Bóng tối bao phủ mù mịt. Vi Lam không dám mở mắt ra một lần để đối diện với thực tại. Cơn đau đang hành hạ từ thân xác đến tâm trí cô. Đôi mắt nhắm nghiền, nhưng giọt nước mắt vẫn cố len lỏi chạy dài từ nơi khóe mắt.
Cô đang khóc…
Vỹ Tường ngồi thừ người trên chiếc ghế sofa cạnh giường, ánh mắt đăm đăm dõi theo cô. Nhìn cô như vậy, anh lại càng đau lòng hơn nữa. Tại sao mọi đau khổ đều tìm đến cô như vậy? Anh đã hy sinh, đã chịu nhường một bước, chỉ đứng bên cạnh lặng lẽ dõi theo cô, tất cả đều là vì mong cô được hạnh phúc. Nhưng hình như không phải thế… Bàn tay anh siết chặt, cơ thể run lên nhè nhẹ, cố gắng kiềm lại nước mắt từ khóe mắt cay cay…
………
-Anh à, anh có thể giúp em một việc không? – Cô nói với hơi thở yếu ớt trên giường bệnh, là giọng điệu của một người vô hồn.
-Em nói đi – Vỹ Tường đáp lời, nhìn cô chăm chú.
-Anh có thể nói với Vỹ Danh rằng… em đã phá thai không?
Vỹ Tường đột ngột xoay đầu hẳn về phía cô, mắt mở to trong giận dữ.
-Em nói gì? Em điên rồi – Anh lớn giọng đáp
Cô lắc đầu yếu ớt, rồi khẽ mím môi nhìn anh
-Em không điên… Giữa em và anh ấy đã hết hy vọng rồi… Đứa con cũng đã mất, cô ấy thì lại có thai… Anh nói xem em phải làm gì đây? Em luôn tự dằn vặt vì mình là người thứ ba, nhưng đến nước này rồi… em không muốn mình tiếp tục như thế nữa… Chẳng lẽ anh muốn cô ấy phải phá thai, phải mất đi đứa con như em sao? … Một mình em chịu đau là đủ rồi, em không muốn ai khác phải như vậy nữa… Còn Vỹ Danh, anh ấy nhất định sẽ không rời xa em đâu, nên đây là cách duy nhất anh à… Anh hãy giúp em đi…
Vỹ Tường đứng như bức tượng đá sững sờ nhìn cô. Anh lắc đầu mạnh mẽ, rồi bật cười chua chát.
-Không, anh không giúp. Nhất định là không. Anh không để em là người duy nhất phải gánh chịu mọi đau khổ về mình đâu. Đừng khờ như vậy Vi Lam à. Em thật sự là ngốc lắm!
Anh hét lên thật lớn, rồi bước nhanh ra khỏi phòng bệnh trong cơn giận. Anh có thể không giận cô sao, khi mà cô cứ khờ khạo ôm nỗi đau cho riêng mình. Yêu mà không thể làm gì cho người mình yêu được hạnh phúc, đó đã là thất bại của anh rồi. Có phải anh nên ích kỷ cho bản thân mình? Nếu anh có thể mang cô đến bên mình, có phải anh sẽ bảo vệ được cho cô, luôn khiến cô hạnh phúc?
Những suy nghĩ ấy vụt thoáng qua tâm trí anh. Anh ngồi bất động trên băng ghế ngoài hành lang bệnh viện, gục đầu trên gối và suy nghĩ thật nhiều.
…….
Vỹ Danh chạy bổ vào phòng bệnh như người điên. Rồi anh dừng lại, thở dốc, ánh mắt đầy mâu thuẫn xen lẫn những oán hận đang nhen nhóm đâu đó.
Anh siết chặt bàn tay mình, rồi tiến thật gần về phía cô, từng bước một chậm rãi, nặng nề.
-Em đã làm gì? – Giọng anh nhạt thếch, ánh mắt hoài nghi dán chặt lấy cô
-Anh biết rồi sao còn phải hỏi? – Cô đáp lạnh lùng, khóe môi nhếch nhẹ, cố ngụy trang bằng một nụ cười cay đắng
-Đừng gạt anh. Hãy nói là em đang nói dối đi – Anh cao giọng, đôi mày cau lại mong chờ cái gật đầu xác nhận từ cô.
Nhưng điều anh mong mỏi đã không đến. Cô chỉ nhìn anh đăm đăm, rồi đáp thờ ơ.
-Em phá thai rồi, đó là sự thật. Anh còn muốn biết điều gì nữa?
-Tại sao? – Anh sững người, trái tim nhói đau vì lời cô nói. – Tại sao em lại làm vậy? Đó là con của chúng ta mà?
-Anh khờ thật hay giả khờ vậy? Em nói muốn ở bên anh, nhưng không có nghĩa là em muốn có con với anh. Em chưa bao giờ nghĩ là sẽ ràng buộc anh bằng cách này cả.
-Vậy thì giữa chúng ta là cái gì chứ? Tình yêu anh dành cho em, như vậy không đủ để chúng ta có một gia đình hạnh phúc sao? Tại sao em lại tự quyết định mọi việc mà không nói với anh? Em có nghĩ đến cảm giác của anh không?
-Gia đình hạnh phúc? Em chưa bao giờ dám nghĩ đến nó. Em đã thật sự rất mệt mỏi rồi anh à. Em đã suy nghĩ rất kỹ trước quyết định này. Vậy nên anh đừng dò hỏi nữa. Biết rõ sẽ chỉ khiến anh thêm đau lòng mà thôi.
-Em cứ như đã trở thành một người khác vậy. Dường như không phải là người mà anh từng quen biết… Người anh yêu, cô ấy sẽ không từ bỏ tình yêu này một cách dễ dàng như thế đâu…
-Con người càng trải qua nhiều thử thách thì sẽ học được cách từ bỏ và buông xuôi. Cố níu kéo sẽ khiến mình trở nên quá mệt mỏi. Tư Hân, cô ấy đã có thai, là với anh đó… Em còn có thể làm gì nữa chứ? Anh có thể gánh trách nhiệm của một người đàn ông với hai người con gái cùng một lúc sao?
-Vậy là em quyết định thay anh?
-Em không quyết định thay anh. Em chỉ quyết định cuộc đời mình.
-Vậy em thấy hạnh phúc chứ? – Anh bật cười chua chát nhìn lấy cô
-Hạnh phúc – Cô đáp lạnh lùng
-Không hối hận?
-Không hối hận…
Cô mím chặt môi nhìn anh. Cổ họng khô khốc, đắng nghét. Ba chữ ấy phải khó khăn lắm cô mới thốt ra được khỏi bờ môi run rẩy của chính mình. Và cô biết, lời nói ấy đã là nhát dao cuối cùng cắt đứt duyên phận giữa anh và cô rồi. Tình yêu này, cuối cùng cũng có thể đi đến một kết thúc dù là cay đắng.
Anh buông tay ôm theo chữ hận không cam lòng… Oán hận cô vì nhẫn tâm từ bỏ đứa con giữa họ, nỡ rũ bỏ tình yêu chân thành của anh.
Cô buông tay với trái tim tan nát vì lừa dối anh trong giây phút cuối…
Cả anh và cô… họ đều biết tình yêu vẫn còn vương vấn đó, nhưng khoảng cách đã là quá xa rồi, xa đến mức bàn tay họ không thể chạm vào nhau…
“Xin lỗi anh…”
Tâm trí cô đang gào thét lời xin lỗi ấy. Cô muốn được ôm lấy anh, cùng anh chia sẻ nỗi đau mà cô đang gánh chịu một mình. Nhưng giờ thì cô chẳng thể làm gì, chỉ có thể ngồi đó, dõi mắt nhìn anh bước từng bước thật xa ra khỏi cuộc đời mình…
Haizz, thật đáng tiếc. Cô gái kia rất mạnh, nhưng lại không thể bằng được tên thổ hệ pháp sư biến thái kia. Người này có trực giác chiến đấu thật đáng sợ, mỗi lần xuất chiêu đều chọn thời cơ vô cùng tinh chuẩn, tấn công, phòng ngự, ngăn chặn, tiến lui đều vô cùng hợp lý. Như lúc nãy, cô gái kia chém ra một kiếm, nhưng trước khi kiếm khí kịp xuất ra, một cây thổ thương từ lòng đất mọc ra, tuy chỉ là ma pháp cấp : Thổ Thương Thuật, không thể phá nổi nội lực hộ thân của cô gái nhưng lại dễ dàng làm cô ta mất thăng bằng, kiếm chiêu xuất ra chưa đạt đến năm thành uy lực. Thật mạnh.
Suy nghĩ rồi Tần Tử Phong quay sang hỏi Tần Lôi bên cạnh:
- Tiểu Lôi, ngươi thấy tên pháp sư áo vàng kia thế nào, nếu phải đánh với hắn ngươi có mấy thành nắm chắc?
Tần Lôi đang xem một góc khác quay lại, nhìn tên pháp sư rồi cười nói:
- Đại ca, tên đó là Lũng Vân, ngũ hoàng tử của Pháp Thần đế quốc, ta và hắn đã đánh nhau vài lần rồi, nếu là ngoài chiến trường, ta không có cơ hội thắng hắn, nhưng đây là trên võ đài, ta có thành tin tưởng, có thể trong chiêu hạ hắn.
- Cái gì, thành.... mà lại trong chiêu, thật không đó.
Tần Tử Phong nghi ngờ hỏi.
Tần Lôi cười nhạt.
- Đại ca, hắn chuyên tu pháp thuật, nếu so về ma pháp ta tuyệt không thể bằng được hắn, nhưng hắn có điểm yếu chung của các pháp sư, đó là niệm phép. Nếu ngoài chiến trường, hắn có thể vừa lùi vừa đánh, như vậy cho dù ta có mạnh hơn nữa cũng chỉ có thể tùy ý hắn đùa bỡn, đánh không tới, mà không đánh, để hắn có thời gian niệm ma pháp chú ngữ thì ...
Nhưng đây là đấu trường, đấu trường nhỏ như vậy, hắn phòng thủ mạnh nhưng cũng chỉ là con rùa chui vào mai mà thôi. Đấy là chưa kể ta còn có bí pháp ma vũ hợp nhất. Trận này cho dù chỉ dùng hỏa hệ ma pháp, ta cũng nắm chắc thành.
- Vậy nếu Vân nhi gặp hắn thì sao. Đệ thử nói xem. - Tần Tử Phong lại hỏi.
Tần Lôi suy nghĩ một lát rồi nói:
- Đại ca, ta tuy không biết trình độ của nhị tỷ trong năm qua đã tiến bộ đến đâu, nhưng ta cho rằng, tỷ tỷ nhật định không yếu hơn ta.
- Vậy ư...
Tần Tử Phong im lặng suy nghĩ, vốn cho rằng tên Lũng Vân kia đã rất mạnh, có thể dễ dàng đoạt chức quán quân trong lần thi đấu này. Nhưng không ngờ tiểu Lôi còn mạnh hơn. Cả Vân nhi nữa... rốt cuộc mấy năm qua chúng đã mạnh tới trình độ nào. Ta... haizz.... bây giờ mới đạt tới tam cấp pháp sư, bao giờ mới đuổi kịp đứa đây....
Còn những người đang thi đấu kia, người nào mà không mạnh hơn hắn vài lần, phải biết rằng đây mới là vòng sơ loại, để tìm ra những người đủ tư cách tham gia Thanh Niên cao thủ đại tái mà thôi. Quả nhiên là anh tài vô số a, thôi vậy, ta cũng không còn muốn thành cường giả đệ nhất gì gì đó nữa. Nghĩ vậy, tâm lý Tần Tử Phong thoải mái hơn không ít, như là đã vứt bỏ tảng đá trong lòng đi vậy.
Tần Tử Phong trầm tư, ánh mắt vô tình đảo qua một sân thi đấu khác, sân số . Nơi một pháp sư thủy hệ biến dị - Băng hệ đang giao đấu với một kiếm sư mặc bạch sắc trường bào của Quang Minh giáo hội.
Quang Minh đấu khí bắn ra phía, vô cùng chói mắt. Nữ pháp sư Băng hệ kia dùng thân pháp vô cùng linh hoạt né tránh từng chiêu từng chiêu, đôi khi không thể tránh được thì ngạnh kháng, dùng nội lực hộ thân triệt tiêu một phần đấu khí. Liên tục tạo ra từng chùm Băng Tiễn rồi dùng nội lực gia trì bắn về phía Quang Minh đấu sư. Trận chiến vô cùng thảm liệt, với đặc tính tịnh hóa của Quang Minh nguyên lực, những đòn tấn công của Quang Minh đấu sư đều có một bộ phận xuyên qua nội lực hộ thân của nữ pháp sư Băng hệ. Băng tiễn gia trì nội lực cũng có thể xuyên thấu đấu khí hộ thể của Quang Minh đấu sư. Nhất thời, người đều bị thương, khắp người chồng chất vết thương, quần áo người từ màu trắng đã biến thành màu đỏ, mặt mũi tái nhợt nhưng vẫn vô cùng điên cuồng tấn công lẫn nhau.
Lúc đó, Tần Lôi thấy Tần Tử Phong im lặng không nói, cũng đoán được phần nào, nhẹ giọng an ủi:
- Đại ca, có những việc không thể vội vàng được, bây giờ thương thế đã lành, với tư chất của đại ca chẳng mấy chốc sẽ mạnh mẽ hơn bọn ta. Huynh cứ như vậy, ta sợ huynh sẽ dính phải tâm ma..
Tần Tử Phong phất tay ngăn Tần Lôi rồi nói:
- Tiểu Lôi, những thứ đó ta đều biết, cứ cho là cả đời này ta không thể trở thành cường giả thì đã sao, dù sao ta vẫn có ngươi với Vân nhi bảo hộ. Ha ha, người nhìn phía đó, ngươi nói xem ai sẽ thắng. Tần Tử Phong chỉ về phía Quang Minh đấu sư trên sân thi đấu số .
Tần Lôi hơi giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đại ca của hắn vốn không phải người nhỏ nhen, liền nhìn về hướng sân thi đấu số .
- Đại ca, tên sử dụng đấu khí kia chắc chắn là một học đồ của Quang Minh Thần Giáo, còn cô gái kia ngươi biết lai lịch không. Hắc hắc, đương nhiên là không biết. Ta nói, cô gái kia hẳn là người của Hạ gia ở phía đông của Cực Đông đế quốc. Ta đoán cô ấy sẽ thắng.
- Vì sao? Tần Tử Phong nghi hoặc hỏi.
- Huynh cứ chờ kết quả thì biết. Tần Lôi làm ra dáng cao nhân đắc đạo nói.
Quả nhiên, giao thủ thêm hơn trăm chiêu, tên Quang Minh đấu sư đang chiếm thượng phong bông dưng bị đóng băng, hóa thành băng điêu. Còn cô gái Băng hệ thì lung la lung lay, tay cầm kiếm chống xuống đất, máu chảy ướt đẫm cả võ phục theo thân kiếm chảy chảy xuống. Nhưng cô ấy đã thắng. Thật sự đã thắng.
- Tiểu Lôi, tại sao tên đấu sư đang rất hung hăng lại tự dưng đóng băng, chả lẽ là ma pháp cao cấp nào đó của Băng hệ sao. Cũng không đúng, không có ma pháp cao cấp nào có thời gian niệm phép ngắn như vậy.
- Ha ha, ta đã nói mà, cô nương đó là người của Hạ gia, Hạ gia có bí pháp đặc biệt sử dụng Băng hệ ma pháp kết hợp với nội lực. Huynh có để ý không, mỗi lần Băng Tiễn ném ra, chỉ cần xuyên qua vòng đấu khí hộ thể đâm vào thân thể liền biết mất. Không phải do Quang Minh nguyên lực tịnh hóa đâu, mà là nó chủ động tan rã thành Băng hệ nguyên lực tinh thuần tiến vào trong kinh mạch. Chỉ cần đủ lượng Băng hệ nguyên lực xâm nhập thân thể, thì e là ngay cả hỏa phụng hoàng cũng phải đóng băng.
Tần Lôi giải thích.
- Nói như vậy, chỉ cần Băng Tiễn xuyên qua được vòng hộ thể thì có thể chậm rãi có thể khiến mục tiêu bị đóng băng? Nhưng băng hệ nguyên lực tiến vào kinh mạch, không lẽ không khiến nội thân nguyên lực bài xích hay đồng hóa sao?
Tần Tử Phong nghi hoặc.
- Cái này ta cũng không rõ, đó là bí mật truyền đời của Hạ gia, chỉ có trực hệ mới có thể học.
Tần Lôi trả lời.
Tần Tử Phong thở dài cảm khái, mấy năm trước tiến được vào top Thiếu Niên cao thủ Đại tái, khi đó nếu không phải nhường Tần Lôi thắng để có thể đấu với Hàn Băng Ngưng trong trận chung kết thì có lẽ còn tiến được xa hơn. Vốn tưởng rằng bản thân đã vô cùng mạnh mẽ, hôm nay quả thật đã được mở rộng tầm mắt, cao thủ, cao thủ khắp nơi. Giia gia từng nói, đa phần các gia tộc chỉ cho đệ tử thượng đài sau khi làm lễ trưởng thành. Nhưng không ngờ trên đời lại nhiều thanh niên cao thủ như vậy.....
Trên sân số , Quang Minh đấu sư và Băng hệ pháp sư đã được đưa vào trong chữa trị. Sân đấu được Quang Minh ma pháp chiếu xạ làm sạch, sẵn sàng cho trận tiếp theo.
Phía chỗ ngồi cho tuyển thủ, Bạch Vân đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng dưng mở mắt, đi thẳng lên sàn đấu số . Trong tay nàng, ánh sáng khẽ hiện lên, hóa thành một cây trường thương màu tím chạm khắc một con ngũ trảo hoàng kim long vô cùng oai vệ.
- Cái này... ta cảm thấy cây thương kia rất quen mắt a, tiểu Lôi, đệ thấy đúng không. Tần Tử Phong hỏi.
- À, à....đại ca...hình như cây trường thương kia là nhị tỷ mượn của Tử Linh lão đạo thì phải. Aizz, thật đau lòng, cây thương đó vốn là của ta. Tần Lôi vẻ mặt đau lòng ấp a ấp úng nói.
Đúng lúc đó, Bạch Vân quay mặt nhìn sang bên này và... vèo, cây thương bay thẳng tới. Ách... Tần Lôi vội vươn tay bắt lấy, bị lực chấn bay về phía sau, ngã đè lên mấy bậc đá. Thấy Bạch Vân vẫn đi tới sàn đấu không thèm nhìn lại bên này. Tần Lôi vui sướng cười mấy tiếng rồi ôm cây thương chạy thẳng.
- Ha ha, đứa này...
Tần Tử Phong cười tươi. Bạch Vân chỉ thích dùng kiếm, cây thương này sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về Tần Lôi, nhưng...tặng quà thôi có cần mạnh tay vậy không.
Bạch Vân lên võ đài, tay cầm thanh Tử Mộc Kiếm, võ phục vải thô màu trắng, mái tóc buộc cao, gương mặt xinh xắn. Đứng trên võ đài càng có vẻ xinh đẹp thanh tú động lòng người. Nhìn muội muội thật là trong sáng, chỉ tiếc, ấn tượng ban đầu a, thật là sai lầm. Đi đâu cũng có người bị vẻ ngoài ngây thơ trong sáng của Vân nhi hút hồn, haizz, thật đáng thương.
Trong lúc Tần Tử Phong cảm thán, thì tại võ đài số , đối thủ của Bạch Vân, một thanh niên mặc võ phục màu xám đang ngẩn người. Bạch Vân không nói gì, tay nắm chuôi kiếm, băng một tiếng rút ra chỉ về phía đối thủ lạnh lùng nói:
- Tần Bạch Vân - Thanh Hoa thành.
Lúc này thanh niên áo xám kia mới giật mình tỉnh lại, thận trọng nhìn Bạch Vân. Cô gái này đến từ Thanh Hoa thành, vậy thì không thể coi thường được, võ đài các nơi thường là nơi thi đấu hữu nghị, giao lưu luyện tập mà thôi, còn tại Thanh Hoa thành, nó được gọi là sinh tử đài, đã bước lên thì chỉ có một người có thể bước xuống. Thanh niên áo xám mặt biến sắc, thận trọng rút quyền trượng giấu trong ngực áo ra. Một cây quyền trượng thủy hệ. Hóa ra hắn mặc võ phục, nhưng lại là một pháp sư....
Rút quyền trượng ra, thận trọng lùi về bước làm thủ thế rồi nói.
- Tại hạ Nhạc Vinh, là người Nhạc gia ở thành đô, cũng thường xuyên tới Thanh Hoa thành....
- Nói nhảm, tiếp chiêu.
Bạch Vân cắt ngang lời Nhạc Vinh, huy kiếm lao vào đối phương.