Đêm đó, Nguyễn Tri Vi về nhà vệ sinh cá nhân xong lập tức chìm vào giấc ngủ, ngả lưng là tiến vào giấc mơ.
Lạ thay, cô lại mơ thấy khung cảnh người đàn ông áo đen tạt axit vào mình hôm nay, chiếc gậy sắt đập xuống trông vô cùng đáng sợ. Cô cứ nghĩ cảnh tượng khủng bố đó sẽ làm mình nhìn thấy một cảnh tượng máu me be bét lắm, nhưng không, cô nhìn thấy tuyết.
Cả khoảng trời ấy chỉ có một mình cô, mênh mông xung quanh toàn tuyết là tuyết, khắp nơi nhuộm một màu trắng xoá, ngoài tuyết ra cũng chỉ có tuyết.
Cô mặc một bộ váy trắng nằm trên nền tuyết, mái tóc đen dài óng dính đầy hoa tuyết, chẳng biết từ bao giờ xung quanh cô đã lan ra sắc hoa đỏ rực như máu, xinh đẹp diễm lệ.
Bỗng dưng, cô thấy rất lạnh, cái lạnh buốt thấm hẳn vào trong xương tuỷ, tê cóng đến mức làm máu trong người cô muốn ngừng lưu thông, như có kim đâm vào da, lạnh đến đau đớn.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, chẳng mấy chốc đã bay đầy trên người, nhẹ tựa lông ngỗng, chúng lấp hết cả khuôn mặt cô, khiến cô chỉ biết bất động nằm im một chỗ.
Cánh hoa đỏ diễm lệ nở xung quanh thân càng lúc càng lan rộng, tuyết càng dày hoa càng nhiều. Hoa đỏ trên nền tuyết trắng trông lại càng đỏ hơn.
…
Nguyễn Tri Vi tỉnh lại vào lúc năm giờ sáng.
Cô rất ít khi bị thức giấc sớm như này, lần này là do bị lạnh đến tỉnh. Cô khoác chăn ra ngoài phòng khách xem thử mới biết hôm qua mình quên đóng cửa sổ, thả nào nhiệt độ trong phòng lại lạnh.
Chả trách mình lại mơ thế…
Dù vậy, trong lòng Nguyễn Tri Vi biết rõ quên đóng cửa sổ chỉ là lý do thứ yếu, còn lý do chủ yếu vẫn là vì chuyện đêm hôm đó của Thẩm Yến.
Một mình ngồi uống rượu trong tuyết, không biết tâm trạng lúc đó của Thẩm Yến ra sao nhỉ? Hẳn là anh thấy đau và lạnh hơn trong giấc mơ của cô nhiều… Có phải, chỉ suýt chút nữa thôi anh sẽ mãi mãi không tỉnh dậy không?
Nguyễn Tri Vi không dám nghĩ, bởi chỉ chớm nghĩ đến đó thôi, trái tim cô đã bị bóp nghẹt đến khó chịu, đau không thở nổi.
Nếu đêm ấy bác lao công không phát hiện ra anh, có lẽ anh đã bỏ mạng trong đêm tuyết trắng đó.
Trước kia lúc còn ở bên nhau, dù Thẩm Yến có lạnh nhạt với cô nhưng cũng không bạc đãi gì. Nguyễn Tri Vi mong rằng sau khi chia tay, hai người họ ai nấy cũng đều khoẻ mạnh. Cô luôn nghĩ Thẩm Yến là người mạnh mẽ đến mức không gì có thể đả động, kể cả có chia tay thì cuộc sống của anh vẫn tốt, đến giờ mới biết thì ra anh cũng có lúc yếu đuối, vì cô mà trở nên chật vật.
Quên đi.
Nguyễn Tri Vi hít một hơi thật sâu, gạt bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, chuyện xảy ra rồi nghĩ tiếp chỉ tăng thêm phiền não.
Giờ muốn ngủ lại cũng chẳng ngủ được, cô bèn ra đóng cửa sổ, mặc tạp dề vào, vào bếp ninh cháo mang cho Thẩm Yến.
Cháo nhuyễn rất tốt cho dạ dày, ăn xong bát này chắc dạ dày anh sẽ thấy khá hơn.
Cô mở nồi cơm, trút gạo vào, thêm nước, bật công tắc. Nguyễn Tri Vi ninh được một lúc, mùi thơm của nồi cháo đã bay khắp gian phòng. Cô gạt tóc ra phía sau, mở nhỏ lửa tiếp tục nấu. Thế rồi, cô giật mình phát hiện ra, thì ra mình vẫn nhớ kỹ sở thích của Thẩm Yến như vậy.
Thẩm Yến thích ăn loại cháo nhuyễn được nấu sền sệt. Những bước tiếp theo cô làm hết sức suôn sẻ, thuần thục như chưa bao giờ quên đi nó vậy.
Thì ra, chuyện cô ngỡ mình đã quên, tiềm thức lại giúp cô ghi nhớ.
Nấu xong, Nguyễn Tri Vi cho cháo vào hộp giữ nhiệt, bỏ cả thìa vào rồi mới quay qua làm vệ sinh cá nhân. Sau khi hoàn tất mọi công việc, ngẩng lên nhìn đồng hồ vừa hay đúng lúc phải đến đoàn làm phim.
Cô vừa mở cửa đã thấy Thẩm Yến đứng ngoài.
Ánh đèn trong hành lang mờ tối, hai người vệ sĩ đứng gác hai bên cửa mặt mày lạnh tanh không chút biểu cảm. Thẩm Yến đứng hơi dựa người vào cạnh cửa, chiếc áo len cao cổ màu đen làm nổi lên khuôn mặt điển trai, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác màu đậm. Anh cúi đầu xem điện thoại di động, có vẻ như là đang theo dõi biểu đồ thị trường chứng khoán, vừa xem vừa đợi không biết đã bao lâu rồi.
Mở cửa thấy Thẩm Yến đứng ngay ngoài, Nguyễn Tri Vi giật mình: “Sao anh lại ở đây…”
“Khụ” Nghe tiếng ngẩng lên thấy cô, Thẩm Yến mất tự nhiên quay mặt sang hướng khác hắng giọng, bước thẳng tới trước thang máy: “Lo cho em. Đằng nào sáng sớm cũng phải đưa em đi, đi thôi.”
Sáng sớm nay Thẩm Yến tỉnh giấc do gặp ác mộng.
Anh mơ thấy Nguyễn Tri Vi bị hất thẳng axit sunfuric vào người, cảnh tượng kêu gào tuyệt vọng trong mơ chân thực đến mức làm anh sợ toát mồ hôi lạnh.
Sau khi tỉnh, anh lập tức gọi điện đến cục cảnh sát hỏi thăm tiến triển vụ việc, phía họ vẫn chưa tìm được thủ phạm. Thẩm Yến không chờ được nữa nên chạy thẳng tới trước nhà Nguyễn Tri Vi, đợi cô ra ngoài.
Nhìn Nguyễn Tri Vi hoàn hảo không sứt mẻ gì bước chân ra khỏi nhà, dư âm của ác mộng của Thẩm Yến mới hoàn toàn biến mất, bản thân cũng yên tâm hơn.
“Đi thôi.”
“Ừm.”
Nguyễn Tri Vi đóng cửa xong liền cùng Thẩm Yến và hai người vệ sĩ vào thang máy xuống tầng. Sau khi nhấn nút tầng một, cả bốn lặng thinh nhìn dãy số chầm chậm chuyển động.
Nhìn dãy số đỏ chớp chớp chuyển hình, Nguyễn Tri Vi ngẫm một lúc mới rũ mắt, nâng tay cầm hộp giữ nhiệt lên đưa qua cho Thẩm Yến, nhẹ nhàng nói: “Cho anh này.”
“Cho anh?” Thẩm Yến thoáng ngạc nhiên.
“Ừm.” Dứt câu, cô quay mặt sang chỗ khác, không nhìn anh.
Thẩm Yến nhận lấy hộp giữ nhiệt, cẩn thận mở nắp ra, mùi hương thơm ngào ngạt của hạt gạo được ninh nhừ bốc lên. Phần cháo nấu nhuyễn quen thuộc hiện ra trước mắt, hốc mắt Thẩm Yến bỗng chốc nóng bừng như thể bị hơi nóng ảnh hưởng.
Nguyễn Tri Vi, nấu cháo, cho anh.
Mắt anh đỏ bừng.
Cuối cùng anh cũng chờ được tới ngày Nguyễn Tri Vi chủ động nấu cháo cho anh rồi. Nghĩ tới đây, anh lại thấy sự việc đêm tuyết đó chỉ bé bằng cái mắt muỗi, suýt nữa chết thì sao chứ, tất cả đều đáng giá.
Anh thận trọng nắp lại hộp giữ nhiệt, khoé miệng khẽ nhếch lên. Thẩm Yến cố hết sức để bản thân không tỏ ra khoe mẽ: “Anh sẽ chậm rãi thưởng thức.”
Khựng lại một lúc, anh quay qua hỏi Nguyễn Tri Vi: “Em tự làm à?”
Lúc hỏi, môi anh lại không tự chủ được cong lên.
Nguyễn Tri Vi chán chẳng buồn trả lời anh, nhà cô không có giúp việc, không cô làm thì ai làm chứ?
Thẩm Yến đang vui sướng cũng tự biết mình vừa hỏi một câu ngớ ngẩn, anh cười càng lúc càng tươi, gật gù tự đáp: “Chắc chắn là em làm rồi, cháo có mùi của em.”
Hai anh chàng vệ sĩ đứng sau không tự chủ được quay qua nhìn nhau, lòng tự nhiên thấy buồn cười vì tính trẻ con của Thẩm Yến, cháo có vị từ bao giờ thế.
Tuy Nguyễn Tri Vi không đáp lại Thẩm Yến nhưng tấm kính bóng loáng trong thang máy đang phản chiếu khoé môi nhếch nhẹ của cô.
Thang máy thoáng cái đã tới tầng một.
Thẩm Yến cẩn thận ôm hộp giữ nhiệt vào lòng như thể sợ nó sẽ bị va đập vậy, ai không biết còn tưởng anh đang ôm món gì đó vô giá lắm.
Xe bảo mẫu của Nguyễn Tri Vi đang đỗ ngay trước cửa tầng một, sẵn sàng đưa cô tới đoàn làm phim. Trương Văn Văn đang đứng kiễng chân đợi bên cạnh xe, thấy cô ra lập tức lo lắng hỏi: “Vi Vi, em nghe nói hôm qua chị gặp nguy hiểm, chị có sao không ạ? Tối qua quá nửa đêm em mới nhận được tin, sợ quấy rầy chị nghỉ ngơi nên không hỏi luôn, chị có bị thương không? Chị thế nào rồi?”
“Chị không sao.”
Trương Văn Văn đang định nói tiếp thì trông thấy Thẩm Yến và hai anh vệ sĩ xuất hiện sau lưng Nguyễn Tri Vi, mấy lời định nói tắc nghẹn trong cổ họng, không biết hỏi sao.
Có Thẩm Yến ở đây, vậy chắc chắn Nguyễn Tri Vi an toàn.
Yêu một người là không thể giấu. Mỗi lần Trương Văn Văn thấy Thẩm Yến là nhìn ra được tình yêu nồng nhiệt anh dành cho Nguyễn Tri Vi. Vậy nên cô nàng tin rằng, anh có thể bảo vệ tốt Nguyễn Tri Vi.
“Chị Vi Vi, chúng ta lên xe thôi.” Trương Văn Văn sớm đã quen với việc Thẩm Yến sẽ lái xe đi theo sau bọn họ nên nghĩ lần này quy trình cũng giống như mấy lần trước, ai mà ngờ được trước khi lên xe Nguyễn Tri Vi lại quay lại nói với anh rằng: “Anh không lên cùng à?”
Lời vừa nói khiến cả Trương Văn Văn và Thẩm Yến sững sờ.
Nguyễn Tri Vi chợt thấy xấu hổ khi tự dưng nhiều người chú ý tới mình như vậy, nhưng vẫn nói tiếp: “Không phải lúc đó anh nói… sẽ theo đuổi tôi một lần nữa sao, anh đi xa tôi như thế, làm sao theo đuổi được.”
Giọng nói cô trong veo mà mềm mại, âm cuối nghe rất đỗi dịu dàng. Ý của Nguyễn Tri Vi rất rõ ràng, cô đang cho anh cơ hội đến gần mình hơn.
Coi như một kiểu chấp nhận biến tướng đi.
Đôi mắt đào hoa của Thẩm Yến thoáng cái sáng bừng lên, như có tia nắng soi tỏ, lóng lánh sóng nước, khoé môi cũng vì thế mà nhếch hẳn lên.
“Được, anh lên.” Thẩm Yến thoáng ngừng trong giây lát rồi nói: “Để anh đi cùng em.”
Bốn chữ anh đi cùng em hẳn là những từ lãng mạn nhất Thẩm Yến có thể nói.
Nhưng chưa đủ để diễn tả sự vui sướng của anh lúc này.
Được cô chấp nhận, anh, vui quá đi mất!
Bên trong xe bảo mẫu rất rộng rãi, có hẳn ba hàng ghế ngồi, Trương Văn Văn tự giác ngồi luôn ở hàng ghế đầu tiên, không lui xuống quấy rầy bọn họ.
Nguyễn Tri Vi xuống thẳng hàng cuối cùng ngồi xuống, nhìn hành động của cô là đủ hiểu đây là vị trí cô thường xuyên ngồi nhất.
Thẩm Yến đắn đo không biết mình có nên ngồi ở hàng ghế thứ hai không. Lần trước bị từ chối quá tuyệt tình khiến anh không dám hành động lỗ mãng, sợ tới gần quá sẽ khiến Nguyễn Tri Vi thấy chán ghét anh.
Nhưng nghĩ lại, vào trong xe này mà không ngồi cạnh cô thì anh vào đây có ý nghĩa gì?
Cuối cùng, Thẩm Yến không chút do dự ngồi xuống ngay cạnh Nguyễn Tri Vi.
Khoảng cách giữa các ghế ngồi trong khoang xe không lớn nên Thẩm Yến vừa ngồi xuống, Nguyễn Tri Vi đã lập tức bị hơi thở của anh vây lấy, mùi thuốc lá thoang thoảng quyện cùng hương thanh mát của sáng sớm, mang tới một cảm giác an toàn khó hiểu.
Thẩm Yến cũng thấy khoảng cách giữa mình và Nguyễn Tri Vi được kéo gần lại đáng kể, gần như chỉ cần khua tay thôi là anh có thể ôm cô vào trong lòng. Đáng tiếc, anh không dám.
Xe nổ máy, bầu không khí giữa hai người yên tĩnh tới lạ, ngượng ngùng nhưng cũng mang theo chút mờ ám. Nguyễn Tri Vi chủ động mở miệng nói: “Anh chưa ăn cháo à? Để lúc nữa nguội mất đấy.”
“Ừm.” Thẩm Yến đáp: “Anh uống đây.”
Thật ra Thẩm Yến không nỡ uống, nhưng Nguyễn Tri Vi nhắc rồi thì anh uống vậy.
Anh mở nắp hộp ra, hương cháo thơm ngát ùa tới, còn chưa uống ngụm nào Thẩm Yến đã cảm nhận được sự ấm áp nó mang lại rồi. Anh chậm rãi cầm thìa lên, múc từng thìa uống.
Dạ dày ấm lên, lòng vừa thấy ấm áp lại ngọt ngào.
Nguyễn Tri Vi nghiêng đầu nhìn Thẩm Yến ăn cháo, cong môi cười nhẹ. Dáng vẻ anh ăn trông hết sức thành kính, cứ như thể đang thưởng thức sơn hào hải vị vậy.
Nhìn một hồi, chẳng biết là do ánh nắng ngoài cửa sổ quá ấm hay hương cháo quá thơm mà cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới, đầu óc Nguyễn Tri Vi trở nên mơ màng, chợt thấy hơi mệt.
Chờ Thẩm Yến ăn cháo xong quay qua nhìn Nguyễn Tri Vi mới biết cô ngủ mất rồi.
Thẩm Yến nhẹ tay nhẹ chân đặt hộp cháo sang một bên, lẳng lặng ngắm cô.
Xe đang chạy bỗng dưng thắng gấp một cái, đầu Nguyễn Tri Vi ngả về phía cửa kính xe, Thẩm Yến nhanh chóng đứng bật dậy, đưa tay ra đỡ đầu cô ngăn không cho nó đập vào cửa sổ.
May mà không bị đập.
Sau đó, Thẩm Yến nhẹ nhàng dịch đầu Nguyễn Tri Vi ngả về phía mình. Nguyễn Tri Vi ngủ rất say nên vô thức làm theo lực tay anh chỉnh, dựa vào vai anh.
Tư thế lúc này của hai người là Nguyễn Tri Vi tựa vào vai anh ngủ say.
Đã rất lâu rồi anh mới được cảm nhận lại hương thơm mềm mại của cô, lòng Thẩm Yến thoáng chốc ngập tràn tình yêu, cứ như thể hạn hán gặp mưa rào, cực kỳ thoả mãn.
Tóc của cô thơm quá, mềm mại lại ngọt ngào, anh phải bảo vệ cô thật tốt mới được.
Chỉ mong thời gian trôi chậm lại một chút, mong rằng con đường này mãi không có điểm cuối, anh vô cùng quý trọng mỗi giây mỗi phút được ở bên cô.
Mặt trời dần dần nhô lên chiếu rọi muôn nơi, Thẩm Yến với tay kéo mành che cửa sổ, ngăn ánh sáng mạnh bên ngoài không để nó quấy nhiễu đến cô. Đến cuối cùng chỉ còn một kẽ hở, nắng vẫn không chịu thua mà len lỏi qua đó, hắt thành một vệt dài vắt ngang qua mí mắt cô.
Thẩm Yến giơ tay lên chắn.
Từ nhà Nguyễn Tri Vi đến đoàn làm phim mất khoảng một tiếng đi xe, Thẩm Yến cũng duy trì tư thế đó suốt thời gian còn lại, tay giơ đến tê rần vẫn không có ý định bỏ xuống.
Trương Văn Văn ngồi đành trước thi thoảng quay đầu lại tất nhiên cũng bắt gặp cảnh tượng đó. Cô nàng sợ tới mức lập tức xoay người không dám nhìn tiếp, trái tim thiếu nữ không chịu nổi đập thình thịch mãnh liệt.
Cô nàng trông thấy Thẩm Yến giang tay chắn nắng thay Nguyễn Tri Vi đang ngủ say tựa đầu lên vai mình. Khoảnh khắc ấy, người bình thường mặt mày lạnh tanh như anh trở nên vô cùng dịu dàng.
Đại thiếu gia tính tình thô bạo không ngờ cũng có lúc trở nên thế này. Anh sẽ vì người phụ nữ mình yêu mà thu liễm lại thói xấu, để ý nhất cử nhất động, còn cô gái ấy chỉ việc yên tâm tiến vào mộng đẹp.
Cảnh đẹp ý vui làm lòng người rung động, tự dưng Trương Văn Văn cũng thấy hơi hâm mộ Nguyễn Tri Vi.
Nhưng, đường đi mãi cũng tới lúc đến đích. Sau một tiếng đi đường, xe của bọn họ cuối cùng cũng dừng lại trước cửa đoàn làm phim, Trương Văn Văn đành cất tiếng nhắc nhở hai người phía sau: “Chị Vi Vi, chúng ta đến đoàn rồi, xuống xe thôi.”
Nguyễn Tri Vi bị tiếng gọi đánh thức, hai mắt kèm nhèm mở ra. Cô vừa có một giấc ngủ sâu cực kỳ thoải mái.
Trong lúc mơ màng bắt gặp gương mặt Thẩm Yến ở ngay sát cô còn tưởng mình đang nằm mơ.
Thẩm Yến ngồi ngược chiều ánh sáng cúi đầu nhìn cô, quanh thân như toả ra hào quang lấp lánh, hệt như buổi đầu gặp gỡ trong bệnh viện. Lúc ấy, anh đi tới như Đấng Cứu thế giáng trần vậy.
Cho dù không nhìn rõ sắc mặt Thẩm Yến nhưng cô vẫn cảm nhận được rằng, anh của hôm nay càng dịu dàng hơn lúc đó.
Lạ thay, cô lại mơ thấy khung cảnh người đàn ông áo đen tạt axit vào mình hôm nay, chiếc gậy sắt đập xuống trông vô cùng đáng sợ. Cô cứ nghĩ cảnh tượng khủng bố đó sẽ làm mình nhìn thấy một cảnh tượng máu me be bét lắm, nhưng không, cô nhìn thấy tuyết.
Cả khoảng trời ấy chỉ có một mình cô, mênh mông xung quanh toàn tuyết là tuyết, khắp nơi nhuộm một màu trắng xoá, ngoài tuyết ra cũng chỉ có tuyết.
Cô mặc một bộ váy trắng nằm trên nền tuyết, mái tóc đen dài óng dính đầy hoa tuyết, chẳng biết từ bao giờ xung quanh cô đã lan ra sắc hoa đỏ rực như máu, xinh đẹp diễm lệ.
Bỗng dưng, cô thấy rất lạnh, cái lạnh buốt thấm hẳn vào trong xương tuỷ, tê cóng đến mức làm máu trong người cô muốn ngừng lưu thông, như có kim đâm vào da, lạnh đến đau đớn.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, chẳng mấy chốc đã bay đầy trên người, nhẹ tựa lông ngỗng, chúng lấp hết cả khuôn mặt cô, khiến cô chỉ biết bất động nằm im một chỗ.
Cánh hoa đỏ diễm lệ nở xung quanh thân càng lúc càng lan rộng, tuyết càng dày hoa càng nhiều. Hoa đỏ trên nền tuyết trắng trông lại càng đỏ hơn.
…
Nguyễn Tri Vi tỉnh lại vào lúc năm giờ sáng.
Cô rất ít khi bị thức giấc sớm như này, lần này là do bị lạnh đến tỉnh. Cô khoác chăn ra ngoài phòng khách xem thử mới biết hôm qua mình quên đóng cửa sổ, thả nào nhiệt độ trong phòng lại lạnh.
Chả trách mình lại mơ thế…
Dù vậy, trong lòng Nguyễn Tri Vi biết rõ quên đóng cửa sổ chỉ là lý do thứ yếu, còn lý do chủ yếu vẫn là vì chuyện đêm hôm đó của Thẩm Yến.
Một mình ngồi uống rượu trong tuyết, không biết tâm trạng lúc đó của Thẩm Yến ra sao nhỉ? Hẳn là anh thấy đau và lạnh hơn trong giấc mơ của cô nhiều… Có phải, chỉ suýt chút nữa thôi anh sẽ mãi mãi không tỉnh dậy không?
Nguyễn Tri Vi không dám nghĩ, bởi chỉ chớm nghĩ đến đó thôi, trái tim cô đã bị bóp nghẹt đến khó chịu, đau không thở nổi.
Nếu đêm ấy bác lao công không phát hiện ra anh, có lẽ anh đã bỏ mạng trong đêm tuyết trắng đó.
Trước kia lúc còn ở bên nhau, dù Thẩm Yến có lạnh nhạt với cô nhưng cũng không bạc đãi gì. Nguyễn Tri Vi mong rằng sau khi chia tay, hai người họ ai nấy cũng đều khoẻ mạnh. Cô luôn nghĩ Thẩm Yến là người mạnh mẽ đến mức không gì có thể đả động, kể cả có chia tay thì cuộc sống của anh vẫn tốt, đến giờ mới biết thì ra anh cũng có lúc yếu đuối, vì cô mà trở nên chật vật.
Quên đi.
Nguyễn Tri Vi hít một hơi thật sâu, gạt bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, chuyện xảy ra rồi nghĩ tiếp chỉ tăng thêm phiền não.
Giờ muốn ngủ lại cũng chẳng ngủ được, cô bèn ra đóng cửa sổ, mặc tạp dề vào, vào bếp ninh cháo mang cho Thẩm Yến.
Cháo nhuyễn rất tốt cho dạ dày, ăn xong bát này chắc dạ dày anh sẽ thấy khá hơn.
Cô mở nồi cơm, trút gạo vào, thêm nước, bật công tắc. Nguyễn Tri Vi ninh được một lúc, mùi thơm của nồi cháo đã bay khắp gian phòng. Cô gạt tóc ra phía sau, mở nhỏ lửa tiếp tục nấu. Thế rồi, cô giật mình phát hiện ra, thì ra mình vẫn nhớ kỹ sở thích của Thẩm Yến như vậy.
Thẩm Yến thích ăn loại cháo nhuyễn được nấu sền sệt. Những bước tiếp theo cô làm hết sức suôn sẻ, thuần thục như chưa bao giờ quên đi nó vậy.
Thì ra, chuyện cô ngỡ mình đã quên, tiềm thức lại giúp cô ghi nhớ.
Nấu xong, Nguyễn Tri Vi cho cháo vào hộp giữ nhiệt, bỏ cả thìa vào rồi mới quay qua làm vệ sinh cá nhân. Sau khi hoàn tất mọi công việc, ngẩng lên nhìn đồng hồ vừa hay đúng lúc phải đến đoàn làm phim.
Cô vừa mở cửa đã thấy Thẩm Yến đứng ngoài.
Ánh đèn trong hành lang mờ tối, hai người vệ sĩ đứng gác hai bên cửa mặt mày lạnh tanh không chút biểu cảm. Thẩm Yến đứng hơi dựa người vào cạnh cửa, chiếc áo len cao cổ màu đen làm nổi lên khuôn mặt điển trai, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác màu đậm. Anh cúi đầu xem điện thoại di động, có vẻ như là đang theo dõi biểu đồ thị trường chứng khoán, vừa xem vừa đợi không biết đã bao lâu rồi.
Mở cửa thấy Thẩm Yến đứng ngay ngoài, Nguyễn Tri Vi giật mình: “Sao anh lại ở đây…”
“Khụ” Nghe tiếng ngẩng lên thấy cô, Thẩm Yến mất tự nhiên quay mặt sang hướng khác hắng giọng, bước thẳng tới trước thang máy: “Lo cho em. Đằng nào sáng sớm cũng phải đưa em đi, đi thôi.”
Sáng sớm nay Thẩm Yến tỉnh giấc do gặp ác mộng.
Anh mơ thấy Nguyễn Tri Vi bị hất thẳng axit sunfuric vào người, cảnh tượng kêu gào tuyệt vọng trong mơ chân thực đến mức làm anh sợ toát mồ hôi lạnh.
Sau khi tỉnh, anh lập tức gọi điện đến cục cảnh sát hỏi thăm tiến triển vụ việc, phía họ vẫn chưa tìm được thủ phạm. Thẩm Yến không chờ được nữa nên chạy thẳng tới trước nhà Nguyễn Tri Vi, đợi cô ra ngoài.
Nhìn Nguyễn Tri Vi hoàn hảo không sứt mẻ gì bước chân ra khỏi nhà, dư âm của ác mộng của Thẩm Yến mới hoàn toàn biến mất, bản thân cũng yên tâm hơn.
“Đi thôi.”
“Ừm.”
Nguyễn Tri Vi đóng cửa xong liền cùng Thẩm Yến và hai người vệ sĩ vào thang máy xuống tầng. Sau khi nhấn nút tầng một, cả bốn lặng thinh nhìn dãy số chầm chậm chuyển động.
Nhìn dãy số đỏ chớp chớp chuyển hình, Nguyễn Tri Vi ngẫm một lúc mới rũ mắt, nâng tay cầm hộp giữ nhiệt lên đưa qua cho Thẩm Yến, nhẹ nhàng nói: “Cho anh này.”
“Cho anh?” Thẩm Yến thoáng ngạc nhiên.
“Ừm.” Dứt câu, cô quay mặt sang chỗ khác, không nhìn anh.
Thẩm Yến nhận lấy hộp giữ nhiệt, cẩn thận mở nắp ra, mùi hương thơm ngào ngạt của hạt gạo được ninh nhừ bốc lên. Phần cháo nấu nhuyễn quen thuộc hiện ra trước mắt, hốc mắt Thẩm Yến bỗng chốc nóng bừng như thể bị hơi nóng ảnh hưởng.
Nguyễn Tri Vi, nấu cháo, cho anh.
Mắt anh đỏ bừng.
Cuối cùng anh cũng chờ được tới ngày Nguyễn Tri Vi chủ động nấu cháo cho anh rồi. Nghĩ tới đây, anh lại thấy sự việc đêm tuyết đó chỉ bé bằng cái mắt muỗi, suýt nữa chết thì sao chứ, tất cả đều đáng giá.
Anh thận trọng nắp lại hộp giữ nhiệt, khoé miệng khẽ nhếch lên. Thẩm Yến cố hết sức để bản thân không tỏ ra khoe mẽ: “Anh sẽ chậm rãi thưởng thức.”
Khựng lại một lúc, anh quay qua hỏi Nguyễn Tri Vi: “Em tự làm à?”
Lúc hỏi, môi anh lại không tự chủ được cong lên.
Nguyễn Tri Vi chán chẳng buồn trả lời anh, nhà cô không có giúp việc, không cô làm thì ai làm chứ?
Thẩm Yến đang vui sướng cũng tự biết mình vừa hỏi một câu ngớ ngẩn, anh cười càng lúc càng tươi, gật gù tự đáp: “Chắc chắn là em làm rồi, cháo có mùi của em.”
Hai anh chàng vệ sĩ đứng sau không tự chủ được quay qua nhìn nhau, lòng tự nhiên thấy buồn cười vì tính trẻ con của Thẩm Yến, cháo có vị từ bao giờ thế.
Tuy Nguyễn Tri Vi không đáp lại Thẩm Yến nhưng tấm kính bóng loáng trong thang máy đang phản chiếu khoé môi nhếch nhẹ của cô.
Thang máy thoáng cái đã tới tầng một.
Thẩm Yến cẩn thận ôm hộp giữ nhiệt vào lòng như thể sợ nó sẽ bị va đập vậy, ai không biết còn tưởng anh đang ôm món gì đó vô giá lắm.
Xe bảo mẫu của Nguyễn Tri Vi đang đỗ ngay trước cửa tầng một, sẵn sàng đưa cô tới đoàn làm phim. Trương Văn Văn đang đứng kiễng chân đợi bên cạnh xe, thấy cô ra lập tức lo lắng hỏi: “Vi Vi, em nghe nói hôm qua chị gặp nguy hiểm, chị có sao không ạ? Tối qua quá nửa đêm em mới nhận được tin, sợ quấy rầy chị nghỉ ngơi nên không hỏi luôn, chị có bị thương không? Chị thế nào rồi?”
“Chị không sao.”
Trương Văn Văn đang định nói tiếp thì trông thấy Thẩm Yến và hai anh vệ sĩ xuất hiện sau lưng Nguyễn Tri Vi, mấy lời định nói tắc nghẹn trong cổ họng, không biết hỏi sao.
Có Thẩm Yến ở đây, vậy chắc chắn Nguyễn Tri Vi an toàn.
Yêu một người là không thể giấu. Mỗi lần Trương Văn Văn thấy Thẩm Yến là nhìn ra được tình yêu nồng nhiệt anh dành cho Nguyễn Tri Vi. Vậy nên cô nàng tin rằng, anh có thể bảo vệ tốt Nguyễn Tri Vi.
“Chị Vi Vi, chúng ta lên xe thôi.” Trương Văn Văn sớm đã quen với việc Thẩm Yến sẽ lái xe đi theo sau bọn họ nên nghĩ lần này quy trình cũng giống như mấy lần trước, ai mà ngờ được trước khi lên xe Nguyễn Tri Vi lại quay lại nói với anh rằng: “Anh không lên cùng à?”
Lời vừa nói khiến cả Trương Văn Văn và Thẩm Yến sững sờ.
Nguyễn Tri Vi chợt thấy xấu hổ khi tự dưng nhiều người chú ý tới mình như vậy, nhưng vẫn nói tiếp: “Không phải lúc đó anh nói… sẽ theo đuổi tôi một lần nữa sao, anh đi xa tôi như thế, làm sao theo đuổi được.”
Giọng nói cô trong veo mà mềm mại, âm cuối nghe rất đỗi dịu dàng. Ý của Nguyễn Tri Vi rất rõ ràng, cô đang cho anh cơ hội đến gần mình hơn.
Coi như một kiểu chấp nhận biến tướng đi.
Đôi mắt đào hoa của Thẩm Yến thoáng cái sáng bừng lên, như có tia nắng soi tỏ, lóng lánh sóng nước, khoé môi cũng vì thế mà nhếch hẳn lên.
“Được, anh lên.” Thẩm Yến thoáng ngừng trong giây lát rồi nói: “Để anh đi cùng em.”
Bốn chữ anh đi cùng em hẳn là những từ lãng mạn nhất Thẩm Yến có thể nói.
Nhưng chưa đủ để diễn tả sự vui sướng của anh lúc này.
Được cô chấp nhận, anh, vui quá đi mất!
Bên trong xe bảo mẫu rất rộng rãi, có hẳn ba hàng ghế ngồi, Trương Văn Văn tự giác ngồi luôn ở hàng ghế đầu tiên, không lui xuống quấy rầy bọn họ.
Nguyễn Tri Vi xuống thẳng hàng cuối cùng ngồi xuống, nhìn hành động của cô là đủ hiểu đây là vị trí cô thường xuyên ngồi nhất.
Thẩm Yến đắn đo không biết mình có nên ngồi ở hàng ghế thứ hai không. Lần trước bị từ chối quá tuyệt tình khiến anh không dám hành động lỗ mãng, sợ tới gần quá sẽ khiến Nguyễn Tri Vi thấy chán ghét anh.
Nhưng nghĩ lại, vào trong xe này mà không ngồi cạnh cô thì anh vào đây có ý nghĩa gì?
Cuối cùng, Thẩm Yến không chút do dự ngồi xuống ngay cạnh Nguyễn Tri Vi.
Khoảng cách giữa các ghế ngồi trong khoang xe không lớn nên Thẩm Yến vừa ngồi xuống, Nguyễn Tri Vi đã lập tức bị hơi thở của anh vây lấy, mùi thuốc lá thoang thoảng quyện cùng hương thanh mát của sáng sớm, mang tới một cảm giác an toàn khó hiểu.
Thẩm Yến cũng thấy khoảng cách giữa mình và Nguyễn Tri Vi được kéo gần lại đáng kể, gần như chỉ cần khua tay thôi là anh có thể ôm cô vào trong lòng. Đáng tiếc, anh không dám.
Xe nổ máy, bầu không khí giữa hai người yên tĩnh tới lạ, ngượng ngùng nhưng cũng mang theo chút mờ ám. Nguyễn Tri Vi chủ động mở miệng nói: “Anh chưa ăn cháo à? Để lúc nữa nguội mất đấy.”
“Ừm.” Thẩm Yến đáp: “Anh uống đây.”
Thật ra Thẩm Yến không nỡ uống, nhưng Nguyễn Tri Vi nhắc rồi thì anh uống vậy.
Anh mở nắp hộp ra, hương cháo thơm ngát ùa tới, còn chưa uống ngụm nào Thẩm Yến đã cảm nhận được sự ấm áp nó mang lại rồi. Anh chậm rãi cầm thìa lên, múc từng thìa uống.
Dạ dày ấm lên, lòng vừa thấy ấm áp lại ngọt ngào.
Nguyễn Tri Vi nghiêng đầu nhìn Thẩm Yến ăn cháo, cong môi cười nhẹ. Dáng vẻ anh ăn trông hết sức thành kính, cứ như thể đang thưởng thức sơn hào hải vị vậy.
Nhìn một hồi, chẳng biết là do ánh nắng ngoài cửa sổ quá ấm hay hương cháo quá thơm mà cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới, đầu óc Nguyễn Tri Vi trở nên mơ màng, chợt thấy hơi mệt.
Chờ Thẩm Yến ăn cháo xong quay qua nhìn Nguyễn Tri Vi mới biết cô ngủ mất rồi.
Thẩm Yến nhẹ tay nhẹ chân đặt hộp cháo sang một bên, lẳng lặng ngắm cô.
Xe đang chạy bỗng dưng thắng gấp một cái, đầu Nguyễn Tri Vi ngả về phía cửa kính xe, Thẩm Yến nhanh chóng đứng bật dậy, đưa tay ra đỡ đầu cô ngăn không cho nó đập vào cửa sổ.
May mà không bị đập.
Sau đó, Thẩm Yến nhẹ nhàng dịch đầu Nguyễn Tri Vi ngả về phía mình. Nguyễn Tri Vi ngủ rất say nên vô thức làm theo lực tay anh chỉnh, dựa vào vai anh.
Tư thế lúc này của hai người là Nguyễn Tri Vi tựa vào vai anh ngủ say.
Đã rất lâu rồi anh mới được cảm nhận lại hương thơm mềm mại của cô, lòng Thẩm Yến thoáng chốc ngập tràn tình yêu, cứ như thể hạn hán gặp mưa rào, cực kỳ thoả mãn.
Tóc của cô thơm quá, mềm mại lại ngọt ngào, anh phải bảo vệ cô thật tốt mới được.
Chỉ mong thời gian trôi chậm lại một chút, mong rằng con đường này mãi không có điểm cuối, anh vô cùng quý trọng mỗi giây mỗi phút được ở bên cô.
Mặt trời dần dần nhô lên chiếu rọi muôn nơi, Thẩm Yến với tay kéo mành che cửa sổ, ngăn ánh sáng mạnh bên ngoài không để nó quấy nhiễu đến cô. Đến cuối cùng chỉ còn một kẽ hở, nắng vẫn không chịu thua mà len lỏi qua đó, hắt thành một vệt dài vắt ngang qua mí mắt cô.
Thẩm Yến giơ tay lên chắn.
Từ nhà Nguyễn Tri Vi đến đoàn làm phim mất khoảng một tiếng đi xe, Thẩm Yến cũng duy trì tư thế đó suốt thời gian còn lại, tay giơ đến tê rần vẫn không có ý định bỏ xuống.
Trương Văn Văn ngồi đành trước thi thoảng quay đầu lại tất nhiên cũng bắt gặp cảnh tượng đó. Cô nàng sợ tới mức lập tức xoay người không dám nhìn tiếp, trái tim thiếu nữ không chịu nổi đập thình thịch mãnh liệt.
Cô nàng trông thấy Thẩm Yến giang tay chắn nắng thay Nguyễn Tri Vi đang ngủ say tựa đầu lên vai mình. Khoảnh khắc ấy, người bình thường mặt mày lạnh tanh như anh trở nên vô cùng dịu dàng.
Đại thiếu gia tính tình thô bạo không ngờ cũng có lúc trở nên thế này. Anh sẽ vì người phụ nữ mình yêu mà thu liễm lại thói xấu, để ý nhất cử nhất động, còn cô gái ấy chỉ việc yên tâm tiến vào mộng đẹp.
Cảnh đẹp ý vui làm lòng người rung động, tự dưng Trương Văn Văn cũng thấy hơi hâm mộ Nguyễn Tri Vi.
Nhưng, đường đi mãi cũng tới lúc đến đích. Sau một tiếng đi đường, xe của bọn họ cuối cùng cũng dừng lại trước cửa đoàn làm phim, Trương Văn Văn đành cất tiếng nhắc nhở hai người phía sau: “Chị Vi Vi, chúng ta đến đoàn rồi, xuống xe thôi.”
Nguyễn Tri Vi bị tiếng gọi đánh thức, hai mắt kèm nhèm mở ra. Cô vừa có một giấc ngủ sâu cực kỳ thoải mái.
Trong lúc mơ màng bắt gặp gương mặt Thẩm Yến ở ngay sát cô còn tưởng mình đang nằm mơ.
Thẩm Yến ngồi ngược chiều ánh sáng cúi đầu nhìn cô, quanh thân như toả ra hào quang lấp lánh, hệt như buổi đầu gặp gỡ trong bệnh viện. Lúc ấy, anh đi tới như Đấng Cứu thế giáng trần vậy.
Cho dù không nhìn rõ sắc mặt Thẩm Yến nhưng cô vẫn cảm nhận được rằng, anh của hôm nay càng dịu dàng hơn lúc đó.