Sau bữa cơm hôm ấy, bầu không khí lúc hai người ở cạnh nhau đã trở nên tự nhiên hơn, không còn sự ngại ngùng như lúc ban đầu.
Ngày nào Thẩm Yến cũng vắt hết óc suy nghĩ xem hôm nay mình nên mời Nguyễn Tri Vi đi ăn gì. Vì vấn đề này anh còn phải đi thăm hỏi hết đám con ông cháu cha chơi bời lêu lổng kia mấy chỗ tụ tập ăn uống chỉ để sau mỗi lần tan làm được ngồi ăn cơm cùng cô.
Hầu như lần nào anh mời đi ăn Nguyễn Tri Vi cũng đồng ý, nhờ thế mà thời gian ở chung của hai người tăng lên, mối quan hệ càng lúc càng hài hoà.
Nguyễn Tri Vi tự thấy cuộc sống của mình dạo gần đây khá suôn sẻ. Antifan không còn hung hăng càn quấy cô trên mạng như trước, những cuộc gọi lạ cùng những món hàng kỳ bí được gửi tới cũng ngày một ít đi.
Ấy vậy mà ngay lúc mọi người nghĩ mọi chuyện đã trôi qua trong êm đẹp, Nguyễn Tri Vi được an toàn thì lại bất ngờ xảy ra chuyện.
Bốn giờ chiều hôm ấy, Thẩm Yến và Nguyễn Tri Vi rời khỏi một quán trà kiểu Quảng sau khi dùng bữa xong. Ngay vào giây phút bọn họ bước xuống hầm để lấy xe, Thẩm Yến đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Có người theo dõi bọn họ.
Mấy ngày nay được thuận lợi ở bên Nguyễn Tri Vi quá nên Thẩm Yến cũng dần buông lỏng cảnh giác, suýt chút nữa thì quên mất tại sao mình phải đến đón cô mỗi lúc tan làm thế này. Tất cả là do anh sợ cô gặp nguy hiểm.
Không ngờ, chuyện anh sợ nhất lại xảy ra ngay lúc này.
Do đây là khoảng thời gian riêng tư nên không có bất cứ vệ sĩ nào đi theo bảo vệ họ, Thẩm Yến đề cao cảnh giác hết mức. Anh nắm chặt lấy cổ tay Nguyễn Tri Vi, đẩy cô đi lên đằng trước mình: “Em đi đằng trước anh đi.”
“Ơ…” Sự ấm áp đột ngột từ bàn tay anh truyền tới làm Nguyễn Tri Vi không kịp thích ứng.
Tuy dạo gần đây bầu không khí lúc ở chung của anh với cô đã hài hoà hơn, không còn gượng gạo như lúc ban đầu nhưng mọi thứ vẫn luôn tiến triển chậm rãi, Thẩm Yến vẫn giữ khoảng cách nhất định với cô, không làm ra bất cứ hành động tiếp xúc cơ thể nào, nên động tác vừa rồi của anh khiến cô hơi sượng.
Ngay lúc Nguyễn Tri Vi định nói gì đó, Thẩm Yến ở đằng sau đã cất giọng trầm thấp nói: “Đừng quay đầu.”
Nguyễn Tri Vi hiểu ngay tắp lự. Giọng điệu Thẩm Yến không có vẻ gì là mập mờ, đưa đẩy cả, thậm chí còn hơi mang ý cảnh giác.
Cô chỉ cần nghĩ một chút là đoán ra được có người đang theo dõi bọn họ.
Diễn viên hay nghệ sĩ có thể coi như một nghề nghiệp khá nguy hiểm. Đôi khi gặp phải fan cuồng, hay những antifan mất hết lý trí cũng rất đáng sợ. Mới đây còn tuồn ra tin có diễn viên bị fan cuồng dùng dao đâm gục luôn tại chỗ khiến rất nhiều diễn viên khác thấy bất an, càng chú trọng hơn đến việc bảo đảm an toàn tính mạng cho mình.
Này là đến lượt cô rồi sao?
Như cảm nhận được nhịp thở của cô thay đổi, Thẩm Yến dịu giọng nói: “Đừng sợ, có thể là do gần đây anh hay xem phim thể loại kỳ bí quá nên hơi nhạy cảm.”
Nói thì nói vậy nhưng thần kinh Thẩm Yến vẫn ở trong trạng thái căng thẳng cực độ, bởi anh có thể nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân phía sau.
Nguyễn Tri Vi hiểu ý của Thẩm Yến, tim cô đập “thình thịch” liên hồi, nhưng vẫn cố gắng thể hiện một cách tự nhiên hết mức có thể, làm như không biết có người đi theo mình: “Thế gần đây anh xem phim kỳ bí nào thế?”
Thẩm Yến: “…”
Giờ anh không cách nào phân tâm ra để suy nghĩ xem trước đó mình xem cái gì. Tới đây là rất gần chỗ anh đậu xe rồi, anh chỉ muốn nhanh chóng nhét Nguyễn Tri Vi vào trong xe, chỉ khi cô được an toàn tuyệt đối anh mới có thể yên tâm.
Cuối cùng bọn họ cũng đi tới trước con xe Bugatti Veyron của Thẩm Yến.
Thẩm Yến khống chế bước chân mình tự nhiên hết mức có thể, không muốn để người phía sau biết bọn họ đã phát hiện ra. Anh thầm tính toán trong đầu một lượt, bọn họ có hai người còn đối phương chỉ có một, chưa chắc đã không thể khống chế được đối phương.
Nhưng rất có khả năng người kia mang theo cả vũ khí, Thẩm Yến không muốn Nguyễn Tri Vi bị thương nên trước tiên phòng tránh vẫn tốt hơn.
“Em lên xe trước đi, để anh mở cửa xe cho em.”
Thẩm Yến nhấn chìa khoá xe. Chiếc Bugatti sáng đèn trong nháy mắt. Ngay lúc Thẩm Yến đến sát cửa xe, anh có thể thông qua cửa sổ xe trông thấy bóng của đối phương.
Người phía sau giơ tay cầm gậy sắt lên.
Thân gậy sắt loé lên tia sáng lạnh, bén nhọn như lưỡi dao găm.
Chỉ trong một cái chớp mắt, Thẩm Yến phản ứng cực nhanh, lẹ mắt kéo Nguyễn Tri Vi ra: “Cẩn thận…”
Gậy sắt dùng sức vụt xuống nhưng không trúng người mà đụng trúng thân xe Bugatti. Thẩm Yến ra tay rất đúng lúc, cả anh và Nguyễn Tri Vi đều tránh được sự công kích của người kia.
Thẩm Yến thở hắt ra một hơi, quay đầu lại nhìn mới biết người tập kích bọn họ mặc đồ đen che mặt kín mít, chỉ để lộ ra đúng đôi mắt, rõ ràng là có chuẩn bị mà tới.
Anh giơ tay đoạt lấy gậy sắt trong tay đối phương, tên đó thấy thế cũng nhanh chóng lui về sau tránh Thẩm Yến, đồng thời giơ cái bình bên tay phải lên, bên trong chứa chất lỏng trong suốt. Gã thẳng tay hất thứ bên trong về phía Nguyễn Tri Vi.
Thẩm Yến không kịp kéo Nguyễn Tri Vi ra, chỉ biết quay người dùng cơ thể của mình chặn lại. Giây tiếp theo, nơi đây sộc lên mùi hương cực kỳ gay mũi.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức không kịp suy nghĩ đã phản ứng lại.
Nguyễn Tri Vi ngạc nhiên nhìn Thẩm Yến đang cản trước người mình. Chờ đến khi phản ứng lại mùi hương ngửi thấy cô mới biết thứ người kia vừa hắt là axit sunfuric.
Hơn nữa còn là axit sunfuric đặc…
Sau khi nhận thức được điều ấy, toàn thân Nguyễn Tri Vi không ngừng run rẩy, ngay cả hàm răng cũng va nhau cầm cập.
Thẩm Yến khom lưng, bế thẳng Nguyễn Tri Vi vào xe: “Em lên xe đi.”
Sau đó Thẩm Yến đóng cửa xe lại.
Người đàn ông áo đen kia thấy Nguyễn Tri Vi lên xe là biết mình không còn đường tiếp tục ra tay, lập tức xoay người chạy ra ngoài.
Thẩm Yến quay người chạy lên hai bước toan đuổi theo nhưng nghĩ tới Nguyễn Tri Vi vẫn còn ngồi trong xe, sợ vẫn còn nguy hiểm rình rập anh đành ghìm bước chân lại.
Thôi vậy, không thể để Nguyễn Tri Vi ở đây một mình được.
Người đàn ông áo đen đó chạy rất nhanh, thoáng cái đã không thấy tăm hơi đâu. Thẩm Yến cắn răng suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ, lấy điện thoại ra báo cảnh sát: “Alo, 110 phải không, ở đây vừa xảy ra một vụ cố ý gây thương tích…”
Cúp điện thoại xong anh lại gọi một cuộc nữa điều vệ sĩ đến rồi mới quay lại mở cửa xe ra, ngồi vào.
“Không sao, không sao nữa rồi.” Thẩm Yến nhẹ giọng an ủi Nguyễn Tri Vi.
Đến khi anh quay lại, nhìn thấy khuôn mặt của Nguyễn Tri Vi, mới thấy trong mắt cô tràn ngập hoảng loạn, lo lắng và sợ hãi: “Thẩm Yến, lưng anh bị hắt…”
Nguyên một chai axit sunfuric đậm đặc tạt thẳng vào lưng như thế không biết bị thương nặng cỡ nào nữa. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh anh bị thương đến trầy da dóc thịt Nguyễn Tri Vi lại thấy khó chịu.
Cả chai axit sunfuric đặc đó vốn là tạt thẳng vào người kia lại bị anh dùng lưng chắn lại. Với độ đặc đó thì không biết lưng Thẩm Yến ra sao nữa… Giờ nghĩ thôi cô cũng thấy sợ.
“Axit sunfuric đặc đó không thấm vào da thịt anh, quần áo anh mặc rất dày nên nó không ăn mòn được vào bên trong.” Thẩm Yến biết cô lo lắng cho mình liền cởi áo khoác ra cho cô xem. May hiện tại đang mùa đông nên áo khoác ăn mặc cũng đủ dày, đủ để chặn lại lượng axit sunfuric đặc đó.
Lớp áo khoác làm bằng lông lạc đà bên ngoài của anh bị axit ăn mòn đến mức khoét được hẳn một lỗ hổng rõ to, ngoài ra phía trong anh còn mặc một chiếc áo len dệt bằng lông cừu ấm áp, phía đằng sau có một khoảng nhỏ biến thành màu đen cho thấy rõ có axit sunfuric thấm vào bên trong.
“Bên trong thì sao?”
“Anh không bị thương.”
Nguyễn Tri Vi biết Thẩm Yến không thích tỏ ra yếu đuối, lúc nào cũng ráng cho chịu đựng, lại thêm việc cô quá lo lắng cho vết thương của anh nên cô trực tiếp dùng tay vén áo len lông cừu của anh lên, muốn xem thử: “Để tôi xem xem anh có sao không.”
Cô hành động quá nhanh làm Thẩm Yến sững người. Đến khi phản ứng lại, áo len lông cừu của anh đã bị cô vén lên, không khí len vào tiếp xúc với da thịt gợi lên cảm giác làm anh không thể nói thành lời.
Nó càng trở nên rõ hơn khi anh nhận ra Nguyễn Tri Vi đang xem phần lưng mình.
Nguyễn Tri Vi không biết những gì Thẩm Yến đang nghĩ. Cô chăm chú xem xét phần da thịt sau lưng anh, may mắn nhìn lướt qua một cái là thấy da thịt anh vẫn nhẵn nhụi không chút vết tích nào, xem ra không bị bỏng axit.
Ấy vậy Nguyễn Tri Vi vẫn không yên lòng, cô thẳng tay với vào xoa xoa lưng anh thử, rà một lượt từ đầu đến cuối: “Anh có thấy đau ở đây không? Chỗ này thì sao? Anh có cảm giác đau như bốc cháy lên ở đây không?”
Thẩm Yến: “Không đau…”
“Vậy chỗ này?”
Lúc mới đầu Thẩm Yến còn chịu đáp lại hai tiếng “không đau”, sau đấy thì im bặt chẳng nói câu nào, để mặc cho bàn tay mềm mại của cô sờ loạn trên lưng.
“Sao anh không nói gì?” Nguyễn Tri Vi xoa lưng thấy anh không nói gì bèn lo lắng hỏi.
Thẩm Yến xoay người nhìn chằm chằm cô.
Hai người kề sát bên nhau trong không gian xe chật hẹp, hô hấp như hoà quyện, tay cô thì vén áo anh lên. Phần da thịt sau lưng Thẩm Yến lộ ra để lộ phần thắt lưng tinh tế và bụng dưới phẳng lì, cơ bụng rắn rỏi mạnh mẽ. Hơi thở đàn ông bủa vây lấy cô.
Đôi mắt đào hoa của Thẩm Yến chả biết từ lúc nào đã trở nên âm trầm hơn, anh đáp lại bằng chất giọng trầm khàn: “Em muốn anh trả lời thế nào.”
Thấy Nguyễn Tri Vi không hiểu ý mình, Thẩm Yến hít sâu một hơi, quyết định nói thẳng: “Sau lưng không đau nhưng chỗ khác đau.”
Trước đây lúc ở trên giường, Thẩm Yến không ít lần nói mấy lời thô tục. Giờ Nguyễn Tri Vi chỉ thoáng ngẩn ra trong chốc lát là hiểu ngay anh muốn nói gì. Trong phút chốc, mặt cô đỏ bừng nhưng bầu trời lúc ráng chiều.
“Em có định sờ tiếp không?”
Nguyễn Tri Vi lập tức buông tay vén áo len lông cừu của Thẩm Yến ra, quay người quy củ ngồi bên ghế phó lại, im thin thít, cả người cô như muốn dán lên cửa xe, duy trì khoảng cách với Thẩm Yến.
Cô dùng hành động để đáp rằng, mình không sờ.
Thẩm Yến thấy phản ứng của cô thì bật cười, dùng tay kéo áo len lại nghiêm chỉnh.
Thật ra vừa rồi anh không định trêu chọc Nguyễn Tri Vi. Giờ lúc nào anh cũng cố gắng kéo bản thân đi vào quy củ, sợ Nguyễn Tri Vi nghĩ mình vẫn còn lỗ mãng như ngày trước nên anh luôn khắc chế bản thân, không dám hành động liều lĩnh, gần như là dùng hết sự kiên trì cả đời của mình để theo đuổi lại cô, muốn mọi chuyện chậm rãi thăng tiến.
Nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi, cô vừa sờ vào cái anh đã đầu hàng. Cô sờ soạng được một lúc cuối cùng anh cũng biết cảm giác xa lạ vây lấy mình là gì, đã lâu không được ăn “thịt”, anh suýt chút nữa quên luôn mùi vị “thịt” là như nào rồi.
Giờ vừa ngửi cái Thẩm Yến có chút không nén được. Anh đương trong độ tuổi trẻ khí thịnh, nào chịu nổi khi thấy người phụ nữ mình thích sờ soạng như thế chứ. Biết cô lo lắng cho anh nhưng cứ nhịn thế này anh cũng đau khổ lắm, chỉ có nói thế mới có thể khiến cô ngưng hẳn hành động.
Bầu không khí yên lặng ngượng ngùng bao trùm khoang xe. Trong lúc ngồi chờ vệ sĩ tới, Thẩm Yến thông qua kính xe phía trước quan sát Nguyễn Tri Vi ngồi ghế bên cạnh. Nguyễn Tri Vi xấu hổ tựa mình vào cửa xe, tựa như giờ mới ý thức được hành động vừa rồi của mình là gì.
Thẩm Yến nhếch môi cười. Tuy gần đây mỗi khi ở chung quan hệ giữa hai người họ đã trở nên tự nhiên hơn nhưng ở giữa vẫn như có cánh ve mỏng ngăn cách, ban nãy chỉ cần một hành động sờ của Nguyễn Tri Vi thôi đã như phá được vách ngăn đó.
Thậm chí Thẩm Yến còn tìm lại được cảm giác ngày xưa khi hai người còn bên nhau, hồi đó chỉ cần anh hơi động một chút thôi là cô gái nhỏ sẽ đỏ mặt.
Khoé môi Thẩm Yến cứ cong lên mãi: “Em ngồi dịch ra đây đi, anh đâu ăn thịt em được.”
Nguyễn Tri Vi giả vờ như không nghe thấy.
Thẩm Yến tiếp tục ngắm Nguyễn Tri Vi qua kính xe ở bên. Nước da cô trắng nõn, gương mặt được trang điểm nhẹ, đôi mắt như chú nai con kia còn vương nước mắt chưa khô, nhìn mà nao lòng người, dịu dàng, trong trẻo khiến người ta thương tiếc.
Đó là những giọt nước mắt vì lo lắng cho anh.
Mẹ kiếp!
Đến cả nhìn cô khóc vì mình anh cũng thấy đẹp nữa!
Ngày nào Thẩm Yến cũng vắt hết óc suy nghĩ xem hôm nay mình nên mời Nguyễn Tri Vi đi ăn gì. Vì vấn đề này anh còn phải đi thăm hỏi hết đám con ông cháu cha chơi bời lêu lổng kia mấy chỗ tụ tập ăn uống chỉ để sau mỗi lần tan làm được ngồi ăn cơm cùng cô.
Hầu như lần nào anh mời đi ăn Nguyễn Tri Vi cũng đồng ý, nhờ thế mà thời gian ở chung của hai người tăng lên, mối quan hệ càng lúc càng hài hoà.
Nguyễn Tri Vi tự thấy cuộc sống của mình dạo gần đây khá suôn sẻ. Antifan không còn hung hăng càn quấy cô trên mạng như trước, những cuộc gọi lạ cùng những món hàng kỳ bí được gửi tới cũng ngày một ít đi.
Ấy vậy mà ngay lúc mọi người nghĩ mọi chuyện đã trôi qua trong êm đẹp, Nguyễn Tri Vi được an toàn thì lại bất ngờ xảy ra chuyện.
Bốn giờ chiều hôm ấy, Thẩm Yến và Nguyễn Tri Vi rời khỏi một quán trà kiểu Quảng sau khi dùng bữa xong. Ngay vào giây phút bọn họ bước xuống hầm để lấy xe, Thẩm Yến đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Có người theo dõi bọn họ.
Mấy ngày nay được thuận lợi ở bên Nguyễn Tri Vi quá nên Thẩm Yến cũng dần buông lỏng cảnh giác, suýt chút nữa thì quên mất tại sao mình phải đến đón cô mỗi lúc tan làm thế này. Tất cả là do anh sợ cô gặp nguy hiểm.
Không ngờ, chuyện anh sợ nhất lại xảy ra ngay lúc này.
Do đây là khoảng thời gian riêng tư nên không có bất cứ vệ sĩ nào đi theo bảo vệ họ, Thẩm Yến đề cao cảnh giác hết mức. Anh nắm chặt lấy cổ tay Nguyễn Tri Vi, đẩy cô đi lên đằng trước mình: “Em đi đằng trước anh đi.”
“Ơ…” Sự ấm áp đột ngột từ bàn tay anh truyền tới làm Nguyễn Tri Vi không kịp thích ứng.
Tuy dạo gần đây bầu không khí lúc ở chung của anh với cô đã hài hoà hơn, không còn gượng gạo như lúc ban đầu nhưng mọi thứ vẫn luôn tiến triển chậm rãi, Thẩm Yến vẫn giữ khoảng cách nhất định với cô, không làm ra bất cứ hành động tiếp xúc cơ thể nào, nên động tác vừa rồi của anh khiến cô hơi sượng.
Ngay lúc Nguyễn Tri Vi định nói gì đó, Thẩm Yến ở đằng sau đã cất giọng trầm thấp nói: “Đừng quay đầu.”
Nguyễn Tri Vi hiểu ngay tắp lự. Giọng điệu Thẩm Yến không có vẻ gì là mập mờ, đưa đẩy cả, thậm chí còn hơi mang ý cảnh giác.
Cô chỉ cần nghĩ một chút là đoán ra được có người đang theo dõi bọn họ.
Diễn viên hay nghệ sĩ có thể coi như một nghề nghiệp khá nguy hiểm. Đôi khi gặp phải fan cuồng, hay những antifan mất hết lý trí cũng rất đáng sợ. Mới đây còn tuồn ra tin có diễn viên bị fan cuồng dùng dao đâm gục luôn tại chỗ khiến rất nhiều diễn viên khác thấy bất an, càng chú trọng hơn đến việc bảo đảm an toàn tính mạng cho mình.
Này là đến lượt cô rồi sao?
Như cảm nhận được nhịp thở của cô thay đổi, Thẩm Yến dịu giọng nói: “Đừng sợ, có thể là do gần đây anh hay xem phim thể loại kỳ bí quá nên hơi nhạy cảm.”
Nói thì nói vậy nhưng thần kinh Thẩm Yến vẫn ở trong trạng thái căng thẳng cực độ, bởi anh có thể nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân phía sau.
Nguyễn Tri Vi hiểu ý của Thẩm Yến, tim cô đập “thình thịch” liên hồi, nhưng vẫn cố gắng thể hiện một cách tự nhiên hết mức có thể, làm như không biết có người đi theo mình: “Thế gần đây anh xem phim kỳ bí nào thế?”
Thẩm Yến: “…”
Giờ anh không cách nào phân tâm ra để suy nghĩ xem trước đó mình xem cái gì. Tới đây là rất gần chỗ anh đậu xe rồi, anh chỉ muốn nhanh chóng nhét Nguyễn Tri Vi vào trong xe, chỉ khi cô được an toàn tuyệt đối anh mới có thể yên tâm.
Cuối cùng bọn họ cũng đi tới trước con xe Bugatti Veyron của Thẩm Yến.
Thẩm Yến khống chế bước chân mình tự nhiên hết mức có thể, không muốn để người phía sau biết bọn họ đã phát hiện ra. Anh thầm tính toán trong đầu một lượt, bọn họ có hai người còn đối phương chỉ có một, chưa chắc đã không thể khống chế được đối phương.
Nhưng rất có khả năng người kia mang theo cả vũ khí, Thẩm Yến không muốn Nguyễn Tri Vi bị thương nên trước tiên phòng tránh vẫn tốt hơn.
“Em lên xe trước đi, để anh mở cửa xe cho em.”
Thẩm Yến nhấn chìa khoá xe. Chiếc Bugatti sáng đèn trong nháy mắt. Ngay lúc Thẩm Yến đến sát cửa xe, anh có thể thông qua cửa sổ xe trông thấy bóng của đối phương.
Người phía sau giơ tay cầm gậy sắt lên.
Thân gậy sắt loé lên tia sáng lạnh, bén nhọn như lưỡi dao găm.
Chỉ trong một cái chớp mắt, Thẩm Yến phản ứng cực nhanh, lẹ mắt kéo Nguyễn Tri Vi ra: “Cẩn thận…”
Gậy sắt dùng sức vụt xuống nhưng không trúng người mà đụng trúng thân xe Bugatti. Thẩm Yến ra tay rất đúng lúc, cả anh và Nguyễn Tri Vi đều tránh được sự công kích của người kia.
Thẩm Yến thở hắt ra một hơi, quay đầu lại nhìn mới biết người tập kích bọn họ mặc đồ đen che mặt kín mít, chỉ để lộ ra đúng đôi mắt, rõ ràng là có chuẩn bị mà tới.
Anh giơ tay đoạt lấy gậy sắt trong tay đối phương, tên đó thấy thế cũng nhanh chóng lui về sau tránh Thẩm Yến, đồng thời giơ cái bình bên tay phải lên, bên trong chứa chất lỏng trong suốt. Gã thẳng tay hất thứ bên trong về phía Nguyễn Tri Vi.
Thẩm Yến không kịp kéo Nguyễn Tri Vi ra, chỉ biết quay người dùng cơ thể của mình chặn lại. Giây tiếp theo, nơi đây sộc lên mùi hương cực kỳ gay mũi.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức không kịp suy nghĩ đã phản ứng lại.
Nguyễn Tri Vi ngạc nhiên nhìn Thẩm Yến đang cản trước người mình. Chờ đến khi phản ứng lại mùi hương ngửi thấy cô mới biết thứ người kia vừa hắt là axit sunfuric.
Hơn nữa còn là axit sunfuric đặc…
Sau khi nhận thức được điều ấy, toàn thân Nguyễn Tri Vi không ngừng run rẩy, ngay cả hàm răng cũng va nhau cầm cập.
Thẩm Yến khom lưng, bế thẳng Nguyễn Tri Vi vào xe: “Em lên xe đi.”
Sau đó Thẩm Yến đóng cửa xe lại.
Người đàn ông áo đen kia thấy Nguyễn Tri Vi lên xe là biết mình không còn đường tiếp tục ra tay, lập tức xoay người chạy ra ngoài.
Thẩm Yến quay người chạy lên hai bước toan đuổi theo nhưng nghĩ tới Nguyễn Tri Vi vẫn còn ngồi trong xe, sợ vẫn còn nguy hiểm rình rập anh đành ghìm bước chân lại.
Thôi vậy, không thể để Nguyễn Tri Vi ở đây một mình được.
Người đàn ông áo đen đó chạy rất nhanh, thoáng cái đã không thấy tăm hơi đâu. Thẩm Yến cắn răng suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ, lấy điện thoại ra báo cảnh sát: “Alo, 110 phải không, ở đây vừa xảy ra một vụ cố ý gây thương tích…”
Cúp điện thoại xong anh lại gọi một cuộc nữa điều vệ sĩ đến rồi mới quay lại mở cửa xe ra, ngồi vào.
“Không sao, không sao nữa rồi.” Thẩm Yến nhẹ giọng an ủi Nguyễn Tri Vi.
Đến khi anh quay lại, nhìn thấy khuôn mặt của Nguyễn Tri Vi, mới thấy trong mắt cô tràn ngập hoảng loạn, lo lắng và sợ hãi: “Thẩm Yến, lưng anh bị hắt…”
Nguyên một chai axit sunfuric đậm đặc tạt thẳng vào lưng như thế không biết bị thương nặng cỡ nào nữa. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh anh bị thương đến trầy da dóc thịt Nguyễn Tri Vi lại thấy khó chịu.
Cả chai axit sunfuric đặc đó vốn là tạt thẳng vào người kia lại bị anh dùng lưng chắn lại. Với độ đặc đó thì không biết lưng Thẩm Yến ra sao nữa… Giờ nghĩ thôi cô cũng thấy sợ.
“Axit sunfuric đặc đó không thấm vào da thịt anh, quần áo anh mặc rất dày nên nó không ăn mòn được vào bên trong.” Thẩm Yến biết cô lo lắng cho mình liền cởi áo khoác ra cho cô xem. May hiện tại đang mùa đông nên áo khoác ăn mặc cũng đủ dày, đủ để chặn lại lượng axit sunfuric đặc đó.
Lớp áo khoác làm bằng lông lạc đà bên ngoài của anh bị axit ăn mòn đến mức khoét được hẳn một lỗ hổng rõ to, ngoài ra phía trong anh còn mặc một chiếc áo len dệt bằng lông cừu ấm áp, phía đằng sau có một khoảng nhỏ biến thành màu đen cho thấy rõ có axit sunfuric thấm vào bên trong.
“Bên trong thì sao?”
“Anh không bị thương.”
Nguyễn Tri Vi biết Thẩm Yến không thích tỏ ra yếu đuối, lúc nào cũng ráng cho chịu đựng, lại thêm việc cô quá lo lắng cho vết thương của anh nên cô trực tiếp dùng tay vén áo len lông cừu của anh lên, muốn xem thử: “Để tôi xem xem anh có sao không.”
Cô hành động quá nhanh làm Thẩm Yến sững người. Đến khi phản ứng lại, áo len lông cừu của anh đã bị cô vén lên, không khí len vào tiếp xúc với da thịt gợi lên cảm giác làm anh không thể nói thành lời.
Nó càng trở nên rõ hơn khi anh nhận ra Nguyễn Tri Vi đang xem phần lưng mình.
Nguyễn Tri Vi không biết những gì Thẩm Yến đang nghĩ. Cô chăm chú xem xét phần da thịt sau lưng anh, may mắn nhìn lướt qua một cái là thấy da thịt anh vẫn nhẵn nhụi không chút vết tích nào, xem ra không bị bỏng axit.
Ấy vậy Nguyễn Tri Vi vẫn không yên lòng, cô thẳng tay với vào xoa xoa lưng anh thử, rà một lượt từ đầu đến cuối: “Anh có thấy đau ở đây không? Chỗ này thì sao? Anh có cảm giác đau như bốc cháy lên ở đây không?”
Thẩm Yến: “Không đau…”
“Vậy chỗ này?”
Lúc mới đầu Thẩm Yến còn chịu đáp lại hai tiếng “không đau”, sau đấy thì im bặt chẳng nói câu nào, để mặc cho bàn tay mềm mại của cô sờ loạn trên lưng.
“Sao anh không nói gì?” Nguyễn Tri Vi xoa lưng thấy anh không nói gì bèn lo lắng hỏi.
Thẩm Yến xoay người nhìn chằm chằm cô.
Hai người kề sát bên nhau trong không gian xe chật hẹp, hô hấp như hoà quyện, tay cô thì vén áo anh lên. Phần da thịt sau lưng Thẩm Yến lộ ra để lộ phần thắt lưng tinh tế và bụng dưới phẳng lì, cơ bụng rắn rỏi mạnh mẽ. Hơi thở đàn ông bủa vây lấy cô.
Đôi mắt đào hoa của Thẩm Yến chả biết từ lúc nào đã trở nên âm trầm hơn, anh đáp lại bằng chất giọng trầm khàn: “Em muốn anh trả lời thế nào.”
Thấy Nguyễn Tri Vi không hiểu ý mình, Thẩm Yến hít sâu một hơi, quyết định nói thẳng: “Sau lưng không đau nhưng chỗ khác đau.”
Trước đây lúc ở trên giường, Thẩm Yến không ít lần nói mấy lời thô tục. Giờ Nguyễn Tri Vi chỉ thoáng ngẩn ra trong chốc lát là hiểu ngay anh muốn nói gì. Trong phút chốc, mặt cô đỏ bừng nhưng bầu trời lúc ráng chiều.
“Em có định sờ tiếp không?”
Nguyễn Tri Vi lập tức buông tay vén áo len lông cừu của Thẩm Yến ra, quay người quy củ ngồi bên ghế phó lại, im thin thít, cả người cô như muốn dán lên cửa xe, duy trì khoảng cách với Thẩm Yến.
Cô dùng hành động để đáp rằng, mình không sờ.
Thẩm Yến thấy phản ứng của cô thì bật cười, dùng tay kéo áo len lại nghiêm chỉnh.
Thật ra vừa rồi anh không định trêu chọc Nguyễn Tri Vi. Giờ lúc nào anh cũng cố gắng kéo bản thân đi vào quy củ, sợ Nguyễn Tri Vi nghĩ mình vẫn còn lỗ mãng như ngày trước nên anh luôn khắc chế bản thân, không dám hành động liều lĩnh, gần như là dùng hết sự kiên trì cả đời của mình để theo đuổi lại cô, muốn mọi chuyện chậm rãi thăng tiến.
Nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi, cô vừa sờ vào cái anh đã đầu hàng. Cô sờ soạng được một lúc cuối cùng anh cũng biết cảm giác xa lạ vây lấy mình là gì, đã lâu không được ăn “thịt”, anh suýt chút nữa quên luôn mùi vị “thịt” là như nào rồi.
Giờ vừa ngửi cái Thẩm Yến có chút không nén được. Anh đương trong độ tuổi trẻ khí thịnh, nào chịu nổi khi thấy người phụ nữ mình thích sờ soạng như thế chứ. Biết cô lo lắng cho anh nhưng cứ nhịn thế này anh cũng đau khổ lắm, chỉ có nói thế mới có thể khiến cô ngưng hẳn hành động.
Bầu không khí yên lặng ngượng ngùng bao trùm khoang xe. Trong lúc ngồi chờ vệ sĩ tới, Thẩm Yến thông qua kính xe phía trước quan sát Nguyễn Tri Vi ngồi ghế bên cạnh. Nguyễn Tri Vi xấu hổ tựa mình vào cửa xe, tựa như giờ mới ý thức được hành động vừa rồi của mình là gì.
Thẩm Yến nhếch môi cười. Tuy gần đây mỗi khi ở chung quan hệ giữa hai người họ đã trở nên tự nhiên hơn nhưng ở giữa vẫn như có cánh ve mỏng ngăn cách, ban nãy chỉ cần một hành động sờ của Nguyễn Tri Vi thôi đã như phá được vách ngăn đó.
Thậm chí Thẩm Yến còn tìm lại được cảm giác ngày xưa khi hai người còn bên nhau, hồi đó chỉ cần anh hơi động một chút thôi là cô gái nhỏ sẽ đỏ mặt.
Khoé môi Thẩm Yến cứ cong lên mãi: “Em ngồi dịch ra đây đi, anh đâu ăn thịt em được.”
Nguyễn Tri Vi giả vờ như không nghe thấy.
Thẩm Yến tiếp tục ngắm Nguyễn Tri Vi qua kính xe ở bên. Nước da cô trắng nõn, gương mặt được trang điểm nhẹ, đôi mắt như chú nai con kia còn vương nước mắt chưa khô, nhìn mà nao lòng người, dịu dàng, trong trẻo khiến người ta thương tiếc.
Đó là những giọt nước mắt vì lo lắng cho anh.
Mẹ kiếp!
Đến cả nhìn cô khóc vì mình anh cũng thấy đẹp nữa!