Của tôi ở đây ý muốn nói trả lại “món nợ” đêm ấy, cái đêm khiến anh suýt mất mạng.
Thẩm Yến mặt mày lạnh tanh, thẳng tay đấm một quyền vào bụng Tô Ngự không chút nương tay. Tô Ngự trước đấy cũng chẳng phòng ngự nên lãnh trọn một đấm, cú đấm mạnh đến mức như muốn bay xuyên qua người cậu ta vậy.
Phần bụng cậu ta đau tới mức mất cảm giác.
Cậu ta khom người cong như con tôm, đau không nói nên lời.
Sau khi cho Tô Ngự một cú đấm, Thẩm Yến đứng thẳng dậy, hàng lông mày nhíu nhẹ. Tính ra đến giờ anh vẫn chưa được xuất viện, hôm nào cũng phải chạy về bệnh viện để tiếp nhận trị liệu, dạ dày trong thời gian này không thể co bóp quá mạnh. Nhưng cú đánh vừa rồi tác động ngược lúc anh dùng sức làm dạ dày hơi khó chịu.
Nơi bị thương lưu lại dấu ấn như muốn nhắc nhở Thẩm Yến đêm đó mình đau đớn nhường nào.
Cậu ta ăn một cú đấm thế còn nhẹ lắm.
Có điều, Thẩm Yến cũng không định tiếp tục ra tay.
“Một cú đó coi như cậu trả lại nợ cho tôi, mọi chuyện dừng ở đây thôi. Về phần chuyện liên quan đến Nguyễn Tri Vi, sau này tôi sẽ tìm cậu tính sổ hết một lượt. Tô Ngự, tôi sẽ không động tới bất kỳ thứ gì của cậu. Hôm đó cậu đâm tôi một nhát, nếu muốn trả thù thì tôi có rất nhiều cách để hành hạ cậu, nhưng nghĩ lại lại thấy không cần thiết. Ngẫm lại thì cậu cũng chẳng làm gì sai, cùng lắm cũng chỉ là thích Nguyễn Tri Vi. Nhưng so thích với yêu, thì còn kém nhiều lắm.”
“Với cả, việc tôi không ra tay với cậu không phải vì tôi rộng lượng, mà là vì…” Thẩm Yến nặng nề nhìn Tô Ngự, giọng điệu lạnh băng nhuốm mùi nguy hiểm, gằn từng chữ: “Tôi muốn cậu sống tốt để tận mắt chứng kiến mình thua thảm hại như thế nào, thua tâm phục khẩu phục, tự biết rõ mình không có tư cách yêu cô ấy.”
Lại nữa rồi.
Giọng điệu cuồng vọng kiêu ngạo ấy như thể đoán chắc rằng Tô Ngự sẽ thua vậy.
Tô Ngự ghét nhất kiểu nói chuyện này của Thẩm Yến. Giọng điệu như thể con cưng của trời ấy luôn là thứ kích thích sự tự ti của cậu ta nhất, để cậu ta thấy rõ sự vô dụng của bản thân.
Thật ra, chính cậu ta cũng biết mình đã thua từ lâu rồi, thua ngay vào khoảnh khắc tỏ tình với Nguyễn Tri Vi tại lễ trao giải.
“Giờ cậu có thể cút rồi.” Thẩm Yến thẳng thừng nói.
Tô Ngự dùng tay đỡ eo, cúi gằm mặt không nhúc nhích, như thể không gặp được Nguyễn Tri Vi quyết không đi vậy.
Thẩm Yến thấy thế liền cười khẩy: “Cậu tới chỉ để nói một câu xin lỗi cô ấy để nhận lại lời tha thứ, sau đó yên tâm tự buông tha cho bản thân thôi à. Có cần thiết phải thế không?”
Ánh mắt Thẩm Yến loé lên tia khinh bỉ.
Lòng dạ người này Thẩm Yến nhìn thấu từ lâu rồi. Nói thích Nguyễn Tri Vi, nhưng lại lợi dụng cô để thoả mãn ham muốn ích kỷ của bản thân, cuối cùng dùng một lời xin lỗi dối trá để xoa dịu bản thân. Tô Ngự làm vậy, không khỏi quá rẻ mạt.
Tô Ngự bị anh nói trúng tim đen, bụng chợt càng đau hơn.
Càng bước lại càng sai. Có lẽ ngay vào khoảnh khắc cậu ta chọn lợi dụng Nguyễn Tri Vi để cởi trói couple của bản thân, cậu ta đã bước trên con đường sai lầm không có lối về.
Sau một hồi im lặng, Tô Ngự lặng lẽ quay gót rời đi.
Xe bảo mẫu của cậu ta lặng lẽ rời khỏi đó như thể chưa từng xuất hiện.
Nguyễn Tri Vi phải chờ đến khi tan làm mới nhận được tin Tô Ngự đã tới đây nhưng cả ngày nay cô lại chưa chạm mặt Tô Ngự.
Cảnh hôm nay cô diễn là cảnh đêm nên phải hơn chín giờ tối mới tan làm. Tiết trời chớm vào đông, gió ban đêm lạnh thấu xương nhưng Thẩm Yến vẫn kiên trì đứng cả tối đợi cô. Ban ngày mạnh tay ra một quyền kia hơi đụng phải dạ dày làm cổ họng anh lại lờ lợ mùi máu tanh.
Đoán chừng tới lúc về bệnh viện lại bị bác sĩ mắng.
Không sao, cho dù là vậy anh vẫn muốn chờ Nguyễn Tri Vi. Giờ anh đã có hi vọng, không thể dễ dàng bỏ cuộc được.
Chờ đến chín giờ tối, Thẩm Yến trông thấy Nguyễn Tri Vi vội vội vàng vàng đi về phía mình, vô thức cầm di động lên xem thử sắc mặt. Cũng được, trông cũng không tái lắm.
Thế mà câu đầu tiên Nguyễn Tri Vi nói sau khi chạy tới nơi lại là: “Nghe bảo anh đánh Tô Ngự à?”
Nguyễn Tri Vi lại không phát hiện ra rằng, ánh mắt Thẩm Yến ngay lập tức trở nên ảm đạm khi nghe cô hỏi. Nhưng anh cũng lấy lại bình tĩnh trong phút chốc, thản nhiên nói: “Ừm, anh đánh.”
“Anh…” Nguyễn Tri Vi muốn nói nhưng nhìn biểu cảm của Thẩm Yến cô lại chẳng thốt ra được câu nào.
Trực giác mách bảo cô rằng, giữa hai người họ chắc hẳn đã xảy ra một số việc cô chưa biết tới nên cô không có tư cách nhúng tay vào.
“Nguyễn Tri Vi.” Thẩm Yến nhỏ giọng gọi tên cô, không đả động chuyện liên quan tới Tô Ngự mà nói hẳn sang chủ đề khác: “Trước đây lúc chúng ta xa nhau, nhìn người hâm mộ em ngày một đông, người yêu thương em ngày một nhiều, anh đã nghĩ, hẳn không có anh em vẫn sống rất tốt.”
“Nhưng giờ…” Thẩm Yến nghiêng đầu nhìn cô: “Anh lại thấy, em phải có anh ở cạnh.”
Nguyễn Tri Vi nhìn anh, không rõ ý anh đang nói.
“Em vẫn còn non lắm, ra tay không đủ tàn nhẫn.” Thẩm Yến nhếch môi cười, ánh mắt lại lạnh tanh: “Cứ phải dồn em tới giới hạn em mới bắt đầu phản kích mà không biết việc mình làm khi đấy đã quá muộn. Anh không giống thế, chỉ cần manh nha một chút chiều hướng xấu, anh sẽ ra tay chặt đứt nó ngay. Anh không có kiên nhẫn chờ xem nó có đổi hướng tích cực hay không. Thà diệt nhầm còn hơn bỏ sót.”
Như chuyện của Tô Ngự chẳng hạn. Dù cho Thẩm Yến có kể hết mọi chuyện cho Nguyễn Tri Vi, đoán chừng cô cũng chẳng làm gì. Cô rất dễ mềm lòng.
Không cần phải nói cho cô biết, cứ để cô hiểu lầm mình đi.
“Em không hiểu anh nói gì cũng không sao.” Ánh mắt Thẩm Yến nhìn về phía Nguyễn Tri Vi bất giác trở nên dịu dàng hơn, anh nói: “Em chỉ cần biết, anh sẽ ở bên em là được.”
Những chuyện dơ bẩn ấy để anh làm, những điều tiếng xấu xa anh gánh chịu, người em không đành lòng ra tay anh xử lý.
Em chỉ cần mỉm cười thật tươi dưới ánh mặt trời thôi.
*
Sau hôm đó, Nguyễn Tri Vi không tiếp tục gặng hỏi chuyện giữa Thẩm Yến và Tô Ngự nữa. Lần này, cô đặt niềm tin vào Thẩm Yến. Anh thay đổi ra sao, cô nhìn thấy rất rõ, anh sẽ không vô duyên vô cớ đánh người như vậy.
Cụ thể vì sao hôm đấy lại xích mích, Nguyễn Tri Vi thấy Thẩm Yến có vẻ không muốn nói lắm, Tô Ngự lại chẳng nói câu nào với cô trên wechat nên cô cũng không bận tâm.
Chuyện cứ thế bị bỏ sang một bên.
Dạo này, bầu không khí lúc hai người ở chung vẫn ngượng ngùng như ngày nào.
Hai người chia tay đã lâu, muốn hàn gắn lại mối quan hệ quả không dễ dàng chút nào. Tuy thi thoảng hai người cũng tán gẫu với nhau đôi câu, nhưng sau đôi ba câu trò chuyện đấy lại là khoảng lặng, trầm ngâm không biết nói gì.
Tối đó sau khi tan làm, Nguyễn Tri Vi lại nói chuyện với Thẩm Yến vài câu. Nào thì nói dạo này nhiệt độ giảm, không biết bao giờ tuyết sẽ rơi, mà khi nhắc tới “tuyết”, hai người đều ăn ý không nhắc câu nào tới quá khứ.
Sau đó lại là sự im lặng.
Lặng đi được một lúc, Thẩm Yến đột ngột mở miệng hỏi: “Đói không? Em có muốn đi ăn gì không?”
Đây cũng là một trải nghiệm mới mẻ với Thẩm Yến. Này là lần đầu tiên anh mở miệng mời Nguyễn Tri Vi đi ăn suốt mấy ngày qua nên lòng có hơi thấp thỏm, không biết cô có đồng ý với lời đề nghị này của mình không.
Nguyễn Tri Vi cũng thấy hơi đói bụng. Trời lạnh thế này chỉ muốn ăn món gì đó nóng hổi để làm ấm cơ thể. Dù vậy, Nguyễn Tri Vi vẫn hơi kháng cự việc một mình ra ngoài ăn với Thẩm Yến. Ngay lúc cô định mượn cớ từ chối thì lời đến miệng lại đổi thành: “Đi ăn thôi.”
Bởi vào ngay khoảnh khắc cô định từ chối, cô thấy những ngón tay thon dài của Thẩm Yến đỏ ửng hết lên vì lạnh, chẳng biết anh đã đứng ngoài gió rét chờ cô bao lâu rồi.
Cô bỗng thấy thương.
Thẩm Yến cười khẽ, cố gắng che giấu sự vui vẻ của bản thân: “Được, thế đi thôi.”
Thẩm Yến dẫn Nguyễn Tri Vi tới một nhà hàng lẩu Hong Kong thưởng thức lẩu gà bóng cá(1).
Nước dùng vàng óng sôi ùng ục, thịt gà được tắm qua làn nước ấy trở nên bóng bẩy vàng ươm, bóng cá thì như tan ra trong nước. Lần này, Thẩm Yến chủ động gánh phần chăm sóc người khác, anh dùng muôi vớt thịt gà lên đặt chúng vào bát của Nguyễn Tri Vi.
Nguyễn Tri Vi được thương mà sợ, ngạc nhiên ngẩng lên nhìn Thẩm Yến đang tỉ mỉ quan tâm tới mình.
Trước kia lúc còn ở bên nhau, những việc như này đều được cô bao thầu hết. Đi ăn nướng thì thịt cô nướng, ăn buffet toàn cô đi lấy đồ, tính cách Thẩm Yến không phải người biết săn sóc người khác nên căn bản không làm mấy việc đó.
Bây giờ thì ngược lại hoàn toàn.
Thì ra, Thẩm Yến cũng có thể quan tâm người khác như này.
Có lẽ do Nguyễn Tri Vi nhìn chằm chằm quá lâu thành ra Thẩm Yến thấy hơi mất tự nhiên. Anh cầm bát Nguyễn Tri Vi lên múc cho cô một bát canh, cản tầm nhìn: “Uống đi, nước lẩu này tốt lắm.”
“Ừm.” Nguyễn Tri Vi đón lấy bát anh đưa sang.
Lúc lấy canh Thẩm Yến có hơi lúng túng vì không quen. Một cậu ấm quen sống trong nhung lụa, mấy việc như cơm bưng nước rót như này nào tới lượt tay anh làm, nhưng vì Nguyễn Tri Vi, anh có thể học.
“Em nhìn gì thế?” Thấy Nguyễn Tri Vi cứ nhìn chăm chăm hành động của mình, Thẩm Yến bèn hỏi.
Nguyễn Tri Vi dừng ngay: “Không có gì.”
Thẩm Yến biết và cũng đoán được ngay Nguyễn Tri Vi đang nghĩ gì, bèn mở miệng giải thích: “Vi Vi, anh không giỏi chăm sóc người khác, nhưng anh có thể học.”
“Tôi biết.”
Nguyễn Tri Vi nhìn ra được sự thay đổi của Thẩm Yến. Giờ anh biết chủ động mở cửa xe cho cô, biết giúp cô thắt đai an toàn trước khi khởi hành, đi ăn với nhau sẽ giúp cô múc một chén canh, đó là điều rất khó để xảy ra với Thẩm Yến ngày trước.
Thẩm Yến của ngày hôm nay tuy còn vụng về nhưng luôn cố gắng hết sức để chăm sóc cô.
Nghĩ đến đây, lòng Nguyễn Tri Vi chợt thấy ấm áp. Cô cầm đũa lên gắp một miếng thịt gà đặt vào bát anh, nói: “Anh đừng gắp cho tôi suốt thế, anh ăn đi.”
“Ừm.” Thẩm Yến gật đầu, nhếch miệng cười khẽ, ăn sạch miếng thịt gà cô vừa gắp cho mình.
Hai người câu được câu chăng trò chuyện, tuy không nói nhiều nhưng bầu không khí khá ấm áp.
Lẩu gà bóng cá thơm lừng, nóng hổi, Thẩm Yến lại biết cách quan tâm, bữa ăn này Nguyễn Tri Vi cũng ăn hết mình.
Trước khi tới đây, Nguyễn Tri Vi đã nghĩ bữa cơm này sẽ rất lúng túng, nhưng không ngờ bầu không khí lại tốt hơn cô tưởng tượng. Thì ra sau bao nhiêu ngày gần nhau, cảm giác thân quen tìm về cũng dễ dàng hơn một chút.
Bữa ăn nhanh chóng đi tới hồi kết.
Ăn cơm xong, Thẩm Yến đứng lên trước định bụng giúp Nguyễn Tri Vi cầm áo khoác ngoài, trùng hợp thế nào lại đúng lúc cô muốn xoay người lấy áo khoác thế là tay hai người vô tình đụng phải nhau.
Một cảm giác vừa xa lạ lại thân thuộc.
Rõ ràng ngày trước thân thuộc đến mức như khắc vào xương tuỷ, còn bây giờ lại cảm giác xa lạ nhưng nhẹ nhàng như lần đầu gặp.
Nguyễn Tri Vi ngượng ngùng rụt tay về, Thẩm Yến nhanh tay cầm áo khoác ngoài của cô lên, che giấu tâm trạng mình một cách hoàn hảo.
Giờ quan hệ giữa hai người họ rất khó nói. Quen thân hơi ai hết, nhưng cũng chẳng khác nào người xa lạ mới gặp gỡ nhau đôi ba lần. Sự xấu hổ và mơ hồ ấy vô hình chung tạo ra cảm giác mập mờ khó tả.
Không thể nói rõ được.
Bước tới cửa tiệm, Thẩm Yến nghĩ đi nghĩ lại vẫn là nhẹ giọng hỏi: “Ăn ngon không?”
Nguyễn Tri Vi thành thật nói: “Ngon lắm.”
Thẩm Yến nhếch môi cười, thầm nói…
Em ngon miệng, là anh vui rồi.
Thẩm Yến mặt mày lạnh tanh, thẳng tay đấm một quyền vào bụng Tô Ngự không chút nương tay. Tô Ngự trước đấy cũng chẳng phòng ngự nên lãnh trọn một đấm, cú đấm mạnh đến mức như muốn bay xuyên qua người cậu ta vậy.
Phần bụng cậu ta đau tới mức mất cảm giác.
Cậu ta khom người cong như con tôm, đau không nói nên lời.
Sau khi cho Tô Ngự một cú đấm, Thẩm Yến đứng thẳng dậy, hàng lông mày nhíu nhẹ. Tính ra đến giờ anh vẫn chưa được xuất viện, hôm nào cũng phải chạy về bệnh viện để tiếp nhận trị liệu, dạ dày trong thời gian này không thể co bóp quá mạnh. Nhưng cú đánh vừa rồi tác động ngược lúc anh dùng sức làm dạ dày hơi khó chịu.
Nơi bị thương lưu lại dấu ấn như muốn nhắc nhở Thẩm Yến đêm đó mình đau đớn nhường nào.
Cậu ta ăn một cú đấm thế còn nhẹ lắm.
Có điều, Thẩm Yến cũng không định tiếp tục ra tay.
“Một cú đó coi như cậu trả lại nợ cho tôi, mọi chuyện dừng ở đây thôi. Về phần chuyện liên quan đến Nguyễn Tri Vi, sau này tôi sẽ tìm cậu tính sổ hết một lượt. Tô Ngự, tôi sẽ không động tới bất kỳ thứ gì của cậu. Hôm đó cậu đâm tôi một nhát, nếu muốn trả thù thì tôi có rất nhiều cách để hành hạ cậu, nhưng nghĩ lại lại thấy không cần thiết. Ngẫm lại thì cậu cũng chẳng làm gì sai, cùng lắm cũng chỉ là thích Nguyễn Tri Vi. Nhưng so thích với yêu, thì còn kém nhiều lắm.”
“Với cả, việc tôi không ra tay với cậu không phải vì tôi rộng lượng, mà là vì…” Thẩm Yến nặng nề nhìn Tô Ngự, giọng điệu lạnh băng nhuốm mùi nguy hiểm, gằn từng chữ: “Tôi muốn cậu sống tốt để tận mắt chứng kiến mình thua thảm hại như thế nào, thua tâm phục khẩu phục, tự biết rõ mình không có tư cách yêu cô ấy.”
Lại nữa rồi.
Giọng điệu cuồng vọng kiêu ngạo ấy như thể đoán chắc rằng Tô Ngự sẽ thua vậy.
Tô Ngự ghét nhất kiểu nói chuyện này của Thẩm Yến. Giọng điệu như thể con cưng của trời ấy luôn là thứ kích thích sự tự ti của cậu ta nhất, để cậu ta thấy rõ sự vô dụng của bản thân.
Thật ra, chính cậu ta cũng biết mình đã thua từ lâu rồi, thua ngay vào khoảnh khắc tỏ tình với Nguyễn Tri Vi tại lễ trao giải.
“Giờ cậu có thể cút rồi.” Thẩm Yến thẳng thừng nói.
Tô Ngự dùng tay đỡ eo, cúi gằm mặt không nhúc nhích, như thể không gặp được Nguyễn Tri Vi quyết không đi vậy.
Thẩm Yến thấy thế liền cười khẩy: “Cậu tới chỉ để nói một câu xin lỗi cô ấy để nhận lại lời tha thứ, sau đó yên tâm tự buông tha cho bản thân thôi à. Có cần thiết phải thế không?”
Ánh mắt Thẩm Yến loé lên tia khinh bỉ.
Lòng dạ người này Thẩm Yến nhìn thấu từ lâu rồi. Nói thích Nguyễn Tri Vi, nhưng lại lợi dụng cô để thoả mãn ham muốn ích kỷ của bản thân, cuối cùng dùng một lời xin lỗi dối trá để xoa dịu bản thân. Tô Ngự làm vậy, không khỏi quá rẻ mạt.
Tô Ngự bị anh nói trúng tim đen, bụng chợt càng đau hơn.
Càng bước lại càng sai. Có lẽ ngay vào khoảnh khắc cậu ta chọn lợi dụng Nguyễn Tri Vi để cởi trói couple của bản thân, cậu ta đã bước trên con đường sai lầm không có lối về.
Sau một hồi im lặng, Tô Ngự lặng lẽ quay gót rời đi.
Xe bảo mẫu của cậu ta lặng lẽ rời khỏi đó như thể chưa từng xuất hiện.
Nguyễn Tri Vi phải chờ đến khi tan làm mới nhận được tin Tô Ngự đã tới đây nhưng cả ngày nay cô lại chưa chạm mặt Tô Ngự.
Cảnh hôm nay cô diễn là cảnh đêm nên phải hơn chín giờ tối mới tan làm. Tiết trời chớm vào đông, gió ban đêm lạnh thấu xương nhưng Thẩm Yến vẫn kiên trì đứng cả tối đợi cô. Ban ngày mạnh tay ra một quyền kia hơi đụng phải dạ dày làm cổ họng anh lại lờ lợ mùi máu tanh.
Đoán chừng tới lúc về bệnh viện lại bị bác sĩ mắng.
Không sao, cho dù là vậy anh vẫn muốn chờ Nguyễn Tri Vi. Giờ anh đã có hi vọng, không thể dễ dàng bỏ cuộc được.
Chờ đến chín giờ tối, Thẩm Yến trông thấy Nguyễn Tri Vi vội vội vàng vàng đi về phía mình, vô thức cầm di động lên xem thử sắc mặt. Cũng được, trông cũng không tái lắm.
Thế mà câu đầu tiên Nguyễn Tri Vi nói sau khi chạy tới nơi lại là: “Nghe bảo anh đánh Tô Ngự à?”
Nguyễn Tri Vi lại không phát hiện ra rằng, ánh mắt Thẩm Yến ngay lập tức trở nên ảm đạm khi nghe cô hỏi. Nhưng anh cũng lấy lại bình tĩnh trong phút chốc, thản nhiên nói: “Ừm, anh đánh.”
“Anh…” Nguyễn Tri Vi muốn nói nhưng nhìn biểu cảm của Thẩm Yến cô lại chẳng thốt ra được câu nào.
Trực giác mách bảo cô rằng, giữa hai người họ chắc hẳn đã xảy ra một số việc cô chưa biết tới nên cô không có tư cách nhúng tay vào.
“Nguyễn Tri Vi.” Thẩm Yến nhỏ giọng gọi tên cô, không đả động chuyện liên quan tới Tô Ngự mà nói hẳn sang chủ đề khác: “Trước đây lúc chúng ta xa nhau, nhìn người hâm mộ em ngày một đông, người yêu thương em ngày một nhiều, anh đã nghĩ, hẳn không có anh em vẫn sống rất tốt.”
“Nhưng giờ…” Thẩm Yến nghiêng đầu nhìn cô: “Anh lại thấy, em phải có anh ở cạnh.”
Nguyễn Tri Vi nhìn anh, không rõ ý anh đang nói.
“Em vẫn còn non lắm, ra tay không đủ tàn nhẫn.” Thẩm Yến nhếch môi cười, ánh mắt lại lạnh tanh: “Cứ phải dồn em tới giới hạn em mới bắt đầu phản kích mà không biết việc mình làm khi đấy đã quá muộn. Anh không giống thế, chỉ cần manh nha một chút chiều hướng xấu, anh sẽ ra tay chặt đứt nó ngay. Anh không có kiên nhẫn chờ xem nó có đổi hướng tích cực hay không. Thà diệt nhầm còn hơn bỏ sót.”
Như chuyện của Tô Ngự chẳng hạn. Dù cho Thẩm Yến có kể hết mọi chuyện cho Nguyễn Tri Vi, đoán chừng cô cũng chẳng làm gì. Cô rất dễ mềm lòng.
Không cần phải nói cho cô biết, cứ để cô hiểu lầm mình đi.
“Em không hiểu anh nói gì cũng không sao.” Ánh mắt Thẩm Yến nhìn về phía Nguyễn Tri Vi bất giác trở nên dịu dàng hơn, anh nói: “Em chỉ cần biết, anh sẽ ở bên em là được.”
Những chuyện dơ bẩn ấy để anh làm, những điều tiếng xấu xa anh gánh chịu, người em không đành lòng ra tay anh xử lý.
Em chỉ cần mỉm cười thật tươi dưới ánh mặt trời thôi.
*
Sau hôm đó, Nguyễn Tri Vi không tiếp tục gặng hỏi chuyện giữa Thẩm Yến và Tô Ngự nữa. Lần này, cô đặt niềm tin vào Thẩm Yến. Anh thay đổi ra sao, cô nhìn thấy rất rõ, anh sẽ không vô duyên vô cớ đánh người như vậy.
Cụ thể vì sao hôm đấy lại xích mích, Nguyễn Tri Vi thấy Thẩm Yến có vẻ không muốn nói lắm, Tô Ngự lại chẳng nói câu nào với cô trên wechat nên cô cũng không bận tâm.
Chuyện cứ thế bị bỏ sang một bên.
Dạo này, bầu không khí lúc hai người ở chung vẫn ngượng ngùng như ngày nào.
Hai người chia tay đã lâu, muốn hàn gắn lại mối quan hệ quả không dễ dàng chút nào. Tuy thi thoảng hai người cũng tán gẫu với nhau đôi câu, nhưng sau đôi ba câu trò chuyện đấy lại là khoảng lặng, trầm ngâm không biết nói gì.
Tối đó sau khi tan làm, Nguyễn Tri Vi lại nói chuyện với Thẩm Yến vài câu. Nào thì nói dạo này nhiệt độ giảm, không biết bao giờ tuyết sẽ rơi, mà khi nhắc tới “tuyết”, hai người đều ăn ý không nhắc câu nào tới quá khứ.
Sau đó lại là sự im lặng.
Lặng đi được một lúc, Thẩm Yến đột ngột mở miệng hỏi: “Đói không? Em có muốn đi ăn gì không?”
Đây cũng là một trải nghiệm mới mẻ với Thẩm Yến. Này là lần đầu tiên anh mở miệng mời Nguyễn Tri Vi đi ăn suốt mấy ngày qua nên lòng có hơi thấp thỏm, không biết cô có đồng ý với lời đề nghị này của mình không.
Nguyễn Tri Vi cũng thấy hơi đói bụng. Trời lạnh thế này chỉ muốn ăn món gì đó nóng hổi để làm ấm cơ thể. Dù vậy, Nguyễn Tri Vi vẫn hơi kháng cự việc một mình ra ngoài ăn với Thẩm Yến. Ngay lúc cô định mượn cớ từ chối thì lời đến miệng lại đổi thành: “Đi ăn thôi.”
Bởi vào ngay khoảnh khắc cô định từ chối, cô thấy những ngón tay thon dài của Thẩm Yến đỏ ửng hết lên vì lạnh, chẳng biết anh đã đứng ngoài gió rét chờ cô bao lâu rồi.
Cô bỗng thấy thương.
Thẩm Yến cười khẽ, cố gắng che giấu sự vui vẻ của bản thân: “Được, thế đi thôi.”
Thẩm Yến dẫn Nguyễn Tri Vi tới một nhà hàng lẩu Hong Kong thưởng thức lẩu gà bóng cá(1).
Nước dùng vàng óng sôi ùng ục, thịt gà được tắm qua làn nước ấy trở nên bóng bẩy vàng ươm, bóng cá thì như tan ra trong nước. Lần này, Thẩm Yến chủ động gánh phần chăm sóc người khác, anh dùng muôi vớt thịt gà lên đặt chúng vào bát của Nguyễn Tri Vi.
Nguyễn Tri Vi được thương mà sợ, ngạc nhiên ngẩng lên nhìn Thẩm Yến đang tỉ mỉ quan tâm tới mình.
Trước kia lúc còn ở bên nhau, những việc như này đều được cô bao thầu hết. Đi ăn nướng thì thịt cô nướng, ăn buffet toàn cô đi lấy đồ, tính cách Thẩm Yến không phải người biết săn sóc người khác nên căn bản không làm mấy việc đó.
Bây giờ thì ngược lại hoàn toàn.
Thì ra, Thẩm Yến cũng có thể quan tâm người khác như này.
Có lẽ do Nguyễn Tri Vi nhìn chằm chằm quá lâu thành ra Thẩm Yến thấy hơi mất tự nhiên. Anh cầm bát Nguyễn Tri Vi lên múc cho cô một bát canh, cản tầm nhìn: “Uống đi, nước lẩu này tốt lắm.”
“Ừm.” Nguyễn Tri Vi đón lấy bát anh đưa sang.
Lúc lấy canh Thẩm Yến có hơi lúng túng vì không quen. Một cậu ấm quen sống trong nhung lụa, mấy việc như cơm bưng nước rót như này nào tới lượt tay anh làm, nhưng vì Nguyễn Tri Vi, anh có thể học.
“Em nhìn gì thế?” Thấy Nguyễn Tri Vi cứ nhìn chăm chăm hành động của mình, Thẩm Yến bèn hỏi.
Nguyễn Tri Vi dừng ngay: “Không có gì.”
Thẩm Yến biết và cũng đoán được ngay Nguyễn Tri Vi đang nghĩ gì, bèn mở miệng giải thích: “Vi Vi, anh không giỏi chăm sóc người khác, nhưng anh có thể học.”
“Tôi biết.”
Nguyễn Tri Vi nhìn ra được sự thay đổi của Thẩm Yến. Giờ anh biết chủ động mở cửa xe cho cô, biết giúp cô thắt đai an toàn trước khi khởi hành, đi ăn với nhau sẽ giúp cô múc một chén canh, đó là điều rất khó để xảy ra với Thẩm Yến ngày trước.
Thẩm Yến của ngày hôm nay tuy còn vụng về nhưng luôn cố gắng hết sức để chăm sóc cô.
Nghĩ đến đây, lòng Nguyễn Tri Vi chợt thấy ấm áp. Cô cầm đũa lên gắp một miếng thịt gà đặt vào bát anh, nói: “Anh đừng gắp cho tôi suốt thế, anh ăn đi.”
“Ừm.” Thẩm Yến gật đầu, nhếch miệng cười khẽ, ăn sạch miếng thịt gà cô vừa gắp cho mình.
Hai người câu được câu chăng trò chuyện, tuy không nói nhiều nhưng bầu không khí khá ấm áp.
Lẩu gà bóng cá thơm lừng, nóng hổi, Thẩm Yến lại biết cách quan tâm, bữa ăn này Nguyễn Tri Vi cũng ăn hết mình.
Trước khi tới đây, Nguyễn Tri Vi đã nghĩ bữa cơm này sẽ rất lúng túng, nhưng không ngờ bầu không khí lại tốt hơn cô tưởng tượng. Thì ra sau bao nhiêu ngày gần nhau, cảm giác thân quen tìm về cũng dễ dàng hơn một chút.
Bữa ăn nhanh chóng đi tới hồi kết.
Ăn cơm xong, Thẩm Yến đứng lên trước định bụng giúp Nguyễn Tri Vi cầm áo khoác ngoài, trùng hợp thế nào lại đúng lúc cô muốn xoay người lấy áo khoác thế là tay hai người vô tình đụng phải nhau.
Một cảm giác vừa xa lạ lại thân thuộc.
Rõ ràng ngày trước thân thuộc đến mức như khắc vào xương tuỷ, còn bây giờ lại cảm giác xa lạ nhưng nhẹ nhàng như lần đầu gặp.
Nguyễn Tri Vi ngượng ngùng rụt tay về, Thẩm Yến nhanh tay cầm áo khoác ngoài của cô lên, che giấu tâm trạng mình một cách hoàn hảo.
Giờ quan hệ giữa hai người họ rất khó nói. Quen thân hơi ai hết, nhưng cũng chẳng khác nào người xa lạ mới gặp gỡ nhau đôi ba lần. Sự xấu hổ và mơ hồ ấy vô hình chung tạo ra cảm giác mập mờ khó tả.
Không thể nói rõ được.
Bước tới cửa tiệm, Thẩm Yến nghĩ đi nghĩ lại vẫn là nhẹ giọng hỏi: “Ăn ngon không?”
Nguyễn Tri Vi thành thật nói: “Ngon lắm.”
Thẩm Yến nhếch môi cười, thầm nói…
Em ngon miệng, là anh vui rồi.