Một nụ hôn mãnh liệt tới không tưởng.
Thẩm Yến đè cô lên vách tường thang máy lạnh băng, nâng cằm cô hôn sâu.
Mới bắt đầu chỉ là những cái mơn trớn nhẹ nhàng, tinh tế phác hoạ đôi môi cô bằng môi mình, lại cũng giống như đang kiên nhẫn thưởng thức chậm rãi một món điểm tâm ngọt ngào đầy tinh xảo. Dịu dàng vô ngần, tỉ mỉ mang tới cảm xúc hoàn mỹ nhất, nhưng hôn rồi lại hôn, Thẩm Yến không khắc chế nổi bản thân.
Dục vọng như mầm cây chồi lên khỏi mặt đất, được chăm chút nuôi dưỡng bởi tình yêu là nước tưới mỗi ngày. Chồi non ngày nào nhanh chóng trưởng thành, cành lá xum xuê tươi tốt, trở thành một thân cây lớn có thể che cả vùng trời.
Thẩm Yến hôn càng lúc càng dữ dội, tay chẳng biết từ lúc nào đã đặt lên ót Nguyễn Tri Vi, ẩn nhẹ đầu về phía trước làm nụ hôn càng thêm sâu.
Anh mút mạnh môi Nguyễn Tri Vi, đầu lưỡi linh hoạt luồn vào bên trong ranh giới của cô mà tung hoành, lúc nhẹ lúc sâu, lúc nhanh lúc chậm, tựa như muốn cướp luôn hô hấp của cô vậy.
Nguyễn Tri Vi không thở nổi.
Thang máy là không gian kín, cô lại bị anh vây chặt chẽ, không biết là do thiếu oxy hay vì căng thẳng mà tim cô đập mỗi lúc một nhanh. Cô bắt đầu thấy hối hận vì ban nãy mình đồng ý nhanh quá. Sao lại đồng ý hôn trong thang máy chứ! Bọn họ sắp tới tầng cần tới rồi, nếu để người khác nhìn thấy thì nguy to!
Chờ đã… hình như sắp tới nơi thật rồi!
Nguyễn Tri Vi bứt mình ra khỏi cơn mê, mở mắt nhìn lướt qua con số hiển thị trong thang máy đang liên tục nhảy lên. Còn hai tầng nữa là đến nhà rồi! Cô “ưm ưm” hai tiếng, chống tay lên lồng ngực Thẩm Yến muốn đẩy anh ra.
Nhưng Thẩm Yến đang sướng làm gì có chuyện dừng lại.
Anh mở mắt nhìn Nguyễn Tri Vi. Giây phút bốn mắt chạm nhau, Nguyễn Tri Vi biết ngay không có chuyện Thẩm Yến chịu kết thúc sớm thế này.
Thẩm Yến lúc này đây hoàn toàn bị ham muốn chiếm lĩnh, sâu trong con ngươi đen láy kia không còn chút lý trí nào. Đôi mắt đào hoa ấy tựa như vòng xoáy muốn hút cô vào sâu bên trong, sa đến tận cùng làm Nguyễn Tri Vi cũng chầm chậm ngừng giãy.
Thẩm Yến biết cô sợ điều gì. Anh vẫn giữ nguyên tư thế hôn cô, chỉ có tay là bắt đầu dịch chuyển. Một tay anh kéo cổ tay Nguyễn Tri Vi, tay kia bóp eo cô, nhấc người đứng xoay lại vách thang máy đối diện với cửa, sau đó cúi người tiếp tục hôn.
Làm thế này cho dù cửa có mở, người ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy bóng lưng Thẩm Yến mà không biết Nguyễn Tri Vi là ai. Đồng thời, người lạ bên ngoài nhìn thấy có người bên trong đang hôn nhau nồng nhiệt, ai thức thời sẽ không bước vào trong quấy rầy mà chọn chờ thang khác.
Thẩm Yến tự biết lúc này mình quá càn rỡ, nhưng thả trôi mặc kệ ham muốn của bản thân, đã quá lâu rồi anh không được phóng túng một lần thế này.
Phóng túng một lần có chết ai đâu cơ chứ.
“Ting!” Tiếng âm báo trong thang máy vang lên, đã tới tầng có căn hộ của bọn họ.
Môi bị anh hôn, cơ thể bị anh ghìm chặt, Nguyễn Tri Vi vừa nghe tiếng mở cửa thang máy đã lâm vào trạng thái căng thẳng. Cô tập trung cao độ nghe tiếng động bên ngoài, lòng bàn tay túa mồ hôi, đến ngón chân cũng tỏ rõ sự căng thẳng.
Thẩm Yến cảm nhận được phản ứng cơ thể cô giống hệt như ngày trước lúc làm bị kích thích. Con ngươi đen láy của anh đượm ý cười. Nếu ánh mắt có thể nói chuyện thì rất rõ ràng anh đang muốn nói cô quá nhát gan.
May mắn là, ngoài thang không có ai.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, con số đỏ hiển thị bên trong thang máy không dịch chuyển, đứng yên ở tầng này.
Bọn họ đứng bên trong thang máy lơ lửng giữa không trung. Không gian kín tĩnh lặng bốn bề, đến không khí cũng mang theo hương vị mập mờ.
Ngay sau khi cửa thang máy đóng lại, Thẩm Yến lại càng ra sức hôn như thể muốn phạt cô vì sự không chuyên tâm ban nãy. Anh mơn man dây dưa với môi cô, khiến đôi môi ấy càng trở nên ướt át căng mọng, như một cánh hoa hồng nặng trĩu sương sớm mai.
Nguyễn Tri Vi không thể làm gì khác ngoài bị động thừa nhận. Môi cô vừa đau vừa cuốn theo cảm xúc không thể diễn tả, nhưng cô không hề bài xích cảm giác đó.
Đại não cô bắt đầu thiếu oxy. Trước kia ở bên Thẩm Yến, hai người chưa từng hôn nhau lâu thế này… Anh làm sao vậy?
Sau khi dày vò môi cô xong, Thẩm Yến tiến công thần tốc vào bên trong. Anh hôn rất nghệ, biết rõ mình phải làm gì để mang lại cảm giác đê mê cho đối phương, chẳng hạn như lúc lưỡi anh cuộn lên chạm vào răng cửa trên cô, hay là hút đầu lưỡi cô…
Sự tiến công dồn dập của anh làm Nguyễn Tri Vi chân tay run lẩy bẩy không đứng yên, sóng tình cứ thế dâng cao. Tay cô nắm chặt góc áo Thẩm Yến, bám trụ lấy cánh tay anh mới có thể đứng vững.
Cảm giác vừa xa lạ lại thân thuộc.
Anh luôn biết phải làm thế nào để cô không chịu nổi.
Và ngay khi sóng tình dâng lên đỉnh điểm thì thang máy bỗng “khực” một cái, bắt đầu di chuyển.
Nguyễn Tri Vi tỉnh táo ngay tức thì. Vậy có nghĩa là có người bên ngoài đang bấm thang máy. Cô liếc mắt trông thấy phía dưới con số màu đỏ có mũi tên chỉ xuống, con số cũng nhanh chóng biến động.
“Đủ… đủ… đủ rồi.” Anh hôn quá cuồng nhiệt làm Nguyễn Tri Vi không thể nói mạch lạc thành câu mà nức nở từng chữ. Cô véo vào hông Thẩm Yến một cái, vòng eo rắn chắc không chút mỡ thừa, cứng quá thành ra còn làm cô đau tay.
Thấy cô nóng nảy, cuối cùng Thẩm Yến cũng chịu thả người nhưng giọng điệu nghe chừng vẫn chưa thoả mãn: “Em nói đủ là đủ, nghe em.”
Mười giây sau, cửa thang máy mở ra ở tầng một.
Người nhấn thang là một cặp mẹ con đứng chờ ngoài cửa thang máy. Chị mẹ đang dắt tay đứa con trai nhỏ của mình. Cửa mở ra, họ nhìn thấy bên trong thang có hai người, người đàn ông cởi áo khoác âu phục đen ra khoác lên người cô gái đứng cạnh làm người khác nhận không ra người đang đứng đó là ai. Một tay choàng qua vai cô, điệu bộ nom vô cùng thân mật.
Cô ấy và con trai đứng chờ hai người đi ra nhưng chờ một lúc không thấy bọn họ có ý định di chuyển, hai mẹ con không khỏi thấy lạ.
Cuối cùng, người mẹ không nói gì, dắt tay con trai vào thang máy và nhấn nút tầng nhà mình.
Thẩm Yến ôm Nguyễn Tri Vi chặt hơn, cũng với tay ấn lại tầng của mình.
Thang máy dần lên cao. Trong bầu không khí yên lặng ấy, cả bốn người không ai cất lời.
Thẩm Yến không để tâm tới đôi mẹ con mới vào thang, bởi giờ trong đầu anh chỉ toàn hình bóng Nguyễn Tri Vi. Anh có thể tưởng tượng được khuôn mặt đỏ bừng đầy xấu hổ của Nguyễn Tri Vi dưới lớp tây trang đen. Chỉ cần nghĩ đến đó thôi, anh liền không nhịn được nhếch môi cười.
Môi Thẩm Yến nhiễm sắc đỏ. Anh dùng đầu ngón tay xoa nhẹ môi mình, nơi đó như vẫn còn lưu lại mùi hương của cô, làm anh bất giác thấy chưa thoả mãn.
Bé trai nọ hết nhìn Thẩm Yến đứng trái lại ngó sang Nguyễn Tri Vi bị áo khoác tây trang trùm kín mặt, không khỏi tò mò.
“Ting!” Thang máy dừng lại ở tầng nhà Nguyễn Tri Vi và Thẩm Yến trước.
Thẩm Yến ôm Nguyễn Tri Vi đi ra khỏi thang máy. Ngay khi họ vừa bước chân ra khỏi thang, bé trai phía sau đã ngây thơ hỏi mẹ mình luôn bằng chất giọng non nớt: “Mẹ ơi, sao môi anh trai kia đỏ thế ạ? Chị gái đứng cạnh sao lại dùng áo che đầu ạ?”
Mẹ cậu nhóc nghe vậy khẽ mắng: “Chuyện người lớn, trẻ con tò mò ít thôi.”
Tiếng hai mẹ con không hề nhỏ nên dù đã đi xa nhưng Thẩm Yến và Nguyễn Tri Vi đều nghe được rõ ràng nội dung, Nguyễn Tri Vi cũng vì thế mà khuôn mặt càng đỏ bạo hơn.
Vừa vào nhà, Nguyễn Tri Vi đã bỏ áo khoác của Thẩm Yến ra ném lên sofa. Cô dùng áo khoác tây trang che mặt không phải do cô sợ người khác nhận ra mình mà là vì dáng vẻ của bản thân lúc này. Đầu tóc rối bời, đôi môi kiều diễm ướt át, khuôn mặt ửng hồng như ráng chiều, người tinh tường vừa nhìn là biết có chuyện gì xảy ra.
Cô không thèm để ý tới Thẩm Yến, từ phòng khách đi thẳng vào phòng ngủ, “rầm” một cái đóng cửa lại.
Để mặc Thẩm Yến một mình ở phòng khách suy tư nhìn theo bóng cô, chậm chạp nhận ra rằng, hình như mình lại quá đáng rồi…
Thẩm Yến đâu biết rằng sau khi đóng cửa phòng ngủ lại, Nguyễn Tri Vi đứng dán chặt lưng vào cửa, hai chân run rẩy không đứng vững.
Cô đứng tựa lưng vào cửa phòng, cảm giác trái tim lương thiện của mình đập sắp văng ra khỏi lồng ngực, muốn nhảy ra để giác ngộ cô vậy.
Giờ cô cũng chẳng phân biệt được tim mình đập nhanh thế này là do cảnh tượng kích thích trước đó tạo thành hay tại mình rung động.
Có lẽ do ranh giới giữa hai người bọn họ chưa bao giờ rõ ràng. Dường như cô lại lần nữa động lòng với Thẩm Yến.
Không chỉ vì nụ hôn trong thang máy mà còn vì vô số những khoảnh khắc trước đó nữa.
Ấy là khi cô biết Thẩm Yến suýt chút nữa bỏ mạng trong đêm tuyết, hay lúc Thẩm Yến thay cô chặn axit H2SO4 đặc, rồi khi cô bị tung tin đồn thất thiết ngập trời, anh đi giữa cơn bão tuyết bước chầm chậm về phía cô, rồi cả khi cô nhập vai không thoát ra được, chính anh là người đã đánh thức cô khỏi cơn mê, dịu dàng lau đi nước mắt còn đọng lại… Biết bao thời khắc dồn nén lại, cảm động có, rung động có, luyến tiếc có, đó là toàn bộ cảm xúc Nguyễn Tri Vi dành cho Thẩm Yến.
Nguyễn Tri Vi nghĩ, hình như cô lại lần nữa thích anh rồi.
Nếu nói đến chuyện lúc mới tan làm, ngay khoảnh khắc chạm mặt anh cô xúc động tính đến chuyện bằng lòng quay lại thay lời cảm tạ anh xử lý những tin đồn thì sau cái hôn vừa nãy, cô càng xác định rõ ràng rằng, cô làm thế vì thương anh. Cô vẫn muốn tiếp tục chung sống với anh.
Để quên một người mình yêu sâu đậm rất khó. Trước kia, sau khi hai người chia tay, Nguyễn Tri Vi mỗi ngày đều không ngừng lặp lại một câu như thần chú với mình rằng “tôi không yêu anh”. Cô bận rộn với sự nghiệp để di dời sự chú ý, khoảng thời gian dài sau đó quả thực cô đã “không còn yêu anh nữa”. Cô muốn xây một bức tường thật kiên cố để chống đỡ mọi thứ liên quan tới anh, khiến cho mình trở nên bất khả xâm phạm, thờ ơ mà kiên cường.
Nhưng để thích một người lại là chuyện rất đỗi đơn giản. Bởi vì từ cơ thể đến trí nhớ của cô đều quá quen thuộc với anh. Thẩm Yến thương tích đầy mình đã đánh sụp bức tường dày bao vây trái tim cô. Nụ hôn của anh kích thích bao ký ức lẫn rung động giữa hai người, cảm giác yêu anh cũng ùa tới ồ ạt, gắt gao vây chặt lấy cô.
Cô muốn ôm anh.
May mắn thay, Thẩm Yến của hiện tại, xứng đáng để cô yêu.
Đúng lúc ấy, Thẩm Yến đứng bên ngoài phòng ngủ gõ cửa, nhẹ giọng hỏi: “Gọi đồ ăn bên ngoài nhé? Em muốn ăn gì?”
Thấy cô không đáp, giọng Thẩm Yến trầm hơn: “Chuyện đó… anh xin lỗi, mới vừa rồi anh hơi quá đà. Lúc đó anh chỉ nghĩ hôn một cái rồi thôi thì quá lãng phí cơ hội nên chẳng may hôn lâu hơn bình thường một chút.”
Mới nãy, Thẩm Yến cũng ngồi phòng khách tự kiểm điểm bản thân. Mẹ nó, sao anh có thể càn rỡ như vậy chứ! Chẳng biết Nguyễn Tri Vi có thấy không vui hay không nữa.
Suốt thời gian vừa qua anh đều nhịn được, không ngờ cuối cùng lại xôi hỏng bỏng không chỉ vì chuyện vừa rồi. Quả nhiên con người không thể phóng túng, bởi chỉ cần nhả phanh là rất khó ghìm cương.
Thẩm Yến rất sợ mình chọc Nguyễn Tri Vi giận.
Anh đâu biết Nguyễn Tri Vi trong phòng nghe lời anh nói mặt càng đỏ hơn. Thì ra đây là nguyên nhân khiến Thẩm Yến hôn lâu thế sao?
Bạn thấy đấy, đây chính là sự thay đổi của Thẩm Yến. Tuy anh vẫn đường hoàng thong dong như trước, bản chất vẫn là một công tử nhà giàu huênh hoang nhưng anh biết quan tâm cô. Anh sẽ sợ cô tức giận, sẽ lo lắng để ý tới cảm nhận của cô, thậm chí còn vì thế mà tém tém lại bản tính của mình. Chỉ cần vậy thôi là đủ.
Cô yêu Thẩm Yến của bây giờ. Một Thẩm Yến dù đang nhập viện vẫn bất chấp đến đưa đón cô, một Thẩm Yến ngay lúc sự nghiệp cô rơi vào bế tắc đã không ngại ngần bảo vệ cô giữa đêm khuya, một người không biết yêu nhưng lại vì cô mà chịu thay đổi, biết học cách yêu thương.
Nghĩ cũng trùng hợp thật. Hai lần cuộc đời cô rơi vào vũng lầy khó khăn đều có Thẩm Yến ở đằng trước kéo cô vực dậy, giúp cô nhảy qua vũng lầy ấy.
Không có anh thì không biết hiện tại cô ra sao nữa. Bản thân anh ăn đắng chịu khổ không nói một câu, nhưng lại muốn cho cô thứ tốt nhất, người như vậy sao cô có thể không thương chứ.
Vì vậy, ngay giây sau, Nguyễn Tri Vi mở cửa.
Thẩm Yến ngẩn ngơ trước hành động bất ngờ của cô.
Nguyễn Tri Vi chợt nhận ra tóc mình vẫn còn rối bù, vô thức vén tóc ra sau tai. Mới đầu cô muốn nói nghiêm túc chút nhưng vừa nhìn thấy Thẩm Yến, cô lại không tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng.
Cô không dám nhìn thẳng anh, sau tai vẫn còn đỏ lựng, mấp máy nói: “Anh đừng cái gì cũng xin lỗi, em đâu dễ giận như vậy.”
Khựng lại khoảng hai giây, Nguyễn Tri Vi nói tiếp với âm lượng nhỏ dần: “Hôn cũng hôn rồi, chúng ta cũng ở chung đã lâu, hay là chúng ta, ở, ở, ở bên nhau đi.”
Thẩm Yến lặng đi mất 10 giây mới hiểu được ý Nguyễn Tri Vi muốn biểu lộ.
Thẩm Yến nhớ rất rõ đêm tuyết rơi ấy, Nguyễn Tri Vi đồng ý cho anh một cơ hội theo đuổi cô. Giờ có nghĩa là, cô đáp lại sự theo đuổi của anh đúng không?
Tuy gần đây Thẩm Yến cũng mang máng hiểu ý của cô nhưng chính tai nghe cô thừa nhận vẫn mang tới sự khác biệt.
Thẩm Yến nhìn cô, xác nhận lại: “Có phải là ý anh đang hiểu không?”
Nguyễn Tri Vi vẫn xấu hổ: “Ừm.”
Thật ra mới nãy “bằng lòng một chuyện với anh” chính là có ý này, nhưng anh không hiểu.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của cô, Thẩm Yến thấy yên tâm hẳn. Nguyễn Tri Vi đã chịu chấp nhận anh thêm lần nữa, tất cả không phải anh tự mình đa tình.
Con ngươi đen láy của anh sáng rỡ. Ánh mắt đượm ý cười rung động lòng người. Thẩm Yến không kiềm được nhếch khoé miệng, không giấu nổi sự sung sướng của bản thân.
Thẩm Yến cười nói: “Ngốc quá, phải để anh ngỏ lời chứ, sao em lại chủ động mất rồi.”
Nếu muốn chính thức ở bên nhau, anh vẫn thiếu cô một nghi thức thể hiện tình cảm.
Thẩm Yến nghĩ, dù thế nào đi nữa cũng phải tặng cho cô một món quà thật tỉ mỉ để thể hiện thành ý cho lời tỏ tình của anh. Phim trên TV đều diễn như thế, đó là cái anh đang nợ cô.
Cô gái của anh, không thể thua kém ai.
Nhưng chuẩn bị quà lại cần thời gian. Thẩm Yến muốn tặng cho cô một chiếc dây chuyền kim cương được thiết kế riêng của nhà DOQ, cả đời người chỉ được làm duy nhất một lần. Thời gian để chế tác dây chuyền đó mất khoảng một tháng, giờ anh không thể mang tới ngay được.
“Thế này đi, giờ chúng ta chưa thể coi là đã chính thức bên nhau được. Anh vẫn nợ em một buổi tỏ tình, nhớ nhé, anh sẽ bù cho em ngay thôi.” Thẩm Yến nói với sắc mặt nghiêm túc.
“…” Nguyễn Tri Vi không hiểu sao tự dưng một người không hiểu phong tình như Thẩm Yến lại coi trọng nghi thức thế nhưng anh đã nói vậy, cô cũng chỉ biết gật đầu: “Được.”
“Tối nay đừng gọi đồ ăn về nữa. Đi, anh dẫn em ra ngoài ăn.” Khoé môi Thẩm Yến không giấu nổi nụ cười, từ khoé mắt đến đuôi lông mày cũng chẳng kiềm nổi sự vui sướng.
Thấy anh vậy, Nguyễn Tri Vi cũng cười nhẹ, soi gương chỉnh sơ lại mái tóc: “Được, đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn.”
Hai người ra cửa, lần nữa đi tới chờ thang máy. Nhìn thang máy đang đi lên, Nguyễn Tri Vi lại nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, không khỏi cảm thấy thẹn, nhỏ giọng nói: “Lần sau chúng ta không được như vậy nữa.”
“Hả?” Thẩm Yến nghiêng đầu nhìn cô, cười: “Còn có lần sao à? Bao giờ thế?”
“Thẩm Yến!”
Nguyễn Tri Vi xấu hổ đỏ bừng mặt, thẹn quá hoá giận gọi thẳng tên anh.
Anh cười, cô trách yêu. Tuy trời đông giá rét nhưng lòng lại rộn ràng ấm áp như mùa xuân.
Tựa như hoa chi hoè len qua bờ tường nở rộ.
Thẩm Yến đè cô lên vách tường thang máy lạnh băng, nâng cằm cô hôn sâu.
Mới bắt đầu chỉ là những cái mơn trớn nhẹ nhàng, tinh tế phác hoạ đôi môi cô bằng môi mình, lại cũng giống như đang kiên nhẫn thưởng thức chậm rãi một món điểm tâm ngọt ngào đầy tinh xảo. Dịu dàng vô ngần, tỉ mỉ mang tới cảm xúc hoàn mỹ nhất, nhưng hôn rồi lại hôn, Thẩm Yến không khắc chế nổi bản thân.
Dục vọng như mầm cây chồi lên khỏi mặt đất, được chăm chút nuôi dưỡng bởi tình yêu là nước tưới mỗi ngày. Chồi non ngày nào nhanh chóng trưởng thành, cành lá xum xuê tươi tốt, trở thành một thân cây lớn có thể che cả vùng trời.
Thẩm Yến hôn càng lúc càng dữ dội, tay chẳng biết từ lúc nào đã đặt lên ót Nguyễn Tri Vi, ẩn nhẹ đầu về phía trước làm nụ hôn càng thêm sâu.
Anh mút mạnh môi Nguyễn Tri Vi, đầu lưỡi linh hoạt luồn vào bên trong ranh giới của cô mà tung hoành, lúc nhẹ lúc sâu, lúc nhanh lúc chậm, tựa như muốn cướp luôn hô hấp của cô vậy.
Nguyễn Tri Vi không thở nổi.
Thang máy là không gian kín, cô lại bị anh vây chặt chẽ, không biết là do thiếu oxy hay vì căng thẳng mà tim cô đập mỗi lúc một nhanh. Cô bắt đầu thấy hối hận vì ban nãy mình đồng ý nhanh quá. Sao lại đồng ý hôn trong thang máy chứ! Bọn họ sắp tới tầng cần tới rồi, nếu để người khác nhìn thấy thì nguy to!
Chờ đã… hình như sắp tới nơi thật rồi!
Nguyễn Tri Vi bứt mình ra khỏi cơn mê, mở mắt nhìn lướt qua con số hiển thị trong thang máy đang liên tục nhảy lên. Còn hai tầng nữa là đến nhà rồi! Cô “ưm ưm” hai tiếng, chống tay lên lồng ngực Thẩm Yến muốn đẩy anh ra.
Nhưng Thẩm Yến đang sướng làm gì có chuyện dừng lại.
Anh mở mắt nhìn Nguyễn Tri Vi. Giây phút bốn mắt chạm nhau, Nguyễn Tri Vi biết ngay không có chuyện Thẩm Yến chịu kết thúc sớm thế này.
Thẩm Yến lúc này đây hoàn toàn bị ham muốn chiếm lĩnh, sâu trong con ngươi đen láy kia không còn chút lý trí nào. Đôi mắt đào hoa ấy tựa như vòng xoáy muốn hút cô vào sâu bên trong, sa đến tận cùng làm Nguyễn Tri Vi cũng chầm chậm ngừng giãy.
Thẩm Yến biết cô sợ điều gì. Anh vẫn giữ nguyên tư thế hôn cô, chỉ có tay là bắt đầu dịch chuyển. Một tay anh kéo cổ tay Nguyễn Tri Vi, tay kia bóp eo cô, nhấc người đứng xoay lại vách thang máy đối diện với cửa, sau đó cúi người tiếp tục hôn.
Làm thế này cho dù cửa có mở, người ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy bóng lưng Thẩm Yến mà không biết Nguyễn Tri Vi là ai. Đồng thời, người lạ bên ngoài nhìn thấy có người bên trong đang hôn nhau nồng nhiệt, ai thức thời sẽ không bước vào trong quấy rầy mà chọn chờ thang khác.
Thẩm Yến tự biết lúc này mình quá càn rỡ, nhưng thả trôi mặc kệ ham muốn của bản thân, đã quá lâu rồi anh không được phóng túng một lần thế này.
Phóng túng một lần có chết ai đâu cơ chứ.
“Ting!” Tiếng âm báo trong thang máy vang lên, đã tới tầng có căn hộ của bọn họ.
Môi bị anh hôn, cơ thể bị anh ghìm chặt, Nguyễn Tri Vi vừa nghe tiếng mở cửa thang máy đã lâm vào trạng thái căng thẳng. Cô tập trung cao độ nghe tiếng động bên ngoài, lòng bàn tay túa mồ hôi, đến ngón chân cũng tỏ rõ sự căng thẳng.
Thẩm Yến cảm nhận được phản ứng cơ thể cô giống hệt như ngày trước lúc làm bị kích thích. Con ngươi đen láy của anh đượm ý cười. Nếu ánh mắt có thể nói chuyện thì rất rõ ràng anh đang muốn nói cô quá nhát gan.
May mắn là, ngoài thang không có ai.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, con số đỏ hiển thị bên trong thang máy không dịch chuyển, đứng yên ở tầng này.
Bọn họ đứng bên trong thang máy lơ lửng giữa không trung. Không gian kín tĩnh lặng bốn bề, đến không khí cũng mang theo hương vị mập mờ.
Ngay sau khi cửa thang máy đóng lại, Thẩm Yến lại càng ra sức hôn như thể muốn phạt cô vì sự không chuyên tâm ban nãy. Anh mơn man dây dưa với môi cô, khiến đôi môi ấy càng trở nên ướt át căng mọng, như một cánh hoa hồng nặng trĩu sương sớm mai.
Nguyễn Tri Vi không thể làm gì khác ngoài bị động thừa nhận. Môi cô vừa đau vừa cuốn theo cảm xúc không thể diễn tả, nhưng cô không hề bài xích cảm giác đó.
Đại não cô bắt đầu thiếu oxy. Trước kia ở bên Thẩm Yến, hai người chưa từng hôn nhau lâu thế này… Anh làm sao vậy?
Sau khi dày vò môi cô xong, Thẩm Yến tiến công thần tốc vào bên trong. Anh hôn rất nghệ, biết rõ mình phải làm gì để mang lại cảm giác đê mê cho đối phương, chẳng hạn như lúc lưỡi anh cuộn lên chạm vào răng cửa trên cô, hay là hút đầu lưỡi cô…
Sự tiến công dồn dập của anh làm Nguyễn Tri Vi chân tay run lẩy bẩy không đứng yên, sóng tình cứ thế dâng cao. Tay cô nắm chặt góc áo Thẩm Yến, bám trụ lấy cánh tay anh mới có thể đứng vững.
Cảm giác vừa xa lạ lại thân thuộc.
Anh luôn biết phải làm thế nào để cô không chịu nổi.
Và ngay khi sóng tình dâng lên đỉnh điểm thì thang máy bỗng “khực” một cái, bắt đầu di chuyển.
Nguyễn Tri Vi tỉnh táo ngay tức thì. Vậy có nghĩa là có người bên ngoài đang bấm thang máy. Cô liếc mắt trông thấy phía dưới con số màu đỏ có mũi tên chỉ xuống, con số cũng nhanh chóng biến động.
“Đủ… đủ… đủ rồi.” Anh hôn quá cuồng nhiệt làm Nguyễn Tri Vi không thể nói mạch lạc thành câu mà nức nở từng chữ. Cô véo vào hông Thẩm Yến một cái, vòng eo rắn chắc không chút mỡ thừa, cứng quá thành ra còn làm cô đau tay.
Thấy cô nóng nảy, cuối cùng Thẩm Yến cũng chịu thả người nhưng giọng điệu nghe chừng vẫn chưa thoả mãn: “Em nói đủ là đủ, nghe em.”
Mười giây sau, cửa thang máy mở ra ở tầng một.
Người nhấn thang là một cặp mẹ con đứng chờ ngoài cửa thang máy. Chị mẹ đang dắt tay đứa con trai nhỏ của mình. Cửa mở ra, họ nhìn thấy bên trong thang có hai người, người đàn ông cởi áo khoác âu phục đen ra khoác lên người cô gái đứng cạnh làm người khác nhận không ra người đang đứng đó là ai. Một tay choàng qua vai cô, điệu bộ nom vô cùng thân mật.
Cô ấy và con trai đứng chờ hai người đi ra nhưng chờ một lúc không thấy bọn họ có ý định di chuyển, hai mẹ con không khỏi thấy lạ.
Cuối cùng, người mẹ không nói gì, dắt tay con trai vào thang máy và nhấn nút tầng nhà mình.
Thẩm Yến ôm Nguyễn Tri Vi chặt hơn, cũng với tay ấn lại tầng của mình.
Thang máy dần lên cao. Trong bầu không khí yên lặng ấy, cả bốn người không ai cất lời.
Thẩm Yến không để tâm tới đôi mẹ con mới vào thang, bởi giờ trong đầu anh chỉ toàn hình bóng Nguyễn Tri Vi. Anh có thể tưởng tượng được khuôn mặt đỏ bừng đầy xấu hổ của Nguyễn Tri Vi dưới lớp tây trang đen. Chỉ cần nghĩ đến đó thôi, anh liền không nhịn được nhếch môi cười.
Môi Thẩm Yến nhiễm sắc đỏ. Anh dùng đầu ngón tay xoa nhẹ môi mình, nơi đó như vẫn còn lưu lại mùi hương của cô, làm anh bất giác thấy chưa thoả mãn.
Bé trai nọ hết nhìn Thẩm Yến đứng trái lại ngó sang Nguyễn Tri Vi bị áo khoác tây trang trùm kín mặt, không khỏi tò mò.
“Ting!” Thang máy dừng lại ở tầng nhà Nguyễn Tri Vi và Thẩm Yến trước.
Thẩm Yến ôm Nguyễn Tri Vi đi ra khỏi thang máy. Ngay khi họ vừa bước chân ra khỏi thang, bé trai phía sau đã ngây thơ hỏi mẹ mình luôn bằng chất giọng non nớt: “Mẹ ơi, sao môi anh trai kia đỏ thế ạ? Chị gái đứng cạnh sao lại dùng áo che đầu ạ?”
Mẹ cậu nhóc nghe vậy khẽ mắng: “Chuyện người lớn, trẻ con tò mò ít thôi.”
Tiếng hai mẹ con không hề nhỏ nên dù đã đi xa nhưng Thẩm Yến và Nguyễn Tri Vi đều nghe được rõ ràng nội dung, Nguyễn Tri Vi cũng vì thế mà khuôn mặt càng đỏ bạo hơn.
Vừa vào nhà, Nguyễn Tri Vi đã bỏ áo khoác của Thẩm Yến ra ném lên sofa. Cô dùng áo khoác tây trang che mặt không phải do cô sợ người khác nhận ra mình mà là vì dáng vẻ của bản thân lúc này. Đầu tóc rối bời, đôi môi kiều diễm ướt át, khuôn mặt ửng hồng như ráng chiều, người tinh tường vừa nhìn là biết có chuyện gì xảy ra.
Cô không thèm để ý tới Thẩm Yến, từ phòng khách đi thẳng vào phòng ngủ, “rầm” một cái đóng cửa lại.
Để mặc Thẩm Yến một mình ở phòng khách suy tư nhìn theo bóng cô, chậm chạp nhận ra rằng, hình như mình lại quá đáng rồi…
Thẩm Yến đâu biết rằng sau khi đóng cửa phòng ngủ lại, Nguyễn Tri Vi đứng dán chặt lưng vào cửa, hai chân run rẩy không đứng vững.
Cô đứng tựa lưng vào cửa phòng, cảm giác trái tim lương thiện của mình đập sắp văng ra khỏi lồng ngực, muốn nhảy ra để giác ngộ cô vậy.
Giờ cô cũng chẳng phân biệt được tim mình đập nhanh thế này là do cảnh tượng kích thích trước đó tạo thành hay tại mình rung động.
Có lẽ do ranh giới giữa hai người bọn họ chưa bao giờ rõ ràng. Dường như cô lại lần nữa động lòng với Thẩm Yến.
Không chỉ vì nụ hôn trong thang máy mà còn vì vô số những khoảnh khắc trước đó nữa.
Ấy là khi cô biết Thẩm Yến suýt chút nữa bỏ mạng trong đêm tuyết, hay lúc Thẩm Yến thay cô chặn axit H2SO4 đặc, rồi khi cô bị tung tin đồn thất thiết ngập trời, anh đi giữa cơn bão tuyết bước chầm chậm về phía cô, rồi cả khi cô nhập vai không thoát ra được, chính anh là người đã đánh thức cô khỏi cơn mê, dịu dàng lau đi nước mắt còn đọng lại… Biết bao thời khắc dồn nén lại, cảm động có, rung động có, luyến tiếc có, đó là toàn bộ cảm xúc Nguyễn Tri Vi dành cho Thẩm Yến.
Nguyễn Tri Vi nghĩ, hình như cô lại lần nữa thích anh rồi.
Nếu nói đến chuyện lúc mới tan làm, ngay khoảnh khắc chạm mặt anh cô xúc động tính đến chuyện bằng lòng quay lại thay lời cảm tạ anh xử lý những tin đồn thì sau cái hôn vừa nãy, cô càng xác định rõ ràng rằng, cô làm thế vì thương anh. Cô vẫn muốn tiếp tục chung sống với anh.
Để quên một người mình yêu sâu đậm rất khó. Trước kia, sau khi hai người chia tay, Nguyễn Tri Vi mỗi ngày đều không ngừng lặp lại một câu như thần chú với mình rằng “tôi không yêu anh”. Cô bận rộn với sự nghiệp để di dời sự chú ý, khoảng thời gian dài sau đó quả thực cô đã “không còn yêu anh nữa”. Cô muốn xây một bức tường thật kiên cố để chống đỡ mọi thứ liên quan tới anh, khiến cho mình trở nên bất khả xâm phạm, thờ ơ mà kiên cường.
Nhưng để thích một người lại là chuyện rất đỗi đơn giản. Bởi vì từ cơ thể đến trí nhớ của cô đều quá quen thuộc với anh. Thẩm Yến thương tích đầy mình đã đánh sụp bức tường dày bao vây trái tim cô. Nụ hôn của anh kích thích bao ký ức lẫn rung động giữa hai người, cảm giác yêu anh cũng ùa tới ồ ạt, gắt gao vây chặt lấy cô.
Cô muốn ôm anh.
May mắn thay, Thẩm Yến của hiện tại, xứng đáng để cô yêu.
Đúng lúc ấy, Thẩm Yến đứng bên ngoài phòng ngủ gõ cửa, nhẹ giọng hỏi: “Gọi đồ ăn bên ngoài nhé? Em muốn ăn gì?”
Thấy cô không đáp, giọng Thẩm Yến trầm hơn: “Chuyện đó… anh xin lỗi, mới vừa rồi anh hơi quá đà. Lúc đó anh chỉ nghĩ hôn một cái rồi thôi thì quá lãng phí cơ hội nên chẳng may hôn lâu hơn bình thường một chút.”
Mới nãy, Thẩm Yến cũng ngồi phòng khách tự kiểm điểm bản thân. Mẹ nó, sao anh có thể càn rỡ như vậy chứ! Chẳng biết Nguyễn Tri Vi có thấy không vui hay không nữa.
Suốt thời gian vừa qua anh đều nhịn được, không ngờ cuối cùng lại xôi hỏng bỏng không chỉ vì chuyện vừa rồi. Quả nhiên con người không thể phóng túng, bởi chỉ cần nhả phanh là rất khó ghìm cương.
Thẩm Yến rất sợ mình chọc Nguyễn Tri Vi giận.
Anh đâu biết Nguyễn Tri Vi trong phòng nghe lời anh nói mặt càng đỏ hơn. Thì ra đây là nguyên nhân khiến Thẩm Yến hôn lâu thế sao?
Bạn thấy đấy, đây chính là sự thay đổi của Thẩm Yến. Tuy anh vẫn đường hoàng thong dong như trước, bản chất vẫn là một công tử nhà giàu huênh hoang nhưng anh biết quan tâm cô. Anh sẽ sợ cô tức giận, sẽ lo lắng để ý tới cảm nhận của cô, thậm chí còn vì thế mà tém tém lại bản tính của mình. Chỉ cần vậy thôi là đủ.
Cô yêu Thẩm Yến của bây giờ. Một Thẩm Yến dù đang nhập viện vẫn bất chấp đến đưa đón cô, một Thẩm Yến ngay lúc sự nghiệp cô rơi vào bế tắc đã không ngại ngần bảo vệ cô giữa đêm khuya, một người không biết yêu nhưng lại vì cô mà chịu thay đổi, biết học cách yêu thương.
Nghĩ cũng trùng hợp thật. Hai lần cuộc đời cô rơi vào vũng lầy khó khăn đều có Thẩm Yến ở đằng trước kéo cô vực dậy, giúp cô nhảy qua vũng lầy ấy.
Không có anh thì không biết hiện tại cô ra sao nữa. Bản thân anh ăn đắng chịu khổ không nói một câu, nhưng lại muốn cho cô thứ tốt nhất, người như vậy sao cô có thể không thương chứ.
Vì vậy, ngay giây sau, Nguyễn Tri Vi mở cửa.
Thẩm Yến ngẩn ngơ trước hành động bất ngờ của cô.
Nguyễn Tri Vi chợt nhận ra tóc mình vẫn còn rối bù, vô thức vén tóc ra sau tai. Mới đầu cô muốn nói nghiêm túc chút nhưng vừa nhìn thấy Thẩm Yến, cô lại không tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng.
Cô không dám nhìn thẳng anh, sau tai vẫn còn đỏ lựng, mấp máy nói: “Anh đừng cái gì cũng xin lỗi, em đâu dễ giận như vậy.”
Khựng lại khoảng hai giây, Nguyễn Tri Vi nói tiếp với âm lượng nhỏ dần: “Hôn cũng hôn rồi, chúng ta cũng ở chung đã lâu, hay là chúng ta, ở, ở, ở bên nhau đi.”
Thẩm Yến lặng đi mất 10 giây mới hiểu được ý Nguyễn Tri Vi muốn biểu lộ.
Thẩm Yến nhớ rất rõ đêm tuyết rơi ấy, Nguyễn Tri Vi đồng ý cho anh một cơ hội theo đuổi cô. Giờ có nghĩa là, cô đáp lại sự theo đuổi của anh đúng không?
Tuy gần đây Thẩm Yến cũng mang máng hiểu ý của cô nhưng chính tai nghe cô thừa nhận vẫn mang tới sự khác biệt.
Thẩm Yến nhìn cô, xác nhận lại: “Có phải là ý anh đang hiểu không?”
Nguyễn Tri Vi vẫn xấu hổ: “Ừm.”
Thật ra mới nãy “bằng lòng một chuyện với anh” chính là có ý này, nhưng anh không hiểu.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của cô, Thẩm Yến thấy yên tâm hẳn. Nguyễn Tri Vi đã chịu chấp nhận anh thêm lần nữa, tất cả không phải anh tự mình đa tình.
Con ngươi đen láy của anh sáng rỡ. Ánh mắt đượm ý cười rung động lòng người. Thẩm Yến không kiềm được nhếch khoé miệng, không giấu nổi sự sung sướng của bản thân.
Thẩm Yến cười nói: “Ngốc quá, phải để anh ngỏ lời chứ, sao em lại chủ động mất rồi.”
Nếu muốn chính thức ở bên nhau, anh vẫn thiếu cô một nghi thức thể hiện tình cảm.
Thẩm Yến nghĩ, dù thế nào đi nữa cũng phải tặng cho cô một món quà thật tỉ mỉ để thể hiện thành ý cho lời tỏ tình của anh. Phim trên TV đều diễn như thế, đó là cái anh đang nợ cô.
Cô gái của anh, không thể thua kém ai.
Nhưng chuẩn bị quà lại cần thời gian. Thẩm Yến muốn tặng cho cô một chiếc dây chuyền kim cương được thiết kế riêng của nhà DOQ, cả đời người chỉ được làm duy nhất một lần. Thời gian để chế tác dây chuyền đó mất khoảng một tháng, giờ anh không thể mang tới ngay được.
“Thế này đi, giờ chúng ta chưa thể coi là đã chính thức bên nhau được. Anh vẫn nợ em một buổi tỏ tình, nhớ nhé, anh sẽ bù cho em ngay thôi.” Thẩm Yến nói với sắc mặt nghiêm túc.
“…” Nguyễn Tri Vi không hiểu sao tự dưng một người không hiểu phong tình như Thẩm Yến lại coi trọng nghi thức thế nhưng anh đã nói vậy, cô cũng chỉ biết gật đầu: “Được.”
“Tối nay đừng gọi đồ ăn về nữa. Đi, anh dẫn em ra ngoài ăn.” Khoé môi Thẩm Yến không giấu nổi nụ cười, từ khoé mắt đến đuôi lông mày cũng chẳng kiềm nổi sự vui sướng.
Thấy anh vậy, Nguyễn Tri Vi cũng cười nhẹ, soi gương chỉnh sơ lại mái tóc: “Được, đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn.”
Hai người ra cửa, lần nữa đi tới chờ thang máy. Nhìn thang máy đang đi lên, Nguyễn Tri Vi lại nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, không khỏi cảm thấy thẹn, nhỏ giọng nói: “Lần sau chúng ta không được như vậy nữa.”
“Hả?” Thẩm Yến nghiêng đầu nhìn cô, cười: “Còn có lần sao à? Bao giờ thế?”
“Thẩm Yến!”
Nguyễn Tri Vi xấu hổ đỏ bừng mặt, thẹn quá hoá giận gọi thẳng tên anh.
Anh cười, cô trách yêu. Tuy trời đông giá rét nhưng lòng lại rộn ràng ấm áp như mùa xuân.
Tựa như hoa chi hoè len qua bờ tường nở rộ.