Thời gian cứ vậy mà trôi qua, và Vi Lam đã không gặp lại Vỹ Danh nữa. Nếu như Vỹ Danh chỉ là một người xa lạ bình thường thì có lẽ sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng không phải vậy. Anh lại là em trai của Vỹ Tường , và lẽ dĩ nhiên, có tránh ngàn lần thì ít nhất cũng sẽ tình cờ gặp nhau một lần.
Và cái ngày tình cờ ấy, nó vẫn là một đêm mưa rả rích.
Cô gặp lại anh trong bar rượu nơi Vỹ Tường làm chủ. Cô ngồi cách xa anh một khoảng, vờ như người xa lạ, nhìn anh như chưa từng quen biết.
Còn anh, ánh mắt anh cứ dán chặt trên gương mặt cô. Sẽ không ai hiểu được cái cảm giác day dứt trong tim anh suốt cả tháng qua là thế nào. Vì chỉ có mình anh hiểu rõ cảm giác ấy.
Nhớ… Anh nhớ cô đến gần như phát điên.
Cái đêm hôm ấy nó vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí anh. Gương mặt ấy, ánh mắt ấy, vòng tay dịu dàng và những cái hôn cuồng nhiệt, nó cứ mãi dai dẳng ám ảnh lấy anh trong vô vọng. Vì anh đã không gặp lại cô nữa.
Nhưng giờ thì sự xuất hiện của cô lại khiến anh muốn nghẹt thở. Cô ấy cứ thoắt ẩn thoắt hiện, như bóng ma ẩn mình trong anh vậy.
Anh… muốn yêu cô lần nữa.
…
Vi Lam bước ra khỏi restroom nữ, và anh đã đứng tựa người vào hành lang ấy tự bao giờ.
Liếc anh bằng ánh mắt giá lạnh, cô dửng dưng bước đi như thể anh là người vô hình.
Nhưng rồi cái người được cho là vô hình ấy, anh lại hiện hữu rất thật trước mắt cô, nắm chặt bàn tay cô giữ lại.
-Đừng đi – Anh gọi từ phía sau
-Có chuyện gì? – Vi Lam dừng bước, trả lời và không xoay đầu lại nhìn
-Sao phải tránh mặt tôi?
-Tôi không có – Cô đáp, giờ mới chịu liếc nhìn về phía anh – Chúng ta thân nhau lắm sao?
-Không thân… Đúng là không thân. Nhưng tôi lại vì cái người xa lạ như cô mà phát điên thật rồi
Anh kéo chặt tay cô, làm cả cơ thể cô lảo đảo ngã về phía anh. Anh đẩy cô sát vào tường, chống hai tay thật mạnh rồi nhìn cô đăm đăm.
-Hãy yêu tôi thêm lần nữa nhé?
Anh nói, rồi vội vã cướp đoạt nụ hôn cuồng nhiệt từ cô. Cô vẫn đứng lặng người, bao nhiêu lý trí đều gục ngã trước ánh mắt và hành động của người con trai ấy. Một kẻ xa lạ mà cô đã từng nhung nhớ suốt thời gian qua. Và cô có thể làm gì được nữa khi mà anh ấy lại hiện hữu trước mắt cô trong cám dỗ. Kháng cự ư? Không còn kịp nữa rồi.
…
Họ lại quấn lấy nhau như hai kẻ điên loạn, bất chấp hậu quả, bất chấp tương lai. Trong mắt họ giờ chỉ có nhau, sức quyến rũ đến kỳ lạ mà cả anh và cô đều không thể dứt ra được. Họ phải là của nhau, ít nhất là trong khoảnh khắc này.
Yêu là mù quáng, yêu là dại khờ, và tình yêu sẽ càng đáng sợ khi con người đánh mất đi lý trí.
Nhưng liệu giữa anh và cô có tồn tại cái thứ gọi là tình yêu đó không?
Câu trả lời, ngay cả chính anh và cô cũng không hiểu rõ. Họ cũng muốn tìm lời giải cho chính mình.
…
Nằm gọn trong vòng tay anh, cô nhắm nghiền đôi mắt, cảm giác ngọt ngào tràn ngập trong tim. Anh hôn nhẹ lên mái tóc, chạm vào làn da ấm áp và nâng niu nó với trái tim yêu thương.
Cô mở to đôi mắt, ngước nhìn anh thật lâu.
-Có phải em đang điên rồi không? – Cô chợt hỏi, nhìn anh bối rối
-Không phải em, mà là anh. Anh điên vì em thật rồi – Anh nói giọng đầm ấm, siết chặt bờ vai mỏng manh.
-Tại sao lại là em?
-Người điên thì làm sao biết trả lời – Anh bật cười, hôn vội lên mái tóc cô – Từ cái đêm ấy, tâm trí anh chỉ nghĩ về em, một mình em thôi. Làm việc cũng không xong, giải buồn cũng chẳng thấy vui. Hình như… anh yêu em mất rồi.
-Yêu một người chỉ sau một lần gặp mặt? – Cô cười có vẻ ngờ vực
-Chẳng phải em cũng thế sao? – Anh nheo mắt, nhìn cô tinh nghịch
-Có lẽ thế – Cô mím môi, nghĩ thầm
-Anh thấy mình có lỗi
-Với bạn gái anh?
-Không, là với em – Anh nhìn cô chăm chú
-Tại sao?
-Vì anh đã có bạn gái – Vỹ Danh đáp, nhìn cô với cảm giác tội lỗi và hối tiếc
-Vì em là người đến sau? – Vi Lam cười, nụ cười chua chát chỉ có cô mới hiểu
-Anh và cô ấy… – Vỹ Danh ngập ngừng muốn giải thích điều gì
-Đừng nói. Em không muốn biết – Cô đáp gọn, rồi hôn anh trong bất ngờ
Nụ hôn nóng bỏng khiến anh như ngồi trên lửa. Chịu đựng nổi sao? Không, không thể kiềm chế nữa rồi. Anh đẩy mạnh người cô xuống giường, rồi yêu cô bằng tất cả những gì anh có thể. Trong đêm nay, cô thuộc về anh.
Khi đã trót dại lầm lỡ một lần, thì ngựa quen đường cũ, thể nào cũng sẽ phạm phải sai lầm lần thứ hai. Anh và cô là như vậy đó. Họ đã qua lại với nhau, lén lút và âm thầm, chẳng ai hay biết. Nếu có ai hỏi quan hệ giữa họ là gì, thì chính họ cũng chẳng biết câu trả lời. Họ chỉ tìm đến nhau mỗi khi cô đơn và lạc lõng…
Anh nằm tựa đầu mình lên chân cô, nhìn ngắm cái vẻ đẹp quyến rũ mà anh đang say mê đến điên loạn. Tóc cô vấn cao, đeo cặp kiếng to gọng đen và chăm chú đọc quyển sách trong tay.
Họ vẫn hay ở bên nhau như thế, đôi lúc bên nhau thật lặng lẽ, không nói gì, nhưng cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong tim.
Cô chưa bao giờ hỏi anh quan hệ giữa họ là gì.
Và anh cũng chưa bao giờ mở lời về quan hệ giữa họ.
Anh vẫn có bạn gái. Và anh vẫn tìm đến cô.
Cô biết rõ điều đó. Và cô chấp nhận.
Có phải là cô ngốc nghếch? Không, không phải. Cô không tin vào tình yêu vĩnh cửu, cô chỉ tin vào bản thân mình. Nếu cô nhận ra ở bên anh là hạnh phúc, thì cô sẽ làm vậy theo tiếng gọi của trái tim. Không cần lo nghĩ về tương lai, cô không cần anh sẽ bên mình mãi mãi, chỉ biết những lúc cô cần anh, thì anh sẽ xuất hiện bên cô.
…
Anh đột nhiên nắm chặt bàn tay cô.
-Có bao giờ em tự hỏi, anh có yêu em thật lòng hay không?
Cô liếc nhìn anh, rời mắt khỏi quyển sách đang đọc dang dở.
-Yêu hay không, điều đó với em không quan trọng – Cô trả lời – Em thấy hạnh phúc bên anh, vậy là đủ.
Anh mỉm cười, siết chặt từng ngón tay cô rồi đặt nó lên tim mình.
-Nghe thấy nhịp tim của anh không? – Anh nheo mắt hỏi
Cô lắc đầu, bật cười.
-Nó đang muốn nói rằng, lúc nào nó cũng loạn nhịp vì em đấy – Anh cười, cái miệng vẫn ngọt xớt như bao lần.
-Đừng yêu em. Anh sẽ hối hận đấy – Cô đáp, béo nhẹ má anh
-Hối hận vì muốn buông em ra mà không buông được?
-Có lẽ thế – Cô cười
-Vậy còn em? Nếu phải xa anh, em làm được không?
Cô nhìn ánh mắt anh, trái tim tự dưng nhói đau kỳ lạ. Xa anh sao? Cô sẽ làm được chứ?
-Em sẽ chết đấy – Cô trả lời với vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng. Là cô đang đùa có phải không?
-Vậy anh sẽ chết cùng em
Anh đáp, rướn người lên cao hôn lên môi cô. Vẫn là nụ hôn ngọt ngào, nụ hôn chưa bao giờ ngừng mang đến sự kích thích và rạo rực trong lòng họ.
Cô buông vội cuốn sách rơi xuống đất, vòng tay ôm quanh cổ anh.
-Anh có phải là thằng đàn ông tồi tệ? – Anh chợt hỏi
-Còn em là kẻ thứ ba xen vào hạnh phúc người khác? – Cô cười cay đắng
-Nếu nói trái tim anh đã nguội lạnh từ rất lâu, trước khi gặp em, em có tin không?
Lời anh nói, khiến cô chạnh lòng. Cô có tin anh không?
Cô không trả lời, lặng người nhìn vào ánh mắt anh.
-Anh đã từng rất yêu Tư Hân. Cô ấy là mối tình đầu đẹp nhất của anh. Anh theo đuổi, làm mọi việc để được yêu cô ấy. Kết quả là trái tim cô ấy đã rung động, vì anh. Nhưng mà anh thật không ngờ, hạnh phúc bên cô ấy thật ngắn ngủi. Chỉ sau một năm quen nhau, cô ấy đã nói chia tay với anh.
-Vì sao?
-Vì cô ấy đã yêu người khác – Anh nói và bật cười chua chát. – Anh đã sống như một thằng ngốc sau khi chia tay, cố quên đi cô ấy, đau lòng đến chết. Nhưng hai năm trôi qua, anh dần nhận ra mình đã dần quên đi cô ấy, không còn chút đau lòng hay tiếc nuối gì nữa. Anh không yêu cô ấy nhiều như anh đã nghĩ.
-Nhưng hai người lại quay về bên nhau? – Vi Lam hỏi, ánh mắt dò xét, tim đau đến muốn vỡ òa.
-Phải. Không phải anh quay về, mà là cô ấy. Anh biết mình không còn yêu cô ấy như lúc trước, và anh đã từ chối.
-Rồi sau đó?
-Cô ấy tự sát – Anh nhoẻn miệng cười, nụ cười cay đắng – Tự sát vì anh. Anh thấy mình thật tệ bạc, dù không yêu nhưng đã làm tổn thương cô ấy như vậy, thật là tệ lắm. Cô ấy tự sát vì anh, và anh biết cô ấy đã thật lòng yêu anh nhiều lắm rồi.
-Vậy là anh chấp nhận?
-Ừ… Anh chấp nhận. Vì anh nghĩ trái tim mình đã giá lạnh, sẽ chẳng thể yêu thêm một ai khác. Hai năm qua anh sống là vậy. Anh chấp nhận ở bên cô ấy, vì anh sợ nếu anh từ chối, cô ấy lại làm điều dại dột một lần nữa. Anh biết cô ấy sẽ dám làm thế, anh không nỡ để điều ấy xảy ra.
Anh chợt dừng lại một lúc thật lâu.
-Nhưng anh không thể ngờ rằng mình lại gặp em.
Ánh mắt anh nhìn cô đau đớn, vì anh đã lại yêu lần nữa.
-Một tháng không gặp em, anh đã nghĩ mình sẽ có thể quên. Nhưng hình ảnh em cứ xuất hiện mỗi khi anh nhắm mắt lại. Anh thấy mình sống thật khó khăn, cứ nhớ nhung đến một người, cứ sống như người mất hồn. Cuối cùng anh cũng quyết định, mình phải yêu em.
Cô nhìn anh lặng lẽ. Đôi mắt đỏ hoe nhòe nước. Nước mắt cứ thế mà rơi vội vàng. Lần đầu tiên cô khóc. Vì anh.
Tình yêu càng vụng trộm thì càng khiến con người ta thấy thú vị và kích thích. Cứ muốn tìm đến nhau, nhưng lại cố lén lút và che đậy, thật chẳng phải là chuyện dễ dàng.
Đôi lần Vi Lam chạm mặt Vỹ Danh và Tư Hân trên phố.
Gật đầu, họ chào nhau như hai người bạn xa lạ.
Nhưng ánh mắt họ nhìn nhau, chan chứa đầy yêu thương.
Phải khoác lên mình cái bộ mặt giả dối ấy, đôi lúc cô và anh đều không chịu đựng nổi, thấy mình là những kẻ đầy tội lỗi. Nhưng mọi việc đâu lại vào đấy, có cảm giác tội lỗi nhiều bao nhiêu đi nữa, thì những lúc họ tìm đến nhau, tất cả đều tan biến như bọt biển.
Mẹ nó, haha, ta lại xuyên không rồi, tên Cửu Văn kia làm sao có thể là đối thủ của ta, haha. Ngẫm lại, vũ trụ tối tôn giả đúng là kinh khủng, phải dẫn độ sức mạnh của cả vi diện không gian mới giết được hắn. Chơi với ta sao. Ta bất tử a.
Hắn chính là A, kẻ bất tử. Trong lần đi dã ngoại trong núi sâu, hắn nhặt được chiếc nhẫn giả cổ màu đen, trông như được làm bằng sành sứ. Từ đó, hắn có năng lực chuyển sinh linh hồn, cứ chết lại chuyển qua không gian khác, tái sinh – chết – tái sinh. Hắn đặt tên cho chiếc nhẫn kia là Sinh Mệnh thần giới. Sinh mệnh thần giới a, có khi gọi là đoạt xá thần giới sẽ hay hơn, haha.
Kiểm tra thân thể mới cái đã. A vén màn che xe trước xe ngựa ra, đi theo xe của hắn là hơn trăm kỵ sỹ, khôi giáp bóng loáng.
Thấy hắn thò đầu ra, bạch phát lảo giả thúc ngựa tới hỏi:
- Đại thiếu gia có gì dặn dò?
- A. Hắn vội rụt đầu vào trong xe.
Tần Tử Phong, Tần gia của Thanh Hoa thành sao, hắc hắc, gia tộc lớn, Tần Chính, song hệ Lôi - Ám pháp thần. Có chút quyền lực.
Nhưng thân thể tên Tử Phong này lại yếu quá, hẳn là linh hồn bị trọng thương, sau đó dùng bí pháp tu bổ. Haizz, phương pháp thô sơ này, thân thể bị ăn mòn tới mức này. Thân thể này, phải tu luyện thế nào đây, có sẵn ma pháp lực rồi, lại còn có cả nội lực, hắn không ngừng tính toán, thân thể này so với phế vật có khác là mấy, mẹ nó, cứ xuyên không là lại mất ít trí nhớ, may mà ta có dự phòng. A nghĩ xong liền lấy trong Sinh Mệnh thần giới ra khối ngọc giản, công pháp tu luyện linh hồn.
Vừa lấy ra xong, hắn cảm thấy linh hồn có chút chấn động, a, tên Tử Phong này, ý chí thật tốt, lại có thể phản kháng. Vốn định sau khi linh hồn hồi phục sẽ đoạt xá một kẻ khác, trả lại thân xác cho ngươi, xem ra không được rồi, thôn phệ ngươi cái đã.
Linh hồn của Tần Tử Phong chống cự yếu ớt rồi bắt đầu bị hấp thụ.
Ngay lúc đó, một đạo quang mang màu xanh bắn thẳng vào chiếc xe ngựa hắn đang ngồi, đoàn kỵ sỹ đi theo căn bản không kịp phản ứng, chỉ có lảo giả cưỡi ngựa bên trái xe kịp tung ra chưởng làm chệch hướng công kích một chút rồi đạp một cái lên lưng ngựa, bay thẳng về hướng kẻ công kích. Nhưng chỉ được có một chút, đạo quang mang màu xanh lam kia vẫn xuyên qua rèm xe, cắt đứt vai phải của hắn.
Đang hấp thu linh hồn của Tần Tử Phong, A bị chấn động mạnh, linh hồn không kịp khống chế liền dung hợp với linh hồn của Tần Tử Phong. Nhưng thân thể của Tần Tử Phong không thể chứa nổi linh hồn cường đại của A, năng lượng linh hồn cường đại tích lủy qua vô tận năm tháng lập tức tràn ra ngoài như một cơn lũ.
Thời gian như ngưng lại, bạch phát lão giả đang bay trên không,bàn tay phóng ra đấu khí màu đỏ hướng về mấy kẻ bịt mặt đang cưỡi ngựa lao tới, miệng há to như chuẩn bị nói gì đó, mấy kỵ sỹ đi sát xe ngựa đang rút kiếm.
Uỳnh…uỳnh…. một làn sóng linh hồn lực cực mạnh lấy xe ngựa làm trung tâm tỏa ra, người xung quanh lập tức gục xuống, bạch phát lão giả trên không trung chỉ kịp hô chữ "Bảo… v…" rồi như con diều đứt dây theo quán tính rơi xuống phía xa. Mười tên vận hắc y bịt mặt cũng chịu chung số phận, cả người lẫn ngựa mềm nhũn đổ xuống kéo lê trên nền cát cả chục mét mới dừng lại.
Cùng thời điểm, trong Thanh Hoa thành, một lão già tóc hoa râm mặc hắc sắc trường bào đang ngồi uống trà bật đứng dậy.
- Không ổn, linh hồn hệ cấm chú.
Lão già hét lên:
- Vân nhi, gia gia phải ra ngoài trước.
Nói rồi lập tức bay theo hướng "Linh hồn lực cấm chú".
Cô gái tên là Vân nhi từ phòng tu luyện mở cửa ra, nhìn theo hướng bay của ông nội nàng, nghĩ trong lòng "ông nội sao lại vội vàng vậy nhỉ, có gì quan trọng chăng".
Mấy người hầu cũng nghi hoặc trong lòng, chuyện gì có thể khiến cho lão thái gia hơn trăm tuổi phải vội vã như thế, nhưng thân phận nô lệ khiến bọn họ không dám biểu lộ ra, lập tức quay lại làm việc.
Vân nhi ra đại sảnh, trong lòng vẫn nghi hoặc không thôi. Trên đường, nàng gặp Hỏa Viêm – long tộc thánh cấp ma thú. Nàng lập tức hỏi:
- Hỏa long gia gia, gia gia ta có việc gì mà gấp như vậy.
- Vừa rồi ta cảm thấy cách phía đông thành Thanh Hoa chừng dặm có dao động linh hồn lực cực mạnh, chắc là chủ nhân tới đó. – Hỏa Viêm trả lời.
- Vậy ư, linh hồn lực đó mạnh như vậy sao?
- Vân nhi, ta cảm thấy linh hồn lực đó hẳn là có cấp bậc không thua cấm chú bao nhiêu… không ổn rồi, Vân nhi, mau tới quang minh giáo đình, Tử Phong bị thương rất nặng, chủ nhân cũng ở đó.
Hỏa Viêm nói xong lập tức bay đi.
Vân nhi vội niệm chú ngữ ma pháp, thân thể biến thành một tia chớp lóe lên nhắm thẳng hướng giáo đình tại trung tâm của Thanh Hoa thành.
ngày sau.
Tần Tử Phong tỉnh lại, hắn thấy mình đang nằm trên giường, trong phòng, bên cạnh, em gái hắn Tần Bạch Vân ngủ gục bên cạnh, gối đầu vào giường lớn. Sao thế nhỉ, rõ ràng là mình đang đi trên xe ngựa, từ kinh thành về mà… Ôi, sao tay chân cũng khó nhấc lên vậy.
Đang miên man suy nghĩ thì Tần Tử Phong nghe thấy âm thanh từ ngoài cửa lớn truyền tới.
- Đâu, kẻ nào dám đánh đại ca ta, ta sẽ lóc da hắn.
Aizz, Tần Lôi về rồi. Tần Lôi là anh em song sinh với hắn, tính cách giống hệt cha, nóng nảy và có phần lỗ mãng. Chắc Tần Lôi lại phi cả ngựa vào trong phủ rồi, chuẩn bị nghe chửi haha.
- Tiểu tử, ngươi bao giờ mới sửa được cái tính trẻ con đó hả, còn dám cưỡi ngựa vào phủ nữa, có tin ta đánh ngươi một trận không.
Biết ngay mà, lại bị gia gia mắng.
- Lão đầu tử, ta vừa từ biên cương về, không đón tiếp nồng hậu lại còn mắng nhiếc nữa, lão đầu… a..a… ta im ta im, đại ca cứu mạng a.
Bạch Vân ngủ thiếp đi, dựa vào giường của Tử Phong, lúc này nghe tiếng ồn ào bên ngoài liền tỉnh lại, chỉnh sửa lại tóc một chút rồi đứng dậy đi ra mở cửa.
Cửa mở, Tần Lôi như một con gấu xám lao vào.
- Nhị tỷ, đại ca đâu.
- Đại ca…
Bạch Vân chưa nói hết câu, thì Tần Lôi đã phát hiện ra Tử Phong nằm trên giường, liền lao tới nắm mạnh hai vai của Tử Phong lắc mạnh.
- Đại ca, ngươi không sao chứ, này, này, đừng giả vờ ngủ nữa.
- Vốn không sao, bị ngươi lay sắp chết rồi, buông tay ra đi sắp gãy xương rồi đấy.
- Haha, nghe nói ngươi bị người ta đánh trọng thương, chuyện này là sao vậy? Tần Lôi hỏi.
- Ta cũng không biết, chỉ nhớ là ta dẫn theo quân hộ vệ đi từ kinh thành về Thanh Hoa thành, qua Đại Lãng sa mạc thì ngủ mất, tỉnh lại thì đã thấy ngươi rồi.
- Nhị tỷ, tỷ biết không?
- Ta cũng không biết, lúc ta đang luyện kiếm, thì gia gia bảo là có việc phải ra ngoài ngay, sau đó ta gặp Hỏa long gia gia, người nói là cảm thấy phía đông có linh hồn lực cực mạnh. Lại bảo là đại ca bị thương nặng đang chữa trị ở Quang Minh giáo đình.
- Vậy ư, lát nữa ta phải đi hỏi lão đầu tử mới được.
- Không cần đi nữa, bản thân ta cũng không biết, lúc ta tới hiện trường, thì không còn ai sống sót nữa rồi, tất cả đều là linh hồn tan vỡ mà chết, Tử Phong bị mất một cánh tay. Ta cũng không tìm thấy bất cứ dấu vết nào cả. – Tần Chính, ông nội của người vừa đi vào vừa nói.
Quả thật, Tần Chính cũng từng nghĩ đến khả năng có cao thủ quỷ tu tiến hành đoạt xá cháu của ông, nhưng ông ta kiểm tra vẫn thấy linh hồn cháu mình bình thường, với lại ông ta cũng không tin, có kẻ nào lại muốn đoạt xá hắn. Linh hồn của Tử Phong đã bị thương vô cùng nghiêm trọng, nhờ vào tu chân pháp trận mà miễn cưỡng có thể hồi phục, nhưng thân thể qua nhiều năm bị pháp trận ăn mòn như vậy…. Còn có bọn bịt mặt áo đen, không ai nhận ra chúng, thêm một miếng Hồng Ngọc nữa. Chuyện này xem ra không đơn giản.
- Tử Phong, cháu thấy miếng Hồng Ngọc này có quen thuộc không? – Tần chính lấy ngọc giản màu Đỏ ra hỏi.
- Không, ông nội, cháu chưa từng nhìn thấy miếng ngọc này, sao vậy ông nội.
- À, miếng ngọc đỏ trong suốt này ta tìm thấy trong tay cháu, trong cánh tay bị đứt ấy. Sau khi đưa cháu tới Quang Minh giáo đình chữa trị, ta đã đi hỏi một số người. Ai cũng nói nó chỉ là một viên ngọc đẹp mà thôi, chỉ có Từ Linh lão bất tử là nói nó ẩn chứa một công pháp tu luyện linh hồn cực mạnh, hắn nói ta nhặt được bảo bối rồi, hắn còn giúp ta chép ra một bản nữa.
- A, linh hồn công pháp, vậy chẳng phải đại ca sẽ không cần dùng pháp trận tu bổ linh hồn nữa hay sao. – Bạch Vân nói.
- Đúng vậy, chỉ cần Tử Phong tu luyện công pháp này… à còn cả hai người các ngươi nữa, tối nay bắt đầu tu luyện.
- Gia gia, người có phải già rồi nên lú lần không, công pháp không phải ai cũng luyện được, đấy là còn chưa kể cái lão Từ gì gì đó cũng có thể lừa người nha. – Tần Lôi bất mãn nói.
- Tiểu tử, công pháp này ta và Từ Linh đã thử rồi, hắn còn trực tiếp bế quan, nói năm sau sẽ độ kiếp nữa kìa. Thôi, Tiểu Lôi, ngươi đi tắm rồi ăn cơm đi, đừng quấy rầy đại ca ngươi nghỉ ngơi nữa. - Tần Chính nói.
- Gia gia, hắn đã được quang minh ma pháp chữa trị toàn thân, rồi, cánh tay cũng mọc lại rồi. – Tần Lôi ấm ức.
- Đại ca, ta cũng phải đi luyện kiếm đây. – Bạch Vân nói rồi xách kiếm ra ngoài.
- Phong nhi, cháu cũng nghỉ ngơi đi, ta đi tu luyện đây.
Tần Tử Phong còn lại một mình, hắn cảm thấy trống trải, căn phòng này, trông quen thuộc nhưng lại có cảm giác gì đó là lạ mà rốt cuộc hắn vẫn không nghĩ ra. Tất cả đều như mới vậy.