Hôm sau, super topic của Nguyễn Tri Vi bất ngờ leo lên chiếm top 1, không những thế, số liệu ở các bảng xếp hạng khác của cô cũng nhanh chóng vươn lên dẫn đầu.
Trước đó vị trí của cô chỉ loanh quanh tầm hạng ba mươi đổ đi. Super topic thường là địa bàn cạnh tranh nhau của các sao nam nổi tiếng, không ai ngờ được cô lại nhảy vọt lên top 1, làm fan các nhà ai cũng hoang mang.
Fan các nhà khác bắt đầu tràn vào khu nhà Nguyễn Tri Vi bình luận: “Bên Nguyễn Tri Vi mua fan đấy hả?”
“Bộ <Khói lửa> ấy cũng chỉ làm cô ta hot lên một tí thôi mà, làm gì đến mức rần rần như thế?”
“Chịu chịu, chịu luôn rồi.”
“Không phải công ty mua đâu, công ty cô ấy làm gì nhiều tiền thế, hay cô ấy có kim chủ sau lưng?”
“Ôi cái số liệu pha ke này, hầy…”
…
Nguyễn Tri Vi và chị quản lý cùng nhau ngồi xem bảng xếp hạng super topic, xong chỉ biết im lặng nhìn nhau.
Chị quản lý trầm ngâm một lúc rồi hỏi Nguyễn Tri Vi: “Hay em thử liên lạc với cậu Thẩm đi? Bảo cậu ấy đừng vung tay quá đà như thế nữa. Làm vậy chẳng khác nào đi gây thù chuốc oán với fan nhà khác… chưa kể super topic của em đột ngột đứng top 1 thế này cũng gây mất thiện cảm với người qua đường.”
Nguyễn Tri Vi sững người: “Nhưng em không có số Thẩm Yến.”
Cô không ngờ Thẩm Yến lại có thể làm ra chuyện như thế này. Yên lặng đứng sau lưng dâng mọi điều tốt đẹp cho cô, một Thẩm Yến như vậy khiến cô vừa bất ngờ vừa thấy xa lạ, dù cho cách làm của anh có hơi quá mức.
Chị quản lý ngạc nhiên nói: “Wechat, số điện thoại không có cái nào à?”
“Em xóa lâu rồi.”
“…”
Tự dưng chị quản lý thấy Thẩm Yến quả là tuýp người nặng tình, Nguyễn Tri Vi ra tay dứt khoát như thế rồi mà anh vẫn hết lòng đối xử tốt với cô. Này làm gì có chuyện là thế thân, nếu chỉ là thế thân mà được đối xử tốt như thế, thì ngoài kia có không biết bao nhiêu cô gái mong mình được làm thế thân nữa.
Trong lúc chị quản lý đắn đo không biết mình có nên thử tự liên lạc với Thẩm Yến không thì tới xế chiều ngày hôm đó, số liệu của Nguyễn Tri Vi dần tụt xuống, đưa cô quay về vị trí cũ.
Chắc Thẩm Yến phát hiện ra chỗ bất ổn nên thu tay rồi.
Thẩm Yến có thể là người tài trong lĩnh vực khác nhưng ở chảo lửa showbiz anh lại như một tờ giấy trắng. Anh không thể biết được đường đi trong giới giải trí quanh co ra sao.
Chị thầm thở phào nhẹ nhõm, lòng chỉ mong sau này Thẩm Yến đừng nhúng tay bừa bãi quấy nhiễu nữa. Không thể nào làm cách này được đâu! Trước khi làm chuyện gì đó, tốt nhất là cậu Thẩm nên tìm chuyên gia marketing trong ngành học hỏi đi thôi. Dù có khiêm tốn nghe chỉ bảo rồi cũng đừng làm việc qua quýt như vậy chứ.
Trong giới giải trí, tiền không phải vạn năng, nổi được hay không ấy là vấn đề rất tâm linh, huyền bí.
Dù thế nào đi chăng nữa, chuyện về super topic đến đây cũng xem như kết thúc. Bởi vì super topic của Nguyễn Tri Vi chỉ lên top được một lúc mà dạo gần đây phim <Khói lửa> cũng hot nên fan các nhà khác không ai quan tâm tới số liệu của cô nữa.
Nguyễn Tri Vi tiếp tục đi đóng phim. Cô vừa đóng, vừa dành thời gian để ý những ngày chiếu <Khói lửa>.
Nhiệt của phim khá ổn định, thậm chí đạo diễn còn hi vọng phim trở thành phim hot của năm.
Official weibo phim ngày ngày bận rộn lên bài chúc mừng [Chúc mừng phim phá 1 tỷ lượt xem!], [Chúc mừng phim phá 1,1 tỷ lượt xem!]…
Ngay khi mọi người đều nghĩ phim sẽ giữ vững độ hot, tiếp tục thăng tiến thì vào tối thứ tư nọ, tỷ suất người xem <Khói lửa> bất ngờ sụt giảm, số lượng replay các tập cũng hạ xuống.
Lượt phát giảm lập tức thu hút sự chú ý của nhiều bên, có công ty nghiên cứu thị trường dựa trên số liệu cung cấp đưa ra kết luận rằng, nguyên nhân dẫn đến sự sụt giảm lượng xem đột ngột của phim là vì có một tập vừa ra chiếu tới phân cảnh Tử Diên chết.
Trong <Khói lửa>, Tử Diên là ánh trăng sáng của Lư Lăng, còn Thanh Mị do An Duyệt Nhiên đảm nhiệm mới là nữ chính. Trước đó, phần lớn nhiệt phim có được đều là nhờ sự xuất hiện của Nguyễn Tri Vi, giờ cô hết vai rồi, nhiệt phim cũng theo đó mà tụt xuống.
Tử Diên chết, người hâm mộ của Nguyễn Tri Vi thi nhau dừng xem: “Hóa ra Tử Diên là nữ phụ, thế mà trước tôi cứ tưởng Vi Vi là nữ chính.”
“Thôi không xem, không xem nữa, đến đây thôi. Nhìn mặt Thanh Mị mà ngán ngẩm, mị không xem nổi.”
Một vài người qua đường biểu thị trên weibo rằng: “Cứ có cảm giác mình bị lừa í… Ngại quá, đáng lẽ tôi phải xem danh sách diễn viên trước khi xem phim mới đúng.”
“Sau này Tử Diên còn xuất hiện trong mạch phim dưới dạng hồi ức không ạ? Ôi, khó chịu quá, không xem nữa.”
…
Nguyễn Tri Vi ngày càng nổi, còn nhiệt phim lại tụt dần đều.
Phần sau bộ phim gần như không có ai quan tâm nữa, dù cho đạo diễn bỏ tiền ra mua vài hot search cho nam nữ chính cũng vô dụng, không cứu nổi lượt xem <Khói lửa> đang rớt thảm hại.
Nhưng đây không phải là chuyện Nguyễn Tri Vi và quản lý cần quan tâm, người phải lo giải quyết vấn đề này là đạo diễn chứ không phải diễn viên, cô đã làm tròn trách nhiệm của một người đóng vai nữ phụ rồi.
Thời gian sau, <Khói lửa> rơi vào trạng thái chấp chới, cầm chừng không được bao lâu đã dần rời xa phạm vi quan tâm của quần chúng. Nguyễn Tri Vi xem như thắng đậm, được cả danh và lợi, còn người bị thương thảm hại nhất trong trận này là Tô Ngự.
Cậu ta đảm nhận vai nam chính nhưng người được biết tới nhiều hơn lại là vai nữ phụ, giờ vai đó hết suất diễn rồi nhiệt của bộ phim lại hiện nguyên hình. Lượt xem thấp dần đều theo từng ngày như đang nói cho Tô Ngự biết bản thân thất bại nhường nào.
Một khoảng thời gian rất dài sau đó, mỗi khi đến quay <Nỗi lòng không thể nói>, Nguyễn Tri Vi và Tiếu Mông Mông đều cảm nhận được tâm trạng Tô Ngự sa sút, bộc lộ hết trong ánh mắt.
Bản thân Tô Ngự cũng rất cố gắng. Cậu ta luôn ngủ muộn hơn bất cứ diễn viên nào trong đoàn, mỗi khi trang điểm để vào cảnh, thợ trang điểm luôn phải dùng một lớp kem che khuyết điểm thật dày nhằm che đi quầng thâm mắt. Cậu ta nỗ lực cân bằng giữa việc đóng phim và chạy lịch trình quản lý sắp xếp, nhưng số mệnh dường như chưa mỉm cười với cậu ta.
Nguyễn Tri Vi và Tiếu Mông Mông không biết nói gì để an ủi Tô Ngự. Nguyễn Tri Vi thì không giỏi nói mấy lời đó còn Tiếu Mông Mông nghĩ hết cách này tới cách khác vẫn không có tác dụng.
“Ây, Tô Ngự.” Cuối cùng Tiếu Mông Mông cũng lướt tới một bình luận khá tích cực, bèn nhanh chân mang điện thoại tới cho Tô Ngự xem: “Cậu đọc bình luận này đi.”
[Hôm nay tui đã xem bộ phim mỳ ăn liền nào: Diễn xuất của Tô Ngự ổn phết đấy chứ, lúc diễn cặp với Tử Diên oke quá trời, đổi sang Thanh Mị nó cứ lạc quẻ kiểu gì ý. Thanh Mị kéo tụt cảm giác couple luôn.]
Tiếu Mông Mông cố gắng lựa lời dễ nghe nhất có thể: “Vấn đề không nằm ở cậu đâu, do An Duyệt Nhiên thôi.”
Tô Ngự mặt mày vô cảm đọc lướt qua bình luận kia trên weibo rồi quay mặt đi không nói câu nào.
Tiếu Mông Mông cẩn thận quan sát sắc mặt cậu ta, nói: “Thấy không, vậy nên cậu không cần ôm hết trách nhiệm về mình.”
Tô Ngự quay qua nhìn Tiếu Mông Mông, nói: “Đừng an ủi tôi. Lượt xem phần sau của <Khói lửa> sụt giảm là sự thật.”
Dứt câu, cậu ta xoay người rời khỏi đó.
Tiếu Mông Mông nhìn theo bóng lưng Tô Ngự rời đi, thở dài cái thượt. Vậy là lời nói của cô không có chút xíu tác dụng nào, xem ra phải Nguyễn Tri Vi ra tay mới có hiệu quả.
Mà nguyên nhân khiến Tô Ngự sa sút như này có lẽ không chỉ vì lượt xem <Khói lửa> giảm sút, mà còn vì địa vị giữa cậu ta và Nguyễn Tri Vi ngày càng chênh lệch nữa.
Thế là tối đó sau khi kết thúc công việc, Nguyễn Tri Vi được Tiếu Mông Mông giao cho trọng trách đi an ủi Tô Ngự.
Nguyễn Tri Vi dọn sang nhà mới chưa được bao lâu, trong nhà vẫn còn khá trống, cách sắp xếp và mùi hương xa lạ khiến cô chưa thích nghi kịp. Nhà mới không có Hướng Cẩm Thu ở cùng khiến Nguyễn Tri Vi cảm giác hơi cô đơn.
Cũng may đêm nay có “trọng trách” phải thực hiện, giúp cô thấy bản thân có việc để làm.
Nguyễn Tri Vi về nhà tẩy trang, tắm rửa rồi lăn lên giường đắp mặt nạ, vừa đắp vừa nghĩ xem mình phải nói gì để an ủi Tô Ngự. Cô bối rối dừng ở khung trò chuyện hồi lâu, hết viết lại xóa, cuối cùng chỉ nhắn được đúng một dòng: “Tô Ngự, cậu đã làm rất tốt rồi. Fan hâm mộ của cậu thấy được, sau này mọi người cũng sẽ thấy.”
Đêm đã khuya, Nguyễn Tri Vi cứ nghĩ ngày mai mình mới nhận được hồi âm của Tô Ngự, đang định đặt điện thoại xuống thì chuông báo vang lên, Tô Ngự trả lời rất nhanh: “Mọi người ở đây bao gồm cả chị sao?”
Nhìn dòng tin nhắn đó, Nguyễn Tri Vi không tự chủ được ngồi thẳng người dậy. Tô Ngự có ý gì đây? Cậu ta cố gắng như nào cô cũng thấy rồi, và bản thân cậu ta là người thấy rõ ràng nhất, sao phải hỏi như thế?
Nguyễn Tri Vi đáp: “Chắc chắn rồi.”
“Vậy là tốt rồi.”
Nhắn xong câu trên, tự dưng Tô Ngự lại nhắn thêm một câu: “Lần trước chị có nói, Tri Vi trong tên chị là tri vi trong “mẫn thả tri lễ, kính dĩ tri vi” đúng không? Thật ra, chữ “Ngự” trong tên tôi cũng có một tầng ý nghĩa khác.”
“Có nghĩa là gì?”
“Phùng hư ngự phong.” Tô Ngự chậm rãi gửi sang bốn chữ.
Phùng hư ngự phong, ý chỉ không có gì tự do bằng việc được cưỡi gió ngao du khắp nơi, là lời của Tô Thức trong. Vậy ý Tô Ngự có nghĩa là cậu ta không muốn đi đường tắt mà muốn cọ sát nâng cao diễn xuất, nổi tiếng bằng thực lực phải không?
Những gì cậu ta làm cũng y như vậy thật. Không mượn tai tiếng để lăng xê, không xây dựng hình tượng giả tạo, luôn cố gắng cải thiện diễn xuất nhưng lại mãi không bật lên được.
Trong lúc Nguyễn Tri Vi lưỡng lự không biết phải trả lời cậu ta thế nào thì chị quản lý gọi điện tới. Nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi, Nguyễn Tri Vi sửng sốt mất mấy giây, sau đó vội vàng ấn nhận: “Alo, chị Tôn ạ?”
Chị quản lý sốt ruột nói: “Vi Vi, em chưa ngủ hả? Chị có tin này muốn nói cho em biết đây. <Diễn viên phái thực lực> quyết định nhả tập trước thời gian dự kiến, ngày mai sẽ phát sóng. Chị biết em đang rất ngạc nhiên, vì tin tức tuồn ra khá đột ngột.”
Các chương trình khác thường sẽ là một tuần một tập nhưng <Diễn viên phái thực lực> còn phải tốn thời gian một tuần cho diễn viên tham gia huấn luyện nên phát sóng cố định mỗi tháng một tập. Đúng theo lịch thì phải thứ năm tuần sau mới tới ngày chiếu, giờ đẩy lên chiếu sớm thế này quả thật làm người ta trở tay không kịp.
“Thấy bảo do đạo diễn Vương thấy phim <Khói lửa> đang dần mất nhiệt nên muốn phát sóng trước, muốn mượn độ hot của em để nâng chương trình lên. Giờ em vẫn đang nằm trong top các nghệ sĩ nữ nổi tiếng nhất, <Diễn viên phái thực lực> có lên sóng luôn cũng chỉ có lợi cho em, còn củng cố được cả duyên người qua đường nữa.”
Biết <Diễn viên phái thực lực> sắp lên sóng, lòng Nguyễn Tri Vi chợt thấy căng thẳng.
Chương trình lên sóng thể nào cũng có người bới chuyện cô là thế thân của Bạch Khởi để nói. Rồi cả chuyện Bạch Khởi là vị giám khảo như từ trên trời rơi xuống trong chương trình sẽ bị mọi người biết hết, đến lúc đó không biết bố mẹ có biết chuyện cô từng là thế thân không.
“À phải rồi Vi Vi, chúng ta nhận được thiệp mời tham gia đêm hội của webdrama Đới Kỳ đấy, đi thảm đỏ xong là vào tham gia tiệc tối. Thiệp mời cho đêm hội ngày mai được phát xong từ tháng trước rồi nhưng giờ độ hot của em cao nên họ lại mời bổ sung. Em nhớ xuất hiện đúng giờ nhé, đến lúc đó Văn Văn sẽ mang đồ tới cho em thay, có cả thợ trang điểm chị mời tới nữa.” Chị quản lý tiếp tục nói.
“Vâng, em biết rồi.” Nguyễn Tri Vi thấp thỏm đáp lại.
Đây là lần đầu tiên cô được mời đi thảm đỏ, nhưng trong lòng cô lúc này chẳng có xíu cảm giác vui thích nào, chỉ thấy thấp thỏm không yên, đầu quay mòng mòng chuyện liên quan tới Bạch Khởi.
Lúc thua cuộc ở <Diễn viên phái thực lực>, Nguyễn Tri Vi chỉ thấy Bạch Khởi không công bằng chứ không có tâm trạng nghĩ tới mặt khác, giờ chương trình chuẩn bị lên sóng, cô mới chậm chạp nhận ra hậu quả nó đem lại sau khi công chiếu.
Thế thân…
Hai chữ này kẹt giữa môi cô mang tới hương vị đắng ngắt. Đến lúc đó, Nguyễn Tri Vi chỉ có thể im lặng chấp nhận, chấp nhận ánh mắt từ bốn phương tám hướng nhìn về phía mình, có thể là chế nhạo, cũng có thể là thương hại.
Thậm chí còn có cả ánh mắt dò xét của Bạch Khởi.
Còn cô, không có cách nào thoát ra được.
Đêm ấy, tâm trạng Nguyễn Tri Vi trở nên sa sút vì cuộc gọi bất ngờ từ chị quản lý, quên luôn cả việc trả lời Tô Ngự.
Cô nào hay biết Tô Ngự nãy giờ vẫn luôn nhìn chăm chăm cuộc trò chuyện giữa hai người, cách hai, ba phút lại loát lại một lần, mong ngóng sự hồi âm từ cô.
Nền trời ảm đạm nhạt dần theo thời gian, như bức tranh sơn dầu được rắc thuốc nhuộm trắng lên nền, tạo ra gam màu nhẹ nhàng hơn.
Chân trời xẹt qua đường kẻ trắng, ánh nắng len lỏi chiếu vào trong qua khung cửa sổ, hắt lên người thiếu niên nằm trên giường. Từng tia nắng như đang nhảy nhót trên hàng mi hơi rủ xuống. Tô Ngự cúi đầu xem điện thoại, có vẻ như đã giữ tư thế đó rất lâu rồi.
Tô Ngự cả đêm không ngủ.
Trước đó vị trí của cô chỉ loanh quanh tầm hạng ba mươi đổ đi. Super topic thường là địa bàn cạnh tranh nhau của các sao nam nổi tiếng, không ai ngờ được cô lại nhảy vọt lên top 1, làm fan các nhà ai cũng hoang mang.
Fan các nhà khác bắt đầu tràn vào khu nhà Nguyễn Tri Vi bình luận: “Bên Nguyễn Tri Vi mua fan đấy hả?”
“Bộ <Khói lửa> ấy cũng chỉ làm cô ta hot lên một tí thôi mà, làm gì đến mức rần rần như thế?”
“Chịu chịu, chịu luôn rồi.”
“Không phải công ty mua đâu, công ty cô ấy làm gì nhiều tiền thế, hay cô ấy có kim chủ sau lưng?”
“Ôi cái số liệu pha ke này, hầy…”
…
Nguyễn Tri Vi và chị quản lý cùng nhau ngồi xem bảng xếp hạng super topic, xong chỉ biết im lặng nhìn nhau.
Chị quản lý trầm ngâm một lúc rồi hỏi Nguyễn Tri Vi: “Hay em thử liên lạc với cậu Thẩm đi? Bảo cậu ấy đừng vung tay quá đà như thế nữa. Làm vậy chẳng khác nào đi gây thù chuốc oán với fan nhà khác… chưa kể super topic của em đột ngột đứng top 1 thế này cũng gây mất thiện cảm với người qua đường.”
Nguyễn Tri Vi sững người: “Nhưng em không có số Thẩm Yến.”
Cô không ngờ Thẩm Yến lại có thể làm ra chuyện như thế này. Yên lặng đứng sau lưng dâng mọi điều tốt đẹp cho cô, một Thẩm Yến như vậy khiến cô vừa bất ngờ vừa thấy xa lạ, dù cho cách làm của anh có hơi quá mức.
Chị quản lý ngạc nhiên nói: “Wechat, số điện thoại không có cái nào à?”
“Em xóa lâu rồi.”
“…”
Tự dưng chị quản lý thấy Thẩm Yến quả là tuýp người nặng tình, Nguyễn Tri Vi ra tay dứt khoát như thế rồi mà anh vẫn hết lòng đối xử tốt với cô. Này làm gì có chuyện là thế thân, nếu chỉ là thế thân mà được đối xử tốt như thế, thì ngoài kia có không biết bao nhiêu cô gái mong mình được làm thế thân nữa.
Trong lúc chị quản lý đắn đo không biết mình có nên thử tự liên lạc với Thẩm Yến không thì tới xế chiều ngày hôm đó, số liệu của Nguyễn Tri Vi dần tụt xuống, đưa cô quay về vị trí cũ.
Chắc Thẩm Yến phát hiện ra chỗ bất ổn nên thu tay rồi.
Thẩm Yến có thể là người tài trong lĩnh vực khác nhưng ở chảo lửa showbiz anh lại như một tờ giấy trắng. Anh không thể biết được đường đi trong giới giải trí quanh co ra sao.
Chị thầm thở phào nhẹ nhõm, lòng chỉ mong sau này Thẩm Yến đừng nhúng tay bừa bãi quấy nhiễu nữa. Không thể nào làm cách này được đâu! Trước khi làm chuyện gì đó, tốt nhất là cậu Thẩm nên tìm chuyên gia marketing trong ngành học hỏi đi thôi. Dù có khiêm tốn nghe chỉ bảo rồi cũng đừng làm việc qua quýt như vậy chứ.
Trong giới giải trí, tiền không phải vạn năng, nổi được hay không ấy là vấn đề rất tâm linh, huyền bí.
Dù thế nào đi chăng nữa, chuyện về super topic đến đây cũng xem như kết thúc. Bởi vì super topic của Nguyễn Tri Vi chỉ lên top được một lúc mà dạo gần đây phim <Khói lửa> cũng hot nên fan các nhà khác không ai quan tâm tới số liệu của cô nữa.
Nguyễn Tri Vi tiếp tục đi đóng phim. Cô vừa đóng, vừa dành thời gian để ý những ngày chiếu <Khói lửa>.
Nhiệt của phim khá ổn định, thậm chí đạo diễn còn hi vọng phim trở thành phim hot của năm.
Official weibo phim ngày ngày bận rộn lên bài chúc mừng [Chúc mừng phim phá 1 tỷ lượt xem!], [Chúc mừng phim phá 1,1 tỷ lượt xem!]…
Ngay khi mọi người đều nghĩ phim sẽ giữ vững độ hot, tiếp tục thăng tiến thì vào tối thứ tư nọ, tỷ suất người xem <Khói lửa> bất ngờ sụt giảm, số lượng replay các tập cũng hạ xuống.
Lượt phát giảm lập tức thu hút sự chú ý của nhiều bên, có công ty nghiên cứu thị trường dựa trên số liệu cung cấp đưa ra kết luận rằng, nguyên nhân dẫn đến sự sụt giảm lượng xem đột ngột của phim là vì có một tập vừa ra chiếu tới phân cảnh Tử Diên chết.
Trong <Khói lửa>, Tử Diên là ánh trăng sáng của Lư Lăng, còn Thanh Mị do An Duyệt Nhiên đảm nhiệm mới là nữ chính. Trước đó, phần lớn nhiệt phim có được đều là nhờ sự xuất hiện của Nguyễn Tri Vi, giờ cô hết vai rồi, nhiệt phim cũng theo đó mà tụt xuống.
Tử Diên chết, người hâm mộ của Nguyễn Tri Vi thi nhau dừng xem: “Hóa ra Tử Diên là nữ phụ, thế mà trước tôi cứ tưởng Vi Vi là nữ chính.”
“Thôi không xem, không xem nữa, đến đây thôi. Nhìn mặt Thanh Mị mà ngán ngẩm, mị không xem nổi.”
Một vài người qua đường biểu thị trên weibo rằng: “Cứ có cảm giác mình bị lừa í… Ngại quá, đáng lẽ tôi phải xem danh sách diễn viên trước khi xem phim mới đúng.”
“Sau này Tử Diên còn xuất hiện trong mạch phim dưới dạng hồi ức không ạ? Ôi, khó chịu quá, không xem nữa.”
…
Nguyễn Tri Vi ngày càng nổi, còn nhiệt phim lại tụt dần đều.
Phần sau bộ phim gần như không có ai quan tâm nữa, dù cho đạo diễn bỏ tiền ra mua vài hot search cho nam nữ chính cũng vô dụng, không cứu nổi lượt xem <Khói lửa> đang rớt thảm hại.
Nhưng đây không phải là chuyện Nguyễn Tri Vi và quản lý cần quan tâm, người phải lo giải quyết vấn đề này là đạo diễn chứ không phải diễn viên, cô đã làm tròn trách nhiệm của một người đóng vai nữ phụ rồi.
Thời gian sau, <Khói lửa> rơi vào trạng thái chấp chới, cầm chừng không được bao lâu đã dần rời xa phạm vi quan tâm của quần chúng. Nguyễn Tri Vi xem như thắng đậm, được cả danh và lợi, còn người bị thương thảm hại nhất trong trận này là Tô Ngự.
Cậu ta đảm nhận vai nam chính nhưng người được biết tới nhiều hơn lại là vai nữ phụ, giờ vai đó hết suất diễn rồi nhiệt của bộ phim lại hiện nguyên hình. Lượt xem thấp dần đều theo từng ngày như đang nói cho Tô Ngự biết bản thân thất bại nhường nào.
Một khoảng thời gian rất dài sau đó, mỗi khi đến quay <Nỗi lòng không thể nói>, Nguyễn Tri Vi và Tiếu Mông Mông đều cảm nhận được tâm trạng Tô Ngự sa sút, bộc lộ hết trong ánh mắt.
Bản thân Tô Ngự cũng rất cố gắng. Cậu ta luôn ngủ muộn hơn bất cứ diễn viên nào trong đoàn, mỗi khi trang điểm để vào cảnh, thợ trang điểm luôn phải dùng một lớp kem che khuyết điểm thật dày nhằm che đi quầng thâm mắt. Cậu ta nỗ lực cân bằng giữa việc đóng phim và chạy lịch trình quản lý sắp xếp, nhưng số mệnh dường như chưa mỉm cười với cậu ta.
Nguyễn Tri Vi và Tiếu Mông Mông không biết nói gì để an ủi Tô Ngự. Nguyễn Tri Vi thì không giỏi nói mấy lời đó còn Tiếu Mông Mông nghĩ hết cách này tới cách khác vẫn không có tác dụng.
“Ây, Tô Ngự.” Cuối cùng Tiếu Mông Mông cũng lướt tới một bình luận khá tích cực, bèn nhanh chân mang điện thoại tới cho Tô Ngự xem: “Cậu đọc bình luận này đi.”
[Hôm nay tui đã xem bộ phim mỳ ăn liền nào: Diễn xuất của Tô Ngự ổn phết đấy chứ, lúc diễn cặp với Tử Diên oke quá trời, đổi sang Thanh Mị nó cứ lạc quẻ kiểu gì ý. Thanh Mị kéo tụt cảm giác couple luôn.]
Tiếu Mông Mông cố gắng lựa lời dễ nghe nhất có thể: “Vấn đề không nằm ở cậu đâu, do An Duyệt Nhiên thôi.”
Tô Ngự mặt mày vô cảm đọc lướt qua bình luận kia trên weibo rồi quay mặt đi không nói câu nào.
Tiếu Mông Mông cẩn thận quan sát sắc mặt cậu ta, nói: “Thấy không, vậy nên cậu không cần ôm hết trách nhiệm về mình.”
Tô Ngự quay qua nhìn Tiếu Mông Mông, nói: “Đừng an ủi tôi. Lượt xem phần sau của <Khói lửa> sụt giảm là sự thật.”
Dứt câu, cậu ta xoay người rời khỏi đó.
Tiếu Mông Mông nhìn theo bóng lưng Tô Ngự rời đi, thở dài cái thượt. Vậy là lời nói của cô không có chút xíu tác dụng nào, xem ra phải Nguyễn Tri Vi ra tay mới có hiệu quả.
Mà nguyên nhân khiến Tô Ngự sa sút như này có lẽ không chỉ vì lượt xem <Khói lửa> giảm sút, mà còn vì địa vị giữa cậu ta và Nguyễn Tri Vi ngày càng chênh lệch nữa.
Thế là tối đó sau khi kết thúc công việc, Nguyễn Tri Vi được Tiếu Mông Mông giao cho trọng trách đi an ủi Tô Ngự.
Nguyễn Tri Vi dọn sang nhà mới chưa được bao lâu, trong nhà vẫn còn khá trống, cách sắp xếp và mùi hương xa lạ khiến cô chưa thích nghi kịp. Nhà mới không có Hướng Cẩm Thu ở cùng khiến Nguyễn Tri Vi cảm giác hơi cô đơn.
Cũng may đêm nay có “trọng trách” phải thực hiện, giúp cô thấy bản thân có việc để làm.
Nguyễn Tri Vi về nhà tẩy trang, tắm rửa rồi lăn lên giường đắp mặt nạ, vừa đắp vừa nghĩ xem mình phải nói gì để an ủi Tô Ngự. Cô bối rối dừng ở khung trò chuyện hồi lâu, hết viết lại xóa, cuối cùng chỉ nhắn được đúng một dòng: “Tô Ngự, cậu đã làm rất tốt rồi. Fan hâm mộ của cậu thấy được, sau này mọi người cũng sẽ thấy.”
Đêm đã khuya, Nguyễn Tri Vi cứ nghĩ ngày mai mình mới nhận được hồi âm của Tô Ngự, đang định đặt điện thoại xuống thì chuông báo vang lên, Tô Ngự trả lời rất nhanh: “Mọi người ở đây bao gồm cả chị sao?”
Nhìn dòng tin nhắn đó, Nguyễn Tri Vi không tự chủ được ngồi thẳng người dậy. Tô Ngự có ý gì đây? Cậu ta cố gắng như nào cô cũng thấy rồi, và bản thân cậu ta là người thấy rõ ràng nhất, sao phải hỏi như thế?
Nguyễn Tri Vi đáp: “Chắc chắn rồi.”
“Vậy là tốt rồi.”
Nhắn xong câu trên, tự dưng Tô Ngự lại nhắn thêm một câu: “Lần trước chị có nói, Tri Vi trong tên chị là tri vi trong “mẫn thả tri lễ, kính dĩ tri vi” đúng không? Thật ra, chữ “Ngự” trong tên tôi cũng có một tầng ý nghĩa khác.”
“Có nghĩa là gì?”
“Phùng hư ngự phong.” Tô Ngự chậm rãi gửi sang bốn chữ.
Phùng hư ngự phong, ý chỉ không có gì tự do bằng việc được cưỡi gió ngao du khắp nơi, là lời của Tô Thức trong. Vậy ý Tô Ngự có nghĩa là cậu ta không muốn đi đường tắt mà muốn cọ sát nâng cao diễn xuất, nổi tiếng bằng thực lực phải không?
Những gì cậu ta làm cũng y như vậy thật. Không mượn tai tiếng để lăng xê, không xây dựng hình tượng giả tạo, luôn cố gắng cải thiện diễn xuất nhưng lại mãi không bật lên được.
Trong lúc Nguyễn Tri Vi lưỡng lự không biết phải trả lời cậu ta thế nào thì chị quản lý gọi điện tới. Nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi, Nguyễn Tri Vi sửng sốt mất mấy giây, sau đó vội vàng ấn nhận: “Alo, chị Tôn ạ?”
Chị quản lý sốt ruột nói: “Vi Vi, em chưa ngủ hả? Chị có tin này muốn nói cho em biết đây. <Diễn viên phái thực lực> quyết định nhả tập trước thời gian dự kiến, ngày mai sẽ phát sóng. Chị biết em đang rất ngạc nhiên, vì tin tức tuồn ra khá đột ngột.”
Các chương trình khác thường sẽ là một tuần một tập nhưng <Diễn viên phái thực lực> còn phải tốn thời gian một tuần cho diễn viên tham gia huấn luyện nên phát sóng cố định mỗi tháng một tập. Đúng theo lịch thì phải thứ năm tuần sau mới tới ngày chiếu, giờ đẩy lên chiếu sớm thế này quả thật làm người ta trở tay không kịp.
“Thấy bảo do đạo diễn Vương thấy phim <Khói lửa> đang dần mất nhiệt nên muốn phát sóng trước, muốn mượn độ hot của em để nâng chương trình lên. Giờ em vẫn đang nằm trong top các nghệ sĩ nữ nổi tiếng nhất, <Diễn viên phái thực lực> có lên sóng luôn cũng chỉ có lợi cho em, còn củng cố được cả duyên người qua đường nữa.”
Biết <Diễn viên phái thực lực> sắp lên sóng, lòng Nguyễn Tri Vi chợt thấy căng thẳng.
Chương trình lên sóng thể nào cũng có người bới chuyện cô là thế thân của Bạch Khởi để nói. Rồi cả chuyện Bạch Khởi là vị giám khảo như từ trên trời rơi xuống trong chương trình sẽ bị mọi người biết hết, đến lúc đó không biết bố mẹ có biết chuyện cô từng là thế thân không.
“À phải rồi Vi Vi, chúng ta nhận được thiệp mời tham gia đêm hội của webdrama Đới Kỳ đấy, đi thảm đỏ xong là vào tham gia tiệc tối. Thiệp mời cho đêm hội ngày mai được phát xong từ tháng trước rồi nhưng giờ độ hot của em cao nên họ lại mời bổ sung. Em nhớ xuất hiện đúng giờ nhé, đến lúc đó Văn Văn sẽ mang đồ tới cho em thay, có cả thợ trang điểm chị mời tới nữa.” Chị quản lý tiếp tục nói.
“Vâng, em biết rồi.” Nguyễn Tri Vi thấp thỏm đáp lại.
Đây là lần đầu tiên cô được mời đi thảm đỏ, nhưng trong lòng cô lúc này chẳng có xíu cảm giác vui thích nào, chỉ thấy thấp thỏm không yên, đầu quay mòng mòng chuyện liên quan tới Bạch Khởi.
Lúc thua cuộc ở <Diễn viên phái thực lực>, Nguyễn Tri Vi chỉ thấy Bạch Khởi không công bằng chứ không có tâm trạng nghĩ tới mặt khác, giờ chương trình chuẩn bị lên sóng, cô mới chậm chạp nhận ra hậu quả nó đem lại sau khi công chiếu.
Thế thân…
Hai chữ này kẹt giữa môi cô mang tới hương vị đắng ngắt. Đến lúc đó, Nguyễn Tri Vi chỉ có thể im lặng chấp nhận, chấp nhận ánh mắt từ bốn phương tám hướng nhìn về phía mình, có thể là chế nhạo, cũng có thể là thương hại.
Thậm chí còn có cả ánh mắt dò xét của Bạch Khởi.
Còn cô, không có cách nào thoát ra được.
Đêm ấy, tâm trạng Nguyễn Tri Vi trở nên sa sút vì cuộc gọi bất ngờ từ chị quản lý, quên luôn cả việc trả lời Tô Ngự.
Cô nào hay biết Tô Ngự nãy giờ vẫn luôn nhìn chăm chăm cuộc trò chuyện giữa hai người, cách hai, ba phút lại loát lại một lần, mong ngóng sự hồi âm từ cô.
Nền trời ảm đạm nhạt dần theo thời gian, như bức tranh sơn dầu được rắc thuốc nhuộm trắng lên nền, tạo ra gam màu nhẹ nhàng hơn.
Chân trời xẹt qua đường kẻ trắng, ánh nắng len lỏi chiếu vào trong qua khung cửa sổ, hắt lên người thiếu niên nằm trên giường. Từng tia nắng như đang nhảy nhót trên hàng mi hơi rủ xuống. Tô Ngự cúi đầu xem điện thoại, có vẻ như đã giữ tư thế đó rất lâu rồi.
Tô Ngự cả đêm không ngủ.