Sau khi Điền Khi đi, Âu Khắc vẫn chưa hiểu vì sao.
Đây rốt cuộc là suy nghĩ kiểu gì vậy?
Cái câu xin lỗi kia rốt cuộc là sao. Rốt cuộc là nói sai câu nào rồi? Người viết mấy cái thể loại tình tiết là hắn mà, sao hiện giờ hắn lại vừa xin lỗi lại từ biệt luôn vậy?
Lúc y đọc truyện thì đúng là rất tức giận. Nhưng hôm nay, khi đối phương đến y đã lấy gậy ông đập lưng ông, thanh toán xong hết cả rồi. Y biết mình nói chuyện luôn quá thẳng thắn, nhưng vừa rồi những điều mình nói đều là sự thật mà. Rốt cuộc là nói câu nào đánh vào cái chân đau của đối phương vậy?
Nhìn thấy trên ghế salong có cái điện thoại mà tên tác giả ngu ngốc kia làm rơi, tuy Âu Khắc không phải là một người có lòng tò mò, nhưng lại vô cùng muốn biết đường lên não của tên tác giả ngu ngốc kia nó vòng vèo như thế nào.
Y không phải là người thích nói chuyện, đối phương cũng không thích hỏi nhiều. Từ truyện của đối phương có thể thấy được đối phương là kiểu người như thế nào, thế nên y muốn tìm hiểu di động của đối phương để hiểu về hắn một chút chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?
So với việc xâm phạm quyền riêng tư gì gì đó thì vẫn còn tốt hơn mặc kệ đối phương tự mình bổ não.
Vừa rồi, khi Điền Nghị rời đi, sắc mặt đúng là không dễ nhìn. Lúc đó y cũng không biết đối phương nói xin lỗi cái gì thì làm sao biết phải làm thế nào mà tha thứ chứ. Thế nên, trong khi y vẫn đang chẳng hiểu mô tê gì thì đối phương đã chạy mất rồi, có đuổi theo hắn cũng không biết mình đã làm sai cái gì, rồi làm thế nào để đuổi theo hắn nữa.
Chiếc di động màu đen, đã dùng được vài năm rồi, không giống những cái di động bây giờ, cái nào mở ra cũng cần mật khẩu. Từ di động có thể nhìn ra đối phương là một người rất đơn giản. Ảnh nền không phải ảnh tự chụp hay là ảnh mỹ nam mỹ nữ gì mà chỉ là cái hình nền của hệ thống tự có.
Âu Khắc mở danh sách liên lạc của đối phương thì thấy chỉ có lác đác vài số điện thoại, cộng lại cũng không quá mười người. Mà số của y bị hắn lưu thành A Khắc.
Từ danh sách liên lạc tìm kiếm cũng không có thứ gì giá trị, nhưng y phát hiện ra, hắn chỉ lưu số của cha mà không có số của mẹ. Vừa nãy hắn nói từ nhỏ cha mẹ đã ly hôn, điều này có thể nói hắn và mẹ của hắn hoàn toàn không có liên hệ gì.
Rồi tới tin nhắn. Được… cũng chỉ có mấy cái tin nhắn của y gửi tới.
Rồi lại lục trong album ảnh thì chỉ thấy có một tấm hình, mà người trong hình kia vẫn là y.
Nhìn phông nền phía sau của ảnh chụp thì đó hẳn là vào buổi tối hôm đó ở khách sạn, hắn lợi dụng lúc y ngủ mà chụp. Bởi vì khỏa thân mà ngủ nên chỉ chụp mỗi cái đầu mà không chụp người của y.
Tình tiết này thì hai người bọn họ đều làm. Chỉ là hắn chụp thì là chụp đầu bên trên của mình, mà mình thì lại chụp “đầu” bên dưới của hắn.
Điều này thì y cũng không truy cứu, coi như là thành toán xong.
Di động của hắn bị y mò qua mò lại toàn bộ những chẳng mò được chút thông tin hữu ích nào, chỉ có thể xác định đối phương có lẽ là thích mình.
Trầm mặc đóng di động lại, chờ đối phương tới.
Đợi cả một tiếng đồng hồ cũng không nghe thấy tiếng chuông cửa, y bắt đầu đứng ngồi không yên.
Cái tên tác giả ngu xuẩn kia xem ra là một người rất bình thường, nhưng hình như chỉ số EQ hơi bị thấp, quả nhiên xử nam đúng là thứ vũ khí giết người mạnh mẽ mà.
Cái dáng vẻ lo được lo mất của hắn làm cho y có cái loại cảm giác mình có tội lỗi gì đó, giống như y là một tên đàn ông phụ lòng vậy.
Đợi thêm một lúc lâu rốt cuộc Âu Khắc không nhịn nổi nữa, mở danh bạc của đối phương, tìm số của cha hắn, gọi. Tuy rằng hắn nói mình không ở cùng với cha nhưng cha hắn hẳn phải biết chỗ ở của hắn chứ.
“Alô, xin chào chú, cháu là bạn của Điền Nghị. Anh ấy làm rơi di động ở chỗ chá. Xin hỏi chú có biết địa chỉ của anh ấy không ạ?” – Sau khi điện thoại được kết nối, nghe người phía bên alô một tiếng thì Âu Khắc đã trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
Không có lý nào đã lâu như vậy rồi mà đối phương vẫn không phát hiện ra không thấy điện thoại. Nhìn cái dáng vẻ hồn bay phách lạc của hắn khi bước chân ra khỏi cửa thì nếu chẳng may gặp phải chuyện gì thì xong rồi.
“Ồ. Là bạn trai của Tiểu Nghị hả? Để chú gửi địa chỉ cho cháu, lát nữa cháu bảo nó gọi điện thoại về cho chú.” – Dường như trong giọng nói của đối phương mơ hồ mang theo ý cười thì phải?
Âu Khắc không có thời gian để đoán xem tại sao đối phương lại biết y là bạn trai của Điền Nghị. Hiện giờ y chỉ muốn đi lôi cổ cái tên ngu ngốc kia về thôi.
Sau khi địa chỉ được gửi tới, Âu Khắc cầm theo di động của đối phương mà ra ngoài.
Sau khi Điền Nghị rời khỏi nhà của Âu Khắc thì không biết mình phải đi đâu về đâu, cũng không biết mình nên làm những cái gì nữa.
Thực sự đã bị đại thần đam mỹ đùa nghịch quá thảm khốc rồi. Cứ thế thất thẩn đi tới quán bar lần đó đã gặp được Điền Nghị.
Mối tình đầu không hiểu vì sao bắt đầu mà cũng chẳng biết vì sao mà kết thúc. Mà có lẽ đối phương cũng chưa từng thích hắn.
Hắn rất thích Âu Khắc, cái tính tình hơi ngạo kiều của y hắn cũng cảm thấy thật đáng yêu.
Nhưng lần này, hắn đã phát hiện ra đối phương cho rằng mình đang sỉ nhục y, thực ra hắn không có ý đó, nhưng truyện là do hắn viết, điều này không thể bác bỏ được.
Quán bar vẫn như cũ, vẫn có đủ loại đàn ông đang đi tìm kiếm con mồi đêm nay của mình.
Khi đi tới bồn rửa tay, nhìn dáng vẻ như tên thần kinh của mình trong gương, hắn chẳng hiểu sao lại thấy buồn cười. Cứ thấy thời kỳ ngu ngốc của hắn đến quá muộn, có thể là do tình yêu làm cho trí thông minh của người ta bị hạ thấp thì phải.
Tìm một bàn ở góc rồi gọi một bình rượu, ngồi trong bar uống rượu giải sầu.
Có lẽ uống say một lần thì ngày mai sẽ quên được hết tất cả mọi chuyện. Cái thứ tình cảm đơn phương không nên bắt đầu này phải cứ thể mà dập tắt nó.
Không ngừng có người tới tiếp cận, hắn không để ý tới, chỉ vùi đầu vào rót rượu.
Trong nhà chỉ có hai người đàn ông là hắn và cha hắn. Ngày lễ ngày tết đều uống rượu, tửu lượng của hắn cũng không tệ lắm.
Khi uống say mấy phần rồi thì lại không muốn uống tiếp nữa, vốn dĩ mượn mượn rượu giải sầu, nhưng ở cái chỗ ồn ào náo nhiệt như thế này thì lại phát hiện tâm trạng lại càng kém hơn, thỉnh thoảng lại bị người tới tiếp cận cũng thấy phiền.
Tăng Thần là khách quen của gay bar này, đã rất lâu rồi y không tới. Hôm nay y vốn dĩ muốn tới ăn vụng một chút.
Lượn lờ quanh quán vài vòng mới nhắm trúng một con mồi. Đối phương đang ngồi trong góc uống rượu giải sầu. Bất kể ai tiến tới tiếp cận đều không để ý tới, nhìn dáng vẻ có lẽ bị thất bại trong tình cảm nên mới tới uống rượu giải sầu. Tuổi tác đối phương cũng không lớn lắm, y vừa mắt đối phương nên quyết định đêm nay sẽ tranh thủ tóm lấy người đàn ông này.
Tình cảnh của mấy người tới tiếp cận đối phương trên quầy bar nói cho y biết không thể dùng phương thức này để đối phó với người đàn ông đó được. Đối phương vừa nhìn đã biết không phải thường tới đây để tìm người 419, thế nên y đã quyết định được một phương hướng tấn công.
Y cấp tốc vào nhà vệ sinh tẩy sạch lớp trang điểm yêu nghiệt tối nay. Sau đó nhìn khuôn mặt sạch sẽ, đáng yêu, bị chà xát mà hơi ửng đỏ, cười mỉm một cái để lộ ra cái lúm đồng tiền nhàn nhạt bên má trái. Y nghĩ với hình dáng này thì đối phương nhất định sẽ không nhẫn tâm từ chối.
Đợi Điền Nghị đi tới phía sau quán bar thì có một tên nhóc chỉ cao tới bả vai hắn, chạy hồng hộc tới trước mặt hắn, ngửa cổ lên hỏi: “Xin chào, có thể kết bạn không? Em tên là Thần Thần.”
“Ừm… Tôi tên là Điền Nghị.” – Chỉ là một tên nhóc, Điền Nghị cũng không nghĩ quá nhiều, cũng không nhẫn tâm từ chối mà chỉ nói tên ra thôi.
“Tối nay có vẻ tâm trạng anh không được tốt lắm thì phải?” – Tăng Thần thấy con mồi trúng bẫy thì mừng húm, biết ngay đối phương thấy y tuổi còn nhỏ mà không nỡ từ chối mà.
Câu này đã đâm trúng vết thương của Điền Nghị, vừa định nói gì đó thì lại thấy Âu Khắc đang đi tới.
Tay đang để trong túi quần vội vàng nhéo một cái vào trong vế đùi.Vốn dĩ vẻ mặt đang vô cùng tỉnh táo thì giờ phút này, hai mắt đỏ ửng, vẻ mặt mê man giống như là đã uống say, vốn dĩ cả người đang đứng thẳng cũng cố ý ngã về phía Tăng Thần. Đợi Âu Khắc đi tới cạnh hắn thì nghe thấy hắn nói với đứa nhóc kia: Âu Khắc, tôi thực, thực sự thích cậu…
Tăng Thần vốn dĩ đang không hiểu gì nhưng khi nhìn thấy người đàn ông đi tới chỗ bọn họ thì trong nháy mắt liền hiểu…
Y cảm thán đối phương lại có thể nặng tay với mình như vậy, bị véo như thế sẽ không cử động được mất? Diễn chân thực như vậy, so sánh với đối phương, Tăng Thần thấy kế hoạch tấn công của tối nay quá yếu rồi.
Diễn xuất của đối phương quá tốt, có thể ra tay tàn nhẫn với chính mình, đúng là hoàng đế của màn ảnh mà. Y thực sự đã múa rìu qua mắt thợ rồi.
Chỉ là tại sao y lại có thể lãng phí nhiều thời gian ở trên người một 0 như vậy? Cái bộ da bên ngoài đúng là quá lừa người rồi.
Tự bạch: Em nhìn đâu mà nói đối phương là thụ vậy?
Tăng Thần: Ớ… Đến cả chỗ yếu hại của mình cũng có thể tàn nhẫn xuống tay như thế thì lẽ nào không phải không cần dùng tới phía trước sao?
Điền Nghị: Anh đây là 1, anh đây không véo chỗ yếu hại của mình, lại càng không phải đang cô đơn, mà là véo vế đùi phía trong mà!!
Lời tác giả: Thấy bước ngoặt thần kỳ của tôi chưa hahahah. Chúc mọi người ngày quốc khánh vui vẻ.
Đây rốt cuộc là suy nghĩ kiểu gì vậy?
Cái câu xin lỗi kia rốt cuộc là sao. Rốt cuộc là nói sai câu nào rồi? Người viết mấy cái thể loại tình tiết là hắn mà, sao hiện giờ hắn lại vừa xin lỗi lại từ biệt luôn vậy?
Lúc y đọc truyện thì đúng là rất tức giận. Nhưng hôm nay, khi đối phương đến y đã lấy gậy ông đập lưng ông, thanh toán xong hết cả rồi. Y biết mình nói chuyện luôn quá thẳng thắn, nhưng vừa rồi những điều mình nói đều là sự thật mà. Rốt cuộc là nói câu nào đánh vào cái chân đau của đối phương vậy?
Nhìn thấy trên ghế salong có cái điện thoại mà tên tác giả ngu ngốc kia làm rơi, tuy Âu Khắc không phải là một người có lòng tò mò, nhưng lại vô cùng muốn biết đường lên não của tên tác giả ngu ngốc kia nó vòng vèo như thế nào.
Y không phải là người thích nói chuyện, đối phương cũng không thích hỏi nhiều. Từ truyện của đối phương có thể thấy được đối phương là kiểu người như thế nào, thế nên y muốn tìm hiểu di động của đối phương để hiểu về hắn một chút chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?
So với việc xâm phạm quyền riêng tư gì gì đó thì vẫn còn tốt hơn mặc kệ đối phương tự mình bổ não.
Vừa rồi, khi Điền Nghị rời đi, sắc mặt đúng là không dễ nhìn. Lúc đó y cũng không biết đối phương nói xin lỗi cái gì thì làm sao biết phải làm thế nào mà tha thứ chứ. Thế nên, trong khi y vẫn đang chẳng hiểu mô tê gì thì đối phương đã chạy mất rồi, có đuổi theo hắn cũng không biết mình đã làm sai cái gì, rồi làm thế nào để đuổi theo hắn nữa.
Chiếc di động màu đen, đã dùng được vài năm rồi, không giống những cái di động bây giờ, cái nào mở ra cũng cần mật khẩu. Từ di động có thể nhìn ra đối phương là một người rất đơn giản. Ảnh nền không phải ảnh tự chụp hay là ảnh mỹ nam mỹ nữ gì mà chỉ là cái hình nền của hệ thống tự có.
Âu Khắc mở danh sách liên lạc của đối phương thì thấy chỉ có lác đác vài số điện thoại, cộng lại cũng không quá mười người. Mà số của y bị hắn lưu thành A Khắc.
Từ danh sách liên lạc tìm kiếm cũng không có thứ gì giá trị, nhưng y phát hiện ra, hắn chỉ lưu số của cha mà không có số của mẹ. Vừa nãy hắn nói từ nhỏ cha mẹ đã ly hôn, điều này có thể nói hắn và mẹ của hắn hoàn toàn không có liên hệ gì.
Rồi tới tin nhắn. Được… cũng chỉ có mấy cái tin nhắn của y gửi tới.
Rồi lại lục trong album ảnh thì chỉ thấy có một tấm hình, mà người trong hình kia vẫn là y.
Nhìn phông nền phía sau của ảnh chụp thì đó hẳn là vào buổi tối hôm đó ở khách sạn, hắn lợi dụng lúc y ngủ mà chụp. Bởi vì khỏa thân mà ngủ nên chỉ chụp mỗi cái đầu mà không chụp người của y.
Tình tiết này thì hai người bọn họ đều làm. Chỉ là hắn chụp thì là chụp đầu bên trên của mình, mà mình thì lại chụp “đầu” bên dưới của hắn.
Điều này thì y cũng không truy cứu, coi như là thành toán xong.
Di động của hắn bị y mò qua mò lại toàn bộ những chẳng mò được chút thông tin hữu ích nào, chỉ có thể xác định đối phương có lẽ là thích mình.
Trầm mặc đóng di động lại, chờ đối phương tới.
Đợi cả một tiếng đồng hồ cũng không nghe thấy tiếng chuông cửa, y bắt đầu đứng ngồi không yên.
Cái tên tác giả ngu xuẩn kia xem ra là một người rất bình thường, nhưng hình như chỉ số EQ hơi bị thấp, quả nhiên xử nam đúng là thứ vũ khí giết người mạnh mẽ mà.
Cái dáng vẻ lo được lo mất của hắn làm cho y có cái loại cảm giác mình có tội lỗi gì đó, giống như y là một tên đàn ông phụ lòng vậy.
Đợi thêm một lúc lâu rốt cuộc Âu Khắc không nhịn nổi nữa, mở danh bạc của đối phương, tìm số của cha hắn, gọi. Tuy rằng hắn nói mình không ở cùng với cha nhưng cha hắn hẳn phải biết chỗ ở của hắn chứ.
“Alô, xin chào chú, cháu là bạn của Điền Nghị. Anh ấy làm rơi di động ở chỗ chá. Xin hỏi chú có biết địa chỉ của anh ấy không ạ?” – Sau khi điện thoại được kết nối, nghe người phía bên alô một tiếng thì Âu Khắc đã trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
Không có lý nào đã lâu như vậy rồi mà đối phương vẫn không phát hiện ra không thấy điện thoại. Nhìn cái dáng vẻ hồn bay phách lạc của hắn khi bước chân ra khỏi cửa thì nếu chẳng may gặp phải chuyện gì thì xong rồi.
“Ồ. Là bạn trai của Tiểu Nghị hả? Để chú gửi địa chỉ cho cháu, lát nữa cháu bảo nó gọi điện thoại về cho chú.” – Dường như trong giọng nói của đối phương mơ hồ mang theo ý cười thì phải?
Âu Khắc không có thời gian để đoán xem tại sao đối phương lại biết y là bạn trai của Điền Nghị. Hiện giờ y chỉ muốn đi lôi cổ cái tên ngu ngốc kia về thôi.
Sau khi địa chỉ được gửi tới, Âu Khắc cầm theo di động của đối phương mà ra ngoài.
Sau khi Điền Nghị rời khỏi nhà của Âu Khắc thì không biết mình phải đi đâu về đâu, cũng không biết mình nên làm những cái gì nữa.
Thực sự đã bị đại thần đam mỹ đùa nghịch quá thảm khốc rồi. Cứ thế thất thẩn đi tới quán bar lần đó đã gặp được Điền Nghị.
Mối tình đầu không hiểu vì sao bắt đầu mà cũng chẳng biết vì sao mà kết thúc. Mà có lẽ đối phương cũng chưa từng thích hắn.
Hắn rất thích Âu Khắc, cái tính tình hơi ngạo kiều của y hắn cũng cảm thấy thật đáng yêu.
Nhưng lần này, hắn đã phát hiện ra đối phương cho rằng mình đang sỉ nhục y, thực ra hắn không có ý đó, nhưng truyện là do hắn viết, điều này không thể bác bỏ được.
Quán bar vẫn như cũ, vẫn có đủ loại đàn ông đang đi tìm kiếm con mồi đêm nay của mình.
Khi đi tới bồn rửa tay, nhìn dáng vẻ như tên thần kinh của mình trong gương, hắn chẳng hiểu sao lại thấy buồn cười. Cứ thấy thời kỳ ngu ngốc của hắn đến quá muộn, có thể là do tình yêu làm cho trí thông minh của người ta bị hạ thấp thì phải.
Tìm một bàn ở góc rồi gọi một bình rượu, ngồi trong bar uống rượu giải sầu.
Có lẽ uống say một lần thì ngày mai sẽ quên được hết tất cả mọi chuyện. Cái thứ tình cảm đơn phương không nên bắt đầu này phải cứ thể mà dập tắt nó.
Không ngừng có người tới tiếp cận, hắn không để ý tới, chỉ vùi đầu vào rót rượu.
Trong nhà chỉ có hai người đàn ông là hắn và cha hắn. Ngày lễ ngày tết đều uống rượu, tửu lượng của hắn cũng không tệ lắm.
Khi uống say mấy phần rồi thì lại không muốn uống tiếp nữa, vốn dĩ mượn mượn rượu giải sầu, nhưng ở cái chỗ ồn ào náo nhiệt như thế này thì lại phát hiện tâm trạng lại càng kém hơn, thỉnh thoảng lại bị người tới tiếp cận cũng thấy phiền.
Tăng Thần là khách quen của gay bar này, đã rất lâu rồi y không tới. Hôm nay y vốn dĩ muốn tới ăn vụng một chút.
Lượn lờ quanh quán vài vòng mới nhắm trúng một con mồi. Đối phương đang ngồi trong góc uống rượu giải sầu. Bất kể ai tiến tới tiếp cận đều không để ý tới, nhìn dáng vẻ có lẽ bị thất bại trong tình cảm nên mới tới uống rượu giải sầu. Tuổi tác đối phương cũng không lớn lắm, y vừa mắt đối phương nên quyết định đêm nay sẽ tranh thủ tóm lấy người đàn ông này.
Tình cảnh của mấy người tới tiếp cận đối phương trên quầy bar nói cho y biết không thể dùng phương thức này để đối phó với người đàn ông đó được. Đối phương vừa nhìn đã biết không phải thường tới đây để tìm người 419, thế nên y đã quyết định được một phương hướng tấn công.
Y cấp tốc vào nhà vệ sinh tẩy sạch lớp trang điểm yêu nghiệt tối nay. Sau đó nhìn khuôn mặt sạch sẽ, đáng yêu, bị chà xát mà hơi ửng đỏ, cười mỉm một cái để lộ ra cái lúm đồng tiền nhàn nhạt bên má trái. Y nghĩ với hình dáng này thì đối phương nhất định sẽ không nhẫn tâm từ chối.
Đợi Điền Nghị đi tới phía sau quán bar thì có một tên nhóc chỉ cao tới bả vai hắn, chạy hồng hộc tới trước mặt hắn, ngửa cổ lên hỏi: “Xin chào, có thể kết bạn không? Em tên là Thần Thần.”
“Ừm… Tôi tên là Điền Nghị.” – Chỉ là một tên nhóc, Điền Nghị cũng không nghĩ quá nhiều, cũng không nhẫn tâm từ chối mà chỉ nói tên ra thôi.
“Tối nay có vẻ tâm trạng anh không được tốt lắm thì phải?” – Tăng Thần thấy con mồi trúng bẫy thì mừng húm, biết ngay đối phương thấy y tuổi còn nhỏ mà không nỡ từ chối mà.
Câu này đã đâm trúng vết thương của Điền Nghị, vừa định nói gì đó thì lại thấy Âu Khắc đang đi tới.
Tay đang để trong túi quần vội vàng nhéo một cái vào trong vế đùi.Vốn dĩ vẻ mặt đang vô cùng tỉnh táo thì giờ phút này, hai mắt đỏ ửng, vẻ mặt mê man giống như là đã uống say, vốn dĩ cả người đang đứng thẳng cũng cố ý ngã về phía Tăng Thần. Đợi Âu Khắc đi tới cạnh hắn thì nghe thấy hắn nói với đứa nhóc kia: Âu Khắc, tôi thực, thực sự thích cậu…
Tăng Thần vốn dĩ đang không hiểu gì nhưng khi nhìn thấy người đàn ông đi tới chỗ bọn họ thì trong nháy mắt liền hiểu…
Y cảm thán đối phương lại có thể nặng tay với mình như vậy, bị véo như thế sẽ không cử động được mất? Diễn chân thực như vậy, so sánh với đối phương, Tăng Thần thấy kế hoạch tấn công của tối nay quá yếu rồi.
Diễn xuất của đối phương quá tốt, có thể ra tay tàn nhẫn với chính mình, đúng là hoàng đế của màn ảnh mà. Y thực sự đã múa rìu qua mắt thợ rồi.
Chỉ là tại sao y lại có thể lãng phí nhiều thời gian ở trên người một 0 như vậy? Cái bộ da bên ngoài đúng là quá lừa người rồi.
Tự bạch: Em nhìn đâu mà nói đối phương là thụ vậy?
Tăng Thần: Ớ… Đến cả chỗ yếu hại của mình cũng có thể tàn nhẫn xuống tay như thế thì lẽ nào không phải không cần dùng tới phía trước sao?
Điền Nghị: Anh đây là 1, anh đây không véo chỗ yếu hại của mình, lại càng không phải đang cô đơn, mà là véo vế đùi phía trong mà!!
Lời tác giả: Thấy bước ngoặt thần kỳ của tôi chưa hahahah. Chúc mọi người ngày quốc khánh vui vẻ.