Khoảnh khắc ấy, Thẩm Yến như chết lặng.
Hoá ra khi con người bị dồn đến tận cùng của tuyệt vọng, họ sẽ không phát điên, cũng chẳng nổi giận, mà ngược lại còn không nói được câu nào.
Mọi cơ quan trong cơ thể anh như bị đóng băng vậy, chỉ hơi cử động ngón tay thôi cũng cảm nhận được sự đau nhức như bị xé toạc.
Đau đến mức nào ư?
Nó giống như thể từng chiếc đinh đang găm thẳng vào tim vậy, vừa đóng xong một cái còn chưa cảm thụ hết đau đớn cái đó mang lại đã bị găm thêm chiếc thứ hai. Cơn đau cứ thế bủa vây lấy anh, không cho anh cả cơ hội được hít thở.
Tô Ngự đứng tựa vào cửa lặng lẽ quan sát sắc mặt Thẩm Yến. Cậu ấm nhà họ Thẩm bình thường liều lĩnh bao nhiêu, một nhà tư bản tàn ác ra tay không chút nhân nhượng, không ngờ cũng có giây phút đau đớn tới xé lòng như vậy.
Đã vậy còn ngay trước mặt tình địch là cậu ta nữa.
Lòng Tô Ngự thấy vô cùng hả hê, hẳn giờ anh ta cảm nhận được cảm giác của cậu ta hôm thảm đỏ diễn ra rồi nhỉ? Hôm đó, tâm trạng của Tô Ngự chẳng khác gì anh lúc này. Nhìn Thẩm Yến kéo Nguyễn Tri Vi đi, cậu ta cảm thấy từ đầu đến cuối mình chỉ như một người ngoài cuộc.
Cậu ta tự ti, cẩn thận từng bước một, giấu nhẹm đi tình yêu của mình để không một ai hay biết.
Giờ cuối cùng Tô Ngự cũng có cơ hội để cho Thẩm Yến trải nghiệm cảm giác này, coi như hai bên đã hoà nhau.
Đứng đây cũng đã lâu, Tô Ngự lo còn đứng tiếp nữa Thẩm Yến sẽ phát điên đánh thức Nguyễn Tri Vi nên đúng lúc lên tiếng cắt ngang thu hút sự chú ý của anh: “Nhìn cũng nhìn rồi, anh đi được chưa? Bây giờ anh cũng đâu phải bạn trai cô ấy, làm gì có tư cách tìm cô ấy lúc này?”
Nói xong, Tô Ngự ra dấu “tạm biệt” rồi đóng sầm cửa lại.
Sau khi đóng cửa, Tô Ngự đứng tựa người vào tường, dáng vẻ nom khá mệt mỏi.
Trên trán Tô Ngự rịn một lớp mồ hôi lạnh. Thể lực cậu ta sau khi uống rượu không hề tốt, mà nãy còn phải đứng trước mặt một người có khí thế mạnh mẽ như Thẩm Yến cậu ta lại càng phải gồng mình giữ trạng thái thản nhiên.
May mà Thẩm Yến tin.
Tô Ngự không lo Thẩm Yến định làm gì mình, vì có Nguyễn Tri Vi ở đây, cho dù Thẩm Yến có tính ra tay thật anh cũng không dám làm.
Bởi vì anh mà ra tay thật thì coi như cuộc tình kết thúc, sẽ không bao giờ có chuyện Nguyễn Tri Vi quay lại với Thẩm Yến nữa.
Sự tồn tại của Nguyễn Tri Vi chính là chống lưng mạnh nhất của Tô Ngự.
Cửa nhà Tô Ngự đã đóng lại được một lúc.
Nhưng Thẩm Yến vẫn đứng yên bất động ở đó.
Lúc này đây, Thẩm Yến càng cảm nhận được rõ ràng hơn mùi vị tanh tanh lờ lợ nơi cuống họng, cả cơ thể đang đóng băng tại chỗ dần khôi phục lại tri giác, và thứ đầu tiên anh cảm giác được sau khi bình phục là sự đau đớn.
Ban đầu chỉ là cảm giác hơi nhức nhức, sau đấy thì không khác nào như khi phẫu thuật xong thuốc tê dần mất tác dụng, cái cảm giác đau đến tê tái dần dà lấn chiếm.
Thẩm Yến đau tới không thở nổi.
Thật ra vừa rồi anh cũng có khoảnh khắc mất lý trí, muốn phá cửa xông vào, dù cho có đánh thức nguyên cư dân tầng lầu này dậy cũng chẳng sao cả. Anh muốn đánh thức Nguyễn Tri Vi, kéo cô ra ngoài, ép cô phải đi về cùng với mình, giữ cô thật chặt bên cạnh, không cho cô cơ hội gặp bất kỳ người đàn ông nào khác.
Động vào người phụ nữ của anh, Tô Ngự cũng đừng mong được sống tốt.
Nhưng may mà lý trí kịp thời quay trở lại, kéo Thẩm Yến tỉnh ngộ. Sau đó thì sao chứ?
Anh cướp lại rồi, sau đó làm gì nữa?
Nguyễn Tri Vi đâu cần anh nữa.
Cướp lại được người mình yêu thì sao chứ, tim Nguyễn Tri Vi không ở đây, anh có đoạt lại cũng vô dụng.
Kể cả giờ anh có dùng thủ đoạn cưỡng ép Nguyễn Tri Vi ở bên cạnh mình thì sau cùng hai người bọn họ cũng chẳng thể có kết cục tốt đẹp. Bọn họ sẽ dằn vặt lẫn nhau giống như lúc vừa chia tay vậy. Sự ngang ngược của anh khi đó chỉ đẩy Nguyễn Tri Vi ngày một xa mình.
Thẩm Yến cứ nghĩ mình đã học được cách yêu rồi, nhưng đến khi mất lý trí, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh vẫn vậy. Bản chất của anh vẫn là con dã thú không ai thương, ngang ngược tàn bạo. Không ai dạy anh cách yêu, anh tìm tòi học hỏi nhưng vẫn không thể học tốt, vẫn không giữ nổi người con gái mình yêu.
Giờ dù anh có làm gì cũng đã muộn, tất cả đều vô dụng.
Cảm giác bứ bứ tanh tanh trong cổ họng trào ra, Thẩm Yến không khống chế được ho một tiếng, khạc ra một búng máu.
Màu đỏ tươi của máu trên mặt đất chiếm trọn tầm mắt anh, anh đứng đó một lúc lâu không nhúc nhích.
Nguyễn Tri Vi yêu người khác rồi.
Thẩm Yến nghĩ, để anh sống một cuộc sống không có Nguyễn Tri Vi thế này, đúng là biết cách hành hạ người khác mà.
*
Rạng sáng hôm ấy, ngoài đường không có một bóng người, ánh đèn vàng phản chiếu trên nền đất, kéo dài bóng một người lang thang trên phố trông rất đỗi cô đơn. Từng tán cây khẽ đung đưa theo gió tựa như nanh vuốt của ma quỷ đang lượn lờ.
Thẩm Yến một mình lang thang trên con đường không bóng người, tựa như cô hồn dã quỷ không có nhà để về.
Chiếc xe Maserati của anh vẫn đang đỗ dưới nhà Tô Ngự, trạng thái hiện tại của anh không thích hợp để lái xe.
Chính Thẩm Yến cũng không biết mình muốn đi đâu, cứ thế bước đi trong vô định.
Hai giờ sáng, trên không trung lất phất vài bông tuyết.
Tuyết rơi mỗi lúc một nhiều, từng bông tuyết trắng xoá lấp kín mặt đất tạo thành một lớp tuyết mỏng, loé lên dưới ánh đèn đường.
Thẩm Yến đứng lại, lặng yên ngắm nhìn tuyết rơi. Những bông tuyết nhỏ li ti rơi xuống đậu trên mi anh nhưng anh lại chẳng có hành động gì, như thể không phát hiện ra. Người đàn ông ấy thường ngày kiêu ngạo biết bao, giờ trong ánh mắt chỉ còn lại sự mất mát và bi thương.
Thẩm Yến đứng ở đó, chợt nhớ về lần đầu mình cùng ngắm tuyết với Nguyễn Tri Vi.
Bắc Thành không mấy khi có tuyết rơi, năm ngoái chẳng có trận nào nhưng năm kia lại rơi rất nhiều. Mỗi lần có một trận tuyết lớn là Nguyễn Tri Vi lại kéo Thẩm Yến cùng ngắm tuyết với mình.
Khi ấy, bọn họ vừa ở bên nhau không bao lâu, Thẩm Yến vẫn còn rất nhiều thời gian ở cạnh Nguyễn Tri Vi. Nguyễn Tri Vi trông thì tưởng kiểu người nhẹ nhàng thích yên tĩnh, nhưng đến ngày tuyết rơi cô lại như “lộ nguyên hình”, hăng hái chơi đắp người tuyết, ném bóng tuyết, sức chiến đấu không bằng ai nhưng vẫn rất nhiệt tình “công kích” anh.
Cô quàng một chiếc khăn lông trắng tinh, xinh đẹp thanh thuần, giơ cao quả bóng tuyết ném về phía Thẩm Yến, cười tươi tít mắt: “Thẩm Yến, nhận bóng của em đi!”
Đây là một trong số ít những lần cô năng nổ hoạt bát.
Thẩm Yến để mặc cô ném tuyết lên người mình. Sức của cô không lớn, ném vào người anh chỉ như vỗ nhẹ một cái. Thẩm Yến cất bước đi tới bên cạnh cô, miệng thì bảo cô “ấu trĩ” nhưng mình lại nhân lúc cô không chú ý mà ném một quả cầu tuyết về phía cô. Cú đánh bất ngờ làm Nguyễn Tri Vi trở tay không kịp, chỉ có thể nhắm mắt chấp nhận.
Chóp mũi Nguyễn Tri Vi đỏ lên vì lạnh. Cô nhăn mũi nhìn anh.
Thẩm Yến khom lưng cười lưu manh hỏi: “Lạnh không?”
“Lạnh…” Không đợi Nguyễn Tri Vi nói xong, Thẩm Yến đã giang tay ôm cả người cô vào lòng. Nhiệt độ cơ thể anh có thể nói là ấm quanh năm, tay cũng ấm nên anh lập tức đưa tay ôm lấy khuôn mặt cô truyền nhiệt.
Mặt cô nhỏ, tay Thẩm Yến lại to nên vừa vặn có thể ôm trọn cả khuôn mặt. Sự ấm áp nơi đầu ngón tay truyền đến làm má Nguyễn Tri Vi ửng hồng, chẳng biết đây là do nóng hay thẹn thùng nữa: “Đủ, đủ rồi…”
“Chưa đủ.” Cặp mắt đào hoa của Thẩm Yến đượm ý cười: “Mặt em lạnh tới đỏ ửng rồi đây này.”
“Không phải lạnh, em nóng…” Nguyễn Tri Vi giải thích.
“Thế à…” Thẩm Yến hơi nâng cao âm cuối như đang trêu ghẹo: “Vậy thì việc sau đây anh làm, còn khiến em “nóng” hơn nữa kìa.”
Dứt câu, Thẩm Yến kéo khăn quàng cổ của Nguyễn Tri Vi, thuận tay lôi cô về phía mình, kéo người ngẩng lên, còn mình khom người nhắm mắt hôn lên môi cô.
Hai người họ yên tĩnh đứng dưới trời tuyết trao nhau nụ hôn.
Khung cảnh đẹp như một bức tranh vậy.
Từng bông tuyết lất phất đậu lại trên tóc, như vẽ lên viễn cảnh hai người bạc đầu cùng nhau.
Ký ức và hiện thực quá trái ngược, nhớ lại khi xưa mình từng cùng Nguyễn Tri Vi ngọt ngào yêu đương, hốc mắt anh hoen đỏ, đầu lưỡi đắng ngắt.
Khi ấy, họ “bạc đầu” bên nhau, còn hiện tại chỉ còn mình Thẩm Yến đứng trong tuyết.
Nguyễn Tri Vi thì lại say giấc nồng trên giường một người đàn ông khác.
Nghĩ đến đây, cổ họng Thẩm Yến lại trào lên cảm giác tanh tưởi lờ lợ, miệng anh đầy một búng máu.
Anh không cần biết chỗ máu này tới từ đâu, và giờ cũng chẳng có tâm trạng để ý đến điều ấy, giờ chuyện duy nhất anh muốn làm là đi uống rượu.
Không phải nói uống rượu giải sầu sao? Nếu mà giải đuọc thật thì mẹ nó, dù có phải bỏ mạng ở đây anh cũng không tiếc gì.
Vậy dù sao vẫn tốt hơn để anh sống cô đơn một mình, nhìn Nguyễn Tri Vi hạnh phúc bên người đàn ông khác.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh đó thôi, Thẩm Yến cảm tưởng như mình vừa đi dạo qua địa ngục một chuyến vậy.
Thẩm Yến đưa mắt nhìn xung quanh, trong lúc vô tình liếc thấy gần đó có cây bán nước tự động mở 24 giờ.
Một cậu ấm bình thường chỉ quen đi xe sang, uống những loại rượu đắt đỏ như Thẩm Yến giờ lại chẳng có tâm trạng đâu mà soi mói mấy chi tiết nhỏ nhặt này. Anh đi thẳng tới chỗ máy bán nước tự động, dùng di động quét mã trả tiền mua hết chỗ rượu có trong máy.
Sau đó, anh ngồi xuống ngay cạnh đấy, bật từng chai lên mà uống. Anh ngửa đầu uống hết ngụm này tới ngụm khác, yết hầu trượt lên xuống liên tục, đôi lúc nốc nhanh qua rượu còn trào ra khỏi khoé môi.
Không ai ngồi cạnh, chỗ trống trên băng ghế dài lập tức bị một tầng tuyết mỏng bao phủ. Chỉ có Thẩm Yến vắt chân ngồi đó, liều mạng uống rượu.
Dù tuyết có phủ trắng xoá tóc anh, thì gương mặt ấy vẫn kinh diễm động lòng người. Con ngươi anh ảm đạm như mất hết tia sáng, đôi mắt đẹp đẽ kia cụp xuống đầy ủ rũ, tựa như cánh anh đào lìa cành, mang tới vẻ đẹp thê lương vô cùng.
Cứ hết chai này lại tới chai khác.
Bên cạnh anh chẳng mấy chốc đã chất đống vỏ chai rỗng.
Dạ dày anh đau quặn, nó kéo dài dai dẳng, đau tê tái đến mức mất cảm giác. Thẩm Yến có bệnh dạ dày nên bình thường không uống rượu, chỉ có hôm nay là ngoại lệ.
Rõ ràng miệng toàn mùi rượu nhưng chợt trong một thoáng, Thẩm Yến cảm giác như thứ mình uống vào là máu.
Nếu không… sao rượu này lại có mùi máu nồng thế nhỉ?
Ồ, Thẩm Yến cụp mắt nhìn xuống bên cạnh, thấy nền tuyết rọi một màu đỏ tươi bắt mắt. Ra là không phải do rượu, là tại anh nôn ra máu.
Màu máu đỏ tươi dần tan trong tuyết như một đoá hoa rực rỡ đang bung nở. Chẳng biết anh nôn ra đây từ lúc nào nữa. Có khi là vừa nôn vừa uống. Từng bông hoa đỏ rực nở rộ xung quanh anh, mang tới một nét đẹp ma mị không tưởng.
Trước khi đau tới mất ý thức, Thẩm Yến ngửa đầu nhìn bầu trời.
Nét mặt anh không có bất kỳ biểu cảm nào, tâm trạng đã tuyệt vọng đến mức không còn bất cứ cảm xúc gì có thể lay động, đến cả việc cảm nhận đau đớn cũng tiêu hoá chậm hơn.
Tuyết vẫn rơi rợp trời, nền trời vẫn một màu lam đậm xám xịt, chưa xuất hiện vân trắng nào.
Thẩm Yến nghĩ, đêm nay hẳn rất dài.
Dài đến mức như thể bầu trời sẽ không bao giờ sáng trở lại.
Hoặc có lẽ do, anh không đợi được đến lúc trời sáng.
Hoá ra khi con người bị dồn đến tận cùng của tuyệt vọng, họ sẽ không phát điên, cũng chẳng nổi giận, mà ngược lại còn không nói được câu nào.
Mọi cơ quan trong cơ thể anh như bị đóng băng vậy, chỉ hơi cử động ngón tay thôi cũng cảm nhận được sự đau nhức như bị xé toạc.
Đau đến mức nào ư?
Nó giống như thể từng chiếc đinh đang găm thẳng vào tim vậy, vừa đóng xong một cái còn chưa cảm thụ hết đau đớn cái đó mang lại đã bị găm thêm chiếc thứ hai. Cơn đau cứ thế bủa vây lấy anh, không cho anh cả cơ hội được hít thở.
Tô Ngự đứng tựa vào cửa lặng lẽ quan sát sắc mặt Thẩm Yến. Cậu ấm nhà họ Thẩm bình thường liều lĩnh bao nhiêu, một nhà tư bản tàn ác ra tay không chút nhân nhượng, không ngờ cũng có giây phút đau đớn tới xé lòng như vậy.
Đã vậy còn ngay trước mặt tình địch là cậu ta nữa.
Lòng Tô Ngự thấy vô cùng hả hê, hẳn giờ anh ta cảm nhận được cảm giác của cậu ta hôm thảm đỏ diễn ra rồi nhỉ? Hôm đó, tâm trạng của Tô Ngự chẳng khác gì anh lúc này. Nhìn Thẩm Yến kéo Nguyễn Tri Vi đi, cậu ta cảm thấy từ đầu đến cuối mình chỉ như một người ngoài cuộc.
Cậu ta tự ti, cẩn thận từng bước một, giấu nhẹm đi tình yêu của mình để không một ai hay biết.
Giờ cuối cùng Tô Ngự cũng có cơ hội để cho Thẩm Yến trải nghiệm cảm giác này, coi như hai bên đã hoà nhau.
Đứng đây cũng đã lâu, Tô Ngự lo còn đứng tiếp nữa Thẩm Yến sẽ phát điên đánh thức Nguyễn Tri Vi nên đúng lúc lên tiếng cắt ngang thu hút sự chú ý của anh: “Nhìn cũng nhìn rồi, anh đi được chưa? Bây giờ anh cũng đâu phải bạn trai cô ấy, làm gì có tư cách tìm cô ấy lúc này?”
Nói xong, Tô Ngự ra dấu “tạm biệt” rồi đóng sầm cửa lại.
Sau khi đóng cửa, Tô Ngự đứng tựa người vào tường, dáng vẻ nom khá mệt mỏi.
Trên trán Tô Ngự rịn một lớp mồ hôi lạnh. Thể lực cậu ta sau khi uống rượu không hề tốt, mà nãy còn phải đứng trước mặt một người có khí thế mạnh mẽ như Thẩm Yến cậu ta lại càng phải gồng mình giữ trạng thái thản nhiên.
May mà Thẩm Yến tin.
Tô Ngự không lo Thẩm Yến định làm gì mình, vì có Nguyễn Tri Vi ở đây, cho dù Thẩm Yến có tính ra tay thật anh cũng không dám làm.
Bởi vì anh mà ra tay thật thì coi như cuộc tình kết thúc, sẽ không bao giờ có chuyện Nguyễn Tri Vi quay lại với Thẩm Yến nữa.
Sự tồn tại của Nguyễn Tri Vi chính là chống lưng mạnh nhất của Tô Ngự.
Cửa nhà Tô Ngự đã đóng lại được một lúc.
Nhưng Thẩm Yến vẫn đứng yên bất động ở đó.
Lúc này đây, Thẩm Yến càng cảm nhận được rõ ràng hơn mùi vị tanh tanh lờ lợ nơi cuống họng, cả cơ thể đang đóng băng tại chỗ dần khôi phục lại tri giác, và thứ đầu tiên anh cảm giác được sau khi bình phục là sự đau đớn.
Ban đầu chỉ là cảm giác hơi nhức nhức, sau đấy thì không khác nào như khi phẫu thuật xong thuốc tê dần mất tác dụng, cái cảm giác đau đến tê tái dần dà lấn chiếm.
Thẩm Yến đau tới không thở nổi.
Thật ra vừa rồi anh cũng có khoảnh khắc mất lý trí, muốn phá cửa xông vào, dù cho có đánh thức nguyên cư dân tầng lầu này dậy cũng chẳng sao cả. Anh muốn đánh thức Nguyễn Tri Vi, kéo cô ra ngoài, ép cô phải đi về cùng với mình, giữ cô thật chặt bên cạnh, không cho cô cơ hội gặp bất kỳ người đàn ông nào khác.
Động vào người phụ nữ của anh, Tô Ngự cũng đừng mong được sống tốt.
Nhưng may mà lý trí kịp thời quay trở lại, kéo Thẩm Yến tỉnh ngộ. Sau đó thì sao chứ?
Anh cướp lại rồi, sau đó làm gì nữa?
Nguyễn Tri Vi đâu cần anh nữa.
Cướp lại được người mình yêu thì sao chứ, tim Nguyễn Tri Vi không ở đây, anh có đoạt lại cũng vô dụng.
Kể cả giờ anh có dùng thủ đoạn cưỡng ép Nguyễn Tri Vi ở bên cạnh mình thì sau cùng hai người bọn họ cũng chẳng thể có kết cục tốt đẹp. Bọn họ sẽ dằn vặt lẫn nhau giống như lúc vừa chia tay vậy. Sự ngang ngược của anh khi đó chỉ đẩy Nguyễn Tri Vi ngày một xa mình.
Thẩm Yến cứ nghĩ mình đã học được cách yêu rồi, nhưng đến khi mất lý trí, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh vẫn vậy. Bản chất của anh vẫn là con dã thú không ai thương, ngang ngược tàn bạo. Không ai dạy anh cách yêu, anh tìm tòi học hỏi nhưng vẫn không thể học tốt, vẫn không giữ nổi người con gái mình yêu.
Giờ dù anh có làm gì cũng đã muộn, tất cả đều vô dụng.
Cảm giác bứ bứ tanh tanh trong cổ họng trào ra, Thẩm Yến không khống chế được ho một tiếng, khạc ra một búng máu.
Màu đỏ tươi của máu trên mặt đất chiếm trọn tầm mắt anh, anh đứng đó một lúc lâu không nhúc nhích.
Nguyễn Tri Vi yêu người khác rồi.
Thẩm Yến nghĩ, để anh sống một cuộc sống không có Nguyễn Tri Vi thế này, đúng là biết cách hành hạ người khác mà.
*
Rạng sáng hôm ấy, ngoài đường không có một bóng người, ánh đèn vàng phản chiếu trên nền đất, kéo dài bóng một người lang thang trên phố trông rất đỗi cô đơn. Từng tán cây khẽ đung đưa theo gió tựa như nanh vuốt của ma quỷ đang lượn lờ.
Thẩm Yến một mình lang thang trên con đường không bóng người, tựa như cô hồn dã quỷ không có nhà để về.
Chiếc xe Maserati của anh vẫn đang đỗ dưới nhà Tô Ngự, trạng thái hiện tại của anh không thích hợp để lái xe.
Chính Thẩm Yến cũng không biết mình muốn đi đâu, cứ thế bước đi trong vô định.
Hai giờ sáng, trên không trung lất phất vài bông tuyết.
Tuyết rơi mỗi lúc một nhiều, từng bông tuyết trắng xoá lấp kín mặt đất tạo thành một lớp tuyết mỏng, loé lên dưới ánh đèn đường.
Thẩm Yến đứng lại, lặng yên ngắm nhìn tuyết rơi. Những bông tuyết nhỏ li ti rơi xuống đậu trên mi anh nhưng anh lại chẳng có hành động gì, như thể không phát hiện ra. Người đàn ông ấy thường ngày kiêu ngạo biết bao, giờ trong ánh mắt chỉ còn lại sự mất mát và bi thương.
Thẩm Yến đứng ở đó, chợt nhớ về lần đầu mình cùng ngắm tuyết với Nguyễn Tri Vi.
Bắc Thành không mấy khi có tuyết rơi, năm ngoái chẳng có trận nào nhưng năm kia lại rơi rất nhiều. Mỗi lần có một trận tuyết lớn là Nguyễn Tri Vi lại kéo Thẩm Yến cùng ngắm tuyết với mình.
Khi ấy, bọn họ vừa ở bên nhau không bao lâu, Thẩm Yến vẫn còn rất nhiều thời gian ở cạnh Nguyễn Tri Vi. Nguyễn Tri Vi trông thì tưởng kiểu người nhẹ nhàng thích yên tĩnh, nhưng đến ngày tuyết rơi cô lại như “lộ nguyên hình”, hăng hái chơi đắp người tuyết, ném bóng tuyết, sức chiến đấu không bằng ai nhưng vẫn rất nhiệt tình “công kích” anh.
Cô quàng một chiếc khăn lông trắng tinh, xinh đẹp thanh thuần, giơ cao quả bóng tuyết ném về phía Thẩm Yến, cười tươi tít mắt: “Thẩm Yến, nhận bóng của em đi!”
Đây là một trong số ít những lần cô năng nổ hoạt bát.
Thẩm Yến để mặc cô ném tuyết lên người mình. Sức của cô không lớn, ném vào người anh chỉ như vỗ nhẹ một cái. Thẩm Yến cất bước đi tới bên cạnh cô, miệng thì bảo cô “ấu trĩ” nhưng mình lại nhân lúc cô không chú ý mà ném một quả cầu tuyết về phía cô. Cú đánh bất ngờ làm Nguyễn Tri Vi trở tay không kịp, chỉ có thể nhắm mắt chấp nhận.
Chóp mũi Nguyễn Tri Vi đỏ lên vì lạnh. Cô nhăn mũi nhìn anh.
Thẩm Yến khom lưng cười lưu manh hỏi: “Lạnh không?”
“Lạnh…” Không đợi Nguyễn Tri Vi nói xong, Thẩm Yến đã giang tay ôm cả người cô vào lòng. Nhiệt độ cơ thể anh có thể nói là ấm quanh năm, tay cũng ấm nên anh lập tức đưa tay ôm lấy khuôn mặt cô truyền nhiệt.
Mặt cô nhỏ, tay Thẩm Yến lại to nên vừa vặn có thể ôm trọn cả khuôn mặt. Sự ấm áp nơi đầu ngón tay truyền đến làm má Nguyễn Tri Vi ửng hồng, chẳng biết đây là do nóng hay thẹn thùng nữa: “Đủ, đủ rồi…”
“Chưa đủ.” Cặp mắt đào hoa của Thẩm Yến đượm ý cười: “Mặt em lạnh tới đỏ ửng rồi đây này.”
“Không phải lạnh, em nóng…” Nguyễn Tri Vi giải thích.
“Thế à…” Thẩm Yến hơi nâng cao âm cuối như đang trêu ghẹo: “Vậy thì việc sau đây anh làm, còn khiến em “nóng” hơn nữa kìa.”
Dứt câu, Thẩm Yến kéo khăn quàng cổ của Nguyễn Tri Vi, thuận tay lôi cô về phía mình, kéo người ngẩng lên, còn mình khom người nhắm mắt hôn lên môi cô.
Hai người họ yên tĩnh đứng dưới trời tuyết trao nhau nụ hôn.
Khung cảnh đẹp như một bức tranh vậy.
Từng bông tuyết lất phất đậu lại trên tóc, như vẽ lên viễn cảnh hai người bạc đầu cùng nhau.
Ký ức và hiện thực quá trái ngược, nhớ lại khi xưa mình từng cùng Nguyễn Tri Vi ngọt ngào yêu đương, hốc mắt anh hoen đỏ, đầu lưỡi đắng ngắt.
Khi ấy, họ “bạc đầu” bên nhau, còn hiện tại chỉ còn mình Thẩm Yến đứng trong tuyết.
Nguyễn Tri Vi thì lại say giấc nồng trên giường một người đàn ông khác.
Nghĩ đến đây, cổ họng Thẩm Yến lại trào lên cảm giác tanh tưởi lờ lợ, miệng anh đầy một búng máu.
Anh không cần biết chỗ máu này tới từ đâu, và giờ cũng chẳng có tâm trạng để ý đến điều ấy, giờ chuyện duy nhất anh muốn làm là đi uống rượu.
Không phải nói uống rượu giải sầu sao? Nếu mà giải đuọc thật thì mẹ nó, dù có phải bỏ mạng ở đây anh cũng không tiếc gì.
Vậy dù sao vẫn tốt hơn để anh sống cô đơn một mình, nhìn Nguyễn Tri Vi hạnh phúc bên người đàn ông khác.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh đó thôi, Thẩm Yến cảm tưởng như mình vừa đi dạo qua địa ngục một chuyến vậy.
Thẩm Yến đưa mắt nhìn xung quanh, trong lúc vô tình liếc thấy gần đó có cây bán nước tự động mở 24 giờ.
Một cậu ấm bình thường chỉ quen đi xe sang, uống những loại rượu đắt đỏ như Thẩm Yến giờ lại chẳng có tâm trạng đâu mà soi mói mấy chi tiết nhỏ nhặt này. Anh đi thẳng tới chỗ máy bán nước tự động, dùng di động quét mã trả tiền mua hết chỗ rượu có trong máy.
Sau đó, anh ngồi xuống ngay cạnh đấy, bật từng chai lên mà uống. Anh ngửa đầu uống hết ngụm này tới ngụm khác, yết hầu trượt lên xuống liên tục, đôi lúc nốc nhanh qua rượu còn trào ra khỏi khoé môi.
Không ai ngồi cạnh, chỗ trống trên băng ghế dài lập tức bị một tầng tuyết mỏng bao phủ. Chỉ có Thẩm Yến vắt chân ngồi đó, liều mạng uống rượu.
Dù tuyết có phủ trắng xoá tóc anh, thì gương mặt ấy vẫn kinh diễm động lòng người. Con ngươi anh ảm đạm như mất hết tia sáng, đôi mắt đẹp đẽ kia cụp xuống đầy ủ rũ, tựa như cánh anh đào lìa cành, mang tới vẻ đẹp thê lương vô cùng.
Cứ hết chai này lại tới chai khác.
Bên cạnh anh chẳng mấy chốc đã chất đống vỏ chai rỗng.
Dạ dày anh đau quặn, nó kéo dài dai dẳng, đau tê tái đến mức mất cảm giác. Thẩm Yến có bệnh dạ dày nên bình thường không uống rượu, chỉ có hôm nay là ngoại lệ.
Rõ ràng miệng toàn mùi rượu nhưng chợt trong một thoáng, Thẩm Yến cảm giác như thứ mình uống vào là máu.
Nếu không… sao rượu này lại có mùi máu nồng thế nhỉ?
Ồ, Thẩm Yến cụp mắt nhìn xuống bên cạnh, thấy nền tuyết rọi một màu đỏ tươi bắt mắt. Ra là không phải do rượu, là tại anh nôn ra máu.
Màu máu đỏ tươi dần tan trong tuyết như một đoá hoa rực rỡ đang bung nở. Chẳng biết anh nôn ra đây từ lúc nào nữa. Có khi là vừa nôn vừa uống. Từng bông hoa đỏ rực nở rộ xung quanh anh, mang tới một nét đẹp ma mị không tưởng.
Trước khi đau tới mất ý thức, Thẩm Yến ngửa đầu nhìn bầu trời.
Nét mặt anh không có bất kỳ biểu cảm nào, tâm trạng đã tuyệt vọng đến mức không còn bất cứ cảm xúc gì có thể lay động, đến cả việc cảm nhận đau đớn cũng tiêu hoá chậm hơn.
Tuyết vẫn rơi rợp trời, nền trời vẫn một màu lam đậm xám xịt, chưa xuất hiện vân trắng nào.
Thẩm Yến nghĩ, đêm nay hẳn rất dài.
Dài đến mức như thể bầu trời sẽ không bao giờ sáng trở lại.
Hoặc có lẽ do, anh không đợi được đến lúc trời sáng.