Ở giữa pháp trường, tâm ma hắn sống dậy. Máu bức ra từ thái dương, chảy dài trên gương mặt hắn. Âm khí phút chốc nhiễu cả quãng trường. Tiếng người la hét, sợ hãi. Một màn gió tanh mưa máu nhuộm đỏ cả Liêu thành.
Khi hắn bừng tỉnh, bốn bề đã trở nên im ắng, mùi máu tươi nồng đậm.
Vô Hoa run rẩy bước tới, tháo dây trói, ôm Tố Khê vào lòng.
Nàng đi rồi, hắn không đến kịp… vẫn không đến kịp.
Dù chỉ là một kiếp người, nhưng là đau đớn đến thế. Như muốn giằn xéo hết cả tâm can của hắn ra.
Hắn đã cố gắng đến nhường nào? Đã cố gắng đến nhường nào.
Vô Hoa ngửa đầu hét một tiếng đầy căm phẫn. Giữa biển máu ngày đó, hắn ôm nàng đã dần lạnh lẽo. Run rẩy đặt nụ hôn lên bờ môi khô nức của nàng, thiều thào nói “Khê Nhi, ta yêu nàng… yêu nàng”.
Tố Khê bừng tỉnh, Châu Ly Điện vẫn thanh bình như thường lệ, chỉ có lòng nàng dậy sóng. Nàng vẫn còn nghe rõ tiếng gào thét thê lương của hắn.
Kiếp nạn này, chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Nàng nhìn cây hoa lan trước sân Châu Ly Điện, lòng có chút chua xót.
Hắn… không chờ nàng ở cầu Nại Hà nữa rồi. Thật có chút muốn nghe hắn nói.
Nàng nhớ hắn rồi, nhớ giọng nói “Vô Hoa từng đến đây, Vô Hoa vẫn luôn tìm nàng”.
Cho dù ký ức có hay không có phong ấn, nàng vẫn không quên được hắn.
Môi Tử Hoa khẽ mấp máy “Vô Hoa… lẽ ra, ta không nên tùy hứng xuống nhân giới… chúng ta, vốn không nên quen biết nhau”.
Nếu như không gặp chàng, ta sẽ không vướn bận như vậy.
Vô Hoa trở về ma giới, trong lòng nôn nóng muốn gặp được Tố Khê, có ai biết hắn đã đau đớn nhường nào? Cũng may, nàng chỉ là lịch kiếp, cũng may, nàng là thần tiên.
Vô Hoa một mình đến cổng Nam Thiên Môn, bị thiên binh chặn lại, hắn cau mày, vừa muốn động thủ lại ngừng, Tiên Giới… là vì, đây là nhà của Tố Khê.
Thái Bạch Tinh Quân ra đón hắn, giọng lão nhẹ nhàng “Ma Quân đến đây hẳn là có việc, ta đã bẩm báo Thiên Đế, mời ngài đến Thiên Điện”.
Vô Hoa cười khách sáo “Cũng không có chuyện gì, ta chỉ muốn đi thăm…một người bạn”.
Thái Bạch cũng không nói nhiều, chỉ nhường bước cho hắn.
Vô Hoa đứng trước Châu Ly Điện rất lâu, hắn khẽ cười… quả nhiên, Tương Tư điện rất giống nơi này.
Hắn dùng nội lực nói vọng vào “Tố Khê… là ta”.
Một lúc sau, hắn lại gọi “Tố Khê”.
Một lúc sau nữa… hắn đi vào.
Nàng nằm dài trên ghế, vạt áo đưa nhẹ theo gió. Đôi mắt an nhàn nhắm lại. Lông mi dài mảnh khẽ rung.
Hắn ngồi xuống, bàn tay khẽ vuốt mái tóc nàng.
Cảm giác vẫn vậy, vẫn luôn yêu thương như vậy.
Tố Khê mở mắt, ngây người nhìn người trước mặt.
Hắn vào từ lúc nào? Tại sao nàng không hay? Là vì…hắn cho nàng…cảm giác quen thuộc hay sao?”.
Tố Khê phẩy tay, đẩy bàn tay của Vô Hoa ra, nàng bật người ngồi dậy.
Vô Hoa nhìn bàn tay trên không của mình, có chút sững sờ, cười khổ “Nàng giận ta sao? Ta đã đến…đã đến tìm nàng…cả hai kiếp đều đã đến…chỉ là”.
“Đủ rồi” Tử Hoa cười nhạt ngắt lời hắn “Ma Quân, cũng chỉ là hai kiếp phù du mà thôi, ngài hà tấc phải cố chấp như vậy”.
Nàng đã biết hắn là Ma Quân, nàng đã nhận ra hắn, nhưng lại vờ như không quen hắn.
Vô Hoa khẽ lắc đầu, đi đến trước mặt nàng, giọng trầm ấm “Tử Hoa, đối với ta, đó không chỉ là hai kiếp, tình cảm đó… là ta mang theo ký ức hàng ngàn năm lưu lại, là ta dùng chính linh hồn này để yêu nàng”.
“Nhưng đối với ta… chỉ đơn giản là giấc ngủ dài”.
Trong lúc Vô Hoa đang thẩn thờ, hắn nghĩ đi nghĩ lại vẫn không biết nên nói gì để dỗ nàng. Tố Khê thật là… khó dỗ dành.
Tố Khê có chút mệt mỏi “Tình cảm đó… ta đã không để ở trong lòng. Nếu mỗi lần xuống nhân giới đều lưu lại tình cảm, hẳn là có rất nhiều người chạy đến đây rồi”.
Vô Hoa nhìn nàng, có chút đau đớn dằn lại.
Hắn như vô hồn, cười khổ, lẩm bẩm “Là nàng vẫn giận ta… giận ta nên mới nói như thế… đợi nàng bớt giận… ta… ta lại đi tìm nàng”.
Hắn đi ra ngoài cửa Châu Ly Điện, ngoảnh đầu lại nhìn nàng cười vô cùng ấm áp, sao nàng lại thấy thê lương đến vậy.
Vô Hoa lại mím môi, hắn như chợt nhớ ra điều gì, tháo sợi dây treo bên hông, ném lên, một con sói xám to lớn xuất hiện ngay giữa sân. Hắn cười nói “Nàng bất cẩn như vậy, ban nãy ta vào cũng không hay, ta… ta để Mặc Huyền lại giữ cửa cho nàng, nó rất giỏi, nàng…có thể ngủ không cần lo”.
Dứt lời hắn vội vã đi mất, như thể sợ nàng sẽ nói thêm mấy lời.
Hắn hẳn rất đau lòng. Khi nàng nói vẫn thấy đau đớn đến vậy…còn hắn thì sẽ đau đến nhường nào?
Tố Khê không ngốc, năm đó khi nàng bị Đại Nương đuổi khỏi nhà.
May mắn gặp được hắn, biết bao nhiêu người qua lại, cũng chỉ có hắn quan tâm đến nàng, nàng vờ đáng thương, vờ ngốc nghếch. Khi ấy, chỉ là muốn có được sự thương hại của hắn.
Nhưng nàng thật không ngờ. Đó lại là quyết định đúng nhất đời nàng.
Có người cõng nàng mặc nàng ngủ trên vai hắn.
Có người ôm nàng khi nàng khóc, mặt nàng làm bẩn áo hắn.
Có người vì nàng mà nhóm lửa, nấu cơm.
Người đó xoa đầu nàng, dịu dàng nói “Đừng sợ, có ta ở đây”.
Những kẻ khác có cha, có mẹ, có thúc thúc, bá bá, cửu cửu…
Nàng chỉ biết, nàng có Vô Hoa, có Vô Hoa là đủ rồi.
Hoàng Đế triệu Vô Hoa vào cung, mãi đến chiều hắn mới trở về, gương mặt có mấy phần cứng ngắc.
Vô Hoa hỏi “Khê Nhi, chúng ta đi ngao du tứ hải được không?”.
“Được”.
“Có thể không có nhà ở, không có đồ ăn ngon”. Hắn vuốt tóc nàng, dịu dàng nói.
Tố Khê nét mặt không đổi, cười ngây ngô nói “Có chàng là được”.
Đi đâu cũng được, có Vô Hoa là được.
Lòng Vô Hoa ấm áp, chỉ vì một câu nói này, vì một tấm lòng này, hắn nguyện nghịch thiên vì nàng.
Người vì yêu mà yêu, là thần. Người vì bị yêu mà yêu, là người.
Hắn không phải người, cũng không phải thần. Nhưng hắn yêu nàng.
Vô Hoa đặt Tố Khê trên lưng ngựa, hắn ngồi phía sau, ôm nàng, giục ngựa chạy về phía bắc.
Nơi có thảo nguyên xanh bao la. Dựng một ngôi nhà nhỏ, bên cạnh cánh rừng.
Ngày ngày cùng nàng đi hái thảo dược, đào sâm. Tối đến cùng nàng ngắm sao, chúng ta bên nhau, trọn kiếp này.
Lúc hắn nghĩ đến điều này, trên môi nở nụ cười ngọt ngào.
Đi hết một đêm, trời cũng bắt đầu sáng.
Một loạt ký ức sống lại trong đầu Tố Khê. Khi ấy, trời cũng bắt đầu sáng, có người nắm tay nàng băng qua cánh rừng tưởng chừng vô tận.
Tiếng vó ngựa từ xa vọng lại, đánh tỉnh đầu óc đang mơ màng của Tố Khê. Qua một kiếp, bọn họ vẫn bị truy đuổi.
Vô Hoa trong lòng bắt đầu sợ hãi. Tuy kiếp này hắn có pháp lực, nhưng phía sau đuổi đến rất đông, hắn lo sợ, bản thân không thể bảo vệ được người ở trong lòng.
Lần trước, hắn để nàng ở lại một mình, nàng như thế không tỉnh lại nữa.
Vô Hoa cười nhạt nói “Ta thật sự muốn nhìn thấy chúng ta già đi, tóc bạc trắng, ngồi nhìn một đám trẻ đùa nghịch trong sân”.
Tố Khê rút vào lòng hắn, thấp giọng “Sẽ”.
Một mũi tên lướt qua vai Vô Hoa, cắm thẳng xuống đất. Máu từ bả vai hắn rỉ ra, nhiễm đỏ bạch y.
Máu của người đó, nhỏ lên tay nàng, ấm nóng. Người đó cõng nàng trên lưng, từng bước chạy trốn khó khăn. Người đó bảo nàng chờ… nhưng nàng chờ mãi… cũng không thấy người đó trở lại.
Trái tim nơi lồng ngực… đau đớn đến nghẹn thở.
Mưa tên từ phía sau vây lấy. Vô Hoa đặt dây cương vào hai tay Tố Khê, một nụ hôn lướt qua môi nàng, giọng hắn vẫn ấm áp như xưa “Ta sẽ đi tìm nàng”.
Nàng quay đầu, gào tên của hắn, bóng hắn nhảy từ trên lưng ngựa xuống, ẩn khuất trong màn mưa tên.
Vô Hoa quay đầu, trên môi vẫn là nụ cười dịu dàng.
Tố Khê muốn kéo dây cương quay đầu lại, chỉ là nàng không làm được, con ngựa như phát điên, cứ cắm đầu chạy về phía trước. Nàng cách Vô Hoa ngày càng xa, tầm mắt phút chốc mờ mịt.
Lần đầu tiên trong cuộc đời này, nàng hận bản thân mình… quá vô dụng.
Vô Hoa gần như nhặt lại một cái mạng nhỏ từ đống xác binh lính chất đầy. Hắn hừ một tiếng “Tên khốn kia đúng là thứ vong ơn bội nghĩa”.
Hắn thi triển pháp lực, nhìn thấy con đường Tố Khê đi qua. Mỗi bước chân hắn đi đều để lại vết máu, vệt máu rải dài, hắn vẫn không dừng bước, chỉ là dùng sức chạy về phía trước.
Không biết là đi bao lâu, Vô Hoa bỗng khụy xuống, hắn đưa tay áp lên ngực trái. Trái tim hắn đang đập rất mạnh, gần như muốn nhảy ra ngoài, hắn đau đớn thốt lên “Khê Nhi”.
Nàng không thể có chuyện được, không thể, hắn không chết, nàng cũng không chết, bọn họ còn phải cùng nhau đi đến già, hắn muốn kiếp này…thật trọn vẹn.
Hắn quá yếu, không thi triển pháp lực được nữa. Hừ, quốc sư gì chứ, cho dù hắn có tu luyện hai mươi năm, cũng không bằng một phần ngàn so với thân thể của Ma Quân.
Lúc đến Liêu Thành ở phía bắc, hắn nhìn thấy nàng rồi.
Tố Khê cả người người bị trói vào một cái cột, dựng giữa pháp trường.
Trên bộ trung y trắng muốt đã in hằn những vết roi, vết máu đỏ tươi đập vào mắt hắn.
Khê Nhi của hắn…bị người ta đánh…bị trói…phơi nắng…làm trò tiêu khiển cho đám dân đen.
“Khê Nhi”. Hắn đau đớn gào tên nàng.