Vỹ Tường bước trở vào phòng sau khi Vỹ Danh bỏ đi. Anh lặng lẽ đứng nhìn cô, đút hai tay vào túi quần điềm đạm.
-Kết thúc rồi, em thấy vui chứ?
-Anh đang cười em đó sao? – Cô đáp, nụ cười phớt hờ trên môi nhưng đôi mắt lại đỏ ngầu ướt nhòe – Anh ấy sẽ tin lời em nói phải không?
-Có lẽ thế… Em bắt anh phải diễn màn kịch này, sao nó lại không tin? Người anh trai này chưa bao giờ gạt nó một lần. Nhưng lần này lại vì em mà phá lệ.
-Xin lỗi anh
-Xin lỗi làm gì? Chỉ cần em giữ lời hứa em đã hứa với anh
Vỹ Tường bước lại gần giường bệnh, rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
-3 tháng… Em đã đồng ý cho anh cơ hội trong 3 tháng. Anh sẽ giúp em quên đi Vỹ Danh.
Vi Lam mím chặt môi nhìn anh, rồi khẽ gật đầu.
Có thật là cô sẽ gạt được hình bóng anh ra khỏi trái tim mình?
—–
Vỹ Danh đứng nép mình vào phía sau góc tường, ánh mắt dõi nhìn về phía Vi Lam. Cô đang ngồi trên băng ghế đá giữa khuôn viên bệnh viện rộng lớn. Anh cứ nhìn cô như thế nhưng không dám bước lại gần. Anh tự hỏi tất cả những gì cô nói hôm qua có phải là sự thật? Anh toan bước về phía cô, nhưng rồi cái đau nhói phát ra từ con tim đã ngăn bước chân anh lại. Anh thật sợ, sợ sẽ lại nghe những lời nói cay đắng ấy lần nữa. Nếu đúng là cô rũ bỏ tình yêu của anh, từ bỏ đứa con của họ thì sao? Anh không đủ can đảm đối diện với điều ấy lần nữa. Vậy rồi, anh xoay người bước đi thật nhanh…
Nhưng anh lại không hề biết rằng, ngày hôm ấy là lần cuối cùng anh được nhìn thấy cô…
Cô biến mất khỏi cuộc đời anh như một làn khói. Ra đi không lời từ biệt, và lời cuối họ dành cho nhau chỉ là những lời cay đắng.
Kết thúc thật rồi sao?
Anh như phát điên khi sống một cuộc đời không có cô bên cạnh. Từng ngày trôi qua thật nặng nề, và anh chỉ sống vì trách nhiệm của một người đàn ông, phải chăm sóc cho Tư Hân và đứa bé trong bụng cô. Còn Vi Lam, dù đã đi thật xa, nhưng cô vẫn như bóng ma ám ảnh lấy tâm trí anh, trái tim vẫn cứ nhói đau khi nghĩ về cô. Cô buông tay dễ dàng như vậy, chẳng màng đến cảm nhận của anh dù chỉ là đôi chút.
Quán cà phê cô mở, giờ đã do Vỹ Tường tiếp quản. Vỹ Danh đã đôi lần gặn hỏi nhưng anh trai anh chỉ cười nhạt, lắc đầu nói rằng không biết cô ở đâu. Dù Vỹ Danh không tin lắm lời Vỹ Tường , nhưng anh đành chấp nhận.
Chỉ một tháng sau ngày cô biến mất, Vỹ Tường cũng giao lại bar rượu cho Vỹ Danh, bảo rằng anh ấy muốn du lịch nghỉ ngơi một thời gian. Ừ, thì Vỹ Danh tin lời anh ấy nói, tiếp nhận cái bar rượu ấy, nơi mà anh và cô đã bắt đầu những chuỗi ngày tình yêu đầy trắc trở.
Đôi lần anh gục đầu trên bàn, chờ đợi Tư Hân ngủ thiếp đi anh mới dám về. Nhưng những lần như thế, anh cứ ngỡ rằng người nằm ngủ yên bình đó chính là Vi Lam. Anh thật nhớ những khoảnh khắc ấy, khi anh và cô vẫn luôn hạnh phúc bên nhau. Giờ này cô đang làm gì, đang ở đâu, có biết sự ra đi của cô đã khiến trái tim anh giá lạnh? Anh thật giận cô lắm, sẽ không bao giờ quên cái cảm giác hụt hẫng biết bao khi cô bảo đã từ bỏ đứa con giữa họ. Có phải cô làm vậy để khiến anh luôn đau khổ, là cách cô trả thù anh vì những gì anh đã gây ra cho cô lúc trước?
Anh cười nhạt thếch với dòng suy nghĩ ấy. Ừ, là anh đã khiến cô đau khổ, giờ cô chỉ trả lại anh tất cả mà thôi. Đau đến vậy mà sao anh vẫn cứ yêu cô như thế? Càng muốn quên thì lại càng nhớ, càng muốn giận thì lại càng yêu cô nhiều hơn…
—–
Thời gian trôi qua, Vỹ Danh bắt đầu cảm nhận được điều bất ổn từ phía Tư Hân. Đã thêm hai tháng trôi qua rồi nhưng sao bụng cô chẳng lớn thêm chút nào. Vỹ Danh bắt đầu nghi ngờ có phải tất cả chỉ là điều giả dối. Anh gặn hỏi, hỏi thật nhiều thì cuối cùng cũng nhận được câu trả lời như sét đánh ngang tai.
-Phải, em chỉ gạt anh. Em không có thai.
Lời thú nhận của Tư Hân khiến anh như sụp đổ. Anh mất đi Vi Lam chỉ vì sự giả dối điên đảo này hay sao? Anh nhìn Tư Hân bằng ánh mắt đầy thất vọng và oán trách.
-Em nghĩ sẽ giữ được anh bên cạnh bằng cách này sao? Vậy thì em đã lầm rồi. Anh ở bên em nhưng trái tim anh chẳng bao giờ còn hình bóng của em nữa. Em làm vậy thì lại càng đẩy anh ra xa em hơn mà thôi, đến mức chỉ làm bạn anh cũng thấy khó chịu. Tư Hân à, đủ rồi, anh thật sự chịu đựng quá đủ rồi. Bây giờ cho dù em có chết thì anh cũng không quay đầu nhìn lại đâu. Vì vậy em đừng bao giờ dại dột làm điều đó. Đừng đem nó ra để nắm giữ lấy anh nữa. Anh không phải người có thể mang lại cho em hạnh phúc đâu. Em sẽ tìm được người yêu em, xứng đáng ở bên cạnh em mà… Em hãy sống cho thật tốt…
Giọt nước mắt lăn dài trên bờ má Tư Hân, cô vội ôm anh vào lòng, là cái ôm mà cô biết sẽ là lần cuối cùng. Ánh mắt ấy của anh thật vô tình và lạnh lẽo… Cô đã thử hết mọi cách rồi, và cuối cùng vẫn không thể giữ được anh bên cạnh.
Anh chỉ đứng lặng người trong vòng tay của cô. Đầu óc trống rỗng, chỉ duy nhất hình bóng ai đó đang hiện hữu trong anh. Nếu như ngày đó cô ấy biết được sự thật này, liệu cô ấy vẫn từ bỏ đứa con của họ chứ? Anh thật sự muốn biết câu trả lời…
——-
Từ hôm đó, đêm nào anh cũng ngồi lì ở bar rượu, uống đến khi say khướt chẳng nhớ nổi điều gì. Chỉ biết rằng đôi lần thức dậy, anh đã thấy mình nằm trong căn phòng khách sạn từ bao giờ, và bên cạnh luôn là một cô gái lạ lẫm, luôn chào ngày mới cùng anh bằng nụ cười lả lơi. Anh đã thật sự sống buông thả đến thế sao? Anh chỉ cười thầm một mình. Anh và cô quen nhau cũng vì một đêm như vậy, biết đâu được, sẽ có một đêm định mệnh nào đấy lại khiến anh yêu điên cuồng một người con gái khác? Anh cầu mong là vậy, dù là bằng cách nào đi nữa, nếu có thể khiến anh quên được cô, xóa bỏ hình bóng cô trong tâm trí, thì có lẽ anh sẽ thanh thản cõi lòng nhiều lắm. Nhưng sự thật vẫn là sự thật: anh yêu cô, và anh không thể phủ nhận điều đó.
———
Cuối cùng Vỹ Tường cũng trở về sau ba tháng du lịch dài đằng đẵng. Vỹ Danh cảm nhận được hình như ánh mắt anh trai mình ánh lên vẻ u buồn thất vọng, không giống như người hạnh phúc vừa trở về sau một chuyến du lịch dài. Nhưng có lẽ do Vỹ Danh đã bắt đầu nhìn cuộc đời bằng màu xám nên tất cả trong mắt anh đều là buồn chán chăng?
-Anh đã đi đâu? – Vỹ Danh hỏi, đặt ly rượu vừa pha xuống trước mặt Vỹ Tường
-Đi tìm hy vọng – Vỹ Tường cười, uống ngụm rượu từ chiếc ly
-Anh tìm được chứ?
-Em nghĩ sao?
Vỹ Danh lắc nhẹ đầu, nheo đôi mắt nhìn anh trai thay câu trả lời.
-Lắc đầu là em không biết đáp án, hay muốn nói là anh thất bại?
-Cả hai? – Vỹ Danh cười khẩy, giật ly rượu trên tay Vỹ Tường
-Từ nhỏ đến lớn, có bao giờ anh tranh giành với em thứ gì không?
Câu hỏi của Vỹ Tường khiến Vỹ Danh khựng lại, buông vội ly rượu đang uống dở xuống.
-Không phải anh nhỏ mọn vậy chứ? Em giật có ly rượu mà anh hỏi vậy sao? Trả nè…
-Không phải
Vỹ Tường cười trừ trước thái độ trẻ con của thằng em, rồi anh tỏ vẻ trầm ngâm nhìn bâng quơ vào ly rượu.
-Anh em mình chẳng bao giờ thua thiệt nhau điều gì. Từ học hành, tiền bạc cho đến đánh nhau, tất cả đều ngang nhau có đúng không?
-Ừ… hình như là vậy… Muốn thử lại không? – Vỹ Danh nheo mắt, tay giơ nắm đấm làm điệu bộ muốn đánh nhau
Vỹ Tường phì cười, gạt phắt tay Vỹ Danh sang một bên.
-Đừng có đùa. Thật ra, bây giờ anh đã thua em một điều.
-Điều gì?
-Tình yêu! – Vỹ Tường đáp, đầy ẩn ý trong câu nói.
-Tình yêu gì chứ? Em thất bại như thế anh còn nói thua em?
-Ít ra em được đến hai người con gái yêu em hết lòng. Còn anh đến giờ vẫn có ai đâu?
-Yêu em hết lòng? – Vỹ Danh bật cười trước lời nhận xét ấy, rồi anh uống cạn ly rượu. Lần đầu tiên anh thấy men rượu đắng đến vậy.
-Nhưng mà… – Vỹ Danh ngập ngừng một chút – Em cũng thua anh một thứ.
-Cái gì?
-Thua anh một tuổi chứ sao – Vỹ Danh bật cười khanh khách. Có lẽ anh muốn cười thật lớn để xua đi cái cảm giác đau đớn trong lòng…
-Cái thằng này, chê anh mày già chứ gì? – Vỹ Tường cũng cười theo câu đùa của Vỹ Danh.
Tiếng cười họ nghe vui vẻ và giòn tan là vậy, nhưng có ai biết rằng đó chẳng là nụ cười xuất phát từ trái tim họ? Con người ta liệu có thể cười hạnh phúc khi trái tim đã vỡ tan?
Tử Mộc Kiếm là thanh kiếm được làm bằng lõi cây Tử Thiết Đại Mộc, Bạch Vân vừa truyền nội lực vào, thanh kiếm liền phát ra một tiếng kiếm minh, thân kiếm lóe ra quang mang màu tím.
- Hảo kiếm...
Nhạc Vinh lùi về phía sau, trong tay huy động pháp trượng tung ra ma pháp. Trong lòng không ngừng kêu khổ, không thể tin được, vận khí của ta thực sự quá tốt. Gặp ngay một tiểu ác ma, lần này xong rồi.
Nhạc Vinh vô cùng hối hận, lúc trước hắn thấy Bạch Vân đấu trên sân liền sinh lòng yêu mến, dùng rất nhiều tiền bạc bảo vật hối lộ để được đấu với nàng, hy vọng sẽ chiếm được người đẹp, ai ngờ.... vận khí của hắn thực tốt mà.
Thủy Tượng thuật, Thủy Long thuật, Thủy Tiễn....
Vô số thuấn phát ma pháp được hắn bắn ra, va chạm với nội lực hộ thân của Bạch Vân ào ào. Bạch Vân vẫn một mực lao tới, chỉ tránh né ma pháp khống chế Thủy Long thuật, để những ma pháp còn lại tùy ý va chạm vào vòng bảo hộ nội lực.
Ngạnh kháng? Cô bé này... thực sự là một người điên mà, nhưng mà, cứ như vậy thì ta thắng chắc. Vừa gia trì thêm một ma pháp Thủy Thần Thủ Hộ, thêm một ma pháp làm trơn sàn Thủy Tượng thuật, lại dùng thêm Thủy Liệu thuật trị liệu những vết thương do kiếm khí chém phải. trong khi những đợt Thủy Tiễn liên tục bắn ra. Cảm thấy nội lực của Bạch Vân cạn dần, công kích đang chậm lại, Nhạc Vinh trong lòng nở hoa, lợi dụng lúc Bạch Vân không kịp né tránh tung ma pháp Thủy Long thuật, dòng nước chui ra từ dưới lòng đất đan vào nhau trói Bạch Vân lại, nhất thời không thể thoát ra.
Thuấn phát ma pháp Thủy Long thuật không thể trói nàng lâu được, để cho chắc ăn ta phải dùng ma pháp cao hơn, Thủy Liêm thuật. Trong miệng Nhạc Vinh niệm một loạt chú ngữ rồi từ thân thể hắn, sợi dây bằng nước tuôn ra tiến về phía Bạch Vân. Ma pháp cấp , Thủy Liêm thuật.
Nhạc Vinh cười lớn, ma pháp này được liên kết trực tiếp với thân thể hắn, nếu trúng phải ma pháp này, trừ khi ma pháp lực của hắn tiêu hao hết, nếu không Bạch Vân sẽ bị khống chế vĩnh viễn. Ngay lúc sợi thủy liêm tới gần, Bạch Vân dùng nội lực bộc phát phá được sự vây khốn của Thủy Long thuật. Nhạc Vinh cười nhạt, trong lòng nghĩ... không còn kịp nữa rồi tiểu mỹ nhân, để xem ta trừng phạt nàng thế nào.
Phía đối diện, Bạch Vân khóe môi khẽ nhếch lên, đôi mắt lóe ra quang mang tàn bạo khiến Nhạc Vinh cảm thấy bất an. Và, khi Thủy Liêm chạm vào kiếm của Bạch Vân, thanh kiếm bỗng phát ra tử quang chói mắt, tử lôi ầm ầm theo thân kiếm tràn vào thủy liêm rồi chuyển vào thân thể Nhạc Vinh.
Đồng tử Nhạc Vinh co lại, thôi hết rồi....
- Tiểu cô nương, hạ thủ lưu tình.....
Một giọng nói vang lên, tất cả nguyên lực trong phạm vi đấu trường đều biến mất, không khí như bị cô đặc, không gian biến thành màu xanh lam, những người có tu vi từ cấp trở lên đều cảm thấy vô cùng ngột ngạt, đầu đau như bị búa tạ nện vào, vài người ý chí kém đã bị ép quỳ xuống mặt đất. Ma pháp, đấu khí trên võ đài đồng thời biến mất, các tuyển thủ bị ép lùi vào góc võ đài không còn người nào có thể phát ra công kích được nữa.
Sau đó, một mỹ phụ trung niên mặc ma pháp bào màu lam bay tới, dùng tay gạt nhẹ một cái, dễ dang xuyên qua kết giới bảo vệ đấu trường. Từ từ hạ xuống võ đài số .
Bạch Vân sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn kiên cường đứng thẳng trước áp lực cường đại của mỹ phụ áo lam.
- Ồ, một lục cấp ma pháp sư mà vẫn có thể đứng vững trước mặt ta sao.
Mỹ phụ ngạc nhiên nói, sau đó áp lực lên Bạch Vân tăng mạnh. Nội lực trong thân thể Bạch Vân bắt đầu mất đi khống chế, chạy loạn khắp nơi trong kinh mạch, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu túa ra từ trên trán, răng cắn vào môi tới bật máu nhưlại vô cùng kiên cường, không khuất phục.
ng đôi mắt nàng
Trên khán đài, Tần Tử Phong khuôn mặt tái nhợt, không phải vì áp lực từ mỹ phụ kia mà là lo lắng cho Bạch Vân. Vì hắn biết áp lực này là gì, nó là Lĩnh Vực - một khu vực được cường giả am hiểu nguyên tố pháp tắc dùng lưc lượng của mình phát ra đồng hóa nguyên tố xung quanh. Người không biết sẽ cho rằng nguyên lực bỗng dưng biến mất, nhưng thực ra thì nguyên lực đã bị cường giả kia khống chế, trở thành nguyên tố bản thân họ, chỉ họ mới có thể cảm nhận và sử dụng mà thôi. Mà người này rõ ràng có thể tạo ra lĩnh vực, vậy chắc chắn là một tuyệt đỉnh cường giả. Bạch Vân vì thường xuyên luyện tập trong Lĩnh Vực của gia gia nên tạm thời chưa có nguy hiểm nhưng nếu vị phu nhân kia tức giận, nói không chừng có thể chiêu giết muội ấy. Lúc đó cho dù gia gia có giết sạch cả Cực Đông đế quốc thì Vân nhi cũng đã....
Lão già chết tiệt, lúc quan trọng thì lại chạy đi đâu, sư trưởng nhà người ta thấy đệ tử gặp nguy hiểm liền bay tới, vậy mà tính mạng Bạch Vân ngàn cân treo sợi tóc vẫn không thấy lão đâu.
Trên võ đài số , Bạch Vân vẫn cắn chặt hàm răng, nhìn chằm chằm mỹ phụ trung niên với ánh mắt ác liệt. Từ khóe miệng, mũi và mắt nàng bắt đầu rỉ ra từng giọt máu. Lúc này, vị trưởng lão của Quang Minh Thần Giáo lăng không bay tới, nhưng không dám bước vào trong Lĩnh Vực của mỹ phụ áo xanh mà đứng ngoài, dùng đấu khí hô lớn:
- Tiền bối, xin dừng tay. Nơi này tập trung rất đông người, sơ sẩy một chút sẽ ngộ thương người vô tội.
Hơn nữa, đây là nơi tỉ thí của đám hậu bối, tiền bối làm như vậy không khỏi quá mất thân phận.
Mỹ phụ trung niên nghe được những lời kia, thừa hiểu được những huyền ảo trong đó. Hừ lạnh một tiếng, thu lại lĩnh vực, ngẩng đầu lên trời nhìn bạch phát lão giả trên không trung lạnh lùng nói:
- Không dám nhận chữ tiền bối, hôm nay cũng là bất đắc dĩ mới phải ra tay, đồ tôn này của ta thực quá kém cỏi, thật mất mặt. Trận này chúng ta nhận thua.
Nói rồi quay qua Nhạc Vinh vẫn chưa hoàn hồn bên cạnh, lại thở dài lắc đầu nhìn về phía Bạch Vân.
- Ngươi rất không tệ, Lôi Ám song hệ, ma vũ hợp nhất... hmm...hmm... quay về nói với Tần Chính, trong hôm nay không tới Diệu Quang Am gặp ta, ta nhất định đốt sạch Thanh Hoa thành, đừng cho là ta không dám.
Nói rồi nắm lấy cổ áo Nhạc Vinh bay đi, để lại phía sau một mảnh hỗn loạn.
Bạch Vân nhìn theo hướng mỹ phụ áo lam bay đi, cuối cùng thân thể không chống đỡ được nữa gục xuống. Trước khi ngất đi, trong miệng còn lẩm bẩm "lão bà, sẽ có một ngày ta dẫm ngươi dưới chân".
Lão giả tóc bạc trên bầu trời cũng thở phào, lấy tay áo lau mồ hôi trên trán. Như thế nào mà mới ngày đầu tiên đã xảy ra chuyện. Mỹ phụ kia hắn biết, Thủy hệ pháp thần - Mai Lâm, kém hắn gần chục tuổi nhưng thực lực thì đã vượt qua hắn vô số lần. Quan trọng hơn cả, là bà ta có thù với Quang Minh giáo đình. May mà đã đi rồi. Thở ra một hơi nặng nhọc rồi cũng biến mất.
Lúc này trên khán đài vô cùng hỗn loạn, người thì cố gắng chạy trốn, người thì nhìn lên trời ngưỡng mộ, lại có người lao về đấu trường trong miệng hô gọi người thân... Chiến sĩ của Quang Minh giáo đình nhất thời không thể khống chế nổi cục diện tạo nên tràng cảnh...ừm không biết nói thế nào, như ong vỡ tổ đi.
Tần Tử Phong cũng chen chúc trong đám người đó, thân thể bị tổn hại nhiều năm bị xô đẩy khắp nơi, bị huých, bị đẩy, bị chèn ép.... Tần Tử Phong nhanh chóng bị ngộp thở, hai mắt hoa lên, đầu óc mơ hồ. Rồi bỗng nhiên thấy áp lực giảm đi, mọi người lấy tốc độ nhanh nhất tránh khỏi hắn.
- Ồ, là lão đầu tử, lão già, sao bây giờ mới đến. Mau xuống xem Vân nhi có sao không, mau lên...
Hóa ra nguyên nhân khiến người ta tránh xa Tần Tử Phong là Tần Chính, trải qua tràng cảnh vừa nãy còn chưa kịp hoàn hồn thì lại thấy một lão giả toàn thân hắc y bay từ trên trời xuống. Không muốn chết đương nhiên là tránh xa rồi...
Tần Chính bay tới, tay ôm Tần Tử Phong bay lên, xuyên qua khe hở kết giới mà pháp thần Mai Lâm phá ra bay tới chỗ Bạch Vân, dùng nội lực nhiếp nàng lên rồi biến mất.
Trong khu nghỉ ngơi của đấu trường, lão giả tóc bạc mồ hôi túa ra như tắm. Hôm nay ra đường chọn giờ gì vậy, mới có lúc đã kéo đến siêu cường giả, mà tệ hơn là siêu cường giả này cùng có thù với giáo đình, Mai Lâm kia còn đỡ chứ Tần Chính....
Sau khi đưa Bạch Vân về nhà trọ hoa hồng, Tần Chính ngay lập tức dùng nội lực trị thương cho nàng. Mãi tới chiều, Tần Chính mới mở cửa phòng bước ra.
- Gia gia, Vân nhi có sao không. - Tần Tử Phong lo lắng hỏi.
- Lão đầu tử, ngươi sao đến muộn như vậy. Có người triển khai linh vực ngươi không thể không biết được. Không lẽ....hắc hắc... - Tần Lôi híp mắt cười gian nói.
Khuôn mặt già nua của Tần Chính lập tức đỏ lên, sẵng giọng quát:
- Tiểu tử, không được đoán bậy. Ta lúc đó đang tu luyện, đóng lục thức lại nên không biết.
Còn Vân nhi không sao, nhìn thì đáng sợ nhưng không có việc gì hết, chỉ là năng lượng tiêu hao quá nhiều thôi. Ta nghĩ vị kia cũng không có ý làm hại nó, chỉ tại nó quá cứng đầu nên bị chính năng lượng của mình phản phệ thôi, may mà nội lực của nó đã hao gần hết trong trận đấu...
Tần Tử Phong thở phào, không việc gì là tốt rồi, không biết có ngày mai có thi đấu được không nữa.
Tần Lôi vẫn giữ khuôn mặt cười gian, lẳng lặng bỏ đi, đoán chừng là lại đi kiếm rượu uống.
Tần Chính cũng về phòng mình đóng cửa điều tức.
Còn lại một mình, Tần Tử Phong không biết tiếp theo nên làm cái gì, không lẽ lại đọc sách. Những ngày tháng bị thương sống trong lồng kính khiến hắn không biết nên làm gì, mỗi ngày chỉ nhìn Bạch Vân luyện kiếm, không thì ngủ hoặc đọc sách. Bạch Vân luôn luôn bên hắn mọi lúc, mọi nơi. Hắn bỗng cảm thấy chính mình đúng là quá ỷ lại rồi, luôn luôn coi việc có Bạch Vân bên cạnh là điều đương nhiên mà chưa bao giờ biết, nàng ăn gì, thích gì, hắn không biết, cũng chưa từng để ý.
Nhìn Bạch Vân ngủ, khuôn mặt trắng hồng không tì vết, đôi môi hồng khẽ mở ra, ngủ say như một thiên thần vậy. Haizz, hàng ngày muội đã vất vả nhiều rồi, lúc nào cũng phải mạnh mẽ nhưng cuối cùng, ta vẫn biết, muội chỉ là một cô gái nhỏ yếu đuối mà thôi. Ta không thể chăm sóc cho muội, cũng không thể bảo vệ muội, nhưng ta sẽ cố gắng không để mình là gánh nặng cho muội. Nghỉ ngơi đi, muội muội thân yêu, muội thực sự cần một giấc ngủ, một giấc ngủ đúng nghĩa.
Tần Tử Phong không muốn quấy rầy giấc ngủ của Bạch Vân, liền đi xuống nhà bếp dặn dò đầu bếp chuẩn bị một phần canh gà, một ít bánh bao, một phần cơm để khi Bạch Vân tỉnh dậy là có đồ để ăn ngay.