"Đào Khuynh, em đem những lời vừa rồi nói một lần." Hạ Lâm Đế mặt mày căng thẳng, lên giọng chất vấn. Những lời đó là do người phụ nữ anh yêu thương nói ra sao?
"Trời ạ, nam chính xuất hiện." Từ Chi Uyển kêu lên một tiếng, nhìn ba người trước mắt, khẩn trương lên.
"Lâm Đế!" Lâm Đình Tính không ngờ anh sẽ xuất hiện, vẻ mặt kinh ngạc, đưa tay kéo ống tay áo của anh.
"Đừng đụng vào tôi." Hạ Lâm Đế hất tay Lâm Đình Tính ra, nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh lùng của Đào Khuynh, vô cùng đau đớn hỏi: "Đào Khuynh, em nghiêm túc sao?"
"Ngay từ đầu tôi đã nói muốn chia tay." Nên kết thúc rồi. Đào Khuynh đã quyết cùng anh phủi sạch quan hệ, không thối lui chút nào mà đối diện anh.
Hạ Lâm Đế vẻ mặt chán nản, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Anh như thường ngày tới đón Đào Khuynh tan làm lại ngoài ý muốn nhìn thấy Lâm Đình Tính, vốn là lo lắng Đào Khuynh sẽ bởi vì sự xuất hiện của Lâm Đình Tính mà đau lòng, đang muốn ra mặt, lại nghe thấy Đào Khuynh nói ra những lời như vậy thật làm anh đau lòng.
Cô chẳng những không ngại sự tồn tại của Lâm Đình Tính, còn đáng đánh muốn đem anh tặng cho Lâm Đình Tính!
Mặc kệ bên cạnh anh xuất hiện người phụ nữ nào, cô đều không ăn dấm, một chút tâm tình lo lắng cũng không có, thật sự là không quan tâm anh . . .
"Anh cũng đã nói qua không chấp nhận chia tay." Dứt lời, Hạ Lâm Đế liền túm lấy cổ tay Đào Khuynh, cứng rắn dẫn cô hướng vào phòng làm việc của cô.
Đào Khuynh sợ hết hồn, lấy ánh mắt hướng Từ Chi Uyển nhờ giúp đỡ, nhưng cả người Hạ Lâm Đế tỏa ra sự giận dữ làm cho người ta sợ hãi, xungquanh căn bản không có ai dám mở miệng.
"Buông tôi ra, anh định làm cái gì. . . . . . Hạ Lâm Đế!" Đào Khuynh bị bắt ép, vừa đi vừa giận dữ kêu.
Hạ Lâm Đế lôi kéo Đào Khuynh đi vào phòng làm việc, dùng sức đóng sầm cửa lại.
"Hiện tại chỉ còn lại hai chúng ta, đừng giả bộ cũng đừng mạnh miệng, nói em nói tặng anh cho cô ta chỉ là nói lẫy." Anh đem cô đè trên tường, một tay chống lên vách tường bên tai cô, một tay kia giữ chặt hông cô, phòng ngừa cô chạy trốn.
Đào Khuynh rõ ràng nhìn thấy trong đôi mắt đen của anh sự tức giận cùng đau đớn, ngực không khỏi co rút, khó có thể hô hấp.
"Nói đi!" Anh ngưng mắt nhìn cô vẻ mặt phức tạp, giọng nói khàn khàn.
"Biết rõ tôi mở miệng sẽ đả thương người, vì sao nhất định phải nghe đáp án?"
"Anh không tin em tuyệt tình như vậy, anh thà bị em ghen tuông anh cùng lâm Đình Tính, cũng không muốn em tự động rút lui. Tại sao muốn đối với anh tàn nhẫn như vậy? Em thật không chút nào quan tâm tới lòng anh sao?" Anh khổ sở tỏ tình làm lỗ mũi Đào Khuynh đau xót. Bất chợt, môi của anh ngăn lại miệng của cô.
"Lâm Đế. . . . . ." Cô than nhẹ, phòng bị của cô vì anh mãnh liệt hôn mà tan rã.
Anh nếm phải vị mặn mặn, đó là nước mắt của cô.
"Tiểu Khuynh, em còn phải cự tuyệt anh tới khi nào?" Khi nghe thấy cô nguyện ý đem anh tặng cho người khác thì tự tin của anh hoàn toàn biến mất, đột nhiên anh vô cùng sợ hãi sẽ thực sự đánh mất cô.
Câu hỏi này của anh khiến quyết tâm của Đào Khuynh hoàn toàn hỏng mất.
"Đủ rồi, em chịu đủ rồi!" Đào Khuynh lệ rơi đầy mặt, thút thít không nghỉ. "Em làm sao có thể không quan tâm anh? Em yêu anh như vậy, tổn thương anh tuyệt không phải chủ ý của em. . . . . ."
"Tiểu Khuynh, em đến tột cùng sợ hãi cái gì? Nói cho anh biết đi!" Hạ Lâm Đế nâng khuôn mặt cô lên, tay anh lau đi nước mắt của cô.
Làm ơn không cần đối với cô dịu dàng như thế, cô sẽ quá mê luyến anh mà không bỏ xuống được! Hai tay Đào Khuynh đẩy lồng ngực anh, khóc rống lên, nói ra bí mật đau đớn nhất trong lòng.
"Em có thể không thể . . . Không thể sinh con."
Không chịu nổi chất vấn của Hạ Lâm Đế nữa, Đào Khuynh đem lý do chia tay nói ra khỏi miệng.
Muốn một người phụ nữ thừa nhận mình vô sinh là chuyện vô cùng khổ sở, huống chi còn là đem sự thật này nói cho người đàn ông mình yêu thích.
Ngày ấy, nhìn thấy nét mặt khiếp sợ của anh, cô không có dũng khí đối mặt với anh, nói xong liền trực tiếp rời đi.
Đào Khuynh cảm thấy quá mệt mỏi, xin nghỉ ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.
Không biết được hai ngày nay anh có hay tới công ty tìm cô không, chỉ là, anh không có liên lạc với cô, xem ra là buông tha cho cô rồi.
Đây là vốn là chuyện thường tình, cô không trách anh.
Chỉ là, một năm trước cô là thật vất vả mới quyết định được rời khỏi anh, hôm nay anh lại xuất hiện lần nữa, lòng của cô làm sao có thể không rung động?
Đây là lần thứ hai chịu đựng nỗi khổ ly biệt, cô đã đau đến không thể chịu đựng.
Đào Khuynh ôm đầu gối vùi ở trên ghế sa lon, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn giữa hai đầu gối, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh của Hạ Lâm Đế, khóc rống thất thanh.
Chuyện vô sinh, cô sớm nên nói với anh, anh có quyền quyết định có muốn hay không rời khỏi cô. Nhưng tình huống lúc đó, cơ hội để cô nói với anh cũng không có.
Cho tới giờ, kỳ sinh lý của Đào Khuynh đều không đều đặn, lúc trước khám phụ sản, bác sỹ chỉ kê thuốc điều kinh cho cô, sau khi uống thuốc, kỳ sinh lý vẫn thường xuyên không có quy luật, dần dà, cô liền không để ý chuyện này nữa.
Từ khi cùng Hạ Lâm Đế có quan hệ, mặc dù bọn họ có sử dụng biện pháp ngừa thai, nhưng có một lần kỳ sinh lý của cô đến chậm, đúng đợt đó cô lại thường xuyên cảm thấy thân thể khó chịu, vì vậy lo lắng có thể đã mang thai. Lúc ấy Hạ Lâm Đế mới tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc, hết sức bận rộn, Đào Khuynh không muốn làm anh lo lắng, mới nhờ Hạ Lâm Ngọc giúp đỡ.
Cô vốn coi Hạ Lâm Ngọc hơn cô mười tuổi như chị ruột, mà Hạ Lâm Ngọc luôn có thói quen chăm sóc người khác cũng rất thích cô, hai người quan hệ rất tốt.
Khi Hạ Lâm Ngọc biết Đào Khuynh có thể mang thai, cực kỳ cao hứng, lập tức mang cô đi bệnh viện làm kiểm tra.
Vậy mà kết quả lại là không phải, Đào Khuynh thở phào nhẹ nhõm, Hạ Lâm Ngọc lại thấy thất vọng.
Khi đó Hạ Lâm Ngọc cho là, nếu đã tới bệnh viện thì nên tiện thể kiểm tra kỹ càng, tìm ra nguyên nhân khó chịu, sau lại điều dưỡng thân thể cho tốt.
Đào Khuynh cảm kích ý tốt của Hạ Lâm Ngọc, liền đồng ý, không ngờ việc này làm cho cô từ thiên đường rơi xuống thẳng xuống địa ngục.
Kết quả kiểm tra kết luận, ống dẫn trứng của cô quá nhỏ, trứng khó di chuyển, tử cung cũng có vấn đề, tóm lại là thể chất khó có thể thụ thai. Là cô quá mức coi thường, mới có thể trễ như vậy mới phát hiện thân thể có vấn đề.
Đang lúc Đào Khuynh không biết nên nói thế nào với Hạ Lâm Đế thì Hạ Lâm Ngọc tìm tới cửa. Đào Khuynh vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên tình huống khi đó . . . . Ngày ấy, Hạ Lâm Ngọc mang thuốc bổ đi tới chỗ ở của cô.
"Tiểu Khuynh, thân thể khá hơn không?"
"Có, sau khi uống thuốc xong tốt hơn nhiều." Đào Khuynh từ trên giường ngồi dậy.
"Chuyện này em định nói thế nào với Lâm Đế?" Hạ Lâm Ngọc ngồi bên mép giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt trước mắt, nhẹ giọng hỏi.
"Em còn chưa biết phải mở miệng thế nào, cho nên. . . . . ." Đào Khuynh cúi đầu, nghĩ tới tình trạng thân thể của mình, lòng chua xót không dứt.
"Đúng vậy a, chuyện như vậy là rất khó nói ra khỏi miệng, chị có thể hiểu được." Hạ Lâm Ngọc vỗ vỗ vai của cô, thở dài, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
"Chị Lâm Ngọc, chị cảm thấy em . . ." Đào Khuynh tâm tình hết sức rối loạn, cần tìm người trò chuyện.
Hạ Lâm Ngọc ngắt lời cô, mở miệng trước: "Tiểu Khuynh a, chị Lâm Ngọc vẫn coi em là em gái mà đối đãi đúng không?"
"Dĩ nhiên, chị Lâm Ngọc đối với em rất tốt, em rất cảm động." Đào Khuynh lập tức gật đầu, chân thành tha thiết mà nói: "Em là con gái một, có vài phần không biết cảm giác anh chị em ruột là thế nào, từ khi biết chị Lâm Ngọc, em giống có thêm một chị gái vậy."
"Có thể làm cho Lâm Đế thích như vậy, em đúng là cô gái tốt, từ sau khi quen biết, chị cũng rất yêu thích em, nếu không sẽ không giúp hai đứa thuyết phục ba mẹ. Hiện giờ phải nói với em những lời này, chị cũng rất khổ sở."
Hạ Lâm Ngọc đã suy nghĩ thật kỹ mới quyết định tới gặp Đào Khuynh, rõ ràng sau khi những lời kế tiếp được nói ra khỏi miệng, quan hệ của hai người sẽ thay đổi.
"Chị có ý tứ gì? !" Đào Khuynh sững sờ, không hiểu cô vì sao lại nói như vậy.
"Chị hơn Lâm Đế tám tuổi, giống như là trưởng bối của Lâm Đế vậy. Lâm Đế là người nối dõi duy nhất của Hạ gia, vừa sinh ra đã là con cưng của cả nhà, em hiểu ý của chị không?"
Nghe vậy, đầu óc hỗn độn lập của Đào Khuynh tức trở nên rõ ràng, hơi nhếch môi: "Chị Lâm Ngọc. . . ."
"Chị biết rõ em rất khổ sở, nhưng chuyện cần đối mặt dù không muốn vẫn phải đối mặt. Nếu chuyện em vô sinh bị cha mẹ chị biết, bọn họ chắn chắn không thể tiếp nhận em, càng không có khả năng để em và Lâm Đế kết hôn."
Đào khuynh bị lời nói của Hạ Lâm Ngọc đả kích trầm trọng, vội vàng cầm tay của cô, lòng như lửa đốt nói: "Bác sỹ nói, bác sỹ chỉ nói là tỷ lệ mang thai thấp, chỉ cần em cùng Lâm Đế cố gắng, muốn trẻ con tuyệt đối không thành vấn đề đâu."
Trừ phi không có tử cung mới hoàn toàn không có cơ hội, cô chỉ là tỷ lệ thụ thai thấp hơn so phụ nữ bình thường, cũng không phải hoàn toàn không thể sinh con!
Nhưng câu nói tiếp theo của Hạ Lâm Ngọc đánh nát hy vọng của cô.
"Vậy em nhẫn tâm nhìn Lâm Đế chịu khổ sao?"
Đào Khuynh sắc mặt trắng xanh, thân thể bắt đầu run rẩy.
"Em. . . . . . Không phải vậy, em không có ý muốn anh ấy cùng em chịu khổ, em chỉ . . ." Vừa nghĩ tới Hạ Lâm Đế phải chịu khổ sở, cô đã đau lòng không thôi.
"Em chỉ là ích kỷ muốn sở hữu toàn bộ người yêu, không muốn buông nó ra."
Những lời này giống như con dao sắc hung hăng đâm vào tim Đào Khuynh, nước mắt cô trào ra như vỡ đê.
"Chị Lâm Ngọc, chị đừng nói như vậy. . . . . . Vô sinh không phải là em muốn, em hiện tại còn không có biện pháp tiếp nhận sự thật, trong đầu rất loạn, em không biết nên làm sao mới phải." Cô thút thít nói.
"Em là rõ ràng nhất, Lâm Đế luôn thích trẻ con, mà em lại không thể sinh con, em sẽ cho nó hạnh phúc sao? Cái nó muốn em không cách nào cho được, mới đầu nó có lẽ sẽ bởi vì yêu em mà nguyện ý chịu đựng, nhưng sau này thì sao?"
"Em sẽ phối hợp với bác sỹ điều dưỡng thân thể, có một chút cơ hội đều không buông tha, tuyệt sẽ không là gánh nặng cho anh ấy . . ." Đào Khuynh ngẩng đầu lên, lấy ánh mắt cầu xin nhìn cô.
"Làm sao có thể không mang lại gánh nặng!" Hạ Lâm Ngọc không đành lòng nhìn nước mắt của cô, nhưng vì em trai mình, cô ngàn vạn lần không thể mềm lòng. "Tiểu Khuynh, nếu như em thật lòng yêu Lâm Đế, em có thể nhìn nó vì em vô sinh mà khổ sở sao?"
"Em chính là không muốn thấy anh ấy khổ sở, mới chậm chạp không dám nói cho anh ấy biết . . ." Cô như thế nào chịu được anh khổ sở đây?
Đào Khuynh khóc không thành tiếng.
"Buông tay đi, hai đứa em không thích hợp."
"Buông tay dễ như vậy sao? Em thương anh ấy như vậy . . . thương anh ấy như vậy . . ." Đào Khuynh tay nắm chặt ống tay áo Hạ Lâm Ngọc, khổ sở than nhẹ.
"Thật xin lỗi a, Tiểu Khuynh! Chị cuối cùng vẫn là chị của Lâm Đế." Hạ Lâm Ngọc kéo tay của cô ra, nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô, vô tình nói: "Em biết rõ cá tính của nó cho nên đồng ý với chị, đừng nói chân tướng với nó, dùng một lý do khác rời khỏi nó đi."
Cái yêu cầu này quá tàn nhẫn, Đào Khuynh ngay lập tức không thể nào tiếp thu được, thậm chí vô cùng oán hận Hạ Lâm Ngọc. Nhưng tỉnh táo lại, cô cũng hiểu rời khỏi anh là biện pháp duy nhất.
Hạ Lâm Đế là người xuất sắc như vậy, bên cạnh có rất nhiều phụ nữ có điều kiện tốt hơn cô ái mộ, anh không cần phải lựa chọn một cô gái khó có thể thụ thai làm vợ a!
Tình trạng thân thể của cô, cũng không nên để anh gánh chịu, anh không cần vì cô khổ cực như vậy. Nếu thật thương anh, cô nên rời khỏi anh, để cho anh gặp người phụ nữ tốt hơn. . .
***
Nước mắt Đào Khuynh rơi xuống, suy nghĩ lại bay xa.
"Hiện tại anh rõ chuyện cũng tốt, anh đối với mình đã tuyệt vọng rồi chứ?" Cô không quên nét mặt khiếp sợ của anh lúc đó. "Như vậy mới đúng. . . . . . Đào Khuynh, mày làm rất tốt."
Nói xong, cô đưa tay lau đi nước mắt trên mặt.
Tại sao nước mắt lau mãi cũng không hết! Đào Khuynh úp mặt vào tay, nước mắt từ đầu ngón tay chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt bàn.
Khi đó giấu giếm anh chân tướng, tự mình rời đi, trong lòng cô cũng rất khó chịu, nhưng hôm nay ngực lại đau đớn như không thể hô hấp, so với lúc trước khổ sở hơn ngàn vạn lần.
"Thật ghét, tâm trạng quá đau khổ. . . Lâm Đế, em yêu anh a. . . Thật xin lỗi. . . . . ." Không còn có lý do có thể trở lại bên anh, cô vĩnh viễn anh rồi!
Đang lúc Đào Khuynh khóc lóc, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên. Cô ngây người như phỗng nhìn màn hình điện thoại, khóc thút thít.
Thì ra là cô phải chịu đựng khổ sở nặng nề như vậy, anh cư nhiên đến nay mới biết, hơn nữa cô còn bị anh ép buộc không thể không nói ra điều bí mật này. . . Hạ Lâm Đế vĩnh viễn không quên được hình ảnh Đào Khuynh vừa khóc rống vừa nói ra chuyện vô sinh kia, đau lòng đến muốn tự giết mình mang tới chuộc tội với cô.
Nếu không phải anh ép hỏi, cô cũng sẽ không mất kiểm soát mà nói ra chân tướng, là anh lần nữa đẩy cô vào địa ngục khổ sở!
Hạ Lâm Đế chưa từng nghĩ tới lý do cô nói chia tay chính là do cô vô sinh, khi biết chân tướng thì trong đầu của anh trống rỗng, cảm thấy khiếp sợ sâu sắc.
Anh đã quên lúc đó mình có phần phản ứng gì, nhưng mà anh biết là anh đã mặc cho cô khóc rời đi. Anh không giữ Đào Khuynh lại, rất xin lỗi, nhưng anh không phải thánh nhân, anh cũng cần thời gian suy nghĩ.
Sau khi tỉnh táo lại, anh mới nhớ khi cô nói chia tay đã phải cố tỏ ra lạnh lùng với anh, lòng càng thêm đau. Đào Khuynh của anh rất hiền lành, còn có chút nhát gan, đôi lúc sẽ suy nghĩ tiêu cực, cho nên anh luôn dùng tư thái người bảo vệ đứng ở phía trước cô.
Mà cô vì anh, lại lựa chọn một mình ẩn nhẫn khổ sở, cần biết bao nhiêu kiên cường, phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể làm được? Cô gái của anh rất dũng cảm, nhưng cũng làm cho anh đau lòng không dứt.
"Em thật khờ, đoạn cảm tình này không phải chỉ có mình em, còn có anh a!" Hạ Lâm Đế ngửa đầu nhìn căn phòng của Đào Khuynh trên lầu, khàn khàn nói.
Suy nghĩ hai ngày, anh đã hiểu rõ ràng mình muốn gì, sẵn sàng đối mặt với những khó khăn phía trước.
Anh gọi điện thoại cho Đào Khuynh, một lúc sau mới có người nhận. Anh mở miệng câu đầu tiên chính là yêu cầu cùng cô gặp mặt.
Không bao lâu sau, Hạ Lâm Đế nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ra, liền hít sâu một cái. Anh có rất nhiều lời muốn nói cùng Đào Khuynh, nhưng phải làm cho cô bằng lòng gặp anh trước đã. Vì vậy, giờ phút này có thể nhìn thấy cô, anh cảm thấy hết sức may mắn.
Nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của cô, ngực Hạ Lâm Đế đau đớn co rút lại.
"Tiểu Khuynh, sắc mặt của em rất yếu ớt, có khỏe không?" Anh bước về phía cô, quan tâm hỏi.
"Tôi rất khỏe, đa tạ sự quan tâm của anh." Đào Khuynh không tự chủ lui về phía sau, mười ngón tay nắm chặt lấy nhau, vẻ mặt rất lo lắng. "Tôi cho là chúng ta không có lý do phải gặp nhau, anh nhất định muốn tôi xuống lầu là có chuyện gì?"
Việc anh muốn gặp làm cô không khỏi cả người phát run, rất nhiều nghi vấn nảy sinh trong đầu. Giữa bọn họ đã sớm kết thúc, anh tại sao lại đến đây tìm cô? Không phải anh muốn tự mình nói chia tay với cô, chính thức kết thúc quan hệ của hai người đấy chứ? Nghĩ đến đây, lỗ mũi Đào Khuynh đau xót, nước mắt lưng tròng.
Thấy ánh mắt sợ hãi của cô, Hạ Lâm Đế không thể chịu được, lập tức ôm cô vào trong ngực.
"Thật xin lỗi, anh bây giờ mới biết chuyện này." Anh vừa mở miệng, cổ họng liền nghẹn ngào.
Anh luôn nói yêu cô, lại không ngờ mình là người làm tổn thương cô sâu sắc nhất, anh làm sao mà chịu nổi?
"Anh đang nói cái gì? Không nên như vậy. . . . . ." Cái ôm bất ngờ của anh làm Đào Khuynh sửng sốt, cô hoảng hốt nỉ non ra tiếng.
"Để cho em một mình gánh chịu khổ sở, còn nghi ngờ em vô duyên vô cớ nói chia tay, là lỗi của anh." Hạ Lâm Đế vùi mặt vào cổ cô, khổ sở nói nhỏ.
Đào Khuynh chấn động cả người, tinh thần phục hồi lại.
"Hạ Lâm Đế, anh đừng có tự trách mình nữa. Là em giấu giếm tình trạng thân thể của mình, là em chọn rời khỏi, tất cả đều là tự em quyết định, anh không hề có lỗi gì cả!" Cô kích động hô to, muốn tránh khỏi ngực anh, lại bị anh ôm chặt hơn.
"Anh có lỗi! Rõ ràng đã sớm biết tình trạng thân thể của em, nhưng bởi vì bận rộn mà coi thường, mới có thể để em một mình chịu đựng."
Nghe những lời nói đầy áy náy của anh, nước mắt Đào Khuynh liền rơi xuống gò má. Cô nghẹn ngào nói: "Đó là thân thể của em, với anh không có bất cứ quan hệ gì, anh cần gì đem lỗi lầm đổ lên người mình?"
Cô chính là sợ anh tự trách mới chọn rời đi! Cô sao có thể để cho anh cùng cô chịu đựng khổ sở?
"Em thì sao? Thân thể không tốt cũng không phải lỗi của em, thà một mình gánh chịu cũng không chịu nói cho anh biết, chẳng lẽ chuyện sinh con không có quan hệ gì với anh sao?" Hạ Lâm Đế nghĩ đến cô một mình đau lòng rơi lệ, càng thêm ghét bản thân mình không phát hiện sớm.
"Nếu để anh biết, anh sẽ chấp nhận chia tay sao?" Đào Khuynh nhìn khuôn mặt tiều tụy của anh, cô hiểu trong lòng anh đã từng giãy giụa.
Hạ Lâm Đế thừa nhận lúc mới nghe được tin tức này quả thật anh khó có thể tiếp nhận, phải tốn một ít thời gian điều chỉnh tâm tình. Nhưng thay vì lo lắng cho bản thân tương lai không có con cháu, anh lại đau lòng cô là thân nữ nhi lại phải chịu đựng tiếc nuối không cách nào sinh con.
"Tại sao lại lựa chọn chia tay? Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, em cũng không phải là hoàn toàn không thể có con, chỉ cần chúng ta cùng nhau cố gắng, tương lai muốn có con tuyệt đối không phải là vấn đề." Anh ngưng mắt nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô, giọng nói kiên định.
"Nếu cố gắng vẫn không được?" Ban đầu cô cũng ôm hy vọng như thế, nhưng bị Hạ Lâm Ngọc vô tình đánh nát. "Anh thích trẻ con như vậy, nếu là bởi vì em mà không thể có con đối với anh mà nói không phải quá tàn nhẫn sao? Em cũng không muốn thấy anh khổ cực theo em, anh xứng đáng với người phụ nữ tốt hơn."
Hạ Lâm Ngọc nói đúng, cô không có tư cách yêu cầu anh cùng cô chịu khổ.
"Rõ ràng em mới là người khổ sở nhất, sao lại ngu ngốc chỉ lo lắng anh sẽ khổ cực, người phụ nữ chỉ suy nghĩ cho anh, ngoài em ra còn có ai nữa?" Ai, cô vẫn không rõ trong lòng anh nghĩ gì sao? "Anh xứng đáng với người phụ nữ tốt hơn ư? Người phụ nữ của anh chỉ có thể là em thôi, Đào Khuynh."
"Lâm Đế, anh không cần vì em mà hy sinh hạnh phúc của mình." Cô nhìn lên đôi mắt đen thâm thúy của anh, hiểu rõ anh thật chân thành, thật tha thiết, cô càng cảm thấy áy náy.
"Tiểu Khuynh, cái gì là hạnh phúc của anh? Sao em có thể không hỏi ý kiến của anh đã tự tiện cho là rời khỏi anh mới làm anh hạnh phúc?" Anh nâng lên khuôn mặt của cô, trầm giọng hỏi.
Đào Khuynh chớp chớp hai con mắt đẫm lệ, ". . . Anh thích trẻ con, nên tìm một cô gái tốt xây dựng gia đình."
"Em biết anh thích trẻ con như thế nào sao?" Anh tiếp tục hỏi.
"Anh nói thích những đứa trẻ hồn nhiên, rất khát vọng được làm cha . . ."
Hạ Lâm Đế thở dài. Cô thế nào chỉ nhớ rõ những lời nói râu ria kia?
"Đứa ngốc, là bởi vì em, anh mới có loại ý nghĩ này." Anh lấy ngón tay cái lau đi nước mắt trên mặt cô, thâm tình nói với cô tâm ý của mình. "Anh muốn cùng em kết hôn; muốn thấy em làm mẹ, mới nghĩ tới chuyện sinh con; anh muốn một đứa bé giống em, vì vậy mới nói thích trẻ con . . . Nếu em không có ở bên cạnh anh, ngay cả đứa bé đều không có chút ý nghĩa nào."
Mọi hi vọng của anh đều là xuất phát từ cô, nếu anh mất cô cũng liền mất đi mơ ước, cô phải hiểu điều này a!
"Đừng nói càn, nếu thật không có con, em sẽ rất áy náy." Đào Khuynh kéo tay anh xuống, nhẹ nhàng lắc đầu.
Hạ Lâm Đế giữ chặt tay của cô.
"Em cũng đừng nói càn nữa, tại sao chưa từng cố gắng liền buông tha? Nếu thật không thể sinh con cũng không sao, anh thật sự chỉ khát vọng cùng em cả đời bên nhau."
"Lâm Đế . . ." Đào Khuynh bởi vì thái độ kiên định của anh mà dao động, ánh mắt lại lâm vào mơ hồ.
"Đổi lại là anh bị vô sinh, em sẽ chọn rời đi chứ?"
Cô mãnh liệt lắc đầu, "Em làm sao có thể. . . . . . Em. . . . . ."
"Mình làm không nổi, sao lại có thể bắt anh làm đây? Đào Khuynh, anh không lợi hại như vậy, không có khả năng thả em đi." Hạ Lâm Đế nghẹn ngào nói.
Cô lệ rơi đầy mặt, cuối cùng cũng hiểu lựa chọn của mình có bao nhiêu tàn nhẫn. "Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."
"Em không phải hi vọng anh được hạnh phúc sao? Em bỏ đi anh chỉ thấy thật bất hạnh, khổ sở em vẫn muốn buông tay sao?" Hạnh phúc mà anh muốn là cô, cô có thể nào độc ác vứt bỏ anh?
Đào Khuynh khóc đến khàn giọng, tay níu chặt áo sơ mi trước ngực anh.
"Đừng nói những lời như vậy, anh biết rõ em ghét những lời đó. . . Ô ô ô, em thật sự là không biết nên làm sao cho phải đây!" Vốn tưởng rằng chia tay là biện pháp duy nhất, thế nhưng anh lại kiên trì không chịu buông cô ra, còn thâm tình tỏ tình với cô, cô làm sao có thể cự tuyệt.
"Nghiêm túc nói cho anh biết, em vẫn thích anh sao?"
"Em sao có thể không thương anh? Nếu không phải sợ anh đau khổ, em thật hi vọng có thể vĩnh viễn ở bên anh!" Đào Khuynh dùng hết toàn lực gào thét ra câu này, nội tâm vô cùng khát vọng được anh yêu.
"Chỉ cần những lời này là đủ rồi." Hạ Lâm Đế cuối cùng buông xuống tảng đá lớn trong lòng, nâng lên khóe môi. "Đào Khuynh, anh yêu em, về sau vô luận xảy ra chuyện gì cũng không cho phép em lại đòi chia tay anh.”
"Nhưng. . . . . ." Đào Khuynh nhìn anh, nhớ tới dáng vẻ lãnh khốc của Hạ Lâm Ngọc khi đó, trong mắt tràn đầy lo lắng, khiếp đảm.
"Không có nhưng nhị gì hết, chỉ khi em ở đây bên cạnh anh, anh mới có thể sống vui vẻ, hiểu không?" Nói xong, anh cúi đầu hôn lên nước mắt của cô, nhỏ giọng tỏ tình. "Anh yêu em, Đào Khuynh."
Nghe vậy, cô lần nữa gào khóc.
"Lâm Đế, em cũng yêu anh, em yêu anh, em yêu anh . . ." Cô dùng sức ôm lấy anh. Cảm nhận được tình yêu nồng nàn của anh, cô quyết định buông xuống sợ hãi, thuận theo trái tim mình.
Cho dù phía trước còn có thật nhiều gian nan, nhưng cô đã không còn phải một mình đối mặt, có anh làm bạn, cô sẽ có dũng khí cùng anh vượt qua khó khăn.
"Đào Khuynh, em đem những lời vừa rồi nói một lần." Hạ Lâm Đế mặt mày căng thẳng, lên giọng chất vấn. Những lời đó là do người phụ nữ anh yêu thương nói ra sao?
"Trời ạ, nam chính xuất hiện." Từ Chi Uyển kêu lên một tiếng, nhìn ba người trước mắt, khẩn trương lên.
"Lâm Đế!" Lâm Đình Tính không ngờ anh sẽ xuất hiện, vẻ mặt kinh ngạc, đưa tay kéo ống tay áo của anh.
"Đừng đụng vào tôi." Hạ Lâm Đế hất tay Lâm Đình Tính ra, nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh lùng của Đào Khuynh, vô cùng đau đớn hỏi: "Đào Khuynh, em nghiêm túc sao?"
"Ngay từ đầu tôi đã nói muốn chia tay." Nên kết thúc rồi. Đào Khuynh đã quyết cùng anh phủi sạch quan hệ, không thối lui chút nào mà đối diện anh.
Hạ Lâm Đế vẻ mặt chán nản, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Anh như thường ngày tới đón Đào Khuynh tan làm lại ngoài ý muốn nhìn thấy Lâm Đình Tính, vốn là lo lắng Đào Khuynh sẽ bởi vì sự xuất hiện của Lâm Đình Tính mà đau lòng, đang muốn ra mặt, lại nghe thấy Đào Khuynh nói ra những lời như vậy thật làm anh đau lòng.
Cô chẳng những không ngại sự tồn tại của Lâm Đình Tính, còn đáng đánh muốn đem anh tặng cho Lâm Đình Tính!
Mặc kệ bên cạnh anh xuất hiện người phụ nữ nào, cô đều không ăn dấm, một chút tâm tình lo lắng cũng không có, thật sự là không quan tâm anh . . .
"Anh cũng đã nói qua không chấp nhận chia tay." Dứt lời, Hạ Lâm Đế liền túm lấy cổ tay Đào Khuynh, cứng rắn dẫn cô hướng vào phòng làm việc của cô.
Đào Khuynh sợ hết hồn, lấy ánh mắt hướng Từ Chi Uyển nhờ giúp đỡ, nhưng cả người Hạ Lâm Đế tỏa ra sự giận dữ làm cho người ta sợ hãi, xungquanh căn bản không có ai dám mở miệng.
"Buông tôi ra, anh định làm cái gì. . . . . . Hạ Lâm Đế!" Đào Khuynh bị bắt ép, vừa đi vừa giận dữ kêu.
Hạ Lâm Đế lôi kéo Đào Khuynh đi vào phòng làm việc, dùng sức đóng sầm cửa lại.
"Hiện tại chỉ còn lại hai chúng ta, đừng giả bộ cũng đừng mạnh miệng, nói em nói tặng anh cho cô ta chỉ là nói lẫy." Anh đem cô đè trên tường, một tay chống lên vách tường bên tai cô, một tay kia giữ chặt hông cô, phòng ngừa cô chạy trốn.
Đào Khuynh rõ ràng nhìn thấy trong đôi mắt đen của anh sự tức giận cùng đau đớn, ngực không khỏi co rút, khó có thể hô hấp.
"Nói đi!" Anh ngưng mắt nhìn cô vẻ mặt phức tạp, giọng nói khàn khàn.
"Biết rõ tôi mở miệng sẽ đả thương người, vì sao nhất định phải nghe đáp án?"
"Anh không tin em tuyệt tình như vậy, anh thà bị em ghen tuông anh cùng lâm Đình Tính, cũng không muốn em tự động rút lui. Tại sao muốn đối với anh tàn nhẫn như vậy? Em thật không chút nào quan tâm tới lòng anh sao?" Anh khổ sở tỏ tình làm lỗ mũi Đào Khuynh đau xót. Bất chợt, môi của anh ngăn lại miệng của cô.
"Lâm Đế. . . . . ." Cô than nhẹ, phòng bị của cô vì anh mãnh liệt hôn mà tan rã.
Anh nếm phải vị mặn mặn, đó là nước mắt của cô.
"Tiểu Khuynh, em còn phải cự tuyệt anh tới khi nào?" Khi nghe thấy cô nguyện ý đem anh tặng cho người khác thì tự tin của anh hoàn toàn biến mất, đột nhiên anh vô cùng sợ hãi sẽ thực sự đánh mất cô.
Câu hỏi này của anh khiến quyết tâm của Đào Khuynh hoàn toàn hỏng mất.
"Đủ rồi, em chịu đủ rồi!" Đào Khuynh lệ rơi đầy mặt, thút thít không nghỉ. "Em làm sao có thể không quan tâm anh? Em yêu anh như vậy, tổn thương anh tuyệt không phải chủ ý của em. . . . . ."
"Tiểu Khuynh, em đến tột cùng sợ hãi cái gì? Nói cho anh biết đi!" Hạ Lâm Đế nâng khuôn mặt cô lên, tay anh lau đi nước mắt của cô.
Làm ơn không cần đối với cô dịu dàng như thế, cô sẽ quá mê luyến anh mà không bỏ xuống được! Hai tay Đào Khuynh đẩy lồng ngực anh, khóc rống lên, nói ra bí mật đau đớn nhất trong lòng.
"Em có thể không thể . . . Không thể sinh con."
Không chịu nổi chất vấn của Hạ Lâm Đế nữa, Đào Khuynh đem lý do chia tay nói ra khỏi miệng.
Muốn một người phụ nữ thừa nhận mình vô sinh là chuyện vô cùng khổ sở, huống chi còn là đem sự thật này nói cho người đàn ông mình yêu thích.
Ngày ấy, nhìn thấy nét mặt khiếp sợ của anh, cô không có dũng khí đối mặt với anh, nói xong liền trực tiếp rời đi.
Đào Khuynh cảm thấy quá mệt mỏi, xin nghỉ ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.
Không biết được hai ngày nay anh có hay tới công ty tìm cô không, chỉ là, anh không có liên lạc với cô, xem ra là buông tha cho cô rồi.
Đây là vốn là chuyện thường tình, cô không trách anh.
Chỉ là, một năm trước cô là thật vất vả mới quyết định được rời khỏi anh, hôm nay anh lại xuất hiện lần nữa, lòng của cô làm sao có thể không rung động?
Đây là lần thứ hai chịu đựng nỗi khổ ly biệt, cô đã đau đến không thể chịu đựng.
Đào Khuynh ôm đầu gối vùi ở trên ghế sa lon, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn giữa hai đầu gối, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh của Hạ Lâm Đế, khóc rống thất thanh.
Chuyện vô sinh, cô sớm nên nói với anh, anh có quyền quyết định có muốn hay không rời khỏi cô. Nhưng tình huống lúc đó, cơ hội để cô nói với anh cũng không có.
Cho tới giờ, kỳ sinh lý của Đào Khuynh đều không đều đặn, lúc trước khám phụ sản, bác sỹ chỉ kê thuốc điều kinh cho cô, sau khi uống thuốc, kỳ sinh lý vẫn thường xuyên không có quy luật, dần dà, cô liền không để ý chuyện này nữa.
Từ khi cùng Hạ Lâm Đế có quan hệ, mặc dù bọn họ có sử dụng biện pháp ngừa thai, nhưng có một lần kỳ sinh lý của cô đến chậm, đúng đợt đó cô lại thường xuyên cảm thấy thân thể khó chịu, vì vậy lo lắng có thể đã mang thai. Lúc ấy Hạ Lâm Đế mới tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc, hết sức bận rộn, Đào Khuynh không muốn làm anh lo lắng, mới nhờ Hạ Lâm Ngọc giúp đỡ.
Cô vốn coi Hạ Lâm Ngọc hơn cô mười tuổi như chị ruột, mà Hạ Lâm Ngọc luôn có thói quen chăm sóc người khác cũng rất thích cô, hai người quan hệ rất tốt.
Khi Hạ Lâm Ngọc biết Đào Khuynh có thể mang thai, cực kỳ cao hứng, lập tức mang cô đi bệnh viện làm kiểm tra.
Vậy mà kết quả lại là không phải, Đào Khuynh thở phào nhẹ nhõm, Hạ Lâm Ngọc lại thấy thất vọng.
Khi đó Hạ Lâm Ngọc cho là, nếu đã tới bệnh viện thì nên tiện thể kiểm tra kỹ càng, tìm ra nguyên nhân khó chịu, sau lại điều dưỡng thân thể cho tốt.
Đào Khuynh cảm kích ý tốt của Hạ Lâm Ngọc, liền đồng ý, không ngờ việc này làm cho cô từ thiên đường rơi xuống thẳng xuống địa ngục.
Kết quả kiểm tra kết luận, ống dẫn trứng của cô quá nhỏ, trứng khó di chuyển, tử cung cũng có vấn đề, tóm lại là thể chất khó có thể thụ thai. Là cô quá mức coi thường, mới có thể trễ như vậy mới phát hiện thân thể có vấn đề.
Đang lúc Đào Khuynh không biết nên nói thế nào với Hạ Lâm Đế thì Hạ Lâm Ngọc tìm tới cửa. Đào Khuynh vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên tình huống khi đó . . . . Ngày ấy, Hạ Lâm Ngọc mang thuốc bổ đi tới chỗ ở của cô.
"Tiểu Khuynh, thân thể khá hơn không?"
"Có, sau khi uống thuốc xong tốt hơn nhiều." Đào Khuynh từ trên giường ngồi dậy.
"Chuyện này em định nói thế nào với Lâm Đế?" Hạ Lâm Ngọc ngồi bên mép giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt trước mắt, nhẹ giọng hỏi.
"Em còn chưa biết phải mở miệng thế nào, cho nên. . . . . ." Đào Khuynh cúi đầu, nghĩ tới tình trạng thân thể của mình, lòng chua xót không dứt.
"Đúng vậy a, chuyện như vậy là rất khó nói ra khỏi miệng, chị có thể hiểu được." Hạ Lâm Ngọc vỗ vỗ vai của cô, thở dài, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
"Chị Lâm Ngọc, chị cảm thấy em . . ." Đào Khuynh tâm tình hết sức rối loạn, cần tìm người trò chuyện.
Hạ Lâm Ngọc ngắt lời cô, mở miệng trước: "Tiểu Khuynh a, chị Lâm Ngọc vẫn coi em là em gái mà đối đãi đúng không?"
"Dĩ nhiên, chị Lâm Ngọc đối với em rất tốt, em rất cảm động." Đào Khuynh lập tức gật đầu, chân thành tha thiết mà nói: "Em là con gái một, có vài phần không biết cảm giác anh chị em ruột là thế nào, từ khi biết chị Lâm Ngọc, em giống có thêm một chị gái vậy."
"Có thể làm cho Lâm Đế thích như vậy, em đúng là cô gái tốt, từ sau khi quen biết, chị cũng rất yêu thích em, nếu không sẽ không giúp hai đứa thuyết phục ba mẹ. Hiện giờ phải nói với em những lời này, chị cũng rất khổ sở."
Hạ Lâm Ngọc đã suy nghĩ thật kỹ mới quyết định tới gặp Đào Khuynh, rõ ràng sau khi những lời kế tiếp được nói ra khỏi miệng, quan hệ của hai người sẽ thay đổi.
"Chị có ý tứ gì? !" Đào Khuynh sững sờ, không hiểu cô vì sao lại nói như vậy.
"Chị hơn Lâm Đế tám tuổi, giống như là trưởng bối của Lâm Đế vậy. Lâm Đế là người nối dõi duy nhất của Hạ gia, vừa sinh ra đã là con cưng của cả nhà, em hiểu ý của chị không?"
Nghe vậy, đầu óc hỗn độn lập của Đào Khuynh tức trở nên rõ ràng, hơi nhếch môi: "Chị Lâm Ngọc. . . ."
"Chị biết rõ em rất khổ sở, nhưng chuyện cần đối mặt dù không muốn vẫn phải đối mặt. Nếu chuyện em vô sinh bị cha mẹ chị biết, bọn họ chắn chắn không thể tiếp nhận em, càng không có khả năng để em và Lâm Đế kết hôn."
Đào khuynh bị lời nói của Hạ Lâm Ngọc đả kích trầm trọng, vội vàng cầm tay của cô, lòng như lửa đốt nói: "Bác sỹ nói, bác sỹ chỉ nói là tỷ lệ mang thai thấp, chỉ cần em cùng Lâm Đế cố gắng, muốn trẻ con tuyệt đối không thành vấn đề đâu."
Trừ phi không có tử cung mới hoàn toàn không có cơ hội, cô chỉ là tỷ lệ thụ thai thấp hơn so phụ nữ bình thường, cũng không phải hoàn toàn không thể sinh con!
Nhưng câu nói tiếp theo của Hạ Lâm Ngọc đánh nát hy vọng của cô.
"Vậy em nhẫn tâm nhìn Lâm Đế chịu khổ sao?"
Đào Khuynh sắc mặt trắng xanh, thân thể bắt đầu run rẩy.
"Em. . . . . . Không phải vậy, em không có ý muốn anh ấy cùng em chịu khổ, em chỉ . . ." Vừa nghĩ tới Hạ Lâm Đế phải chịu khổ sở, cô đã đau lòng không thôi.
"Em chỉ là ích kỷ muốn sở hữu toàn bộ người yêu, không muốn buông nó ra."
Những lời này giống như con dao sắc hung hăng đâm vào tim Đào Khuynh, nước mắt cô trào ra như vỡ đê.
"Chị Lâm Ngọc, chị đừng nói như vậy. . . . . . Vô sinh không phải là em muốn, em hiện tại còn không có biện pháp tiếp nhận sự thật, trong đầu rất loạn, em không biết nên làm sao mới phải." Cô thút thít nói.
"Em là rõ ràng nhất, Lâm Đế luôn thích trẻ con, mà em lại không thể sinh con, em sẽ cho nó hạnh phúc sao? Cái nó muốn em không cách nào cho được, mới đầu nó có lẽ sẽ bởi vì yêu em mà nguyện ý chịu đựng, nhưng sau này thì sao?"
"Em sẽ phối hợp với bác sỹ điều dưỡng thân thể, có một chút cơ hội đều không buông tha, tuyệt sẽ không là gánh nặng cho anh ấy . . ." Đào Khuynh ngẩng đầu lên, lấy ánh mắt cầu xin nhìn cô.
"Làm sao có thể không mang lại gánh nặng!" Hạ Lâm Ngọc không đành lòng nhìn nước mắt của cô, nhưng vì em trai mình, cô ngàn vạn lần không thể mềm lòng. "Tiểu Khuynh, nếu như em thật lòng yêu Lâm Đế, em có thể nhìn nó vì em vô sinh mà khổ sở sao?"
"Em chính là không muốn thấy anh ấy khổ sở, mới chậm chạp không dám nói cho anh ấy biết . . ." Cô như thế nào chịu được anh khổ sở đây?
Đào Khuynh khóc không thành tiếng.
"Buông tay đi, hai đứa em không thích hợp."
"Buông tay dễ như vậy sao? Em thương anh ấy như vậy . . . thương anh ấy như vậy . . ." Đào Khuynh tay nắm chặt ống tay áo Hạ Lâm Ngọc, khổ sở than nhẹ.
"Thật xin lỗi a, Tiểu Khuynh! Chị cuối cùng vẫn là chị của Lâm Đế." Hạ Lâm Ngọc kéo tay của cô ra, nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô, vô tình nói: "Em biết rõ cá tính của nó cho nên đồng ý với chị, đừng nói chân tướng với nó, dùng một lý do khác rời khỏi nó đi."
Cái yêu cầu này quá tàn nhẫn, Đào Khuynh ngay lập tức không thể nào tiếp thu được, thậm chí vô cùng oán hận Hạ Lâm Ngọc. Nhưng tỉnh táo lại, cô cũng hiểu rời khỏi anh là biện pháp duy nhất.
Hạ Lâm Đế là người xuất sắc như vậy, bên cạnh có rất nhiều phụ nữ có điều kiện tốt hơn cô ái mộ, anh không cần phải lựa chọn một cô gái khó có thể thụ thai làm vợ a!
Tình trạng thân thể của cô, cũng không nên để anh gánh chịu, anh không cần vì cô khổ cực như vậy. Nếu thật thương anh, cô nên rời khỏi anh, để cho anh gặp người phụ nữ tốt hơn. . .
Nước mắt Đào Khuynh rơi xuống, suy nghĩ lại bay xa.
"Hiện tại anh rõ chuyện cũng tốt, anh đối với mình đã tuyệt vọng rồi chứ?" Cô không quên nét mặt khiếp sợ của anh lúc đó. "Như vậy mới đúng. . . . . . Đào Khuynh, mày làm rất tốt."
Nói xong, cô đưa tay lau đi nước mắt trên mặt.
Tại sao nước mắt lau mãi cũng không hết! Đào Khuynh úp mặt vào tay, nước mắt từ đầu ngón tay chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt bàn.
Khi đó giấu giếm anh chân tướng, tự mình rời đi, trong lòng cô cũng rất khó chịu, nhưng hôm nay ngực lại đau đớn như không thể hô hấp, so với lúc trước khổ sở hơn ngàn vạn lần.
"Thật ghét, tâm trạng quá đau khổ. . . Lâm Đế, em yêu anh a. . . Thật xin lỗi. . . . . ." Không còn có lý do có thể trở lại bên anh, cô vĩnh viễn anh rồi!
Đang lúc Đào Khuynh khóc lóc, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên. Cô ngây người như phỗng nhìn màn hình điện thoại, khóc thút thít.
Thì ra là cô phải chịu đựng khổ sở nặng nề như vậy, anh cư nhiên đến nay mới biết, hơn nữa cô còn bị anh ép buộc không thể không nói ra điều bí mật này. . . Hạ Lâm Đế vĩnh viễn không quên được hình ảnh Đào Khuynh vừa khóc rống vừa nói ra chuyện vô sinh kia, đau lòng đến muốn tự giết mình mang tới chuộc tội với cô.
Nếu không phải anh ép hỏi, cô cũng sẽ không mất kiểm soát mà nói ra chân tướng, là anh lần nữa đẩy cô vào địa ngục khổ sở!
Hạ Lâm Đế chưa từng nghĩ tới lý do cô nói chia tay chính là do cô vô sinh, khi biết chân tướng thì trong đầu của anh trống rỗng, cảm thấy khiếp sợ sâu sắc.
Anh đã quên lúc đó mình có phần phản ứng gì, nhưng mà anh biết là anh đã mặc cho cô khóc rời đi. Anh không giữ Đào Khuynh lại, rất xin lỗi, nhưng anh không phải thánh nhân, anh cũng cần thời gian suy nghĩ.
Sau khi tỉnh táo lại, anh mới nhớ khi cô nói chia tay đã phải cố tỏ ra lạnh lùng với anh, lòng càng thêm đau. Đào Khuynh của anh rất hiền lành, còn có chút nhát gan, đôi lúc sẽ suy nghĩ tiêu cực, cho nên anh luôn dùng tư thái người bảo vệ đứng ở phía trước cô.
Mà cô vì anh, lại lựa chọn một mình ẩn nhẫn khổ sở, cần biết bao nhiêu kiên cường, phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể làm được? Cô gái của anh rất dũng cảm, nhưng cũng làm cho anh đau lòng không dứt.
"Em thật khờ, đoạn cảm tình này không phải chỉ có mình em, còn có anh a!" Hạ Lâm Đế ngửa đầu nhìn căn phòng của Đào Khuynh trên lầu, khàn khàn nói.
Suy nghĩ hai ngày, anh đã hiểu rõ ràng mình muốn gì, sẵn sàng đối mặt với những khó khăn phía trước.
Anh gọi điện thoại cho Đào Khuynh, một lúc sau mới có người nhận. Anh mở miệng câu đầu tiên chính là yêu cầu cùng cô gặp mặt.
Không bao lâu sau, Hạ Lâm Đế nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ra, liền hít sâu một cái. Anh có rất nhiều lời muốn nói cùng Đào Khuynh, nhưng phải làm cho cô bằng lòng gặp anh trước đã. Vì vậy, giờ phút này có thể nhìn thấy cô, anh cảm thấy hết sức may mắn.
Nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của cô, ngực Hạ Lâm Đế đau đớn co rút lại.
"Tiểu Khuynh, sắc mặt của em rất yếu ớt, có khỏe không?" Anh bước về phía cô, quan tâm hỏi.
"Tôi rất khỏe, đa tạ sự quan tâm của anh." Đào Khuynh không tự chủ lui về phía sau, mười ngón tay nắm chặt lấy nhau, vẻ mặt rất lo lắng. "Tôi cho là chúng ta không có lý do phải gặp nhau, anh nhất định muốn tôi xuống lầu là có chuyện gì?"
Việc anh muốn gặp làm cô không khỏi cả người phát run, rất nhiều nghi vấn nảy sinh trong đầu. Giữa bọn họ đã sớm kết thúc, anh tại sao lại đến đây tìm cô? Không phải anh muốn tự mình nói chia tay với cô, chính thức kết thúc quan hệ của hai người đấy chứ? Nghĩ đến đây, lỗ mũi Đào Khuynh đau xót, nước mắt lưng tròng.
Thấy ánh mắt sợ hãi của cô, Hạ Lâm Đế không thể chịu được, lập tức ôm cô vào trong ngực.
"Thật xin lỗi, anh bây giờ mới biết chuyện này." Anh vừa mở miệng, cổ họng liền nghẹn ngào.
Anh luôn nói yêu cô, lại không ngờ mình là người làm tổn thương cô sâu sắc nhất, anh làm sao mà chịu nổi?
"Anh đang nói cái gì? Không nên như vậy. . . . . ." Cái ôm bất ngờ của anh làm Đào Khuynh sửng sốt, cô hoảng hốt nỉ non ra tiếng.
"Để cho em một mình gánh chịu khổ sở, còn nghi ngờ em vô duyên vô cớ nói chia tay, là lỗi của anh." Hạ Lâm Đế vùi mặt vào cổ cô, khổ sở nói nhỏ.
Đào Khuynh chấn động cả người, tinh thần phục hồi lại.
"Hạ Lâm Đế, anh đừng có tự trách mình nữa. Là em giấu giếm tình trạng thân thể của mình, là em chọn rời khỏi, tất cả đều là tự em quyết định, anh không hề có lỗi gì cả!" Cô kích động hô to, muốn tránh khỏi ngực anh, lại bị anh ôm chặt hơn.
"Anh có lỗi! Rõ ràng đã sớm biết tình trạng thân thể của em, nhưng bởi vì bận rộn mà coi thường, mới có thể để em một mình chịu đựng."
Nghe những lời nói đầy áy náy của anh, nước mắt Đào Khuynh liền rơi xuống gò má. Cô nghẹn ngào nói: "Đó là thân thể của em, với anh không có bất cứ quan hệ gì, anh cần gì đem lỗi lầm đổ lên người mình?"
Cô chính là sợ anh tự trách mới chọn rời đi! Cô sao có thể để cho anh cùng cô chịu đựng khổ sở?
"Em thì sao? Thân thể không tốt cũng không phải lỗi của em, thà một mình gánh chịu cũng không chịu nói cho anh biết, chẳng lẽ chuyện sinh con không có quan hệ gì với anh sao?" Hạ Lâm Đế nghĩ đến cô một mình đau lòng rơi lệ, càng thêm ghét bản thân mình không phát hiện sớm.
"Nếu để anh biết, anh sẽ chấp nhận chia tay sao?" Đào Khuynh nhìn khuôn mặt tiều tụy của anh, cô hiểu trong lòng anh đã từng giãy giụa.
Hạ Lâm Đế thừa nhận lúc mới nghe được tin tức này quả thật anh khó có thể tiếp nhận, phải tốn một ít thời gian điều chỉnh tâm tình. Nhưng thay vì lo lắng cho bản thân tương lai không có con cháu, anh lại đau lòng cô là thân nữ nhi lại phải chịu đựng tiếc nuối không cách nào sinh con.
"Tại sao lại lựa chọn chia tay? Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, em cũng không phải là hoàn toàn không thể có con, chỉ cần chúng ta cùng nhau cố gắng, tương lai muốn có con tuyệt đối không phải là vấn đề." Anh ngưng mắt nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô, giọng nói kiên định.
"Nếu cố gắng vẫn không được?" Ban đầu cô cũng ôm hy vọng như thế, nhưng bị Hạ Lâm Ngọc vô tình đánh nát. "Anh thích trẻ con như vậy, nếu là bởi vì em mà không thể có con đối với anh mà nói không phải quá tàn nhẫn sao? Em cũng không muốn thấy anh khổ cực theo em, anh xứng đáng với người phụ nữ tốt hơn."
Hạ Lâm Ngọc nói đúng, cô không có tư cách yêu cầu anh cùng cô chịu khổ.
"Rõ ràng em mới là người khổ sở nhất, sao lại ngu ngốc chỉ lo lắng anh sẽ khổ cực, người phụ nữ chỉ suy nghĩ cho anh, ngoài em ra còn có ai nữa?" Ai, cô vẫn không rõ trong lòng anh nghĩ gì sao? "Anh xứng đáng với người phụ nữ tốt hơn ư? Người phụ nữ của anh chỉ có thể là em thôi, Đào Khuynh."
"Lâm Đế, anh không cần vì em mà hy sinh hạnh phúc của mình." Cô nhìn lên đôi mắt đen thâm thúy của anh, hiểu rõ anh thật chân thành, thật tha thiết, cô càng cảm thấy áy náy.
"Tiểu Khuynh, cái gì là hạnh phúc của anh? Sao em có thể không hỏi ý kiến của anh đã tự tiện cho là rời khỏi anh mới làm anh hạnh phúc?" Anh nâng lên khuôn mặt của cô, trầm giọng hỏi.
Đào Khuynh chớp chớp hai con mắt đẫm lệ, ". . . Anh thích trẻ con, nên tìm một cô gái tốt xây dựng gia đình."
"Em biết anh thích trẻ con như thế nào sao?" Anh tiếp tục hỏi.
"Anh nói thích những đứa trẻ hồn nhiên, rất khát vọng được làm cha . . ."
Hạ Lâm Đế thở dài. Cô thế nào chỉ nhớ rõ những lời nói râu ria kia?
"Đứa ngốc, là bởi vì em, anh mới có loại ý nghĩ này." Anh lấy ngón tay cái lau đi nước mắt trên mặt cô, thâm tình nói với cô tâm ý của mình. "Anh muốn cùng em kết hôn; muốn thấy em làm mẹ, mới nghĩ tới chuyện sinh con; anh muốn một đứa bé giống em, vì vậy mới nói thích trẻ con . . . Nếu em không có ở bên cạnh anh, ngay cả đứa bé đều không có chút ý nghĩa nào."
Mọi hi vọng của anh đều là xuất phát từ cô, nếu anh mất cô cũng liền mất đi mơ ước, cô phải hiểu điều này a!
"Đừng nói càn, nếu thật không có con, em sẽ rất áy náy." Đào Khuynh kéo tay anh xuống, nhẹ nhàng lắc đầu.
Hạ Lâm Đế giữ chặt tay của cô.
"Em cũng đừng nói càn nữa, tại sao chưa từng cố gắng liền buông tha? Nếu thật không thể sinh con cũng không sao, anh thật sự chỉ khát vọng cùng em cả đời bên nhau."
"Lâm Đế . . ." Đào Khuynh bởi vì thái độ kiên định của anh mà dao động, ánh mắt lại lâm vào mơ hồ.
"Đổi lại là anh bị vô sinh, em sẽ chọn rời đi chứ?"
Cô mãnh liệt lắc đầu, "Em làm sao có thể. . . . . . Em. . . . . ."
"Mình làm không nổi, sao lại có thể bắt anh làm đây? Đào Khuynh, anh không lợi hại như vậy, không có khả năng thả em đi." Hạ Lâm Đế nghẹn ngào nói.
Cô lệ rơi đầy mặt, cuối cùng cũng hiểu lựa chọn của mình có bao nhiêu tàn nhẫn. "Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."
"Em không phải hi vọng anh được hạnh phúc sao? Em bỏ đi anh chỉ thấy thật bất hạnh, khổ sở em vẫn muốn buông tay sao?" Hạnh phúc mà anh muốn là cô, cô có thể nào độc ác vứt bỏ anh?
Đào Khuynh khóc đến khàn giọng, tay níu chặt áo sơ mi trước ngực anh.
"Đừng nói những lời như vậy, anh biết rõ em ghét những lời đó. . . Ô ô ô, em thật sự là không biết nên làm sao cho phải đây!" Vốn tưởng rằng chia tay là biện pháp duy nhất, thế nhưng anh lại kiên trì không chịu buông cô ra, còn thâm tình tỏ tình với cô, cô làm sao có thể cự tuyệt.
"Nghiêm túc nói cho anh biết, em vẫn thích anh sao?"
"Em sao có thể không thương anh? Nếu không phải sợ anh đau khổ, em thật hi vọng có thể vĩnh viễn ở bên anh!" Đào Khuynh dùng hết toàn lực gào thét ra câu này, nội tâm vô cùng khát vọng được anh yêu.
"Chỉ cần những lời này là đủ rồi." Hạ Lâm Đế cuối cùng buông xuống tảng đá lớn trong lòng, nâng lên khóe môi. "Đào Khuynh, anh yêu em, về sau vô luận xảy ra chuyện gì cũng không cho phép em lại đòi chia tay anh.”
"Nhưng. . . . . ." Đào Khuynh nhìn anh, nhớ tới dáng vẻ lãnh khốc của Hạ Lâm Ngọc khi đó, trong mắt tràn đầy lo lắng, khiếp đảm.
"Không có nhưng nhị gì hết, chỉ khi em ở đây bên cạnh anh, anh mới có thể sống vui vẻ, hiểu không?" Nói xong, anh cúi đầu hôn lên nước mắt của cô, nhỏ giọng tỏ tình. "Anh yêu em, Đào Khuynh."
Nghe vậy, cô lần nữa gào khóc.
"Lâm Đế, em cũng yêu anh, em yêu anh, em yêu anh . . ." Cô dùng sức ôm lấy anh. Cảm nhận được tình yêu nồng nàn của anh, cô quyết định buông xuống sợ hãi, thuận theo trái tim mình.
Cho dù phía trước còn có thật nhiều gian nan, nhưng cô đã không còn phải một mình đối mặt, có anh làm bạn, cô sẽ có dũng khí cùng anh vượt qua khó khăn.