Tại biệt thự nhà họ Thẩm.
Thẩm Phồn ngồi trước một cái bàn gỗ được làm bằng gỗ tự nhiên trông cực kỳ trang nhã, cau mày nhìn tấm ảnh chụp và tin tức về Thẩm Yến phía thám tử vừa cung cấp cho mình.
Lần lượt từng tấm một, cứ xem xong tấm này anh ta lại cầm tấm mới lên với tốc độ cực kỳ nhanh chóng, cho đến khi anh ta bắt gặp một tấm hình bất thường.
Trong hình, người đàn ông áo đen đang hắt thứ chất lỏng gì đó, Thẩm Yến đứng chắn trước mặt Nguyễn Tri Vi, dùng tấm lưng của mình thay cô chắn hết thảy mọi thứ.
Gần đây Thẩm Phồn bắt đầu chú ý tới nhất cử nhất động của Thẩm Yến nên tất nhiên cũng nghe qua vụ án mới xảy ra mấy ngày trước. Chỉ cần dùng thế lực của nhà họ Thẩm giở chút thủ đoạn thôi là sẽ biết tường tận chi tiết, công chúng có thể không biết những cái này, nhưng người có lòng muốn đào sâu tìm hiểu tất nhiên sẽ tìm được cách.
Theo như thông tin về vụ án thì chất lỏng được hất kia là dung dịch axit sunfuric đặc. Thẩm Yến chắn axit sunfuric cho Nguyễn Tri Vi ư?
Thẩm Yến không muốn sống nữa sao.
Thật ra, Thẩm Phồn sớm đã cảm thấy Thẩm Yến không được bình thường. Khoảng thời gian trước, trùng hợp thế nào anh ta lại hay tin Thẩm Yến bị xuất huyết dạ dày phải nhập viện từ chỗ một người bạn làm bác sĩ. Lúc đó, anh ta đã rất bất ngờ.
Thế nhưng, anh ta lại không hề thấy lo lắng cho Thẩm Yến. Giữa anh ta và Thẩm Yến không có tí gì gọi là tình cảm anh em cả. Nói cách khác, kể cả giờ Thẩm Yến có chết anh ta cũng chẳng mảy may thấy gì. Không ngờ rằng, chẳng bao lâu sau anh đã xuất viện, sức khoẻ dần bình phục, thời gian sau đấy cũng không thấy tái phát bệnh nữa.
Điều này khiến Thẩm Phồn cảm thấy thất bại, cũng vì thế mà anh ta trở mình hành động, thuê thám tử tư điều tra, bởi trực giác mách bảo anh ta rằng, người em trai này bắt đầu lộ nhược điểm rồi.
Tìm một hồi, cuối cùng Thẩm Phồn cũng tìm ra được chút thông tin hữu ích, ấy là tin về Nguyễn Tri Vi.
Làm người không nên để bất cứ điều gì uy hiếp mình, bởi nó có thể là vũ khí để người khác lợi dụng làm mình tổn thương, và hiển nhiên, hiện tại Nguyễn Tri Vi đã trở thành nỗi uy hiếp của Thẩm Yến.
Thẩm Phồn muốn tìm nhược điểm để uy hiếp Thẩm Yến từ lâu nhưng anh lúc nào cũng bảy ra vẻ mặt bỡn cợt chẳng quan tâm thứ gì nên anh ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc mình có thể xuống tay từ chuyện liên quan tới phụ nữ. Dù sao người quần là áo lượt, phong lưu đa tình như Thẩm Yến làm gì có chuyện yêu ai đó thật lòng? Đùa vui qua đường thì có thể chứ trước giờ phụ nữ vây quanh Thẩm Yến không thiếu, đối tượng mập mờ nhiều không đếm xuể, đưa phụ nữ tới kiềm chế anh không hiệu quả lắm.
Đến cả việc lúc trước Thẩm Yến vì Nguyễn Tri Vi mà làm tổn thương Bạch Khởi, anh ta vẫn nghĩ đấy là do Thẩm Yến “tạm thời” đang thích Nguyễn Tri Vi. Lãng tử như anh, hết cảm giác mới mẻ rồi là chả còn gì thú vị.
Nhưng khi nhìn thấy tấm ảnh kia, suy nghĩ của Thẩm Phồn đã thay đổi.
Thẩm Yến tình nguyện chắn trước mặt Nguyễn Tri Vi, thay cô hứng hết chỗ axit sunfuric tạt vào người, trên đời này chẳng biết có bao nhiêu người đàn ông làm được như vậy.
Hiển nhiên, lần này Thẩm Yến không định vui đùa.
Xem ra cậu em trai trăng hoa của anh ta bị quật ngã rồi. Thế gian này, điều đáng sợ nhất là gì chứ?
Là lãng tử quay đầu.
Anh ta nhìn chằm chằm tấm hình thêm một lúc rồi chậm rãi cất vào một góc, thầm nghĩ, cuối cùng anh ta cũng nắm được thóp Thẩm Yến, có thể lợi dụng Nguyễn Tri Vi làm rối loạn cục diện, thuận tiện cho việc thực hiện mưu đồ của anh ta.
Kẻ địch của kẻ địch là bạn. Thẩm Phồn ghi nhớ lại hết những cái tên bao gồm Bạch Khởi, Dương Ngải Văn, An Duyệt Nhiên, tất cả đều là “địch” của Nguyễn Tri Vi, nhưng sẽ là “bạn” của Thẩm Phồn.
Chờ xem, anh ta sẽ tặng cho Thẩm Yến và Nguyễn Tri Vi một món quà lớn.
…
Lúc này, tại phim trường <Vòng xoáy vương triều>.
Nguyễn Tri Vi vừa bị NG một cảnh, đang tạm rời khỏi máy quay tìm cảm giác.
Tính tới nay, <Vòng xoáy vương triều> là bộ phim cô có nhiều cảnh NG nhất. Đầu tiên là bởi vì đạo diễn Trương Văn vô cùng nghiêm khắc, tiếp đấy là do kinh nghiệm của Nguyễn Tri Vi còn non nớt, đóng điện ảnh không như diễn phim truyền hình, cô cần thời gian để thích ứng.
Và nguyên nhân mấu chốt ở đây là, Nguyễn Tri Vi chưa thực sự hiểu vai nữ chính Y Sa.
Trong <Vòng xoáy vương triều>, ban đầu Y Sa chỉ là một đứa trẻ may mắn thoát chết trong nạn đói còn cha mẹ nàng đã bỏ nàng mà đi hết. Tuổi còn nhỏ chẳng thể cáng đáng việc gì, nàng chỉ biết dựa vào việc ăn xin mà sống, song vì thời thế loạn lạc, để bảo vệ bản thân, nàng không thể không cải trang thành con trai để sống sót.
Có là ăn mày thì kẻ mạnh vẫn sẽ là vua, nàng thân con gái mảnh mai yếu đuối, đánh không lại mấy kẻ to khoẻ kia nên chẳng giành được lương khô, lúc nào cũng trong tình trạng bữa no bữa đói, thương tích chồng chất, tình cảnh khốn cùng.
Dù vậy, tính cách Y Sa cũng khá tàn nhẫn, không dễ dàng chịu thua.
Nàng có đôi mắt nhạy bén như sói, trong veo nhưng cũng vô cùng hung ác. Y Sa không tài nào quên được cảnh tượng cha mẹ mình bỏ mạng vì không thể giành được thức ăn. Điều ấy đã khiến nàng nhận thức được thế giới này tàn khốc ra sao, vậy nên ý chí sống sót của nàng mãnh liệt hơn bất kỳ ai.
Sau đấy, Y Sa gặp được nam chính Hoắc Thiếu Hoài sau một lần ẩu đả thất bại. Khoé miệng nàng rướm máu, toàn thân đau nhức khó chịu, nhưng nàng vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục xin ăn dọc đường. Nàng mặc bộ quần áo rách bươm ngồi ở đầu phố, lạnh đến run cầm cập nhưng vẫn quật cường ngẩng lên muốn chạm mắt với một vị quan hay quý nhân nào đó đi ngang qua, chờ người nào đó tốt bụng cho nàng một ít lương khô.
Sau đó, Hoắc Thiếu Hoài dừng chân trước mặt nàng.
Chàng thiếu niên ấy mặc Hoa phục, ống quần trắng nhét gọn bên trong giày ngọc dưới chân, bên ngoài khoác áo làm từ lông hồ ly, lông tơ trắng muốt càng làm tôn lên khuôn mặt tuấn mỹ như tượng tạc của hắn. Hắn vươn tay về phía nàng, từng ngón thon dài trắng nõn như những miếng ngọc được gọt rũa tỉ mỉ.
Giọng nói của hắn rất đỗi dịu dàng: “Cậu đấy, cậu có muốn theo ta về không?”
Ánh mắt Y Sa vẫn tràn ngập sự cảnh giác: “Về với ngươi có cơm ăn không?”
Hoắc Thiếu Hoài bị lời của nàng chọc cười, nói: “Đừng nói là cơm, đến thiên hạ này ta cho cậu còn được.”
Y Sa không tin lời hắn lắm, nhưng cơn đói bụng đã chiến thắng tất cả: “Ta theo ngươi về, ngươi phải cho ta ăn cơm đấy.”
“Được.”
Cứ thế, Y Sa được Hoắc Thiếu Hoài cứu khỏi cảnh khốn khổ, cũng từ đấy trở đi nàng biến thành một người khác hoàn toàn trước đây.
Hoắc Thiếu Hoài là thế tử, lúc này lại đang trong thời điểm mưu quyền soán vị nên hắn rất cần một thuộc hạ đắc lực. Hắn cứu Y Sa cũng là vì nhìn trúng đôi mắt tàn nhẫn như lang hổ của nàng. Mà cứu về rồi hắn mới biết Y Sa là nữ.
Hắn không ngờ một thiếu nữ như nàng lại có thể có ánh mắt sắc bén như vậy.
Hoắc Thiếu Hoài không nói gì, vẫn coi Y Sa như con trai mà bồi dưỡng. Hắn dạy nàng biết võ, dạy nàng hết thảy văn thao võ lược, cho nàng học thơ văn binh pháp rồi đưa luôn cả người vào triều với mình. Hắn đề bạt cho nàng lên làm quan, tốn thời gian mất mấy năm nâng nàng thành nhiếp chính vương dưới một người mà trên vạn người.
Đến tận khi lên làm nhiếp chính vương, nàng vẫn tiếp tục nữ cải nam trang. Dù là phận nữ nhưng nàng không hề thua kém đấng nam nhi nào, nàng có địa vị cao, quyền thế ngập trời, quả quyết sát phạt, nhận được không biết bao nhiêu lời khen trong triều.
Thế nhưng, ở nơi người khác không hay biết, thế tử Hoắc Thiếu Hoài và nhiếp chính vương Y Sa lại vô ý có đêm mặn nồng bên nhau, có lần một ắt sẽ có lần hai, lần ba… và vô số lần khác. Y Sa có tài giỏi đến cỡ nào vẫn là con gái, nàng quyến rũ, hấp dẫn ra sao chỉ có một mình Hoắc Thiếu Hoài biết. Bọn họ chưa nói toạc ra khỏi miệng, nhưng mối quan hệ đôi bên ra sao họ đều ăn ý ngầm hiểu.
Có thể nói, tất cả những gì Y Sa có hôm nay đều là Hoắc Thiếu Hoài ban cho, dù là quyền thế hay địa vị. Ngay cả giây phút cô từ thiếu nữ biến thành một người phụ nữ chân chính cũng là Hoắc Thiếu Hoài góp mặt.
Với Y Sa, sau khi được nếm trải mùi vị của quyền thế và địa vị, nàng bắt đầu thấy không thoả mãn, nàng không cam lòng dậm chân ở ghế nhiếp chính vương, nàng muốn xưng đế.
Hoắc Thiếu Hoài có thể yêu nàng mười năm, nhưng nàng không thể đảm bảo được việc hắn sẽ yêu nàng cả đời, mà một khi Hoắc Thiếu Hoài dứt tình, thì tất cả những gì còn lại của nàng chỉ là hai bàn tay trắng.
Chỉ có nắm chắc quyền thế trong tay mới thấy an toàn, còn dựa vào người khác thì lúc nào cũng thấp thỏm lo có một ngày nào đó họ bỏ mình.
Và Y Sa ra tay tàn độc như những gì nàng ta nghĩ, nàng ta cướp hết thế lực của Hoắc Thiếu Hoài, lôi kéo bồi dưỡng người trung thành với mình, tích cực mở rộng mạng lưới quan hệ, thậm chí đến cuối cùng còn tự tay giết chết Hoắc Thiếu Hoài rồi mới xưng đế.
Kết cục của câu chuyện là nàng ta xưng đế lấy hiệu là Bà Sa, tự là Y Sa, leo lên địa vị cao nhất trước muôn vạn người, hưởng quyền thế vô biên, đổi tên vương triều thành Bà Sa.
Nguyễn Tri Vi vào đoàn đã được một thời gian, về cơ bản mấy cảnh mập mờ tình cảm với Hoắc Thiếu Hoài đều đã diễn xong, mấy cảnh liên quan trực tiếp đến cốt truyện thì cô luyện cũng hơi lâu nhưng hiệu quả mang lại không tệ lắm, đạo diễn Trương Văn khá hài lòng với khả năng diễn xuất của cô.
Cơ mà diễn tới đoạn Y Sa ra tay với Hoắc Thiếu Hoài, Nguyễn Tri Vi liên tục phải NG.
Xét về bản chất, cô không đồng tình với cách làm của nhân vật.
Kể từ sau khoá huấn luyện ma quỷ trong <Diễn viên phái thực lực>, mỗi khi diễn Nguyễn Tri Vi luôn coi mình thành nhân vật để thổi hồn vào vai diễn, nhưng sang đến phim này, Nguyễn Tri Vi không tài nào hoà nhập được với Y Sa.
Tại sao Hoắc Thiếu Hoài cho cô ấy tất cả, cô ấy lại đối xử với hắn như vậy? Với cả, không phải Y Sa yêu Hoắc Thiếu Hoài sao, sao cô ấy lại nhẫn tâm xuống tay như thế?
Quyến thế và địa vị tốt vậy ư? Tốt đến mức khiến cô ấy sẵn sàng ra tay với người mình yêu?
Nguyễn Tri Vi không hiểu nổi.
“Thôi được rồi, Vi Vi, cháu xuống dưới tiếp tục nghiên cứu về nhân vật, chúng ta quay phân cảnh của các diễn viên khác trước. Cháu cứ nghỉ ngơi đi, không cần sốt ruột.”
Tuy đạo diễn Trương Văn yêu cầu cao nhưng ông cũng biết đây không phải vấn đề ở khả năng diễn xuất của cô mà là do vấn đề trạng thái cảm xúc nên thái độ với Nguyễn Tri Vi vẫn khá ôn hoà.
“Vâng.” Nguyễn Tri Vi cắn môi, nghe theo.
Sau khi rời khỏi vị trí quay, cô về ghế ngồi nghỉ tiếp tục xem kịch bản. Cô đã nỗ lực hết sức để hiểu được hành động và suy nghĩ của Y Sa, nhưng hiệu quả mang lại không cao.
Trong lúc cô đang xem kịch bản, tự dưng chẳng biết từ đâu có một bóng đen bao trùm lên chỗ mình, ngẩng mặt lên thì thấy người tới là Thẩm Yến.
Thẩm Yến mang theo cả hơi lạnh của băng tuyết bên ngoài vào, trên đầu anh vẫn còn dính lưa thưa mấy bông tuyết trắng, sắc môi hơi tái. Nhìn anh thế này bỗng dưng cô lại nhớ ra hôm nay dự báo thời tiết có cảnh báo hôm nay có thể có bão tuyết.
“Bên ngoài tuyết rơi nhiều không?” Nguyễn Tri Vi hỏi.
“Cũng bình thường.” Thật ra là rất nhiều, tuyết đọng đầy trên nền đất, Thẩm Yến rời khỏi công ty xong phải mất tới một tiếng đồng hồ lái xe mới tới đoàn làm phim, nhưng chuyện này anh không nói cho cô biết.
Anh hỏi ngược lại Nguyễn Tri Vi: “Nay em quay phim không thuận lợi à?”
Nguyễn Tri Vi hơi cúi đầu, khẽ “ừ” một tiếng.
Thật ra, Thẩm Yến nhìn thôi cũng đoán ra được, bởi anh vừa bước chân vào đoàn làm phim đã thấy cô cau mày ngồi đọc kịch bản.
Cô vẫn đang mặc trên người bộ trang phục cổ đại hết sức nặng nề, bộ đồ nhiếp chính viên đen tuyền thêu hoạ tiết bằng chỉ vàng đầy xa hoa. Tóc cô vấn lên theo kiểu búi tóc của đàn ông thời cổ đại, đơn giản nhưng cũng làm nổi bật lên khuôn mặt thanh tú, toát lên vẻ khí khái và tôn quý.
Chưa thay quần áo, tức là chưa xong việc.
“Vậy em đọc tiếp đi, anh chờ em.” Giờ Thẩm Yến càng ngày càng có kiên nhẫn.
“Hay anh về trước đi…”
“Không được, anh nói rồi, anh sẽ bảo vệ em.” Thái độ của Thẩm Yến rất kiên quyết.
Nguyễn Tri Vi mấp máy môi, sau cùng lại không nói gì nữa. Lần trước, sau khi vụ ở hầm gửi xe kết thúc, cô có bảo “sau này chắc là vẫn sẽ còn các antifan ngông cuồng khác, làm phiền anh đưa đón tôi thêm một thời gian nữa nhé”, Thẩm Yến ngày nào cũng tới đưa đón cô. Cho dù bên ngoài có bão tuyết cũng không quản khó khăn mà đến.
“Không sao, đúng lúc anh cũng có tài liệu cần xem.” Thẩm Yến cầm điện thoại lên, có vẻ như công việc bận rộn lắm.
Anh đã nói đến vậy, Nguyễn Tri Vi cũng không tiện nói thêm nên chỉ đành cúi đầu đọc kịch bản tiếp.
Nhưng Nguyễn Tri Vi đâu biết, sau khi cầm điện thoại lên cái Thẩm Yến tìm lại là tiểu thuyết gốc của <Vòng xoáy vương triều>, anh muốn xem thử xem mình có thể giúp gì cho Nguyễn Tri Vi không.
Anh nhanh chóng tìm ra được trang web đăng tải tiểu thuyết gốc, anh nhấn vào khung bắt đầu, đọc từng câu từng chữ đoạn dẫn chuyện: [Vào năm Canh Thần thứ năm, thiên hạ đại loạn, nạn đói xảy ra liên miên, lũ quét cũng liên tục ập tới, bách tính lầm than, vương triều suy yếu. Và cũng chính trong lúc đó thánh nhân đã xuất hiện, làm nước Hoàng Hà trong xanh(1), người đó là con trai duy nhất của nhà họ Hoắc, Hoắc Thiếu Hoài, một người tiếng tăm lẫy lừng đang sống ở Thái Thanh cung…”
(1)Đây là một câu ví von khi nói đến màu nước sông Hoàng Hà ở vùng trung lưu và hạ lưu. Vì nước sông khi ấy đã chảy qua cao nguyên hoàng thổ nên màu nước khá đục, vậy nên mỗi khi màu nước trở nên trong hơn, người Trung Quốc cổ đại đều tin đó là điềm lành, là thánh nhân đã tới.
Mẹ kiếp!
Có thể nào dùng từ đơn giản để hình dung cái muốn nói không, miêu tả lòng vòng để làm gì chứ.
Thẩm Yến không có kiên nhẫn đọc hết những dòng văn trừu tượng đó. Hồi đi học, thành tích môn ngữ văn của anh rất kém, nhất là môn văn học cổ đại, anh chẳng nghe lọt được chữ nào.
Tuy gần đây anh cũng rất cố gắng học hỏi mấy thứ mình không am hiểu vì Nguyễn Tri Vi, nhưng bản chất và thiên phú của con người là không thể thay đổi. Anh trời sinh nhạy cảm với các con số, không có khiếu với môn ngữ văn, vậy nên đây cũng là lý do anh không chú trọng vào sự nghiệp phát triển trong giới giải trí.
Anh đọc được hai dòng, mắt đã tự động dời khỏi tiểu thuyết chuyển sang nhìn Nguyễn Tri Vi. Vóc người cô khá gần, mặc bộ đồ nhiếp chính vương vào trông hơi lọt thỏm, cái kiểu nữ cải nam trang này nhìn cái là nhận ra.
Nhưng Nguyễn Tri Vi dù có giả nam vẫn rất đẹp.
Nhìn cô đau khổ đọc kịch bản, Thẩm Yến lại khựng lại, ép buộc bản thân phải nhìn vào tiểu thuyết, tự thuyết phục bản thân phải đọc cho bằng hết.
Tuy để anh đọc tiểu thuyết chưa chắc đã nói được điều gì, có khi còn chả trợ giúp được gì cho Nguyễn Tri Vi nhưng Thẩm Yến vẫn muốn hiểu tất cả về cô.
Anh chỉ muốn, biết cái cô biết, vui chung với niềm vui của cô, và cũng có thể san sẻ nỗi buồn cho cô.
Thẩm Phồn ngồi trước một cái bàn gỗ được làm bằng gỗ tự nhiên trông cực kỳ trang nhã, cau mày nhìn tấm ảnh chụp và tin tức về Thẩm Yến phía thám tử vừa cung cấp cho mình.
Lần lượt từng tấm một, cứ xem xong tấm này anh ta lại cầm tấm mới lên với tốc độ cực kỳ nhanh chóng, cho đến khi anh ta bắt gặp một tấm hình bất thường.
Trong hình, người đàn ông áo đen đang hắt thứ chất lỏng gì đó, Thẩm Yến đứng chắn trước mặt Nguyễn Tri Vi, dùng tấm lưng của mình thay cô chắn hết thảy mọi thứ.
Gần đây Thẩm Phồn bắt đầu chú ý tới nhất cử nhất động của Thẩm Yến nên tất nhiên cũng nghe qua vụ án mới xảy ra mấy ngày trước. Chỉ cần dùng thế lực của nhà họ Thẩm giở chút thủ đoạn thôi là sẽ biết tường tận chi tiết, công chúng có thể không biết những cái này, nhưng người có lòng muốn đào sâu tìm hiểu tất nhiên sẽ tìm được cách.
Theo như thông tin về vụ án thì chất lỏng được hất kia là dung dịch axit sunfuric đặc. Thẩm Yến chắn axit sunfuric cho Nguyễn Tri Vi ư?
Thẩm Yến không muốn sống nữa sao.
Thật ra, Thẩm Phồn sớm đã cảm thấy Thẩm Yến không được bình thường. Khoảng thời gian trước, trùng hợp thế nào anh ta lại hay tin Thẩm Yến bị xuất huyết dạ dày phải nhập viện từ chỗ một người bạn làm bác sĩ. Lúc đó, anh ta đã rất bất ngờ.
Thế nhưng, anh ta lại không hề thấy lo lắng cho Thẩm Yến. Giữa anh ta và Thẩm Yến không có tí gì gọi là tình cảm anh em cả. Nói cách khác, kể cả giờ Thẩm Yến có chết anh ta cũng chẳng mảy may thấy gì. Không ngờ rằng, chẳng bao lâu sau anh đã xuất viện, sức khoẻ dần bình phục, thời gian sau đấy cũng không thấy tái phát bệnh nữa.
Điều này khiến Thẩm Phồn cảm thấy thất bại, cũng vì thế mà anh ta trở mình hành động, thuê thám tử tư điều tra, bởi trực giác mách bảo anh ta rằng, người em trai này bắt đầu lộ nhược điểm rồi.
Tìm một hồi, cuối cùng Thẩm Phồn cũng tìm ra được chút thông tin hữu ích, ấy là tin về Nguyễn Tri Vi.
Làm người không nên để bất cứ điều gì uy hiếp mình, bởi nó có thể là vũ khí để người khác lợi dụng làm mình tổn thương, và hiển nhiên, hiện tại Nguyễn Tri Vi đã trở thành nỗi uy hiếp của Thẩm Yến.
Thẩm Phồn muốn tìm nhược điểm để uy hiếp Thẩm Yến từ lâu nhưng anh lúc nào cũng bảy ra vẻ mặt bỡn cợt chẳng quan tâm thứ gì nên anh ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc mình có thể xuống tay từ chuyện liên quan tới phụ nữ. Dù sao người quần là áo lượt, phong lưu đa tình như Thẩm Yến làm gì có chuyện yêu ai đó thật lòng? Đùa vui qua đường thì có thể chứ trước giờ phụ nữ vây quanh Thẩm Yến không thiếu, đối tượng mập mờ nhiều không đếm xuể, đưa phụ nữ tới kiềm chế anh không hiệu quả lắm.
Đến cả việc lúc trước Thẩm Yến vì Nguyễn Tri Vi mà làm tổn thương Bạch Khởi, anh ta vẫn nghĩ đấy là do Thẩm Yến “tạm thời” đang thích Nguyễn Tri Vi. Lãng tử như anh, hết cảm giác mới mẻ rồi là chả còn gì thú vị.
Nhưng khi nhìn thấy tấm ảnh kia, suy nghĩ của Thẩm Phồn đã thay đổi.
Thẩm Yến tình nguyện chắn trước mặt Nguyễn Tri Vi, thay cô hứng hết chỗ axit sunfuric tạt vào người, trên đời này chẳng biết có bao nhiêu người đàn ông làm được như vậy.
Hiển nhiên, lần này Thẩm Yến không định vui đùa.
Xem ra cậu em trai trăng hoa của anh ta bị quật ngã rồi. Thế gian này, điều đáng sợ nhất là gì chứ?
Là lãng tử quay đầu.
Anh ta nhìn chằm chằm tấm hình thêm một lúc rồi chậm rãi cất vào một góc, thầm nghĩ, cuối cùng anh ta cũng nắm được thóp Thẩm Yến, có thể lợi dụng Nguyễn Tri Vi làm rối loạn cục diện, thuận tiện cho việc thực hiện mưu đồ của anh ta.
Kẻ địch của kẻ địch là bạn. Thẩm Phồn ghi nhớ lại hết những cái tên bao gồm Bạch Khởi, Dương Ngải Văn, An Duyệt Nhiên, tất cả đều là “địch” của Nguyễn Tri Vi, nhưng sẽ là “bạn” của Thẩm Phồn.
Chờ xem, anh ta sẽ tặng cho Thẩm Yến và Nguyễn Tri Vi một món quà lớn.
…
Lúc này, tại phim trường <Vòng xoáy vương triều>.
Nguyễn Tri Vi vừa bị NG một cảnh, đang tạm rời khỏi máy quay tìm cảm giác.
Tính tới nay, <Vòng xoáy vương triều> là bộ phim cô có nhiều cảnh NG nhất. Đầu tiên là bởi vì đạo diễn Trương Văn vô cùng nghiêm khắc, tiếp đấy là do kinh nghiệm của Nguyễn Tri Vi còn non nớt, đóng điện ảnh không như diễn phim truyền hình, cô cần thời gian để thích ứng.
Và nguyên nhân mấu chốt ở đây là, Nguyễn Tri Vi chưa thực sự hiểu vai nữ chính Y Sa.
Trong <Vòng xoáy vương triều>, ban đầu Y Sa chỉ là một đứa trẻ may mắn thoát chết trong nạn đói còn cha mẹ nàng đã bỏ nàng mà đi hết. Tuổi còn nhỏ chẳng thể cáng đáng việc gì, nàng chỉ biết dựa vào việc ăn xin mà sống, song vì thời thế loạn lạc, để bảo vệ bản thân, nàng không thể không cải trang thành con trai để sống sót.
Có là ăn mày thì kẻ mạnh vẫn sẽ là vua, nàng thân con gái mảnh mai yếu đuối, đánh không lại mấy kẻ to khoẻ kia nên chẳng giành được lương khô, lúc nào cũng trong tình trạng bữa no bữa đói, thương tích chồng chất, tình cảnh khốn cùng.
Dù vậy, tính cách Y Sa cũng khá tàn nhẫn, không dễ dàng chịu thua.
Nàng có đôi mắt nhạy bén như sói, trong veo nhưng cũng vô cùng hung ác. Y Sa không tài nào quên được cảnh tượng cha mẹ mình bỏ mạng vì không thể giành được thức ăn. Điều ấy đã khiến nàng nhận thức được thế giới này tàn khốc ra sao, vậy nên ý chí sống sót của nàng mãnh liệt hơn bất kỳ ai.
Sau đấy, Y Sa gặp được nam chính Hoắc Thiếu Hoài sau một lần ẩu đả thất bại. Khoé miệng nàng rướm máu, toàn thân đau nhức khó chịu, nhưng nàng vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục xin ăn dọc đường. Nàng mặc bộ quần áo rách bươm ngồi ở đầu phố, lạnh đến run cầm cập nhưng vẫn quật cường ngẩng lên muốn chạm mắt với một vị quan hay quý nhân nào đó đi ngang qua, chờ người nào đó tốt bụng cho nàng một ít lương khô.
Sau đó, Hoắc Thiếu Hoài dừng chân trước mặt nàng.
Chàng thiếu niên ấy mặc Hoa phục, ống quần trắng nhét gọn bên trong giày ngọc dưới chân, bên ngoài khoác áo làm từ lông hồ ly, lông tơ trắng muốt càng làm tôn lên khuôn mặt tuấn mỹ như tượng tạc của hắn. Hắn vươn tay về phía nàng, từng ngón thon dài trắng nõn như những miếng ngọc được gọt rũa tỉ mỉ.
Giọng nói của hắn rất đỗi dịu dàng: “Cậu đấy, cậu có muốn theo ta về không?”
Ánh mắt Y Sa vẫn tràn ngập sự cảnh giác: “Về với ngươi có cơm ăn không?”
Hoắc Thiếu Hoài bị lời của nàng chọc cười, nói: “Đừng nói là cơm, đến thiên hạ này ta cho cậu còn được.”
Y Sa không tin lời hắn lắm, nhưng cơn đói bụng đã chiến thắng tất cả: “Ta theo ngươi về, ngươi phải cho ta ăn cơm đấy.”
“Được.”
Cứ thế, Y Sa được Hoắc Thiếu Hoài cứu khỏi cảnh khốn khổ, cũng từ đấy trở đi nàng biến thành một người khác hoàn toàn trước đây.
Hoắc Thiếu Hoài là thế tử, lúc này lại đang trong thời điểm mưu quyền soán vị nên hắn rất cần một thuộc hạ đắc lực. Hắn cứu Y Sa cũng là vì nhìn trúng đôi mắt tàn nhẫn như lang hổ của nàng. Mà cứu về rồi hắn mới biết Y Sa là nữ.
Hắn không ngờ một thiếu nữ như nàng lại có thể có ánh mắt sắc bén như vậy.
Hoắc Thiếu Hoài không nói gì, vẫn coi Y Sa như con trai mà bồi dưỡng. Hắn dạy nàng biết võ, dạy nàng hết thảy văn thao võ lược, cho nàng học thơ văn binh pháp rồi đưa luôn cả người vào triều với mình. Hắn đề bạt cho nàng lên làm quan, tốn thời gian mất mấy năm nâng nàng thành nhiếp chính vương dưới một người mà trên vạn người.
Đến tận khi lên làm nhiếp chính vương, nàng vẫn tiếp tục nữ cải nam trang. Dù là phận nữ nhưng nàng không hề thua kém đấng nam nhi nào, nàng có địa vị cao, quyền thế ngập trời, quả quyết sát phạt, nhận được không biết bao nhiêu lời khen trong triều.
Thế nhưng, ở nơi người khác không hay biết, thế tử Hoắc Thiếu Hoài và nhiếp chính vương Y Sa lại vô ý có đêm mặn nồng bên nhau, có lần một ắt sẽ có lần hai, lần ba… và vô số lần khác. Y Sa có tài giỏi đến cỡ nào vẫn là con gái, nàng quyến rũ, hấp dẫn ra sao chỉ có một mình Hoắc Thiếu Hoài biết. Bọn họ chưa nói toạc ra khỏi miệng, nhưng mối quan hệ đôi bên ra sao họ đều ăn ý ngầm hiểu.
Có thể nói, tất cả những gì Y Sa có hôm nay đều là Hoắc Thiếu Hoài ban cho, dù là quyền thế hay địa vị. Ngay cả giây phút cô từ thiếu nữ biến thành một người phụ nữ chân chính cũng là Hoắc Thiếu Hoài góp mặt.
Với Y Sa, sau khi được nếm trải mùi vị của quyền thế và địa vị, nàng bắt đầu thấy không thoả mãn, nàng không cam lòng dậm chân ở ghế nhiếp chính vương, nàng muốn xưng đế.
Hoắc Thiếu Hoài có thể yêu nàng mười năm, nhưng nàng không thể đảm bảo được việc hắn sẽ yêu nàng cả đời, mà một khi Hoắc Thiếu Hoài dứt tình, thì tất cả những gì còn lại của nàng chỉ là hai bàn tay trắng.
Chỉ có nắm chắc quyền thế trong tay mới thấy an toàn, còn dựa vào người khác thì lúc nào cũng thấp thỏm lo có một ngày nào đó họ bỏ mình.
Và Y Sa ra tay tàn độc như những gì nàng ta nghĩ, nàng ta cướp hết thế lực của Hoắc Thiếu Hoài, lôi kéo bồi dưỡng người trung thành với mình, tích cực mở rộng mạng lưới quan hệ, thậm chí đến cuối cùng còn tự tay giết chết Hoắc Thiếu Hoài rồi mới xưng đế.
Kết cục của câu chuyện là nàng ta xưng đế lấy hiệu là Bà Sa, tự là Y Sa, leo lên địa vị cao nhất trước muôn vạn người, hưởng quyền thế vô biên, đổi tên vương triều thành Bà Sa.
Nguyễn Tri Vi vào đoàn đã được một thời gian, về cơ bản mấy cảnh mập mờ tình cảm với Hoắc Thiếu Hoài đều đã diễn xong, mấy cảnh liên quan trực tiếp đến cốt truyện thì cô luyện cũng hơi lâu nhưng hiệu quả mang lại không tệ lắm, đạo diễn Trương Văn khá hài lòng với khả năng diễn xuất của cô.
Cơ mà diễn tới đoạn Y Sa ra tay với Hoắc Thiếu Hoài, Nguyễn Tri Vi liên tục phải NG.
Xét về bản chất, cô không đồng tình với cách làm của nhân vật.
Kể từ sau khoá huấn luyện ma quỷ trong <Diễn viên phái thực lực>, mỗi khi diễn Nguyễn Tri Vi luôn coi mình thành nhân vật để thổi hồn vào vai diễn, nhưng sang đến phim này, Nguyễn Tri Vi không tài nào hoà nhập được với Y Sa.
Tại sao Hoắc Thiếu Hoài cho cô ấy tất cả, cô ấy lại đối xử với hắn như vậy? Với cả, không phải Y Sa yêu Hoắc Thiếu Hoài sao, sao cô ấy lại nhẫn tâm xuống tay như thế?
Quyến thế và địa vị tốt vậy ư? Tốt đến mức khiến cô ấy sẵn sàng ra tay với người mình yêu?
Nguyễn Tri Vi không hiểu nổi.
“Thôi được rồi, Vi Vi, cháu xuống dưới tiếp tục nghiên cứu về nhân vật, chúng ta quay phân cảnh của các diễn viên khác trước. Cháu cứ nghỉ ngơi đi, không cần sốt ruột.”
Tuy đạo diễn Trương Văn yêu cầu cao nhưng ông cũng biết đây không phải vấn đề ở khả năng diễn xuất của cô mà là do vấn đề trạng thái cảm xúc nên thái độ với Nguyễn Tri Vi vẫn khá ôn hoà.
“Vâng.” Nguyễn Tri Vi cắn môi, nghe theo.
Sau khi rời khỏi vị trí quay, cô về ghế ngồi nghỉ tiếp tục xem kịch bản. Cô đã nỗ lực hết sức để hiểu được hành động và suy nghĩ của Y Sa, nhưng hiệu quả mang lại không cao.
Trong lúc cô đang xem kịch bản, tự dưng chẳng biết từ đâu có một bóng đen bao trùm lên chỗ mình, ngẩng mặt lên thì thấy người tới là Thẩm Yến.
Thẩm Yến mang theo cả hơi lạnh của băng tuyết bên ngoài vào, trên đầu anh vẫn còn dính lưa thưa mấy bông tuyết trắng, sắc môi hơi tái. Nhìn anh thế này bỗng dưng cô lại nhớ ra hôm nay dự báo thời tiết có cảnh báo hôm nay có thể có bão tuyết.
“Bên ngoài tuyết rơi nhiều không?” Nguyễn Tri Vi hỏi.
“Cũng bình thường.” Thật ra là rất nhiều, tuyết đọng đầy trên nền đất, Thẩm Yến rời khỏi công ty xong phải mất tới một tiếng đồng hồ lái xe mới tới đoàn làm phim, nhưng chuyện này anh không nói cho cô biết.
Anh hỏi ngược lại Nguyễn Tri Vi: “Nay em quay phim không thuận lợi à?”
Nguyễn Tri Vi hơi cúi đầu, khẽ “ừ” một tiếng.
Thật ra, Thẩm Yến nhìn thôi cũng đoán ra được, bởi anh vừa bước chân vào đoàn làm phim đã thấy cô cau mày ngồi đọc kịch bản.
Cô vẫn đang mặc trên người bộ trang phục cổ đại hết sức nặng nề, bộ đồ nhiếp chính viên đen tuyền thêu hoạ tiết bằng chỉ vàng đầy xa hoa. Tóc cô vấn lên theo kiểu búi tóc của đàn ông thời cổ đại, đơn giản nhưng cũng làm nổi bật lên khuôn mặt thanh tú, toát lên vẻ khí khái và tôn quý.
Chưa thay quần áo, tức là chưa xong việc.
“Vậy em đọc tiếp đi, anh chờ em.” Giờ Thẩm Yến càng ngày càng có kiên nhẫn.
“Hay anh về trước đi…”
“Không được, anh nói rồi, anh sẽ bảo vệ em.” Thái độ của Thẩm Yến rất kiên quyết.
Nguyễn Tri Vi mấp máy môi, sau cùng lại không nói gì nữa. Lần trước, sau khi vụ ở hầm gửi xe kết thúc, cô có bảo “sau này chắc là vẫn sẽ còn các antifan ngông cuồng khác, làm phiền anh đưa đón tôi thêm một thời gian nữa nhé”, Thẩm Yến ngày nào cũng tới đưa đón cô. Cho dù bên ngoài có bão tuyết cũng không quản khó khăn mà đến.
“Không sao, đúng lúc anh cũng có tài liệu cần xem.” Thẩm Yến cầm điện thoại lên, có vẻ như công việc bận rộn lắm.
Anh đã nói đến vậy, Nguyễn Tri Vi cũng không tiện nói thêm nên chỉ đành cúi đầu đọc kịch bản tiếp.
Nhưng Nguyễn Tri Vi đâu biết, sau khi cầm điện thoại lên cái Thẩm Yến tìm lại là tiểu thuyết gốc của <Vòng xoáy vương triều>, anh muốn xem thử xem mình có thể giúp gì cho Nguyễn Tri Vi không.
Anh nhanh chóng tìm ra được trang web đăng tải tiểu thuyết gốc, anh nhấn vào khung bắt đầu, đọc từng câu từng chữ đoạn dẫn chuyện: [Vào năm Canh Thần thứ năm, thiên hạ đại loạn, nạn đói xảy ra liên miên, lũ quét cũng liên tục ập tới, bách tính lầm than, vương triều suy yếu. Và cũng chính trong lúc đó thánh nhân đã xuất hiện, làm nước Hoàng Hà trong xanh(1), người đó là con trai duy nhất của nhà họ Hoắc, Hoắc Thiếu Hoài, một người tiếng tăm lẫy lừng đang sống ở Thái Thanh cung…”
(1)Đây là một câu ví von khi nói đến màu nước sông Hoàng Hà ở vùng trung lưu và hạ lưu. Vì nước sông khi ấy đã chảy qua cao nguyên hoàng thổ nên màu nước khá đục, vậy nên mỗi khi màu nước trở nên trong hơn, người Trung Quốc cổ đại đều tin đó là điềm lành, là thánh nhân đã tới.
Mẹ kiếp!
Có thể nào dùng từ đơn giản để hình dung cái muốn nói không, miêu tả lòng vòng để làm gì chứ.
Thẩm Yến không có kiên nhẫn đọc hết những dòng văn trừu tượng đó. Hồi đi học, thành tích môn ngữ văn của anh rất kém, nhất là môn văn học cổ đại, anh chẳng nghe lọt được chữ nào.
Tuy gần đây anh cũng rất cố gắng học hỏi mấy thứ mình không am hiểu vì Nguyễn Tri Vi, nhưng bản chất và thiên phú của con người là không thể thay đổi. Anh trời sinh nhạy cảm với các con số, không có khiếu với môn ngữ văn, vậy nên đây cũng là lý do anh không chú trọng vào sự nghiệp phát triển trong giới giải trí.
Anh đọc được hai dòng, mắt đã tự động dời khỏi tiểu thuyết chuyển sang nhìn Nguyễn Tri Vi. Vóc người cô khá gần, mặc bộ đồ nhiếp chính vương vào trông hơi lọt thỏm, cái kiểu nữ cải nam trang này nhìn cái là nhận ra.
Nhưng Nguyễn Tri Vi dù có giả nam vẫn rất đẹp.
Nhìn cô đau khổ đọc kịch bản, Thẩm Yến lại khựng lại, ép buộc bản thân phải nhìn vào tiểu thuyết, tự thuyết phục bản thân phải đọc cho bằng hết.
Tuy để anh đọc tiểu thuyết chưa chắc đã nói được điều gì, có khi còn chả trợ giúp được gì cho Nguyễn Tri Vi nhưng Thẩm Yến vẫn muốn hiểu tất cả về cô.
Anh chỉ muốn, biết cái cô biết, vui chung với niềm vui của cô, và cũng có thể san sẻ nỗi buồn cho cô.