Vô Hoa mở mắt, cả người đau rã rời, hắn không biết mình ngất đi bao lâu, cảm giác đau đớn này, hẳn là chưa chết đi.
Hắn mò mẫn theo từng vách đá, tìm nơi đi lên.
Quần áo hắn ướt đẫm, không biết là máu hay mồ hôi. Cứ từng bước một, dùng hết sức bình sinh mà đi. Cho dù thân thể này chịu không được cũng phải cố chịu.
Nàng có đi tìm hắn không? Có bị đám người kia bắt đi không? Bọn chúng có làm tổn hại nàng?
Vô Hoa thầm mắng “Mẹ kiếp, người mà bổn vương quý trọng, cầm trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, nếu các ngươi dám động đến nàng, bổn vương nhất định khiến mười tám đời tổ tông của ngươi đào ra, giết một lần nữa, diệt chín mươi đời tiếp theo của ngươi”.
Cuối cùng hắn cũng trở lại, cánh rừng kia, người phía sau bụi rậm vẫn còn đó.
Nàng nằm yên không cử động, trên trán, vết máu đã khô lại, Vô Hoa nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, người trong ngực hắn cứng đơ, cả người lạnh tanh, không còn chút hơi thở ấm áp.
Hắn… cuối cùng cũng trở lại… nhưng nàng… không chờ được.
Hắn… đã đi bao lâu? Khi ôm được Tử Linh, thân thể Vô Hoa cuối cùng cũng không chống đỡ được, đầu hắn gục lên trán nàng, hơi thở nhạt dần. Trước khi đôi mắt nhắm lại, khóe môi hắn mấp máy, lại không nói ra được.
Được, nếu nàng chờ ở cầu Nại Hà, ta nhất định đến tìm nàng.
Tố Khê tỉnh lại trong giấc mộng dài, nàng đã ngủ say thật lâu. Bàn tay cứng ngắc sờ lên mặt, một mảng ấm nóng vẫn còn. Nàng là vì giấc mộng kia mà rơi lệ.
Tố Khê vỗ nhẹ mặt mình mấy cái, khẽ mắng “Tên khốn kiếp… bảo ta chờ… ta chờ đến mức vừa mất máu, vừa đói chết cũng không thấy hắn”.
Bên ngoài, Chây Ly Điện vẫn một màn yên tĩnh. Tố Khê có chút thất thần, nhớ đến người kia, hắn mỉm cười nhìn nàng, dịu dàng gắp thức ăn cho nàng, thay nàng đỡ đòn, cảm giác được che chở lại ấm áp như thế.
Dẫu vậy… cũng chỉ là một kiếp phù du mà thôi. Kiếp sau, hắn sẽ quên nàng.
Thế gian… vốn dĩ rất bạc bẽo. Tình cảm… vốn dĩ rất mỏng manh.
Mấy trăm năm còn có thể nhạt nhòa, huống chi là khoảng thời gian ít ỏi ấy.
Vô Hoa tỉnh lại ở Ma Giới, Tôn trưởng lão còn muốn mở yến tiệc chào mừng hắn. Không ngờ, Ma Quân tân nhiệm ngay cả một câu cũng không nói, sắc mặt lạnh lẽo, phất tay áo, gấp gáp bay đến Minh Giới.
Dưới âm phủ, chúng quỷ sai bỗng cảm nhận một luồng khí lạnh lẽo, chúng ở âm phủ bấy lâu, âm khí bao trùm, mà luồng khí này lại còn đáng sợ hơn cả, chỉ có thể run vài cái, nhìn thấy một bóng đen lướt qua, đi về phía cầu Nại Hà.
Vô Hoa nhìn trước ngó sau, đứng bên cầu Nại Hà rất lâu, nàng đâu? Nàng không phải nói ở bên cầu Nại Hà chờ hắn hay sao? Chỉ thấy đám người uống canh mạnh bà, rồi đi qua cầu Nại Hà. Không hề có gương mặt nàng.
Hắn nhìn một tảng đá đề chữ “Đá tam sinh”.
Thì ra là đá tam sinh bên cầu Nại Hà. Ngón tay hắn lóe sáng, vốn muốn dùng nội lực viết một vài chữ, bỗng từ tảng đá vang lên giọng nói “Ây da…Ma Quân…người có thể đừng viết lên chân thân của ta không? Ngài có lời gì, ta chuyển giúp ngài”.
Vô Hoa ngừng lại, nheo mắt nhìn, một lúc lại nói, giọng dịu dàng khiến đá tam sinh có chút bần thần “Vô Hoa từng đến đây, Vô Hoa vẫn luôn tìm nàng”.
Nói xong, hắn gằn giọng “ngươi nhất định phải chuyển lời cho nàng”
Đá tam sinh “Nhưng nàng ấy là ai?”.
Vô Hoa nhíu mày, một lát sau hắn nói “Tử Linh… tên nàng là Tử Linh, nàng rất xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp”.
“Được… ta sẽ chuyển lời cho Tử Linh cô nương”.
Hắn do dự, muốn rời đi, bỗng túm một quỷ sai lại hỏi “người không ở cầu Nại Hà thì sẽ đi đâu?”.
Quỷ sai mắt ngáo ngơ, mặt co rúm lại không dám nhìn hắn, cũng không biết hắn muốn hỏi gì, chỉ thuận miệng lắp bắp “đi… đi đầu thai”.
“Không lẽ, nàng đầu thai rồi sao?”. Vô Hoa hít sâu một cái, trở lại đi đến điện Diêm La.
Một lần hắn cùng Tử Linh ra chợ, hơn một năm qua, bọn họ để dành được một ít tiền, nàng muốn mua một khúc vải đỏ, may hai bộ hỷ phục, nàng muốn được làm nương tử của hắn.
Hắn vốn không nghĩ đến, bởi vì từ lâu, hắn cũng xem nàng như nương tử của hắn rồi, có bái đường hay không cũng không quan trọng.
Nhưng Tử Linh muốn, hắn lại không muốn làm nàng buồn. Tùy nàng vậy.
Hai người đi được một lúc, Tử Linh va phải nam tử mặc y phục màu bạc, người kia vừa nhìn liền thấy một cỗ sát khí nhàn nhạt. Vô Hoa có một chút bất an, khẽ siết bàn tay, ôm lấy Tử Linh nhanh bước đi.
Người kia đuổi theo, chặn trước mặt hai người, ánh mắt tò mò nhìn Vô Hoa, sau đó khẽ lướt qua Tử Linh. Giọng hắn cười cợt “Đụng phải người ta liền muốn đi, đơn giản như vậy?”.
Tử Linh vội nói “Công tử, ban nãy ta không chú ý, thực xin lỗi”.
Người kia lại bật cươi, bước tới gần nàng “Chỉ xin lỗi là xong sao?”.
Vô Hoa nhíu mày, bàn tay nắm tay Tử Linh sẽ khiết chặt hơn. Tử Linh đứng bên cạnh, nhìn ánh mắt không hòa nhã của người đối diện, rõ ràng người này muốn sinh sự, nàng thì thầm bên tay Vô Hoa, chỉ thấy khéo miệng hắn co rút lại.
Tử Linh khẽ cười “Vậy thì…”, Vô Hoa động chân, đá một cái, chỉ thấy người kia ôm bụng ngã nhào ra sau. Vô Hoa kéo Tử Linh, hai người vụt chạy đi, không hề quay đầu lại.
Lúc về đến nhà, Tử Linh thở mệt nhọc, lại bật cười khó khăn nói “Thật cao hứng a…Vô Hoa, ban nãy thực vui”.
Vô Hoa trầm mặc gõ vào trán nàng một cái “Chỉ có nàng vui thôi”.
Tử Linh lè lưỡi, kéo tay hắn vào trong nhà, nàng chơi vui rồi thì phải vuốt giận cho người này a.
Đêm hôm sau, Tử Linh bị Vô Hoa làm cho tỉnh giấc. Vô Hoa nhẹ đưa tay lên môi, động tác “Suỵt”. Sau đó hắn viết lên tay cô “Nguy hiểm”.
Trong bóng tối, Tử Linh khẽ gật đầu. Hai người trốn vào bên cạnh cửa. Chưa được bao lâu, bên ngoài cửa bị đá tung. Một đám người gần mười người xông vào, tay mỗi người cầm gậy, Vô Hoa nhanh chóng kéo tay Tử Linh chạy ra ngoài.
Trong sân cũng có vài người, Vô Hoa bị chặn lại, lao vào đánh đấm, Tử Linh nhìn bàn tay nắm chặt chưa bao giờ buông, nhìn hắn vừa đánh người, vừa ôm nàng vào lòng, không biết có bao nhiêu lần gậy đánh lên người hắn. Nhưng nhiều người như vậy, Tử Linh cũng bị đánh một gậy, cảm giác đầu đau như búa bổ.
Nàng chợt nghĩ, nếu nàng chết rồi, Vô Hoa có đau không? Hắn không lên tiếng, không ai biết hắn có đau không, nhưng Tử Linh thấy trái tim mình rất đau.
Có máu nhỏ trên vai nàng. Nóng đến bỏng da.
Vô Hoa liều mạng nhận hai gậy vào người, cũng thừa lúc đẩy ngã hai người trước mặt, kéo tay Tử Linh chạy về hướng rừng.
Phía sau tiếng bước chân dồn dập. Tử Linh cảm nhận bàn tay nắm tay mình đang đổ mồ hôi. Trời đêm nay sao lạnh lẽo quá.
Cánh rừng này, không biết bọn họ đã đi qua bao nhiêu lần, chỉ là, lần này có chút lạ lẫm.
Không biết chạy được bao lâu, cước bộ hai người chậm lại. Tử Linh khẽ đẩy tay Vô Hoa ra, giọng thiều thào “Em chạy không nổi nữa…chàng đi trước đi”.
Vô Hoa sững sờ, sau đó kiên quyết sốc Tử Linh lên lưng, tiếp tục chạy.
Tử Linh nhận thấy hơi thở hắn dồn dập, bước chân nặng nề. Máu từ trán hắn nhỏ lên tay nàng, rực rỡ chói mắt.
Tử Linh không biết nếu bị đám người kia đuổi kịp, hai người sẽ ra sao?
Nàng khẽ thủ thỉ bên tai hắn “Vô Hoa, kiếp sau, em nhất định sẽ đến tìm chàng, chúng ta, nhất định phải ở bên nhau, kiếp này không đủ…em…sẽ ở bên cầu nại hà…chờ chàng”.
Gió tạt vào mặt nàng, bỏng rát, giọng nàng thiều thào, không biết hắn có nghe rõ không.
Vô Hoa gần như sắp khụy xuống, hắn cố sức chạy tới một bụi cây rậm rạp, đặt Tử Linh vào sau đó. Viết lên tay nàng mấy chữ “Đợi ta”.
Sau đó hắn hôn lên môi nàng, rất vội, nàng vẫn chưa kịp cảm nhận hơi ấm, hắn đã rời đi, trong màn sương mờ mịt nơi khóe mắt, chỉ còn sót lại bóng lưng cao ráo của hắn.
Nam nhân đó, tuy không nói được, tuy gương mặt bị hủy, nhưng trong nội tâm hắn chính là một con người cao ngạo, hai mươi năm qua, Tử Linh cũng chưa nhìn thấy bất kỳ người nào có khí chất như hắn. Nam nhân đó, là của nàng, kiếp này, thuộc về nàng.
Vô Hoa chạy về hướng ngược lại, đám người phía sau nhanh chóng đuổi kịp. Hắn bị dồn đến vách núi, lúc rơi xuống, hắn biết, có lẽ sinh mạng kiếp này sẽ kết thúc ở đây, nhưng hắn không cam lòng.
Nàng vẫn chờ hắn, chờ hắn trở về, Vô Hoa khẽ lẩm bẩm hai chữ “Tử Linh”.
Hắn không muốn chết. Ít nhất…cũng phải nhìn thấy nàng bình an. Hắn muốn nhìn thấy nàng. Hắn muốn nói nàng không cần chờ hắn…bởi vì…hắn sẽ không xuống hoàng tuyền, sẽ không thể cùng nàng đi qua cầu Nại Hà…nhưng hắn sẽ đi tìm nàng, ở kiếp sau.
Kiếp sau hắn muốn, che chở nàng một đời, hắn sẽ không vô dụng như kiếp này.