9.
Kể từ đó, mỗi lần tôi dạy thêm, Châu Đình đều ở nhà, sau đó anh lịch sự đưa tôi về trường.
Lâu dần, tôi bắt đầu cảm thấy Châu Đình hơi có bệnh.
Rảnh rỗi đến nỗi lần nào cũng đưa tôi về?
Tất nhiên tôi tự lượng sức mình nên hiển nhiên loại trừ khả năng vị thái tử gia này nhìn trúng mình.
Suy cho cùng, biết thân biết phận luôn là đức tính tốt đẹp nhất của một đứa không quyền không tiền như tôi.
Mãi cho đến hôm đó, trên đường anh đưa tôi về ký túc xá, vô tình đụng phải đám người đòi nợ.
Đó là chủ nợ của bố tôi trước khi bố qua đời, ngày nào bọn họ cũng ầm ĩ đòi bố mượn thì con trả.
Nếu chuyện này đặt trong truyện tranh Hàn Quốc thì chắc cũng phải kéo dài mấy trăm tập.
Mặc dù tôi vô tâm vô tư nhưng thật sự không muốn Châu Đình nhìn thấy mình trong tình cảnh khó xử như vậy, tôi hậm hực bảo anh rời đi trước.
Ai ngờ Châu Đình lại hất cằm nhìn đám lưu manh kia, ánh mắt lạnh lùng.
“Đến đây đòi nợ Từ Uyển?”
“Anh là ai? Có thể trả cho cô ta không? Nếu không thì cút đi, không thì anh cũng sẽ bị xử một trận.”
Tôi càng lo lắng hơn, vội vàng đẩy Châu Đình đi nhưng lại bị anh nắm chặt tay.
Bàn tay anh to và ấm áp.
“Bao nhiêu tiền, tôi trả cho cô ấy.”
Đêm đó, Châu Đình thản nhiên giúp tôi trả món nợ mấy trăm nghìn tệ.
Lúc tôi vẫn còn đang ngẩn người thì lũ giang hồ đó đã hài lòng bỏ đi.
Tôi nhìn Châu Đình với vẻ mặt phức tạp.
“Cảm ơn anh Châu.”
Châu Đình buông tay tôi ra, thong thả nói:
“Từ Uyển, mấy trăm nghìn tệ này cô không cần phải trả lại.”
“Tôi đương nhiên không phải tự dưng mà giúp cô, tôi muốn cô làm bạn gái tôi.”
“Đúng lúc mẹ tôi đang hối tôi mau kết hôn, nếu có cô, bà sẽ rất vui.”
Tôi nghe xong cứ thấy câu này còn có nghĩa khác.
Môi tôi mấp máy, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Dù nghèo nhưng tôi không thể đánh mất tôn nghiêm của mình nên nhất quyết đòi trả lại số tiền đó.
Châu Đình cũng không nói gì, chỉ đưa cho tôi một bản hợp đồng tình yêu.
Tôi mở ra xem lướt qua.
[…Trong khoảng thời gian cô Từ Uyển trả nợ, mối quan hệ của cô với anh Châu Đình không thể tùy tiện chấm dứt, không ảnh hưởng đến việc hẹn hò của bạn trai bạn gái…]
Tôi chưa đọc hết đã trực tiếp ký tên, từ đó bắt đầu cuộc sống của một con chim hoàng yến.
Châu Đình nhận tiền trả nợ của tôi nhưng mỗi tháng anh cho tôi một triệu tệ, nói là tiền tiêu vặt.
Trong mắt tôi, điều này không đứng đắn tí nào.
Dựa vào số tiền này, tôi đã từ mối quen của chợ đầu mối trở thành một quý bà giàu có, tự do về tài chính.
Đồng thời, tôi cũng giấu đi những tâm tư không nên có và tính ham chơi của mình, ngoan ngoãn làm bạn gái giả của thái tử gia Bắc Kinh.
Giúp anh đối phó với bố mẹ anh mỗi lần giục cưới, giúp anh tránh những cô gái lẳng lơ bên ngoài.
Không phá vỡ quy tắc, hiểu chuyện, nghe lời.
Làm việc năm năm rồi.
Có lúc thậm chí tôi thật sự nghĩ rằng mình là bạn gái thật, yêu thương sâu đậm của Châu Đình.
10.
Sau sự việc ở quán bar, phương thức sống chung của tôi với Châu Đình vẫn bình thường như trước.
Nhưng tôi cảm thấy hình như anh bắt đầu cợt nhả hơn.
Bình thường anh rất ít khi dẫn tôi đến những nơi như quán bar hay hộp đêm, nhưng từ sau lần đó, mỗi khi có tiệc là anh đều quang minh chính đại dắt tôi theo.
Bên ngoài là dáng vẻ điềm tĩnh lại lười biếng, nhưng dưới gầm bàn anh luôn vuốt v e tay tôi, vừa ngả ngớn vừa thân mật.
Số lần thức khuya đang tăng lên theo cấp số nhân, khiến tôi suýt chút nữa muốn mua một hộp thuốc bổ thận trên mạng.
Những hành động này của Châu Đình khiến tôi ngơ ngác, không biết phải làm gì.
Không phải anh sắp đính hôn à?
Sao ngày nào cũng dính lấy tôi thế?
Vợ sắp cưới hàng thật kia có thể nhẫn nhịn như thế à?
Tôi ôm gối, nghĩ mãi mà không ra.
Lúc Châu Đình nằm xuống và bắt đầu vuốt v e tôi, anh đột nhiên mập mờ nói với tôi chuyện này:
“Uyển Uyển, tháng sau cùng anh đi ra đảo chơi. Bọn Hạo Tử cũng đi cùng.”
Tôi: “Hả??”
Châu Đình xoa tai tôi: “Sao thế, không muốn đi à?”
Tôi nghe ra cảm xúc khó hiểu trong giọng điệu của anh, nghĩ rằng anh đang tức giận vì thế tôi vội vàng gật đầu.
“Muốn đi muốn đi, em lúc nào cũng rảnh.”
“Ừm, đi thì cứ thoải mái chơi.”
Tôi tưởng đó chỉ là một kỳ nghỉ tập thể bình thường với đám con nhà giàu nên không để ý quá nhiều.
Tôi ngoan ngoãn hôn Châu Đình một cái rồi ngủ thiếp đi vì kiệt sức.
Có điều trong lúc ngủ tôi luôn có cảm giác như có ai đó đang xoa ngón tay mình, nhột nhột, nhột đến nỗi tôi phải lầm bầm, lại dựa vào ngực của người bên cạnh.
Sau đó tôi được ôm thật chặt.
11.
Khi tôi đang chậm rãi thu dọn hành lý để chuẩn bị đi nghỉ dưỡng ở đảo thì xảy ra một chuyện bất ngờ.
Một ngày nọ, lúc tôi đang chờ Châu Đình ở nhà hàng đến ăn cơm, đột nhiên có một người phụ nữ xách chiếc túi Hermès phiên bản giới hạn ngồi xuống trước mặt tôi, vẻ mặt vô cùng kiêu căng.
Đúng lúc tôi mơ màng buồn ngủ, ngáp một cái.
Chị gái này là ai vậy?
Đi nhầm chỗ hả?
Tôi thấy cô gái này liếc nhìn khinh thường đánh giá tôi, sau đó cong môi, mi giả thiếu điều muốn rơi xuống.
“Cô Từ Uyển đúng không? Tôi là vợ sắp cưới của Châu Đình. Hôm nay tôi muốn nói chuyện với cô.”
Tôi ngẩn người.
Vợ chưa cưới… của Châu Đình?
“Cô muốn nói chuyện gì với tôi?”
Người phụ nữ cười khẩy.
“Rất đơn giản, rời khỏi Châu Đình. Cô muốn gì tôi cũng đáp ứng.”
“Tờ chi phiếu này cô cứ thoải mái điền, nhà thì tùy ý chọn, miễn là cô ngoan ngoãn rời đi, những chuyện đã xảy ra trước kia tôi không để bụng.”
Tôi đặt chiếc cốc trên tay xuống, thở dài.
Ai hiểu đây hỡi mấy chị em ơi.
Tôi đã chờ ngày xúc động lòng người này lâu lắm rồi.
Quy trình rút tiền mặt bằng chi phiếu tôi thuộc làu từ lâu rồi, cuối cùng Thần Tài cũng đến rồi.
Vì thế, tôi lập tức nở nụ cười nịnh nọt, niềm nở.
“Có thật là thoải mái điền, tùy ý chọn không?”
“Hả?”
Người phụ nữ bối rối trước sự thay đổi biểu cảm đột ngột của tôi, nhưng rất nhanh chóng phản ứng lại, vừa kiêu ngạo vừa khinh thường mà gật đầu.
“Tất nhiên rồi.”
Tôi vui mừng khôn xiết:
“Vậy tôi…”
“Vậy em muốn làm gì?”
Một giọng nói lạnh lùng và trầm thấp chậm rãi vang lên phía trước bàn, làm tôi xịt keo ngay tại chỗ.
12.
Tôi chịu thua luôn.
Tại sao mỗi khi tôi chuẩn bị làm chuyện xấu luôn bị Châu Đình bắt ngay tại trận thế nhỉ.
Độ chính xác cao đến nỗi như gắn GPS trên người tôi.
Ngay thời khắc sinh tử, khát vọng sống lập tức online.
Tôi lập tức thay đổi thái độ, nhìn người phụ nữ kia với ánh mắt kiên định và chính nghĩa: “Vậy thì tôi cũng không động lòng, dù có chết tôi cũng không rời xa Châu Đình.”
“Cô cũng đừng đến tìm tôi thêm một lần nào nữa, tôi không phải loại con gái đạo đức giả hám của như thế.”
“Tôi yêu Châu Đình, anh ấy là thần của tôi!”
Người phụ nữ bị những lời nói không biết xấu hổ của tôi làm ngớ người.
Bị đâm một nhát dao vào mông, tỉnh ngộ rồi.
Tôi lập tức ngoan ngoãn quay đầu nhìn Châu Đình, nếu như tôi có đuôi, tôi đoán nó đang lắc lắc như cánh quạt rồi.
Lộ rõ sự nịnh bợ luôn.
Châu Đình nhìn tôi, nhướng mày cười ruồi, không nhìn ra là vui hay là giận.
Tiếp đó anh vươn tay giữ gáy tôi, nhéo mặt tôi trước mặt người phụ nữ kia.
Sau đó anh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang ngơ ngác ở phía đối diện.
“Cô Vương, sao tôi không biết việc cô là vợ chưa cưới của tôi vậy?”
“Châu Đình, chẳng phải bố mẹ chúng ta đã bàn bạc xong rồi sao?”
“Bàn trong mơ à?”
Châu Đình cười mỉa mai.
Hả?
Cho nên chuyện đính hôn với người phụ nữ này là giả?
Nhưng sau khi Châu Đình kéo tôi ra khỏi trạng thái mơ màng, anh lại thong thả buông ra một câu:
“Nếu đã nóng lòng mong chờ lễ đính hôn của tôi như thế, vậy tháng sau tôi sẽ mời cô đến dự.”
Lông mi tôi run run.
Hóa ra cô vợ chưa cưới của anh thực sự tồn tại, nhưng mà là… một người khác.
Kể từ đó, mỗi lần tôi dạy thêm, Châu Đình đều ở nhà, sau đó anh lịch sự đưa tôi về trường.
Lâu dần, tôi bắt đầu cảm thấy Châu Đình hơi có bệnh.
Rảnh rỗi đến nỗi lần nào cũng đưa tôi về?
Tất nhiên tôi tự lượng sức mình nên hiển nhiên loại trừ khả năng vị thái tử gia này nhìn trúng mình.
Suy cho cùng, biết thân biết phận luôn là đức tính tốt đẹp nhất của một đứa không quyền không tiền như tôi.
Mãi cho đến hôm đó, trên đường anh đưa tôi về ký túc xá, vô tình đụng phải đám người đòi nợ.
Đó là chủ nợ của bố tôi trước khi bố qua đời, ngày nào bọn họ cũng ầm ĩ đòi bố mượn thì con trả.
Nếu chuyện này đặt trong truyện tranh Hàn Quốc thì chắc cũng phải kéo dài mấy trăm tập.
Mặc dù tôi vô tâm vô tư nhưng thật sự không muốn Châu Đình nhìn thấy mình trong tình cảnh khó xử như vậy, tôi hậm hực bảo anh rời đi trước.
Ai ngờ Châu Đình lại hất cằm nhìn đám lưu manh kia, ánh mắt lạnh lùng.
“Đến đây đòi nợ Từ Uyển?”
“Anh là ai? Có thể trả cho cô ta không? Nếu không thì cút đi, không thì anh cũng sẽ bị xử một trận.”
Tôi càng lo lắng hơn, vội vàng đẩy Châu Đình đi nhưng lại bị anh nắm chặt tay.
Bàn tay anh to và ấm áp.
“Bao nhiêu tiền, tôi trả cho cô ấy.”
Đêm đó, Châu Đình thản nhiên giúp tôi trả món nợ mấy trăm nghìn tệ.
Lúc tôi vẫn còn đang ngẩn người thì lũ giang hồ đó đã hài lòng bỏ đi.
Tôi nhìn Châu Đình với vẻ mặt phức tạp.
“Cảm ơn anh Châu.”
Châu Đình buông tay tôi ra, thong thả nói:
“Từ Uyển, mấy trăm nghìn tệ này cô không cần phải trả lại.”
“Tôi đương nhiên không phải tự dưng mà giúp cô, tôi muốn cô làm bạn gái tôi.”
“Đúng lúc mẹ tôi đang hối tôi mau kết hôn, nếu có cô, bà sẽ rất vui.”
Tôi nghe xong cứ thấy câu này còn có nghĩa khác.
Môi tôi mấp máy, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Dù nghèo nhưng tôi không thể đánh mất tôn nghiêm của mình nên nhất quyết đòi trả lại số tiền đó.
Châu Đình cũng không nói gì, chỉ đưa cho tôi một bản hợp đồng tình yêu.
Tôi mở ra xem lướt qua.
[…Trong khoảng thời gian cô Từ Uyển trả nợ, mối quan hệ của cô với anh Châu Đình không thể tùy tiện chấm dứt, không ảnh hưởng đến việc hẹn hò của bạn trai bạn gái…]
Tôi chưa đọc hết đã trực tiếp ký tên, từ đó bắt đầu cuộc sống của một con chim hoàng yến.
Châu Đình nhận tiền trả nợ của tôi nhưng mỗi tháng anh cho tôi một triệu tệ, nói là tiền tiêu vặt.
Trong mắt tôi, điều này không đứng đắn tí nào.
Dựa vào số tiền này, tôi đã từ mối quen của chợ đầu mối trở thành một quý bà giàu có, tự do về tài chính.
Đồng thời, tôi cũng giấu đi những tâm tư không nên có và tính ham chơi của mình, ngoan ngoãn làm bạn gái giả của thái tử gia Bắc Kinh.
Giúp anh đối phó với bố mẹ anh mỗi lần giục cưới, giúp anh tránh những cô gái lẳng lơ bên ngoài.
Không phá vỡ quy tắc, hiểu chuyện, nghe lời.
Làm việc năm năm rồi.
Có lúc thậm chí tôi thật sự nghĩ rằng mình là bạn gái thật, yêu thương sâu đậm của Châu Đình.
10.
Sau sự việc ở quán bar, phương thức sống chung của tôi với Châu Đình vẫn bình thường như trước.
Nhưng tôi cảm thấy hình như anh bắt đầu cợt nhả hơn.
Bình thường anh rất ít khi dẫn tôi đến những nơi như quán bar hay hộp đêm, nhưng từ sau lần đó, mỗi khi có tiệc là anh đều quang minh chính đại dắt tôi theo.
Bên ngoài là dáng vẻ điềm tĩnh lại lười biếng, nhưng dưới gầm bàn anh luôn vuốt v e tay tôi, vừa ngả ngớn vừa thân mật.
Số lần thức khuya đang tăng lên theo cấp số nhân, khiến tôi suýt chút nữa muốn mua một hộp thuốc bổ thận trên mạng.
Những hành động này của Châu Đình khiến tôi ngơ ngác, không biết phải làm gì.
Không phải anh sắp đính hôn à?
Sao ngày nào cũng dính lấy tôi thế?
Vợ sắp cưới hàng thật kia có thể nhẫn nhịn như thế à?
Tôi ôm gối, nghĩ mãi mà không ra.
Lúc Châu Đình nằm xuống và bắt đầu vuốt v e tôi, anh đột nhiên mập mờ nói với tôi chuyện này:
“Uyển Uyển, tháng sau cùng anh đi ra đảo chơi. Bọn Hạo Tử cũng đi cùng.”
Tôi: “Hả??”
Châu Đình xoa tai tôi: “Sao thế, không muốn đi à?”
Tôi nghe ra cảm xúc khó hiểu trong giọng điệu của anh, nghĩ rằng anh đang tức giận vì thế tôi vội vàng gật đầu.
“Muốn đi muốn đi, em lúc nào cũng rảnh.”
“Ừm, đi thì cứ thoải mái chơi.”
Tôi tưởng đó chỉ là một kỳ nghỉ tập thể bình thường với đám con nhà giàu nên không để ý quá nhiều.
Tôi ngoan ngoãn hôn Châu Đình một cái rồi ngủ thiếp đi vì kiệt sức.
Có điều trong lúc ngủ tôi luôn có cảm giác như có ai đó đang xoa ngón tay mình, nhột nhột, nhột đến nỗi tôi phải lầm bầm, lại dựa vào ngực của người bên cạnh.
Sau đó tôi được ôm thật chặt.
11.
Khi tôi đang chậm rãi thu dọn hành lý để chuẩn bị đi nghỉ dưỡng ở đảo thì xảy ra một chuyện bất ngờ.
Một ngày nọ, lúc tôi đang chờ Châu Đình ở nhà hàng đến ăn cơm, đột nhiên có một người phụ nữ xách chiếc túi Hermès phiên bản giới hạn ngồi xuống trước mặt tôi, vẻ mặt vô cùng kiêu căng.
Đúng lúc tôi mơ màng buồn ngủ, ngáp một cái.
Chị gái này là ai vậy?
Đi nhầm chỗ hả?
Tôi thấy cô gái này liếc nhìn khinh thường đánh giá tôi, sau đó cong môi, mi giả thiếu điều muốn rơi xuống.
“Cô Từ Uyển đúng không? Tôi là vợ sắp cưới của Châu Đình. Hôm nay tôi muốn nói chuyện với cô.”
Tôi ngẩn người.
Vợ chưa cưới… của Châu Đình?
“Cô muốn nói chuyện gì với tôi?”
Người phụ nữ cười khẩy.
“Rất đơn giản, rời khỏi Châu Đình. Cô muốn gì tôi cũng đáp ứng.”
“Tờ chi phiếu này cô cứ thoải mái điền, nhà thì tùy ý chọn, miễn là cô ngoan ngoãn rời đi, những chuyện đã xảy ra trước kia tôi không để bụng.”
Tôi đặt chiếc cốc trên tay xuống, thở dài.
Ai hiểu đây hỡi mấy chị em ơi.
Tôi đã chờ ngày xúc động lòng người này lâu lắm rồi.
Quy trình rút tiền mặt bằng chi phiếu tôi thuộc làu từ lâu rồi, cuối cùng Thần Tài cũng đến rồi.
Vì thế, tôi lập tức nở nụ cười nịnh nọt, niềm nở.
“Có thật là thoải mái điền, tùy ý chọn không?”
“Hả?”
Người phụ nữ bối rối trước sự thay đổi biểu cảm đột ngột của tôi, nhưng rất nhanh chóng phản ứng lại, vừa kiêu ngạo vừa khinh thường mà gật đầu.
“Tất nhiên rồi.”
Tôi vui mừng khôn xiết:
“Vậy tôi…”
“Vậy em muốn làm gì?”
Một giọng nói lạnh lùng và trầm thấp chậm rãi vang lên phía trước bàn, làm tôi xịt keo ngay tại chỗ.
12.
Tôi chịu thua luôn.
Tại sao mỗi khi tôi chuẩn bị làm chuyện xấu luôn bị Châu Đình bắt ngay tại trận thế nhỉ.
Độ chính xác cao đến nỗi như gắn GPS trên người tôi.
Ngay thời khắc sinh tử, khát vọng sống lập tức online.
Tôi lập tức thay đổi thái độ, nhìn người phụ nữ kia với ánh mắt kiên định và chính nghĩa: “Vậy thì tôi cũng không động lòng, dù có chết tôi cũng không rời xa Châu Đình.”
“Cô cũng đừng đến tìm tôi thêm một lần nào nữa, tôi không phải loại con gái đạo đức giả hám của như thế.”
“Tôi yêu Châu Đình, anh ấy là thần của tôi!”
Người phụ nữ bị những lời nói không biết xấu hổ của tôi làm ngớ người.
Bị đâm một nhát dao vào mông, tỉnh ngộ rồi.
Tôi lập tức ngoan ngoãn quay đầu nhìn Châu Đình, nếu như tôi có đuôi, tôi đoán nó đang lắc lắc như cánh quạt rồi.
Lộ rõ sự nịnh bợ luôn.
Châu Đình nhìn tôi, nhướng mày cười ruồi, không nhìn ra là vui hay là giận.
Tiếp đó anh vươn tay giữ gáy tôi, nhéo mặt tôi trước mặt người phụ nữ kia.
Sau đó anh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang ngơ ngác ở phía đối diện.
“Cô Vương, sao tôi không biết việc cô là vợ chưa cưới của tôi vậy?”
“Châu Đình, chẳng phải bố mẹ chúng ta đã bàn bạc xong rồi sao?”
“Bàn trong mơ à?”
Châu Đình cười mỉa mai.
Hả?
Cho nên chuyện đính hôn với người phụ nữ này là giả?
Nhưng sau khi Châu Đình kéo tôi ra khỏi trạng thái mơ màng, anh lại thong thả buông ra một câu:
“Nếu đã nóng lòng mong chờ lễ đính hôn của tôi như thế, vậy tháng sau tôi sẽ mời cô đến dự.”
Lông mi tôi run run.
Hóa ra cô vợ chưa cưới của anh thực sự tồn tại, nhưng mà là… một người khác.