5.
Châu Đình gọi điện cho tôi làm gì vậy?
Không thể bắt máy, cũng không thể bắt máy được.
Tôi chỉ có thể run rẩy chờ Châu Đình tự cúp điện thoại.
Thời gian này thường là lúc tôi đang tắm, Châu Đình chắc là sẽ hiểu.
Quả nhiên, Châu Đình không gọi lại nữa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm như thoát chết, trộm thò đầu ra nhìn thì thấy Châu Đình đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Sắc mặt khó đoán.
Không có thời gian suy đoán anh đang nghĩ gì, tôi nhân cơ hội này thoát thân thì bên cạnh bỗng vang lên một giọng nam nhiệt tình mà lạ lẫm:
“Người đẹp, em uống nhiều quá nên ngã xuống đất à?”
“Để tôi đỡ em dậy nhé.”
Tôi núp ở đó vội vàng xua tay, nhỏ giọng từ chối:
“Không cần không cần, tôi tự làm được.”
Người đàn ông tiếp tục lớn tiếng: “Người đẹp, một mình em không được đâu, em nhìn xem em say đến mức mặt đỏ cả rồi.”
Mặt tôi là do gấp quá nên mới đỏ!
Tôi không muốn để ý tới người đàn ông bình thường này, chỉ muốn anh ta mau cút đi, nếu không anh ta nói to như thế sớm muộn gì cũng sẽ thu hút Châu Đình đến đây.
Thế là tôi lạnh lùng nhìn anh ta:
“Không cần anh bận tâm, mời đi cho.”
Anh ta cười ha hả.
“Này, chơi với tôi chút thì có làm sao? Giả vờ dè dặt làm gì?”
Nói xong, anh ta khom người muốn kéo tôi, hành động sàm sỡ này khiến không ít người để ý tới.
Tôi càng sốt ruột hơn.
Lúc này, sau lưng người đàn ông vang lên giọng nói lạnh lùng của Châu Đình:
“Không nghe thấy cô ấy kêu mày cút à?”
Tôi sững người, sau đó nhắm mắt lại một cách vô vọng.
Thôi xong, mọi chuyện loạn hết cả lên rồi.
6.
Lúc Châu Đình làm mặt lạnh thì cảm giác áp bức vô cùng lớn, đến mức trong bán kính 3km không có một ngọn cỏ nào mọc nổi.
Người đàn ông bình thường kia hậm hực sờ mũi rồi bỏ đi.
Anh ta đi rồi, tôi cũng xong đời luôn.
Lúc tôi đang vội vàng nghĩ nên giải thích thế nào thì Châu Đình chỉ nhìn tôi từ trên cao xuống với ánh mắt u ám.
Sau đó anh nghiêng đầu nói câu “có việc” với đám bạn đang ngồi ở bàn bên cạnh rồi quay lưng rời đi.
Tôi giật mình, không kịp nói gì với bạn thân đã vội vàng đuổi theo Châu Đình.
Cho đến khi ngồi vào trong xe, Châu Đình vẫn không đoái hoài gì đến tôi.
Sau khi tôi lúng túng tự thắt dây an toàn cho mình xong, anh lập tức đạp mạnh chân ga.
Bấy nhiêu cũng đủ làm tôi thấy choáng váng.
Tôi không dám hét lên, ước có thể quỳ xuống ngay tại chỗ ngoan ngoãn phục tùng anh.
Online chờ rất gấp, tôi phải làm gì để dỗ dành thùng thuốc nổ này đây?
Nói là vừa nãy em bị nhập hồn?
Hay là nói em chỉ đi ngang qua thôi?
Anh có giận tới mức đá tôi luôn không?
Lúc tôi đang sợ hãi run lẩy bẩy thì xe đã dừng lại, đến nhà rồi.
Châu Đình xuống xe, sải bước vòng qua đầu xe đến phía ghế phụ, một tay nhấc bổng tôi – người đang lén lút xuống xe.
Tôi: “Châu, Châu Đình…”
Tư thế này làm phần bụng bị vai anh cấn có hơi khó chịu, cho nên tôi khẽ ngọ nguậy một chút.
Kết quả là tôi bị anh đập nhẹ một cái vào lưng.
“Nếu em còn nhiều năng lượng như thế thì tối nay thức xuyên đêm với anh.”
Tôi: “…”
Vành tai tôi bỗng chốc đỏ bừng, cả người cứng ngắc trên vai anh không dám cựa quậy gì nữa.
7.
Có lúc tôi thật sự mệt đến nỗi muốn báo cảnh sát.
Nếu như không phải có lịch sử ghi chép, tôi còn nghi ngờ rằng Kim tự tháp Ai Cập là do tôi xây suốt đêm nay mà thành.
Tôi ôm gối, than ngắn thở dài báo bình an cho bạn thân.
Một lúc sau, một người nằm xuống sau lưng tôi.
Trên người anh mang theo hơi nước và thơm mùi sữa tắm giống như trên người tôi.
Tôi theo thói quen xoay người muốn chui vào lòng anh, nhưng trong đầu lại đột nhiên nhớ đến cảnh tượng xấu hổ ở trong quán bar.
Tôi nhất thời cứng đờ người, cử động không được mà không cử động cũng chẳng xong.
Ngón chân tôi lại bắt đầu hoạt động, ngoáy ngoáy trong không khí.
“Từ Uyển, quay qua đây.”
Giọng nói hờ hững của Châu Đình vang lên sau lưng tôi.
“Ò được…”
Tôi chậm rãi xoay người lại, nhìn Châu Đình với vẻ mặt nịnh nọt.
Tôi sợ anh lấy thắt lưng nhúng vào cồn, vừa đánh vừa khử trùng.
Tôi vốn tưởng sắc mặt Châu Đình chắc chắn sẽ khó coi lắm, ai ngờ anh lại cười mỉa nhìn tôi.
Xương quai hàm hoàn hảo, lúc liếc nhìn người khác thì rất giống nam hồ ly tinh, từ trong ra ngoài đều có thể trêu chọc trái tim người khác.
Anh nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, rồi duỗi tay ôm tôi vào lòng.
“Đi ngủ.”
???
Không tính sổ với tôi à?
Tôi không thể tin nổi, trộm nhìn Châu Đình.
“Nếu không ngủ được vậy thì em muốn tiếp tục làm?”
Châu Đình nhắm mắt lại, thong thả nói.
Tôi lập tức không nhìn nữa, nằm giả vờ chết, nhưng lòng hiếu kỳ mạnh mẽ thôi thúc, tôi vẫn dè dặt hỏi một câu.
“Châu Đình.”
“Hửm?”
Anh mở mắt, lạnh lùng liếc tôi.
Tôi uyển chuyển sửa lời:
“Chồng ơi, chuyện ở quán bar, anh không giận hả?”
Châu Đình chỉ ôm tôi chặt hơn, nói một câu đầy ẩn ý:
“Em nghĩ anh là đồ ngốc à?”
8.
Câu nói này của Châu Đình suýt chút nữa khiến CPU của tôi bốc khói.
Anh nói thế là có ý gì?
Lẽ nào anh biết tôi không phải là kiểu người tính cách yểu điệu ngây thơ trong sáng từ lâu rồi?
Nhưng tại sao anh lại không vạch trần tôi?
Lẽ nào lời bạn thân nói là đúng, những người giàu có như anh chỉ thích loại chim hoàng yến này?
Vậy sau này tôi nên tiếp tục giả vờ hay không giả vờ nữa?
Ầy, đúng là tiền thì khó kiếm còn shit thì khó ăn mà.
Nên xây dựng tính cách như thế nào đây?
Mang theo tâm trạng rối bời, tôi vẫn mơ màng ngủ thiếp đi.
Trong mơ, tôi quay trở lại thời điểm mình gặp Châu Đình.
Khá là drama và Mary Sue.
Khi đó tôi vẫn là một sinh viên nghèo khổ của một trường đại học trọng điểm, kiếm sống bằng cách đi làm thêm.
Bất ngờ gặp vận may, tôi đến khu biệt thự của người giàu để làm gia sư cho một cậu bé.
Giữa chừng tôi khát nước, sau khi được sự đồng ý của cậu bé, tôi liền đi vào bếp rót nước uống.
Trên đường nhìn thấy bức tranh cổ giá tám chữ số, tôi ch ảy nước miếng ghen tị với người giàu.
Nếu bán bức tranh, tôi có thể thuê rất nhiều người mẫu nam đó.
Trong lúc đang gật gù đắc ý, tôi gặp Châu Đình.
Anh cầm một chiếc cốc, đứng đó với tư thế lười biếng, sườn mặt cực kỳ đẹp, giống như bước ra từ trong tranh.
Nghe thấy tiếng bước chân của tôi, anh nhấc mí mắt lên nhìn tôi một cách lười biếng.
“Gia sư của em trai tôi?”
Tôi hoảng loạn nuốt lại nước dãi sắp chảy ra, vội vàng gật đầu.
“Đúng vậy thưa anh.”
Anh chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi cụp mắt xuống.
Cực kỳ cao ngạo lạnh lùng và thờ ơ.
Tôi hậm hực rót một cốc nước rồi không dám nói gì nữa.
Sau khi tôi dạy kèm cho em trai học sinh tiểu học xong, chuẩn bị đi ra khỏi khu biệt thự bắt xe về trường thì một chiếc xe sang đã dừng lại bên cạnh tôi.
Ánh mắt mơ màng của tôi rơi vào đôi mắt đen láy của Châu Đình ngồi ở ghế lái.
“Cô giáo Từ, để tôi đưa cô về.”
Tôi nhìn vào khuôn mặt đẹp trai kia, không hiểu sao tôi lại gật đầu đồng ý.
Châu Đình gọi điện cho tôi làm gì vậy?
Không thể bắt máy, cũng không thể bắt máy được.
Tôi chỉ có thể run rẩy chờ Châu Đình tự cúp điện thoại.
Thời gian này thường là lúc tôi đang tắm, Châu Đình chắc là sẽ hiểu.
Quả nhiên, Châu Đình không gọi lại nữa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm như thoát chết, trộm thò đầu ra nhìn thì thấy Châu Đình đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Sắc mặt khó đoán.
Không có thời gian suy đoán anh đang nghĩ gì, tôi nhân cơ hội này thoát thân thì bên cạnh bỗng vang lên một giọng nam nhiệt tình mà lạ lẫm:
“Người đẹp, em uống nhiều quá nên ngã xuống đất à?”
“Để tôi đỡ em dậy nhé.”
Tôi núp ở đó vội vàng xua tay, nhỏ giọng từ chối:
“Không cần không cần, tôi tự làm được.”
Người đàn ông tiếp tục lớn tiếng: “Người đẹp, một mình em không được đâu, em nhìn xem em say đến mức mặt đỏ cả rồi.”
Mặt tôi là do gấp quá nên mới đỏ!
Tôi không muốn để ý tới người đàn ông bình thường này, chỉ muốn anh ta mau cút đi, nếu không anh ta nói to như thế sớm muộn gì cũng sẽ thu hút Châu Đình đến đây.
Thế là tôi lạnh lùng nhìn anh ta:
“Không cần anh bận tâm, mời đi cho.”
Anh ta cười ha hả.
“Này, chơi với tôi chút thì có làm sao? Giả vờ dè dặt làm gì?”
Nói xong, anh ta khom người muốn kéo tôi, hành động sàm sỡ này khiến không ít người để ý tới.
Tôi càng sốt ruột hơn.
Lúc này, sau lưng người đàn ông vang lên giọng nói lạnh lùng của Châu Đình:
“Không nghe thấy cô ấy kêu mày cút à?”
Tôi sững người, sau đó nhắm mắt lại một cách vô vọng.
Thôi xong, mọi chuyện loạn hết cả lên rồi.
6.
Lúc Châu Đình làm mặt lạnh thì cảm giác áp bức vô cùng lớn, đến mức trong bán kính 3km không có một ngọn cỏ nào mọc nổi.
Người đàn ông bình thường kia hậm hực sờ mũi rồi bỏ đi.
Anh ta đi rồi, tôi cũng xong đời luôn.
Lúc tôi đang vội vàng nghĩ nên giải thích thế nào thì Châu Đình chỉ nhìn tôi từ trên cao xuống với ánh mắt u ám.
Sau đó anh nghiêng đầu nói câu “có việc” với đám bạn đang ngồi ở bàn bên cạnh rồi quay lưng rời đi.
Tôi giật mình, không kịp nói gì với bạn thân đã vội vàng đuổi theo Châu Đình.
Cho đến khi ngồi vào trong xe, Châu Đình vẫn không đoái hoài gì đến tôi.
Sau khi tôi lúng túng tự thắt dây an toàn cho mình xong, anh lập tức đạp mạnh chân ga.
Bấy nhiêu cũng đủ làm tôi thấy choáng váng.
Tôi không dám hét lên, ước có thể quỳ xuống ngay tại chỗ ngoan ngoãn phục tùng anh.
Online chờ rất gấp, tôi phải làm gì để dỗ dành thùng thuốc nổ này đây?
Nói là vừa nãy em bị nhập hồn?
Hay là nói em chỉ đi ngang qua thôi?
Anh có giận tới mức đá tôi luôn không?
Lúc tôi đang sợ hãi run lẩy bẩy thì xe đã dừng lại, đến nhà rồi.
Châu Đình xuống xe, sải bước vòng qua đầu xe đến phía ghế phụ, một tay nhấc bổng tôi – người đang lén lút xuống xe.
Tôi: “Châu, Châu Đình…”
Tư thế này làm phần bụng bị vai anh cấn có hơi khó chịu, cho nên tôi khẽ ngọ nguậy một chút.
Kết quả là tôi bị anh đập nhẹ một cái vào lưng.
“Nếu em còn nhiều năng lượng như thế thì tối nay thức xuyên đêm với anh.”
Tôi: “…”
Vành tai tôi bỗng chốc đỏ bừng, cả người cứng ngắc trên vai anh không dám cựa quậy gì nữa.
7.
Có lúc tôi thật sự mệt đến nỗi muốn báo cảnh sát.
Nếu như không phải có lịch sử ghi chép, tôi còn nghi ngờ rằng Kim tự tháp Ai Cập là do tôi xây suốt đêm nay mà thành.
Tôi ôm gối, than ngắn thở dài báo bình an cho bạn thân.
Một lúc sau, một người nằm xuống sau lưng tôi.
Trên người anh mang theo hơi nước và thơm mùi sữa tắm giống như trên người tôi.
Tôi theo thói quen xoay người muốn chui vào lòng anh, nhưng trong đầu lại đột nhiên nhớ đến cảnh tượng xấu hổ ở trong quán bar.
Tôi nhất thời cứng đờ người, cử động không được mà không cử động cũng chẳng xong.
Ngón chân tôi lại bắt đầu hoạt động, ngoáy ngoáy trong không khí.
“Từ Uyển, quay qua đây.”
Giọng nói hờ hững của Châu Đình vang lên sau lưng tôi.
“Ò được…”
Tôi chậm rãi xoay người lại, nhìn Châu Đình với vẻ mặt nịnh nọt.
Tôi sợ anh lấy thắt lưng nhúng vào cồn, vừa đánh vừa khử trùng.
Tôi vốn tưởng sắc mặt Châu Đình chắc chắn sẽ khó coi lắm, ai ngờ anh lại cười mỉa nhìn tôi.
Xương quai hàm hoàn hảo, lúc liếc nhìn người khác thì rất giống nam hồ ly tinh, từ trong ra ngoài đều có thể trêu chọc trái tim người khác.
Anh nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, rồi duỗi tay ôm tôi vào lòng.
“Đi ngủ.”
???
Không tính sổ với tôi à?
Tôi không thể tin nổi, trộm nhìn Châu Đình.
“Nếu không ngủ được vậy thì em muốn tiếp tục làm?”
Châu Đình nhắm mắt lại, thong thả nói.
Tôi lập tức không nhìn nữa, nằm giả vờ chết, nhưng lòng hiếu kỳ mạnh mẽ thôi thúc, tôi vẫn dè dặt hỏi một câu.
“Châu Đình.”
“Hửm?”
Anh mở mắt, lạnh lùng liếc tôi.
Tôi uyển chuyển sửa lời:
“Chồng ơi, chuyện ở quán bar, anh không giận hả?”
Châu Đình chỉ ôm tôi chặt hơn, nói một câu đầy ẩn ý:
“Em nghĩ anh là đồ ngốc à?”
8.
Câu nói này của Châu Đình suýt chút nữa khiến CPU của tôi bốc khói.
Anh nói thế là có ý gì?
Lẽ nào anh biết tôi không phải là kiểu người tính cách yểu điệu ngây thơ trong sáng từ lâu rồi?
Nhưng tại sao anh lại không vạch trần tôi?
Lẽ nào lời bạn thân nói là đúng, những người giàu có như anh chỉ thích loại chim hoàng yến này?
Vậy sau này tôi nên tiếp tục giả vờ hay không giả vờ nữa?
Ầy, đúng là tiền thì khó kiếm còn shit thì khó ăn mà.
Nên xây dựng tính cách như thế nào đây?
Mang theo tâm trạng rối bời, tôi vẫn mơ màng ngủ thiếp đi.
Trong mơ, tôi quay trở lại thời điểm mình gặp Châu Đình.
Khá là drama và Mary Sue.
Khi đó tôi vẫn là một sinh viên nghèo khổ của một trường đại học trọng điểm, kiếm sống bằng cách đi làm thêm.
Bất ngờ gặp vận may, tôi đến khu biệt thự của người giàu để làm gia sư cho một cậu bé.
Giữa chừng tôi khát nước, sau khi được sự đồng ý của cậu bé, tôi liền đi vào bếp rót nước uống.
Trên đường nhìn thấy bức tranh cổ giá tám chữ số, tôi ch ảy nước miếng ghen tị với người giàu.
Nếu bán bức tranh, tôi có thể thuê rất nhiều người mẫu nam đó.
Trong lúc đang gật gù đắc ý, tôi gặp Châu Đình.
Anh cầm một chiếc cốc, đứng đó với tư thế lười biếng, sườn mặt cực kỳ đẹp, giống như bước ra từ trong tranh.
Nghe thấy tiếng bước chân của tôi, anh nhấc mí mắt lên nhìn tôi một cách lười biếng.
“Gia sư của em trai tôi?”
Tôi hoảng loạn nuốt lại nước dãi sắp chảy ra, vội vàng gật đầu.
“Đúng vậy thưa anh.”
Anh chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi cụp mắt xuống.
Cực kỳ cao ngạo lạnh lùng và thờ ơ.
Tôi hậm hực rót một cốc nước rồi không dám nói gì nữa.
Sau khi tôi dạy kèm cho em trai học sinh tiểu học xong, chuẩn bị đi ra khỏi khu biệt thự bắt xe về trường thì một chiếc xe sang đã dừng lại bên cạnh tôi.
Ánh mắt mơ màng của tôi rơi vào đôi mắt đen láy của Châu Đình ngồi ở ghế lái.
“Cô giáo Từ, để tôi đưa cô về.”
Tôi nhìn vào khuôn mặt đẹp trai kia, không hiểu sao tôi lại gật đầu đồng ý.