Lúc chiều cô nhận được tin nhắn của Hạ Lâm Đế nói muốn cùng cô gặp mặt, cảm giác anh rất nóng lòng, làm cô tâm thần thấp thỏm, thế là vừa tan tầm liền lập tức chạy tới nhà anh.
Sau khi Lâm Đình Tính buông lời uy hiếp cô không bao lâu, công ty Hiện Vấn liền truyền ra tin tức muốn rút lui khỏi hợp tác, Hạ Lâm Đế sợ cô lo lắng, cũng không nói thêm gì. Vì vậy cô không rõ tình hình thực tế, nhưng thời gian này anh quả thật bề bộn nhiều việc, số lần hai người gặp nhau cũng giảm bớt rất nhiều. Hôm nay anh vội vã muốn gặp cô, không biết là vì cái gì.
Nhớ lúc trước Lâm Đế từng nói, Lâm tổng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, chẳng lẽ có biến chuyển gì sao? Sẽ không phải là chuyện kết thân không có biện pháp giải quyết chứ? Đào Khuynh trong đầu đầy nghi hoặc, nhăn mặt nhíu mày.
"Lâm Đế, anh đang ở đâu?" Cô càng ngày càng nóng lòng, đưa tay bật đèn, trong nhà lập tức sáng lên. "Không phải có chuyện muốn nói với em sao?"
Khi Đào Khuynh đi tới phòng khách, một cái áo cưới xinh đẹp đập vào mắt, làm cho cô ngạc nhiên không nói nên lời.
Mặc ở trên người ma-nơ-canh là áo cưới lấy màu trắng làm chủ đạo, cộng thêm rất nhiều trang trí có màu sắc rực rỡ, tươi sáng, thiết kế gọn gàng, chất liệu nhẹ tạo cảm giác phiêu dật.
"Áo cưới này làm sao ở đây. . . Vốn là thiết kế của mình . . ." Đây không chỉ là một thiết kế của cô, còn là mẫu áo cưới trong mơ của cô! Đào Khuynh lập tức chạy tới, đưa tay chạm vào chiếc áo cưới trước mặt, mặt đầy kinh ngạc.
"Là thật đó, không phải nằm mơ đâu . . . ." Lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên, "Em có thích không?"
Đào Khuynh xoay người, nhìn thấy Hạ Lâm Đế xuất hiện trước mặt, nghi hoặc hỏi "Lâm Đế . . . . Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
"Đó là giành cho em một ngạc nhiên." Hạ Lâm Đế cười nhìn cô.
"Anh không phải có chuyện muốn nói sao?" Cô nhất thời không cách nào phản ứng kịp, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Đó chẳng qua là lý do để em tới đây thôi, mục đích của anh là muốn cho em xem cái áo cưới này." Anh đặt tay lên vai cô, không thể chờ đợi muốn biết đáp án của cô. "Đừng chỉ trợn to hai mắt, nói cho anh biết, em có thích không?"
Mới vừa rồi anh chỗ tối quan sát cô, khi cô nhìn thấy áo cưới thì trên mặt tràn đầy vui mừng, nhưng trong mắt còn có lo lắng, anh không hiểu cho nên thật tò mò muốn biết cảm nhận chân chính của cô.
"Em quá kinh ngạc, không biết rõ có cảm giác gì nữa . . ." Đột nhiên nhìn thấy áo cưới trong mơ, Đào Khuynh vẫn không thể tin là sự thật, trong đầu hết sức hỗn loạn.
"Đó là vô cùng thích phải không?" Hạ Lâm Đế cố ý hỏi.
Đào Khuynh không chút do dự gật đầu, ngưng mắt nhìn chiếc áo cưới xinh đẹp, ngữ điệu có chút kích động, "Đây là áo cưới mà em luôn mơ ước, có thể chính mắt thấy được nó, dĩ nhiên thích a!"
Khi nhìn thấy chiếc áo cưới trong mơ, có một loại cảm động tràn đầy trái tim cô, cô cơ hồ nói không ra lời.
"Nhìn bản thiết kế, không thể cảm giác được hết vẻ xinh đẹp của nó . . . A, người yêu của anh thật có tài hoa, lại có thể thiết kế ra áo cưới đẹp như vậy." Hạ Lâm Đế ánh mắt bám dính vào cô, cất lời ca ngợi.
Đào Khuynh không quên ban đầu cô đem thiết kế đồ cho anh xem, anh đã kinh ngạc cỡ nào, thật rất đả kích cô, hôm nay nghe được anh ca ngợi, cô hài lòng không dứt.
"Bây giờ mới biết sao? Là áo cưới cho em mặc, đương nhiên phải là áo cưới đẹp nhất rồi." Cô nở nụ cười động lòng người, đột nhiên nghĩ đến một cái vấn đề. "Đợi chút, anh tại sao lại cho em kinh hỉ này?"
"Thời gian trước nhìn thấy bản thiết kế của em, nghĩ đến em từng nói qua đó là áo cưới mà em muốn mặc, anh thật muốn nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của em, cho nên quyết định cho em một ngạc nhiên."
Hạ Lâm Đế nói liên tục, "Em không có phát hiện thời gian này bà chủ của em có nét mặt rất cổ quái sao? Anh chính là đặc biệt nhờ bà ấy giúp một tay giữ bí mật."
Nhớ lúc anh lén đem bản thiết kế giao cho Từ Chi Uyển thì Từ Chi Uyển còn không ngừng nhạo báng anh, một bộ muốn chiêu cáo thiên hạ, anh chỉ sợ lộ bí mật, cả ngày lo lắng đề phòng.
"Ra là như vậy, quả thật có chuyện này, gần đây bà chủ vừa nhìn thấy em liền cười rất mập mờ, em hỏi cô cười cái gì, còn nói không có việc gì, thì ra là đang bận may áo cưới này."
Đào Khuynh nhìn chằm chằm áo cưới, trong lòng càng ngày càng mềm nhũn, hốc mắt không khỏi ửng hồng. "Là thật sao? Thật là đẹp, thật là đẹp . . . Ô ô ô . . ."
Hạ Lâm Đế sững sờ, vội vàng đưa tay nâng mặt của cô, "Thế nào lại khóc?"
"Bởi vì, bởi vì anh gấp như vậy muốn gặp em, em còn tưởng rằng là chuyện kết thân không có biện pháp giải quyết, thật lo lắng . . . Lại bất ngờ thấy áo cưới đẹp như vậy, quá cảm động, mới . . ."
Thời gian này thấy anh cả ngày bận rộn, cô chỉ có thể đứng một bên nóng lòng, tâm tình rất khó chịu a!
"Đứa ngốc, em thật là càng ngày càng thích khóc đấy." Hạ Lâm Đế ôm cô ôm vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô. "Anh đã bảo em đừng có lo lắng chuyện đó, anh sẽ giải quyết ổn thỏa, yên tâm đi, được không?
"Mặc dù em không rõ lắm tình trạng hiện thời, nhưng công ty Hiện Vấn không phải đã quyết định rút khỏi hợp tác rồi sao?" Đào Khuynh hít mũi, cuối cùng cũng không nén nổi tò mò.
"Đây chẳng qua là Lâm tổng truyền ra tin tức giả, dụng ý là muốn anh dao động, nhưng chiêu này đối với anh là vô dụng." Hạ Lâm Đế thở dài. Anh không muốn làm cô lo lắng mới không nói, ngược lại lại làm cô lo lắng hơn.
"Anh đã ra tối hậu thư, nếu Lâm tổng kiên trì muốn rút khỏi hợp tác, anh sẽ chờ thu tiền phá vỡ hợp đồng."
"Cho nên sẽ không có chuyện gì đúng không?" Cô không hiểu chuyện thương trường, chỉ quan tâm anh thôi.
“Vì giải quyết vấn đề này, quả thật anh tốn không ít tâm lực, nhưng sẽ không kéo quá lâu, tất cả đều sẽ được giải quyết, em đừng suy nghĩ lung tung, nghe lời anh là tốt rồi, hiểu không?"
"Ừ, biết." Đào Khuynh dùng sức gật đầu.
“Ai, là anh muốn thấy em vui vẻ, sao cứ khóc mãi hả?"
"Thật xin lỗi. . . . . ." Đào Khuynh quyệt nước mắt trên mặt.
"Không được nói thật xin lỗi." Anh nhăn mày, chợt chuyển sang giọng dụ dỗ: "Cười một cái cho anh xem."
"Em vui vì thiết kế áo cưới của em được may thành thành phẩm, càng vui hơn vì đó là do anh làm cho em." Lo lắng của cô sau khi nghe giải thích của anh đã biến mất tích, giờ phút này nội tâm cô tràn đầy kích động, tươi cười rạng rỡ. "Lâm Đế, cám ơn anh, em thật thích."
"Đi mặc thử xem, anh muốn thấy cô dâu xinh đẹp của anh."
"Ừ." Đào Khuynh nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh, vội vàng gỡ áo cưới xuống, chạy vào phòng ngủ mặc thử.
Một lát sau, cửa phòng ngủ mở ra.
Khi Đào Khuynh mặc áo cưới xuất hiện, Hạ Lâm Đế trong phút chốc không khỏi nín thở, trái tim đập cuồng loạn.
Mái tóc dài đen nhánh được tùy ý buộc lên, gương mặt thanh lệ mang theo nụ cười ngượng ngùng, bộ áo cưới rực rỡ bọc lại vóc người thanh thoát, làm cho cô giống như tiên nữ giáng trần, thanh tân thoát tục.
Cô thật sự quá chói mắt mê người, Hạ Lâm Đế đỏ mặt, thẹn thùng nuốt nước miếng.
"Cái đó . . . Áo cưới có vừa người không?"
Đào Khuynh nhấc váy, chậm rãi đi tới trước mặt anh.
"Vừa lắm. Làm sao anh biết được số đo của em?" Cô tò mò.
Chuyện này thì Hạ Lâm Đế rất tự tin. "Mỗi ngày đều nhìn, mỗi ngày đều sờ, có thể không biết không?"
"Ghét." Thấy bộ dạng không đứng đắn của anh, cô không khỏi nũng nịu.
"Là em hỏi anh chứ, nói thật còn bị mắng, anh thật sự đáng thương."
"Đáng thương gì mà đáng thương, ai bảo anh toàn đùa bỡn em." Đào Khuynh chu môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh, nở nụ cười nói: "Anh còn không nói . . . Em mặc có đẹp không?"
"Đương nhiên là đẹp, đẹp đến mức làm anh không thở được." Anh ngây dại nhìn cô, nhịp tim không thể khống chế.
Khi mới đi ra thấy anh chỉ nhìn chằm chằm không mở miệng, cô tưởng không đẹp như anh mong đợi, còn cảm thấy kỳ cục, giờ phút này nghe anh khoa trương tán thưởng, không khỏi cười, đôi mắt cong cong.
"Anh chỉ dẻo miệng . . ." Đào Khuynh che mặt, thẹn thùng nói.
"Đều là nói thật đó." Hạ Lâm Đế che giấu nụ cười, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc. "So với trong tưởng tượng của anh còn đẹp hơn."
"Cám ơn." Cô nhìn đôi mắt đen chân thành tha thiết của anh, khóe môi khẽ cười.
Tiếp đó, anh chuẩn bị nói ra mục đích thực sự.
"Tiểu Khuynh, chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi chứ?"
"Có ý tứ gì?" Thấy anh quỳ một chân xuống, Đào Khuynh kinh ngạc.
"Em nguyện ý mặc áo cưới này, làm cô dâu xinh đẹp nhất của anh nhé?" Hạ Lâm Đế nắm tay của cô, từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn kim cương.
"Lâm Đế . . ." Nhìn chiếc nhẫn kim cương đang tỏa sáng trên tay anh, Đào Khuynh nháy mắt mấy cái, xác định không phải đang mơ.
"Anh đang cầu hôn em đó, suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời."
"Bất ngờ như vậy, đầu óc của em rất rối loạn . . ." Lòng của cô nhanh chóng cuồng loạn, trái tim giống như muốn nhảy ra khỏi ngực.
"Vậy cũng đừng chỉ nhìn anh, ý em thế nào, nói cho anh biết đáp án đi." Hạ Lâm Đế mỉm cười, thâm tình khẩn thiết nói.
Đào Khuynh đưa mắt nhìn gương mặt anh đang hơi có vẻ khẩn trương, không nhịn được nắm chặt tay của anh.
"Nếu theo ý của em, đều không cần suy nghĩ gì cả." Cô thương anh như vậy, làm sao có thể cự tuyệt? Nhưng mà, người của Hạ gia không tiếp nhận bọn họ ở chung là sự thật, lý trí nói cho cô biết, trước mắt bọn họ không thích hợp kết hôn.
"Vậy thì nói cho anh biết đáp án đi."
"Lâm Đế, hiện tại. . . . . ." Anh ngắt lời cô, trầm giọng nói: "Không cần nghĩ đến những người khác, chỉ nghĩ tới anh thôi. Em có nguyện ý cùng anh kết hôn, cùng anh bên nhau cả đời không?"
Cảm động khiến đôi mắt đẹp của cô ngập nước.
"Đáp án chỉ có một." Đời này, cô có anh như vậy đủ rồi.
"A, anh nghĩ, đó hẳn là một đáp án khiến anh rất hài lòng." Hạ Lâm Đế vẻ mặt mừng rỡ, tràn đầy tự tin nói.
Đào Khuynh căn bản không có cách đấu với anh. "Anh đã sớm ăn hết em rồi."
Anh không phủ nhận điều này, nâng lên khóe môi, mở miệng lần nữa hỏi: "Khuynh, em có nguyện ý nhận chiếc nhẫn cưới này không?"
"Em nguyện ý, đời này chỉ muốn làm cô dâu của anh mà thôi." Đào Khuynh vừa khóc vừa cười, ngồi xuống, ôm chặt gáy anh.
Hạ Lâm Đế ôm lấy cô, thâm tình tỏ tình, "Anh yêu em."
Không biết như thế nào, tình cảnh chuyển biến khiến người ta mặt đỏ tim đập?
Đào Khuynh bị Hạ Lâm Đế hôn đầu váng mắt hoa, còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị đẩy ngã trên ghế sofa.
"Đợi chút . . . Dừng lại . . ." Cô chống đỡ lồng ngực của anh, nhìn anh, không biết làm sao đành kêu lên.
"Em không yêu anh sao? Không muốn anh hôn em?" Hạ Lâm Đế hôn cánh môi đỏ tươi của cô, lấy giọng đáng thương hỏi.
Anh giả bộ đáng thương, bảo cô làm sao cự tuyệt? Đào Khuynh trừng mắt nhìn anh, ngượng ngùng mở miệng: "Hôn có thể, nhưng anh đừng sờ loạn."
"Sao lại bắt anh làm chuyện khó như vậy, Khuynh." Bàn tay to của anh vuốt ve xương quai xanh của cô, từ từ hướng tới ngực, cách lần vải vuốt ve.
Đào Khuynh lắc đầu một cái, kéo cái tay không an phận của anh.
"Không thể, em còn đang mặc áo cưới đấy, đừng như vậy." Cô cố gắng trấn định, lên tiếng ngăn lại.
"Khuynh của anh mặc áo cưới quá đẹp, làm anh không thể dừng được." Hạ Lâm Đế làm sao có thể bỏ qua cho cô, nhanh chóng gạt áo cưới ra, một đôi đẫy đà liền đập vào mắt, anh không khỏi than thở ra tiếng.
"Em không mặc áo lót?"
"Bên trong áo cưới chỉ nên đặt miếng lót, tạm thời không có nên em mới không mặc." Đào Khuynh vội vàng đưa tay che kín ngực, nhìn thấy ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, thân thể khẽ run lên.
"Thật là tiện lợi." Anh chỉ kịp nói một câu, một tay túm lấy hai tay của cô kéo lên phía trên đỉnh đầu, một tay kia vỗ về chơi đùa bộ ngực sữa của cô.
"Lâm Đế . . ." Cô không giãy thoát được anh, khi anh dùng ngón tay trêu chọc nụ hoa trước ngực cô, một hồi sảng khoái dâng lên trong cơ thể.
Anh đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô, nhẹ giọng hỏi: "Thoải mái không?"
"Có." Đào Khuynh thẹn thùng gật đầu.
"Vậy có còn muốn anh dừng tay nữa không?" Xem cô còn mạnh miệng được nữa không, Hạ Lâm Đế cười nói, hai ngón tay kẹp lại nụ hoa nhạy cảm, nghe tiếng rên rỉ quyến rũ của cô.
Đào Khuynh nhăn mày lại, lo lắng uốn éo người.
"Nhưng là, nhưng áo cưới sẽ bị hư ." Cô không muống làm hỏng áo cưới xinh đẹp.
Thì ra là lo lắng cái này. "Anh giúp em cởi ra."
Hạ Lâm Đế hôn môi cô, động tác gọn gàng cởi bỏ áo cưới trên người cô.
Trong chốc lát, Đào Khuynh đã toàn thân trần truồng.
"Gấp gáp như vậy làm cho người ta xấu hổ." Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, xoay người đưa lưng về phía anh.
"Đã nhiều lần như vậy rồi, vẫn còn xấu hổ sao?" Hạ Lâm Đế cúi đầu hôn lưng trần bóng loáng của cô, bàn tay giữ chặt hông cô, lật người cô lại.
"Vẫn rất thẹn thùng a, đừng nhìn em như vậy."
"Em thật đẹp, mỗi một tấc da thịt đều làm anh nín thở, làm sao có thể không nhìn em." Anh tỉ mỉ tuần tra thân thể mềm mại trắng như tuyết của cô, này hai vú đầy đặn, eo nhỏ nhắn mềm mại, đùi dài thon thả, tất cả đều làm anh mê luyến không dứt.
Đào Khuynh phát hiện ánh mắt nóng bỏng của anh, đang không biết phải làm sao thì bàn tay to của anh chợt kéo mở hai chân của cô ra.
"A! Lâm Đế, anh định làm gì?" Thấy anh vùi mặt vào giữa hai chân cô, cô hét lên một tiếng, đưa tay đẩy anh."Không cần, em không quen."
"Cũng không phải là lần đầu tiên, còn không quen?" Hạ Lâm Đế không để ý kháng nghị của cô, đưa mắt nhìn hoa huy*t mềm mại, cảnh đẹp trước mắt làm huyết mạch anh sôi sục.
Đào Khuynh biết anh muốn làm gì, đỏ mặt thẹn thùng.
"Không. . . . . . Không được, anh đừng như vậy." Thân thể của cô cũng đỏ lên, ngồi dậy lui về phía sau, khép hai chân lại.
Hạ Lâm Đế thật nhanh bắt được chân cô, lôi cô gần, nhẹ giọng dụ dỗ: "Khuynh, nghe lời, mở chân ra."
"Lâm Đế, em . . ." Cô không ngăn cản được sức lực của anh, hai chân lần nữa bị anh kéo ra, chỗ tư mật hoàn toàn phơi bày trước mặt anh.
"Tại sao không cần? Em sẽ rất thoải mái." Anh lại gần hoa huy*t, phát hiện cô bắt đầu run rẩy.
"Đừng liếm nơi đó, cầu xin anh . . ." Đào Khuynh cầu khẩn, cảm nhận được anh lấy tay vạch ra cánh hoa, tiếp theo đầu lưỡi linh hoạt bừa bãi bú liếm hoa hạch nhạy cảm, khoái cảm mãnh liệt nhanh chóng lan tràn toàn thân cô.
Nghe tiếng rên rỉ kiều mỵ của cô, đầu lưỡi của anh thăm dò hoa kính nhỏ hẹp, chậm rãi đi vào.
"Không cần . . ." Ma sát êm ái mang đến cảm giác tê dại tuyệt diệu, Đào Khuynh thở dốc dần dần nặng nề thêm, kìm lòng không được đong đưa eo mông.
Hạ Lâm Đế mút lấy mật dịch từ u cốc chảy ra, phát ra tiếng chậc chậc, ngón tay cũng không rảnh rỗi trêu chọc hoa hạch đã sớm cứng rắn.
"Muốn anh rồi hả?" Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô nóng nảy bất an, khóe môi tà ác nâng lên.
"Lâm Đế . . ." Đào Khuynh mở cặp mắt mờ mịt, chủ động dùng chân ôm lấy hông của anh.
"Anh muốn nghe em nói. Muốn anh sao?"
Cô thẹn thùng, cầu khẩn, "Em muốn anh, cho em . . ."
"Như em muốn." Hạ Lâm Đế ở bên tai cô nói nhỏ, động eo một cái, kiên cường dâng trào lập tức tiến vào hoa huy*t của cô.
Đào Khuynh rên rỉ một tiếng, còn chưa kịp cảm thụ phần phong phú ở trong cô, anh đã triển khai luật động.
"Lâm Đế . . ." Cô theo tiết tấu của anh đong đưa mông eo, không nén được rên rỉ.
Anh cúi đầu hôn môi cô, vuốt ve cô đầy đặn trắng nõn, không hề đứt đoạn tăng tốc độ, cảm giác hoa huy*t mềm mại nóng ấm thật chặt ngậm lấy to lớn của anh, cùng với sự ma sát mang đến cảm giác đê mê, tê dại.
"Khuynh, em thật giỏi." Cô thật chặt, thật ấm nóng! Hạ Lâm Đế không nhịn được hung hăng đoạt lấy cô, hưởng thụ tư vị mất hồn.
Đào Khuynh thở gấp không nghỉ, ôm chặt anh.
"Lâm Đế . . . Quá nhanh . . . Em không chịu nổi . . ." Khoái cảm quá mức mãnh liệt ào đến, làm cô mất hồn thét ra tiếng.
Hạ Lâm Đế vuốt ve mông cô đầy đặn mà co dãn, thật nhanh rút lui khỏi thân thể của cô, nâng cao chân trái cô, nghiêng người lại tiến vào.
Nóng bỏng kiên cường to lớn không ngừng ở hoa huy*t mềm mại kéo ra đưa vào, vang lên âm thanh khiến người ta ngượng ngùng.
Tiếng thở gấp của nam nhân cùng với tiếng rên rỉ yêu kiều của nữ nhân quấn lấy nhau, thật lâu không ngừng nghỉ . . .
Đào Khuynh ngửa đầu nhìn tòa biệt thự hoa lệ trước mặt, tâm tình hết sức nặng nề.
Mới vừa rồi Hạ Lâm Ngọc gọi điện thoại cho cô, muốn lập tức cùng cô gặp mặt. Cô biết rõ Hạ Lâm Ngọc là vì chuyện của cô và Hạ Lâm Đế, không cách nào trốn tránh.
Cô xin nghỉ phép, không nói cho Hạ Lâm Đế biết, một mình đến biệt thự Hạ gia.
Trước kia cô từng tới nơi này mấy lần, khi gặp gỡ các trưởng bối Hạ gia luôn nơm nớp lo sợ, nếu không có Hạ Lâm Ngọc giúp đỡ, cô chỉ sợ ngay cả một câu cũng không dám nói.
Vậy mà, hôm nay người làm cô sợ hãi lại là Hạ Lâm Ngọc.
Hai năm qua người của Hạ gia đã sang Mĩ định cư, Hạ Lâm Đế có chỗ ở khác. Bởi vì Hạ Lâm Ngọc thỉnh thoảng nghỉ phép trở về, mới giữ căn biệt thự này, bình thường nơi này không có ai ở, chỉ có người định kỳ tới quét dọn.
Đào Khuynh hít sâu một cái, lên tinh thần rồi mới đi vào.
Hạ Lâm Ngọcvừa thấy cô, không khỏi quan sát cô hồi lâu.
"Chị cho là sẽ không gặp lại em nữa." Giọng nói của cô tương đối phức tạp.
"Chị Lâm Ngọc . . ." Đào Khuynh rũ mắt, khẽ gọi cô một tiếng. Cô không có thay đổi nhiều, vẫn là Hạ Lâm Ngọc diễm lệ, phong thái tràn đầy tự tin.
"Ngồi xuống trước đã."
Đào Khuynh đi vào phòng khách, ngồi trên ghế sa lon, thủy chung không dám nhìn thẳng cô.
"Biết chị gọi em tới có dụng ý gì không?" Hạ Lâm Ngọc không muốn lãng phí thời gian, nói thẳng vào trọng điểm. "Vốn là chị còn không tin, nhưng Đình Tính nói cho chị biết, cộng thêm Lâm Đế chính miệng thừa nhận . . . Chuyện này thật làm chị bất ngờ."
Lúc trước qua điện thoại nghe em trai vui mừng nói cùng Đào Khuynh hợp lại, cô thật sự khó tin. Có lẽ lúc ấy phản ứng của cô vô cùng mất tự nhiên, khiến anh nghi ngờ, mấy lần trò chuyện sau đó em trai đều vô tình hay hữu ý nhắc tới Đào Khuynh.
Tóm lại, cô phải giải quyết Đào Khuynh trước khi em trai phát hiện ra chân tướng!
"Chuyện này ngay cả em cũng không ngờ ." Đào Khuynh nhỏ giọng nói.
"Rõ ràng là có thể tránh sao lại để xảy ra, đây rốt cuộc chuyện gì?" Hạ Lâm Ngọc nheo mắt, lạnh giọng hỏi.
"Chị Lâm Ngọc, em thật xin lỗi." Đào Khuynh lòng tràn đầy áy náy.
Lửa giận của Hạ Lâm Ngọc không phải một câu thật xin lỗi là có thể trở lại bình thường. "Nói xin lỗi có ích lợi gì? Em biết rõ ý chị, nhưng vẫn quyết định làm trái lời hứa!"
"Em đã cố gắng, vì né tránh anh ấy còn trốn ra nước ngoài, nhưng em thật không có biện pháp buông tay anh ấy." Đối mặt với chất vấn, Đào Khuynh kìm nén lo lắng, chậm rãi mở miệng.
"Em tại sao không ở lại nước ngoài đi? Chỉ cần em không xuất hiện, Lâm Đế sẽ chết tâm." Hạ Lâm Ngọc cho là mặc dù em trai rất cố chấp, nhưng qua thời gian, tình cảm của hai người tự nhiên sẽ phai nhạt.
"Lúc ấy em không nói lời nào rời đi, cho là anh ấy sẽ tức giận sẽ không thèm để ý đến em nữa, nhưng là em đoán sai."
"Nó kiên quyết như vậy, làm sao có thể ngắn ngủn mấy tháng liền buông tha? Em không nên trở về mới phải."
"Dạ, đây là lỗi của em, nhưng chuyện này làm em hiểu rằng anh ấy đối với em là yêu thật lòng. Có thể ở cùng anh ấy là chuyện tốt đẹp nhất đời này của em, em không hối hận." Đào Khuynh ngẩng đầu lên, quyết định dũng cảm đối mặt.
Hạ Lâm Ngọc vẻ mặt khó tin, cất cao ngữ điệu.
"Khi chị biết Lâm Đế cùng em hợp lại, thật sự cảm thấy khiếp sợ! Chị biết Đào Khuynh trẻ con, mềm yếu, nhưng nếu đã đồng ý với chị rồi, phải làm được mới đúng, tại sao nói không giữ lời?" Cô cũng không phải là tâm địa sắt đá, bức bách Đào Khuynh không phải là điều cô mong muốn, lại một lần nữa chia rẽ bọn họ, cô cũng không dễ chịu a!
"Chuyện tình cảm không phải là chuyện em có thể khống chế được, thật xin lỗi . . ." Đào Khuynh hai mắt đẫm lệ, thấy cô tức giận như vậy, nhất thời tâm hoảng ý loạn.
Sắc mặt Hạ Lâm Ngọc trầm xuống, dùng sức vỗ bàn.
"Không cần giả bộ đáng thương! Cô có phải đã đem chuyện vô sinh nói cho Lâm Đế biết rồi đúng không?" Hạ Lâm Ngọc chất vấn.
"Chị Lâm Ngọc, chị hãy nghe em nói . . . Lâm Đế truy hỏi em không thể nào giấu giếm được, nói chuyện này ra em rất khổ sở, nhưng cũng cảm thấy như trút được gánh nặng."
Đào Khuynh nghĩ đến tình cảm của Hạ Lâm Đế, lấy hết dũng khí, "Vô luận em có thể hay không thể sinh con, Lâm Đế còn yêu em, em không thể phụ anh ấy!"
Bọn họ đã qua một phen giày vò mới hiểu rõ lòng nhau, thật vất vả mới một lần nữa bên nhau, đây là duyên phận khó có được nên quý trọng chứ không nên dễ dàng buông tha.
"Lâm Đế thiện lương như vậy, biết tình trạng thân thể của cô, làm sao có thể mặc kệ cô? Đó tuyệt đối không phải là yêu!" Đây chẳng qua là ý thức trách nhiệm, nếu bọn họ tương lai thật không có con, nhất định sẽ hối hận.
Đào Khuynh không thể tán thành lời của cô, kiên định nói: "Là yêu! Nếu là lúc trước, em sẽ nghe theo lời của chị rời đi, nhưng sau khi nghe anh ấy bày tỏ, em không thể một lần nữa làm như không thấy tình cảm của anh ấy."
Nếu như cô chỉ vì khó xử của mình, không nhìn đến tình cảm của anh bỏ đi một lần nữa, không thể nghi ngờ cô chính là quá ích kỷ với anh.
"Chị Lâm Ngọc, không phải chỉ có mình em cảm thấy khổ sở, anh ấy cũng giống vậy. Không có hỏi ý kiến của anh ấy tự tiện rời đi, tuy luôn miệng nói là vì anh ấy, nhưng thật ra chỉ là em không có dũng khí cùng anh đối mặt với khó khăn."
Nghe vậy, Hạ Lâm Ngọc sắc mặt càng trầm xuống.
"Cô bây giờ là đang giáo huấn tôi à?" Bởi vì hai người chênh lệch tuổi tác nhiều, Lâm Đế tuy là em trai, cô luôn coi anh như con mình mà đối đãi. Cộng thêm cá tính cường thế, cô thừa nhận mình quả thật can thiệp chuyện riêng của anh, nhưng tất cả những thứ này cũng là vì anh, hi vọng anh được hạnh phúc a.
Đào Khuynh cũng không có ý này, thật nhanh lắc đầu. "Không phải vậy, là bởi vì em rất thích anh ấy, không thể tuân thủ ước định với chị mà rời khỏi anh ấy . . ."
"Lôi kéo Lâm Đế cùng chịu khổ, nói cho cùng cô cũng chỉ là người ích kỷ mà thôi!"
Đào Khuynh thay đổi giọng điệu, cười khổ.
"Không sai, em rất ích kỷ, muốn cùng người mình yêu thích bên nhau cả đời, có cái gì không đúng?" Làm trái với tâm ý của mình rời đi, đổi lấy khổ sở của cả hai, cô không bao giờ nguyện ý nếm thử lần nữa.
"Kết hôn không phải là chuyện hai người có thể quyết định, gia thế của nó với cô không tương xứng, cưới một người vợ vô sinh, sau này nó phải làm thế nào?" Hạ Lâm Ngọc hạ giọng, thử lấy tình cảm để cảm động cô.
"Em không phải tuyệt đối không thể sinh con, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, chỉ cần có bất cứ cơ hội nào, em đều sẽ thử." Đào Khuynh không lùi bước nữa, vội vàng cầm tay cô, lòng như lửa đốt mà đảm bảo, "Chị Lâm Ngọc, em sẽ nỗ lực, làm ơn đừng ép em chia tay với anh ấy."
"Tiểu Khuynh, chị cũng hi vọng em cùng Lâm Đế có thể ở bên nhau, vấn đề là . . . Ai, không phải chỉ mình chị không đồng ý, cha mẹ chị cũng không thể tiếp nhận em."
Hạ Lâm Ngọc nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô, thở dài thật sâu. "Hôn nhân không được chúc phúc thật có thể hạnh phúc sao? Em nhất định phải vì tình yêu của mình, khiến trưởng bối đã lớn tuổi còn phải khổ sở sao?"
Đào Khuynh lắc đầu. Đây không phải là ý của cô, kể cả cô lựa chọn con đường kia cũng sẽ có người khổ sở, cô nên làm thế nào cho phải đây? "Em . . . Em không có . . ."
"Ba mẹ chị đã biết tình trạng thân thể của em, vốn họ muốn tự mình đến gặp em, là chị sợ tâm tình của bọn họ quá kích động không tốt cho thân thể, cho nên chị mới về nước trước tìm em nói chuyện."
Hạ Lâm Ngọc vỗ bả vai của cô. "Em hiện tại đã hiểu tình huống, vẫn không muốn rời khỏi Lâm Đế à?"
Đào Khuynh khóc cầu xin cô, làm sao cô có thể vô tâm? Thế nhưng chuyện này không phải cô đồng ý là được, cha mẹ phải đồng ý mới được a!
"Em đã rời khỏi anh ấy một lần, nhưng không làm nổi! Tình cảm không do lý trí điều khiển được, em chính là nhớ anh ấy, thương anh ấy, thì biết làm sao?"
Đào Khuynh hai tay che mặt, tha thiết cầu khẩn. "Chị Lâm Ngọc, cầu xin chị đừng đối với em tàn nhẫn như vậy."
"Ba mẹ chị đã tỏ rõ thái độ tuyệt đối không chấp nhận em vào Hạ gia, không thể nào tiếp nhận em . . ."
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng phá vỡ không khí nặng nề.
"Bọn họ không tiếp nhận không sao cả, em muốn cô ấy là đủ rồi!"