Giày dẫm lên nền tuyết in hằn dấu chân.
Dù cho Nguyễn Tri Vi bịt kín mít từ chân đến đầu, Thẩm Yến vẫn có thể nhận ngay ra cô chỉ bằng một cái liếc mắt, vì anh không cảm nhận cô bằng dung mạo, mà là bằng những rung cảm từ trái tim.
Chuyện đầu tiên Thẩm Yến làm sau khi tỉnh dậy từ bệnh viện là rút ngay kim truyền dịch trên tay mình ra, cởi đồ bệnh nhân mặc lại quần áo của mình, đi vòng qua nhóm y tá bác sĩ xông thẳng ra ngoài đi tìm Nguyễn Tri Vi.
Cuối cùng anh cũng chờ được cô ra ngoài.
Nguyễn Tri Vi đứng đó, lẳng lặng nhìn Thẩm Yến từ xa tiến lại gần mình. Cô muốn chạy đi, nhưng nhìn sắc mặt của anh lại chẳng cất bước đi nổi.
Lạ thật đấy, rõ biết mình cần phải đi, nhưng chân lại không di chuyển được.
Thôi vậy, để cô nghe xem anh định nói gì.
Nguyễn Tri Vi chợt nhận ra, hình như cũng lâu rồi cô không gặp lại Thẩm Yến.
Lần gần nhất cô chạm mặt anh là đợt cô mới nhận diễn <Vòng xoáy vương triều>, anh đứng trước xe bảo mẫu cởi áo khoác tây trang ra khoác lên người cô, và cũng kể từ sau đó, anh không còn xuất hiện trước mặt cô nữa.
Nguyễn Tri Vi thầm suy đoán, Thẩm Yến đột ngột tới đây thế này hẳn là vì đọc được hot search chuyện Tô Ngự tỏ tình với cô nên tới đây hỏi.
Thẩm Yến bước tới gần. Đến khi anh đứng trước mặt cô, không hiểu sao Nguyễn Tri Vi lại ngửi được thoang thoảng mùi máu.
Cô cau mày, không hiểu mùi máu ở đâu ra.
Thẩm Yến để ý thấy sắc mặt cô khác thường nên lập tức dừng lại cách cô khoảng một mét, tránh để mùi máu quá nồng làm cô phát hiện.
Lúc này đây, tự dưng anh thầm thấy may mắn vì bộ quần áo hôm qua mình mặc màu đen, anh nôn ra máu dính hết lên bộ đồ đen, nhưng vì quá tối nên cũng chẳng nhìn ra có gì khác lạ.
Đến trước mặt cô rồi, môi Thẩm Yến khẽ động, anh khàn giọng nói: “Vi Vi, lúc nào thì em, đồng ý theo anh về nhà?”
Giọng Thẩm Yến khàn đặc đến mức khó nghe.
Nguyễn Tri Vi sững sờ.
Cô cứ nghĩ Thẩm Yến sẽ giống như lúc trước, anh sẽ chất vấn mối quan hệ giữa cô và Tô Ngự bằng giọng điệu như uy hiếp hoặc bùng nổ cơn giận, nhưng tất cả ngoài dự đoán của cô, anh bình tĩnh đến mức tuyệt vọng… hỏi một vấn đề hoàn toàn không liên quan.
Đúng vậy. Tuyệt vọng. Nguyễn Tri Vi có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng cùng cực trong giọng điệu bình thản ấy. Rõ anh biết đấy là điều không có khả năng xảy ra nhưng vẫn cố chấp muốn biết đáp án.
Nguyễn Tri Vi nhất thời không biết nói gì cho phải. Lẽ ra, cô phải kiên định trả lời rằng, tôi sẽ không về với anh, nhưng nhìn dáng vẻ Thẩm Yến, cô lại nói chẳng nên lời.
“Không sao, em không muốn trả lời thì thôi. Vi Vi, anh cho em xem thứ này.” Thẩm Yến chợt bật cười, nét mặt vui sướng tựa như một đứa trẻ. Anh lấy từ trong túi ra một chiếc hộp được bọc vải nhung đen, “cạch” một tiếng mở ra, để lộ đồ vật bên trong…
Chiếc vòng ngọc đã được khôi phục.
Vòng ngọc hắt lên ánh sáng rất dịu, màu nhũ trắng cùng màu xanh biếc bên trong như hoà vào nhau, chỉ nhìn lướt qua một cái thôi thì quả thật nó chẳng có gì khác biệt so với trước đó. Nhưng nếu như tỉ mỉ quan sát kỹ sẽ thấy nó vẫn có điểm không giống với lúc trước. Dù vậy, vòng vẫn được sửa rất hoàn hảo, thậm chí còn nâng hẳn giá trị so với lúc trước.
“Anh sửa vòng ngọc rồi.” Thẩm Yến bệnh nặng mới khỏi, giọng khàn đặc khó nghe: “Dù không thể khôi phục được dáng vẻ như ban đầu, nhưng so với ngày trước trông nó còn tinh xảo hơn.”
Nguyễn Tri Vi nhìn chăm chăm chiếc vòng ngọc hoàn hảo không sứt mẻ gì, nhẹ giọng nói: “Khoảng thời gian này anh vắng mặt là do đi sửa vòng sao?”
Thẩm Yến nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Nguyễn Tri Vi lặng người nhìn vòng ngọc trước mắt, lòng ngổn ngang trăm mối. Cô biết vòng ngọc sửa rất khó, nhất là sau khi sửa xong nó còn hoàn hảo tinh xảo hơn cả ban đầu. Để làm được điều ấy, không biết là Thẩm Yến đã phải tốn bao nhiêu sức lực. Anh làm vậy không chỉ vì muốn chứng minh cho cô thấy anh sửa được, mà còn muốn nói tình cảm giữa bọn họ có thể “gương vỡ lại lành”, hơn nữa còn hoàn hảo không một kẽ hở.
Thẩm Yến khựng lại mất một lúc mới nói tiếp: “Lúc ấy, anh có nói, anh sẽ thử cố gắng để em thích anh thêm lần nữa. Vi Vi, em có thể cho anh thêm một cơ hội không? Cho anh một cơ hội theo đuổi em?”
Anh đứng đó lẳng lặng nhìn Nguyễn Tri Vi, nhớ tới tối qua trông thấy Tô Ngự ở chung phòng với cô, Thẩm Yến lại không cách nào duy trì vẻ bình tĩnh nữa, viền mắt anh hoen đỏ, giọng cũng không nén được sự nghẹn ngào: “Thế nên, em có thể, đừng thích người khác được không?”
“Coi như, anh xin em.”
Nói đoạn, nước mắt Thẩm Yến lăn dài trên gò má, rơi xuống nền tuyết trắng xoá rồi lặng lẽ biến mất. Từng giọt cứ thế hoà mình cùng tuyết.
Nước mắt anh ấm nóng đến mức rơi xuống tuyết làm bốc khói trắng.
Nguyễn Tri Vi ngạc nhiên nhìn anh khóc, mãi không thốt ra được câu nào.
Không ngờ cô lại, thấy được Thẩm Yến rơi nước mắt.
Trước giờ cô chưa từng thấy Thẩm Yến suy sụp thế này bao giờ. Một người kiêu ngạo ngang ngược như anh, vậy mà giờ lại có lúc hèn mọn quỵ luỵ van xin cô.
Ngỡ ngàng, đau lòng, bối rối,… hàng trăm cảm xúc đan xen lấy nhau làm tâm trạng Nguyễn Tri Vi trở nên phức tạp, khiến cô hơi hơi đau xót, khó chịu.
Nguyễn Tri Vi lặng đi một lúc mới nói thành lời được: “Anh đừng thế…”
Thẩm Yến cúi đầu, không muốn để Nguyễn Tri Vi nhìn thấy dáng vẻ mình rơi nước mắt, nhưng tuyết dưới chân lại như đang chứng minh từng giọt nước mắt đã rơi của anh.
Thẩm Yến cụp mắt, nhỏ giọng nói nghe vô cùng đau lòng: “Anh biết, anh đã phạm rất nhiều lỗi lầm. Trước đấy, anh không hiểu chuyện tình cảm, nhiều lần bỏ rơi em, làm tổn thương em, đẩy em mỗi lúc một xa mình. Giờ anh học được rồi, anh học được cách yêu thương người khác, học được cách thể hiện tình yêu của mình rồi. Vậy nên, em có thể, cho anh một cơ hội nữa không?”
Thẩm Yến ngẩng lên nhìn cô, cặp mặt đào hoa đỏ hoe như chảy máu, gương mặt hằn rõ vệt nước mắt chưa khô: “Anh chỉ có em thôi. Em muốn anh làm gì cũng được, quỳ xuống cũng được, đến cả chết anh cũng chết cho em xem.”
Chết cũng từng suýt chết một lần rồi, không có cô, thì kiêu ngạo cho ai xem chứ?
Nói xong, Thẩm Yến toan quỳ xuống trước mặt cô, Nguyễn Tri Vi để ý thấy anh khuỵ gối mới bừng tỉnh nhận ra anh định làm gì.
Một Thẩm Yến kiêu ngạo, chưa từng biết chịu thua làm gì, ngày hôm nay chỉ vì xin cô cho một cơ hội để bù đắp đã khuỵ gối quỳ xuống…
Chuyện này vượt xa nhận thức của cô rồi.
Ngay khoảnh khắc đầu gối anh chỉ còn một chút xíu nữa thôi là chạm lên nền tuyết, Nguyễn Tri Vi vươn tay ra níu lấy cổ tay anh, ngăn anh quỳ xuống.
Cô nói: “Tôi đồng ý.”
Nghe vậy, Thẩm Yến ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Tri Vi, hai mắt hiện rõ vẻ khó tin.
Nguyễn Tri Vi hít sâu một hơi, lặp lại lần nữa: “Tôi đồng ý với anh, cho anh một cơ hội theo đuổi tôi.”
Ấy là bởi vì trong một khắc đó, Nguyễn Tri Vi đột nhiên nhớ lại ngày đầu tiên mình gặp Thẩm Yến. Ngày đó ở bệnh viện, vào lúc hai mắt cô đẫm lệ, anh đã đi ngược chiều ánh sáng tới bên cô
Lúc đó quanh thân anh như toả ra hào quang, tựa như đấng cứu thế giáng trần.
Cô không muốn nhìn thấy “đấng cứu thế”, nhìn thấy người mình từng thương quỳ xuống trước mặt mình.
Nguyễn Tri Vi không làm được.
Bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì thì lúc đó anh cũng đã thực sự giúp cô. Nếu không có anh, Nguyễn Tri Vi chẳng thể trả nổi khoản phí phẫu thuật kếch xù của cha, điều ấy có thể khiến cha cô ra đi vĩnh viễn, biến nó trở thành nỗi tiếc nuối lớn nhất trong lòng cô, khiến cô cả đời về sau không thể tha thứ cho bản thân mình.
Hơn nữa, Nguyễn Tri Vi vẫn nhớ rõ mình yêu Thẩm Yến của ngày đó như thế nào. Anh ngang ngược kiêu ngạo, ỷ vào tuổi trẻ phách lối, như thể không có bất luận chuyện gì có thể khiến anh đau khổ. Chính anh là người đã cùng cô vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.
Giờ nghĩ lại mới thấy, nguyên nhân dẫn đến việc chia tay giữa hai người họ có rất nhiều. Anh không hiểu tình yêu, lại ỷ vào việc cô thích mà tuỳ ý làm bậy, còn cô thì vì yêu mà trở nên hèn mọn, không dám nói ra ấm ức trong lòng, có ra sao cũng tự mình chịu đựng, điều ấy đẩy hai trái tim ngày càng xa nhau, cuối cùng vì hiểu lầm thế thân mà cắt đứt triệt để, mỗi người một ngả, không thể tìm thấy nguyên do gốc rễ.
Còn bây giờ anh đã nhìn nhận rõ tình cảm của mình, cũng nguyện ý bù đắp cho những sai sót trước đó, thậm chí còn lấy tư thế thấp hèn nhất cầu xin cô… Còn cô giờ đây cũng không còn là người lúc nào cũng tạm nhún nhường vì đại cục, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến anh nữa. Cô đã tìm lại được chính mình, cũng đã trở nên lớn mạnh hơn.
Hai người họ bây giờ đều đã trưởng thành, so với quá khứ đều tiến xa hơn rất nhiều. Dù không biết đối phương có còn là một nửa thích hợp nữa không, nhưng nếu như Thẩm Yến đã cảm thấy mình không có cô không được, cố chấp muốn thử một lần, muốn cô một lần nữa thích mình, Nguyễn Tri Vi cũng nguyện ý cho anh cơ hội đó.
Đến chiếc vòng ngọc tan nát còn có thể sửa lại hoàn mỹ hơn ban đầu, thì biết đâu kết cục giữa bọn họ cũng có điềm lành?
Dù sao đi nữa Thẩm Yến cũng là người duy nhất cô từng đem lòng thương yêu. Mọi hạnh phúc, buồn đau của cô đều vì anh, chưa từng vì ai khác, cô cũng không hiểu cảm giác thích người khác là như thế nào.
Bản thân cô cũng muốn thử xem, mình và Thẩm Yến liệu có thể có một kết thúc có hậu không.
*
Sau khi Nguyễn Tri Vi nói sẽ cho anh một cơ hội, suốt quãng đường sau đấy hai người im lặng không nói với nhau câu nào.
Cô đi men theo lối nhỏ ra khỏi khu nhà của Tô Ngự. Đèn đường mờ mờ ảo ảo, mặt đất phủ đầy tuyết, mỗi bước đi đều vang lên tiếng xào xạc nho nhỏ khi giày chạm vào tuyết. Thẩm Yến vẫn giữ nguyên khoảng cách như lúc đầu, đi phía sau cách cô chừng một mét.
Thi thoảng nghiêng đầu liếc nhìn anh, Nguyễn Tri Vi có thể thấy Thẩm Yến ở đằng sau lén nhếch khoé miệng. Khuôn mặt Thẩm Yến sáng bừng lên trong phút chốc, ngay cả cặp mắt đào hoa mới nãy còn ảm đạm, giờ trông rạng rỡ hơn hẳn.
Nguyễn Tri Vi quay đầu lại, quả thực không hiểu tại sao lúc nãy mình lại đồng ý cho anh cơ hội theo đuổi lại. Nhưng nghĩ lại cảnh tượng khi ấy, dù cho giờ có tái diễn lại lần nữa, cô cũng không cách nào từ chối anh.
Chờ đến khi bạn cũng gặp được một người luôn luôn kiêu ngạo, chưa bao giờ chịu cúi đầu vì bất cứ điều gì, giờ lại chịu quỳ gối trước mặt bạn, hèn mọn đến tận cùng, rơi nước mắt cầu xin bạn, hẳn bạn sẽ hiểu cảm giác đó là như thế nào.
Anh từng là tín ngưỡng của cô, sao có thể cam lòng để cho tín ngưỡng ấy sụp đổ.
Hai chữ “từng yêu”, trọng điểm không phải ở chữ “từng” mà là “yêu”. Dù sao thì, người có thể khiến cô nhắc đến từ “yêu” này cũng chỉ có mình anh.
Nguyễn Tri Vi tiếp tục đi ra ngoài, Thẩm Yến vốn yên lặng đi đằng sau đột ngột mở miệng hỏi: “Tô Ngự thì sao, em định thế nào?”
Quả thực, anh không muốn nhắc tới Tô Ngự xíu nào, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cứ thấy có gì đó không đúng. Nếu Nguyễn Tri Vi thực sự nảy sinh tình cảm với Tô Ngự, với tính cách của cô thì làm gì có chuyện cô cho anh cơ hội theo đuổi lại, cái này anh phải hỏi cho ra nhẽ.
Nguyễn Tri Vi lặng đi trong chốc lát rồi giải thích: “Không phải tỏ tình thật. Là chiêu trò của công ty để giúp cậu ấy tháo trói couple thôi. Tối qua cậu ấy uống nhiều, tôi đưa cậu ấy về có nán lại chăm sóc một lúc, sau đó không cẩn thận ngủ quên mất. Sáng ra tỉnh dậy sợ đi ra luôn bị phóng viên chụp được nên nán lại tới tận giờ.”
Chỉ với vài câu, gỡ rối hoàn toàn đống tơ vò trong lòng anh.
Thẩm Yến hiểu Nguyễn Tri Vi. Anh biết Nguyễn Tri Vi sẽ không lừa người, vậy người lừa chỉ có Tô Ngự.
Tô Ngự nói…
Giờ đầu óc Thẩm Yến tỉnh táo hoàn toàn, nghĩ lại đêm qua lúc đứng trước cửa nhà Tô Ngự nhìn vào, dù bên trong quần áo rơi tán loạn nhưng không hề có quần áo phụ nữ.
Mà Nguyễn Tri Vi nằm trên giường ngủ, vẫn đang mặc quần áo.
Mẹ kiếp!
Anh bị Tô Ngự chơi xỏ rồi.
Lúc đọc được tin đó, anh như mất hết lý trí, căn bản không còn tâm trí đâu mà để tâm đến những điều nhỏ nhặt đó, giờ nghĩ lại mới thấy đâu đâu cũng có sơ hở.
Tình yêu không chỉ biến con người ta trở nên điên dại, mà còn khiến ta trở thành đứa đần độn.
Là do anh quá ngu.
Ngay trong lúc Thẩm Yến hồi tưởng lại chuyện tối qua, Nguyễn Tri Vi đi đằng trước lại hít mũi thêm một cái, lầm bầm: “Vẫn có mùi máu quanh đây.”
Dòng suy nghĩ của Thẩm Yến bị lời nói của cô cắt ngang. Anh cúi đầu nói: “Anh không ngửi thấy, chắc em nhầm rồi.”
Chuyện anh suýt chết đêm qua, để một mình anh biết là đủ rồi.
Thật ra trước khi mất ý thức, anh đã nghĩ rằng, nếu như mình thật sự bỏ mạng trong đêm tuyết đó, liệu Nguyễn Tri Vi có hối hận hay đau khổ không, có phải nếu thế cô sẽ không cách nào đến với Tô Ngự không.
Hai người đó không đến với nhau mới là kết cục anh mong muốn nhất.
Nhưng đến khi chuẩn bị mất ý thức thật, anh lại nghĩ, thôi bỏ đi, anh có chết thật cũng đừng để cô biết.
Cô biết rồi, cho dù có đau khổ hay không, anh đều không nỡ.
Dù cho Nguyễn Tri Vi bịt kín mít từ chân đến đầu, Thẩm Yến vẫn có thể nhận ngay ra cô chỉ bằng một cái liếc mắt, vì anh không cảm nhận cô bằng dung mạo, mà là bằng những rung cảm từ trái tim.
Chuyện đầu tiên Thẩm Yến làm sau khi tỉnh dậy từ bệnh viện là rút ngay kim truyền dịch trên tay mình ra, cởi đồ bệnh nhân mặc lại quần áo của mình, đi vòng qua nhóm y tá bác sĩ xông thẳng ra ngoài đi tìm Nguyễn Tri Vi.
Cuối cùng anh cũng chờ được cô ra ngoài.
Nguyễn Tri Vi đứng đó, lẳng lặng nhìn Thẩm Yến từ xa tiến lại gần mình. Cô muốn chạy đi, nhưng nhìn sắc mặt của anh lại chẳng cất bước đi nổi.
Lạ thật đấy, rõ biết mình cần phải đi, nhưng chân lại không di chuyển được.
Thôi vậy, để cô nghe xem anh định nói gì.
Nguyễn Tri Vi chợt nhận ra, hình như cũng lâu rồi cô không gặp lại Thẩm Yến.
Lần gần nhất cô chạm mặt anh là đợt cô mới nhận diễn <Vòng xoáy vương triều>, anh đứng trước xe bảo mẫu cởi áo khoác tây trang ra khoác lên người cô, và cũng kể từ sau đó, anh không còn xuất hiện trước mặt cô nữa.
Nguyễn Tri Vi thầm suy đoán, Thẩm Yến đột ngột tới đây thế này hẳn là vì đọc được hot search chuyện Tô Ngự tỏ tình với cô nên tới đây hỏi.
Thẩm Yến bước tới gần. Đến khi anh đứng trước mặt cô, không hiểu sao Nguyễn Tri Vi lại ngửi được thoang thoảng mùi máu.
Cô cau mày, không hiểu mùi máu ở đâu ra.
Thẩm Yến để ý thấy sắc mặt cô khác thường nên lập tức dừng lại cách cô khoảng một mét, tránh để mùi máu quá nồng làm cô phát hiện.
Lúc này đây, tự dưng anh thầm thấy may mắn vì bộ quần áo hôm qua mình mặc màu đen, anh nôn ra máu dính hết lên bộ đồ đen, nhưng vì quá tối nên cũng chẳng nhìn ra có gì khác lạ.
Đến trước mặt cô rồi, môi Thẩm Yến khẽ động, anh khàn giọng nói: “Vi Vi, lúc nào thì em, đồng ý theo anh về nhà?”
Giọng Thẩm Yến khàn đặc đến mức khó nghe.
Nguyễn Tri Vi sững sờ.
Cô cứ nghĩ Thẩm Yến sẽ giống như lúc trước, anh sẽ chất vấn mối quan hệ giữa cô và Tô Ngự bằng giọng điệu như uy hiếp hoặc bùng nổ cơn giận, nhưng tất cả ngoài dự đoán của cô, anh bình tĩnh đến mức tuyệt vọng… hỏi một vấn đề hoàn toàn không liên quan.
Đúng vậy. Tuyệt vọng. Nguyễn Tri Vi có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng cùng cực trong giọng điệu bình thản ấy. Rõ anh biết đấy là điều không có khả năng xảy ra nhưng vẫn cố chấp muốn biết đáp án.
Nguyễn Tri Vi nhất thời không biết nói gì cho phải. Lẽ ra, cô phải kiên định trả lời rằng, tôi sẽ không về với anh, nhưng nhìn dáng vẻ Thẩm Yến, cô lại nói chẳng nên lời.
“Không sao, em không muốn trả lời thì thôi. Vi Vi, anh cho em xem thứ này.” Thẩm Yến chợt bật cười, nét mặt vui sướng tựa như một đứa trẻ. Anh lấy từ trong túi ra một chiếc hộp được bọc vải nhung đen, “cạch” một tiếng mở ra, để lộ đồ vật bên trong…
Chiếc vòng ngọc đã được khôi phục.
Vòng ngọc hắt lên ánh sáng rất dịu, màu nhũ trắng cùng màu xanh biếc bên trong như hoà vào nhau, chỉ nhìn lướt qua một cái thôi thì quả thật nó chẳng có gì khác biệt so với trước đó. Nhưng nếu như tỉ mỉ quan sát kỹ sẽ thấy nó vẫn có điểm không giống với lúc trước. Dù vậy, vòng vẫn được sửa rất hoàn hảo, thậm chí còn nâng hẳn giá trị so với lúc trước.
“Anh sửa vòng ngọc rồi.” Thẩm Yến bệnh nặng mới khỏi, giọng khàn đặc khó nghe: “Dù không thể khôi phục được dáng vẻ như ban đầu, nhưng so với ngày trước trông nó còn tinh xảo hơn.”
Nguyễn Tri Vi nhìn chăm chăm chiếc vòng ngọc hoàn hảo không sứt mẻ gì, nhẹ giọng nói: “Khoảng thời gian này anh vắng mặt là do đi sửa vòng sao?”
Thẩm Yến nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Nguyễn Tri Vi lặng người nhìn vòng ngọc trước mắt, lòng ngổn ngang trăm mối. Cô biết vòng ngọc sửa rất khó, nhất là sau khi sửa xong nó còn hoàn hảo tinh xảo hơn cả ban đầu. Để làm được điều ấy, không biết là Thẩm Yến đã phải tốn bao nhiêu sức lực. Anh làm vậy không chỉ vì muốn chứng minh cho cô thấy anh sửa được, mà còn muốn nói tình cảm giữa bọn họ có thể “gương vỡ lại lành”, hơn nữa còn hoàn hảo không một kẽ hở.
Thẩm Yến khựng lại mất một lúc mới nói tiếp: “Lúc ấy, anh có nói, anh sẽ thử cố gắng để em thích anh thêm lần nữa. Vi Vi, em có thể cho anh thêm một cơ hội không? Cho anh một cơ hội theo đuổi em?”
Anh đứng đó lẳng lặng nhìn Nguyễn Tri Vi, nhớ tới tối qua trông thấy Tô Ngự ở chung phòng với cô, Thẩm Yến lại không cách nào duy trì vẻ bình tĩnh nữa, viền mắt anh hoen đỏ, giọng cũng không nén được sự nghẹn ngào: “Thế nên, em có thể, đừng thích người khác được không?”
“Coi như, anh xin em.”
Nói đoạn, nước mắt Thẩm Yến lăn dài trên gò má, rơi xuống nền tuyết trắng xoá rồi lặng lẽ biến mất. Từng giọt cứ thế hoà mình cùng tuyết.
Nước mắt anh ấm nóng đến mức rơi xuống tuyết làm bốc khói trắng.
Nguyễn Tri Vi ngạc nhiên nhìn anh khóc, mãi không thốt ra được câu nào.
Không ngờ cô lại, thấy được Thẩm Yến rơi nước mắt.
Trước giờ cô chưa từng thấy Thẩm Yến suy sụp thế này bao giờ. Một người kiêu ngạo ngang ngược như anh, vậy mà giờ lại có lúc hèn mọn quỵ luỵ van xin cô.
Ngỡ ngàng, đau lòng, bối rối,… hàng trăm cảm xúc đan xen lấy nhau làm tâm trạng Nguyễn Tri Vi trở nên phức tạp, khiến cô hơi hơi đau xót, khó chịu.
Nguyễn Tri Vi lặng đi một lúc mới nói thành lời được: “Anh đừng thế…”
Thẩm Yến cúi đầu, không muốn để Nguyễn Tri Vi nhìn thấy dáng vẻ mình rơi nước mắt, nhưng tuyết dưới chân lại như đang chứng minh từng giọt nước mắt đã rơi của anh.
Thẩm Yến cụp mắt, nhỏ giọng nói nghe vô cùng đau lòng: “Anh biết, anh đã phạm rất nhiều lỗi lầm. Trước đấy, anh không hiểu chuyện tình cảm, nhiều lần bỏ rơi em, làm tổn thương em, đẩy em mỗi lúc một xa mình. Giờ anh học được rồi, anh học được cách yêu thương người khác, học được cách thể hiện tình yêu của mình rồi. Vậy nên, em có thể, cho anh một cơ hội nữa không?”
Thẩm Yến ngẩng lên nhìn cô, cặp mặt đào hoa đỏ hoe như chảy máu, gương mặt hằn rõ vệt nước mắt chưa khô: “Anh chỉ có em thôi. Em muốn anh làm gì cũng được, quỳ xuống cũng được, đến cả chết anh cũng chết cho em xem.”
Chết cũng từng suýt chết một lần rồi, không có cô, thì kiêu ngạo cho ai xem chứ?
Nói xong, Thẩm Yến toan quỳ xuống trước mặt cô, Nguyễn Tri Vi để ý thấy anh khuỵ gối mới bừng tỉnh nhận ra anh định làm gì.
Một Thẩm Yến kiêu ngạo, chưa từng biết chịu thua làm gì, ngày hôm nay chỉ vì xin cô cho một cơ hội để bù đắp đã khuỵ gối quỳ xuống…
Chuyện này vượt xa nhận thức của cô rồi.
Ngay khoảnh khắc đầu gối anh chỉ còn một chút xíu nữa thôi là chạm lên nền tuyết, Nguyễn Tri Vi vươn tay ra níu lấy cổ tay anh, ngăn anh quỳ xuống.
Cô nói: “Tôi đồng ý.”
Nghe vậy, Thẩm Yến ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Tri Vi, hai mắt hiện rõ vẻ khó tin.
Nguyễn Tri Vi hít sâu một hơi, lặp lại lần nữa: “Tôi đồng ý với anh, cho anh một cơ hội theo đuổi tôi.”
Ấy là bởi vì trong một khắc đó, Nguyễn Tri Vi đột nhiên nhớ lại ngày đầu tiên mình gặp Thẩm Yến. Ngày đó ở bệnh viện, vào lúc hai mắt cô đẫm lệ, anh đã đi ngược chiều ánh sáng tới bên cô
Lúc đó quanh thân anh như toả ra hào quang, tựa như đấng cứu thế giáng trần.
Cô không muốn nhìn thấy “đấng cứu thế”, nhìn thấy người mình từng thương quỳ xuống trước mặt mình.
Nguyễn Tri Vi không làm được.
Bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì thì lúc đó anh cũng đã thực sự giúp cô. Nếu không có anh, Nguyễn Tri Vi chẳng thể trả nổi khoản phí phẫu thuật kếch xù của cha, điều ấy có thể khiến cha cô ra đi vĩnh viễn, biến nó trở thành nỗi tiếc nuối lớn nhất trong lòng cô, khiến cô cả đời về sau không thể tha thứ cho bản thân mình.
Hơn nữa, Nguyễn Tri Vi vẫn nhớ rõ mình yêu Thẩm Yến của ngày đó như thế nào. Anh ngang ngược kiêu ngạo, ỷ vào tuổi trẻ phách lối, như thể không có bất luận chuyện gì có thể khiến anh đau khổ. Chính anh là người đã cùng cô vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.
Giờ nghĩ lại mới thấy, nguyên nhân dẫn đến việc chia tay giữa hai người họ có rất nhiều. Anh không hiểu tình yêu, lại ỷ vào việc cô thích mà tuỳ ý làm bậy, còn cô thì vì yêu mà trở nên hèn mọn, không dám nói ra ấm ức trong lòng, có ra sao cũng tự mình chịu đựng, điều ấy đẩy hai trái tim ngày càng xa nhau, cuối cùng vì hiểu lầm thế thân mà cắt đứt triệt để, mỗi người một ngả, không thể tìm thấy nguyên do gốc rễ.
Còn bây giờ anh đã nhìn nhận rõ tình cảm của mình, cũng nguyện ý bù đắp cho những sai sót trước đó, thậm chí còn lấy tư thế thấp hèn nhất cầu xin cô… Còn cô giờ đây cũng không còn là người lúc nào cũng tạm nhún nhường vì đại cục, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến anh nữa. Cô đã tìm lại được chính mình, cũng đã trở nên lớn mạnh hơn.
Hai người họ bây giờ đều đã trưởng thành, so với quá khứ đều tiến xa hơn rất nhiều. Dù không biết đối phương có còn là một nửa thích hợp nữa không, nhưng nếu như Thẩm Yến đã cảm thấy mình không có cô không được, cố chấp muốn thử một lần, muốn cô một lần nữa thích mình, Nguyễn Tri Vi cũng nguyện ý cho anh cơ hội đó.
Đến chiếc vòng ngọc tan nát còn có thể sửa lại hoàn mỹ hơn ban đầu, thì biết đâu kết cục giữa bọn họ cũng có điềm lành?
Dù sao đi nữa Thẩm Yến cũng là người duy nhất cô từng đem lòng thương yêu. Mọi hạnh phúc, buồn đau của cô đều vì anh, chưa từng vì ai khác, cô cũng không hiểu cảm giác thích người khác là như thế nào.
Bản thân cô cũng muốn thử xem, mình và Thẩm Yến liệu có thể có một kết thúc có hậu không.
*
Sau khi Nguyễn Tri Vi nói sẽ cho anh một cơ hội, suốt quãng đường sau đấy hai người im lặng không nói với nhau câu nào.
Cô đi men theo lối nhỏ ra khỏi khu nhà của Tô Ngự. Đèn đường mờ mờ ảo ảo, mặt đất phủ đầy tuyết, mỗi bước đi đều vang lên tiếng xào xạc nho nhỏ khi giày chạm vào tuyết. Thẩm Yến vẫn giữ nguyên khoảng cách như lúc đầu, đi phía sau cách cô chừng một mét.
Thi thoảng nghiêng đầu liếc nhìn anh, Nguyễn Tri Vi có thể thấy Thẩm Yến ở đằng sau lén nhếch khoé miệng. Khuôn mặt Thẩm Yến sáng bừng lên trong phút chốc, ngay cả cặp mắt đào hoa mới nãy còn ảm đạm, giờ trông rạng rỡ hơn hẳn.
Nguyễn Tri Vi quay đầu lại, quả thực không hiểu tại sao lúc nãy mình lại đồng ý cho anh cơ hội theo đuổi lại. Nhưng nghĩ lại cảnh tượng khi ấy, dù cho giờ có tái diễn lại lần nữa, cô cũng không cách nào từ chối anh.
Chờ đến khi bạn cũng gặp được một người luôn luôn kiêu ngạo, chưa bao giờ chịu cúi đầu vì bất cứ điều gì, giờ lại chịu quỳ gối trước mặt bạn, hèn mọn đến tận cùng, rơi nước mắt cầu xin bạn, hẳn bạn sẽ hiểu cảm giác đó là như thế nào.
Anh từng là tín ngưỡng của cô, sao có thể cam lòng để cho tín ngưỡng ấy sụp đổ.
Hai chữ “từng yêu”, trọng điểm không phải ở chữ “từng” mà là “yêu”. Dù sao thì, người có thể khiến cô nhắc đến từ “yêu” này cũng chỉ có mình anh.
Nguyễn Tri Vi tiếp tục đi ra ngoài, Thẩm Yến vốn yên lặng đi đằng sau đột ngột mở miệng hỏi: “Tô Ngự thì sao, em định thế nào?”
Quả thực, anh không muốn nhắc tới Tô Ngự xíu nào, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cứ thấy có gì đó không đúng. Nếu Nguyễn Tri Vi thực sự nảy sinh tình cảm với Tô Ngự, với tính cách của cô thì làm gì có chuyện cô cho anh cơ hội theo đuổi lại, cái này anh phải hỏi cho ra nhẽ.
Nguyễn Tri Vi lặng đi trong chốc lát rồi giải thích: “Không phải tỏ tình thật. Là chiêu trò của công ty để giúp cậu ấy tháo trói couple thôi. Tối qua cậu ấy uống nhiều, tôi đưa cậu ấy về có nán lại chăm sóc một lúc, sau đó không cẩn thận ngủ quên mất. Sáng ra tỉnh dậy sợ đi ra luôn bị phóng viên chụp được nên nán lại tới tận giờ.”
Chỉ với vài câu, gỡ rối hoàn toàn đống tơ vò trong lòng anh.
Thẩm Yến hiểu Nguyễn Tri Vi. Anh biết Nguyễn Tri Vi sẽ không lừa người, vậy người lừa chỉ có Tô Ngự.
Tô Ngự nói…
Giờ đầu óc Thẩm Yến tỉnh táo hoàn toàn, nghĩ lại đêm qua lúc đứng trước cửa nhà Tô Ngự nhìn vào, dù bên trong quần áo rơi tán loạn nhưng không hề có quần áo phụ nữ.
Mà Nguyễn Tri Vi nằm trên giường ngủ, vẫn đang mặc quần áo.
Mẹ kiếp!
Anh bị Tô Ngự chơi xỏ rồi.
Lúc đọc được tin đó, anh như mất hết lý trí, căn bản không còn tâm trí đâu mà để tâm đến những điều nhỏ nhặt đó, giờ nghĩ lại mới thấy đâu đâu cũng có sơ hở.
Tình yêu không chỉ biến con người ta trở nên điên dại, mà còn khiến ta trở thành đứa đần độn.
Là do anh quá ngu.
Ngay trong lúc Thẩm Yến hồi tưởng lại chuyện tối qua, Nguyễn Tri Vi đi đằng trước lại hít mũi thêm một cái, lầm bầm: “Vẫn có mùi máu quanh đây.”
Dòng suy nghĩ của Thẩm Yến bị lời nói của cô cắt ngang. Anh cúi đầu nói: “Anh không ngửi thấy, chắc em nhầm rồi.”
Chuyện anh suýt chết đêm qua, để một mình anh biết là đủ rồi.
Thật ra trước khi mất ý thức, anh đã nghĩ rằng, nếu như mình thật sự bỏ mạng trong đêm tuyết đó, liệu Nguyễn Tri Vi có hối hận hay đau khổ không, có phải nếu thế cô sẽ không cách nào đến với Tô Ngự không.
Hai người đó không đến với nhau mới là kết cục anh mong muốn nhất.
Nhưng đến khi chuẩn bị mất ý thức thật, anh lại nghĩ, thôi bỏ đi, anh có chết thật cũng đừng để cô biết.
Cô biết rồi, cho dù có đau khổ hay không, anh đều không nỡ.