Tri Vi cũng không dám thả lỏng, cô luyện tập chăm chỉ hơn bất kỳ ai.
Dưới sự chỉ đạo tận tình của giáo viên hướng dẫn, Nguyễn Tri Vi chăm chỉ tập luyện bất kể ngày đêm. Ba ngày sau, cuối cùng cô cũng qua ải diễn, được giáo viên cho gặp Dịch Bắc để diễn chung. Đó là lần đầu tiên cô diễn chung với Dịch Bắc, kết quả khỏi nói cũng biết Nguyễn Tri Vi thất bại thảm hại.
Được diễn cùng một diễn viên lâu năm, Nguyễn Tri Vi chợt nhận ra những người mình gặp trước đó cùng lắm chỉ được coi là biết diễn, chứ đứng trước mặt một diễn viên có bề dày kinh nghiệm như này, cô quá đỗi ngây ngô.
Thực lực của Dịch Bắc quá mạnh, dù là lời thoại hay biểu cảm anh ta đều thể hiện rất có chừng mực, không có điểm nào để chê. Sự giãy dụa, xoắn xuýt, đau khổ của Lam Li, tất cả đều được Dịch Bắc đặc tả lại bằng ánh mắt, khiến cho mọi người xung quanh như chìm vào thế giới mới.
Đến lượt Nguyễn Tri Vi diễn Văn Dao thì toàn được cái này mất cái kia, nếu không phải cảm xúc chưa đủ thì sẽ là lời thoại còn hời hợt.
Nguyễn Tri Vi tinh ý nhận ra, diễn xuất của mình không đủ để cảm hóa những người khác, đây là điểm thất bại nhất của cô.
Sau khi kết thúc đợt đối diễn, Dịch Bắc mỉm cười nói với Nguyễn Tri Vi: “Cô gái nhỏ, còn trẻ như em mà diễn được thế này cũng khá ổn rồi. Chăm chỉ luyện tập vào nhé.”
Nguyễn Tri Vi mím môi, cảm ơn Dịch Bắc: “Vâng, cảm ơn tiền bối ạ.”
“Ừm.” Dịch Bắc thuận miệng đáp lời rồi quay qua thương lượng với tổ đạo diễn: “Vậy thì mấy ngày tới tôi không tới tập nữa, diễn xuất của tôi cũng không cần quá giáo viên hướng dẫn đúng chứ? Hôm thi tôi sẽ quay lại, gần đây đang bận chút việc.”
Đạo diễn Vương gật đầu: “Đi đi, hôm đó nhớ tới là được.”
Nguyễn Tri Vi đứng cạnh lặng im không nói lời nào.
Dịch Bắc đi rồi, đạo diễn Vương quay sang cổ vũ cô: “Cô gái nhỏ, sức chịu đựng của cháu tốt đấy, không khóc nhè. Tiếp tục cố gắng nhé.”
Giáo viên hướng dẫn đứng cạnh quan sát toàn cảnh, sau khi kết thúc cảnh diễn cũng đi tới an ủi Nguyễn Tri Vi: “Vi Vi, hôm nay em đã tiến bộ rất nhiều rồi. Dịch Bắc đóng không ít phim, từng gặp cả nhân vật có tính cách tương đồng Lam Li nên nhập vai dễ hơn em là điều dễ hiểu. Em đã làm rất tốt rồi.”
Thấy Nguyễn Tri Vi cúi đầu không nói gì, giáo viên hướng dẫn tiếp tục nói: “Vi Vi, em có muốn thể hiện tốt hơn nữa không? Cô có một cách, nhưng làm thế sẽ khiến em đau lòng.”
Nguyễn Tri Vi nghe vậy lập tức ngẩng mặt lên, con ngươi sáng bừng, kiên quyết nói: “Muốn ạ!”
“Được rồi.” Với tư cách là giáo viên hướng dẫn, kinh nghiệm của cô khá phong phú, lập tức bắt tay phân tích cho Nguyễn Tri Vi hiểu: “Nhược điểm lớn nhất của em là không tách rời được bản thân với nhân vật. Đây là vấn đề mà rất nhiều diễn viên đang mắc phải. Diễn viên khi mới vào nghề họ thường diễn bằng bề ngoài hoặc sự đồng cảm với cảm xúc của nhân vật. Vậy nên, khi đụng phải một nhân vật khác hoàn toàn, họ sẽ diễn không tốt ngay.”
Nguyễn Tri Vi nghiêm túc lắng nghe. Cô giáo nói đúng. Khi diễn <Khói lửa> cô diễn bằng nhan sắc, còn <Nỗi lòng không thể nói> thì bám vào sự đồng cảm với nhân vật, vậy nên khi gặp một nhân vật khác nặng đô hơn, cô gánh không nổi.
“Vậy nên bây giờ cái em cần là gạt phăng tính cách thực thụ và con người của mình đi. Em đừng tìm kiếm điểm tương đồng giữa mình và nhân vật mà phải hòa mình vào với diễn, em của lúc đó là Văn Dao lớn lên vô lo vô nghĩ, tính tình cũng hơi kiêu căng tùy hứng, muốn gì là nói đó. Em rất yêu Lam Li. Đêm đó là thời khắc đen tối mù mịt nhất em phải trải qua, em mất sạch người thân và bạn bè, chìm đắm trong tuyệt vọng và đau khổ. Kinh khủng hơn cả là em lại vô tình phát hiện người làm chuyện này là Lam Li.”
Nghe đến đây, Nguyễn Tri Vi cũng thả hồn vào với nhân vật, cảm nhận được tim mình thắt lại, khó chịu đến mức hít thở không thông.
Cô giáo thở dài, nói: “Tự biến mình thành Văn Dao là cách nhanh nhất để em đẩy nhanh tiến bộ trong diễn xuất. Tuy nhiên, phương pháp này có nhược điểm là có thể làm người diễn không thoát vai được, đôi khi diễn xong còn mắc chứng uất ức. Em phải chú ý vào nhé, cứ coi như mình có một nhân cách khác đi, nhưng đừng đắm chìm trong đó đến mức không chui ra được.”
Nguyễn Tri Vi ngờ ngợ như đã hiểu, nhưng cũng có chỗ hơi mơ hồ.
“Thế này nhé Vi Vi, cô sẽ dạy em cách nhập vai khác, em đồng ý không? Hậu quả ra sao em cũng gánh chịu được chứ?”
Nguyễn Tri Vi đồng ý không chút do dự: “Vâng.”
Thế là, trong bảy ngày cuối cùng, giáo viên hướng dẫn đã áp dụng hình thức huấn luyện ma quỷ cho Nguyễn Tri Vi, diễn xuất của cô cũng nhờ vậy mà thăng cấp rõ rệt.
Dưới sự chỉ đạo của giáo viên hướng dẫn, bảy ngày vừa qua Nguyễn Tri Vi tưởng chừng như mình thực sự biến thành Văn Dao, đôi khi soi gương lại hoảng hốt như thấy được một gương mặt khác.
Cô bé trong gương trong sáng, đáng yêu đang cười rất tươi, cười rồi lại có nước mắt chảy xuống từ khóe mắt. Cô bụm mặt, gào khóc.
Người trong gương là cô mà.
Từ một cô bé ngây ngô không biết mùi đời đến một cô gái mang trong mình thù hận sâu như biển. Văn Dao trưởng thành sau một đêm, yêu hận tình thù xoắn xuýt vào nhau không gỡ nổi, nàng hận Lam Li nhưng cũng hận bản thân vô dụng không thay đổi được kết cục.
Mấy ngày gần đây đắm chìm trong kịch bản khiến Nguyễn Tri Vi hay thẫn thờ, thậm chí có những lúc vì lún quá sâu mà về nhà ngủ rồi nửa đêm vẫn mơ thấy nó.
Cô khóc nức nở trong giấc ngủ, dọa Hướng Cẩm Thu sợ đến mức lập tức lay cô dậy hỏi làm sao. Cô lúc đó yếu ớt chảy nước mắt, lẩm bẩm nói: “Lam Li ca ca, sao lại là chàng chứ?”
Nguyễn Tri Vi cứ nửa tỉnh nửa mê thế này Hướng Cẩm Thu cũng hơi sợ, nhưng may mà bảy ngày không phải quãng thời gian quá dài, chớp mắt cái đã trôi qua.
Ngày lên sân khấu diễn cùng Dịch Bắc đang tới gần.
Ba giờ chiều hôm đó, <Diễn viên phái thực lực> bắt đầu dựng sân khấu quay tập ba. Sau khi sắp xếp xong xuôi, khán giả lục đục vào sân, đám đông đó có fan của Nguyễn Tri Vi và Dịch Bắc, cũng có cả người qua đường ghé thăm.
Trận đấu sẽ bắt đầu vào lúc 8 giờ tối.
Nguyễn Tri Vi và Dịch Bắc đứng sau cánh gà đợi lên sân. Đây là lần thứ hai đôi bên gặp nhau bởi sau buổi thử diễn lần trước, Dịch Bắc không còn tới tập luyện nữa.
Nguyễn Tri Vi mặc trên người một bộ đồ cổ trang màu xanh biếc, làn váy dập dờn như gợn sóng, trên tóc cài một đóa hoa màu nhạt làm trang sức, tay nắm chắc thanh kiếm, cả người toát lên vẻ thanh thuần xinh đẹp, mang lại hơi thở rất giống Văn Dao.
Dịch Bắc quan sát một lượt tạo hình của cô, khách sáo khen: “Cô gái nhỏ, em mặc cổ trang hợp thật đấy.”
Nguyễn Tri Vi lễ phép đáp lời: “Cảm ơn anh.”
“Tí nữa cố lên nhé.” Dịch Bắc mỉm cười, một nụ cười như đã nắm chắc phần thắng.
Nguyễn Tri Vi không đáp lại lời cổ vũ của Dịch Bắc, cô cụp mắt tự nhẩm lại lời thoại và kịch bản.
Cách đó không xa là giáo viên hướng dẫn đang đứng trong góc nhỏ quan sát hai người, thầm đoán kết quả của trận so tài này. Dịch Bắc có ưu thế ở việc dày dặn kinh nghiệm nhưng Nguyễn Tri Vi mấy ngày này cũng bật lên nhanh chóng, có khi còn chả thua kém gì Dịch Bắc, gọi là một con ngựa ô phi nước đại cũng không ngoa tí nào.
Thậm chí cô còn nghĩ Nguyễn Tri Vi có cửa thắng.
Dù thế nào cô cũng rất mong chờ sân khấu tiếp theo, cô rất muốn mọi người được xem diễn xuất của Nguyễn Tri Vi. Nó đủ để làm họ vỡ òa.