Cô trở về, cũng đồng nghĩa với việc cô quay lại làm việc cho quán cà phê của chính mình. Có một điều cô không biết, đó chính là Vỹ Danh đã chuyển đến làm việc ở một công ty trong cùng tòa nhà này, và mỗi sáng anh đều đi ngang quán cà phê của cô.
Những ngày trước, quán cà phê đã vắng bóng cô.
Nhưng từ hôm nay, hình bóng ấy lại quay trở về.
Sáng nay cũng như mọi lần, anh bước ngang quán nhưng trong lòng lại chất chứa một cảm giác kỳ lạ. Bước chân anh dừng lại trong vô thức, nhìn vào trong tìm kiếm bóng hình cô. Anh cứ đứng đó, đến lúc ánh mắt cô vô tình nhận ra sự hiện hữu của anh, thì anh mới vội vàng ngó lơ, cất bước đi thật nhanh.
…………
Đến hôm cuối tuần, đám bạn họ lại tổ chức một buổi cắm trại dã ngoại, gọi là mừng Vi Lam trở về. Dĩ nhiên, cả anh và cô đều ở đó. Họ nói cười với mọi người như thể trái đất vẫn xoay tròn, chẳng có chuyện gì thay đổi. Nhưng trong lòng mỗi người họ, dường như có từng cơn sóng cứ bồng bềnh không yên.
…
Vi Lam bước lại gần thùng đá lạnh, muốn lấy một lon nước uống, nhưng loại nước cô thích nhất đã không còn. Cầm trên tay lon nước cuối cùng ấy, Vỹ Danh nhìn về phía cô thật lâu, rồi anh quyết định bước lại gần.
Cô nhìn anh có chút e ngại, không nghĩ rằng anh lại chủ động đến gần mình như thế.
Rồi anh lạnh lùng nắm lấy bàn tay cô, đặt lon nước vào đấy.
-Uống đi – Anh nói gọn
-Không cần đâu – Cô trả lời, đẩy nhẹ lon nước về phía anh
-Anh không thích loại nước này nữa. Em không thích thì quăng bỏ vậy
Nói xong, anh xọt tay vào túi và quay bước đi. Cô đứng đó có chút bối rối và hụt hẫng. Anh có biết anh làm vậy khiến trái tim cô càng thêm đau đớn hay không?
…
Họ cùng vài người bạn đi dạo bên bờ suối mát. Bất chợt, cô té ngã khi vấp phải một tảng đá lớn gần đấy. Cô ngồi bệt xuống đất, tay ôm chặt cổ chân cố nén lại cơn đau.
Vỹ Tường chưa kịp đến gần hỏi han, thì Mã Khắc Hào – người con trai tỏ ý thích cô từ hôm trước – anh đã nhanh chân hơn một bước, vội vàng ngồi xuống xem xét bàn chân cô.
-Em có sao không? Đau lắm không? – Khắc Hào ân cần hỏi han
-Không sao – Cô lắc đầu nhẹ, cố đẩy bàn tay anh ra khỏi chân mình, có ý bảo anh đừng lo.
-Em không sao thật chứ? – Vỹ Tường đứng gần bên cô hỏi han với ánh mắt trìu mến.
Vi Lam chỉ đáp lại anh bằng một nụ cười dịu dàng, và anh đáp lại bằng cái gật đầu hiểu ý.
-Em đi được không? Hay để anh cõng em quay lại chỗ cắm trại? – Khắc Hào vẫn lo lắng và hăm hở đề nghị.
Vỹ Danh nãy giờ vẫn khoanh tay đứng đó lặng thinh. Mắt anh theo dõi tất cả sự việc, trong lòng cũng cảm thấy như lửa đốt khi cô bị té ngã, nhưng cái cảm giác cay đắng nóng hừng hực ấy lại càng dâng trào khi người con trai kia cứ quấn lấy cô như vậy.
-Bế cô ấy đi. Cô ấy thích thế mà – Vỹ Danh nói gọn ơ trước câu hỏi của Khắc Hào dành cho Vi Lam, một câu nói đầy ý khinh miệt và mỉa mai cô.
Cô chỉ nhìn anh lặng lẽ. Ừ, anh thích nói thế nào thì tùy anh, muốn nghĩ về cô thế nào cũng được, cô giờ chẳng muốn quan tâm đến nữa. Anh cứ dày vò, làm cô đau lòng như vậy đi, bởi vì chính cô đã từng khiến anh đau như vậy trong suốt một khoảng thời gian dài, nên cô hiểu anh hận mình bao nhiêu. Chỉ là, ánh mắt cô nhìn anh, nó chất chứa một thứ tình cảm bị đè nén, chất chứa cảm giác đau lòng nhưng không thể nói. Và cái ánh mắt ấy đã khiến anh sững người. Có phải là anh đã nói quá lời rồi hay không?
Cô chỉ lắc đầu từ chối sự giúp đỡ của Khắc Hào. Cô cố gượng đứng dậy, và quay trở về chỗ cắm trại một mình, từng bước khập khiễng.
Vỹ Tường chỉ khẽ lắc đầu và mỉm cười, vì đã trải qua bao nhiêu thời gian ở bên cô, anh hiểu tính cách và con người cô rất rõ. Vậy nên anh cũng để mặc cô làm theo ý mình, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo cô một cách thầm lặng…
………….
Vài hôm sau, Vỹ Danh rời khỏi sở làm thật trễ, đã hơn 9 giờ và anh thì quên mất nhìn đồng hồ. Đến lúc cơn sấm sét đánh ầm ngoài cửa sổ kèm theo cơn mưa trút nước, anh mới nhận ra đã trễ lắm rồi.
Bước ngang qua quán cà phê, anh thấy chỉ còn mình cô ở đó, đang cố đóng lại những cánh cửa sổ để tránh cơn mưa tạt vào. Anh đứng lặng nhìn cô theo bản năng, rồi bỗng dưng ánh đèn đột nhiên tắt ngóm. Cả khu cao ốc đều tắt hết điện, có lẽ là vì trời mưa.
Rồi đột nhiên anh nghe tiếng kiếng bể đánh xoảng trên nền nhà, kèm theo là tiếng cô hét lên thất thanh.
Anh giật mình, tâm trạng đầy lo lắng, rút vội chiếc điện thoại ra để rọi ánh sáng le lói tìm kiếm cô trong bóng tối.
Ánh đèn rọi xuống nền nhà, là một chiếc tách vỡ toang thành nhiều mảnh. Có lẽ trong đêm tối, cô đã mò mẫm mà lỡ tay quơ ngã nó. Anh cẩn thận rọi đèn vào người cô, rồi lên tiếng hỏi.
-Có sao không? Đưa tay cho anh.
Cô vẫn còn ngỡ ngàng trước sự xuất hiện đường đột của anh, thì anh đã vội nắm tay cô và cẩn thận dắt ra khỏi khu vực thủy tinh vỡ nát ấy. Rồi anh đẩy người cô ngồi xuống ghế, chẳng nói chẳng rằng, lấy chiếc điện thoại làm đèn, anh chạy vào trong tìm mớ đèn cầy để thắp sáng.
Chẳng mấy chốc, ánh sáng lung linh từ những ngọn nến đã thắp sáng không gian nhỏ bé của căn phòng. Anh ngồi đấy, đối diện lấy cô. Lần đầu tiên anh ở bên cô một mình, thật gần, sau từng ấy thời gian xa cách.
…………..
Trong ánh sáng mờ ảo lung linh từ ngọn nến, họ ngồi yên lặng nhìn nhau, chỉ có tiếng mưa rả rích vang vọng từ ngoài khung cửa sổ. Anh nhìn cô thật lâu, cái cảm giác yêu thương một người lại bùng cháy thật dữ dội trong tim anh lần nữa. Gương mặt ấy vẫn chẳng hề thay đổi, vẫn còn nguyên vẹn như cái hình bóng đã chiếm hữu trái tim anh từ bấy lâu nay.
Bàn tay anh chầm chậm chạm nhẹ vào từng ngón tay cô, muốn tìm kiếm lại cái cảm giác hạnh phúc mà anh đã đánh mất. Rồi bất chợt anh nhíu mày khi phát hiện vết thương dài đang rỉ máu trên bàn tay nhỏ nhắn ấy. Vết cắt có lẽ từ mảnh vỡ của chiếc ly ban nãy, vậy mà cô ấy lại chẳng cảm nhận được gì. Tại sao lại vậy? Lẽ nào có một điều nào đó còn khiến cô đau đớn hơn gấp ngàn lần so với cái vết thương nhỏ nhoi ấy?
-Em bị thương rồi kìa – Anh nói và khẽ chạm nhẹ vào bàn tay cô.
Cô bất giác nhìn xuống, giờ mới nhận ra cái vết thương đang rỉ máu ấy.
-Không sao, chỉ là một vết cắt nhỏ – Cô đáp lạnh lùng
Anh lẳng lặng nhìn cô, không nói gì, rồi đứng bật dậy đi về phía sau. Anh lục lọi tìm thùng đồ y tế, và nó vẫn nằm ở chỗ cũ, chẳng có gì thay đổi.
Anh quay trở lại bên cô, kéo nhẹ bàn tay cô về phía mình để chăm sóc vết thương ấy.
Nhưng rồi, cô bất chợt giật tay lại, trôi tuột khỏi tay anh.
-Không cần đâu. Em không sao.
-Em không sao, nhưng anh có sao – Anh ngẩng đầu nhìn cô, rồi vẫn nhất định nắm bàn tay ấy kéo về phía mình
Sáng hôm sau, Đông Đô thành vẫn nhộn nhịp như mọi khi, xung đột giữa các cường giả dường như không hề ảnh hưởng tới những bá tánh bình dân trong thành. Từ các tiểu thương, các hàng quán ven đường, đều bàn tán chung quanh trận chiến chớp nhoáng tối qua. Nhưng câu chuyện có vẻ hơi khác nguyên tác đôi chút, đủ loại phiên bản.
Giữa một con đường lớn trong thành, Tần Chính và Mai Lâm đang sóng bước. Mai Lâm tươi cười tíu tít, ôm cánh tay Tần Chính chỉ chỉ trỏ trỏ vào các hàng bán rong. Bên cạnh nàng, Tần Chính mặt mũi đỏ gay, vô cùng nhăn nhó, thi thoảng lại giơ vạt áo lên che mặt. Thật...quá mất mặt mà, ông bà già lôi lôi kéo kéo ngoài đường, bao nhiêu người nhìn vào, đặc biệt là nhìn vào bộ ma pháp bào cao cấp của Mai Lâm, trời ạ, để đồng đạo nhìn thấy thì sau này còn mặt mũi nào làm người.
Mai Lâm vẫn hồn nhiên không thấy vẻ mặt đau khổ của Tần Chính, được rồi, có thể là cố ý không nhìn thấy. Cho dù nhìn thấy thì đã sao, Tần Chính hiện nay bị cấm chế khắp người, đừng nói là đánh nhau, e là chạy cũng không chạy nổi.
- Mai Lâm, nàng không thấy hơi bất tiện sao. Hay là tìm quán rượu nào kín đáo nói chuyện đi.
Tần Chính vẻ mặt cầu xin, cố gắng nở một nụ cười tươi nhất có thể dụ dỗ Mai Lâm lần thứ .
Mai Lâm quay lại, nhìn thẳng vào mắt Tần Chính:
- Thế nào, Tần Chính, ngươi lại muốn gì. Khi xưa không phải ngươi nói chỉ cần ta mạnh hơn ngươi, thì sẽ lấy ta sao. Bây giờ tu vi ta hơn ngươi, lại có thể bắt trói ngươi, ngươi lại nuốt lời?
- Cái này...không thể tính như vậy được, là ngươi dùng quỷ kế...
- Quỷ kế? Mưu kế không phải là một phần của chiến lực? Sao, vẫn không phục, không phục ta lập tức lột hết quần áo, treo ngươi ngoài cổng thành Đông Đô.
Mai Lâm cười tươi nói.
- Ách, ta phục, ta phục....
Tần Chính đau khổ, Mai Lâm ngày xưa ngây thơ hiền lành, sao lại đáng sợ như vậy. Cũng phải, đã năm rồi a.
Chuyện là, tối hôm qua Mai Lâm mắng chửi Tần Chính, cuối cùng dựa vào vai hắn mà khóc lóc, lảm nhà lảm nhảm làm hắn mất cảnh giác. Lúc phát hiện ra thì trên người đã đeo đầy Kháng Ma Thạch, lại bị nàng khống chế kinh mạch không thể điều động nội lực. Bình thường, dù tu vi Mai Lâm có cao tới đâu, Tần Chính cũng không sợ vì hắn có bí pháp ma vũ hợp nhất, chiến lực tăng lên gần gấp . Nhưng bị cấm chế lại khác, tu vi Mai Lâm cao hơn nhiều...
Tần Chính cũng từng lợi dụng thân thể cường hãn bỏ chạy, nhưng bị bắt trở về, Mai Lâm còn dọa nếu hắn chạy, sẽ lột hết đồ treo lên cổng thành. Mấy thứ quỷ này không biết làm từ cái gì nữa, có tác dụng kháng ma pháp, mà lại cứng hơn cả Tinh Thiết thế này.
- Aizz, thật là bi thảm... Tần Chính ta cũng có ngày hôm nay.
Sau khi hành hạ Tần Chính ngày, Mai Lâm thuê một cỗ xe ngựa, "mời" Tần Chính tới Pháp Thần vương quốc chơi, bất chấp sự phản đối mạnh mẽ của Tần Chính. Trước khi đi, Mai Lâm còn đến thăm huynh muội Tần Tử Phong, tặng chút quà gặp mặt, dáng vẻ vô cùng thân thiện khiến huynh muội hắn cũng bán luôn cả gia gia. Thực ra, huynh muội bọn họ cũng mong Tần Chính tìm được một người bầu bạn, chứ cứ thui thủi một mình như vậy cũng không phải là ý hay.
Cường giả được mệnh danh là đứng đầu Đông Phương đại lục cứ như vậy bị bắt cóc....
Trở lại cuộc sống của huynh muội Tần Tử Phong.
Do ma pháp trận bảo vệ đấu trường bị Mai Lâm phá hủy, tạm thời phải đóng cửa để sửa lại. Bạch Vân một mực đóng cửa trong phòng luyện công, Tần Lôi vẫn như thường lệ trốn một góc nào đó uống rượu. Còn Tần Tử Phong rảnh rỗi không biết làm gì chỉ đành đi dạo loanh quanh, thỉnh thoảng ngồi uống chút rượu với Tần Lôi.
Cũng chính từ hôm Tần Tử Phong buông tha ước mơ trở thành siêu cấp cường giả, những giấc mơ kỳ quái kia cũng không còn ám ảnh hắn nữa. Quả nhiên, giấc mơ phản ánh ham muốn của hiện thực a, muốn thành cường giả, đại sát tứ phương, lúc ngủ liền mơ thấy. Chỉ là những giấc mơ đó quá thật mà thôi...
Đấu trường sửa xong, Bạch Vân lại đến tham dự thi đấu tiếp. Chỉ có một điều, Bạch Vân ra tay quá nặng, gần như đối thủ vừa bốc thăm phải đấu với Bạch Vân liền bỏ cuộc. Cuối cùng Bạch Vân trận chỉ phải đấu , được đặc cách tiến vào vòng trong.
Sắp đến ngày thi đấu chính thức, Bạch Vân tu luyện càng điên cuồng như vậy, ngoài thời gian ăn uống thì đều đóng cửa luyện công. Ngay cả Tần Lôi thường ngày tùy tiện cũng không bỏ ra ngoài uống rượu nữa, ngoan ngoãn ngồi một chỗ minh tưởng.
Thời gian thấm thoát trôi, ngày thi đấu chính thức đã đến.
Tần Tử Phong ngồi trên khán đài, nhàn nhã nhấp nháp Chu Linh quả, một loại quả đặc hữu của miền duyên hải trong khi Tần Lôi và Bạch Vân đi rút cặp sắp xếp đối thủ.
Mới sáng sớm mà khắp khán đài đã đông nghịt người, trong lúc chờ đợi các tuyển thủ bốc thăm chia cặp đấu, Quang Minh Thần Giáo tranh thủ đọc vài bài diễn văn, nào là ca ngợi công ơn của các vị thiên sứ, ca ngợi chiến công của các bậc giáo hoàng, thuyết giáo về đạo đức ..vv...vv... Mãi đến khi mặt trời lên cao, bài diễn văn mới kết thúc. Một vị Quang Minh kiếm sư dùng đấu khí hô lớn:
- Kính thưa quý vị, sự kiện Thanh niên cao thủ đại tái, tổ chức năm lần, được coi là sự kiện quan trọng nhất trong giới trẻ, sau đây xin được chính thức bắt đầu. Xin mời các tuyển thủ Thanh Hải của Thiên Hải thành, Dao Minh của Kim Quang thành, Lũng Vân của Sư Tâm thành, Như Quỳnh của Tử Tây thành, Tần Lôi của Thanh Hoa thành........... bước lên sân thi đấu số nhận sân thi đấu.
- Ồ, ngay đợt đầu tiên đã đấu rồi sao.
Tần Tử Phong hơi ngạc nhiên, hơn người lọt vào vòng thi đấu chính thức, vậy mà ngay đợt đầu tiền Tần Lôi đã bước lên. Như vậy khi hắn đấu, các đối thủ ngồi bên dưới sẽ dễ dàng quan sát các chiêu thức rồi tìm cách khắc chế. Nhưng thi đấu đầu tiên, cũng tức là thời gian nghỉ ngơi sẽ dài hơn.
Trận đầu của Tần Lôi, đối thủ tên là Thanh Hải của Thiên Hải thành, sử dụng Thủy hệ đấu khí.
Hiệu lệnh bắt đầu vừa vang lên, Tần Lôi đã vung thương lao tới. Không dùng ma pháp, chỉ dùng nội lực truyền vào thân thương.
Một chiêu đâm tới, mang theo một tiếng rít mạnh. Thanh Hải phản ứng ngay lập tức, cực kiếm màu bạc kéo lên, vẽ ra một vòng bán nguyện màu xanh lam nhẹ nhàng phá đi thế công của trường thương. Đấu khí Thủy hệ bị trường thương chia cắt làm phần nhưng quỹ tích vẫn không thay đổi bay về phía Tần Lôi.
Tần Lôi nhíu mày, thân hình khẽ nghiêng một cái, lách qua khe hở giữa đường đấu khí. Thanh Hải chỉ chờ như vậy, đạp mạnh chân xuống đất lao tới, cự kiếm quét ngang một cái, đấu khí xanh lam tuôn ra chém thẳng vào vùng hạ bàn của Tần Lôi, ép Tần Lôi phải nhảy lên rồi lại vung tiếp một kiếm bổ từ trên xuống. Thế công liên miên bất tuyệt, chiêu trước chưa tới đã chém ra chiêu sau mưu đồ ép Tần Lôi vào tuyệt lộ.
Trong các hệ đấu khí thì Thủy hệ là khó đối phó nhất. Các hệ đấu khí Hỏa, Phong, Quang Minh, Hắc Ám không có hình dạng vật chất, tầm công kích rất ngắn, còn các hệ Kim, Mộc, Thổ có hình dạng cố định lại dễ chặn. Chỉ có Thủy hệ là khó, tấn công xa lại biến hóa muôn hình vạn trạng.
Thủy hệ chí nhu, khi bị chặt đứt lại thì phân thành tiếp tục bay tới, vô số công kích khiến Tần Lôi lâm vào cảnh hiểm nguy, chỉ một sai lầm cũng sẽ khiến lần thi đấu này kết thúc ở đây. Tần Lôi ỷ vào thân pháp nhanh nhẹn và thân thể cường hãn liên tục né tránh, dần dần bị dồn về góc võ đài. Trong đầu hiện lên vô số phương án đối phó.
Chỉ thấy Tần Lôi vung tay ném thẳng trường thương về phía Thanh Hải. Thanh Hải vui mừng, tên này chả lẽ bí quá hóa rồ, ném vũ khí đi vậy lấy nắm chắc thất bại rồi còn gì, lập tức lùi một bước, vung cự kiếm chém xiên từ dưới lên, đấu khí mãnh liệt tuôn ra đánh bay trường thương ra khỏi võ đài. Nhưng đúng lúc đó hắn cảm thấy có gì không đúng, ngẩng lên đã thấy nắm đấm của Tần Lôi bốc cháy mãnh liệt đang hướng về phía ngực hắn.
Thanh Hải hơi bất ngờ, sao tên ngày lúc nãy còn dùng nội lực, cứ tưởng hắn là võ giả chứ, bây giờ lại dùng đến đấu khí, không thể xem thường được, tự tạo cho mình một vòng đấu khí hộ thân, cự kiếm kéo lên chắn trước ngực, tiến vào trạng thái phòng ngự.
Thủy hệ đấu khí từ cự kiếm của Thanh Hải mãnh liệt tràn ra, va chạm cùng Hỏa hệ từ quyền của Tần Lôi. Trên võ đài trong phút chốc bị chia thành nửa, một nửa xanh lam một nửa đỏ rực rồi....
Ầm....!!!....Ầm.....
Một tiếng nổ lớn vang lên, ánh sáng chói mắt chiếu rọi khắp cả đấu trường. Năm vạn người, vạn con mắt trên khán đài cùng đổ dồn về phía võ đài số .
Cùng lúc đó, trong một phòng nhỏ tại khu khán đài đặc biệt, một lão giả tóc hoa râm bỗng vỗ bàn đứng bật dậy, trong đôi mắt tràn ngập vẻ kinh sợ, cái bàn bên cạnh đã biến thành bụi phấn. Lão già thở dài, trong miệng liên tục lẩm bẩm: thì ra là thế, thì ra là thế, thì ra Tần Chính đã sớm có được bí pháp ma vũ hợp nhất, thảo nào năm xưa Quang Minh Thần Giáo ta thua thảm như vậy....
Động tĩnh tại võ đài số quá lớn, ngay cả ma pháp trận tại đây cũng lắc lư rung động như muốn sụp đổ. Ngay cả các tuyển thủ đang thi đấu cũng có nửa dừng lại, nhìn qua bên này.
Trên võ đài số , hơi nước bao phủ, từ bên ngoài không nhìn thấy bất cứ thứ gì, sương mù càng lúc càng đậm đặc. Trong sương mù những tiếng va chạm, tiếng nổ vang lên không ngừng. Một lát sau, Thanh Hải từ trong võ đài như diều đứt dây bay ngược ra, rơi khỏi võ đài, bất tỉnh. Sương mù tan dần, trên võ đài, Tần Lôi vẫn ngạo nghễ đứng thẳng, quần áo trên người vô cùng rách nát, có chỗ cháy dở, khắp người đều là vết thương vẫn còn đang há miệng, nhưng máu không chảy ra hiển nhiên là đã bị Tần Lôi dùng nội khí ép lại.
Hay.....!.....Tốt.....!.....Được lắm.....Em yêu anh....vân...vân...và vân vân....
Trên khán đài ầm ầm như sấm dậy tràn ngập tiếng vỗ tay cổ vũ cho Tần Lôi, một vài tiểu thư còn nhảy cả lên, hò hét đến khản cổ gọi tên Tần Lôi.