Trời mưa tầm tã, từng cơn gió lùa nhẹ vào khung cửa quán cafe. Vỹ Tường vội vã khép cánh cửa lại để cơn lạnh không ùa vào nữa, và bởi vì từ sáng đến giờ, anh để ý thấy Vi Lam cứ lâu lâu lại ho khan vài tiếng.
-Mặc thêm áo lạnh vào đi, dạo này anh thấy em yếu lắm – Vỹ Tường dặn dò với ánh mắt đầy thương yêu dành cho cô.
Cô đáp lại bằng nụ cười ấm áp và biết ơn anh thật nhiều.
Nhưng rồi bất giác, trái tim Vỹ Tường thắt lại khi thấy Vi Lam vội vã chạy vào nhà vệ sinh. Từng tiếng nôn sặc sụa của cô làm lòng anh thấy bất an vô cùng. Lẽ nào… điều anh không muốn nhìn thấy nhất lại thật sự xảy ra hay sao chứ?
-Em có sao không? – Anh vỗ nhẹ vào lưng cô, rồi ân cần đưa cô xấp khăn giấy
-Em không sao – Cô mệt mỏi đáp lời, ánh mắt nhìn anh có chút hoang mang
-Đã đi bác sĩ chưa? – Anh hỏi gọn
-Chưa – Cô lắc đầu
-Đi ngay hôm nay đi. Chuyện này không thể day dưa được đâu
-Em thấy sợ… – Cô cúi đầu nhìn bâng quơ xuống đôi chân mình – Nếu đó là sự thật… em không biết mình phải làm sao…
-Nếu là sự thật, em nên mừng mới phải. Mọi chuyện chẳng phải sẽ dễ giải quyết hơn sao?
-Em chưa sẵn sàng đối diện với nó… Và em cũng không biết cảm giác của anh ấy ra sao…
-Khờ quá. Vỹ Danh yêu em, nó sẽ chấp nhận mọi việc vì em mà.
Anh vuốt nhẹ mái tóc dài của Vi Lam, rồi mỉm cười nhìn cô thật ấm áp. Nụ cười ấy của anh luôn khiến trái tim bối rối của cô trở nên bình yên lạ lùng….
…………
Bước ra khỏi phòng khám, bàn tay cô run run, siết chặt khiến tập hồ sơ bệnh án trở nên nhàu nát. Cảm giác vui buồn giờ cứ lẫn lộn trong cô, làm cô chẳng biết bản thân nên cười hay nên khóc. Cô đã có con với anh, lẽ ra là một niềm hạnh phúc lớn lao mà thượng đế dành riêng cho hai người, nhưng vào lúc này, đó có phải là niềm hạnh phúc trọn vẹn? Có phải chính ông trời cũng bảo rằng, cô phải dũng cảm mà đối mặt với hiện thực, phải nghe theo những lời anh từng nói, hãy lấy hết dũng khí mà sống cùng nhau để cả anh và cô đều không phải sống trong dày vò đau khổ nữa?
Vi Lam hít một hơi thật sâu, cất xấp hồ sơ vào giỏ xách rồi bước đi thật nhanh.
…..
Tiếng chuông điện thoại cứ kéo dài mãi và chẳng có ai bắt máy. Hụt hẫng, cô cúp vội cuộc gọi và chỉ để lại cho anh một lời nhắn.
Giờ này anh đang làm gì? Anh có biết cô đang cần anh bên cạnh lắm không?
…
Anh đang loay hoay trong nhà bếp với mớ trái cây vừa mua ở siêu thị về. Dạo này nhìn cô xanh xao hơn hẳn, và anh đoán có lẽ cô mệt mỏi quá nhiều. Vậy là anh bỏ công dành trọn cả buổi để ép nước trái cây cho cô uống.
Tư Hân đang ngồi ngoài phòng khách chờ anh, nhưng anh vẫn mặc. Giờ thì anh đã quyết không mềm lòng nữa vì việc gì tới cũng phải tới. Cô ấy muốn sao, anh cứ để mặc cô ấy làm thế, có lẽ điều đó quá nhẫn tâm, nhưng anh chẳng còn cách nào khác nữa.
Tư Hân ngồi yên lặng, đôi mắt nhìn đăm đăm vào cái điện thoại anh để trên bàn. Tự nhiên trong lòng cô nổi lên một ý nghĩ điên rồ. Chiếc điện thoại này, ắt hẳn sẽ lưu giữ một điều gì đó về người con gái ấy. Cô thật sự muốn biết người đó là ai.
Nhìn quanh căn phòng để chắc rằng Vỹ Danh không ở đó, bàn tay run run, Tư Hân cầm vội chiếc điện thoại lên trong tay. Một loạt hình ảnh được lưu trong máy khiến cô sững người, đôi mắt mở to đến kinh ngạc.
Hình anh và người con gái ấy cười nói vui vẻ, hình họ bên nhau cùng ăn tối, cùng đùa giỡn, hình anh hôn cô ấy lên má với gương mặt tràn đầy hạnh phúc… tất cả đều là do anh tự chụp… và cô ấy… chính là Vi Lam.
Tư Hân như không dám tin vào mắt mình. Người mà cô luôn xem là chị em tốt, luôn tâm sự những khi cô buồn, lại chính là kẻ đã cướp anh khỏi cuộc đời cô hay sao? Cô ngồi chết lặng, đặt lại chiếc điện thoại trên bàn và lòng như lửa đốt.
Bất giác, tiếng chuông điện thoại reo làm cô giật mình. Người gọi chẳng ai khác ngoài người con gái đó – là Vi Lam.
Cô thụt lùi ra sau trên băng ghế, cố tránh xa chiếc điện thoại như muốn tránh né một điều gì đó.
Chuông reo thật dài thì Vỹ Danh mới lật đật chạy ra phòng khách. Lúc anh cầm máy lên thì chuông cũng đã ngừng reo. Nhìn vào cuộc gọi, rồi anh đưa mắt nhìn về phía Tư Hân một cách hoài nghi.
-Sao em không gọi anh nghe điện thoại?
-Em sợ anh nói em can thiệp vào cuộc sống của anh – Tư Hân trả lời, đôi mắt nhìn anh có vẻ e dè
Vỹ Danh nhìn lại vào điện thoại, là tin nhắn Vi Lam để lại, hẹn anh đến quán cafe gặp cô. Anh đọc dòng tin nhắn, rồi lại liếc mắt nhìn về phía Tư Hân. Nghĩ ngợi một thoáng, anh bước lại gần cô hơn rồi khẽ nói:
-Tư Hân, hôm nay hãy đi theo anh đến một nơi
-Nơi nào? – Cô ngẩng đầu nhìn anh lo lắng
-Để gặp một người
-Cô ấy? – Giọng cô run run nghẹn ngào
Vỹ Danh không trả lời câu hỏi ấy, quay vội người đi trở vào trong, chỉ đáp gọn một lời
-Chờ anh một chút
………
Tư Hân thấy lòng mình nổi sóng, cảm giác mất anh gần như đã gần kề. Cô phải làm gì để có thể níu kéo anh ở lại bên mình? Đầu óc cô rối bời đầy ắp những suy nghĩ, rồi cô đứng bật dậy, chạy vội ra khỏi nhà.
Vỹ Danh nghe tiếng cửa nhà đóng ầm lại. Anh ngạc nhiên bước ra nhìn thì thấy Tư Hân đã không còn ở đấy. Anh thở dài, khẽ lắc đầu….
……..
Quán cafe vẫn đông khách như thường ngày, và Vi Lam thì đang bận rộn pha tách cafe trên tay. Vỹ Tường đã ra ngoài mua thêm nguyên liệu làm bánh từ sớm, có lẽ anh cũng sắp về.
Bất chợt, nhìn thấy Tư Hân đứng ở cửa, Vi Lam vội vàng đặt tách cà phê đang pha dở xuống bàn, rồi bước nhanh về phía cô ấy.
-Tư Hân, sao cô lại đến đây? – Vi Lam mỉm cười rồi nắm tay Tư Hân bước vào trong – Ngồi ở đây nhé?
Nhưng rồi bàn tay Vi Lam bị gạt phắt đi khiến cô sững sờ, quay lại nhìn Tư Hân với ánh mắt ngỡ ngàng.
-Có chuyện gì? – Cô ngập ngừng nhìn cô ấy. Ánh mắt Tư Hân nhìn cô lạnh lùng.
-Cô vẫn giỏi đóng kịch đến vậy sao? – Tư Hân cười khẩy
Vi Lam đứng lặng người trước câu hỏi ấy. Mọi chuyện vậy là quá rõ ràng rồi, tất cả đều đã vỡ lẽ.
Trái tim cô đập loạn, cảm giác trống rỗng và hoang mang khi đối diện với người con gái đó.
-Cô đã biết tất cả? – Vi Lam hỏi, giọng thì thầm như nói không thành lời
-Anh ấy yêu người khác, tôi có thể chấp nhận. Nhưng tại sao lại là cô chứ?
-Xin lỗi… – Vi Lam đáp yếu ớt, ánh mắt đầy tội lỗi nhìn lấy Tư Hân, là ánh mắt thành khẩn cầu xin một lời tha thứ…
Nhưng cái mà cô được đáp trả… chỉ là một cái bạt tai như trời giáng…
Mái tóc cô phũ lòa xòa trên gương mặt sau cái bạt tai đau đớn ấy. Nỗi đau ấy thật chẳng là gì so với trái tim cô – thứ đang bị dày xé thành từng mảnh trong giây phút này.
-Tôi biết mình có nói xin lỗi ngàn lần thì cũng vậy… Tôi là kẻ thứ ba đáng nhận được điều này mà… – Giọng Vi Lam nghẹn ngào, bàn tay vẫn ôm bờ má rát bỏng vì cái bạt tai ấy.
-Cô không cần phải nói xin lỗi. Điều cô nên làm… là hãy rời xa anh ấy đi – Tư Hân hét lên trong cơn giận – Cô có biết tôi đã có con với anh ấy rồi không?
Lời nói đó khiến Vi Lam càng thêm ngỡ ngàng. Ánh mắt cô ngước nhìn trong hoang mang, bối rối. Cô ấy vừa nói gì? Cô ấy và anh đã có con sao?
-Thật sao? – Cô hỏi lại nhẹ nhàng, giọng run run và đôi mắt nhòe nước. Một phần vì cảm giác tội lỗi, một phần vì quá bàng hoàng trước sự thật này.
-Dĩ nhiên là thật. Vậy nên cô hãy rời xa anh ấy đi. – Tư Hân lập lại lời nói ấy lần nữa.
-Xin lỗi… thật sự xin lỗi cô – Vi Lam cầm lấy bàn tay Tư Hân lay nhẹ. Giờ thì không chỉ còn là cảm giác tội lỗi, mà thật sự cô cảm giác mình đúng là một kẻ thứ ba đang phá vỡ hạnh phúc của ai đó. Trong ánh mắt soi mói và dòm ngó của biết bao người, cảm giác đó lại càng hiện hữu rõ ràng hơn bao giờ hết.
Trong ánh mắt của người đời, cô chỉ là kẻ thứ ba xấu xa đáng trách…
Có ai hiểu rằng tình yêu giữa anh và cô mới là tình yêu thật sự hay không?
Có lẽ họ không cần biết, cũng chẳng cần quan tâm… Tất cả đều đã quá trễ rồi. Ông trời luôn trêu người như thế, đến lúc đã cho cô dũng khí để nói ra sự thật, thì tất cả đều lại kết thúc khiến cô đau lòng như thế.
Giọt nước mắt chảy dài từ khóe mắt cô, và bàn tay vẫn nắm chặt cánh tay cô gái ấy, như cầu xin một sự tha thứ vì những sai lầm mình đã phạm phải.
-Cô khóc ư? Cô không xứng đáng để khóc đâu. Đừng cố đóng kịch trước mặt tôi nữa!
Nói rồi Tư Hân lại giận run người, giật thật mạnh bàn tay mình ra khỏi tay Vi Lam, rồi cố tình đẩy cô về một phía tránh xa khỏi người mình.
Cái đẩy dù là vô tình hay cố ý ấy, đã khiến Vi Lam té ngã xuống nền đất.
Và cũng là lúc ấy, Vỹ Danh đã chạy vội đến trước cửa quán. Anh sững người khi nhìn thấy Vi Lam té ngã trên nền đất, và ánh mắt Tư Hân thì giận dữ tột cùng.
-Em làm gì vậy? – Vỹ Danh chạy đến trước mặt Tư Hân, hét lớn vào mặt cô một cách giận dữ. Rồi anh quỳ xuống bên Vi Lam đầy lo lắng – Em không sao chứ?
Vi Lam chỉ lắc đầu nhè nhẹ đáp lời anh. Còn Tư Hân vẫn đứng đấy nhìn Vỹ Danh đăm đăm, nước mắt lưng tròng.
-Anh lớn tiếng với em chỉ vì cô ấy sao? Em đã làm gì sai chứ? Là em làm sai hay là cô ấy sai?
Tư Hân òa khóc nức nở, nhìn hai người họ với ánh mắt oán hận. Cô gái ấy, chẳng những cướp đi anh khỏi cuộc đời cô, mà đến giây phút này, anh vẫn vì cô ấy mà mắng cô. Tất cả cứ như thế giới này đang sụp đổ vậy…
Cô vội vã chạy thật nhanh khỏi quán trong nước mắt.
-Vỹ Danh à, chạy theo cô ấy đi. – Vi Lam lay bàn tay anh giục vội vã – Cô ấy đã có thai với anh rồi, thật đó.
-Em nói sao? – Giờ thì đến phiên Vỹ Danh như kẻ bị sét đánh ngang tai. Anh sững người nhìn Vi Lam như không dám tin lời cô nói.
-Là thật đó, nếu cô ấy nghĩ quẩn làm bậy, thì cả anh và em sẽ hối hận cả đời… Đuổi theo cô ấy đi anh.
Vỹ Danh nắm chặt bàn tay Vi Lam, rồi gật nhẹ đầu và vội chạy thục mạng đuổi theo bóng hình Tư Hân đã khuất sâu vào dòng người…
Lúc Vỹ Danh chạy ra, cũng là lúc anh va mạnh vào người Vỹ Tường đang trở về lại quán. Chưa kịp hiểu sự tình, và nhìn thấy Vi Lam ngồi bệt dưới nền đất, anh vội vàng quăng hết đống đồ trong tay, chạy lại đến bên cô.
-Em không sao chứ? Đã xảy ra chuyện gì?
-Không sao… nhưng mà… bụng em đau lắm…
Cô nói và khóe mắt nhòe nước. Bàn tay ôm chặt quanh bụng cố gắng chịu đựng cơn đau đang dần kéo đến.
Vỹ Tường nhìn thoáng qua, và anh như chết lặng…
Những vệt máu loang lỗ đang vương vãi trên nền đất. Ánh mắt anh thẫn thờ nhìn cô, và họ đang lo sợ một điều không hay đang xảy ra…
Thực ra, hôm nay mới thi đấu vòng loại mà thôi. Vòng đấu chính thức còn cần vài ngày nữa, mà những người thuộc top Thiếu Niên Cao Thủ Đại Tái lần trước được đặc cách thẳng vào vòng sau. Tần Lôi hôm nay ra ngoài hẳn là vì không chịu nổi cô đơn mình trong phòng mà thôi. Nghĩ vậy, Tần Tử Phong vỗ vỗ vai Tần Lôi rồi cùng Bạch Vân ra ngoài. Hôm nay là ngày Bạch Vân thi đấu, nếu đến muộn không chừng sẽ bị xử thua.
- Ủa, Vân nhi, muội không mang kiếm à. - Tần Tử Phong quay sang, thấy Bạch Vân không mang kiếm liền hỏi. Chả lẽ vị muội muội này tự tin tới mức dùng tay không cũng có thể thắng hay sao.
- Không phải, tại gần đây muội kiếm được mai giới chỉ, tự nhiên không cần đeo kiếm bên người. - Bạch Vân quay sang vừa nói vừa vung vẩy bàn tay nhỏ nhắn.
Tần Tử Phong giật mình. Giới chỉ màu tím nhạt, trên mặt khảm vô số hoa văn cỏ cây hoa lá màu tím hồng, trông vô cùng tinh xảo.
- Thật đẹp, nhưng mà sao ta cứ cảm thấy cái giới chỉ này có chút quen mắt. Hình như thấy ở đâu đó rồi thì phải.
Bạch Vân che miệng cười khúc khích, liền kể ra lai lịch chiếc nhẫn. Thì ra là lần trước, nhân lúc đá Tử Linh lão quái vật trọng thương đã thuận tay cướp chiếc nhẫn này. Về sau kiên quyết không trả lại giở thêm một vài thủ đoạn ... Thật đáng sợ, e rằng thanh Tử Mộc kiếm mà lão quái vật tặng cho tiểu Lôi cũng rơi vào tay muội muội này rồi.
Vừa đi vừa nói chuyện trên trời dưới đất, chẳng mấy chốc đã tới Kinh Đô đệ nhất đấu trường. Sau khi Bạch Vân đưa ra giấy đăng ký chứng minh thân phận, lại vòng qua một chỗ khác mua vé, thêm mấy vòng thủ tục lằng nhằng nữa mới vào được sân đấu. Bạch Vân xuống hàng ghế cho tuyển thủ, còn Tần Tử Phong lên trên khán đài.
Sân đấu thật rộng, xem ra so với năm trước còn rộng hơn không ít. Sân đấu hình tròn đường kính chừng hơn trăm mét, xung quanh là bức tượng thiên sứ cánh hợp thành một trận pháp ngăn cản đấu khí ma pháp từ bên trong truyền tới khán đài. Cả sân đấu lại chia thành khu vực thi đấu, mỗi khu vực đều có trận pháp riêng. Nhiều trận pháp như vậy, muốn duy trì cần tốn bao nhiêu tiền của đây, cũng chỉ có đại giáo phái như Quang Minh Thần Giáo mới duy trì nổi. Sức mạnh của tôn giáo thật đáng sợ.
- Đại ca, huynh nghĩ gì mà nhập thần vậy, không phải đang tương tư em nào chứ...
Âm thanh sát bên tai khiến Tần Tử Phong tỉnh lại, quay sang thì đã thấy gương mặt đáng ghét của Tần Lôi đang cười toe toét bên cạnh. Chờ một chút, mặt hắn không phải giống mặt ta như đúc sao... cái này... thôi vẫn là nên thấy mặt hắn không đáng ghét thì hơn.
- Tiểu tử, sao ngươi cười toe toét vậy. Còn nữa, quần sao gì mà khó coi thế này, hoa hoa hòe hòe, người không biết còn tưởng ngươi bị đồng tính nữa đấy.
Tần Tử Phong quay sang cười mắng.
- Ây ây, đại ca, huynh nói thế là sai rồi. Đây không phải là cười toe toét, đây là cười rạng rỡ, rạng rỡ như ánh dương quang hiểu không. Còn nữa, bộ quần áo này không phải bê đê, huynh nhìn xung quanh đi, người có tiền đều ăn mặc như vậy, ta lại tự nhận là người không thiếu tiền. Thấy không, ăn mặc như huynh mới là lạ đấy. Huynh không có cảm giác bị người ta soi mói sao.
Tần Lôi vẫn cười "rạng rỡ như ánh dương quang" giải thích.
- Được rồi, không nói chuyện ăn mặc nữa. Trời nóng như vậy mặc quần áo đỏ đỏ xanh xanh không phải là muốn nóng chết sao. Mà, vừa rồi ngươi cười tươi như vậy, có gì vui vẻ sao? - Tần Tử Phong hỏi.
- À, cũng không có gì, ta vừa gặp Hàn Băng Ngưng ở ngoài... đúng vậy, là cô bé thủy hệ lần trước... Ừ thì nàng hơn ta tuổi, gọi là cô bé thì có sao đâu. Ha ha, ta vừa cá cược với nàng, tháng làm nô lệ quá ít, ai thua sẽ phải làm nô lệ năm. Với trình độ của ta hiện tại, làm sao thua được. Vừa nghĩ tới nên hành hạ nàng thế nào, hắc hắc... ta liền cảm thấy vui vẻ. - Tần Lôi hắc hắc cười dâm nói.
Ngay lúc đó, có một âm thanh xen vào:
- Tốt nhất là trói lại, lột đồ nàng ra...
- Đúng đúng...
- Trói tay chân vào bốn góc giường...
- Phải, phải...
- Sau đó dùng Lôi Ma Thạch dí lên người nàng...
- Hay, huynh đệ, ngươi đúng là bạn tri kỷ của ta...
Tần Lôi vừa quay lại, một bàn tay đã vung tới. Tần Lôi chỉ kịp vung tay lên chắn trước mặt mình, rồi ... Bụp. Tần Lôi ăn nguyên một đá vào bả vai làm thân hình hắn bay về phía trước, lao vào mấy khán giả ngồi ghế đằng trước, lập tức khán đài tràn ngập tiếng chửi bới. Lổm cổm bò dậy đã thấy Hàn Băng Ngưng đứng sau từ lúc nào, đang nhìn hắn bằng ánh mắt giết người.Tần Lôi cảm giác như thân thể mình bị nàng dùng ánh mắt đục thủng lỗ.
- Tần Lôi, tốt nhất ngươi đừng nên thua, bằng không, ta sẽ bắt ngươi ngủ trong nhà xí năm. - Hàn Băng Ngưng nói xong liền quay đầu đi thẳng.
Tần Lôi còn mơ hồ nghe thấy nàng nha hoàn nói chuyện... tiểu thư, không xem nữa sao... xem gì nữa, cứ nhìn thấy tên tiểu tử kia là mất hết tâm trạng...
- Thôi, xong rồi, thế là hết, cuộc đời tươi đẹp của ta đến đây là kết thúc. Đại ca, đừng cản ta, để ta nhảy từ khán đài xuống chết quách đi...
- Không, ý ta đâu phải là muốn cản đệ tự tử. Chỉ là... chỉ là chỗ này không phải là quá thấp sao, nhảy không chết được. Hay là đến vách núi phía tây thành đi. - Tần Tử Phong kéo tay Tần Lôi, nhẹ nhàng giải thích.
Không được, nhảy xuống vách núi chưa chắc đã chết, à ta quên mất, chỗ này ta có viên Ảo Mộng Vĩnh Hằng. Hay là đệ dùng tạm.
....
Tần Lôi không nói nên lời, một lúc sau mới hét lên.
Đại ..... ca......... Rốt cuộc huynh có phải huynh đệ của ta hay không.
Tần Tử Phong giả bộ ngạc nhiên, quay sang vỗ vai người ngồi bên cạnh nghi hoặc hỏi:
- Huynh đệ, ngươi nói ta và hắn có giống huynh đệ không.
Người này đầu tiên ngẩn ra, sau đó lớn tiếng chửi.
- Không phải huynh đệ của ngươi chứ của ta à. Câm mồm cho lão tử xem thi đấu... Chậc chậc... tiểu mỹ nhân áo trắng kia thật xinh đẹp...
Tần Lôi mặt mũi tím tái, dứt khoát không nói câu nào nữa ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn về phía mỹ nhân áo trắng người vừa rồi chỉ.
- Ồ, đó không phải nhị tỷ ư. Đại ca, kia có phải nhị tỷ không vậy. Từ khi nào tỷ ấy biết nương tay rồi.
Nhìn theo bóng người màu trắng trên võ đài, đang cùng một người khoác áo bào màu xanh lam dây dưa với nhau mà trong lòng cảm thấy kỳ quái.
Bạch Vân thường không đánh người, nhưng một khi ra tay thì cực kỳ khủng khiếp. Cái này cũng không phải là tính tình nàng độc ác, mà vì hầu hết võ giả sống tại Thanh Hoa thành đều như vậy. Võ giả tại đây sống chủ yếu bằng nghề săn bắt ma thú trong Đại Lãng sa mạc, mà trong sa mạc, việc dây dưa chiến đấu là điều tối kỵ. Không nói đến việc bị ma thú vây công, riêng cái nắng nóng chết người trong đó đã khiến người ta không thể khinh thường. Tuy Thanh Hoa thành cấm ẩu đả, nhưng lại không cấm thách đấu. Hầu như mỗi góc phố đều có võ đài, mà chết trên võ đài thì không tính là phạm tội. Phong cách chiến đấu hoang dã như vậy sớm đã in sâu vào trong tiềm thức người dân Thanh Hoa thành rồi, hễ lên võ đài, thì chính là tử địch.
- Cái này... ngươi không nhìn rõ sao, Vân nhi kỳ thực không coi người kia là đối thủ. Thực ra tên kia tu vi cũng không tệ, đã đạt tới tứ cấp đỉnh phong, nhưng kiếm thuật chưa đến nơi đến chốn. Có lẽ Vân nhi chỉ mượn hắn để rèn luyện thân pháp mà thôi. Kìa, ngươi xem...
Vừa dứt lời, thì người thanh niên áo bào xanh xuất ra một kiếm, thủy hệ đấu khí tuôn ra, kiếm mang màu lam nhạt bay về phía Bạch Vân. Bạch Vân nhanh nhẹn ngả người ra đằng sau, kiếm mang lướt ngay qua mặt nàng. Tay trái khẽ chạm xuống đất, năm đầu ngón tay búng nhẹ một cái, cả thân người lao về phía trước. Chân phải giơ lên đá vào cánh tay cầm kiếm của thanh niên kia. Người thanh niên áo xanh thấy tình thế không ổn, dứt khoát buông kiếm lùi về phía sau,nhưng vừa bước lùi nửa bước đã thấy Bạch Vân tung người lộn một vòng trên không chân trái đá ra, một cước giữa ngực làm hắn bay khỏi sàn đấu, miệng phun ra một ngụm máu tươi, mất hoàn toàn sức chiến đấu.
- Đại ca, coi như những lời vừa rồi ta chưa từng nói. Vừa rồi thắng thua đã rõ, việc gì phải nặng tay như vậy...
Tần Lôi sắc mặt khó coi. Trên sàn đấu, buông tha vũ khí chính là một hành động gián tiếp nhận thua. Đối với một người đã nhận thua mà ra tay như vậy thì quá... Trong lòng tự hạ quyết tâm, không bao giờ chọc giận vị tỷ tỷ này nữa.
- Haizz, xem ra Vân Nhi đã bị Bão Cát quân đoàn làm hỏng rồi, sớm biết như vậy ta đã không cho nàng mời bọn chúng tới cùng luyện công. Không nghĩ nàng đã bị bọn chúng dạy hư rồi.
Tần Tử Phong than thở.
Nghe những lời ấy, Tần Lôi cũng cười khổ, không biết nói gì. Bão Cát quân đoàn bề ngoài là một nhóm thợ săn chuyên vào Đại Lãng sa mạc săn ma thú, nhưng thực tế lại là một đám cường đạo, chuyên chặn đường bọn cường đạo khác, nói chung bọn này chuyên cướp của cướp. Đại ca vốn ít ra ngoài, không biết thì không nói, đăng này ngay cả lão đầu tử cũng không ngăn cản...
Bạch Vân sau khi đánh bại người thanh niên áo xanh kia, liền trở về chỗ ngồi của tuyển thủ. Nhắm mắt dưỡng thần chờ đợi trận đấu tiếp theo.
Tần Tử Phong nhìn xung quanh võ đài, lập tức bị thu hút bởi trận đấu ở võ đài số . Một cô gái mặc áo giáp màu bạc, tay cầm nhuyễn kiếm đang đánh với một người mặc ma pháp bào màu vàng đất. người một công một thủ vô cùng kịch liệt. Cô gái giáp bạc liên tục huy kiếm, góc độ vô cùng quỷ dị chém tới thanh niên áo vàng, những đòn tấn công mãnh liệt được gia trì thêm nội lực khiến cho lực phá hoại cực kỳ cao. Không ngờ cô nàng này lại là một võ giả chân chính, chỉ tu luyện nội lực, ở thời đại đấu khí ma pháp thịnh hành này quả là cực kỳ hiếm gặp.
Đối diện với thế công như bão táp, liên miên bất tuyệt kia, thanh niên áo vàng mặt không đổi sắc, ung dung ứng phó. Thổ bích, Thổ thương, Thổ thuẫn.... ma pháp cũng liên tục phóng ra, lúc phòng ngự, lúc tấn công, thân thể cũng linh hoạt né tránh kình khí do kiếm khí va chạm với thổ hệ ma pháp. Liên tục bị bức lui về phía sau, tuy không bị thương nhưng nếu cứ như thế chắc chắn sẽ bị đánh bay khỏi võ đài.
Cô gái kia tình thế cũng không ổn chút nào, sắc mặt càng lúc càng tái. Cũng phải, liên tục tấn công với cường độ cao như vậy, cứ cho là thân thể có thể chịu được, thì nội lực cũng không đủ để tiêu hao. Haizz, thật đáng tiếc, cô bé này nếu không gặp tên Thổ hệ pháp sư biến thái kia, có lẽ còn đi được xa nữa. Võ giả bậc thấp, tấn công tuy cũng rất mạnh, nhưng thủ đoạn lại chỉ có một, thông qua thân thể hoặc vũ khí phát ra kình khí về phía địch đủ. Hoàn toàn là tấn công vật lý, lại là tấn công đơn hướng. Gặp phải người tu luyện thổ hệ thiện về phòng ngự, vậy thì phải thua không thể nghi ngờ. Suy đoán của Tần Tử Phong ngay lập tức thành hiện thực, nội lực suy kiệt làm tốc độ của cô gái kia giảm mạnh, nhất thời không kịp né tránh bị Thổ tường thuật của ma pháp sư kia bao vây, cuối cùng trúng phải một chiêu Thổ cầu bay ngược về sau. Thân hình lung la lung lay, dứt khoát nhận thua.