Thẩm Yến chuyển sang ở cạnh căn hộ của Nguyễn Tri Vi đã được một thời gian. Anh vừa kết thúc một cuộc họp video thì nghe thấy tiếng thuỷ tinh vỡ chói tai vang lên ở nhà bên cạnh, cảm giác bất an trào dâng.
Tính tình Nguyễn Tri Vi từ trước đến nay luôn rất cẩn trọng, không có chuyện vụng về làm rơi đồ liên tục nên tiếng thuỷ tinh vỡ chứng tỏ một điều tâm trạng cô lúc này cực kỳ bất ổn.
Chuyện đầu tiên Thẩm Yến làm sau khi kết thúc cuộc họp là tới gõ cửa nhà Nguyễn Tri Vi.
Tầm hai phút sau, cửa chậm rãi mở ra, Nguyễn Tri Vi đứng bên trong mặc đồ ngủ, bên ngoài khoác một chiếc áo mỏng màu trắng, rõ ràng là tâm trạng không ổn định nhưng nét mặt lại cố giữ bình tĩnh: “Anh đến rồi.”
Thẩm Yến liếc mắt một cái là thấy được đống thuỷ tinh vỡ bên trong phòng.
Nguyễn Tri Vi cắn môi khó xử, cố gắng điều chỉnh tâm trạng, sắc mặt có chút gượng gạo: “Anh qua đây đúng lúc thật, có thể giúp tôi một việc không? Tôi đã đồng ý với một người bạn là sẽ giúp cô ấy tuyên truyền phim mới trên weibo, nhưng giờ tôi không làm được…”
Nói đến cuối, vành mắt cô đỏ quạnh.
Thẩm Yến mơ hồ đoán ra được nguyên nhân, gật đầu, không hỏi nhiều: “Đưa điện thoại di động đây, anh đăng giúp em.”
Nguyễn Tri Vi mời Thẩm Yến vào nhà. Đây là lần đầu tiên Thẩm Yến được đặt chân vào nhà cô nhưng giờ anh hoàn toàn không có tâm trạng quan sát cách bày trí trong căn nhà. Anh cầm điện thoại của Nguyễn Tri Vi lên, mở khoá lập tức trông thấy giao diện đang dừng ở bình luận chửi rủa cô.
Đọc xong những dòng đó, Thẩm Yến lập tức hiểu tại sao mặt Nguyễn Tri Vi lại tái mét như vậy.
Sau đấy, Thẩm Yến chỉ thấy vô cùng đau lòng.
Nhìn bức ảnh kinh tởm trong màn hình, quai hàm anh bạnh ra, đường nét khuôn mặt trở nên nghiêm nghị.
Người con gái chế ngự trái tim anh cuối cùng vẫn bị những kẻ đó làm tổn thương. Bọn họ nghĩ, internet thật sự là nơi ngoài vòng pháp luật sao? Bản thân cứ nói cho sướng miệng thôi còn không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào?
Chờ đấy, anh sẽ để cho những tay antifan này phải trả một cái giá thật đắt.
Nét mặt Thẩm Yến thản nhiên như không. Anh rời khỏi giao diện mở sẵn trên màn hình, nhấn vào tài khoản weibo người diễn viên cần tuyên truyền giúp, chia sẻ bài viết. Xong xuôi, anh rời khỏi weibo, tiện tay gỡ luôn ứng dụng trên máy Nguyễn Tri Vi đi.
Sau đó, anh liên hệ với quản lý của cô, nói sau này mọi việc trên weibo sẽ giao cho quản lý toàn quyền xử lý. Anh không muốn để Nguyễn Tri Vi đọc được những lời lẽ dơ bẩn đó.
“Đăng rồi, trả em này.” Thẩm Yến trả lại di động cho Nguyễn Tri Vi.
“Ừm.” Nguyễn Tri Vi nhận lấy di động. Vành mắt cô vẫn còn hoen đỏ, hàng mi hơi cụp xuống trông tựa như chú nai con đang tự liếm láp vết thương của mình. Thấy cô như vậy, Thẩm Yến lại càng đau lòng hơn.
Thật sự không thể chịu được, càng nhìn càng thấy đau.
Ngay giây sau, Thẩm Yến chẳng còn màng tới cái gọi là thời cơ thích hợp. Anh vươn tay kéo cô ôm vào lòng, dùng sức ôm chặt cô, như muốn dùng sự ấm áp và sức mạnh mình có được từ trước tới nay truyền sang cho cô: “Nếu có khó chịu, em cứ khóc đi.”
Một cái ôm vừa xa lạ lại quen thuộc. Nguyễn Tri Vi không kịp phòng ngừa đã bị anh ôm vào lòng. Hơi thở ấm áp và mãnh liệt của người đàn ông ấy cứ thế vây quanh cô, chờ đến khi cô định thần lại chóp mũi càng chua xót hơn, đến mức làm cô không kiềm nổi nước mắt của mình.
Thẩm Yến cúi đầu hôn lên tóc cô, đôi môi mềm mại ướt át ấy mang theo sự dịu dàng vô bờ: “Anh không nhìn em đâu.”
Xét theo một khía cạnh nào đó thì cả hai người họ có chút giống nhau, đều thích cố tỏ ra mạnh mẽ. Anh không thích để lộ sự yếu đuối, còn cô không muốn thể hiện cảm xúc thực sự ra bên ngoài, vậy nên chỉ có thể cố đè nén trong lòng. Cũng chính vì vậy mà Thẩm Yến hiểu rõ cô hơn ai hết.
Chỉ với câu “Anh không nhìn em đâu”, Nguyễn Tri Vi như được mở công tắc tuyến lệ.
Mới đầu, cô chỉ yên lặng khóc, từng giọt từng giọt trượt theo gò má rơi xuống cổ áo Thẩm Yến. Anh thuận thế ôm cô chặt hơn nhưng không dám quá dùng sức, đau lòng là thế nhưng cũng sợ bản thân dùng nhiều sức quá cô lại đau.
Sau đó, Nguyễn Tri Vi không kiềm chế được cảm xúc, dần khóc thành tiếng, thút thít nói nghe vô cùng ấm ức: “Tại sao… tại sao bọn họ lại nói ra những lời như thế chứ… Sỉ nhục tôi thì thôi đi, còn lôi cả bố mẹ tôi ra sỉ nhục… Bố mẹ tôi đã làm gì sai mà để bị mắng nhục nhã như thế… Bọn họ có biết tôi đã cố gắng cỡ nào, cố gắng cỡ nào để cứu được bố không…”
Nguyễn Tri Vi của lúc này không còn giữ được sự yên tĩnh nhẹ nhàng của mình, cô chỉ là một cô gái chịu nhiều tổn thương.
Thẩm Yến hôn lên trán cô, đáp lại bằng giọng rất đỗi dịu dàng, nhưng cũng không giấu nổi vẻ tàn nhẫn: “Không phải lỗi của em, là bọn họ đáng chết.”
…
Đêm đó, Nguyễn Tri Vi khóc đến mức ngủ thiếp đi.
Không ai có thể mãi kiên cường. Người bình thường xinh đẹp rạng rỡ, lúc nào cũng lạc quan suy nghĩ tích cực bên trong thường âm thầm bén rễ vết thương. Còn một vài người thì lại cần chỗ để nói cho đã miệng, để giải phóng cảm xúc.
Bình thường Nguyễn Tri Vi hay nhẫn nhịn, cô ép bản thân bỏ qua những điều không hay, không màng đến những chuyện đó. Cơ mà về lâu về dài, cách thức ấy không có hiệu quả, Thẩm Yến muốn để Nguyễn Tri Vi có cơ hội biểu lộ tâm tình.
Nhưng thấy nước mắt của cô, Thẩm Yến chỉ ước gì người chịu tất cả chuyện này là mình.
Nguyễn Tri Vi ngủ gục trong lồng ngực anh. Trên mặt cô vẫn còn vệt nước mắt chưa khô. Thẩm Yến nhẹ nhàng giúp cô điều chỉnh tư thế, khom lưng ôm cô theo kiểu bế công chúa, muốn đặt người lên giường ngủ.
Đến khi bế cô lên, cảm nhận được cả người cô mềm oặt nhẹ bẫng, anh lại thấy cô mềm mại như này, anh ôm chặt một chút thôi còn sợ cô đau, sao có thể có những cư dân mạng sẵn sàng buông lời cay độc đến thế?
Thẩm Yến cụp mắt đi tới bên giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống, rồi đắp chăn cho cô.
Dưới ánh trăng, sắc mặt Nguyễn Tri Vi trắng muốt như ngọc, làn da trắng như tuyết, trên hàng mi còn vương nước mắt.
Thẩm Yến cứ thế ngắm một lúc rồi cúi người, lưu luyến hôn lên mi mắt còn vương nước mắt của cô, yêu thương nâng niu như một báu vật dễ vỡ.
Lông mi cô dài, hơi cứng, cong cong trông như quạt hương bồ. Anh tinh tế hôn lên đó. Hôn xong, anh chợt nhớ tới một câu chuyện Quách Kỳ từng kể cho anh.
Lúc đấy, Quách Kỳ kể, trên mạng đang truyền tai nhau một sự tích rằng, nước mắt của nàng tiên cá là ngọc trai. Mỗi ngày chỉ cần chọc cho tiên cá khóc, mang ngọc trai đi bán là kiếm được bộn tiền. Khi ấy Thẩm Yến chẳng nói gì, chỉ cảm thấy ai mượn tay con gái kiếm tiền như thế thì quá vô dụng.
Giờ thấy Nguyễn Tri Vi rơi nước mắt, Thẩm Yến mới hiểu rằng, đây căn bản không phải vấn đề mình nên lo, bởi anh không làm được điều đó.
Thấy cô khóc, anh chỉ hận không thể giao cả trái tim mình cô, sao có thể cam lòng để cô khóc chứ.
…
Giờ đã là ba giờ sáng, Nguyễn Tri Vi đang say giấc nồng. Có lẽ do gần đây mọi chuyện không được suôn sẻ theo ý muốn nên kể cả lúc ngủ hàng lông mày của cô cũng hơi nhíu lại, thỉnh thoảng xoay người đổi tư thế, làm quần áo xộc xệch để lộ ra một mảng da thịt.
Thẩm Yến ngồi trên ghế đặt giữa phòng ngủ của cô tiếp tục làm việc. Trước đó, anh đã thu dọn sạch sẽ đống thuỷ tinh bị vỡ ngoài phòng khách. Vốn anh còn công việc chưa giải quyết xong, nhưng cũng sợ Nguyễn Tri Vi đột ngột thức giấc nên quyết định ôm việc tới ngồi canh cô.
Lúc cô xoay người đá chăn, Thẩm Yến lập tức đứng lên ra dém lại. Ánh mắt anh chỉ khựng lại chỗ da thịt bị lộ ra chừng một giây, sắc mặt thản nhiên như không.
Xong xuôi, anh quay lại tiếp tục làm việc.
Về phần đám antifan lộng hành trên mạng, anh đã liên lạc với cảnh sát không gian mạng nhờ họ vào cuộc. Anh không tiếc bất cứ giá nào để cho bọn họ phải trả giá thật lớn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày mai những phát ngôn dơ bẩn của đám antifan đó sẽ được công khai trong cuộc sống thực tế của bọn họ.
Đám người đó có những người làm công ăn lương, có nghiên cứu sinh, có học sinh trung học. Bình thường ra ngoài họ đều khoác lên mình bộ da hình người, nhưng trên mạng lại lớn lối huênh hoang không sợ chịu trách nhiệm. Còn Thẩm Yến, lại muốn họ phải chịu trách nhiệm bằng được.
Antifan thì vô cùng vô tận, số tài khoản anh có trong tay cũng không nhiều lắm, không bằng mượn đó giết gà doạ khỉ, xem xem ai lớn gan muốn tự mình đưa tới cửa.
Thẩm Yến muốn để cho bọn họ biết, Nguyễn Tri Vi có người chống lưng, ai động vào người đó xui xẻo.
Xử lý xong chuyện đó, Thẩm Yến mở báo cáo tài chính của công ty ra xem xét lại. Cấp dưới của anh ai ai cũng làm việc hết sức nghiêm túc, chỉn chu. Làm được thì làm, không làm được thì cuốn gói luôn cho nên rất ít khi họ mắc sai lầm lớn, bởi vì Thẩm Yến không cho ai cơ hội thứ hai.
Vậy mà lần này số liệu báo lên lại phạm lỗi hết sức quái lạ. Dù đã sa thải hết những nhân viên có liên quan nhưng anh vẫn thấy có gì đó không bình thường.
Anh lật lại bảng số liệu gốc xem, xem lại lịch sử chỉnh sửa từng con số một. Thật ra lịch sử chỉnh sửa này đã có người động tay động chân xoá mất, Thẩm Yến phải khôi phục lại phần cứng để lấy được bản gốc.
Xem một hồi, Thẩm Yến híp mắt lại…
Con số này từng bị một nhân viên ngoài biên chế động vào, người ngoài biên chế vốn không có quyền chỉnh sửa.
Trùng hợp thế nào kẻ đó lại là người của Thẩm Phồn.
*
Sáng sớm hôm sau, những tia nắng đầu tiên len qua khe cửa sổ tiến vào, hắt lên khuôn mặt đang say ngủ của Nguyễn Tri Vi.
Mí mắt cô giật nhẹ, một lúc lâu sau, cô mở mắt ra.
Ngẩn người nhìn chăm chăm trần nhà.
Ký ức tối qua ùa về từng chút một. Cô nhớ ra lúc đó tâm trạng mình rối bời, hoảng loạn vì những lời lẽ của antifan, không cẩn thận làm rơi vỡ cái cốc thuỷ tinh, Thẩm Yến tới gõ cửa, tiếp đó…
Ừm, cô đã nằm trong lòng Thẩm Yến khóc cả đêm, khóc đến khi thiếp đi.
Giờ nghĩ lại, Nguyễn Tri Vi chỉ thấy xấu hổ và khó xử. Hôm qua phải suy sụp lắm cô mới như thế, cô rất ít khi khóc tới quên trời như vậy.
Nhưng ngẫm lại, Nguyễn Tri Vi thấy, cả ba lần mình khóc đến tê tâm liệt phế đều có sự góp mặt của Thẩm Yến.
Lần thứ nhất là trong bệnh viện, cô khóc nấc lên vì bệnh của bố, đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau. Lần thứ hai là khi cô hiểu lầm mình là thế thân của người trong lòng Thẩm Yến. Cuối cùng là ngày hôm qua, Thẩm Yến đã tới bên cô đúng lúc cô yếu đuối nhất, để cô gục trong lòng anh khóc.
Buồn vui giận hờn của cô đều có sự tham gia của Thẩm Yến… Đây cũng coi như một loại duyên phận giữa hai người bọn họ.
Cái ôm tối qua của Thẩm Yến quá đỗi ấm áp, cũng tiếp thêm cho cô rất nhiều sức mạnh.
Màn hình di động hiển thị bây giờ là 7 giờ hơn. Buổi chiều Nguyễn Tri Vi có cảnh quay nên cô định xuống giường dọn dẹp một chút. Nhưng vừa ngồi dậy, cô giật mình khi trông thấy Thẩm Yến.
Thẩm Yến ngồi tựa lưng, hai mắt nhắm nghiền, bên cạnh là chiếc laptop đã đóng lại, để mặc ánh nắng ban mai hắt vào người, đi lướt qua quai hàm, trượt trên sống mũi cao thẳng và nhảy múa trên ngũ quan của mình.
Những lúc anh say giấc, nét mặt trở nên ôn hoà hơn rất nhiều, dù là cặp mắt đào hoa biết trêu chọc lòng người hay sự lạnh lùng ánh lên từ trong con ngươi đen láy đều giảm bớt, chỉ để lại một gương mặt trắng trẻo đẹp tới nao lòng.
Anh giữ nguyên tư thế đó ngủ cả đêm.
Chỉ trong chốc lát, Nguyễn Tri Vi đã nhận ra, anh vì chăm cô nên mới ngồi ngủ. Cô rón rén xuống giường, không dám lên tiếng, đi tới bên cạnh quan sát thật kỹ dáng vẻ của anh.
Đã rất lâu rồi cô không thấy anh như này. Đến gần nhìn kỹ, Nguyễn Tri Vi mới nhận ra anh mệt mỏi tức mức nào. Trông sắc mặt là biết đã rất lâu rồi anh không được ngủ ngon giấc.
Vậy mà Thẩm Yến lại chẳng nói gì với cô.
Khoé mắt Nguyễn Tri Vi rưng rưng. Tại sao Thẩm Yến lại thế chứ? Trước đây, anh quá đáng biết bao nhiêu, giờ lại tốt đến mức…
Khiến cô không kiềm lòng được muốn giang tay ôm lấy anh.
Tính tình Nguyễn Tri Vi từ trước đến nay luôn rất cẩn trọng, không có chuyện vụng về làm rơi đồ liên tục nên tiếng thuỷ tinh vỡ chứng tỏ một điều tâm trạng cô lúc này cực kỳ bất ổn.
Chuyện đầu tiên Thẩm Yến làm sau khi kết thúc cuộc họp là tới gõ cửa nhà Nguyễn Tri Vi.
Tầm hai phút sau, cửa chậm rãi mở ra, Nguyễn Tri Vi đứng bên trong mặc đồ ngủ, bên ngoài khoác một chiếc áo mỏng màu trắng, rõ ràng là tâm trạng không ổn định nhưng nét mặt lại cố giữ bình tĩnh: “Anh đến rồi.”
Thẩm Yến liếc mắt một cái là thấy được đống thuỷ tinh vỡ bên trong phòng.
Nguyễn Tri Vi cắn môi khó xử, cố gắng điều chỉnh tâm trạng, sắc mặt có chút gượng gạo: “Anh qua đây đúng lúc thật, có thể giúp tôi một việc không? Tôi đã đồng ý với một người bạn là sẽ giúp cô ấy tuyên truyền phim mới trên weibo, nhưng giờ tôi không làm được…”
Nói đến cuối, vành mắt cô đỏ quạnh.
Thẩm Yến mơ hồ đoán ra được nguyên nhân, gật đầu, không hỏi nhiều: “Đưa điện thoại di động đây, anh đăng giúp em.”
Nguyễn Tri Vi mời Thẩm Yến vào nhà. Đây là lần đầu tiên Thẩm Yến được đặt chân vào nhà cô nhưng giờ anh hoàn toàn không có tâm trạng quan sát cách bày trí trong căn nhà. Anh cầm điện thoại của Nguyễn Tri Vi lên, mở khoá lập tức trông thấy giao diện đang dừng ở bình luận chửi rủa cô.
Đọc xong những dòng đó, Thẩm Yến lập tức hiểu tại sao mặt Nguyễn Tri Vi lại tái mét như vậy.
Sau đấy, Thẩm Yến chỉ thấy vô cùng đau lòng.
Nhìn bức ảnh kinh tởm trong màn hình, quai hàm anh bạnh ra, đường nét khuôn mặt trở nên nghiêm nghị.
Người con gái chế ngự trái tim anh cuối cùng vẫn bị những kẻ đó làm tổn thương. Bọn họ nghĩ, internet thật sự là nơi ngoài vòng pháp luật sao? Bản thân cứ nói cho sướng miệng thôi còn không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào?
Chờ đấy, anh sẽ để cho những tay antifan này phải trả một cái giá thật đắt.
Nét mặt Thẩm Yến thản nhiên như không. Anh rời khỏi giao diện mở sẵn trên màn hình, nhấn vào tài khoản weibo người diễn viên cần tuyên truyền giúp, chia sẻ bài viết. Xong xuôi, anh rời khỏi weibo, tiện tay gỡ luôn ứng dụng trên máy Nguyễn Tri Vi đi.
Sau đó, anh liên hệ với quản lý của cô, nói sau này mọi việc trên weibo sẽ giao cho quản lý toàn quyền xử lý. Anh không muốn để Nguyễn Tri Vi đọc được những lời lẽ dơ bẩn đó.
“Đăng rồi, trả em này.” Thẩm Yến trả lại di động cho Nguyễn Tri Vi.
“Ừm.” Nguyễn Tri Vi nhận lấy di động. Vành mắt cô vẫn còn hoen đỏ, hàng mi hơi cụp xuống trông tựa như chú nai con đang tự liếm láp vết thương của mình. Thấy cô như vậy, Thẩm Yến lại càng đau lòng hơn.
Thật sự không thể chịu được, càng nhìn càng thấy đau.
Ngay giây sau, Thẩm Yến chẳng còn màng tới cái gọi là thời cơ thích hợp. Anh vươn tay kéo cô ôm vào lòng, dùng sức ôm chặt cô, như muốn dùng sự ấm áp và sức mạnh mình có được từ trước tới nay truyền sang cho cô: “Nếu có khó chịu, em cứ khóc đi.”
Một cái ôm vừa xa lạ lại quen thuộc. Nguyễn Tri Vi không kịp phòng ngừa đã bị anh ôm vào lòng. Hơi thở ấm áp và mãnh liệt của người đàn ông ấy cứ thế vây quanh cô, chờ đến khi cô định thần lại chóp mũi càng chua xót hơn, đến mức làm cô không kiềm nổi nước mắt của mình.
Thẩm Yến cúi đầu hôn lên tóc cô, đôi môi mềm mại ướt át ấy mang theo sự dịu dàng vô bờ: “Anh không nhìn em đâu.”
Xét theo một khía cạnh nào đó thì cả hai người họ có chút giống nhau, đều thích cố tỏ ra mạnh mẽ. Anh không thích để lộ sự yếu đuối, còn cô không muốn thể hiện cảm xúc thực sự ra bên ngoài, vậy nên chỉ có thể cố đè nén trong lòng. Cũng chính vì vậy mà Thẩm Yến hiểu rõ cô hơn ai hết.
Chỉ với câu “Anh không nhìn em đâu”, Nguyễn Tri Vi như được mở công tắc tuyến lệ.
Mới đầu, cô chỉ yên lặng khóc, từng giọt từng giọt trượt theo gò má rơi xuống cổ áo Thẩm Yến. Anh thuận thế ôm cô chặt hơn nhưng không dám quá dùng sức, đau lòng là thế nhưng cũng sợ bản thân dùng nhiều sức quá cô lại đau.
Sau đó, Nguyễn Tri Vi không kiềm chế được cảm xúc, dần khóc thành tiếng, thút thít nói nghe vô cùng ấm ức: “Tại sao… tại sao bọn họ lại nói ra những lời như thế chứ… Sỉ nhục tôi thì thôi đi, còn lôi cả bố mẹ tôi ra sỉ nhục… Bố mẹ tôi đã làm gì sai mà để bị mắng nhục nhã như thế… Bọn họ có biết tôi đã cố gắng cỡ nào, cố gắng cỡ nào để cứu được bố không…”
Nguyễn Tri Vi của lúc này không còn giữ được sự yên tĩnh nhẹ nhàng của mình, cô chỉ là một cô gái chịu nhiều tổn thương.
Thẩm Yến hôn lên trán cô, đáp lại bằng giọng rất đỗi dịu dàng, nhưng cũng không giấu nổi vẻ tàn nhẫn: “Không phải lỗi của em, là bọn họ đáng chết.”
…
Đêm đó, Nguyễn Tri Vi khóc đến mức ngủ thiếp đi.
Không ai có thể mãi kiên cường. Người bình thường xinh đẹp rạng rỡ, lúc nào cũng lạc quan suy nghĩ tích cực bên trong thường âm thầm bén rễ vết thương. Còn một vài người thì lại cần chỗ để nói cho đã miệng, để giải phóng cảm xúc.
Bình thường Nguyễn Tri Vi hay nhẫn nhịn, cô ép bản thân bỏ qua những điều không hay, không màng đến những chuyện đó. Cơ mà về lâu về dài, cách thức ấy không có hiệu quả, Thẩm Yến muốn để Nguyễn Tri Vi có cơ hội biểu lộ tâm tình.
Nhưng thấy nước mắt của cô, Thẩm Yến chỉ ước gì người chịu tất cả chuyện này là mình.
Nguyễn Tri Vi ngủ gục trong lồng ngực anh. Trên mặt cô vẫn còn vệt nước mắt chưa khô. Thẩm Yến nhẹ nhàng giúp cô điều chỉnh tư thế, khom lưng ôm cô theo kiểu bế công chúa, muốn đặt người lên giường ngủ.
Đến khi bế cô lên, cảm nhận được cả người cô mềm oặt nhẹ bẫng, anh lại thấy cô mềm mại như này, anh ôm chặt một chút thôi còn sợ cô đau, sao có thể có những cư dân mạng sẵn sàng buông lời cay độc đến thế?
Thẩm Yến cụp mắt đi tới bên giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống, rồi đắp chăn cho cô.
Dưới ánh trăng, sắc mặt Nguyễn Tri Vi trắng muốt như ngọc, làn da trắng như tuyết, trên hàng mi còn vương nước mắt.
Thẩm Yến cứ thế ngắm một lúc rồi cúi người, lưu luyến hôn lên mi mắt còn vương nước mắt của cô, yêu thương nâng niu như một báu vật dễ vỡ.
Lông mi cô dài, hơi cứng, cong cong trông như quạt hương bồ. Anh tinh tế hôn lên đó. Hôn xong, anh chợt nhớ tới một câu chuyện Quách Kỳ từng kể cho anh.
Lúc đấy, Quách Kỳ kể, trên mạng đang truyền tai nhau một sự tích rằng, nước mắt của nàng tiên cá là ngọc trai. Mỗi ngày chỉ cần chọc cho tiên cá khóc, mang ngọc trai đi bán là kiếm được bộn tiền. Khi ấy Thẩm Yến chẳng nói gì, chỉ cảm thấy ai mượn tay con gái kiếm tiền như thế thì quá vô dụng.
Giờ thấy Nguyễn Tri Vi rơi nước mắt, Thẩm Yến mới hiểu rằng, đây căn bản không phải vấn đề mình nên lo, bởi anh không làm được điều đó.
Thấy cô khóc, anh chỉ hận không thể giao cả trái tim mình cô, sao có thể cam lòng để cô khóc chứ.
…
Giờ đã là ba giờ sáng, Nguyễn Tri Vi đang say giấc nồng. Có lẽ do gần đây mọi chuyện không được suôn sẻ theo ý muốn nên kể cả lúc ngủ hàng lông mày của cô cũng hơi nhíu lại, thỉnh thoảng xoay người đổi tư thế, làm quần áo xộc xệch để lộ ra một mảng da thịt.
Thẩm Yến ngồi trên ghế đặt giữa phòng ngủ của cô tiếp tục làm việc. Trước đó, anh đã thu dọn sạch sẽ đống thuỷ tinh bị vỡ ngoài phòng khách. Vốn anh còn công việc chưa giải quyết xong, nhưng cũng sợ Nguyễn Tri Vi đột ngột thức giấc nên quyết định ôm việc tới ngồi canh cô.
Lúc cô xoay người đá chăn, Thẩm Yến lập tức đứng lên ra dém lại. Ánh mắt anh chỉ khựng lại chỗ da thịt bị lộ ra chừng một giây, sắc mặt thản nhiên như không.
Xong xuôi, anh quay lại tiếp tục làm việc.
Về phần đám antifan lộng hành trên mạng, anh đã liên lạc với cảnh sát không gian mạng nhờ họ vào cuộc. Anh không tiếc bất cứ giá nào để cho bọn họ phải trả giá thật lớn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày mai những phát ngôn dơ bẩn của đám antifan đó sẽ được công khai trong cuộc sống thực tế của bọn họ.
Đám người đó có những người làm công ăn lương, có nghiên cứu sinh, có học sinh trung học. Bình thường ra ngoài họ đều khoác lên mình bộ da hình người, nhưng trên mạng lại lớn lối huênh hoang không sợ chịu trách nhiệm. Còn Thẩm Yến, lại muốn họ phải chịu trách nhiệm bằng được.
Antifan thì vô cùng vô tận, số tài khoản anh có trong tay cũng không nhiều lắm, không bằng mượn đó giết gà doạ khỉ, xem xem ai lớn gan muốn tự mình đưa tới cửa.
Thẩm Yến muốn để cho bọn họ biết, Nguyễn Tri Vi có người chống lưng, ai động vào người đó xui xẻo.
Xử lý xong chuyện đó, Thẩm Yến mở báo cáo tài chính của công ty ra xem xét lại. Cấp dưới của anh ai ai cũng làm việc hết sức nghiêm túc, chỉn chu. Làm được thì làm, không làm được thì cuốn gói luôn cho nên rất ít khi họ mắc sai lầm lớn, bởi vì Thẩm Yến không cho ai cơ hội thứ hai.
Vậy mà lần này số liệu báo lên lại phạm lỗi hết sức quái lạ. Dù đã sa thải hết những nhân viên có liên quan nhưng anh vẫn thấy có gì đó không bình thường.
Anh lật lại bảng số liệu gốc xem, xem lại lịch sử chỉnh sửa từng con số một. Thật ra lịch sử chỉnh sửa này đã có người động tay động chân xoá mất, Thẩm Yến phải khôi phục lại phần cứng để lấy được bản gốc.
Xem một hồi, Thẩm Yến híp mắt lại…
Con số này từng bị một nhân viên ngoài biên chế động vào, người ngoài biên chế vốn không có quyền chỉnh sửa.
Trùng hợp thế nào kẻ đó lại là người của Thẩm Phồn.
*
Sáng sớm hôm sau, những tia nắng đầu tiên len qua khe cửa sổ tiến vào, hắt lên khuôn mặt đang say ngủ của Nguyễn Tri Vi.
Mí mắt cô giật nhẹ, một lúc lâu sau, cô mở mắt ra.
Ngẩn người nhìn chăm chăm trần nhà.
Ký ức tối qua ùa về từng chút một. Cô nhớ ra lúc đó tâm trạng mình rối bời, hoảng loạn vì những lời lẽ của antifan, không cẩn thận làm rơi vỡ cái cốc thuỷ tinh, Thẩm Yến tới gõ cửa, tiếp đó…
Ừm, cô đã nằm trong lòng Thẩm Yến khóc cả đêm, khóc đến khi thiếp đi.
Giờ nghĩ lại, Nguyễn Tri Vi chỉ thấy xấu hổ và khó xử. Hôm qua phải suy sụp lắm cô mới như thế, cô rất ít khi khóc tới quên trời như vậy.
Nhưng ngẫm lại, Nguyễn Tri Vi thấy, cả ba lần mình khóc đến tê tâm liệt phế đều có sự góp mặt của Thẩm Yến.
Lần thứ nhất là trong bệnh viện, cô khóc nấc lên vì bệnh của bố, đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau. Lần thứ hai là khi cô hiểu lầm mình là thế thân của người trong lòng Thẩm Yến. Cuối cùng là ngày hôm qua, Thẩm Yến đã tới bên cô đúng lúc cô yếu đuối nhất, để cô gục trong lòng anh khóc.
Buồn vui giận hờn của cô đều có sự tham gia của Thẩm Yến… Đây cũng coi như một loại duyên phận giữa hai người bọn họ.
Cái ôm tối qua của Thẩm Yến quá đỗi ấm áp, cũng tiếp thêm cho cô rất nhiều sức mạnh.
Màn hình di động hiển thị bây giờ là 7 giờ hơn. Buổi chiều Nguyễn Tri Vi có cảnh quay nên cô định xuống giường dọn dẹp một chút. Nhưng vừa ngồi dậy, cô giật mình khi trông thấy Thẩm Yến.
Thẩm Yến ngồi tựa lưng, hai mắt nhắm nghiền, bên cạnh là chiếc laptop đã đóng lại, để mặc ánh nắng ban mai hắt vào người, đi lướt qua quai hàm, trượt trên sống mũi cao thẳng và nhảy múa trên ngũ quan của mình.
Những lúc anh say giấc, nét mặt trở nên ôn hoà hơn rất nhiều, dù là cặp mắt đào hoa biết trêu chọc lòng người hay sự lạnh lùng ánh lên từ trong con ngươi đen láy đều giảm bớt, chỉ để lại một gương mặt trắng trẻo đẹp tới nao lòng.
Anh giữ nguyên tư thế đó ngủ cả đêm.
Chỉ trong chốc lát, Nguyễn Tri Vi đã nhận ra, anh vì chăm cô nên mới ngồi ngủ. Cô rón rén xuống giường, không dám lên tiếng, đi tới bên cạnh quan sát thật kỹ dáng vẻ của anh.
Đã rất lâu rồi cô không thấy anh như này. Đến gần nhìn kỹ, Nguyễn Tri Vi mới nhận ra anh mệt mỏi tức mức nào. Trông sắc mặt là biết đã rất lâu rồi anh không được ngủ ngon giấc.
Vậy mà Thẩm Yến lại chẳng nói gì với cô.
Khoé mắt Nguyễn Tri Vi rưng rưng. Tại sao Thẩm Yến lại thế chứ? Trước đây, anh quá đáng biết bao nhiêu, giờ lại tốt đến mức…
Khiến cô không kiềm lòng được muốn giang tay ôm lấy anh.